Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Tống Dụ ở trên diễn đàn Nhất Trung nhất chiến thành danh, ở trong trang chủ bắt đầu có rất nhiều bài đăng xuất hiện.
Có tỏ tình, có trào phúng châm chọc, có trực tiếp mắng cậu.
Như sau:
[Thằng Dụ ca chui từ đâu ra, nói chuyện ngông cuồng như vậy?]
Ông xã Dụ ca của cưng: Lăn lộn mà ra. Ngông cuồng sao? Cũng tạm thôi, dù gì thì từ nhỏ tới lớn anh đây cũng không thiếu đòn.
[Dụ ca em muốn tỏ tình với anh! Anh làm sao lại có thể ưu tú như vậy, mỗi câu nói ra đều khiến em gào thét, ngay cả tên anh cũng điên cuồng chọt trúng trái tim thiếu nữ của em, em cảm thấy anh là chàng trai mang đến hạnh phúc cho em! Chúng ta là tri kỉ, là ông trời tác hợp! *đầu chó*]
Ông xã Dụ ca của cưng: Vậy nên hoàn toàn không có gì bất ngờ là trong hiện thực chúng ta không hề có bất kỳ quan hệ gì.
Dưới phần bình luận là một cảnh tượng đẹp đẽ.
[Chế thật thảm quá.]
[Dụ ca: Đừng yêu tôi, không có kết quả.]
[Ôi chao, trả lời fan hâm mộ một cách tàn nhẫn như vậy? Thật là bá đạo, mị thích.]
[Dụ ca, lộ tên thật rồi thì có dám lộ ảnh không? Bé là loli size 36D, ngày khai giảng chúng ta ra rừng cây nhỏ hẹn hò nghen.]
[Dụ ca anh đừng tin, 36D mà loli cái gì! Tên này là lừa gạt đó! Anh nhìn em nè! Em rất ngọt ngào!]
[Ông xã, anh có thiếu trang sức đeo chân không?]
Tống Dụ tâm tình mệt mỏi, tùy ý chọn một cái trả lời.
Ông xã Dụ ca của cưng: Thiếu gậy chống, làm được không?
Đằng sau lại có người không ngừng thả thính.
[Dụ ca Dụ ca, anh đoán thử xem em thích nhất là chế phục (đồng phục) gì?]
Ông xã Dụ ca của cưng: Bị tôi chế phục? Đừng nha em gái, tôi không rơi vào bẫy của em đâu.
Quần chúng vây xem.
[Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Đừng nha em gái, tôi không rơi vào bẫy của em đâu. Tại sao khi đọc câu này trong đầu tôi lại vang lên tiếng nói vậy?]
[Có tiếng nói +1]
[Dụ ca thật là một nam nhân lãnh khốc vô tình.]
[Thấy ghét! Người ta không muốn làm em gái của anh, người ta muốn làm bạn gái anh cơ!]
Không thèm tiếp tục để ý đám người kia, oán xong, sướng xong rồi Tống Dụ lại một lần nữa vùi đầu vào bài thi, ngâm mình vào vùng biển chết của toán học.
Trong tình huống cậu không hề hay biết, diễn đàn Nhất Trung đã không ngừng lên men, một cái ID tùy tiện, thiếu đòn như vậy lại mang theo khí thế nghịch thiên của đất trời, chẳng hiểu ra sao mà trở thành ‘Hotboy online’ cùng ‘Nam thần mới nổi’.
Cuối tháng tám.
Tống Dụ sắp khai giảng, bà ngoại Mạnh gọi Mạnh Quang đưa cậu ra trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo.
Chị gái bán hàng trong tiệm vừa nhìn thấy Tống Dụ, ánh mắt liền sáng lên. Khung xương của cậu thiếu niên rất cân đối, lớn lên đẹp trai, mặc cái gì đều dễ nhìn. Nhưng mà mặc cho cô khen ngợi nghiêng trời đổ đất, Tống Dụ cũng chỉ chọn hai bộ. Học sinh cấp ba một năm chỉ mặc thay phiên đồng phục theo mùa, mua quá nhiều cũng không cần thiết.
