Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267: Thà rằng không cần
Hột Khê vừa dứt lời, Nam Cung Dục bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt cô vào lồng ngực mình.
Trong mắt hắn là ngọn lửa thiêu đốt đỏ rực, tựa như ẩn giấu vô tận những cảm xúc mãnh liệt tiềm tàng, lại tựa như cơn lũ lúc nào cũng có thể trào dâng.
“Khê Nhi, nàng thật sự cho rằng ta sẽ ra tay với nàng sao? Cho dù ta có bóp chết bản thân cũng sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của nàng. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để cho bất cứ một ai tổn thương đến nàng, bao gồm cả bản thân ta!”
Hột Khê muốn hất tay hắn ra, rõ ràng Nam Cung Dục vẫn đang rất suy yếu song sức lực giam cầm cô lại mạnh mẽ vô cùng, ngay đến khi miệng vết thương trên cánh tay đã được băng bó cố định bắt đầu bị lệch khỏi vị trí mà hắn cũng không chút đoái hoài tới.
Hột Khê dừng việc giãy giụa lại, cắn răng nói: “Ngươi nói không để bất cứ ai làm ta bị thương? Nhưng ngươi lại ra tay với Cốc Lưu Phong! Nam Cung Dục, ngươi cũng đã biết, nếu không nhờ hắn cứu ta, ta đã sớm chết ở trong tay Phụng Liên Ảnh rồi. Ha ha, ta thật là ngốc mà, sao ngươi có thể tin rằng Băng Liên muội muội băng thanh ngọc khiết, thuần khiết thiện lương của ngươi lại ác độc muốn giết ta như vậy chứ?”
Ánh sáng đỏ rực trong mắt Nam Cung Dục lóe lên, trên mặt lộ ra biểu cảm đau lòng và lạnh lẽo, “Khê Nhi, mỗi câu nói của nàng, ta tuyệt đối tin tưởng.”
“Ngươi đã tin ta vậy mà lại còn muốn giết Cốc Lưu Phong? Ngươi muốn giết Cốc Lưu Phong còn không phải là vì hắn đã đả thương Liên Ảnh muội muội của ngươi sao? Nếu đổi lại người muốn giết Phụng Liên Ảnh là ta, có phải ngươi cũng muốn giết chết ta hay không!”
“Khê Nhi, sao nàng có thể ngốc nghếch như vậy chứ?” Vẻ mặt Nam Cung Dục đầy ai oán, trừng mắt nhìn cô.
Hột Khê ngẩn người, có ý gì chứ?
“Ta muốn giết Cốc Lưu Phong căn bản không phải vì Phụng Liên Ảnh, mà là bởi vì nàng và hắn quá thân mật khăng khít, nàng còn không thèm để ý đến ta; nàng chữa thương cho hắn, lại không thèm liếc nhìn ta một cái… Thậm chí vì cứu hắn, nàng không tiếc ra tay với ta…”
Hột Khê ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Dục, thấy hắn quay đầu đi, vẻ mặt hắn ngượng ngùng, hai vành tai đỏ ửng.
Không phải bởi vì Cốc Lưu Phong đả thương Phụng Liên Ảnh, mà là… vì cô và Cốc Lưu Phong quá thân thiết cho nên hắn mới muốn giết Cốc Lưu Phong sao?
Hắn có ý gì? Chẳng lẽ hắn đường đường là Minh Vương điện hạ, vậy mà còn ghen tuông như vậy sao?
Nam Cung Dục bị ánh mắt không hiểu nổi của Hột Khê nhìn chằm chằm đến lúng túng, hắn đột nhiên vươn tay ra kéo cô vào lòng mình, gằn giọng: “Khê Nhi, nàng là của ta, trừ ta ra không ai được chạm vào nàng!
Nếu như sau này ta có gặp lại những chuyện tương tự, thì cho dù nàng có tức giận thế nào, ta cũng sẽ làm như vậy!
