Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Y Mộng Phù Dung - Chương 33: Chuyến đi săn mùa thu (2)
"Y Nhi, đang nghĩ gì vậy?"
"Ơ... hả? Không có, chỉ là ta nghe nói trong khu rừng này có một con kim điểu, nếu có thể thu phục nó làm chiến lợi phẩm thì thật tốt."
Tử Xuyên đăm đăm nhìn nàng, vẫn là bộ dạng bình thản ấy.
"Nếu nàng muốn, ta giúp nàng được rồi."
"Không cần đâu. Ta không muốn nợ ân tình của người khác."
Hắn kéo dây cương dừng ngựa, rồi hạ thấp đầu xuống nhìn nàng - "Y Nhi, nàng thật sự không muốn ta giúp?"
"Không... không cần!!"
"Nhưng ta thì cần." - Hắn gục đầu vào vai nàng, nói từng lời rất nhẹ - "Ta muốn nàng nợ ta, tốt nhất là đừng bao giờ trả lại được."
"Hắn nói cái gì vậy? Có phải hắn chê mình sống chưa đủ sang hay không mà còn muốn ta nợ hắn???"
Vân Tuyết Y né tránh sự động chạm của nam nhân ngồi phía sau mình, cố đẩy hắn ra xa - "Vương gia. Ngài nói ta không hiểu, cũng không muốn hiểu."
"Y Nhi..."
Một cây ám khí đặt từ xa nhắm đến, khiến hắn chỉ kịp phản xạ theo bản năng, ôm lấy nàng dùng thân chắn lại lực sát của ám tiễn - "Y Nhi, cẩn thận!!"
"PHỤT!"
Vân Tuyết Y chỉ bị giật mình, nhưng hắn thì bị sượt qua vai, gục vào người nàng. Nàng cắn môi, một chân quỳ lên yên ngựa làm điểm tựa, giương cung bắn trúng ngực của hắc y nhân đang ẩn mình trên cây. Hắn trúng tên, cứ thế ngã xuống tạo ra tiếng động không nhỏ.
Những người ở gần đó nghe động, cũng phi ngựa đến xem tình hình.
"A Xuyên!"
Nhị vương gia Tử Mặc chạy đến, đỡ lấy Tử Xuyên đang dựa vào nàng.
"Nhị ca, ta không sao..."
"..."
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Thất vương gia bị thương..."
"Với võ công của ngài ấy, cũng có thể bị hành thích sao?"
"..."
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Vân Tuyết Y đều không mảy may để ý. Nàng nhìn xuống hắn, khuôn mặt dần chuyển sang lo lắng.
"Ta thấy là do vương gia bảo vệ Vân Tuyết Y nên mới bị thương! Sớm đã nghe tin hai người hòa ly, nhưng cuối cùng lại thấy một màn đặc biệt như vậy, xem ra là do nàng ta đề nghị hòa ly rồi?"
Đúng thật là do nàng đề nghị trước. Nhưng... chẳng phải do hắn ghét nàng hay sao? Nàng đây cũng đáp ứng nguyện vọng của hắn mà thôi.
"Tất cả câm miệng!" - Hắn cắn răng, khó nhọc lên tiếng - "Đừng để bổn vương nghe phải những điều không hay về Y Nhi."
Vân Tuyết Y nhìn Tử Mặc dìu Tử Xuyên quay về, trong lòng không khỏi dao động. Hắn, lại có thể thay mặt vì nàng.
...
"Vân tiểu thư, bổn vương có thể nhìn ra là A Xuyên rất thích ngươi. Tuy rằng hơi khó hiểu lòng của đệ ấy, nhưng cũng không phải khó đoán."
"Vậy nên là...?"
"Bổn vương mong ngươi có thể tránh xa đệ ấy."
Câu này của Tử Mặc không phải thương lượng, mà là đề nghị.
"Nhị vương gia, ta nghĩ ngài đã hiểu sai. Nếu muốn nói, phải là nói đệ đệ của ngài đừng cản trở ta nữa. Nếu ngài có thể nói chuyện này với Thất vương gia, để ngài ấy hiểu ra, thì ta sẽ vô cùng cảm kích."
Tử Mặc uống một ngụm trà, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Tuyết Y - "Ta có thể nói. Nhưng còn đâu, phải phụ thuộc vào bản thân ngươi."
Nói chuyện với Tử Mặc khiến nàng cảm thấy bị trêu đùa giới hạn. Gì mà phụ thuộc vào nàng? Bảo nàng tránh xa hắn? Dẫu có huynh đệ luyến, thì cũng nên năm phần phán xét đúng vấn đề đi chứ!
"Xin cáo lui!" - Nàng dứt khoát quay người rời đi không thèm ngoái lại.
