• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Y võ song toàn Full dịch (5 Viewers)

  • Chương 1352-1360

Còn hai người Tam Tinh nữa?

Sắc mặt Tần Lâm u ám, xem ra bố anh đã bị bọn họ chèn ép rồi, bây giờ cũng không rõ sống chết.

Người Tam Tinh đúng là vô cùng gian xảo, lúc này Tần Lâm đã rơi vào thế bị động, sự an nguy của bố mới là điều mà anh quan tâm nhất, bây giờ không chỉ là cuộc chiến giữa nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh nhận lại nữa, xem ra đứa nhóc này đã tính toán kỹ hết mọi thứ.


"Xem ra, sự sống chết của bố tao phụ thuộc vào mày rồi".

Tần Lâm cười nói.

"Cho nên mày muốn giết tao?"

Địch Luân Á nheo mắt lại nhìn thẳng vào Tần Lâm.

"Mày nói xem? Nếu tao không giết mày thì sao báo thù cho bố tao được? Bây giờ tốt nhất là mày nói hết tất cả mọi chuyện cho tao biết, nếu không tao cũng không dám đảm bảo tao sẽ không giết mày, mày không muốn chết đúng không? Mà tao thấy Tam Tinh cũng chẳng có mấy người, chẳng qua là sống tạm bợ qua ngày, chỉ dựa vào mấy người mà muốn làm bá chủ nền văn minh nhân loại, tao cũng tò mò thật đấy, mày lấy đâu ra niềm tin lớn như vậy hả?"

Tần Lâm khịt mũi coi thường, nhưng Địch Luân Á vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, đứa nhóc này không sợ chết sao?

Tần Lâm không tin!

"Rốt cuộc Tam Tinh có bao nhiêu người? Chúng mày muốn làm cái gì? Chúng mày ẩn trốn ở trái đất bao nhiêu năm rồi?"

Tần Lâm lại dùng một tay bóp cổ khiến Địch Luân Á tái mét mặt, lúc này Địch Luân Á đã thể hiện rõ là hít thở dồn dập, cứ như vậy cô ta sẽ bị ngạt thở mà chết mất.

"Mày có thể không trả lời, tao cũng có thể giết mày, đương nhiên tao tin bố mẹ mày không có đủ năng lực để giết bố tao".

Tần Lâm cười nói.



Anh đang đánh cược, nếu bố thật sự chết rồi thì tất cả những gì anh làm đều trở lên vô nghĩa, nhưng anh cũng sẽ không tha bất cứ người Tam Tinh nào.

Tần Lâm nhanh trí, lật bàn tay, ba cây kim bạc xuất hiện trong tay anh, sau đó anh đâm thẳng vào ba tử huyệt của Địch Luân Á.

Xem ra cơ thể của loài người và người Tam Tinh không khác nhau mấy, bây giờ cơ thể Địch Luân Á cảm thấy vô cùng lạnh giá, hơn nữa còn bắt đầu vã mồ hôi lạnh.

"Mày… mày làm gì với tao?"

Trong mắt Địch Luân Á có chút hoảng sợ, lúc này cô ta không biết phải làm sao vì cô ta không biết Tần Lâm vừa làm gì mình cho nên mới càng sợ hơn, vì không biết mới sợ hãi.

"Lát nữa cơ thể mày sẽ nóng không thể chịu được, sau đó điên cuồng cởi quần áo, cuối cùng không chịu được nữa sẽ muốn giao phối, lúc đó muốn lẳng lơ bao nhiêu sẽ lẳng lơ bấy nhiêu, cuối cùng nếu không được ân ái với đàn ông sẽ vô cùng ngứa ngáy rồi xé nát từng tấc thịt của bản thân ra, thế nào, nghe có kích thích không?"

Ánh mắt của Tần Lâm không ngừng lấp lánh, Địch Luân Á nuốt nước miếng một cái, sắc mặt trắng bệch, tên đàn ông này quá kinh tởm? Đúng là ma quỷ .

"Mày mới là thẳng đĩ đực!"

Địch Luân Á nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, bị ba cây châm bạc cắm lên người, bây giờ cô ta bắt đầu muốn cởi quần áo, nhưng một luồng ớn lạnh lại len lỏi vào trong lòng cô ta, nóng lạnh luân phiên, đau đớn không nói lên lời.

Cô ta tin Tần Lâm nói thật, anh đã làm gì đó với cô rồi.

"Bây giờ tao hỏi mày có nói không? Tao là người nói lời giữ lời, nếu mày nói sự thật cho tao thì tao sẽ tha cho mày một con đường sống".

Tần Lâm đắc ý nói.

"Mày không nói cũng được thôi nhưng mày sẽ sống không quá mười phút nữa, lát nữa mày sẽ tự hủy hoại chính bản thân mày".

Tần Lâm buông Địch Luân Á ra nhưng toàn thân Địch Luân Á nóng lạnh luân phiên, sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy cô ta sẽ giống như những gì Tần Lâm nói mất, bản thân sẽ cào xé chính mình cho tới chết? Hơn nữa còn cởi sạch quần áo, trở thành một con đĩ vô cùng lẳng lơ.

Nụ hoa hoảng sợ đang dần nở rộ trong lòng Địch Luân Á, cô ta thua rồi.
Thật ra Tần Lâm chỉ dang dọa cô ta, ba cây châm bạc kia chỉ tạm thời áp chế sức mạnh của cô ta khiến cô ta không thể chống trả mà thôi.

Nhưng sự đe dọa đó khiến Địch Luân Á mất đi sự kiên định ban đầu, cô ta không muốn chết, càng không muốn chết thảm thương đến vậy.

"Tôi nói".


Địch Luân Á nghiến răng, bây giờ chỉ có thể đầu hàng Tần Lâm thì cô ta mới có cơ hội sống sót.

"Mong anh sẽ giữ đúng lời hứa".

Ánh mắt phức tạp của Địch Luân Á nhìn thẳng Tần Lâm.

