Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
y-pham-phong-hoa-92
Chương 92: Canh thập toàn đại bổ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Còn bát canh thập toàn đại bổ sau mỗi tối tập luyện chính là bước tôi luyện cuối cùng đối với cơ thể, củng cố vững ch3ắc thành quả của buổi tập luyện.
Theo lý mà nói, việc rèn luyện của đám Hề Giáp cực kỳ gian khổ khắc2 nghiệt, thế nhưng họ vẫn chẳng hề oán than lấy nửa lời, mà ngược lại ngày ngày đều tràn trề hy vọng, t5ối đến luyện tập mà ánh mắt nhìn Hột Khê vẫn long lanh sáng rực, chan chứa tôn trọng và cảm kích.
<4br>Trong phòng ăn rộng lớn, Hề Giáp húp cạn ngụm canh đại bổ cuối cùng mà vẫn còn thèm thuồng, chưa thỏa ma0̃n, mãi đến khi liếm sạch sẽ giọt canh cuối cùng trong bát, hắn mới luyến tiếc buông xuống.
Hề Ất ngồi bên cạnh cũng có hành động tương tự, nhịn không được cảm thán: “Tay nghề của công tử đúng là đáng kinh ngạc. Được ăn bát canh ngon thế này, dù có ăn cả đời, tôi cũng bằng lòng.”
Hề Giáp cười mỉa mai: “Ngươi tưởng đây chỉ là một bát canh ngon thôi à? Nếu đây chỉ là một món ăn ngon thì chẳng cần công tử phải đích thân xuống bếp nấu nướng như thế này đâu. Chẳng lẽ các người không phát hiện ra rằng, từ lúc chúng ta được ăn loại canh này, cơ thể càng lúc càng cường tráng, sức lực cũng ngày một tăng lên. Ta dám khẳng định, qua nửa tháng nữa thôi, cho dù có phải đối đầu với võ giả tầng chín Luyện Khí kỳ đi chăng nữa, ta cũng không sợ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Hề Bính ngồi đối diện cũng hứng khởi tiếp lời, “Công tử quả là quá thần kỳ, sao ngài ấy có thể nấu ra được món canh vừa chứa linh khí nồng đậm, lại có công hiệu thần kỳ như thế này được chứ, mà quan trọng hơn hết chính là mùi vị lại quá mức hấp dẫn.”
“Phải đó, tuy công tử đã truyền dạy phương pháp nấu ăn cho Trần ma ma và Tiểu Li cô nương rồi, thế nhưng mùi vị những món do người khác làm ra vẫn không tài nào bì được với món mà công tử làm đâu.”
“Còn nữa, các người đã nghe thấy công tử nói gì chưa? Những thứ chúng ta làm bây giờ vẫn chỉ là bước rèn luyện cơ bản nhất, chỉ cần chúng ta vượt qua được cửa ải này, công tử sẽ còn dạy cho chúng ta những bản lĩnh lớn hơn nữa. Đến lúc chúng ta lĩnh hội được các kỹ năng đặc biệt rồi, cho dù có đụng độ với võ giả Trúc Cơ kỳ đi nữa, cũng không có gì phải sợ.” Hề Ất nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đôi mắt vằn tia máu, “Trước kia khi chúng ta bị nhốt trong chuồng để rao bán, bị người người ruồng bỏ, nào có dám nghĩ rằng chúng ta sẽ có được ngày hôm nay!”
“Đúng đấy! Làm gì có chủ nhân nào mua nô lệ về mà đối xử được như công tử đâu kia chứ, vừa không đánh đập kẻ hầu người hạ, vừa không mắng nhiếc hà khắc, ngược lại còn cho chúng ta ăn ngon như thế này nhỉ?”
Mười người họ cùng sôi nổi trò chuyện. Nhớ đến chủ nhân hiện nay của mình, đôi mắt họ lại tràn trề lòng chân thành, ngưỡng mộ giống hệt như đang tôn sùng thần tượng trong lòng mình vậy.
Hề Giáp nhìn những vị huynh đệ đã cùng mình kề vai sát cánh luyện tập suốt mười ngày qua, nụ cười trên môi bỗng vụt tắt, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị hẳn: “Công tử đã có công ơn sinh ra chúng ta một lần nữa, nếu không có công tử, chúng ta vĩnh viễn chỉ là những tên nô lệ bị người đời khinh miệt. Các huynh đệ, chúng ta nhất định phải vượt qua được đợt rèn luyện này, để tương lai sau này có thể báo đáp cho công tử.”
Tiếng hô “Phải đấy” đồng loạt vang dội khắp phòng ăn, Tiểu Li bưng mâm trái cây chứng kiến tất thảy liền nở nụ cười, nhưng cô bé vẫn không kìm nén được cảm xúc mà nhớ về người thiếu niên đang ở nơi xa.
