Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265: Tuyệt đối không buông tay
Hơi thở ướt át nóng bỏng của hắn khiến cho vành tai của Hột Khê đỏ bừng, cô liền vội vàng tránh né.
Nhưng tên kia quả là chán sống, rõ ràng thương tích nghiêm trọng như vậy, người bình thường chắc là đã đau đến chết đi sống lại rồi, mà hắn thì lại cứ cư xử như không có chuyện gì vậy.
Tốc độ làm giảm độ đau đớn của nước suối thần Cửu U mạnh hơn gấp một trăm lần so với những thứ thuốc trị thương khác, cùng với công hiệu của nước suối thần đã dần thẩm thấu vào cơ thể, cô vung đều nó lên khắp miệng vết thương.
Sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Dục dần dần khôi phục trở về sắc thái bình thường, những vết thương kinh hãi trên người cũng đã bắt đầu nhanh chóng khép miệng với một tốc độ rõ rệt.
Chỉ có điều, cuối cùng thì vết thương trên người Nam Cung Dục quá nhiều, hơn nữa còn sâu hoắm đến lộ cả xuơng trắng, vậy nên cho dù có khép miệng rồi nhưng vẫn còn để lại những vết sẹo thật khủng khiếp.
Hột Khê nhìn trân trối vào vết sẹo, nhớ lại nỗi khiếp sợ chiếm đóng trái tim mình ở vài phút đồng hồ trước khi chứng kiến trận chiến kinh hoàng kia, nhịn không được nhíu chặt mày. Truyện Sắc
Nam Cung Dục dịu dàng nở nụ cười chòng ghẹo: “Ô… Vết thương xấu xí quá nhỉ? Khê Nhi đang ghét bỏ ta đấy đúng không?”
Hột Khê nghiến răng ra sức đè nén sự nghẹn ngào khàn khàn trong giọng nói của chính mình, hung ác nói: “Đúng đấy! Xấu chết đi được, nhìn thật chướng mắt ta!”
Nam Cung Dục nhướng mày, vẻ mặt gợi đòn áp sát Hột Khê, trầm giọng nói: “Chẳng phải người ta đều nói, cơ thể đàn ông mà có một vài vết sẹo như thế này nhìn rất gợi cảm hay sao?”
Hột Khê đang xử lý cánh tay bị gãy xương của hắn, nghe xong động tác tay bỗng trở nên nặng hơn.
“Người ta thấy ngươi gợi cảm thì ngươi đi mà tìm người ta!” Cô lạnh lùng nói.
Nam Cung Dục hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn, lập tức đau đớn chuyển hóa thành uất ức, hàng mi dài khẽ rũ xuống.
“Giờ mới biết đau à!” Hột Khê thương tiếc trong lòng nhưng miệng vẫn cứng rắn nói, “Xem ngươi sau này còn dám liều mạng như vậy nữa không!”
“Chỉ cần Khê Nhi ở bên cạnh ta, có bị thương nghiêm trọng hơn ta cũng chẳng sợ.”
Nam Cung Dục bỗng nhiên vươn tay giữ chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, rồi ôm lấy cô, “Khê Nhi, nàng sẽ không bỏ rơi ta chứ? Dẫu cho nàng có đi đến chân trời góc bể nào, ta cũng sẽ sống chết quấn lấy nàng không rời, ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng!”
Còn đòi sống chết quấn lấy ta cơ đấy, ngươi là quỷ hả?
Hột Khê nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh bỉ, xoay người thoát khỏi vòng tay hắn, không thèm để ý đến mấy lời bông đùa của tên mặt dày kia nữa.
Toàn bộ tinh lực của cô bây giờ hoàn toàn tập trung vào vết thương của Nam Cung Dục.
Bất luận là vết sẹo hay cánh tay bị gãy lìa trông đều vô cùng sợ hãi, nhưng thực ra cũng chẳng phải là vấn đề gì quá to tát.