"Đương nhiên rồi".

Khuôn mặt Tần Lâm bình thản, có thể cạy miệng Địch Luân Á là anh đã thắng rồi.

"Chúng tôi ở đây chỉ có ba người, tôi và bố mẹ tôi, nhưng trên thế giới có bao nhiêu thì tôi không biết, bố mẹ tôi cũng không biết. Chúng tôi ở trên trái đất phải bốn mươi năm mươi thế kỉ rồi? Không đúng, hình như là ba mươi tám thế kỉ, tôi đã sống được mười sáu thế kỷ, tuổi thọ của người Tam Tinh phải tám mươi chín mươi thế kỷ. Nhìn anh chắc cũng phải sống được hai mươi thế kỉ đúng không".

Địch Luân Á trầm giọng nói.

Tần Lâm suýt thổ huyết, sống mười sáu thế kỉ rồi? Cái quái gì vậy, hơn một nghìn sáu trăm năm.

Tần Lâm co rút khóe miệng, người Tam Tinh sống lâu như vậy sao? Các người lấy thế kỉ làm đơn vị sao? Mấy người phải bằng vai với tổ tiên của tôi con mẹ nó rồi.

"Một thế kỷ là một trăm năm?"

Tần Lâm nói.

"Đúng đó, loài người dùng năm để tính thời gian thì chúng tôi dùng thế kỉ, Tam Tinh thể của chúng tao quay quanh mặt trời một vòng thì cũng bằng trái đất của các anh quay quanh mặt trời một trăm vòng, một trăm vòng bằng một thế kỉ, tôi mới sống được mười sáu thế kỉ, tính theo Tam Tinh thể của chúng tôi thì tôi vẫn chưa trưởng thành nữa kìa".

Địch Luân Á nói.



Tần Lâm đau đầu, Tam Tinh thể!

Chắc là tinh cầu mà người Tam Tinh ở, bọn họ có thể sống mấy nghìn năm thậm chí là chục nghìn năm sao? Đây chính là sự khác biệt, số tuổi của một người Tam Tinh có thể trải dài cả quá trình tiến hóa của nền văn minh nhân loại rồi.

Sắc mặt Tần Lâm ngày càng khó coi, xem ra thực lực của người Tam Tinh đúng là không theo lẽ thường, bây giờ có lẽ bọn họ vẫn đang im lặng chờ đợi cơ hội.

Đám người Tam Tinh này đúng là quá đáng sợ, rùa cụ nghìn năm vạn năm cũng sống dai không bằng bọn họ.

Tần Lâm khó có thể tin được nhưng lời của Địch Luân Á chắc không phải nói dối, vì bây giờ cô ta chẳng cần phải lừa anh làm gì, hơn nữa cô ta cũng chẳng dám lừa anh.

Cô nhóc này sống hơn một nghìn sáu trăm năm, vị thành niên, mọi người tin nổi không?

Trong lòng Tần Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ đành cười khổ.

Bây giờ Tần Lâm ngày càng tò mò, bọn họ ẩn nấp ở trái đất lâu như vậy rốt cuộc có mục đích gì?

Vô số những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Tần Lâm, vẻ mặt anh ngày càng trở nên nghiêm trọng, bọn họ sống lâu như vậy, có sức mạnh phi thường cũng là điều dễ hiểu.

Nếu bố mẹ của cô ta đến trái đất từ thời kỳ thượng cổ thì rất có khả năng đã trải qua hết quá trình phát triển của nền văn minh nhân loại.

Vậy lai lịch của bọn họ là như thế nào?

Bây giờ Tần Lâm đã có thể khẳng định một điều, bọn họ là nền văn minh ngoài hành tinh, giữa Tam Tinh thể và trái đất có khoảng cách rất lớn, hơn nữa thời gian trên Tam Tinh thể và thời gian trên trái đất cũng không giống nhau, đây chắc chắn là thời gian xoay quanh mặt trời

Tam Tinh thể là tinh cầu như thế nào? Sức mạnh của bọn họ ở nơi nào? Tần Lâm cảm thấy não mình không đủ dùng nữa rồi, nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh trái đất có liên quan gì khác không?

Những câu hỏi hóc búa này là thử thách vô cùng lớn với Tần Lâm.

Hơn nữa bây giờ nhìn lại ba mươi tám thế kỉ trước thì tầm khoảng một nghìn tám trăm năm trước công nguyên, thời gian này đã xảy ra những gì?

Tần Lâm không thể tưởng tượng được, người Tam Tinh đúng là một bí ẩn mà nền văn minh nhân loại khó có thể sánh bằng.


Trong lòng Tần Lâm cảm thấy xúc động, mặc dù Địch Luân Á là người của nền văn minh Tam Tinh nhưng cô ta sinh ra ở trái đất, sống hơn mười sáu thế kỉ rồi, chắc chắn không hiểu biết nhiều về nền văn minh Tam Tinh.

Nền văn minh nhân loại và nền văn minh Tam Tinh không cùng thời gian, không cùng khu vực, bây giờ Tần Lâm vẫn không biết hai người Tam Tinh trưởng thành kia muốn làm gì.



"Mấy người đến trái đất để làm gì?"

Tần Lâm đặt hy vọng lên Địch Luân Á.

"Bố tôi nói đến trái đất để tiến hành khảo sát văn minh khoa học kỹ thuật, nhưng lại bị nền văn minh nhân loại phục kích cho nên người Tam Tinh mới tản ra khắp nơi trên thế giới, trải qua biết bao nhiêu kỉ nguyên, không biết những người Tam Tinh khác như thế nào rồi".

Trong mắt Địch Luân Á có chút lo âu, bây giờ tình hình của bố mẹ đang rất nguy cấp.

"Khảo sát văn minh khoa học kỹ thuật?"

Tần Lâm ngây người, lời của Địch Luân Á anh không thể tin hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ta không lừa anh việc tuổi tác, bọn họ sống cuộc sống tăm tối ở dưới lòng đất biết bao nhiêu năm, rốt cuộc mục đích của họ là gì.

