Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
y-pham-phong-hoa-87
Chương 87: Bằng mặt mà không bằng lòng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Động tác của cô ta đẹp như mây bay nước chảy, nhưng cũng không làm giảm tư thế hiên ngang, khi quỳ xuống, cô ta ưỡn lưng và ngực lên phô bày những3 đường cong cơ thể xinh đẹp.
Nam Cung Dục nói: “Đứng lên đi, ta bảo ngươi chữa trị vết thương của cô ấy sao rồi?”
Chu Tước thon2g thả đứng lên, đôi lông mày trên gương mặt lạnh lẽo khẽ nhíu lại, trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ khinh thường, nhưng cô ta vẫn cung kính đá5p: “Bẩm báo chủ nhân, Nạp Lan tiểu thư chỉ bị vết thương ngoài da, cũng không có gì to tát.”
Đợi sau khi quay về Chu Tước mới đi điều tr4a rõ, người ở trong một biệt viện xa xôi không có lấy một chút linh khí lại là Tam tiểu thư - đứa con của vợ lẽ của Nạp Lan phủ.
Đừng nó0i là một phủ Nạp Lan cỏn con, cho dù là người của phủ Minh Vương cũng chẳng là cái thá gì, chỉ dựa vào thân phận thấp hèn và thể chất bỏ đi của cô ta, vậy mà dám vọng tưởng quyến rũ chủ nhân, quả thật đáng chết!
Nam Cung Dục gật đầu, hắn đã dùng linh lực kiểm tra qua cơ thể Hột Khê, nên đương nhiên biết cơ thể cô đến nay vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, chỉ là khi nghĩ đến những thương tích chằng chịt trên người cô, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi vụt qua sát khí.
“Những vết sẹo trên người cô ấy có thể lành không?”
Chu Tước rũ mắt, giấu đi nỗi lòng mình, thế nhưng bàn tay duỗi hai bên thân lại đột nhiên siết chặt, giọng nói giống như giễu cợt: “Chủ nhân, thuộc hạ là thầy thuốc Ngũ phẩm, vài vết thương cỏn con còn không chữa trị nổi thì làm gì có tư cách ở cạnh chủ nhân.”
Cô ta lén ngước nhìn gương mặt cười hờ hững và không có bất kỳ phản ứng gì của Nam Cung Dục rồi cắn môi, lại vờ như không có chuyện gì: “Vì những vết thương của Nạp Lan tiểu thư chỉ do những vật dụng thông thường gây ra nên không bị cắt vào thịt, thuộc hạ vốn định đưa cho cô ấy một bình Nhị phẩm Thanh Ngọc Lộ thì đã có thể dư sức chữa trị. Tuy rằng hiệu quả của loại thuốc này ở mức bình thường, thời gian điều trị lâu, nhưng đặc tính của thuốc ôn hòa, rất có lợi cho những người phàm như Nạp Lan tiểu thư. Nhưng ai mà ngờ… ai mà ngờ…”
Chu Tước liếc nhìn Nam Cung Dục, trông thấy chủ nhân thu lại nụ cười, đầu mày khẽ nhíu, lòng cô ta bất giác thầm vui vẻ, tiếp tục nói: “Nạp Lan tiểu thư chắc rằng đã biết thân phận thầy thuốc Ngũ phẩm của thuộc hạ, cho nên mỗi một loại đan dược cô ấy đều muốn lấy một phần. Nhưng những đan dược đó đều là Tam phẩm trở lên cả, người phàm uống vào cơ thể sẽ nổ tung mà chết. Thuộc hạ khổ tâm khuyên giải rất lâu, Nạp Lan tiểu thư không những không nghe, mà còn nói… còn nói… cô ấy là người mà điện hạ xem trọng, còn thuộc hạ chỉ là một nô tài, cô ấy bảo thuộc hạ làm gì, thuộc hạ cứ nghe theo là được. Thuộc hạ quả thật hết cách, chỉ đành chia cho cô ấy mỗi một loại đan dược một phần.”
Nam Cung Dục như cười như không, không tính nợ mà cũng chẳng an ủi cô ta, chỉ hỏi lại một câu: “Ồ, vậy sao?”
Chu Tước bị ánh mắt thâm sâu của chủ nhân nhìn đến mức lòng bồn chồn, chỉ có thể cố hết sức kìm hãm lại cảm giác chột dạ và hoảng sợ trong lòng, rồi gật đầu.
Nam Cung Dục đột nhiên nói: “Nhưng ta nhớ ta bảo ngươi mang Tứ phẩm đan Ngọc Cơ qua đó mà. Chu Tước, có phải ngươi bằng mặt mà không bằng lòng với mệnh lệnh của ta không?”
