Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-230
Chương 230: Dựa vào bản lĩnh của các ngươi
Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Hột Khê lẫn Phụng Liên Ảnh tức khắc rùng mình, ánh mắt hai người đều tập trung nhìn vào hư ảnh của Tử Kim chân nhân.
Được diện kiến gương mặt thực thụ của Tử Kim chân nhân, Hột Khê không khỏi ngạc nhiên. Cô quả thật không ngờ, diện mạo của Tử Kim chân nhân lại trẻ trung đến nhường này, hơn nữa toàn thân y còn ngập tràn khí chất nho nhã và phong độ của một người trí thức. Cô cứ ngỡ vị chủ nhân mà Tiểu Kim Long mãi luôn miệng nhắc tới phải là một ông lão râu tóc bạc phơ, phong thái thần tiên chứ?
Tay trái của Tử Kim chân nhân khẽ nâng lên, mỉm cười nói: "Hoan nghênh đã đến với không gian hư vô của bản tôn, nơi này sẽ là nơi mà các ngươi được tiếp nhận truyền thừa. Thế nhưng thật đáng tiếc, truyền thừa của bản tôn chỉ có thể trao cho một người. Vậy nên các ngươi cần phải vượt qua được ba vòng khảo nghiệm, người chiến thắng trong khảo nghiệm mới có thể lấy được truyền thừa của ta…"
Tử Kim chân nhân vẫn chưa nói hết, Phụng Liên Ảnh đã vội vàng tiến lên trước một bước, cung kính đưa ra ngọc giản trong tay, "Đây chính là vật tín mà sư phụ của tôi muốn dâng lên cho tiền bối, sư phụ nói rằng chỉ cần tiền bối nhìn thấy được vật tín này, ngài sẽ biết nên lựa chọn người nào ạ."
Lúc giao ra tấm ngọc giản, Phụng Liên Ảnh đắc ý nhìn Hột Khê, cô ta tự tin một trăm phần trăm, chỉ cần Tử Kim chân nhân nhìn thấy vật này, nhất định sẽ giao truyền thừa kia cho cô ta.
Nào ngờ, chân nhân vốn chẳng nhận lấy ngọc giản, ngài chỉ tùy hứng cười đáp, "Không cần đâu, ta biết sư phụ của ngươi là ai rồi, muốn nể mặt sư phụ ngươi cũng được. Chỉ tiếc, mặt mũi của một lão già khác cũng không phải là nhỏ."
"Nếu đã vậy rồi, thì ta chẳng nể mặt ai nữa hết. Các ngươi cứ dựa vào bản lĩnh của chính mình đi!"
"Cái gì?" Phụng Liên Ảnh biến sắc, "Sao có thể…"
Thế nhưng, chẳng đợi cô ta nói xong, Tử Kim chân nhân đã phất ống tay áo, một tia sáng lập tức xuất hiện từ dưới lòng đất, bao kín lấy hai người họ.
Khi Hột Khê bình tĩnh trở lại, cô phát hiện chính mình đang trôi nổi giữa không trung, bên tai truyền đến một giọng nói hết sức thân thuộc: "Chị ơi, em nhất định sẽ bảo vệ chị, em tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một ai làm tổn thương đến chị!"
Hột Khê giật mình chấn động, tiếp sau đó đất trời vần vũ xoay chuyển, một công trình kiến trúc màu trắng toát xuất hiện ngay trước mắt cô.
Đấy chính là cô nhi viện mà cô đã trú ngụ ở kiếp trước, mà cảnh tượng lúc này chính là nhà vệ sinh của cô nhi viện.
Một bé gái và một bé trai gầy yếu bị chặn lại trong nhà vệ sinh, liên tục bị kẻ khác giẫm đạp, có đứa còn lấy cả giẻ lau nhà lẫn chổi chà bẩn thỉu ném vào mặt họ.