"Đúng vậy, chúng tôi đến đây với tấm lòng hữu nghị nhưng nền văn minh nhân loại lại dồn chúng tôi vào đường cùng, năm đó không ít người Tam Tinh đã chết trong tay loài người, cho nên người Tam Tinh chúng tôi thề sẽ phá hủy nền văn minh nhân loại".

Địch Luân Á nghiến răng nói.

Tần Lâm không có cảm xúc gì, vì anh biết đối với người Tam Tinh thì việc làm của bọn họ không sai, chỉ muốn giao lưu khoa học kỹ thuật giữa hai nền văn minh mà thôi, nhưng đối với nền văn minh nhân loại thì bọn họ là kẻ xâm lược, hơn nữa còn là kẻ xâm lược ngoài hành tinh, trận chiến này không có đúng sai chắc chắn là sự sống còn, một khi thua thì sẽ đồng nghĩa với sự phá hủy của một nền văn minh, nền văn minh nhân loại sao có thể can tâm tình nguyện cúi đầu trước bọn họ chứ?

Người Tam Tinh khoác lác mình là nền văn minh ngoài hành tinh lớn mạnh, chắc chắn sẽ không nhận thua dễ dàng cho nên mâu thuẫn giữa hai bên càng trở lên gay gắt hơn tạo nên thương vong càng lớn, đây cũng là điều khó tránh khỏi.

Đây là thời đại, không ai có thể thay đổi được, năm tháng còn dài, thời đại chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng sẽ điều không thể thay đổi được là lòng thù hận và căm phẫn của người Tam Tinh đối với loài người.

Người Tam Tinh không sai, người trái đất cũng không sai, chỉ là cuộc chiến giữa bọn họ có quá nhiều hiểu lầm, và sự cân nhắc sinh tồn của nền văn minh hai bên.

"Vậy tại sao các người không rời khỏi nơi đây? Chẳng lẽ sống lay lắt là mục đích của các người? Chẳng lẽ các người muốn sống cả đời ở trái đất sao? Hay là các người vẫn luôn muốn tìm thời cơ để báo thù".

Ánh mắt sáng rực của Tần Lâm nhìn thẳng vào Địch Luân Á, điều quan trọng nhất bây giờ là cuộc xung đột giữa nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh trái đất, đây mới là điều anh lo lắng nhất, nền văn minh Tam Tinh luôn rình rập xung quanh khiến người ta đau đầu.

Lúc đầu Thương Lộc có nói với anh những lời đó, chẳng qua chỉ là bóp chết hết nguy hiểm từ trong trứng nước, nền văn minh Tam Tinh chỉ là một trong số đó, còn có cả nền văn minh Atlantis và nền văn minh Maya nữa, bọn họ vẫn luôn nhòm ngó đến nền văn minh nhân loại.

Sự trưởng thành và tương lai của nền văn minh nhân loại đều nằm trong tay bọn họ.

Cho nên Tần Lâm nhất định phải bảo vệ từng giây từng phút, không thể để nền văn minh Tam Tinh làm băt cứ việc gì tổn hại đến nền văn minh nhân loại.

Đây là trách nhiệm cũng là mục tiêu của anh.

"Tôi không biết, chuyện này bố mẹ không nói cho tôi biết, bố mẹ tôi chỉ nói nền văn minh nhân loại rất đáng sợ, lòng người mới là thứ phức tạp nhất".

Địch Luân Á dường như có chút hoảng sợ, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đến truyền cho cô ấn tượng nền văn minh nhân loại là hèn hạ nhất cho nên bọn họ mới sống tăm tối dưới lòng đất.


"Rốt cuộc bố của tôi ở đâu? Ông ấy có gặp nguy hiểm không?"

Điều Tần Lâm quan tâm nhất lúc này chính là bố anh, sự an toàn của bố mới là quan trọng nhất.

"Bố mẹ vì sự an toàn của tôi, sợ tôi bị thương nên mới vừa đánh vừa chạy, rời khỏi nơi này. Nhưng ai thắng ai thua thì tôi không biết".

Địch Luân Á nói.



"Nếu chúng tôi không muốn rời khỏi đây thì nền văn minh nhân loại chắc chắn không thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi".

"Các người muốn rời khỏi đây?"

Tần Lâm nói.

"Bố tôi nói muốn đưa chúng tôi rời khỏi trái đất về hành tinh mẹ của chúng tôi, Tam Tinh thể".

Địch Luân Á nói với Tần Lâm.

"Mẹ tôi nói hành tinh mẹ của chúng tôi là hành tinh đẹp nhất thế giới, Tam Tinh thể do ba tinh thể hợp thành".

"Vậy tại sao bây giờ các người mới muốn rời khỏi đây?"

Tần Lâm chau mày, khó hiểu hỏi.

"Bố tôi nói muốn rời khỏi trái đất phải lấy được nội hạch hằng tinh, cũng chính là vật tổ tận thế mà các người nói đó, nội hạch hằng tinh là nhân tố quyết định chuyện chúng tôi có trở về Tam Tinh thể được không".

Địch Luân Á nói.

"Vật tổ tận thế?"

Tần Lâm lẩm bẩm nói, nội hạch hằng tinh, thứ đồ này là do bọn họ đem từ Tam Tinh thể tới, không phải là đồ ở trên trái đất, xem ra vật tổ tận thế có liên quan mật thiết với nền văn minh Atlantis và nền văn minh Maya, nền văn minh Tam Tinh cũng có quan hệ phức tạp với bọn họ.

Bây giờ sự việc ngày càng phức tạp, người tranh giành vật tổ tận thế chắc chắn không chỉ có nền văn minh Atlantis và nhân loại, mà nền văn minh Tam Tinh cũng muốn gia nhập, bây giờ chỉ thiếu mỗi nền văn minh Maya thôi, Tần Lâm vẫn chưa được tìm hiểu về nền văn minh này, nhưng anh tin ngày đó sẽ không xa đâu.

