Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Y Mộng Phù Dung - Chương 15: Là ta có lòng tốt, sao muội lại giận ta?
Tiêu Tự vừa dứt lời, trong viện lớn đã xì xầm to nhỏ, ồn ào đến hỗn loạn. Họ đều cho rằng Vân Tuyết Lam thực sự đã bị xấu mặt rồi. Còn nàng ta, vẻ mặt không thể tin vào tai mình, cũng không muốn tin.
"Sao có thể?!? Thất vương gia căn bản không có tình cảm gì với nàng ta."1
"Cô có vừa nghe thấy không? Cái này không phải dành cho nhị tiểu thư, mà là đại tiểu thư!"
"Nhị tiểu thư lần này thì bị làm cho bẽ mặt rồi, lại dám bạo gan tự nhận quà của Thất vương gia."
"Tình cảm giữa Thất điện hạ và đại tiểu thư tốt quá!"
"Nhưng hình như ta nghe đồn đại tiểu thư và Thất vương gia đã hòa ly rồi mà? Sao còn có chuyện qua lại này vậy?"
"..."
Những tiếng xì xào to nhỏ trong viện lớn đều nhằm thẳng vào hai vị tiểu thư họ Vân. Vân Tuyết Lam á khẩu, nhất thời không phản bác được gì, mặt sa mày sầm đành câm lặng chịu nhục mà ngồi xuống.
"Hừ! Vân Tuyết Y! Con hồ ly nhà ngươi cứ đợi đó!"
Vân Tuyết Y đang thưởng thức món sốt cá ngon lành, vốn không có tâm trạng chú ý đến hắn, nhưng nghe chỉ đích danh mình, nàng liền dừng đũa.
"Cho ta?"
"Phải. Tiểu thư! Vương gia đã tự tay chuẩn bị y phục cho người ngày mai vào cung."
"Hửm? Sao hắn lại biết là ta muốn vào cung? Thật kì lạ. Từ lúc nào tên đó đã để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh như này rồi?"
Nàng vốn có thắc mắc, nhưng sau đó lại gạt đi, nghĩ hắn làm thế chắc rằng lại là để giữ cho thể diện của hắn. Tên vương gia này, cái gì cũng được, duy chỉ có hình tượng cao cao tại thượng vạn người phải e sợ, kính trọng là không bao giờ được phép thay đổi.
Nếu hắn muốn bày ra một vở kịch "tình chàng ý thiếp" như thế này trước mặt mọi người, nàng cũng không ngại mà "thuận nước đẩy thuyền" cùng hắn.
"Gửi lời tới Thất vương gia, ngài ấy đã vất vả rồi. Lúc nào rảnh, ta nhất định sẽ đến thăm ngài."
"Vâng! Thuộc hạ sẽ chuyển lời."
Vân Tuyết Y sai người nhận lấy bộ nữ trang y phục. Nàng đưa tay chạm thử, đây quả nhiên là chất vải hiếm có, gấm Tây Phương, một năm mới có một lần. Nữ trang có trâm cài, vòng tay, giấy son,... Đều là hàng tốt và có giá trị mua từ Túy Thanh Các.
Nàng không thể không phủ nhận, đồ của Thất vương gia không bao giờ là của rẻ tiền. Nàng nhớ, có một lần có một vị tướng quân không được nhà vua trọng dụng, lại muốn thăng quan tiến chức, nên lấy lòng Thất vương gia, nói trong tay ông ta sở hữu một bức họa của Tống Khương Chi - họa sĩ nổi tiếng đương thời, khẳng định là bút tích thật, là đồ cổ lâu đời, muốn dâng lên cho hắn. Hắn liền sai người kiểm tra, phát hiện ra là tranh giả. Vị tướng quân ấy liền bị phế chức, lôi ra ngoài đánh đến mức gãy chân. Về sau, không ai thấy cũng không ai biết ông ta ở đâu. Nhìn vào tình cảnh đáng thương này, ai ai cũng phải rút kinh nghiệm, đồ dành cho Thất vương gia, không dâng tặng thì thôi, khi đã mang lên, tuyệt đối không được là đồ làm giả, kém giá trị.
Vân Tuyết Y liếc nhìn Vân Tuyết Lam, thấy nàng ta đang tức run người. Rõ ràng là đang ganh ghét với nàng. Nàng trong lòng đắc ý, cùng hạ nhân đi đến trước bàn ăn của Vân Tuyết Lam, tay đưa lên rồi nhẹ nhàng cầm lấy bộ y phục.