Tử Mặc cười nhẹ, không cần nhìn cũng biết phía sau, hắn đã nghe thấy hết.
"Nghe rõ không?"
"Hừ! Nhị ca, chuyện của ta không phiền huynh bận tâm."
"Từ khi nào?"
Vết thương thật may không quá sâu, các thái y băng bó xong xuôi thì hắn lập tức muốn rời khỏi lều chính của Tử Mặc. Có điều, câu hỏi này đã giữ hắn lại vài bước.
"Ý huynh, ta không hiểu."
"Đệ động lòng với nàng ta từ khi nào?"
"Sao..."
Phải. Hắn cũng muốn tự hỏi mình, rốt cuộc là từ khi nào? Từ khi nào hắn lại để tâm đến nàng, từ khi nào hình bóng nàng chỉ có trong tâm trí hắn, từ khi nào...?
Hắn không muốn trả lời câu hỏi này, liền im lặng mà rời khỏi, để lại Tử Mặc với khuôn mặt âm trầm.
"Nàng ta rất tốt, nhưng A Xuyên, đệ đừng trách ta."1
...
Trời đã gần tối.
Ngoài kia đã đốt lửa lên, lính canh cũng được điều động nhiều hơn dự định, bảo vệ nghiêm ngặt ở khu lều chính dành cho các hoàng tử.
"Vì Thất điện hạ trọng thương, nên bệ hạ đã dời công bố chiến tích sang sáng mai."
"Vương gia được bệ hạ yêu quý thật nhỉ."
Vân Tuyết Y đứng ở bên ngoài hóng gió, chợt nghe một vài cung nữ nói chuyện phiếm với nhau.
"Hoàng thượng không có nữ nhi, chỉ có mười ba vị nam tử, vị trí từ đầu chí cuối được sủng ái độc nhất, cũng chỉ có Thất vương gia."
Vân Tuyết Y quay đầu, nam nhân trước mặt nàng là An Thế Minh.
"An công tử?"
"Vân tiểu thư, lâu rồi không gặp."
"Thực ra ngươi nói sai rồi. Hoàng thượng vẫn còn một vị công chúa, là nghĩa nữ của ngài."
"Có chuyện đó sao?"
"Phải!"
Người nói ra câu này không phải Vân Tuyết Y.
Cả hai người đều đưa ánh mắt đặt lên một nữ tử dung mạo xinh đẹp, vóc dáng khá nhỏ, và quan trọng là nàng ta vận y phục nam trang.
"Đây... là nam hay nữ vậy?"
"Ơ... hả? Không có, chỉ là ta nghe nói trong khu rừng này có một con kim điểu, nếu có thể thu phục nó làm chiến lợi phẩm thì thật tốt."
Tử Xuyên đăm đăm nhìn nàng, vẫn là bộ dạng bình thản ấy.
"Nếu nàng muốn, ta giúp nàng được rồi."
"Không cần đâu. Ta không muốn nợ ân tình của người khác."
Hắn kéo dây cương dừng ngựa, rồi hạ thấp đầu xuống nhìn nàng - "Y Nhi, nàng thật sự không muốn ta giúp?"
"Không... không cần!!"
"Nhưng ta thì cần." - Hắn gục đầu vào vai nàng, nói từng lời rất nhẹ - "Ta muốn nàng nợ ta, tốt nhất là đừng bao giờ trả lại được."
"Hắn nói cái gì vậy? Có phải hắn chê mình sống chưa đủ sang hay không mà còn muốn ta nợ hắn???"
Vân Tuyết Y né tránh sự động chạm của nam nhân ngồi phía sau mình, cố đẩy hắn ra xa - "Vương gia. Ngài nói ta không hiểu, cũng không muốn hiểu."
"Y Nhi..."
Một cây ám khí đặt từ xa nhắm đến, khiến hắn chỉ kịp phản xạ theo bản năng, ôm lấy nàng dùng thân chắn lại lực sát của ám tiễn - "Y Nhi, cẩn thận!!"
"PHỤT!"
Vân Tuyết Y chỉ bị giật mình, nhưng hắn thì bị sượt qua vai, gục vào người nàng. Nàng cắn môi, một chân quỳ lên yên ngựa làm điểm tựa, giương cung bắn trúng ngực của hắc y nhân đang ẩn mình trên cây. Hắn trúng tên, cứ thế ngã xuống tạo ra tiếng động không nhỏ.
Những người ở gần đó nghe động, cũng phi ngựa đến xem tình hình.
"A Xuyên!"
Nhị vương gia Tử Mặc chạy đến, đỡ lấy Tử Xuyên đang dựa vào nàng.
"Nhị ca, ta không sao..."
"..."
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Thất vương gia bị thương..."
"Với võ công của ngài ấy, cũng có thể bị hành thích sao?"
"..."