"Đúng vậy, tôi đã lấy được ký ức của bố anh qua huyết dịch của ông ấy nên mới biết anh là con trai của ông ấy, anh sẽ mạng vật tổ tận thế đi tìm bố mình, cho nên tôi mới ở đây ôm cây đợi thỏ. Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy".

Trong lòng Địch Luân Á cảm thấy đau khổ, rõ là cô ta ôm cây đợi thỏ vậy mà không ngờ lại tự cho mình vào bẫy.



"Đưa tôi đi tìm bọn họ".

Tần Lâm trầm giọng nói.

"Tôi cũng không biết bọn họ đi đâu, bọn họ đã đi một ngày rồi, không biết bây giờ đang ở nơi nào rồi.

Địch Luân Á tỏ vẻ vô tội.

"Bây giờ còn không nói sự thật thì đừng trách tôi không khách khí, cô nghĩ chút mánh khóe của cô có thể qua mặt tôi sao? Nếu bố mẹ cô không để lại tọa độ cho cô thì sao cô có thể đi tìm bọn họ".

Tần Lâm cười lạnh.

Địch Luân Á đỏ mặt, cô ta không ngờ Tần Lâm lại thông minh như vậy, không thể lừa được anh ta.

"Bọn họ nói bước tiếp theo sẽ đến dãy núi Đại Hưng An ở Đông Bắc Hoa Hạ, còn có quần đảo Samoyed ở bờ Đông Hải Madagascar sẽ là nơi tụ họp của người Tam Tinh và chúng tôi".

Địch Luân Á cắn răng nói.

"Đi thôi, cô dẫn tôi đi, đi với tôi cô chắc chắn sẽ cảm thấy an toàn".

Tần Lâm cười nhạt nói.

Địch Luân Á đỏ mặt, giận mà không dám nói gì, bây giờ người ta là con dao còn cô ta chỉ là con cá nằm trên thớt, cô vốn không thể phản kháng, một khi phản kháng sẽ không thể sống sót.

Cô ta còn chưa được nhìn ngắm hành tinh mẹ tươi đẹp, đó cũng là nơi tốt đẹp nhất trên thế giới, cho nên cô ta không muốn chết, cô ta vẫn còn trẻ, cô ta mới sống có mười sáu thế kỉ mà thôi.

Đương nhiên, nếu Tần Lâm nghe thấy được những lời này thì chắc anh sẽ thổ huyết mà chết mất, mười sáu thế kỉ, cô ta đã sống cả nửa sau thời kỳ phát triển nền văn minh nhân loại rồi đó.

"Ừm".

Địch Luân Á gật đầu, không còn cách nào khác, buộc phải cùng Tần Lâm rời khỏi nơi này, đã không lấy được vật tổ tận thế thì chớ lại còn tự nhảy vào hố mình đào.

"Bây giờ tốt nhất là cô nên cầu nguyện bố mẹ cô chưa giết bố tôi, nếu không thì cô cũng sẽ không có chỗ chôn đâu".

Tần Lâm nghiêm túc nói.

Địch Luân Á quay người mở một cách cửa ở trong nơi tối om, hai người rời khỏi cung điện dưới lòng đất của Tam Tinh Đôi.

Lúc Tần Lâm và Địch Luân Á ra khỏi đó, Tần Lâm nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

“Hồng Mai? Sao em lại ở đây?”

Tần Lâm sững sờ, không ngờ Hồng Mai lại tìm đến tận đây, lúc đó vì quá lo lắng cho bố nên anh mới rời khỏi, còn chưa kịp nói lời từ biệt với cô.

“Anh vẫn còn giận em sao? Tại sao anh không từ mà biệt như vậy? Cô ta là ai?”



Khóe mắt Tạ Hồng Mai đỏ hoe.

“Em nghĩ nhiều quá rồi, Hồng Mai, anh đi mà không nói lời từ biệt vì anh có chuyện gấp phải làm, anh định chào tạm biệt em nhưng tại anh vội quá, còn cô ta là người Tam Tinh Đôi, tên Địch Luân Á”.

Tần Lâm cười khổ nói.

Lúc này Tạ Hồng Mai mới dịu lại một chút, sắc mặt cũng giãn ra ít nhiều, nhưng điều mà cô không ngờ đến chính là người Tam Tinh Đôi đây sao? Chẳng lẽ không phải loài người bọn họ à?

Tạ Hồng Mai không hề nghi ngờ Tần Lâm, cô luôn tin vào những gì anh nói, hơn nữa, nếu không nhờ vị tiền bối đó nói cho cô biết hướng đi của Tần Lâm thì cô cũng chẳng biết phải tìm anh ở đâu, có khi vẫn còn hiểu lầm Tần Lâm cũng nên.

“Cô ta thực sự là người Tam Tinh Đôi à?”

Tạ Hồng Mai tỏ ra kinh ngạc.

“Đúng vậy, cô ta là người của nền văn minh Tam Tinh, không phải là nền văn minh nhân loại của chúng ta, Tam Tinh Đôi là nền văn minh tiền sử mà con người không biết đến, hơn nữa Tam Tinh thể còn là nhà của bọn họ, bọn họ không phải cư dân đầu tiên ở trái đất, anh biết nói ra điều này em sẽ cảm thấy khó tin, nhưng đây chính là sự thật, chắc em cũng đã quá quen với người Atlantis rồi, nền văn mình Atlantis cũng giống hệt của bọn họ vậy, nhưng nền văn minh của bọn họ lại khác xa so với nền văn minh của chúng ta”.

Tần Lâm nói.

“Cũng có thể nói nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh nhân loại ở hai thái cực hoàn toàn đối lập”.

“Vậy bây giờ hai người muốn đi đâu? Tại sao người này lại bị phát hiện ở Hoa Hạ?”