Mạnh Quang quan sát cậu nửa ngày, chậc một tiếng, nói rằng: “Vẻ ngoài của em như thế này mà vào Nhất Trung, nếu không làm hotboy toàn trường thì cũng có thể làm hotboy của lớp.”
Khóe miệng của Tống Dụ hạ xuống, nghiêm túc bảo: “Không đâu, em muốn trở thành học bá cơ.” Cậu muốn thi đạt vào top 100 của khối, tẩy sạch vết dơ 350 điểm đầy xấu hổ kia.
Mạnh Quang buồn cười không chịu được: “Uầy, nhìn không ra là ý thức trách nhiệm của em rất cao nha.”
Tống Dụ không phải là ý thức trách nhiệm cao cái quỷ gì hết, đều là do bị ông bố của cậu ép bức. Nghĩ đến cái môn toán đáng chết kia, cậu liền hận tới ngứa răng.
Trên đường về nhà, Mạnh Quang ngồi trên xe nói với cậu một chuyện.
“Vương Bắc Đan vào tù rồi.”
Tống Dụ đang thắt dây an toàn, sững sờ: “Cái gì?”
Mạnh Quang nhàn nhạt cười: “Bị tóm lúc hít ma túy, có video ghi hình cùng với bút ghi âm, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không biết là ai làm. Trực tiếp nộp lên cục cảnh sát, ngay cả Vương gia cũng không bảo vệ được nó. Nó xem như là cả đời này toang rồi. Hừ, hả giận.”
Tống Dụ cười một chút, đối với tên pháo hôi số không trong sách gốc cũng không có cảm giác gì, chẳng để ý mấy.
Vào buổi tối, Tống Dụ mới biết chỗ ở bà ngoại Mạnh sắp xếp cho cậu trong khu ký túc xá là một gian phòng riêng trong căn hộ dành cho giáo viên.
Cậu choáng váng: “Không phải vậy, bà ngoại, cháu muốn trải nghiệm phòng ngủ bốn người của trường cấp ba, ồn ào náo nhiệt, bà hiểu ý cháu không ạ.”
Bà ngoại Mạnh không hiểu, chậm rãi thu dọn hành lý cho cậu: “Bốn người rất ồn, ngủ không ngon.”
Tống Dụ: “…”
Cuối cùng vẫn là dưới sự yêu cầu bền bỉ của cậu, bà ngoại Mạnh mới không phái một đám bảo tiêu hộ tống cậu tới trường học báo danh.
Tống Dụ cùng Mã Tiểu Đinh cùng nhau ngồi trong xe của bác Mã đi đến Nhất Trung.
Ở trên xe, Mã Tiểu Đinh rất hưng phấn: “Dụ ca, hai chúng ta rất có thể sẽ cùng chung một lớp!”
Tống Dụ có người quen cũng vui vẻ, cười rộ lên: “Thế thì tốt quá.”
Bác Mã cầm tay lái, cằn nhằn: “Với thành tích của con, vốn là may mắn lắm cũng chỉ vào lớp cuối cùng của khối. Lão phu nhân vì muốn tìm bạn cho thiếu gia mới sắp xếp cho con vào lớp đầu. Thân thể thiếu gia không tốt, vào trường học rồi con nhớ quan tâm cậu ấy nhiều một chút.”
Mã Tiểu Đinh vỗ ngực: “Cha cứ yên tâm! Ai dám bẻ gãy đôi cánh của Dụ ca, con sẽ phá hủy toàn bộ thiên đường của nó.”
Bác Mã đã lớn tuổi, nghe không hiểu: “Con chơi trò gì vậy? Cánh gì cơ?”
Tống Dụ: “……”
Mã Tiểu Đinh không hổ là một người đi trên con đường thiếu niên bất bình thường.
Trường Nhất Trung ở thành phố C là trường trung học phổ thông chuyên, dù ở trong thành phố tấc đất tấc vàng này vẫn chiếm diện tích không nhỏ.
Tháng chín khai giảng, băng rôn lớn treo trước cửa trường, ngoài cổng là cả dàn xe sang trọng tập hợp, người đến người đi.