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Vân Tuyết Y đều không mảy may để ý. Nàng nhìn xuống hắn, khuôn mặt dần chuyển sang lo lắng.
"Ta thấy là do vương gia bảo vệ Vân Tuyết Y nên mới bị thương! Sớm đã nghe tin hai người hòa ly, nhưng cuối cùng lại thấy một màn đặc biệt như vậy, xem ra là do nàng ta đề nghị hòa ly rồi?"
Đúng thật là do nàng đề nghị trước. Nhưng... chẳng phải do hắn ghét nàng hay sao? Nàng đây cũng đáp ứng nguyện vọng của hắn mà thôi.
"Tất cả câm miệng!" - Hắn cắn răng, khó nhọc lên tiếng - "Đừng để bổn vương nghe phải những điều không hay về Y Nhi."
Vân Tuyết Y nhìn Tử Mặc dìu Tử Xuyên quay về, trong lòng không khỏi dao động. Hắn, lại có thể thay mặt vì nàng.
...
"Vân tiểu thư, bổn vương có thể nhìn ra là A Xuyên rất thích ngươi. Tuy rằng hơi khó hiểu lòng của đệ ấy, nhưng cũng không phải khó đoán."
"Vậy nên là...?"
"Bổn vương mong ngươi có thể tránh xa đệ ấy."
Câu này của Tử Mặc không phải thương lượng, mà là đề nghị.
"Nhị vương gia, ta nghĩ ngài đã hiểu sai. Nếu muốn nói, phải là nói đệ đệ của ngài đừng cản trở ta nữa. Nếu ngài có thể nói chuyện này với Thất vương gia, để ngài ấy hiểu ra, thì ta sẽ vô cùng cảm kích."
Tử Mặc uống một ngụm trà, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Tuyết Y - "Ta có thể nói. Nhưng còn đâu, phải phụ thuộc vào bản thân ngươi."
Nói chuyện với Tử Mặc khiến nàng cảm thấy bị trêu đùa giới hạn. Gì mà phụ thuộc vào nàng? Bảo nàng tránh xa hắn? Dẫu có huynh đệ luyến, thì cũng nên năm phần phán xét đúng vấn đề đi chứ!
"Xin cáo lui!" - Nàng dứt khoát quay người rời đi không thèm ngoái lại.
Tử Mặc cười nhẹ, không cần nhìn cũng biết phía sau, hắn đã nghe thấy hết.
"Nghe rõ không?"
"Hừ! Nhị ca, chuyện của ta không phiền huynh bận tâm."
"Từ khi nào?"
Vết thương thật may không quá sâu, các thái y băng bó xong xuôi thì hắn lập tức muốn rời khỏi lều chính của Tử Mặc. Có điều, câu hỏi này đã giữ hắn lại vài bước.
"Ý huynh, ta không hiểu."
"Đệ động lòng với nàng ta từ khi nào?"
"Sao..."
Phải. Hắn cũng muốn tự hỏi mình, rốt cuộc là từ khi nào? Từ khi nào hắn lại để tâm đến nàng, từ khi nào hình bóng nàng chỉ có trong tâm trí hắn, từ khi nào...?
Hắn không muốn trả lời câu hỏi này, liền im lặng mà rời khỏi, để lại Tử Mặc với khuôn mặt âm trầm.
"Nàng ta rất tốt, nhưng A Xuyên, đệ đừng trách ta."1
...
Trời đã gần tối.
Ngoài kia đã đốt lửa lên, lính canh cũng được điều động nhiều hơn dự định, bảo vệ nghiêm ngặt ở khu lều chính dành cho các hoàng tử.
"Vì Thất điện hạ trọng thương, nên bệ hạ đã dời công bố chiến tích sang sáng mai."
"Vương gia được bệ hạ yêu quý thật nhỉ."
Vân Tuyết Y đứng ở bên ngoài hóng gió, chợt nghe một vài cung nữ nói chuyện phiếm với nhau.
"Hoàng thượng không có nữ nhi, chỉ có mười ba vị nam tử, vị trí từ đầu chí cuối được sủng ái độc nhất, cũng chỉ có Thất vương gia."
Vân Tuyết Y quay đầu, nam nhân trước mặt nàng là An Thế Minh.
"An công tử?"
"Vân tiểu thư, lâu rồi không gặp."
"Thực ra ngươi nói sai rồi. Hoàng thượng vẫn còn một vị công chúa, là nghĩa nữ của ngài."
"Có chuyện đó sao?"
"Phải!"
Người nói ra câu này không phải Vân Tuyết Y.
Cả hai người đều đưa ánh mắt đặt lên một nữ tử dung mạo xinh đẹp, vóc dáng khá nhỏ, và quan trọng là nàng ta vận y phục nam trang.
"Đây... là nam hay nữ vậy?"