Tạ Hồng Mai vô cùng sửng sốt, cô đang phải tiêu hóa những lời Tần Lâm vừa nói, ít nhất lúc trước cô đã từng biết đến sự tồn tại của Atlantis, vậy nên cũng không đến mức quá ngạc nhiên, nếu không thì cô sẽ sốc ngay tại chỗ mất.



Đôi mắt của người tên Địch Luân Á này có màu hồng, quả thực không hề giống con người, hơn nữa thân hình cũng rất cao lớn, gần giống với Tần Lâm.

Nói trắng ra, trong mắt Tạ Hồng Mai thì Địch Luân Á này chính là người ngoài hành tinh.

“Bọn họ vẫn luôn tồn tại ở Tam Tinh Đôi, gần giống như những con chuột hang dưới lòng đất chưa bị phá hiện, nhưng đã có tận nghìn năm lịch sử. Nền văn minh Tam Tinh đã cùng tồn tại với nền văn minh nhân loại, nhưng lại nằm bên trong đó”.

Sau khi Tần Lâm nói xong, Tạ Hồng Mai càng không thể tin được, nhưng sự tồn tại là có lý, mấy năm qua cô đã gặp không ít chuyện, với thân phận là thành viên đặc biệt của quốc gia, đương nhiên Tạ Hồng Mai không phải là người không có kiến thức.

“Bây giờ tụi anh định đi đến dãy núi Đại Hưng An ở Đông Bắc, ở đó có những người Tam Tinh khác đang ẩn náu, nhất định phải tìm được bọn họ, hơn nữa bố anh cũng đang gặp nguy hiểm, anh phải đi cứu ông ấy”.

Tần Lâm nói với vẻ kiên định.

“Vậy được, em đi cùng anh!”

Tạ Hồng Mai nói.

“Thương Lộc nói cho em biết anh đang ở đây à?”

Tần Lâm nhíu mày, thật ra trong lòng anh cũng khá lo lắng, anh sợ Tạ Hồng Mai sẽ gặp nguy hiểm.

“Em không phải trẻ con, Tần Lâm, em đã là cao thủ tứ mạch rồi, hơn nữa em cũng đã gặp qua những tình huống đặc biệt nhiều hơn anh, anh đừng có luôn xem em là một đứa trẻ chưa trưởng thành nữa, em biết là anh muốn tốt cho em, muốn bảo vệ em, nhưng anh có biết em lo cho anh đến mức nào không? Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm hòn đá ngáng chân anh đâu”.

Tạ Hồng Mai cũng rất cố chấp, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Tần Lâm cũng đành thở dài, anh đã lo lắng cho Tạ Hồng Mai thái quá rồi.

Người ta cũng đâu phải kẻ vô công rỗi nghề, cô là đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng đấy, không phải là vô danh đâu.

“Chị gái này trông trưởng thành và đoan trang ghê, lại còn thích anh như vậy, xem ra chắc cũng sống hơn ba mươi thế kỷ rồi nhỉ”.

Địch Luân Á nói.
Ba mươi thế kỷ?

Tạ Hồng Mai sửng sốt, cô đang nói cái quái gì vậy?



“Không có gì, em đừng quan tâm đến cô ta, người Tam Tinh sống rất lâu, bọn họ hoàn toàn khác so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng được. Bọn họ sống lâu đến mức không khác gì trường sinh bất lão đâu”.

Tần Lâm không khỏi cảm thán, đây chính là ưu thế vô cùng lớn, đối với người Tam Tinh mà nói thì bọn họ có thể sống đến cả mười nghìn năm, nhưng nền văn minh nhân loại lại không có ai sống lâu đến vậy được.

Tạ Hồng Mai nhìn sang Tần Lâm với vẻ không thể tin được, trong lòng cảm thấy đầy kinh hãi, nền văn minh Tam Tinh này đáng sợ đến mức nào chứ.

Nền văn minh Tam Tinh là nền văn minh ngoài trái đất, hoàn toàn khác với nền văn minh loài người, rất có thể khoa học kỹ thuật của bọn họ còn vượt qua nền văn minh nhân loại, nền văn minh nhân loại có tuổi đời khoảng bốn năm nghìn năm và trải qua hàng vạn năm, nhưng đó cũng chỉ là thời gian của một đời người Tam Tinh mà thôi.

Đây là điều mà loài người không thể nào sánh kịp, ngay cả Tần Lâm cũng phải thừa nhận nền văn minh của bọn họ không thể bằng nền văn minh Tam Tinh được, trình độ công nghệ của bọn họ vượt xa so với loài người.

Khả năng đi đến trái đất từ một hành tinh xa lạ đã chứng tỏ được công nghệ tiên tiến của bọn họ.

Ít nhất thì nền văn minh nhân loại cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ nền văn minh ngoài trái đất nào, cho dù có phát hiện ra thì căn bản cũng không đến được hành tinh bên kia, đây chính là điểm đáng sợ nhất, người khác có thể thấy được ta nhưng ta lại không thấy được họ.

Địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, bạn không thể nào biết được có bao nhiêu cặp mắt trong bóng tối kia đang nhìn mình.

Những người Tam Tinh đã ở lại trên trái đất mấy chục thế kỷ, bọn họ đã nhìn thấy rõ toàn bộ lịch sử của nền văn minh nhân loại, đây mới chính là điểm chí mạng.

Sự va chạm giữa các nền văn minh không quan trọng ai đúng ai sai, bởi vì bọn họ đều có sứ mệnh của riêng mình.

Lòng Tạ Hồng Mai vẫn không sao bình tĩnh được, dù gì thì nền văn minh Tam Tinh hiện tại cũng là đe dọa nghiêm trọng đến sự tồn tại của nền văn minh loài người.

Mặc dù nền văn minh Atlantis vẫn luôn là kẻ thù của bọn họ, nhưng ít nhất bọn họ cũng đã đấu tranh với nhau cả ngàn năm, nhưng so với nền văn minh nhân loại cũng chỉ là không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Nhưng đối với nền văn minh Tam Tinh mà nói, tuổi thọ mấy chục kỷ nguyên xuyên suốt lịch sử loài người thì bọn họ đã gần giống như những vị thần rồi, không thể không đề phòng được.

