Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-218
Chương 218: Ký kết khế ước
Editor: Nguyetmai
Tiểu Kim Long nâng nửa người lên, mặt mày cau có nhìn Hột Khê, "Kể từ lúc này, ta quyết định để ngươi làm chủ nhân của ta. Về sau, ngươi chính là chủ nhân của Kim Long thần này, sao, sướng rơn lên có phải không? Còn không mau quỳ lạy cảm tạ thánh ân của bản tôn."
Khóe miệng Hột Khê giần giật nhìn con Tiểu Kim Long nhỏ bé như có thể bóp chết không kịp ngáp trong lòng bàn tay mình, không biết đốp chát lại thế nào.
Cô vừa rung rung tay, Tiểu Kim Long liền bị rơi xuống từ trong lòng bàn tay cô, rớt ạch xuống đất. Hột Khê nhìn nó từ trên cao, cười mỉa: "Ta thấy ngươi bị phong ấn lâu hóa ngu luôn rồi! Lại còn quỳ lạy cảm tạ thánh ân của bản tôn cơ đấy, có tin ta đạp chết ngươi không!"
"Tên người phàm to gan này! Ngươi biết bản tôn có thân phận gì không? Ta là Kim Long cao quý nhất trong loài rồng…"
Tiểu Kim Long tức giận nhảy trên nền đất, song thấy Hột Khê chẳng để ý đến nó, định bỏ đi thì bỗng chốc hoảng loạn. Nó vừa được giải phong ấn, yếu ớt vô cùng, ngay cả ma thú cấp thấp cũng không đánh lại, hơn nữa muốn trưởng thành thì chỉ có cách duy nhất là ký kết khế ước cùng người có duyên.
Nó đợi ở chốn bí cảnh này ngàn năm nay, cũng chỉ đợi được mỗi một vị võ giả có thể ký kết khế ước, nếu để cô ta chạy mất thì bản thân há chẳng phải chờ thêm ngàn năm nữa sao.
Đột nhiên Tiểu Kim Long đảo mắt, cả cơ thể bay vọt lên, thoắt cái đu trên cánh tay Hột Khê, chẳng đợi Hột Khê phản ứng, nó ngoác cái mồm nhỏ cắn làn da trắng nõn nà của cô.
Tốc độ phản ứng của Hột Khê cũng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã hất văng chú Tiểu Kim Long ra.
Nhưng đã muộn rồi, cơ thể của cô tỏa ra một chùm ánh sáng vàng, miệng vết thương trên ngón tay xuất hiện những đường hoa văn màu vàng rồi biến mất tăm mất tích. Nếu như dùng thần thức quan sát bên trong liền có thể thấy được đan điền của cô cũng có thêm hoa văn màu vàng.
Tiểu Kim Long lộn một vòng trên mặt đất, bật cười khoái chí: "Chúng ta đã ký xong khế ước chủ nhân và linh thú bình đẳng, sau này ngươi đừng hòng tính chuyện bỏ rơi bản tôn."
Hột Khê lắc ngón tay đã lành vết thương, sắc mặt âm trầm, chậm rãi đi về phía Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long bị khí thế của cô dọa sợ, tích tắc co rút người, đoạn cất giọng sang sảng nói: "Ngươi… ngươi đừng ra tay với ta, khế ước của chúng ta chính là loại bình đẳng, nếu như ngươi dùng linh lực với ta, chính ngươi cũng sẽ bị khế ước phản phệ."
Hột Khê túm lấy đoạn bảy tấc của người nó, nhấc bổng nó lên, cười khẩy: "Đánh ngươi mà ta còn cần linh lực sao? Nực cười, có tin ta lột da ngươi, chặt thành từng khúc, làm món canh rắn thập cẩm không?"
Tiểu Kim Long kinh hãi nhìn cô gái đang nở nụ cười âm u này, nhất thời chỉ cảm thấy ngay cả cái gan rồng này cũng kinh sợ từng cơn.
Hu hu hu... Tại sao rõ ràng chỉ là một võ giả Trúc Cơ kỳ vô dụng lại còn đáng sợ hơn cả chủ nhân trước kia của nó vậy?
Trước giờ Tiểu Kim Long là kiểu mềm nắn rắn buông, sự dọa nạt của Hột Khê làm nó càng run rẩy lẩy bẩy hơn, khí thế tức thì mất sạch: "Chủ nhân đừng… đừng tức giận, nếu ký kết khế ước này với ta, chủ… chủ nhân có thể đạt được vô vàn lợi ích!"
Hột Khê nhướng mày, không tin nhìn nó, "Có lợi ích gì?"
Tiểu Kim Long thấy có hy vọng, lập tức phấn chấn tinh thần, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trên tay Hột Khê, bắt đầu luyên thuyên không ngừng, "Chắc hẳn chủ nhân tiến vào bí cảnh này chỉ vì dị bảo phải không? Ta lén tiết lộ cho chủ nhân biết, bí cảnh này do chủ nhân của ta suy tính luyện thành vì ta đó, vì thế tất cả bảo bối ở bí cảnh này cũng đều thuộc về ta. Ta muốn đưa cho ai cũng được?"