"Lam muội. Thực tình, ta cũng có quá nhiều y phục rồi. Đồ này ta cũng không thiếu. Ta thấy muội rất thích nó, chi bằng ta tặng nó cho muội?"
Vân Tuyết Lam cắn răng, máu trong lòng nàng ta như đang sôi lên sùng sục.
Vân Tuyết Y đang khinh bỉ nàng ta một cách gián tiếp.
Bề ngoài thì tình tỷ muội thắm thiết, bên trong thì muốn nói rằng Vân Tuyết Lam chỉ xứng dùng lại đồ mà nàng đã vứt bỏ. Quả thực, muốn đấu với thứ bạch liên hoa như nàng ta, phải dùng chút mưu kế.
Nàng ta ngồi trơ ở đó, bị Vân Tuyết Y dồn vào thế bị động.
"Tỷ tỷ. Thực ra... muội cũng không cần đâu! Lòng tốt của tỷ muội xin nhận. Nhưng đồ tốt thế này, còn là quà của thất vương gia, nó xứng với tỷ hơn."
"Thế ư? Nhưng sao vừa nãy ta lại thấy muội có vẻ rất thích mà?"
Lần này Vân Tuyết Y đúng là đã làm cho nàng ta chạm đến cực hạn. Không thể chịu nổi, nàng ta đập bàn đứng dậy, quên rằng đang còn có cha nàng ta và chư vị khách quý ở đây.
"Vân Tuyết Y. Ngươi đừng quá đáng! Rõ ràng ngươi đang cố ý chế nhạo ta!"
"Nhị tiểu thư! Đại tiểu thư có ý tốt muốn tặng lại y phục cho người, sao người lại tức giận với nàng ấy?" - Liên Nhi xen vào.
Đúng như ý Vân Tuyết Y muốn, nàng ta đã không thể kìm chế bản thân.
"Chát!"
"Chỉ là một nô tì cỏn con cũng ở đây chất vấn bổn tiểu thư."
Nàng phối hợp theo mà ngăn cản Vân Tuyết Lam - "Lam nhi, muội làm gì vậy? Là lỗi của ta! Từ nhỏ ta chỉ có Liên Nhi bầu bạn, nếu muội muốn trút giận, hãy trút giận lên ta. Đừng làm khó Liên Nhi."
Sau cú tát bạt mạng của Vân Tuyết Lam giáng xuống, và một màn kịch của Vân Tuyết Y khóc lóc đòi công đạo thay cho nô tì của mình khiến mọi người có cái nhìn ác cảm về nhị tiểu thư nhà thừa tướng. Nàng ta sau đó mới nhận ra là mình đã quá cuồng nộ, khiến sự việc càng thêm tồi tệ.
"Quả nhiên, cách tốt nhất để đấu trí đấu mưu với bạch liên hoa là ta phải bạch liên hoa hơn nó. Chuyện này thực đáng cười.''
Tất cả mọi người đang dùng bữa trong viện lớn, đều mong chờ xem kịch hay. Chắc rằng họ đều cảm thấy, tối hôm nay mất công một chuyến đến thừa tướng phủ hòa tiệc, đổi lại được chứng kiến khung cảnh này, cũng rất đáng. Giờ thì trong mắt họ, tin đồn hai vị tiểu thư phủ thừa tướng tài mạo song toàn, tinh thông kĩ nghệ, dung nhan xuất chúng, e là chỉ còn mình Vân Tuyết Y.
"Vân Tuyết Y. Ngươi còn không mau xin lỗi Lam nhi? Ngươi muốn để cho ta mất mặt hay sao?" - Vân Hàng khó chịu sẵng giọng.
"Đợi đã!"
Có thể cho rằng Vân Tuyết Y không thể đối đáp tay đôi với cha của mình mà một nam nhân lạ mặt đã đứng ra khoan giải, thực hiện một màn "anh hùng cứu mĩ nhân". Người này là An Thế Minh, đích tử của phủ An Quốc hầu. Trong kinh thành, nói đến An Thế Minh là nói đến một nhân tài kiệt xuất, học rộng tài cao, trình độ có thể đủ phân cao thấp với chủ phụ của phủ Đại học sĩ, được mọi người tin cậy. Hắn lên tiếng thay nàng, chính là điều ngoài sức mong đợi.