Nền văn minh Tam Tinh rốt cuộc đã ẩn nấu trên trái đất bao lâu chứ, tất cả những thứ này đều vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.

Tóm lại, sự xuất hiện của nền văn minh Tam Tinh chính là mối đe dọa lớn nhất của bọn họ, Tạ Hồng Mai tin rằng Tần Lâm cũng biết điều này.

“Lần này chúng ta gặp phải đối thủ đáng gờm rồi”.

Tạ Hồng Mai nghiêm túc nhìn Tần Lâm.

“Ừm, vậy nên chúng ta phải đến dãy núi Đại Hưng An ngay bây giờ, bố anh đang ở đó, ngoài ra còn có hai người Tam Tinh thực lực kinh khủng khác nữa, chúng ta phải tăng tốc lên, nếu không thì hậu quả sẽ rất khó lường. Người Tam Tinh không có chỉ có một vài mà còn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa bọn họ toàn là những hóa thạch sống, bọn họ đã hiểu rất rõ về nền văn minh nhân loại”.

Tần Lâm nói với vẻ nghiêm nghị.

“Được!”

Tạ Hồng Mai biết bây giờ cô phải cùng tiến cùng lùi với Tần Lâm, từ khi rời khỏi nhà họ Tạ để đuổi theo đến đây thì cô đã hoàn toàn mặc kệ sống chết, huống chi bây giờ còn là vì quốc gia, vì sự cố chấp trong lòng, cô sẽ
1626345434568.png

Hai người trung niên cao lớn với đôi mắt hồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông cách đó không xa với vẻ mặt u ám.

Bọn họ có thân hình cường tráng, một nam một nữ, cao khoảng hai mét năm hai mét sáu, sát khí đằng đằng, bọn họ hận không thể xé xác người đàn ông trước mặt ra thành nghìn mảnh.



Máu của bọn họ có màu hồng, chảy loang lổ rất nhiều trước áo, cả hai liên tục thở gấp, có vẻ như rất đau, nhưng bọn họ không hề có ý định dừng lại.

Tuy người đàn ông ở phía xa chỉ cao hơn 1,8 mét, nhìn thân hình thì cũng chẳng có chút ưu thế nào, nhưng hai người trung niên cao lớn kia vẫn không dám xem thường.

“Tần Trì, con chó nhà mày đã đuổi theo bọn tao bốn ngày bốn đêm rồi, mày còn muốn gì nữa đây? Chẳng lẽ mày muốn đuổi cùng giết tận bọn tao sao?”

Người đàn ông trung niên rống lên, trợn to hai mắt, không chỉ có mỗi hắn, mà ngay cả Tần Trì gầy yếu kia cũng trông vô cùng mệt mỏi, nhưng ông ta vẫn không hề nới lỏng cảnh giác.

Bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, đối với Tần Trì mà nói đã đạt đến mức cực hạn rồi, nhưng với Kha Lâm Tư Lặc thì cũng không quá khó chịu, chỉ là bọn họ đã bị Tần Trì đánh ép quá mức mà thôi.

Thực lực của Tần Trì này như một phát chí mạng áp chế bọn họ, nếu như không phải có sức chịu đựng và khả năng khôi phục dị thường thì có lẽ cả hai đã ngã xuống từ lâu rồi.

Một con người nhỏ bé mà lại có thể đuổi theo bọn họ bốn ngày bốn đêm đến tận dãy núi Đại Hưng An, đây đúng là một sự sỉ nhục với người Tam Tinh bọn họ.

Đương nhiên đây cũng là kế bị động của Kha Lâm Tư Lặc, họa thủy đông dẫn*, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có cơ hội.

*họa thủy đông dẫn: một thủ đoạn không làm mình thiệt hại mà làm cho người khác bị thiệt hại.

Huống chi lần này bọn họ đã ra khỏi Tam Tinh Đôi, coi như là để kiếm bạn đồng hành.

“Tao không giết bọn mày thì bọn mày cũng sẽ giết tao thôi, chẳng lẽ tao lại ngồi yên chờ chết à?”

Tần Trì nhếch miệng nói.

“Hai mươi năm trước mày đã cắn bọn tao không chịu buông, không ngờ đến hôm nay mày vẫn không ta cho bọn tao, tên khốn nhà mày, tao sẽ giết mày cho bằng được”.

Kha Lâm Tư Lặc vô cùng phẫn nộ, ân oán giữa bọn họ không phải ngày một ngày hai, lần này Tần Trì xuất hiện đã làm loạn hết tất cả suy nghĩ của ông ta, mọi chuyện ông ta vốn định trước đã bị ông làm cho đảo lộn.

“Kha Lâm, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh mới được, nếu không thì hắn sẽ không chịu nổi qua đêm nay đâu”.

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử bên cạnh nheo mắt lại, hai mươi năm bọn họ đã chiến đấu với Tần Trì trước để giành lấy vật tổ tận thế, sau đó lại bị chém cho một nhát, cho nên bọn họ không thể lấy được vật tổ tận thế, bây giờ Tần Trì lại xuất hiện, nhưng ông vẫn là thứ ngáng đường bọn họ, điều này làm cho Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử vô cùng tức tối.

Vật tổ tận thế là điểm mấu chốt để bọn họ rời khỏi trái đất, vậy nên cho dù có chết thì bọn họ vẫn muốn có được nó.

Thất bại của năm đó chính là một sự sỉ nhục to lớn người Tam Tinh bọn họ, nhưng giờ đây lại là một vấn đề khiến người ta đau đầu.

Sức sống của bọn họ cực kỳ ngoan cường, hơn nữa còn có hệ thống tự phục hồi cơ thể rất mạnh, nếu không thì họ đã không sống qua được hàng chục thế kỷ như vậy rồi.