“Thuộc hạ không dám!” Chu Tước run rẩy cả người vì sợ, hai chân quỳ “phịch” xuống đất.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nam Cung Dục nói: “Đứng lên đi, ta bảo ngươi chữa trị vết thương của cô ấy sao rồi?”
Chu Tước thon2g thả đứng lên, đôi lông mày trên gương mặt lạnh lẽo khẽ nhíu lại, trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ khinh thường, nhưng cô ta vẫn cung kính đá5p: “Bẩm báo chủ nhân, Nạp Lan tiểu thư chỉ bị vết thương ngoài da, cũng không có gì to tát.”
Đợi sau khi quay về Chu Tước mới đi điều tr4a rõ, người ở trong một biệt viện xa xôi không có lấy một chút linh khí lại là Tam tiểu thư - đứa con của vợ lẽ của Nạp Lan phủ.
Đừng nó0i là một phủ Nạp Lan cỏn con, cho dù là người của phủ Minh Vương cũng chẳng là cái thá gì, chỉ dựa vào thân phận thấp hèn và thể chất bỏ đi của cô ta, vậy mà dám vọng tưởng quyến rũ chủ nhân, quả thật đáng chết!
Nam Cung Dục gật đầu, hắn đã dùng linh lực kiểm tra qua cơ thể Hột Khê, nên đương nhiên biết cơ thể cô đến nay vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, chỉ là khi nghĩ đến những thương tích chằng chịt trên người cô, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi vụt qua sát khí.
“Những vết sẹo trên người cô ấy có thể lành không?”
Chu Tước rũ mắt, giấu đi nỗi lòng mình, thế nhưng bàn tay duỗi hai bên thân lại đột nhiên siết chặt, giọng nói giống như giễu cợt: “Chủ nhân, thuộc hạ là thầy thuốc Ngũ phẩm, vài vết thương cỏn con còn không chữa trị nổi thì làm gì có tư cách ở cạnh chủ nhân.”
Cô ta lén ngước nhìn gương mặt cười hờ hững và không có bất kỳ phản ứng gì của Nam Cung Dục rồi cắn môi, lại vờ như không có chuyện gì: “Vì những vết thương của Nạp Lan tiểu thư chỉ do những vật dụng thông thường gây ra nên không bị cắt vào thịt, thuộc hạ vốn định đưa cho cô ấy một bình Nhị phẩm Thanh Ngọc Lộ thì đã có thể dư sức chữa trị. Tuy rằng hiệu quả của loại thuốc này ở mức bình thường, thời gian điều trị lâu, nhưng đặc tính của thuốc ôn hòa, rất có lợi cho những người phàm như Nạp Lan tiểu thư. Nhưng ai mà ngờ… ai mà ngờ…”
Chu Tước liếc nhìn Nam Cung Dục, trông thấy chủ nhân thu lại nụ cười, đầu mày khẽ nhíu, lòng cô ta bất giác thầm vui vẻ, tiếp tục nói: “Nạp Lan tiểu thư chắc rằng đã biết thân phận thầy thuốc Ngũ phẩm của thuộc hạ, cho nên mỗi một loại đan dược cô ấy đều muốn lấy một phần. Nhưng những đan dược đó đều là Tam phẩm trở lên cả, người phàm uống vào cơ thể sẽ nổ tung mà chết. Thuộc hạ khổ tâm khuyên giải rất lâu, Nạp Lan tiểu thư không những không nghe, mà còn nói… còn nói… cô ấy là người mà điện hạ xem trọng, còn thuộc hạ chỉ là một nô tài, cô ấy bảo thuộc hạ làm gì, thuộc hạ cứ nghe theo là được. Thuộc hạ quả thật hết cách, chỉ đành chia cho cô ấy mỗi một loại đan dược một phần.”
Nam Cung Dục như cười như không, không tính nợ mà cũng chẳng an ủi cô ta, chỉ hỏi lại một câu: “Ồ, vậy sao?”
Chu Tước bị ánh mắt thâm sâu của chủ nhân nhìn đến mức lòng bồn chồn, chỉ có thể cố hết sức kìm hãm lại cảm giác chột dạ và hoảng sợ trong lòng, rồi gật đầu.
Nam Cung Dục đột nhiên nói: “Nhưng ta nhớ ta bảo ngươi mang Tứ phẩm đan Ngọc Cơ qua đó mà. Chu Tước, có phải ngươi bằng mặt mà không bằng lòng với mệnh lệnh của ta không?”
“Thuộc hạ không dám!” Chu Tước run rẩy cả người vì sợ, hai chân quỳ “phịch” xuống đất.
Bình luận facebook