Cuối thu, khí trời mát mẻ, mùi quế nồng nàn.
Tống Dụ bước xuống xe, thân trên mặc áo thun trắng, quần dài đen, sạch sẽ gọn gàng, lập tức hấp dẫn không ít tầm mắt. Làn da của thiếu niên trắng trẻo như phát sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc màu nâu nhạt mềm mại, mắt hai mí, đôi mắt rất lớn, con ngươi nhạt màu, thần sắc lại có vẻ mệt mỏi do bệnh tật. Là kiểu người chỉ cần nhìn là biết trong ngoài bất nhất, nhìn như ngoan ngoãn, kì thực lại bướng bỉnh cứng đầu.
Ánh đèn flash hướng bên này chớp nháy hai lần, âm thanh tách tách.
Mã Tiểu Đinh vừa quay đầu lại liền thấy là hai đàn chị đang chụp ảnh bọn họ, vừa chụp vừa cười, xì xào bàn tán, đôi mắt lóe sáng.
Oa, em gái đang chụp lén sao? Ý thức trách nhiệm bảo vệ thiếu gia ở trong lòng tự nhiên dâng lên, Mã Tiểu Đinh phi thường trượng nghĩa mà giang hai tay, che trước mặt Tống Dụ, quay qua bên kia rống to: “Chụp cái gì mà chụp, chưa thấy trai đẹp bao giờ à.”
Tống Dụ: “……”
Đằng xa, hai nữ sinh vội vàng cất điện thoại di động, le lưỡi.
Tiếng kêu của y quá lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chống đỡ những ánh mắt kia, Tống Dụ không thể nhịn được nữa, lôi kéo cánh tay y bước về phía cổng trường.
Mã Tiểu Đinh mang sứ mệnh của kỵ sĩ cùng tâm hồn trung nhị vẫn đang hừng hực bùng cháy, theo tinh thần bảo vệ Tống Dụ bằng cái giá của chính mình, vừa chạy vừa quay đầu lại: “Sau này không được chụp hình Dụ ca của tôi! Nếu thích chụp hình như vậy thì chụp tôi nè! Chụp tôi! Rõ chưa!”
Hai nữ sinh: “…” Cậu cũng tuyệt vời ghê hen.
Tống Dụ bị y chọc cười: “Tôi thấy cả đời này chắc cậu chỉ có thể yêu đương với Sadako thôi quá.”
Mã Tiểu Đinh vò đầu: “A?”
Vào trong trường, đầu tiên là một con đường rợp bóng cây, không ít người đạp xe lướt qua. Công tác xanh hóa của Nhất Trung rất tốt, khu giảng dạy được tô điểm theo năm tháng, trên bức tường lấm tấm vết đỏ.
Căn hộ cho giáo viên của Tống Dụ ở một góc rất an tĩnh nơi phía nam của trường học.
Đi thang máy lên lầu bốn, vừa vào cửa liền thấy bên trong đã được người quét dọn từ trước.
Phòng khách, WC, nhà bếp, phòng ngủ, không thiếu gì cả.
Hơn nữa, nơi này bắt ánh sáng rất tốt, tầm nhìn sáng sủa, ngoài cửa sổ là một rừng cây nhỏ.
Bật máy lạnh, Mã Tiểu Đinh ngồi trên ghế sofa, cắn một quả táo đã được rửa sạch: “Dụ ca, chúng ta trước hết nghỉ ngơi một chút đi, dù gì thì bảy giờ mới phải lên lớp.” Y bật TV, chọn một kênh dành cho thiếu nhi, ôm gối xem say sưa.
Tống Dụ liếc nhìn y một cái: “Cậu không đi xem thử ký túc xá của mình à?”
Mã Tiểu Đinh: “Không cần, hôm qua tôi làm xong cả rồi, sớm đã chiếm được một chỗ thật tốt.”
Cậu gật đầu một cái.
Tống Dụ không để ý đến y nữa, đi vào phòng ngủ sắp xếp một chút, nhét đầy tủ quần áo, sau đó chọn từ đống tài liệu phụ đạo ra một quyển toán học lớp mười, cầm bút lên, quyết định ngay từ buổi tự học thứ nhất liền bắt đầu hành trình khắc khổ của mình.
