Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Sự ôn nhu khó cưỡng
"Khụ! Vương gia... ta đang có thai."
Tử Xuyên như khựng lại khi nghe câu nói của nàng. Hắn nhướng mày một cái rồi cắn môi, ngồi thẳng người dậy.
"Vương gia, chàng không sao đấy chứ?"
"Có sao." - Hắn lắc đầu - "Nếu nàng gọi tên ta, có lẽ ta sẽ ổn hơn đấy."
Vân Tuyết Y như hiểu ra vấn đề, nàng lấm lét cười tươi một cái thật biểu cảm rồi chiều theo ý hắn - "Tử Xuyên..."
Cái cảm giác này thật lạ. Cái lần cuối khi nàng gọi tên hắn là lúc đứng giữa bờ vực giữa sống và chết. Còn hiện tại, gọi tên hắn sao cảm giác như chứa đựng vô vàn yêu thương.
Hắn mỉm cười đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc nàng.
"Y Nhi, sau khi chúng ta trở về, ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng nhé?"
Tay nàng đan vào nhau, ánh mắt chớp chớp nhìn hắn.
"Thật ư? Nhưng mà ta nghĩ ta không cần đâu. Hiện tại chỉ cần thu hồi lại phóng thê thư..." - Nàng ngừng giây lát rồi tiếp tục - "Liệu bệ hạ có cho phép không? Chúng ta cứ tùy hứng như vậy, thật sự là đại tội!"
Hắn ân cần nắm lấy tay nàng.
"Nàng không cần lo chuyện này, phu quân nàng sẽ gánh vác hết mọi chuyện. Còn nữa, tại sao nàng vẫn chưa đổi cách xưng hô đi? Phải gọi phụ hoàng mới đúng."
Vân Tuyết Y đưa tay lên bụm miệng cười.
"Chàng đúng thật là! Ta mới đồng ý chưa được năm phút đấy."
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì có một nữ nô bước vào, tay còn bưng một chén thuốc hơi khói bốc lên nhè nhẹ.
"Vương gia, thuốc của tiểu thư đã sắc xong rồi."
"Để đó đi."
"Vâng!"
Nữ nô ấy sau khi đặt bát thuốc xuống bên cạnh giường, cũng xin phép cáo lui.
Tử Xuyên nâng bát thuốc lên, cầm thìa khuấy nhẹ cho bớt nóng, lấy một thìa thổi nguội rồi đưa đến miệng nàng.
"Nào, há miệng!"
"Để ta tự làm đi..."
"Ngoan, nghe ta." - Hắn vẫn không chịu nghe theo ý nàng.
Vân Tuyết Y nhìn hắn đăm đăm rồi lại nhìn xuống thìa thuốc hắn đang để kề cận miệng, sau đó cũng phải uống hết thuốc mà hắn đút cho. Hiện tại nàng đang cảm thấy khá mệt mỏi, không còn sức để mà đôi co với hắn.
"Nghỉ ngơi đi." - Hắn kéo chăn đến ngực đắp cho nàng - "Ngày mai ta sẽ cùng nàng quay trở về kinh thành."
Vân Tuyết Y định "ừm" một tiếng, sau cùng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng vội túm lấy tay hắn, nhìn hắn khó hiểu.
"Tử Xuyên, ta thấy có gì đó hơi khác thường. Chàng bảo chàng đến đây thị sát, ta còn chưa thấy cuộc thị sát nào. Hơn nữa, sao chàng phải mang ta theo?"
Hắn ôn nhu nhìn nàng, rồi lại đưa tay vuốt nhẹ sống mũi như một chú mèo nhỏ.
"Chẳng phải nàng đã nói, muốn theo đuổi một nữ tử trong lòng, cần phải đưa nàng ấy đi du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh giang sơn, cho nàng ấy chiêm ngưỡng thuyền hoa lãng mạn dưới bầu trời đêm hay sao?"
Nàng ngơ người ra nhìn hắn, rồi bỗng nhiên đập tay.
"Chàng... Tử Xuyên... Chàng là Tề Luân đó!?"
"Vậy ra... là chàng ấy đã luôn ở bên ta?! Ngay cả trước khi đi còn tặng ta nửa miếng ngọc bội. Nó là... tín vật tình yêu..."
Tử Xuyên thò tay vào trong y phục lấy ra một nửa ngọc bội màu ngọc lắc lắc trước mặt Vân Tuyết Y, nàng cũng lôi nửa miếng còn lại từ phía trong áo của mình. Chúng ghép lại vừa như in. Giờ này nàng chẳng biết nên nói gì. Nàng chỉ nhìn mãi vào chiếc ngọc bội đã về hình nguyên vẹn ấy. Rốt cuộc hắn đã yêu nàng từ lúc nào chứ? Kiếp trước, hắn rất ghét đụng vào nàng. Từ khi nàng chữa bệnh cho hắn, hắn luôn hữu ý tiếp xúc với nàng nhiều hơn. Phải chăng... là từ lúc đó?