"An công tử?" - Vân Hàng quên rằng trong tình cảnh hiện giờ, người sai trước mắt là Vân Tuyết Lam.
"Ta thấy rõ ràng, Vân đại tiểu thư không sai, nhưng thừa tướng lại bắt nàng ấy phải tạ lỗi với chính muội muội của mình. Đạo lí này, phải chăng luôn tiếp diễn trong phủ thừa tướng?"
"An thiếu gia... Ngài đừng hiểu lầm..."
"Còn nữa, Vân đại tiểu thư cũng có lòng, hà cớ sao nhị tiểu thư lại có phản ứng như vậy? Lẽ nào là đã chê quà của Thất vương gia không tốt?"
Nghe thấy hai từ "không tốt" mà lại gắn lên đồ của Thất vương gia, còn dính dáng trực tiếp đến mình, Vân Tuyết Lam thực sự hoảng hốt vội thanh minh.1
"Không! Không phải. Chỉ là nó quá quý giá... Ta... ta..."
"Vậy thì muội mau nhận lấy đi! Cho người là tỷ tỷ như ta vui."
Vân Tuyết Lam ôm hận trong lòng, nhưng vẫn phải giữ phong thái tao nhã, đưa tay lấy đón nhận y phục.
"Đa... đạ tạ đại tỷ."
Vân Tuyết Y dường như đã đạt được mục đích, liền vui vẻ quay về chỗ của mình. Đứng xem màn kịch này, ban đầu Tiêu Tự có phần hơi ngớ người, tiếp đó là bắt đầu vài phần nhận ra và hoảng hốt, trán toát mồ hôi lạnh, sợ rằng về phủ sẽ bị chủ tử mình đào mồ chôn sống vì đã không hoàn thành chức trách.
Nhưng hắn ta cũng không thể cứu vãn nổi nữa rồi.
"Các vị cứ tự nhiên! Tối nay chỉ là hiểu lầm, mong mọi người lượng thứ. - Thẩm thị đứng ra nói đỡ cho qua chuyện.
Tiêu Tự và người của Thất vương phủ đã ra về. Liên Nhi đến gần Vân Tuyết Y và ngây ngô hỏi.
"Đồ mà Thất vương gia tặng rất hiếm tìm và có giá trị đó tiểu thư. Sao người lại dễ dàng đem tặng kẻ không biết lý lẽ đấy?"
"Cũng vừa hay, ta không muốn nhận đồ của hắn."
"Tiểu thư..." - Liên Nhi cảm thấy bất bình thay cho chủ tử mình.
Nàng vừa cầm chén rượu lên, đã phát giác ra có một mùi gì đó lạ lạ.
"Này! Không phải... chứ? Vậy mà lại là thuốc mê?"
Vân Tuyết Y hậm hực vì nàng đã chuẩn bị tâm lý để nghênh chiến với bà ta, nào ngờ đâu bà ta lại chơi lại cái trò cũ rích này tận hai lần.
Nàng đưa lên miệng giả vờ uống, song tay áo che lại, đủ khoảng cho nàng đổ vào bên trong. Một lát sau, chén rượu đã cạn sạch.
Đến lúc tiệc sôi nổi hơn, An Thế Minh lựa thời điểm bước đến trước mặt nàng, bày tỏ rõ ý muốn của hắn.
"Vân tiểu thư! Liệu ta có diễm phúc được làm quen với nàng không?"
"Được có cơ hội làm quen với An công tử, phải là ta may mắn." - Vân Tuyết Y mỉm cười. An Thế Minh này cũng coi như là một người tài, là chỗ dựa đáng tin, nếu lôi kéo hắn về phía nàng, sau này ắt hẳn sẽ có chỗ dùng.
Nàng bấm thời gian vừa đủ, bắt đầu đứng dậy, giả vờ loạng choạng.
"A... Đầu ta... sao đau quá..."
Nàng cố ý gục người vào lòng An Thế Minh, song lại giả vờ yếu ớt mà đẩy hắn ra vẻ bối rối.
"Xin... xin lỗi!"
Vô tình dáng vẻ này vô tình hữu ý lại lọt vào tâm trí hắn ta.
Vân Tuyết Y vốn chẳng mảy may để tâm, nàng chỉ muốn lo cho tốt kế hoạch của mình.