Bà ngoại Mạnh còn mời riêng cho cậu một dì chuyên nấu ăn, họ Bạch, tay nghề rất tốt.
Hẳn là dì ấy đã sớm được thông báo về sở thích của cậu nên những món ăn làm ra đều là thứ cậu thích.
Lúc ăn cơm, Tống Dụ gửi cho Tạ Tuy một tin nhắn.
[Cậu ngồi ở chỗ nào? Giữ lại một ghế bên cạnh cho tớ.]
Vì để tránh việc hắn bị Vương Từ quấy rầy, cậu cảm thấy nếu mình ngồi cạnh Tạ Tuy thì an toàn hơn một chút. Hơn nữa, Tạ Tuy là một tên học bá, đối với Tống Dụ đang vô cùng cần phải nâng cao thành tích mà nói thì không thể tốt hơn.
Mấy phút sau, Tạ Tuy hồi âm.
[Ừ.]
Tống Dụ tâm tình vui vẻ mà nở nụ cười.
Mã Tiểu Đinh sau khi ăn uống miễn phí ở chỗ Tống Dụ thì cảm thấy cả cuộc đời được thăng hoa. Ăn uống no đủ rồi, y hùng hổ giúp Tống Dụ ôm sách, sánh vai nhau đến lớp.
Trên đường vừa đi vừa nói.
Mã Tiểu Đinh: “Dụ ca, cậu còn nhớ cái thằng tên Chúc Chí Hành không? Thằng này vô cùng âm hiểm, sau khi bị bọn tôi đè đầu ở cổng trường uy hiếp một trận thì trong lòng thù dai, đợt nghỉ hè chạy đi nịnh bợ giáo bá lớp 11 của Nhất Trung. Ngày hôm qua lúc tôi tới chiếm giường còn gặp được nó, thằng chó này còn nói chuyện phách lối với tôi. Hừ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Tôi nhìn nó chắc là không biết một khi tôi đã tới rồi thì chức giáo bá của Nhất Trung chuẩn bị thay người.”
Tống Dụ: “Cậu có thể tập trung tinh thần lên chuyện học tập hay không?”
Giáo bá cái quỷ gì chứ, xưng hô ngu ngốc như vậy.
Mã Tiểu Đinh oan ức khóc oa oa: “Chủ yếu là do nó còn mắng cậu, nói rằng cái tên bình luận tầm bậy trên cửa tiệm nhà nó không ra thể thống gì, tương lai sinh con sẽ không có lỗ đ*t.”
Tống Dụ: “Để ý đến nó làm gì.”
Cậu cầm lấy quyển sách toán phụ đạo, chỉ vào tên tác giả ‘Vương Hậu Hùng’, “Đây mới là người đàn ông mà cậu cần phải nhớ tên nhất trong ba năm cấp ba.”
Mã Tiểu Đinh: “…”
Mã Tiểu Đinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
“Dụ ca, cái bình xịt* dạo gần đây rất nổi tiếng trên diễn đàn có phải là cậu hay không?”
*bình xịt: ngôn ngữ mạng, chỉ những người hay đi cà khịa người khác, sức bắn xa, tầm sát thương cao
Ngón tay Tống Dụ cuộn vào, mắt híp lại: “Cái gì rất nổi tiếng cơ?”
“…”
Mã Tiểu Đinh chỉ cảm thấy đỉnh đầu gió lạnh thổi ngang, lập tức đổi giọng: “Không không không, ông xã quốc dân rất nổi tiếng kia kìa.”
Tống Dụ nhìn y chằm chằm: “Cậu đoán xem.”
Mã Tiểu Đinh đi được nửa đường thì đột nhiên vỗ đầu một cái, nghĩ ra: “Ôi ĐCM — tôi lưu tên khác cho cậu xong thì suýt nữa quên mất, tên tài khoản trên diễn đàn của cậu đúng là nó! Chính là cậu! Dụ ca!”
Cái thằng con trai đi cà khịa khắp cả diễn đàn kia!