"Đây... là tín vật tình yêu chàng cho ta?"
Hắn gật đầu. Nàng mỉm cười.
Tín vật định tình, gắn kết uyên ương
Trong nàng có ta, trong ta có nàng
Kiếp trước kiếp sau
Ước định một lời.
Sống lại hai kiếp, chỉ mình nàng nhớ. Nhưng nàng đã từng nói, ông trời không thiên vị bất cứ ai trong hai người. Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn, nàng cảm thấy vừa an tâm vừa bất an trong lòng. Hắn muốn ngủ cùng nàng, điều này khiến nàng thức cả đêm. Rõ ràng nàng đối với hắn vẫn đang đề cao cảnh giác. Nhưng hắn lại không mảy may hoài nghi, luôn lo lắng cho nàng những lúc nàng giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng.
"Y Nhi, nàng lại gặp ác mộng sao?"
"Ừm."
Vân Tuyết Y thở gấp gáp, trán túa đầy mồ hôi. Suốt đêm, nàng đã phải tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần, và không dám chợp mắt nghỉ ngơi nữa. Nàng thở dài, bước ra mở cửa sổ, không khí mát mẻ truyền qua thân hình nhỏ bé ấy, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Tử Xuyên cầm áo khoác bước ra ngoài choàng cho nàng, rồi ôm lấy nàng từ phía sau.
"Đang bệnh, nàng ra đây làm gì? Vào phòng với ta đi, ở ngoài đây dễ bị nhiễm phong hàn."
"Ta..."
"Ngoan, nghe lời ta."
Nàng tựa người vào ngực hắn, ngước đầu lên ngắm nhìn đôi mắt rực lửa ấy rồi khẽ cười.
"Được, nghe chàng."
Hắn ôn nhu bế nàng vào trong, đặt nàng nằm lên giường rồi tìm một chiếc khăn nhúng ướt, lau mồ hôi trên người nàng. Động tác nhẹ nhàng, dịu dàng biết bao nhiêu. Sự sủng ái này, kiếp trước nàng có mơ đến cũng khó mà thành thực. Nhưng hiện tại, nàng đã quang minh chính đại có được tình yêu của hắn.
"Y Nhi, yên tâm đi. Ta sẽ luôn ở bên nàng."
Tử Xuyên như khựng lại khi nghe câu nói của nàng. Hắn nhướng mày một cái rồi cắn môi, ngồi thẳng người dậy.
"Vương gia, chàng không sao đấy chứ?"
"Có sao." - Hắn lắc đầu - "Nếu nàng gọi tên ta, có lẽ ta sẽ ổn hơn đấy."
Vân Tuyết Y như hiểu ra vấn đề, nàng lấm lét cười tươi một cái thật biểu cảm rồi chiều theo ý hắn - "Tử Xuyên..."
Cái cảm giác này thật lạ. Cái lần cuối khi nàng gọi tên hắn là lúc đứng giữa bờ vực giữa sống và chết. Còn hiện tại, gọi tên hắn sao cảm giác như chứa đựng vô vàn yêu thương.
Hắn mỉm cười đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc nàng.
"Y Nhi, sau khi chúng ta trở về, ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng nhé?"
Tay nàng đan vào nhau, ánh mắt chớp chớp nhìn hắn.
"Thật ư? Nhưng mà ta nghĩ ta không cần đâu. Hiện tại chỉ cần thu hồi lại phóng thê thư..." - Nàng ngừng giây lát rồi tiếp tục - "Liệu bệ hạ có cho phép không? Chúng ta cứ tùy hứng như vậy, thật sự là đại tội!"
Hắn ân cần nắm lấy tay nàng.
"Nàng không cần lo chuyện này, phu quân nàng sẽ gánh vác hết mọi chuyện. Còn nữa, tại sao nàng vẫn chưa đổi cách xưng hô đi? Phải gọi phụ hoàng mới đúng."
Vân Tuyết Y đưa tay lên bụm miệng cười.
"Chàng đúng thật là! Ta mới đồng ý chưa được năm phút đấy."
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì có một nữ nô bước vào, tay còn bưng một chén thuốc hơi khói bốc lên nhè nhẹ.
"Vương gia, thuốc của tiểu thư đã sắc xong rồi."
"Để đó đi."
"Vâng!"
Nữ nô ấy sau khi đặt bát thuốc xuống bên cạnh giường, cũng xin phép cáo lui.
Tử Xuyên nâng bát thuốc lên, cầm thìa khuấy nhẹ cho bớt nóng, lấy một thìa thổi nguội rồi đưa đến miệng nàng.
"Nào, há miệng!"