Ít nhất với y thuật của Hột Khê kết hợp với chính bản thân võ giả Nguyên Anh kỳ có sức hồi phục lớn mạnh và khả năng tự chữa lành thương tổn, cô có thể đảm bảo chỉ cần vỏn vẹn vài ngày thôi Nam Cung Dục sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
Việc phiền phức ngược lại là ở chính bản thân Nam Cung Dục, trong lúc chiến đấu với đại bàng đã tiêu hao linh lực quá độ, dẫn đến linh lực trong cơ thể hắn giờ đây đã cạn kiệt, nhiều chỗ kinh mạch bị tổn thương cần phải có thời gian để điều dưỡng.
Hột Khê tạm thời lấy nước thần từ linh tuyền Cửu U cùng với cỏ thần cao cấp trong không gian hầm lên làm bát thuốc phục hồi kinh mạch.
Có điều, lúc Hột Khê mang thuốc lên cho Nam Cung Dục, người nào đó lại không do dự mà lắc đầu nguầy nguậy, “Khê Nhi, nàng xem giờ ta di chuyển bất tiện thế này, nàng đút cho ta uống đi!”
Hột Khê: “...” Tay phải ngươi gãy xương thật, nhưng tay trái còn lành lặn kia mà, sao lại không tự mình uống thuốc được nhỉ!
Nam Cung Dục hất mặt quay đi, không thèm đếm xỉa đến bát thuốc đen sì trong tay Hột Khê nữa, vẻ mặt sa sầm u ám, “Nàng đích thân châm cứu cho tên Cốc Lưu Phong kia, còn lấy tay mình mân mê đụng chạm lên da thịt y, vậy mà mỗi việc đút thuốc cho ta thôi cũng không chịu làm. Khê Nhi, giờ vị trí của ta trong lòng nàng không quan trọng bằng y phải không?”
Khóe miệng Hột Khê co giật, không nói nên lời.
Biểu cảm của Nam Cung Dục lại càng thêm căm phẫn bi ai, không ngờ hắn đột ngột nắm lấy trường kiếm đen, chống người toan đứng dậy.
Nhưng tên kia quả là chán sống, rõ ràng thương tích nghiêm trọng như vậy, người bình thường chắc là đã đau đến chết đi sống lại rồi, mà hắn thì lại cứ cư xử như không có chuyện gì vậy.
Tốc độ làm giảm độ đau đớn của nước suối thần Cửu U mạnh hơn gấp một trăm lần so với những thứ thuốc trị thương khác, cùng với công hiệu của nước suối thần đã dần thẩm thấu vào cơ thể, cô vung đều nó lên khắp miệng vết thương.
Sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Dục dần dần khôi phục trở về sắc thái bình thường, những vết thương kinh hãi trên người cũng đã bắt đầu nhanh chóng khép miệng với một tốc độ rõ rệt.
Chỉ có điều, cuối cùng thì vết thương trên người Nam Cung Dục quá nhiều, hơn nữa còn sâu hoắm đến lộ cả xuơng trắng, vậy nên cho dù có khép miệng rồi nhưng vẫn còn để lại những vết sẹo thật khủng khiếp.
Hột Khê nhìn trân trối vào vết sẹo, nhớ lại nỗi khiếp sợ chiếm đóng trái tim mình ở vài phút đồng hồ trước khi chứng kiến trận chiến kinh hoàng kia, nhịn không được nhíu chặt mày. Truyện Sắc
Nam Cung Dục dịu dàng nở nụ cười chòng ghẹo: “Ô… Vết thương xấu xí quá nhỉ? Khê Nhi đang ghét bỏ ta đấy đúng không?”
Hột Khê nghiến răng ra sức đè nén sự nghẹn ngào khàn khàn trong giọng nói của chính mình, hung ác nói: “Đúng đấy! Xấu chết đi được, nhìn thật chướng mắt ta!”
Nam Cung Dục nhướng mày, vẻ mặt gợi đòn áp sát Hột Khê, trầm giọng nói: “Chẳng phải người ta đều nói, cơ thể đàn ông mà có một vài vết sẹo như thế này nhìn rất gợi cảm hay sao?”
Hột Khê đang xử lý cánh tay bị gãy xương của hắn, nghe xong động tác tay bỗng trở nên nặng hơn.
“Người ta thấy ngươi gợi cảm thì ngươi đi mà tìm người ta!” Cô lạnh lùng nói.
Nam Cung Dục hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn, lập tức đau đớn chuyển hóa thành uất ức, hàng mi dài khẽ rũ xuống.
“Giờ mới biết đau à!” Hột Khê thương tiếc trong lòng nhưng miệng vẫn cứng rắn nói, “Xem ngươi sau này còn dám liều mạng như vậy nữa không!”
“Chỉ cần Khê Nhi ở bên cạnh ta, có bị thương nghiêm trọng hơn ta cũng chẳng sợ.”
Nam Cung Dục bỗng nhiên vươn tay giữ chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, rồi ôm lấy cô, “Khê Nhi, nàng sẽ không bỏ rơi ta chứ? Dẫu cho nàng có đi đến chân trời góc bể nào, ta cũng sẽ sống chết quấn lấy nàng không rời, ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng!”
Còn đòi sống chết quấn lấy ta cơ đấy, ngươi là quỷ hả?
Hột Khê nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh bỉ, xoay người thoát khỏi vòng tay hắn, không thèm để ý đến mấy lời bông đùa của tên mặt dày kia nữa.
Toàn bộ tinh lực của cô bây giờ hoàn toàn tập trung vào vết thương của Nam Cung Dục.
Bất luận là vết sẹo hay cánh tay bị gãy lìa trông đều vô cùng sợ hãi, nhưng thực ra cũng chẳng phải là vấn đề gì quá to tát.
Ít nhất với y thuật của Hột Khê kết hợp với chính bản thân võ giả Nguyên Anh kỳ có sức hồi phục lớn mạnh và khả năng tự chữa lành thương tổn, cô có thể đảm bảo chỉ cần vỏn vẹn vài ngày thôi Nam Cung Dục sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
Việc phiền phức ngược lại là ở chính bản thân Nam Cung Dục, trong lúc chiến đấu với đại bàng đã tiêu hao linh lực quá độ, dẫn đến linh lực trong cơ thể hắn giờ đây đã cạn kiệt, nhiều chỗ kinh mạch bị tổn thương cần phải có thời gian để điều dưỡng.
Hột Khê tạm thời lấy nước thần từ linh tuyền Cửu U cùng với cỏ thần cao cấp trong không gian hầm lên làm bát thuốc phục hồi kinh mạch.
Có điều, lúc Hột Khê mang thuốc lên cho Nam Cung Dục, người nào đó lại không do dự mà lắc đầu nguầy nguậy, “Khê Nhi, nàng xem giờ ta di chuyển bất tiện thế này, nàng đút cho ta uống đi!”
Hột Khê: “...” Tay phải ngươi gãy xương thật, nhưng tay trái còn lành lặn kia mà, sao lại không tự mình uống thuốc được nhỉ!
Nam Cung Dục hất mặt quay đi, không thèm đếm xỉa đến bát thuốc đen sì trong tay Hột Khê nữa, vẻ mặt sa sầm u ám, “Nàng đích thân châm cứu cho tên Cốc Lưu Phong kia, còn lấy tay mình mân mê đụng chạm lên da thịt y, vậy mà mỗi việc đút thuốc cho ta thôi cũng không chịu làm. Khê Nhi, giờ vị trí của ta trong lòng nàng không quan trọng bằng y phải không?”
Khóe miệng Hột Khê co giật, không nói nên lời.
Biểu cảm của Nam Cung Dục lại càng thêm căm phẫn bi ai, không ngờ hắn đột ngột nắm lấy trường kiếm đen, chống người toan đứng dậy.