Ta tuyệt đối không tha cho bất kỳ gã đàn ông nào có ý đồ với nàng!”
Dứt lời, hắn cúi đầu cắn một cái, để lại một dấu răng trên đôi môi hồng phấn mềm mại của cô.
Hột Khê bị đau bất giác kêu lên, đẩy hắn ra giận dỗi nói: “Nam Cung Dục, ngươi là chó sao?”
Cho dù lời nói của Nam Cung Dục rất êm tai, có điều nhớ tới cảnh tượng lúc nãy, Nam Cung Dục bỏ mặc cô lại đi quan tâm Phụng Liên Ảnh trước, trong lòng Hột Khê vẫn lưu lại một vướng mắc?
Không thể nghi ngờ, ở trong lòng Nam Cung Dục, cho dù thật sự có tình ý với mình nhưng Phụng Liên Ảnh cũng đồng thời có một vị trí nhỏ trong lòng hắn.
Cho dù hắn bảo vệ ả như vậy là vì ý thức trách nhiệm hay còn có nỗi lo lắng âm thầm nào khác, thì đều đại biểu cho việc Phụng Liên Ảnh là một người đặc biệt trong lòng Nam Cung Dục.
Người đàn ông mà Hột Khê cô muốn thì tất nhiên là sẽ phải độc chiếm. Không ai được phép mơ tưởng, không ai được phép cướp đoạt, nếu hắn chân trong chân ngoài, dù trong lòng hắn có cô, cô thà rằng không cần!. Truyện Đông Phương
Hột Khê rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cảm thấy bản thân ngươi quan tâm quá nhiều sao? Ngươi và Liên Ảnh muội muội tình chàng ý thiếp, ta cũng không có hỏi đến, ngươi dựa vào cái gì quản ta chạm vào ai?”
Sắc mặt Nam Cung Dục trầm xuống, giống như muốn phát hỏa nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quật cường của Hột Khê, hắn lại chỉ biết thở dài, thay bằng ngữ điệu tủi thân, “Nhưng mà Hột Khê, đó không phải là trách nhiệm của nàng sao?”
Trong mắt hắn là ngọn lửa thiêu đốt đỏ rực, tựa như ẩn giấu vô tận những cảm xúc mãnh liệt tiềm tàng, lại tựa như cơn lũ lúc nào cũng có thể trào dâng.
“Khê Nhi, nàng thật sự cho rằng ta sẽ ra tay với nàng sao? Cho dù ta có bóp chết bản thân cũng sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của nàng. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để cho bất cứ một ai tổn thương đến nàng, bao gồm cả bản thân ta!”
Hột Khê muốn hất tay hắn ra, rõ ràng Nam Cung Dục vẫn đang rất suy yếu song sức lực giam cầm cô lại mạnh mẽ vô cùng, ngay đến khi miệng vết thương trên cánh tay đã được băng bó cố định bắt đầu bị lệch khỏi vị trí mà hắn cũng không chút đoái hoài tới.
Hột Khê dừng việc giãy giụa lại, cắn răng nói: “Ngươi nói không để bất cứ ai làm ta bị thương? Nhưng ngươi lại ra tay với Cốc Lưu Phong! Nam Cung Dục, ngươi cũng đã biết, nếu không nhờ hắn cứu ta, ta đã sớm chết ở trong tay Phụng Liên Ảnh rồi. Ha ha, ta thật là ngốc mà, sao ngươi có thể tin rằng Băng Liên muội muội băng thanh ngọc khiết, thuần khiết thiện lương của ngươi lại ác độc muốn giết ta như vậy chứ?”
Ánh sáng đỏ rực trong mắt Nam Cung Dục lóe lên, trên mặt lộ ra biểu cảm đau lòng và lạnh lẽo, “Khê Nhi, mỗi câu nói của nàng, ta tuyệt đối tin tưởng.”