Ca ca ơi, chừng nào ca ca mới báo xong thù rồi trở về thế? Ca mà còn không chịu về, vị trí bề tôi tâm phúc bên cạnh tiểu thư sắp bị người khác cướp mất rồi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Theo lý mà nói, việc rèn luyện của đám Hề Giáp cực kỳ gian khổ khắc2 nghiệt, thế nhưng họ vẫn chẳng hề oán than lấy nửa lời, mà ngược lại ngày ngày đều tràn trề hy vọng, t5ối đến luyện tập mà ánh mắt nhìn Hột Khê vẫn long lanh sáng rực, chan chứa tôn trọng và cảm kích.
<4br>Trong phòng ăn rộng lớn, Hề Giáp húp cạn ngụm canh đại bổ cuối cùng mà vẫn còn thèm thuồng, chưa thỏa ma0̃n, mãi đến khi liếm sạch sẽ giọt canh cuối cùng trong bát, hắn mới luyến tiếc buông xuống.
Hề Ất ngồi bên cạnh cũng có hành động tương tự, nhịn không được cảm thán: “Tay nghề của công tử đúng là đáng kinh ngạc. Được ăn bát canh ngon thế này, dù có ăn cả đời, tôi cũng bằng lòng.”
Hề Giáp cười mỉa mai: “Ngươi tưởng đây chỉ là một bát canh ngon thôi à? Nếu đây chỉ là một món ăn ngon thì chẳng cần công tử phải đích thân xuống bếp nấu nướng như thế này đâu. Chẳng lẽ các người không phát hiện ra rằng, từ lúc chúng ta được ăn loại canh này, cơ thể càng lúc càng cường tráng, sức lực cũng ngày một tăng lên. Ta dám khẳng định, qua nửa tháng nữa thôi, cho dù có phải đối đầu với võ giả tầng chín Luyện Khí kỳ đi chăng nữa, ta cũng không sợ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Hề Bính ngồi đối diện cũng hứng khởi tiếp lời, “Công tử quả là quá thần kỳ, sao ngài ấy có thể nấu ra được món canh vừa chứa linh khí nồng đậm, lại có công hiệu thần kỳ như thế này được chứ, mà quan trọng hơn hết chính là mùi vị lại quá mức hấp dẫn.”
“Phải đó, tuy công tử đã truyền dạy phương pháp nấu ăn cho Trần ma ma và Tiểu Li cô nương rồi, thế nhưng mùi vị những món do người khác làm ra vẫn không tài nào bì được với món mà công tử làm đâu.”
“Còn nữa, các người đã nghe thấy công tử nói gì chưa? Những thứ chúng ta làm bây giờ vẫn chỉ là bước rèn luyện cơ bản nhất, chỉ cần chúng ta vượt qua được cửa ải này, công tử sẽ còn dạy cho chúng ta những bản lĩnh lớn hơn nữa. Đến lúc chúng ta lĩnh hội được các kỹ năng đặc biệt rồi, cho dù có đụng độ với võ giả Trúc Cơ kỳ đi nữa, cũng không có gì phải sợ.” Hề Ất nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đôi mắt vằn tia máu, “Trước kia khi chúng ta bị nhốt trong chuồng để rao bán, bị người người ruồng bỏ, nào có dám nghĩ rằng chúng ta sẽ có được ngày hôm nay!”
“Đúng đấy! Làm gì có chủ nhân nào mua nô lệ về mà đối xử được như công tử đâu kia chứ, vừa không đánh đập kẻ hầu người hạ, vừa không mắng nhiếc hà khắc, ngược lại còn cho chúng ta ăn ngon như thế này nhỉ?”
Mười người họ cùng sôi nổi trò chuyện. Nhớ đến chủ nhân hiện nay của mình, đôi mắt họ lại tràn trề lòng chân thành, ngưỡng mộ giống hệt như đang tôn sùng thần tượng trong lòng mình vậy.
Hề Giáp nhìn những vị huynh đệ đã cùng mình kề vai sát cánh luyện tập suốt mười ngày qua, nụ cười trên môi bỗng vụt tắt, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị hẳn: “Công tử đã có công ơn sinh ra chúng ta một lần nữa, nếu không có công tử, chúng ta vĩnh viễn chỉ là những tên nô lệ bị người đời khinh miệt. Các huynh đệ, chúng ta nhất định phải vượt qua được đợt rèn luyện này, để tương lai sau này có thể báo đáp cho công tử.”
Tiếng hô “Phải đấy” đồng loạt vang dội khắp phòng ăn, Tiểu Li bưng mâm trái cây chứng kiến tất thảy liền nở nụ cười, nhưng cô bé vẫn không kìm nén được cảm xúc mà nhớ về người thiếu niên đang ở nơi xa.
Ca ca ơi, chừng nào ca ca mới báo xong thù rồi trở về thế? Ca mà còn không chịu về, vị trí bề tôi tâm phúc bên cạnh tiểu thư sắp bị người khác cướp mất rồi!
Bình luận facebook