Mà Tống Dụ đã đi xa.
Có tỏ tình, có trào phúng châm chọc, có trực tiếp mắng cậu.
Như sau:
[Thằng Dụ ca chui từ đâu ra, nói chuyện ngông cuồng như vậy?]
Ông xã Dụ ca của cưng: Lăn lộn mà ra. Ngông cuồng sao? Cũng tạm thôi, dù gì thì từ nhỏ tới lớn anh đây cũng không thiếu đòn.
[Dụ ca em muốn tỏ tình với anh! Anh làm sao lại có thể ưu tú như vậy, mỗi câu nói ra đều khiến em gào thét, ngay cả tên anh cũng điên cuồng chọt trúng trái tim thiếu nữ của em, em cảm thấy anh là chàng trai mang đến hạnh phúc cho em! Chúng ta là tri kỉ, là ông trời tác hợp! *đầu chó*]
Ông xã Dụ ca của cưng: Vậy nên hoàn toàn không có gì bất ngờ là trong hiện thực chúng ta không hề có bất kỳ quan hệ gì.
Dưới phần bình luận là một cảnh tượng đẹp đẽ.
[Chế thật thảm quá.]
[Dụ ca: Đừng yêu tôi, không có kết quả.]
[Ôi chao, trả lời fan hâm mộ một cách tàn nhẫn như vậy? Thật là bá đạo, mị thích.]
[Dụ ca, lộ tên thật rồi thì có dám lộ ảnh không? Bé là loli size 36D, ngày khai giảng chúng ta ra rừng cây nhỏ hẹn hò nghen.]
[Dụ ca anh đừng tin, 36D mà loli cái gì! Tên này là lừa gạt đó! Anh nhìn em nè! Em rất ngọt ngào!]
[Ông xã, anh có thiếu trang sức đeo chân không?]
Tống Dụ tâm tình mệt mỏi, tùy ý chọn một cái trả lời.
Ông xã Dụ ca của cưng: Thiếu gậy chống, làm được không?
Đằng sau lại có người không ngừng thả thính.
[Dụ ca Dụ ca, anh đoán thử xem em thích nhất là chế phục (đồng phục) gì?]
Ông xã Dụ ca của cưng: Bị tôi chế phục? Đừng nha em gái, tôi không rơi vào bẫy của em đâu.
Quần chúng vây xem.
[Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Đừng nha em gái, tôi không rơi vào bẫy của em đâu. Tại sao khi đọc câu này trong đầu tôi lại vang lên tiếng nói vậy?]
[Có tiếng nói +1]
[Dụ ca thật là một nam nhân lãnh khốc vô tình.]
[Thấy ghét! Người ta không muốn làm em gái của anh, người ta muốn làm bạn gái anh cơ!]
Không thèm tiếp tục để ý đám người kia, oán xong, sướng xong rồi Tống Dụ lại một lần nữa vùi đầu vào bài thi, ngâm mình vào vùng biển chết của toán học.
Trong tình huống cậu không hề hay biết, diễn đàn Nhất Trung đã không ngừng lên men, một cái ID tùy tiện, thiếu đòn như vậy lại mang theo khí thế nghịch thiên của đất trời, chẳng hiểu ra sao mà trở thành ‘Hotboy online’ cùng ‘Nam thần mới nổi’.
Cuối tháng tám.
Tống Dụ sắp khai giảng, bà ngoại Mạnh gọi Mạnh Quang đưa cậu ra trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo.
Chị gái bán hàng trong tiệm vừa nhìn thấy Tống Dụ, ánh mắt liền sáng lên. Khung xương của cậu thiếu niên rất cân đối, lớn lên đẹp trai, mặc cái gì đều dễ nhìn. Nhưng mà mặc cho cô khen ngợi nghiêng trời đổ đất, Tống Dụ cũng chỉ chọn hai bộ. Học sinh cấp ba một năm chỉ mặc thay phiên đồng phục theo mùa, mua quá nhiều cũng không cần thiết.
Mạnh Quang quan sát cậu nửa ngày, chậc một tiếng, nói rằng: “Vẻ ngoài của em như thế này mà vào Nhất Trung, nếu không làm hotboy toàn trường thì cũng có thể làm hotboy của lớp.”
Khóe miệng của Tống Dụ hạ xuống, nghiêm túc bảo: “Không đâu, em muốn trở thành học bá cơ.” Cậu muốn thi đạt vào top 100 của khối, tẩy sạch vết dơ 350 điểm đầy xấu hổ kia.
Mạnh Quang buồn cười không chịu được: “Uầy, nhìn không ra là ý thức trách nhiệm của em rất cao nha.”
Tống Dụ không phải là ý thức trách nhiệm cao cái quỷ gì hết, đều là do bị ông bố của cậu ép bức. Nghĩ đến cái môn toán đáng chết kia, cậu liền hận tới ngứa răng.
Trên đường về nhà, Mạnh Quang ngồi trên xe nói với cậu một chuyện.
“Vương Bắc Đan vào tù rồi.”
Tống Dụ đang thắt dây an toàn, sững sờ: “Cái gì?”
Mạnh Quang nhàn nhạt cười: “Bị tóm lúc hít ma túy, có video ghi hình cùng với bút ghi âm, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không biết là ai làm. Trực tiếp nộp lên cục cảnh sát, ngay cả Vương gia cũng không bảo vệ được nó. Nó xem như là cả đời này toang rồi. Hừ, hả giận.”
Tống Dụ cười một chút, đối với tên pháo hôi số không trong sách gốc cũng không có cảm giác gì, chẳng để ý mấy.
Vào buổi tối, Tống Dụ mới biết chỗ ở bà ngoại Mạnh sắp xếp cho cậu trong khu ký túc xá là một gian phòng riêng trong căn hộ dành cho giáo viên.
Cậu choáng váng: “Không phải vậy, bà ngoại, cháu muốn trải nghiệm phòng ngủ bốn người của trường cấp ba, ồn ào náo nhiệt, bà hiểu ý cháu không ạ.”
Bà ngoại Mạnh không hiểu, chậm rãi thu dọn hành lý cho cậu: “Bốn người rất ồn, ngủ không ngon.”
Tống Dụ: “…”
Cuối cùng vẫn là dưới sự yêu cầu bền bỉ của cậu, bà ngoại Mạnh mới không phái một đám bảo tiêu hộ tống cậu tới trường học báo danh.
Tống Dụ cùng Mã Tiểu Đinh cùng nhau ngồi trong xe của bác Mã đi đến Nhất Trung.
Ở trên xe, Mã Tiểu Đinh rất hưng phấn: “Dụ ca, hai chúng ta rất có thể sẽ cùng chung một lớp!”
Tống Dụ có người quen cũng vui vẻ, cười rộ lên: “Thế thì tốt quá.”
Bác Mã cầm tay lái, cằn nhằn: “Với thành tích của con, vốn là may mắn lắm cũng chỉ vào lớp cuối cùng của khối. Lão phu nhân vì muốn tìm bạn cho thiếu gia mới sắp xếp cho con vào lớp đầu. Thân thể thiếu gia không tốt, vào trường học rồi con nhớ quan tâm cậu ấy nhiều một chút.”
Mã Tiểu Đinh vỗ ngực: “Cha cứ yên tâm! Ai dám bẻ gãy đôi cánh của Dụ ca, con sẽ phá hủy toàn bộ thiên đường của nó.”
Bác Mã đã lớn tuổi, nghe không hiểu: “Con chơi trò gì vậy? Cánh gì cơ?”
Tống Dụ: “……”
Mã Tiểu Đinh không hổ là một người đi trên con đường thiếu niên bất bình thường.
Trường Nhất Trung ở thành phố C là trường trung học phổ thông chuyên, dù ở trong thành phố tấc đất tấc vàng này vẫn chiếm diện tích không nhỏ.
Tháng chín khai giảng, băng rôn lớn treo trước cửa trường, ngoài cổng là cả dàn xe sang trọng tập hợp, người đến người đi.
Cuối thu, khí trời mát mẻ, mùi quế nồng nàn.
Tống Dụ bước xuống xe, thân trên mặc áo thun trắng, quần dài đen, sạch sẽ gọn gàng, lập tức hấp dẫn không ít tầm mắt. Làn da của thiếu niên trắng trẻo như phát sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc màu nâu nhạt mềm mại, mắt hai mí, đôi mắt rất lớn, con ngươi nhạt màu, thần sắc lại có vẻ mệt mỏi do bệnh tật. Là kiểu người chỉ cần nhìn là biết trong ngoài bất nhất, nhìn như ngoan ngoãn, kì thực lại bướng bỉnh cứng đầu.
Ánh đèn flash hướng bên này chớp nháy hai lần, âm thanh tách tách.
Mã Tiểu Đinh vừa quay đầu lại liền thấy là hai đàn chị đang chụp ảnh bọn họ, vừa chụp vừa cười, xì xào bàn tán, đôi mắt lóe sáng.
Oa, em gái đang chụp lén sao? Ý thức trách nhiệm bảo vệ thiếu gia ở trong lòng tự nhiên dâng lên, Mã Tiểu Đinh phi thường trượng nghĩa mà giang hai tay, che trước mặt Tống Dụ, quay qua bên kia rống to: “Chụp cái gì mà chụp, chưa thấy trai đẹp bao giờ à.”
Tống Dụ: “……”
Đằng xa, hai nữ sinh vội vàng cất điện thoại di động, le lưỡi.
Tiếng kêu của y quá lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chống đỡ những ánh mắt kia, Tống Dụ không thể nhịn được nữa, lôi kéo cánh tay y bước về phía cổng trường.
Mã Tiểu Đinh mang sứ mệnh của kỵ sĩ cùng tâm hồn trung nhị vẫn đang hừng hực bùng cháy, theo tinh thần bảo vệ Tống Dụ bằng cái giá của chính mình, vừa chạy vừa quay đầu lại: “Sau này không được chụp hình Dụ ca của tôi! Nếu thích chụp hình như vậy thì chụp tôi nè! Chụp tôi! Rõ chưa!”
Hai nữ sinh: “…” Cậu cũng tuyệt vời ghê hen.
Tống Dụ bị y chọc cười: “Tôi thấy cả đời này chắc cậu chỉ có thể yêu đương với Sadako thôi quá.”
Mã Tiểu Đinh vò đầu: “A?”
Vào trong trường, đầu tiên là một con đường rợp bóng cây, không ít người đạp xe lướt qua. Công tác xanh hóa của Nhất Trung rất tốt, khu giảng dạy được tô điểm theo năm tháng, trên bức tường lấm tấm vết đỏ.
Căn hộ cho giáo viên của Tống Dụ ở một góc rất an tĩnh nơi phía nam của trường học.
Đi thang máy lên lầu bốn, vừa vào cửa liền thấy bên trong đã được người quét dọn từ trước.
Phòng khách, WC, nhà bếp, phòng ngủ, không thiếu gì cả.
Hơn nữa, nơi này bắt ánh sáng rất tốt, tầm nhìn sáng sủa, ngoài cửa sổ là một rừng cây nhỏ.
Bật máy lạnh, Mã Tiểu Đinh ngồi trên ghế sofa, cắn một quả táo đã được rửa sạch: “Dụ ca, chúng ta trước hết nghỉ ngơi một chút đi, dù gì thì bảy giờ mới phải lên lớp.” Y bật TV, chọn một kênh dành cho thiếu nhi, ôm gối xem say sưa.
Tống Dụ liếc nhìn y một cái: “Cậu không đi xem thử ký túc xá của mình à?”
Mã Tiểu Đinh: “Không cần, hôm qua tôi làm xong cả rồi, sớm đã chiếm được một chỗ thật tốt.”
Cậu gật đầu một cái.
Tống Dụ không để ý đến y nữa, đi vào phòng ngủ sắp xếp một chút, nhét đầy tủ quần áo, sau đó chọn từ đống tài liệu phụ đạo ra một quyển toán học lớp mười, cầm bút lên, quyết định ngay từ buổi tự học thứ nhất liền bắt đầu hành trình khắc khổ của mình.