Vừa hành động, đôi mắt sáng của nàng vừa hé nhìn Thẩm thị và nữ nhi của bà ta. Quả nhiên, nét thâm hiểm của chúng không thể nào trốn được khỏi tầm mắt nàng.
"Sao có thể?!? Thất vương gia căn bản không có tình cảm gì với nàng ta."1
"Cô có vừa nghe thấy không? Cái này không phải dành cho nhị tiểu thư, mà là đại tiểu thư!"
"Nhị tiểu thư lần này thì bị làm cho bẽ mặt rồi, lại dám bạo gan tự nhận quà của Thất vương gia."
"Tình cảm giữa Thất điện hạ và đại tiểu thư tốt quá!"
"Nhưng hình như ta nghe đồn đại tiểu thư và Thất vương gia đã hòa ly rồi mà? Sao còn có chuyện qua lại này vậy?"
"..."
Những tiếng xì xào to nhỏ trong viện lớn đều nhằm thẳng vào hai vị tiểu thư họ Vân. Vân Tuyết Lam á khẩu, nhất thời không phản bác được gì, mặt sa mày sầm đành câm lặng chịu nhục mà ngồi xuống.
"Hừ! Vân Tuyết Y! Con hồ ly nhà ngươi cứ đợi đó!"
Vân Tuyết Y đang thưởng thức món sốt cá ngon lành, vốn không có tâm trạng chú ý đến hắn, nhưng nghe chỉ đích danh mình, nàng liền dừng đũa.
"Cho ta?"
"Phải. Tiểu thư! Vương gia đã tự tay chuẩn bị y phục cho người ngày mai vào cung."
"Hửm? Sao hắn lại biết là ta muốn vào cung? Thật kì lạ. Từ lúc nào tên đó đã để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh như này rồi?"
Nàng vốn có thắc mắc, nhưng sau đó lại gạt đi, nghĩ hắn làm thế chắc rằng lại là để giữ cho thể diện của hắn. Tên vương gia này, cái gì cũng được, duy chỉ có hình tượng cao cao tại thượng vạn người phải e sợ, kính trọng là không bao giờ được phép thay đổi.
Nếu hắn muốn bày ra một vở kịch "tình chàng ý thiếp" như thế này trước mặt mọi người, nàng cũng không ngại mà "thuận nước đẩy thuyền" cùng hắn.
"Gửi lời tới Thất vương gia, ngài ấy đã vất vả rồi. Lúc nào rảnh, ta nhất định sẽ đến thăm ngài."
"Vâng! Thuộc hạ sẽ chuyển lời."
Vân Tuyết Y sai người nhận lấy bộ nữ trang y phục. Nàng đưa tay chạm thử, đây quả nhiên là chất vải hiếm có, gấm Tây Phương, một năm mới có một lần. Nữ trang có trâm cài, vòng tay, giấy son,... Đều là hàng tốt và có giá trị mua từ Túy Thanh Các.
Nàng không thể không phủ nhận, đồ của Thất vương gia không bao giờ là của rẻ tiền. Nàng nhớ, có một lần có một vị tướng quân không được nhà vua trọng dụng, lại muốn thăng quan tiến chức, nên lấy lòng Thất vương gia, nói trong tay ông ta sở hữu một bức họa của Tống Khương Chi - họa sĩ nổi tiếng đương thời, khẳng định là bút tích thật, là đồ cổ lâu đời, muốn dâng lên cho hắn. Hắn liền sai người kiểm tra, phát hiện ra là tranh giả. Vị tướng quân ấy liền bị phế chức, lôi ra ngoài đánh đến mức gãy chân. Về sau, không ai thấy cũng không ai biết ông ta ở đâu. Nhìn vào tình cảnh đáng thương này, ai ai cũng phải rút kinh nghiệm, đồ dành cho Thất vương gia, không dâng tặng thì thôi, khi đã mang lên, tuyệt đối không được là đồ làm giả, kém giá trị.
Vân Tuyết Y liếc nhìn Vân Tuyết Lam, thấy nàng ta đang tức run người. Rõ ràng là đang ganh ghét với nàng. Nàng trong lòng đắc ý, cùng hạ nhân đi đến trước bàn ăn của Vân Tuyết Lam, tay đưa lên rồi nhẹ nhàng cầm lấy bộ y phục.
"Lam muội. Thực tình, ta cũng có quá nhiều y phục rồi. Đồ này ta cũng không thiếu. Ta thấy muội rất thích nó, chi bằng ta tặng nó cho muội?"
Vân Tuyết Lam cắn răng, máu trong lòng nàng ta như đang sôi lên sùng sục.
Vân Tuyết Y đang khinh bỉ nàng ta một cách gián tiếp.
Bề ngoài thì tình tỷ muội thắm thiết, bên trong thì muốn nói rằng Vân Tuyết Lam chỉ xứng dùng lại đồ mà nàng đã vứt bỏ. Quả thực, muốn đấu với thứ bạch liên hoa như nàng ta, phải dùng chút mưu kế.
Nàng ta ngồi trơ ở đó, bị Vân Tuyết Y dồn vào thế bị động.
"Tỷ tỷ. Thực ra... muội cũng không cần đâu! Lòng tốt của tỷ muội xin nhận. Nhưng đồ tốt thế này, còn là quà của thất vương gia, nó xứng với tỷ hơn."
"Thế ư? Nhưng sao vừa nãy ta lại thấy muội có vẻ rất thích mà?"
Lần này Vân Tuyết Y đúng là đã làm cho nàng ta chạm đến cực hạn. Không thể chịu nổi, nàng ta đập bàn đứng dậy, quên rằng đang còn có cha nàng ta và chư vị khách quý ở đây.
"Vân Tuyết Y. Ngươi đừng quá đáng! Rõ ràng ngươi đang cố ý chế nhạo ta!"
"Nhị tiểu thư! Đại tiểu thư có ý tốt muốn tặng lại y phục cho người, sao người lại tức giận với nàng ấy?" - Liên Nhi xen vào.
Đúng như ý Vân Tuyết Y muốn, nàng ta đã không thể kìm chế bản thân.
"Chát!"
"Chỉ là một nô tì cỏn con cũng ở đây chất vấn bổn tiểu thư."
Nàng phối hợp theo mà ngăn cản Vân Tuyết Lam - "Lam nhi, muội làm gì vậy? Là lỗi của ta! Từ nhỏ ta chỉ có Liên Nhi bầu bạn, nếu muội muốn trút giận, hãy trút giận lên ta. Đừng làm khó Liên Nhi."
Sau cú tát bạt mạng của Vân Tuyết Lam giáng xuống, và một màn kịch của Vân Tuyết Y khóc lóc đòi công đạo thay cho nô tì của mình khiến mọi người có cái nhìn ác cảm về nhị tiểu thư nhà thừa tướng. Nàng ta sau đó mới nhận ra là mình đã quá cuồng nộ, khiến sự việc càng thêm tồi tệ.
"Quả nhiên, cách tốt nhất để đấu trí đấu mưu với bạch liên hoa là ta phải bạch liên hoa hơn nó. Chuyện này thực đáng cười.''
Tất cả mọi người đang dùng bữa trong viện lớn, đều mong chờ xem kịch hay. Chắc rằng họ đều cảm thấy, tối hôm nay mất công một chuyến đến thừa tướng phủ hòa tiệc, đổi lại được chứng kiến khung cảnh này, cũng rất đáng. Giờ thì trong mắt họ, tin đồn hai vị tiểu thư phủ thừa tướng tài mạo song toàn, tinh thông kĩ nghệ, dung nhan xuất chúng, e là chỉ còn mình Vân Tuyết Y.
"Vân Tuyết Y. Ngươi còn không mau xin lỗi Lam nhi? Ngươi muốn để cho ta mất mặt hay sao?" - Vân Hàng khó chịu sẵng giọng.
"Đợi đã!"
Có thể cho rằng Vân Tuyết Y không thể đối đáp tay đôi với cha của mình mà một nam nhân lạ mặt đã đứng ra khoan giải, thực hiện một màn "anh hùng cứu mĩ nhân". Người này là An Thế Minh, đích tử của phủ An Quốc hầu. Trong kinh thành, nói đến An Thế Minh là nói đến một nhân tài kiệt xuất, học rộng tài cao, trình độ có thể đủ phân cao thấp với chủ phụ của phủ Đại học sĩ, được mọi người tin cậy. Hắn lên tiếng thay nàng, chính là điều ngoài sức mong đợi.
"An công tử?" - Vân Hàng quên rằng trong tình cảnh hiện giờ, người sai trước mắt là Vân Tuyết Lam.
"Ta thấy rõ ràng, Vân đại tiểu thư không sai, nhưng thừa tướng lại bắt nàng ấy phải tạ lỗi với chính muội muội của mình. Đạo lí này, phải chăng luôn tiếp diễn trong phủ thừa tướng?"
"An thiếu gia... Ngài đừng hiểu lầm..."
"Còn nữa, Vân đại tiểu thư cũng có lòng, hà cớ sao nhị tiểu thư lại có phản ứng như vậy? Lẽ nào là đã chê quà của Thất vương gia không tốt?"
Nghe thấy hai từ "không tốt" mà lại gắn lên đồ của Thất vương gia, còn dính dáng trực tiếp đến mình, Vân Tuyết Lam thực sự hoảng hốt vội thanh minh.1
"Không! Không phải. Chỉ là nó quá quý giá... Ta... ta..."
"Vậy thì muội mau nhận lấy đi! Cho người là tỷ tỷ như ta vui."
Vân Tuyết Lam ôm hận trong lòng, nhưng vẫn phải giữ phong thái tao nhã, đưa tay lấy đón nhận y phục.
"Đa... đạ tạ đại tỷ."
Vân Tuyết Y dường như đã đạt được mục đích, liền vui vẻ quay về chỗ của mình. Đứng xem màn kịch này, ban đầu Tiêu Tự có phần hơi ngớ người, tiếp đó là bắt đầu vài phần nhận ra và hoảng hốt, trán toát mồ hôi lạnh, sợ rằng về phủ sẽ bị chủ tử mình đào mồ chôn sống vì đã không hoàn thành chức trách.
Nhưng hắn ta cũng không thể cứu vãn nổi nữa rồi.
"Các vị cứ tự nhiên! Tối nay chỉ là hiểu lầm, mong mọi người lượng thứ. - Thẩm thị đứng ra nói đỡ cho qua chuyện.
Tiêu Tự và người của Thất vương phủ đã ra về. Liên Nhi đến gần Vân Tuyết Y và ngây ngô hỏi.
"Đồ mà Thất vương gia tặng rất hiếm tìm và có giá trị đó tiểu thư. Sao người lại dễ dàng đem tặng kẻ không biết lý lẽ đấy?"
"Cũng vừa hay, ta không muốn nhận đồ của hắn."
"Tiểu thư..." - Liên Nhi cảm thấy bất bình thay cho chủ tử mình.
Nàng vừa cầm chén rượu lên, đã phát giác ra có một mùi gì đó lạ lạ.
"Này! Không phải... chứ? Vậy mà lại là thuốc mê?"
Vân Tuyết Y hậm hực vì nàng đã chuẩn bị tâm lý để nghênh chiến với bà ta, nào ngờ đâu bà ta lại chơi lại cái trò cũ rích này tận hai lần.
Nàng đưa lên miệng giả vờ uống, song tay áo che lại, đủ khoảng cho nàng đổ vào bên trong. Một lát sau, chén rượu đã cạn sạch.
Đến lúc tiệc sôi nổi hơn, An Thế Minh lựa thời điểm bước đến trước mặt nàng, bày tỏ rõ ý muốn của hắn.
"Vân tiểu thư! Liệu ta có diễm phúc được làm quen với nàng không?"
"Được có cơ hội làm quen với An công tử, phải là ta may mắn." - Vân Tuyết Y mỉm cười. An Thế Minh này cũng coi như là một người tài, là chỗ dựa đáng tin, nếu lôi kéo hắn về phía nàng, sau này ắt hẳn sẽ có chỗ dùng.
Nàng bấm thời gian vừa đủ, bắt đầu đứng dậy, giả vờ loạng choạng.
"A... Đầu ta... sao đau quá..."
Nàng cố ý gục người vào lòng An Thế Minh, song lại giả vờ yếu ớt mà đẩy hắn ra vẻ bối rối.
"Xin... xin lỗi!"
Vô tình dáng vẻ này vô tình hữu ý lại lọt vào tâm trí hắn ta.
Vân Tuyết Y vốn chẳng mảy may để tâm, nàng chỉ muốn lo cho tốt kế hoạch của mình.
Vừa hành động, đôi mắt sáng của nàng vừa hé nhìn Thẩm thị và nữ nhi của bà ta. Quả nhiên, nét thâm hiểm của chúng không thể nào trốn được khỏi tầm mắt nàng.