“Ngươi đã tin ta vậy mà lại còn muốn giết Cốc Lưu Phong? Ngươi muốn giết Cốc Lưu Phong còn không phải là vì hắn đã đả thương Liên Ảnh muội muội của ngươi sao? Nếu đổi lại người muốn giết Phụng Liên Ảnh là ta, có phải ngươi cũng muốn giết chết ta hay không!”
“Khê Nhi, sao nàng có thể ngốc nghếch như vậy chứ?” Vẻ mặt Nam Cung Dục đầy ai oán, trừng mắt nhìn cô.
Hột Khê ngẩn người, có ý gì chứ?
“Ta muốn giết Cốc Lưu Phong căn bản không phải vì Phụng Liên Ảnh, mà là bởi vì nàng và hắn quá thân mật khăng khít, nàng còn không thèm để ý đến ta; nàng chữa thương cho hắn, lại không thèm liếc nhìn ta một cái… Thậm chí vì cứu hắn, nàng không tiếc ra tay với ta…”
Hột Khê ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Dục, thấy hắn quay đầu đi, vẻ mặt hắn ngượng ngùng, hai vành tai đỏ ửng.
Không phải bởi vì Cốc Lưu Phong đả thương Phụng Liên Ảnh, mà là… vì cô và Cốc Lưu Phong quá thân thiết cho nên hắn mới muốn giết Cốc Lưu Phong sao?
Hắn có ý gì? Chẳng lẽ hắn đường đường là Minh Vương điện hạ, vậy mà còn ghen tuông như vậy sao?
Nam Cung Dục bị ánh mắt không hiểu nổi của Hột Khê nhìn chằm chằm đến lúng túng, hắn đột nhiên vươn tay ra kéo cô vào lòng mình, gằn giọng: “Khê Nhi, nàng là của ta, trừ ta ra không ai được chạm vào nàng!
Nếu như sau này ta có gặp lại những chuyện tương tự, thì cho dù nàng có tức giận thế nào, ta cũng sẽ làm như vậy!
Ta tuyệt đối không tha cho bất kỳ gã đàn ông nào có ý đồ với nàng!”
Dứt lời, hắn cúi đầu cắn một cái, để lại một dấu răng trên đôi môi hồng phấn mềm mại của cô.
Hột Khê bị đau bất giác kêu lên, đẩy hắn ra giận dỗi nói: “Nam Cung Dục, ngươi là chó sao?”
Cho dù lời nói của Nam Cung Dục rất êm tai, có điều nhớ tới cảnh tượng lúc nãy, Nam Cung Dục bỏ mặc cô lại đi quan tâm Phụng Liên Ảnh trước, trong lòng Hột Khê vẫn lưu lại một vướng mắc?
Không thể nghi ngờ, ở trong lòng Nam Cung Dục, cho dù thật sự có tình ý với mình nhưng Phụng Liên Ảnh cũng đồng thời có một vị trí nhỏ trong lòng hắn.
Cho dù hắn bảo vệ ả như vậy là vì ý thức trách nhiệm hay còn có nỗi lo lắng âm thầm nào khác, thì đều đại biểu cho việc Phụng Liên Ảnh là một người đặc biệt trong lòng Nam Cung Dục.
Người đàn ông mà Hột Khê cô muốn thì tất nhiên là sẽ phải độc chiếm. Không ai được phép mơ tưởng, không ai được phép cướp đoạt, nếu hắn chân trong chân ngoài, dù trong lòng hắn có cô, cô thà rằng không cần!. Truyện Đông Phương
Hột Khê rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cảm thấy bản thân ngươi quan tâm quá nhiều sao? Ngươi và Liên Ảnh muội muội tình chàng ý thiếp, ta cũng không có hỏi đến, ngươi dựa vào cái gì quản ta chạm vào ai?”
Sắc mặt Nam Cung Dục trầm xuống, giống như muốn phát hỏa nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quật cường của Hột Khê, hắn lại chỉ biết thở dài, thay bằng ngữ điệu tủi thân, “Nhưng mà Hột Khê, đó không phải là trách nhiệm của nàng sao?”
Bình luận facebook