Bà ngoại Mạnh còn mời riêng cho cậu một dì chuyên nấu ăn, họ Bạch, tay nghề rất tốt.
Hẳn là dì ấy đã sớm được thông báo về sở thích của cậu nên những món ăn làm ra đều là thứ cậu thích.
Lúc ăn cơm, Tống Dụ gửi cho Tạ Tuy một tin nhắn.
[Cậu ngồi ở chỗ nào? Giữ lại một ghế bên cạnh cho tớ.]
Vì để tránh việc hắn bị Vương Từ quấy rầy, cậu cảm thấy nếu mình ngồi cạnh Tạ Tuy thì an toàn hơn một chút. Hơn nữa, Tạ Tuy là một tên học bá, đối với Tống Dụ đang vô cùng cần phải nâng cao thành tích mà nói thì không thể tốt hơn.
Mấy phút sau, Tạ Tuy hồi âm.
[Ừ.]
Tống Dụ tâm tình vui vẻ mà nở nụ cười.
Mã Tiểu Đinh sau khi ăn uống miễn phí ở chỗ Tống Dụ thì cảm thấy cả cuộc đời được thăng hoa. Ăn uống no đủ rồi, y hùng hổ giúp Tống Dụ ôm sách, sánh vai nhau đến lớp.
Trên đường vừa đi vừa nói.
Mã Tiểu Đinh: “Dụ ca, cậu còn nhớ cái thằng tên Chúc Chí Hành không? Thằng này vô cùng âm hiểm, sau khi bị bọn tôi đè đầu ở cổng trường uy hiếp một trận thì trong lòng thù dai, đợt nghỉ hè chạy đi nịnh bợ giáo bá lớp 11 của Nhất Trung. Ngày hôm qua lúc tôi tới chiếm giường còn gặp được nó, thằng chó này còn nói chuyện phách lối với tôi. Hừ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Tôi nhìn nó chắc là không biết một khi tôi đã tới rồi thì chức giáo bá của Nhất Trung chuẩn bị thay người.”
Tống Dụ: “Cậu có thể tập trung tinh thần lên chuyện học tập hay không?”
Giáo bá cái quỷ gì chứ, xưng hô ngu ngốc như vậy.
Mã Tiểu Đinh oan ức khóc oa oa: “Chủ yếu là do nó còn mắng cậu, nói rằng cái tên bình luận tầm bậy trên cửa tiệm nhà nó không ra thể thống gì, tương lai sinh con sẽ không có lỗ đ*t.”
Tống Dụ: “Để ý đến nó làm gì.”
Cậu cầm lấy quyển sách toán phụ đạo, chỉ vào tên tác giả ‘Vương Hậu Hùng’, “Đây mới là người đàn ông mà cậu cần phải nhớ tên nhất trong ba năm cấp ba.”
Mã Tiểu Đinh: “…”
Mã Tiểu Đinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
“Dụ ca, cái bình xịt* dạo gần đây rất nổi tiếng trên diễn đàn có phải là cậu hay không?”
*bình xịt: ngôn ngữ mạng, chỉ những người hay đi cà khịa người khác, sức bắn xa, tầm sát thương cao
Ngón tay Tống Dụ cuộn vào, mắt híp lại: “Cái gì rất nổi tiếng cơ?”
“…”
Mã Tiểu Đinh chỉ cảm thấy đỉnh đầu gió lạnh thổi ngang, lập tức đổi giọng: “Không không không, ông xã quốc dân rất nổi tiếng kia kìa.”
Tống Dụ nhìn y chằm chằm: “Cậu đoán xem.”
Mã Tiểu Đinh đi được nửa đường thì đột nhiên vỗ đầu một cái, nghĩ ra: “Ôi ĐCM — tôi lưu tên khác cho cậu xong thì suýt nữa quên mất, tên tài khoản trên diễn đàn của cậu đúng là nó! Chính là cậu! Dụ ca!”
Cái thằng con trai đi cà khịa khắp cả diễn đàn kia!
Mà Tống Dụ đã đi xa.
Bình luận facebook