Hột Khê nghi hoặc nhìn nó, "Chỉ bằng ngươi
Editor: Nguyetmai
Tiểu Kim Long nâng nửa người lên, mặt mày cau có nhìn Hột Khê, "Kể từ lúc này, ta quyết định để ngươi làm chủ nhân của ta. Về sau, ngươi chính là chủ nhân của Kim Long thần này, sao, sướng rơn lên có phải không? Còn không mau quỳ lạy cảm tạ thánh ân của bản tôn."
Khóe miệng Hột Khê giần giật nhìn con Tiểu Kim Long nhỏ bé như có thể bóp chết không kịp ngáp trong lòng bàn tay mình, không biết đốp chát lại thế nào.
Cô vừa rung rung tay, Tiểu Kim Long liền bị rơi xuống từ trong lòng bàn tay cô, rớt ạch xuống đất. Hột Khê nhìn nó từ trên cao, cười mỉa: "Ta thấy ngươi bị phong ấn lâu hóa ngu luôn rồi! Lại còn quỳ lạy cảm tạ thánh ân của bản tôn cơ đấy, có tin ta đạp chết ngươi không!"
"Tên người phàm to gan này! Ngươi biết bản tôn có thân phận gì không? Ta là Kim Long cao quý nhất trong loài rồng…"
Tiểu Kim Long tức giận nhảy trên nền đất, song thấy Hột Khê chẳng để ý đến nó, định bỏ đi thì bỗng chốc hoảng loạn. Nó vừa được giải phong ấn, yếu ớt vô cùng, ngay cả ma thú cấp thấp cũng không đánh lại, hơn nữa muốn trưởng thành thì chỉ có cách duy nhất là ký kết khế ước cùng người có duyên.
Nó đợi ở chốn bí cảnh này ngàn năm nay, cũng chỉ đợi được mỗi một vị võ giả có thể ký kết khế ước, nếu để cô ta chạy mất thì bản thân há chẳng phải chờ thêm ngàn năm nữa sao.
Đột nhiên Tiểu Kim Long đảo mắt, cả cơ thể bay vọt lên, thoắt cái đu trên cánh tay Hột Khê, chẳng đợi Hột Khê phản ứng, nó ngoác cái mồm nhỏ cắn làn da trắng nõn nà của cô.
Tốc độ phản ứng của Hột Khê cũng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã hất văng chú Tiểu Kim Long ra.
Nhưng đã muộn rồi, cơ thể của cô tỏa ra một chùm ánh sáng vàng, miệng vết thương trên ngón tay xuất hiện những đường hoa văn màu vàng rồi biến mất tăm mất tích. Nếu như dùng thần thức quan sát bên trong liền có thể thấy được đan điền của cô cũng có thêm hoa văn màu vàng.
Tiểu Kim Long lộn một vòng trên mặt đất, bật cười khoái chí: "Chúng ta đã ký xong khế ước chủ nhân và linh thú bình đẳng, sau này ngươi đừng hòng tính chuyện bỏ rơi bản tôn."
Hột Khê lắc ngón tay đã lành vết thương, sắc mặt âm trầm, chậm rãi đi về phía Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long bị khí thế của cô dọa sợ, tích tắc co rút người, đoạn cất giọng sang sảng nói: "Ngươi… ngươi đừng ra tay với ta, khế ước của chúng ta chính là loại bình đẳng, nếu như ngươi dùng linh lực với ta, chính ngươi cũng sẽ bị khế ước phản phệ."
Hột Khê túm lấy đoạn bảy tấc của người nó, nhấc bổng nó lên, cười khẩy: "Đánh ngươi mà ta còn cần linh lực sao? Nực cười, có tin ta lột da ngươi, chặt thành từng khúc, làm món canh rắn thập cẩm không?"
Tiểu Kim Long kinh hãi nhìn cô gái đang nở nụ cười âm u này, nhất thời chỉ cảm thấy ngay cả cái gan rồng này cũng kinh sợ từng cơn.
Hu hu hu... Tại sao rõ ràng chỉ là một võ giả Trúc Cơ kỳ vô dụng lại còn đáng sợ hơn cả chủ nhân trước kia của nó vậy?
Trước giờ Tiểu Kim Long là kiểu mềm nắn rắn buông, sự dọa nạt của Hột Khê làm nó càng run rẩy lẩy bẩy hơn, khí thế tức thì mất sạch: "Chủ nhân đừng… đừng tức giận, nếu ký kết khế ước này với ta, chủ… chủ nhân có thể đạt được vô vàn lợi ích!"
Hột Khê nhướng mày, không tin nhìn nó, "Có lợi ích gì?"
Tiểu Kim Long thấy có hy vọng, lập tức phấn chấn tinh thần, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trên tay Hột Khê, bắt đầu luyên thuyên không ngừng, "Chắc hẳn chủ nhân tiến vào bí cảnh này chỉ vì dị bảo phải không? Ta lén tiết lộ cho chủ nhân biết, bí cảnh này do chủ nhân của ta suy tính luyện thành vì ta đó, vì thế tất cả bảo bối ở bí cảnh này cũng đều thuộc về ta. Ta muốn đưa cho ai cũng được?"
Hột Khê nghi hoặc nhìn nó, "Chỉ bằng ngươi
Bình luận facebook