Trận chiến giữa Tần Trì và bọn họ vẫn luôn là cái gai trong mắt Kha Lâm Tư Lặc, ông ta là một trong những võ sĩ mạnh nhất của Tam Tinh thể, vậy mà không thể đánh lại con người này, sức mạnh cơ thể con người không thể nào so với Kha Lâm Tư Lặc được, nhưng ẩn trong thân hình mỏng manh này lại là một sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Hầu như một tháng bọn họ chỉ nghỉ ngơi một lần, một lần nghỉ nửa tháng, nhưng con người cần phải nghỉ ngơi mỗi ngày, nhưng ông đã bốn đêm không chợp mắt để đuổi theo bọn họ đến đây, ngay cả Kha Lâm Tư Lặc cũng cảm thấy đau đầu, nhưng Tần Trì vẫn không có chút ý định muốn thả lỏng.

Tên này giống hệt như keo dính chó vậy, cho dù có gỡ cỡ nào cũng không ra được.

“Vậy càng tốt, tao cầu còn không được nữa kia, chạy cái gì chứ? Thắng làm vua thua làm giặc, thắng được tao thì mày có thể đi đâu mày muốn rồi”.

Sắc mặt Tần Trì liền trở nên nghiêm túc.


Trong lòng Tần Trì cũng hết sức đề phòng, cho đến nay bọn họ vẫn luôn vừa đánh vừa lui, gần như đã băng sông vượt núi mà vẫn không thể giết được bọn họ, đương nhiên Tần Trì cũng không khỏi cảm thấy bực dọc.



Khả năng tự phục hồi của người Tam Tinh đương nhiên hơn con người rất nhiều, cứ thử tưởng tượng người ta mỗi tháng nghỉ ngơi một lần, còn bạn thì mỗi ngày đều phải nghỉ ngơi, người ta sống cả mấy chục nghìn năm còn bạn chỉ sống được mối vài chục năm, vậy có thể giống nhau được sao?

Tần Trì khó khăn lắm mới có thể một mình đấu với hai người Tam Tinh.

Hai mươi năm trước bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng hơn hai mươi năm trước Tần Trì lại không ngờ bọn họ lại chính là người Tam Tinh, trong trận chiến năm đó, bọn họ đã chiến đấu cùng với người Atlantis, vậy nên Tần Trì mới hiểu lầm bọn họ là người Atlantis.

Cho đến bây giờ, cuối cùng ông cũng biết bọn họ là người từ Tam Tinh thể, thuộc nền văn minh Tam Tinh, đó là một nền văn minh mà nhân loại không thể nào tưởng tượng ra được.

“Mày cho rằng tao không dám sao? Tần Trì, đừng tự cho mình là đúng nữa, cho dù có kéo dài thì mày cũng sẽ chết, sức chịu đựng và khả năng phục hồi của con người căn bản không thể so với người Tam Tinh bọn tao được. Bọn mày chính là sản phẩm của nền văn minh rác rưởi, một dân tộc nhỏ bé với nền văn minh mấy nghìn năm mà cũng đòi tự xưng là nền văn minh sao? Theo tao thấy thì cũng chỉ là một đám rác rưởi mà thôi, bọn bây đều là kiến cỏ cả”.

Kha Lâm Tư Lặc nói với vẻ khinh thường.

“Vậy sao? Thế tại sao bọn mày lại phải chạy trốn dưới tay đám rác rưởi bọn tao, hai mươi năm trước đã thế thì hai mươi năm sau cũng vậy, chỉ trừ việc sống dai thì cũng chỉ như mấy con rùa rụt cổ thôi, tao thật sự cũng chưa được nhìn thấy sự lợi hại của nền văn minh bọn mày đâu, ít nhất là trông như hiện tại à”.

Tần Trì cười mỉm nói.

“Ngoài việc đánh trống thổi kèn thì mày có ngon mà đánh với tao này? Mày là cái thá gì chứ? Nền văn minh Tam Tinh rất hùng mạnh, nhưng bọn mày còn đang thở hổn hển kia kìa, có quyền gì mà lên mặt với tao đây? Bọn mày rất mạnh, nhưng tại sao vẫn luôn giống rùa rụt cổ vậy, tại sao lại cứ ở dưới lòng đất, không dám xuất hiện ư? Chẳng lẽ đây là thứ tự tin mà bọn mày nói sao?”

Sắc mặt Kha Lâm Tư Lặc sa sầm xuống, nhưng vẫn vô cùng kiên cường, bởi vì những gì Tần Trì nói đều là thật, hiện tại bọn họ vẫn không dám chơi cứng cựa với nền văn minh nhân loại, thậm chí ngay cả Tần Trì bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì chống đỡ.

“Rác chính là rác, bọn mày đang sợ bị nền văn minh loài người chúng ta giết chết chứ gì, vậy nên mới không dám ló đầu ra, cho dù bọn mày có là một nền văn minh ‘mồ côi’ như Atlantis thì cũng chỉ có thể thu mình dưới đáy sâu của đại dương mà thôi, bọn mày biết rằng khi ra ngoài sẽ bị giết, vậy nên phải hết sức thận trọng vì sợ con người giận dữ. Nhưng cho dù bọn mày có chút bản lĩnh để sống dưới chân bọn tao nhiều năm qua thì cũng sốc đấy, chỉ tiếc là mày đã gặp phải tao, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa đâu”.

Ánh mắt Tần Trì sắc như dao, lạnh lùng như băng.

"Nền văn minh Tam Tinh của bọn mày thậm chí còn tồi tệ hơn nền văn minh Atlantis, bọn mày tự cho rằng bản thân mình là đúng và muốn vượt lên nền văn minh nhân loại, Atlantis là sản phẩm của nền văn minh trước kỷ nguyên mặt trời thứ tư, nền văn minh Atlantis cũng là một nhánh của nền văn minh trên trái đất bọn tao, còn bọn mày là loại ngoại xâm, lại dám ở đây huênh hoang không biết xấu hổ sao? "

" Kha
1626345449215.png

"Cho dù có chết thì tao cũng sẽ không bao giờ nhận thua, nền văn minh nhân loại của bọn mày sớm muộn gì cũng trở thành nô lệ cho nền văn minh Tam Tinh của bọn tao”.