Thân thể cậu bé còn ốm yếu hơn cả chị mình, thế nhưng vẫn sống chết ra sức bảo vệ bé gái sau lưng, dù cho có bị đánh đến mặt mũi bầm dập thế nào cũng không chịu lùi bước.
Bọn chúng nhấn chặt cậu bé vào giữa đống phân và nước tiểu, tay đấm chân đá, hưng phấn gào rú: "Đánh chết hai đứa quái vật này đi!"
Nhìn cậu bé bị nhấn giữa đống ô uế kia đến sắp ngạt thở, cô bé kia cuối cùng cũng bùng nổ, sức mạnh mãnh liệt trong người lập tức dao động hất văng bọn nhóc hiếp đáp bọn họ ra thật xa, cuối cùng thì bọn chúng phải dở sống dở chết rơi phịch xuống đất.
Hột Khê đứng thẳng giữa không trung, chứng kiến cảnh tượng kia, sống chết cắn chặt môi mình, vẻ lãnh cảm ngày thường giờ đã tiêu biến, thay vào đấy là sự đau khổ và nhung nhớ triền miên.
Cô bé kia chính là cô, còn cậu bé liều mạng bảo vệ cho cô không ai khác chính là em trai ruột của cô.
Bởi vì không thể khống chế được sức mạnh đặc biệt của chính mình, bọn họ bị đưa vào cô nhi viện, bị không biết bao nhiêu bạn học xem là quái vật, bị lăng nhục đủ đường.
Mãi đến một lần nọ, tận mắt chứng kiến em trai mình cận kề cái chết, Hột Khê phẫn nộ bùng nổ giải phóng năng lực trong cơ thể mình, khiến cho toàn bộ cô nhi viện phải sợ hãi chấn động.
Cảnh tượng trước mắt lại lần nữa thay đổi, Hột Khê vẫn lơ lửng trên không, nhìn thấy em trai giấu giếm mình đi thừa nhận với viện trưởng, rằng năng lượng khủng khiếp bạo phát kia do chính em đã gây nên.
Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Hột Khê lẫn Phụng Liên Ảnh tức khắc rùng mình, ánh mắt hai người đều tập trung nhìn vào hư ảnh của Tử Kim chân nhân.
Được diện kiến gương mặt thực thụ của Tử Kim chân nhân, Hột Khê không khỏi ngạc nhiên. Cô quả thật không ngờ, diện mạo của Tử Kim chân nhân lại trẻ trung đến nhường này, hơn nữa toàn thân y còn ngập tràn khí chất nho nhã và phong độ của một người trí thức. Cô cứ ngỡ vị chủ nhân mà Tiểu Kim Long mãi luôn miệng nhắc tới phải là một ông lão râu tóc bạc phơ, phong thái thần tiên chứ?
Tay trái của Tử Kim chân nhân khẽ nâng lên, mỉm cười nói: "Hoan nghênh đã đến với không gian hư vô của bản tôn, nơi này sẽ là nơi mà các ngươi được tiếp nhận truyền thừa. Thế nhưng thật đáng tiếc, truyền thừa của bản tôn chỉ có thể trao cho một người. Vậy nên các ngươi cần phải vượt qua được ba vòng khảo nghiệm, người chiến thắng trong khảo nghiệm mới có thể lấy được truyền thừa của ta…"
Tử Kim chân nhân vẫn chưa nói hết, Phụng Liên Ảnh đã vội vàng tiến lên trước một bước, cung kính đưa ra ngọc giản trong tay, "Đây chính là vật tín mà sư phụ của tôi muốn dâng lên cho tiền bối, sư phụ nói rằng chỉ cần tiền bối nhìn thấy được vật tín này, ngài sẽ biết nên lựa chọn người nào ạ."
Lúc giao ra tấm ngọc giản, Phụng Liên Ảnh đắc ý nhìn Hột Khê, cô ta tự tin một trăm phần trăm, chỉ cần Tử Kim chân nhân nhìn thấy vật này, nhất định sẽ giao truyền thừa kia cho cô ta.
Nào ngờ, chân nhân vốn chẳng nhận lấy ngọc giản, ngài chỉ tùy hứng cười đáp, "Không cần đâu, ta biết sư phụ của ngươi là ai rồi, muốn nể mặt sư phụ ngươi cũng được. Chỉ tiếc, mặt mũi của một lão già khác cũng không phải là nhỏ."
"Nếu đã vậy rồi, thì ta chẳng nể mặt ai nữa hết. Các ngươi cứ dựa vào bản lĩnh của chính mình đi!"
"Cái gì?" Phụng Liên Ảnh biến sắc, "Sao có thể…"
Thế nhưng, chẳng đợi cô ta nói xong, Tử Kim chân nhân đã phất ống tay áo, một tia sáng lập tức xuất hiện từ dưới lòng đất, bao kín lấy hai người họ.
Khi Hột Khê bình tĩnh trở lại, cô phát hiện chính mình đang trôi nổi giữa không trung, bên tai truyền đến một giọng nói hết sức thân thuộc: "Chị ơi, em nhất định sẽ bảo vệ chị, em tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một ai làm tổn thương đến chị!"
Hột Khê giật mình chấn động, tiếp sau đó đất trời vần vũ xoay chuyển, một công trình kiến trúc màu trắng toát xuất hiện ngay trước mắt cô.
Đấy chính là cô nhi viện mà cô đã trú ngụ ở kiếp trước, mà cảnh tượng lúc này chính là nhà vệ sinh của cô nhi viện.
Một bé gái và một bé trai gầy yếu bị chặn lại trong nhà vệ sinh, liên tục bị kẻ khác giẫm đạp, có đứa còn lấy cả giẻ lau nhà lẫn chổi chà bẩn thỉu ném vào mặt họ.
Thân thể cậu bé còn ốm yếu hơn cả chị mình, thế nhưng vẫn sống chết ra sức bảo vệ bé gái sau lưng, dù cho có bị đánh đến mặt mũi bầm dập thế nào cũng không chịu lùi bước.
Bọn chúng nhấn chặt cậu bé vào giữa đống phân và nước tiểu, tay đấm chân đá, hưng phấn gào rú: "Đánh chết hai đứa quái vật này đi!"
Nhìn cậu bé bị nhấn giữa đống ô uế kia đến sắp ngạt thở, cô bé kia cuối cùng cũng bùng nổ, sức mạnh mãnh liệt trong người lập tức dao động hất văng bọn nhóc hiếp đáp bọn họ ra thật xa, cuối cùng thì bọn chúng phải dở sống dở chết rơi phịch xuống đất.
Hột Khê đứng thẳng giữa không trung, chứng kiến cảnh tượng kia, sống chết cắn chặt môi mình, vẻ lãnh cảm ngày thường giờ đã tiêu biến, thay vào đấy là sự đau khổ và nhung nhớ triền miên.
Cô bé kia chính là cô, còn cậu bé liều mạng bảo vệ cho cô không ai khác chính là em trai ruột của cô.
Bởi vì không thể khống chế được sức mạnh đặc biệt của chính mình, bọn họ bị đưa vào cô nhi viện, bị không biết bao nhiêu bạn học xem là quái vật, bị lăng nhục đủ đường.
Mãi đến một lần nọ, tận mắt chứng kiến em trai mình cận kề cái chết, Hột Khê phẫn nộ bùng nổ giải phóng năng lực trong cơ thể mình, khiến cho toàn bộ cô nhi viện phải sợ hãi chấn động.
Cảnh tượng trước mắt lại lần nữa thay đổi, Hột Khê vẫn lơ lửng trên không, nhìn thấy em trai giấu giếm mình đi thừa nhận với viện trưởng, rằng năng lượng khủng khiếp bạo phát kia do chính em đã gây nên.
Bình luận facebook