"Để ta tự làm đi..."
"Ngoan, nghe ta." - Hắn vẫn không chịu nghe theo ý nàng.
Vân Tuyết Y nhìn hắn đăm đăm rồi lại nhìn xuống thìa thuốc hắn đang để kề cận miệng, sau đó cũng phải uống hết thuốc mà hắn đút cho. Hiện tại nàng đang cảm thấy khá mệt mỏi, không còn sức để mà đôi co với hắn.
"Nghỉ ngơi đi." - Hắn kéo chăn đến ngực đắp cho nàng - "Ngày mai ta sẽ cùng nàng quay trở về kinh thành."
Vân Tuyết Y định "ừm" một tiếng, sau cùng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng vội túm lấy tay hắn, nhìn hắn khó hiểu.
"Tử Xuyên, ta thấy có gì đó hơi khác thường. Chàng bảo chàng đến đây thị sát, ta còn chưa thấy cuộc thị sát nào. Hơn nữa, sao chàng phải mang ta theo?"
Hắn ôn nhu nhìn nàng, rồi lại đưa tay vuốt nhẹ sống mũi như một chú mèo nhỏ.
"Chẳng phải nàng đã nói, muốn theo đuổi một nữ tử trong lòng, cần phải đưa nàng ấy đi du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh giang sơn, cho nàng ấy chiêm ngưỡng thuyền hoa lãng mạn dưới bầu trời đêm hay sao?"
Nàng ngơ người ra nhìn hắn, rồi bỗng nhiên đập tay.
"Chàng... Tử Xuyên... Chàng là Tề Luân đó!?"
"Vậy ra... là chàng ấy đã luôn ở bên ta?! Ngay cả trước khi đi còn tặng ta nửa miếng ngọc bội. Nó là... tín vật tình yêu..."
Tử Xuyên thò tay vào trong y phục lấy ra một nửa ngọc bội màu ngọc lắc lắc trước mặt Vân Tuyết Y, nàng cũng lôi nửa miếng còn lại từ phía trong áo của mình. Chúng ghép lại vừa như in. Giờ này nàng chẳng biết nên nói gì. Nàng chỉ nhìn mãi vào chiếc ngọc bội đã về hình nguyên vẹn ấy. Rốt cuộc hắn đã yêu nàng từ lúc nào chứ? Kiếp trước, hắn rất ghét đụng vào nàng. Từ khi nàng chữa bệnh cho hắn, hắn luôn hữu ý tiếp xúc với nàng nhiều hơn. Phải chăng... là từ lúc đó?
"Đây... là tín vật tình yêu chàng cho ta?"
Hắn gật đầu. Nàng mỉm cười.
Tín vật định tình, gắn kết uyên ương
Trong nàng có ta, trong ta có nàng
Kiếp trước kiếp sau
Ước định một lời.
Sống lại hai kiếp, chỉ mình nàng nhớ. Nhưng nàng đã từng nói, ông trời không thiên vị bất cứ ai trong hai người. Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn, nàng cảm thấy vừa an tâm vừa bất an trong lòng. Hắn muốn ngủ cùng nàng, điều này khiến nàng thức cả đêm. Rõ ràng nàng đối với hắn vẫn đang đề cao cảnh giác. Nhưng hắn lại không mảy may hoài nghi, luôn lo lắng cho nàng những lúc nàng giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng.
"Y Nhi, nàng lại gặp ác mộng sao?"
"Ừm."
Vân Tuyết Y thở gấp gáp, trán túa đầy mồ hôi. Suốt đêm, nàng đã phải tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần, và không dám chợp mắt nghỉ ngơi nữa. Nàng thở dài, bước ra mở cửa sổ, không khí mát mẻ truyền qua thân hình nhỏ bé ấy, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Tử Xuyên cầm áo khoác bước ra ngoài choàng cho nàng, rồi ôm lấy nàng từ phía sau.
"Đang bệnh, nàng ra đây làm gì? Vào phòng với ta đi, ở ngoài đây dễ bị nhiễm phong hàn."
"Ta..."
"Ngoan, nghe lời ta."
Nàng tựa người vào ngực hắn, ngước đầu lên ngắm nhìn đôi mắt rực lửa ấy rồi khẽ cười.
"Được, nghe chàng."
Hắn ôn nhu bế nàng vào trong, đặt nàng nằm lên giường rồi tìm một chiếc khăn nhúng ướt, lau mồ hôi trên người nàng. Động tác nhẹ nhàng, dịu dàng biết bao nhiêu. Sự sủng ái này, kiếp trước nàng có mơ đến cũng khó mà thành thực. Nhưng hiện tại, nàng đã quang minh chính đại có được tình yêu của hắn.
"Y Nhi, yên tâm đi. Ta sẽ luôn ở bên nàng."
Bình luận facebook