Kha Lâm Tư Lặc nói với vẻ đầy tự tin.



"Bởi vì bọn mày quá yếu, toàn bộ nền văn minh lịch sử của bọn mày không thể so với tụi tao được, chỉ một thế hệ của bọn tao cũng đủ để đè bẹp nền văn minh lịch sử mười nghìn năm của tụi mày, kẻ yếu đuối như bọn mày chỉ đáng làm nô lệ cho cả vũ trụ mà thôi, bọn mày chính là sự tồn tại cấp thấp, thậm chí còn không thể đi ra khỏi hành tinh quê hương của mình kia mà, mày còn có tư cách để nói về sự thống trị nữa sao?”

"Nền văn minh của loài người được định sẵn sẽ suy tàn, cho dù không có nền văn minh Tam Tinh của bọn tao thì vẫn sẽ có những nền văn minh khác tàn phá trái đất, nền văn minh Tam Tinh của bọn tao đã rất nhân từ, chỉ cần con người có thể tự nguyện nghe theo bọn tao thì bọn tao sẽ không phá hủy hệ sinh thái nguyên thủy của các người, nhưng nếu bọn mày không biết điều thì mày không hề biết mình nhỏ bé đến mức nào đâu, không biết tự lượng sức mình, trời đất và vũ trụ rộng lớn đến nỗi bọn mày không thể nhìn thấy hết được đâu”.

Vẻ kiêu ngạo và kiến thức của Kha Lâm Tư Lặc là thứ mà Tần Trì không có được, ông ta sớm đã rời khỏi hành tinh quê hương mới có thể đến được đây, và ở trên trái đất này, bọn họ chính là những vị thần có thật!

Kha Lâm Tư Lặc luôn tin chắc mình sẽ có thể thống trị trái đất và thuộc địa hóa trái đất, ông ta đã ở đây ba mươi bốn mươi thế kỷ rồi, sớm đã hiểu rõ sự phát triển của nền văn minh nhân loại, làm sao lại để cho một tên Tần Trì nhỏ bé có thể kiểm soát tham vọng của mình chứ?

"Mày thật sự tự coi trọng bản thân quá rồi đó, mày cho rằng mày có khả năng thống trị nền văn minh địa cầu sao?"

Tần Trì bật cười khanh khách, rõ là Kha Lâm Tư Lặc vẫn hết sức ngây thơ.

"Nền văn minh của mày rất mạnh, nhưng mày lại không có khả năng đấy ngay lúc này, đừng bao giờ đánh giá thấp sự gắn kết của nền văn minh nhân loại bọn tao, dù cho một mình tao không thể ngăn cản bọn mày thì sẽ có hàng nghìn người khác làm điều đó, không có bất kỳ nền văn minh phát triển nào đáng khen ngợi cả, còn mày chỉ muốn thống trị nền văn minh và muốn vượt qua nền văn minh nhân loại bọn tao, ngay từ đầu mày đã thua rồi. Tao không biết nền văn minh Tam Tinh đáng sợ như thế nào, nhưng trên trái đất này, đối với Tần Trì tao mà nói thì mày đừng có mơ đến việc muốn thay đổi thế giới. Cho dù tao có chết cũng sẽ ngăn mày lại”.

Không thể nghi ngờ gì về sức mạnh của nền văn minh Tam Tinh thể, cho dù Tần Trì không thừa nhận thì cũng không còn cách nào khác, bọn họ quả nhiên có ưu thế đó, nhưng cho dù đã tồn tại trên trái đất mấy chục thế kỷ, nhưng những người Tam Tinh này lại không hiểu được sức mạnh của nền văn minh loài người, bọn họ chỉ luôn nghĩ về việc nô dịch hóa nền văn minh của trái đất.

Vũ trụ bao la, năm tháng dài đằng đẵng, trong lòng Tần Trì luôn lấy thiên hạ làm trọng trách của mình, ông chưa bao giờ nghĩ đến việc tung hoành thiên hạ, bởi vì ông biết trách nhiệm của mình và phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đó.

Năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn, ông không phải là số một thế giới, nhưng sự tồn tại của ông đã làm cho nền văn minh Tam Tinh phải khiếp sợ.

Phải tiêu diệt nền văn minh Tam Tinh, nhất định phải làm được!

Bởi vì bọn họ quá nguy hiểm đối với nền văn minh nhân loại, loại nguy hiểm này ngay cả Tần Trì cũng khó mà đoán trước được.

Một tia lửa có thể đốt cháy cả thảo nguyên.

Ông không biết nền văn minh của Tam Tinh hùng mạnh đến mức nào, vậy nên ông phải giết chết mối nguy hiểm từ trong nôi, sự va xung đột giữa các nền văn minh không cho phép bất cứ ai đường lui, không có đúng hay sai, nhưng ít nhất trong mắt của nền văn minh nhân loại thì Tần Trì đã đúng.

Người Tam Tinh chỉ nghĩ đến chế độ nô lệ, bọn họ đã thay đổi hoàn toàn ý định ban đầu của nền văn minh nhân loại đối với họ, chính là vốn muốn sống trong hòa bình, bọn họ sẽ cùng nhân loại tiến bộ, nhưng kết quả lại khiến cho người ta kinh ngạc, hai bên đánh nhau thì sẽ có một bên bị thương, bây giờ người Tam Tinh đã đối mặt với nền văn minh loài người, bọn họ sớm đã mất đi khả năng cạnh tranh của mình.

Nhưng hôm nay, để đề phòng bọn họ lợi dụng thời cơ để nổi dậy, Tần Trì nhất định phải đánh bọn họ đến cùng.

Không có đúng hay sai, chỉ có sự sống và cái chết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 268-270
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom