• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Xuyên việt thành trúc mã pháo hôi của vạn nhân mê (3 Viewers)

  • Chương 29

Tê ––

Đám người lặng lẽ theo đuôi cậu tới đây cùng nhau hút một ngụm khí lạnh.

Nhìn thấy nụ cười vừa lạnh lẽo vừa du côn nơi khóe môi Tống Dụ, cùng cái vẻ ngông cuồng không chịu được kia, họ liền quỷ dị cảm nhận một cảm giác quen thuộc.

Cao Phong trừng mắt, sửng sốt mấy giây xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Gã cảm giác mình bị sỉ nhục, mà còn bị cái tên gà què này xem thường, ngày đầu tiên làm giáo bá, chuyện này làm sao có thể nhẫn. Vẻ mặt gã dữ tợn.

“Khẩu khí thật ngông cuồng nha, đến lúc đó đừng bị đánh tới méc giáo viên.”

Tống Dụ xì một tiếng: “Mày là học sinh tiểu học sao? Còn giáo viên nữa, người từng trải đời bọn tao đánh nhau đều đánh tới khi đối phương gọi cha thôi.”

Mọi người đang vây xem: “…”

Cái giọng điệu không sợ chết này, sự càn rỡ quen thuộc này.

Dụ ca, chớ chối, đây chính là cậu đi.

Cao Phong nói không lại cậu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể động thủ.

Bóng rổ trong tay gã bị ném mạnh ra, bay thẳng vào mặt Tống Dụ. Bóng rổ phóng đi giữa không trung, ma sát với không khí, nếu đập vào mặt sợ sẽ chảy máu.

Trái tim mấy nữ sinh bàng quan vây xem đều bị siết lại, thằng chó này, đừng đánh vào mặt chứ, nếu bị hủy dung thì làm sao bây giờ!

Tống Dụ còn chưa kịp phản ứng.

Tạ Tuy đã đưa tay giúp cậu đón lấy quả bóng.

Động tác nhận bóng của thiếu niên vừa tiêu sái lại anh tuấn, chọc cho đám fangirl bên cạnh một trận rít gào!

Cao Phong nhíu mắt lại, liếc mắt liền nhận ra Tạ Tuy, lông mày nhướn lên: “Mày là cái thằng hotboy khối 10 được khen tới bay lên trời đó hả?”

Tạ Tuy không để ý gã chút nào, nghiêng đầu hỏi Tống Dụ, cười như không cười: “Không phải là nói chuyện lý lẽ sao?”

Tống Dụ: “…”

Từ này về sau, ấn tượng cậu là thằng vô học, chỉ biết đánh nhau trong lòng Tạ Tuy có phải là được ấn định rồi không?

“Nói không được.”

Quả nhiên, cậu không hợp nói lý lẽ với người khác, cậu hợp dùng nắm đấm xử lý chuyện hơn.

Cao Phong liếc nhìn cậu, cười rộ lên: “Hotboy ở đây là tốt rồi nha, tao còn sợ không đủ nổi tiếng đây này.”

Gã chỉ chỉ bản thân, rồi chỉ Tống Dụ: “Đây là chuyện của tao và thằng này, mày cũng đừng dính vào. Đứng yên một bên đi, bằng không tới lúc đó người vô tội cũng bị vạ lây, bị đánh cho tàn phế cũng đừng trách tao.”

Mã Tiểu Đinh nghe câu này liền không vui, đứng phía sau Tống Dụ nhất định phải ló đầu ra: “Nói chuyện ngu như con cờ, không biết Dụ ca của tao cùng Tạ thần là anh em tốt à, học tập cùng nhau, đánh nhau cùng nhau.”

Sau mấy giây yên tĩnh.

“A a a a –––” không chỉ là trong sân bóng rổ, mà từ bên khán đài sân thể dục cũng truyền đến tiếng nữ sinh gào thét.

Hề Bác Văn thống khổ che mặt, thân là một tên trạch nam, cậu ta đương nhiên hiểu hủ nữ là một đám sinh vật như thế nào –– danh tiếng Dụ ca sợ sẽ bị Mã Tiểu Đinh làm cho bại hoại.

Tống Dụ chăm chú đánh giá Cao Phong, không quản động tĩnh bên cạnh, giọng điệu rất khinh thường: “Tụi bây cùng nhau lên, hay là từng thằng một.” Nói xong, cậu nghiêng đầu hỏi Tạ Tuy: “Từ giờ đến lúc chúng ta tan học còn bao lâu?”

Tạ Tuy theo thói quen giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nhưng rất nhanh liền nhận ra mình đã trọng sinh, thong dong thả tay xuống, cười nói: “Còn chừng hai mươi phút.”

Tống Dụ nhíu mày: “Hai mươi phút?” Cậu còn muốn đi học đây này. Nghĩ một hồi, nói với Cao Phong: “Được rồi, không làm tốn thời gian nữa, tụi bây cùng nhau lên đi. Mau lên, tao còn muốn đi học thuộc ‘Thẩm viên xuân – Trường Sa’.”

Cao Phong cũng bị ngữ khí ngông cuồng của cậu chọc cười, bẻ khớp tay, xoay cần cổ: “Em trai đừng nói quá sớm, bằng không lát nữa mất hết mặt mũi, ba năm cấp ba không dùng được đâu. Đối phó với mày, một mình tao là đủ rồi.”

Tống Dụ cười nhạo: “Ờ.”

Mặt mày của cậu vốn đã thanh tú, bây giờ mang thêm ít vẻ đùa cợt, càng lộ ra sự bướng bỉnh cùng ngông cuồng.

Cao Phong ngay lập tức nổi giận, tiến lên một bước, nắm đấm dùng hết sức, một quyền muốn nện vào đầu Tống Dụ. Trong chớp mắt liền bị Tống Dụ trực tiếp bắt lấy cánh tay, tay còn lại đồng thời chộp lấy quả bóng rổ trong tay Tạ Tuy, đập vào mặt gã, động tác gọn gàng lưu loát, đẹp trai không chịu được.

“Á ––” Cao Phong rên lên một tiếng.

Ngây ngốc.

Không chỉ mỗi mình gã, đám người vây xem bên cạnh cũng choáng váng.

Tống Dụ mặt lạnh: “Dùng banh đập người khác không phải là thói quen tốt, con trai nhớ kỹ chưa?”

Cao Phong trợn to mắt!

Khó có thể tin nổi.

Tại sao con gà bệnh này lại có sức lớn như vậy.

“Oa a a a a a a a a a.”

Bên cạnh lại dâng lên tiếng rít gào!

Mấy cô bé mặt mũi đỏ ửng, lặng lẽ lấy điện thoại di động bắt đầu quay video. Bình thường, loại cảnh tượng bất lương đánh nhau này các cô sẽ không vây xem, ngược lại còn tránh xa ba bước.

Nhưng hết cách rồi, nhân vật chính hôm nay thật cmn quá đẹp trai!

Không nói Tống Dụ, chỉ mỗi Tạ Tuy đã đáng giá các cô rút điện thoại ra rồi.

Cao Phong mặt đỏ bừng lên, một tay khác ném quả bóng rổ đi, gào thét: “Vừa nãy là anh mày khinh địch! Đến! Hôm nay tao với mày đánh một trận!”

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, căng thẳng như một dây cung, giống như một giây sau sẽ động thủ.

Chỉ là bọn họ không đánh nhau được.

Dù sao trên sân trường nhiều người như vậy, vẫn có học sinh ngoan không nhìn nổi chuyện đánh nhau ẩu đả, chạy đi gọi giáo viên.

“Huýt ––!!”

Giáo viên thể dục thổi còi, giận đùng đùng chạy tới.

“Bên kia! Lớp mấy! Không đi học đàng hoàng, còn muốn đánh nhau ngay trước mặt tôi sao?”

Tất cả mọi người tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt: “…”

Thầy ơi, tại sao thầy tới không đúng dịp như vậy?

Cao Phong thấy thầy giáo tới, sắc mặt liền thay đổi, bóng cũng không cần, dắt theo đám đàn em của mình vội vàng chạy.

Lại bị giáo viên thể dục một bước sải chân chặn lại, lôi cổ áo của gã, nghiến răng nghiến lợi: “Thích gây sự đánh nhau như thế, đánh tôi đây này!”

Giáo viên thể dục là một người đàn ông lực lưỡng, tám khối cơ bụng, vóc dáng cao to, vừa nhìn là thấy không dễ trêu.

Dạy học mười năm, ông nằm trong hàng ngũ giáo viên mà đám học sinh lưu manh trường Nhất Trung không muốn gặp nhất.

Cao Phong mặt thối hoắc, không nói câu nào.

Giáo viên thể dục càng giận dữ: “Trò còn làm vẻ mặt đó cho tôi xem? Chạy mười vòng quanh sân cho tôi, sau đó tới văn phòng của tôi viết kiểm điểm, một ngàn chữ!”

Cao Phong cắn răng, muốn nói lại thôi, cuối cùng oán hận chỉ tay vào Tống Dụ: “Còn nó thì sao!”

Giáo viên thể dục vừa quay đầu lại, nhìn bộ dáng thanh tú ngoan ngoãn của Tống Dụ, tức giận không có chỗ phát tiết: “Tuổi còn nhỏ, tâm nhãn không nhỏ! Tìm người ta gây chuyện rồi còn muốn lôi người ta xuống nước? Ba ngàn chữ! Còn đứng đó chưa chạy!”

Cao Phong khó có thể tin, ngẩng đầu lên, “Cái ––” đ*t mẹ.

Lời thô tục phía sau còn chưa nói ra đã bị giáo viên thể dục với sức lực cực lớn lôi ra đường chạy.

Hề Bác Văn thở phào một hơi thật dài.

Mã Tiểu Đinh cũng thở ra.

Hề Bác Văn nói: “May mà không đánh nhau.”

Mã Tiểu Đinh: “Cảm ơn trời không đánh nhau. Tôi cảm thấy Cao Phong có thể viết ba ngàn chữ cảm ơn thầy Trương.”

Hề Bác Văn: “???”

Tống Dụ đối với việc đánh nhau từ xưa tới nay cũng không quá nhiệt tình, giáo viên thể dục tới thật đúng lúc. Cậu mặt không cảm xúc nhìn Cao Phong bị bắt đi, nghiêng đầu nói với Tạ Tuy: “Chúng ta đi thôi.”

Đi học thơ.

Ba chữ đó chưa nói ra, giáo viên thể dục đã quay lại, sắc mặt cũng không tốt lắm, hung thần ác sát chỉ vào hai người bọn họ: “Gây ra chuyện lớn như vậy, các trò cũng tự phản ánh bản thân cho tôi. Không cần chạy, tới văn phòng của tôi thuật lại sự tình rõ ràng, kiểm điểm cũng viết một bản!”

Tống Dụ: “…”

Đcm, đây là làm tốn hết bao nhiêu thời gian học bài của cậu rồi.

Không đánh cái thằng óc chó kia một trận, cậu trong nháy mắt cảm giác mình thiệt thòi lớn rồi.

Tạ Tuy ngược lại cười cười, không quan tâm lắm.

Giáo viên thể dục vẫn còn tiết, liền kêu bọn họ tới văn phòng chờ trước. Văn phòng trên lầu ba, khu Dục – Văn, xem như là tòa nhà giảng dạy tương đối cũ.

Hiện tại giờ này giáo viên gần như đều đã đi ăn tối, trong văn phòng chỉ sót lại bọn họ, còn có một giáo viên chủ nhiệm lớp khác đang gọi điện thoại.

Cách kỳ kiểm tra tháng chỉ còn bốn tuần, Tống Dụ có thể nói là giành giật từng giây, rạp người trên bàn, múa bút thành văn viết chính tả bài thơ cổ.

Cách một cái bàn, âm thanh người giáo viên kia rõ ràng truyền tới.

“Tại sao lại đột nhiên muốn chuyển trường vậy? Lúc này vừa mới khai giảng, học phí cũng đã đóng, cô Chúc, cô có muốn từ từ suy nghĩ không.”

“Thế thì… cũng có thể. Nếu chuyển trường rồi thì sẽ chuyển tới chỗ nào? Thành phố khác à, thế thì có hơi phiền toái. Cô ngày mai đến trường một chuyến đi, mang theo hộ khẩu, tôi sẽ viết cho cô một đơn xin chuyển trường.”

“A? Tối nay liền đến? À à, tôi đương nhiên rảnh. Bất quá chuyện này cũng hơi gấp. Ôi, được được được, vậy cô tới đi.”

“Ai, cô Chúc cô đừng khóc, có chuyện gì không qua nổi đâu.”

Bên kia điện thoại lúc ẩn lúc hiện là tiếng phụ nữ khóc rống lẫn lộn với tiếng chửi bởi giọng bản địa thành phố C.

Chủ nhiệm lớp là một cô giáo vừa tốt nghiệp không lâu, tuổi trẻ non nớt, còn chưa quen xử lý chuyện cùng phụ huynh, lúng túng cầm điện thoại di động, nhưng vẫn thập phần dịu dàng cùng kiên nhẫn.

“Vâng vâng, cô đừng tức giận, được rồi được rồi, tôi chờ cô tới.”

Bên kia rốt cuộc cúp máy, cô thở phào một hơi, mỏi mệt xoa xoa trán.

Bên này Tống Dụ đã viết chính tả tới đoạn ‘Mạn giang bích thấu’, đột nhiên quên mất câu tiếp theo, cả tiết ngữ văn cậu không nghe, khiến cho học bá cậu đây cuống quýt, “Đằng sau là câu nào ấy nhỉ, ‘khán vạn sơn hồng biến, tằng lâm tận nhiễm; mạn giang bích thấu,’ rồi gì nữa?”

Tạ Tuy: “Bách khả tranh lưu.”

Tống Dụ cầm bút: “Cái gì ‘tranh lưu’? Sao tớ cảm thấy nghe lạ tai như vậy?”

Tạ Tuy: “Chữ ‘舟’ thêm ‘可’ đằng sau (舸).”

Tống Dụ viết ra xong, rốt cuộc vỗ trán một cái: “Thảo nào tớ không có chút ấn tượng, tớ cứ đọc là ‘bách thuyền (舟) tranh lưu’.”

Đôi mắt đen nhánh của Tạ Tuy chăm chú nhìn cậu nửa ngày, cười: “Từ vựng của cậu như thế này, là định tranh hạng nhất từ dưới đếm ngược của khối à?”

Tống Dụ chột dạ, hơi tức giận: “Không kém cỏi tới vậy chứ.”

Ánh nắng hoàng hôn từ từ thấm qua cửa sổ, lớp kính tinh khiết, vàng óng ánh như màu vỏ quýt.

Chờ đến lúc Tống Dụ sắp làm xong một đề vật lý, giáo viên thể dục vẫn chưa tới.

Sắc trời dần tối, giáo viên thể dục rốt cuộc tiến vào văn phòng. Giáo huấn Cao Phong phỏng chừng cũng tốn không ít thời gian cùng tinh lực của ông.

Giáo viên thể dục nhìn thấy bọn họ, nói thẳng: “Đi ăn tối trước đi. Kiểm điểm viết năm trăm chữ, ngày mai giao cho giáo viên chủ nhiệm của các trò.”

Rồi ông nhận điện thoại, là con gái ông gọi tới, vừa nói chuyện vừa rời đi.

Tống Dụ đang giải đề, chỉ còn hai câu cuối cùng, thầy có thả cậu cũng không muốn đi.

Dòng suy nghĩ khi làm bài không thể bị đứt đoạn.

“Ở lại thêm một chút.”

Tạ Tuy ngồi bên cạnh Tống Dụ, giả vờ giả vịt cầm bút làm bài tập, liếc nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng tính thời gian, nghiêng đầu hỏi: “Đói bụng không?”

Tống Dụ không hề ngẩng đầu lên: “Không có, thế giới tinh thần phi thường phong phú, thân thể đã mất cảm giác.”

Tạ Tuy nhẹ nhàng cười, đóng bút lại, không làm phiền cậu nữa.

Chỉ chốc lát sau có người đi vào, là một phụ nữ trung niên, vóc dáng không cao, gầy gò nhỏ thó. Tóc ngắn, sắc mặt vàng vọt, mắt một mí, mũi nhỏ, tướng mạo cay nghiệt. Hiện tại, trong tay bà ta cầm theo một cái túi, tóc tai ngổn ngang, tròng mắt đỏ chót, vằn vện tia máu, nhìn bộ dáng tựa hồ vừa khóc rất lâu.

Gò má bà ta một bên xanh tím, lúc bước vào chân có chút khập khiễng.

Chủ nhiệm lớp ngây ngốc, một lát sau mới đứng lên, thăm dò hỏi: “Là mẹ của Chúc Chí Hành sao? Cô, cô đây là làm sao vậy?”

Người đàn bà ngồi xuống đối diện cô giáo, đột ngột tan vỡ, tuyệt vọng khóc rống lên, vừa khóc vừa mắng, trong miệng tất cả là mấy từ thô tục ‘Súc sinh’, ‘Thằng chó không biết xấu hổ’.

Giáo viên chủ nhiệm là người thành phố C, nghe thấy liền cực kỳ xấu hổ, vội nói: “Cô, cô có mang hộ khẩu tới không, thật sự định làm thủ tục chuyển trường sao?”

Bà ta che mặt khóc lớn: “Làm, làm, những ngày tháng này tôi sống không nổi, chỗ này tôi cũng không ở nổi nữa.”

Chủ nhiệm lớp nét cười cứng đờ: “Chuyện này… là trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Cô bình tĩnh một chút.”

Mẹ Chúc Chí Hành khóc nức nở, tuyệt vọng: “Cô giáo à, cô không biết những ngày tháng bị người khác nói xấu sau lưng đâu, từng chữ từng chữ đâm vào tim, tôi cả ngày hôm nay ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu lên. Đều do lão súc sinh trong nhà tôi, cả đời tôi đều bị lão ta phá hủy, tôi muốn dắt con trai tôi rời đi. Mất mặt tới chết tôi rồi, gây ra chuyện gièm pha lớn như vậy! Tôi ở đây thêm một giây đều là chịu tội!”

Chủ nhiệm lớp choáng váng: “Được… được.”

Tống Dụ lúc vừa nghe chủ nhiệm kêu ‘mẹ Chúc Chí Hành’ đã dừng bút, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn sang bên kia.

Chúc Chí Hành? Không phải cái thằng ngu ba năm cấp hai bắt nạt Tạ Tuy à.

Mẹ của nó tại sao lại tới đây, còn khóc thảm như vậy.

Vẻ mặt Tạ Tuy như thường, nhìn dáng vẻ của hắn như thể không hề để ý chút nào đối với động tĩnh bên kia, chỉ hỏi Tống Dụ: “Cậu làm xong rồi à?”

Tống Dụ kỳ thực còn một bài cuối cùng, nhưng mẹ Chúc Chí Hành xem như là ác mộng thời ấu thơ của Tạ Tuy. Tạ Tuy đêm đó bảo bỏ qua đi, nhưng cậu cũng không muốn để những người này tới làm Tạ Tuy cay mắt.

Cậu thu dọn bút: “Xong rồi, đi thôi.”

Nhưng mà bọn họ bước ra khỏi văn phòng, vừa xuống dưới lầu liền gặp Chúc Chí Hành trong hành lang.

Buổi tối, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào. Trong tòa nhà dạy học cũ kỹ, sơn tường bong tróc, Chúc Chí Hành một người thất hồn lạc phách đứng trong góc tối âm u, đôi mắt thường ngày hèn mọn lại thâm độc bây giờ một mảnh mê man cùng khủng hoảng. Đôi mắt của nó cũng đỏ bừng, giống như mẹ nó, không biết đã khóc bao lâu.

Tống Dụ nhìn thấy nó mà sững sờ, nguyên lai nó cũng tới đây, liền kéo tay Tạ Tuy muốn rời xa người này.

Không ngờ Chúc Chí Hành vừa nhìn thấy Tạ Tuy, viền mắt đột nhiên sung huyết, hít một hơi rồi vọt tới, một quyền muốn đấm vào mặt Tạ Tuy.

Tiếng gào vang lên trong hành lang, nghe có vẻ tan nát cõi lòng: “Là mày đúng không! Là mày gửi ảnh cùng video cho cảnh sát. Là mày làm có đúng hay không!”

Tống Dụ tức giận không chịu được, một tay giữ cổ áo của nó, kéo nó ra: “Mày bị thần kinh à! Lần trước đã tha cho mày rồi! Lần này còn đuổi tới chịu đòn hả?”

Tạ Tuy lui về phía sau, đôi con ngươi sâu không thấy đáy nhìn thấy bóng lưng Tống Dụ che trước mặt hắn, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ tới mức không thể nhìn thấy.

Chúc Chí Hành hoàn toàn không còn lý trí, như con chó điên: “Xong rồi! Tất cả xong rồi! Mày phá nát gia đình tao rồi! Tạ Tuy! Mày khốn khiếp y như bà mẹ gái điếm chuyên câu dẫn đàn ông của mày!”

Tống Dụ tức chết rồi, một quyền vung tới, cầm quyển sách trong tay nhét vào miệng nó: “Mày có phải bị bệnh không! Câm miệng!”

Chúc Chí Hành hiện tại đã không sợ Tống Dụ, loại đau đớn trên da thịt đó còn lâu mới khủng bố bằng tất cả những điều nó đã trải qua hôm nay.

Ánh mắt nó kinh hãi nhìn Tạ Tuy.

Tạ Tuy da dẻ trắng trẻo, dưới ánh trăng càng có vẻ thanh lãnh xuất trần, đôi mắt đen như hồ sâu, tầm mắt đến bây giờ nhìn vào vẫn là hững hờ cùng lãnh đạm.

Cho dù hắn ở sau lưng thao túng toàn bộ, cũng không hề đem bọn họ đặt vào trong lòng.

Thậm chí ngay cả cảm giác chán ghét cũng xem thường cho bọn họ.

Hàm răng Chúc Chí Hành run lên, trong nháy mắt lạnh cả người, da đầu tê rần.

Vốn nó không xác định, hiện tại bỗng nhiên liền rõ ràng.

Đúng vậy, ai còn có thể hiểu rõ mọi chuyện như vậy.

“Chính là mày…” Nó lệ rơi đầy mặt, giơ tay lên, run giọng: “Chính là mày… Ma quỷ… Ma quỷ.”

Nếu như nói tâm tình của nó đối với Tống Dụ đơn thuần là nỗi sợ đối với kẻ bắt nạt, thì thời khắc này nó đối với Tạ Tuy chính là hoảng sợ tận xương tận tủy.

Tống Dụ phiền vô cùng: “Mày rốt cuộc ––” nổi điên xong chưa.

“Tạ, Tuy!”

Giọng phụ nữ bao hàm sự thù hận từ trên cầu thang truyền đến, mang theo tiếng khóc nức nở cùng sự phẫn nộ.

Sau đó, Tống Dụ còn chưa kịp phản ứng đã bỗng nhiên bị người từ sau lưng hung hăng đẩy một phát.

Đôi mắt cậu trừng lớn, mắt thấy sắp sửa ngã xuống cầu thang, cánh tay đã bị người khác chụp lấy, kéo về bên cạnh một cái, rơi vào một cái ôm thanh lãnh.

Tạ Tuy một tay ôm lấy cậu, một tay bắt lấy tay mẹ Chúc Chí Hành, thần sắc dưới ánh trăng băng lãnh như sương.

“Bà muốn chết sao?”

Hàn ý trong giọng nói của hắn có thể kết thành băng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom