Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Cuối cùng Xuân Phong vẫn theo La Thông lên trấn trên, lúc hai người xuất phát, trên xe ngựa của Xuân Phong còn mang đồ giúp cho vài người, đoàn người đi lên trấn trên, sau khi Xuân Phong buộc tốt xe ngựa, liền bị La Thông kéo tới trước tửu lâu.
“La đại ca, sớm như vậy đã đi ăn cơm sao?” Nếu đã đi một chuyến, Xuân Phong cũng không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát mang một bao gạo trắng cùng một khối thịt khô cho đại tỷ, thuận tiện tìm cửa hàng cho nhà mình, trong nhà muốn mở một cửa hàng bán gạo ở trấn trên.
La Thông tới đây cũng không phải vì ăn cơm, biết được hai tửu lâu này có quan hệ cạnh tranh, vì thế ngày đó hắn dứt khoát bước vào tửu lâu này, vừa tiến vào liền gọi một bàn đồ ăn, sau khi xác định mùi vị của những món ăn này, liền suy nghĩ cách kéo khách khác.
Ngày thường trong tửu lâu, trà lâu rất náo nhiệt, bởi vì tất cả mọi tin tức đều truyền tử nơi này ra. Ngày đó La Thông gọi một bàn đồ ăn nhưng không lập tức trả tiền, mà cùng lão bản giao tiếp chỉ cho hắn mấy điểm quan trọng, sau đó mới dứt khoát trả tiền.
Ban đầu lão bản nghĩ người này khẳng định là muốn quỵt nợ nên nói năng lung tung, nhưng hắn cho người chú ý rồi kiểm tra lại sổ sách, lúc này lão bản mới phát hiện những lời La Thông nói rất có lý. Vì thế giao thực đơn nhà mình ra, để cho người ta chỉ bảo, sau đó lại cho người tìm người kể chuyện tới theo lời của La Thông để kể chuyện xưa.
“Lần trước kể tới tiểu anh hùng na tra bị lão long vương tìm tới cửa, vì an nguy của toàn thành, cũng vì không muốn liên lụy cha mẹ, liền róc xương cho cha róc thịt cho mẹ….”
“Haiz, hắn thật đáng thương, thực sự đã chết rồi sao?”
“Không thể nào, hắn thật đáng thương.”
“Đáng thương cái gì! Thân thể là do cha mẹ cho, sao có thể tùy ý hủy như vậy? Lời nói và việc làm của người này thật kinh sợ, không ngờ lại còn là người bất hiếu, rơi vào kết cục như vậy cũng thật xứng đáng, có gì mà đáng thương chứ?” Trong một đám đồng tình lại xuất hiện một người giải thích khác biệt, La Thông liếc mắt nhìn người nọ, phát hiện hắn mặc quần áo thư sinh, tuổi cũng không nhỏ nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi.
Không biết người nọ là ai, ấn tượng lớn nhất của La Thông với người đọc sách cổ đại là cổ hủ, cho nên cũng không kỳ quái với những lời của người này, nhưng hắn làm bộ như quần chúng mà phản bác nói: “Lời của vị huynh đài này sai rồi! tiểu huynh đệ trong truyện này không chỉ là người hiếu thảo trong sáng còn là người có tình có nghĩa, hắn là người có bản lĩnh khi cường địch tới nhà nhưng không một mình bỏ chạy, mà lại dùng tánh mạng của hắn cứu toàn bộ dân chúng trong thành, dùng cách tự mình hại mình để cha mẹ mình không liên quan, để cho cha mẹ không bị liên lụy, đây không phải là rất hiếu thuận hay sao?”
“Đây là ngụy biện!”
“Nhưng cũng là sự thật.” Không chút hoang mang, nhìn người này sốt ruột La Thông liền vui vẻ, bộ dạng người này hổn hển vừa nhìn là biết không phải người dưng, khẳng định là có người phái tới quấy rối!
“Đúng vậy đúng vậy! La công tử nói có lý.”
« Đúng, La công tử nói rất đúng. »
Vạn Xuân Phong vẫn thành thật ngồi ở một bên, chăm chú ăn chăm chú nghe kể chuyện, nhưng hôm nay hắn lại không biết mình đang ăn cái gì, cũng không dư thừa tinh thần đi quan tâm những người đang tranh chấp, trong lòng hắn chỉ có một ý tưởng, đó là làm người không nên làm chuyện bất hiếu.
Xuân Phong nhớ tới ngày hôm trước La đại ca nói muốn dẫn hắn đi xem diễn, nhưng hôm nay La đại ca lại rất thong dong cũng không có bộ dạng muốn đi gánh hát, nhưng việc làm ăn của tửu lâu này so với trước kia thì tốt hơn nhiều.
« La đại ca, ta còn muốn đến nhà đại tỷ ta, nếu không lát nữa ngươi tự mình đi xem diễn đi, ta đi nhà đại tỷ ta xong sẽ chờ ngươi, ngươi xem xong rồi đi tìm ta, chúng ta sẽ cùng nhau trở về. » Đã muốn lấy bạc ra, Xuân Phong chuẩn bị đưa tiền liền đi, sau khi đưa đồ vật xong hắn còn muốn đi xem có cửa hàng nào cho thuê thích hợp không.
« Xuân Phong ngươi…. Ngươi, ha ha, ngươi. » La Thông bị lời nói của Xuân Phong làm cho sửng sốt, sau khi hiểu ra mới có chút dở khóc dở cười, lại nhìn thấy Xuân Phong vẫn mờ mịt, chỉ đành nhặt bạc ở trên bàn bỏ vào trong tay của Xuân Phong, sau đó đứng dậy chào hỏi lão bản rồi kéo Xuân Phong ra cửa.
« Muốn cho ngươi xem diễn đã xem được một nửa, chúng ta đi nhìn một gian khác. » Vừa ra khỏi cửa, La Thông liền kéo người tới tửu lâu đối diện, nhưng sau khi bọn họ đi vào lại không lập tức ngồi xuống, nhìn thấy phòng lớn yên tĩnh lạnh lùng, La Thông cố ý làm ra vẻ ghét bỏ nói : « Này, sao lại không có ai, Lý lão bản không phải nói việc làm ăn của tửu lâu nhà bọn họ tốt lắm sao ? chẳng lẽ đi nhầm, sợ là ở đối diện đi. »
« Lý lão bản nào ? chưởng quầy của chúng ta họ Giang ! » Gần đây việc làm ăn kém, nhìn thấy có người vào cửa đang chuẩn bị tiếp đón, liền phát hiện miệng người này nói toàn lời lung tung, hỏa kế lúc này liền đi về, còn làm động tác đuổi người.
« Không đúng, Lý lão bản cùng ta là người một thôn, sẽ không nhầm. »
« Cái gì mà không nhầm, là do các ngươi nhầm, nhanh đi ra ngoài. » Lúc này tính tình hỏa kế liền thay đổi, La Thông bị từ chối, hắn thấy Vạn Xuân Phong đã tức giận, đang muốn đi lên lý luận, liền nhanh chóng lôi người đi.
« La đại ca, ngươi kéo ta làm chi, người nọ làm ăn như thế nào, sao lại có đạo lý đuổi khách ra ngoài, ta phải đi…. »
« Mặc kệ hắn, đã xác định rồi, nếu không sẽ không như vậy. » La Thông dám chắc, vừa rồi hỏa kế kia lập tức mặc kệ, nếu không trong lúc khó khăn như vậy sao còn muốn đắc tội với khách.
« Cho dù là ngươi đòi hỏi nhưng cũng không thể như vậy, rất không có trách nhiệm. »
« Haiz, Xuân Phong, không phải ai cũng là người có trách nhiệm, trên đời này cũng có người xấu tồn tại. Hơn nữa, ngươi có biết một trong những lão bản của tửu lâu nhà này là ai không ? »
« Tiểu dượng ta. » Xuân Phong đương nhiên biết, năm đó tiểu cô còn đem ra khoe với cả thôn, sau đó có người đến tửu lâu chiếm lợi, bị chưởng quầy đánh đuổi ra ngoài, người trong thôn mới biết được thì ra tiểu dượng chỉ bỏ ra một phần bạc, quyền kinh doanh nằm trong tay người khác.
« Ngươi biết ? vậy ngươi biết việc làm ăn của nhà bọn họ sao tự dưng lại không tốt không ? »
« Vì sao ? » Vạn Xuân Phong thực muốn biết điều này.
« Bởi vì….. » ngày ấy sau khi La Thông đi tửu lâu đối diện, đầu tiên là đem thực đơn của người ta sửa lại một chút, làm cho người ta một quyển thực đơn ra hình ra dạng, sau đó còn chỉ cho người ta nên hạn chế số lượng đồ ăn, lại dạy tiên sinh kể chuyện ở tửu lâu những câu chuyện mới, bởi vậy việc làm ăn bên kia càng ngày càng tốt, bên này đương nhiên là như nước sông càng ngày càng bị rút xuống.
« Cái gì ? chuyện xưa kia là do ngươi nghĩ ra ? » Xuân Phong nghe nửa ngày, tới cuối cùng vẻ mặt rất kinh ngạc, La Thông thật không ngờ trọng điểm của Xuân Phong lại đặt trên chuyện xưa, mà không phải chuyện trả đũa Lý gia, hắn cười ha ha, đáy lòng đột nhiên rất thoải mái, cũng không tiếp tục suy nghĩ đến người Lý gia nữa, mà là kiên nhẫn giải thích cho người này : « Chuyện kia không phải do ta nghĩ ra, là chuyện xưa trước kia ta xem qua, ta còn biết rất nhiều chuyện xưa thú vị, sau này ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe ? »
Ở một nơi có cuộc sống tinh thần rất là buồn tẻ, tiêu khiển duy nhất của mọi người chính là xem diễm nghe kể chuyện, La Thông không nghĩ linh cảm kiếm tiền đầu tiên của mình, là do Xuân Phong không biết cái gì là cân đẩu vân, hiện giờ nghĩ tới quả thật là con đường phát tài.
« Được, thế nhưng La đại ca sao ngươi không ra thoại bản ? chuyện xưa này nếu ra thoại bản khẳng định sẽ bán được rất nhiều tiền, nhưng ra thoại bản còn cần phải có người tìm quan phủ, ta không biết những người đó có giúp được ngươi không ? » Lời của Xuân Phong La Thông sớm đã nghĩ tới, hắn cũng biết thời đại này có rất nhiều tài nguyên được quan phủ nắm giữ, không cho phép tự ý kinh doanh, ví dụ như muối, buôn lậu muối chính là trọng tội.
Nhưng người như thế nào mới giao thiệp được với quan phu ? hắn không có quyền có thế…. Quả thật là không dễ dàng. Nhưng không dễ dàng cũng không phải không thể làm, có lẽ nên làm ngay, nhưng hiện giờ mình còn chuyện quan trọng hơn.
« Xuân Phong, những chuyện này ta sẽ giải quyết, ngươi đừng lo lắng cũng đừng quan tâm thay ta. Còn nữa, ban đầu ta nghĩ ngươi rất ghét Lý lão tam của Lý gia. » Sớm biết rằng….
« Đúng vậy ! ta rất ghét Lí lão tam, hắn là người ta ghét nhất từ khi ta lớn lên, hắn là người xấu, hơn nữa còn là người rất rất xấu, là cái loại người xấu không đáng được người khác tha thứ ! »
« …. » giọng điệu của Xuân Phong hiển nhiên là rất ghét Lí lão tam, nhưng vừa rồi hắn biểu hiện cũng không phải như vậy, hoàn toàn không quan tâm Lí gia có đổ hay không, ngược lại để ý không thể giúp mình. La Thông không biết mình có phải là tự mình đa tình hay không, nhưng chỉ cần có một phần trăm giống như suy nghĩ trong lòng hắn, cũng có thể khiến hắn vui vẻ cả ngày, hắn cảm thấy tính cách của Xuân Phong rất tốt.
Ở trong mắt hắn, người đáng ghét không quan trọng bằng người mình quan tâm, cho nên không cần phải lãng phí thời gian trên người bọn họ, dứt khoát vứt bỏ bọn họ ra khỏi lòng mình.
« Được rồi, đi thôi, ta cùng ngươi đến nhà đại tỷ ngươi, sau đó chúng ta cùng đi tìm cửa hàng. » Đắc ý trong lòng qua đi, tinh tế nghĩ tới giọng điệu của Xuân Phong, La Thông khẳng định trước kia Lí lão tam là có làm chuyện xấu khác với Xuân Phong, xem ra mình phải tìm cơ hội hỏi một chút mới được.
« Từ từ ! » Đột nhiên ý thức được cái gì, Xuân Phong hơi không xác định hỏi : « Cho nên, ngày đó ngươi nói mang ta đi xem diễn chính là cái này sao ? »
« Đúng vậy, nếu không ngươi cho là cái gì ? » Nơi này cũng không có rạp chiếu phim, nhưng mình lại không có trình độ để thưởng thức những nghệ thuật ở đây, thật sự không nghe nổi hý khúc, đương nhiên sẽ không đi vào rạp hát.
« Không, không có. » Có hơi ngượng ngùng, lỗ tai Xuân Phong đỏ lên. Hắn không nghĩ tới sẽ là như vậy, nếu nói như vậy, lúc trước mình đã hiểu lầm người này.
« La đại ca, lát nửa ta sẽ tặng đồ cho ngươi. » Xem như là giải thích, cũng coi như là lễ vật tân niên, tuy rằng tân niên đã qua đi, nhưng mình đã nhận quà của La đại ca nhưng vẫn chưa tặng đồ lại.
La Thông không biết trong lòng Xuân Phong đang xoắn xuýt những cái này, nghe hắn muốn tặng đồ cho mình liền vui vẻ, hai người liền đi tới nhà đại tỷ Xuân Phong cũng không ở lại lâu, buông đồ vật xuống liền rời đi. Lúc trước La Thông đã đi dạo vài vòng ở trấn trên, cũng biết phương hướng sơ sơ ở ngã tư đường trấn trên, lúc này hắn không hề giống như lúc trước đi theo Xuân Phong, mà là chính hắn dẫn đường.
« La công tử. »
« Liễu cô nương. » Vị này một lần nữa quay trở về làm hoa khôi khí sắc đã tốt hơn trước kia rất nhiều, ban đầu La Thông cũng không đoán được sẽ gặp được nàng ở trên đường, nhưng nếu đã gặp đương nhiên phải nói chút chuyện đứng đắn.
« La công tử, mấy ngày nữa ta muốn tới kinh thành, cho nên ta hy vọng La công tử có thể thay ta nhiều….. » Hoa khôi muốn càng nhiều thi từ, La Thông đương nhiên biết, chỉ là chuyện này không thể nhắc ở bên ngoài, thay cô nương hoa lâu viết phổ khúc cũng không phải thanh danh tốt gì, hắn cũng không muốn cho người bên ngoài biết.
Khi biết một con đường làm giàu của mình sắp bị mất, La Thông cũng không biết nên làm sao mới được, con người luôn muốn hướng tới chỗ cao, cô nương này muốn đi kinh thành là chuyện tốt, hắn không thể ngăn cản mà muốn ngăn cũng không được, chỉ có thể nghĩ kiếm được một khoản tiền cuối cùng cũng tốt.
« Được, ba ngày sau, chúng ta gặp ở chỗ cũ. »
« Đa tạ La công tử. »
Hai người vội vàng nói vài câu, cũng không kéo dài nhiều thời gian, nhưng đợi cho cô nương kia rời đi, La Thông lại phát hiện sắc mặt Xuân Phong hơi kỳ quái, ánh mắt nhìn hắn cũng lạ.
“La đại ca, sớm như vậy đã đi ăn cơm sao?” Nếu đã đi một chuyến, Xuân Phong cũng không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát mang một bao gạo trắng cùng một khối thịt khô cho đại tỷ, thuận tiện tìm cửa hàng cho nhà mình, trong nhà muốn mở một cửa hàng bán gạo ở trấn trên.
La Thông tới đây cũng không phải vì ăn cơm, biết được hai tửu lâu này có quan hệ cạnh tranh, vì thế ngày đó hắn dứt khoát bước vào tửu lâu này, vừa tiến vào liền gọi một bàn đồ ăn, sau khi xác định mùi vị của những món ăn này, liền suy nghĩ cách kéo khách khác.
Ngày thường trong tửu lâu, trà lâu rất náo nhiệt, bởi vì tất cả mọi tin tức đều truyền tử nơi này ra. Ngày đó La Thông gọi một bàn đồ ăn nhưng không lập tức trả tiền, mà cùng lão bản giao tiếp chỉ cho hắn mấy điểm quan trọng, sau đó mới dứt khoát trả tiền.
Ban đầu lão bản nghĩ người này khẳng định là muốn quỵt nợ nên nói năng lung tung, nhưng hắn cho người chú ý rồi kiểm tra lại sổ sách, lúc này lão bản mới phát hiện những lời La Thông nói rất có lý. Vì thế giao thực đơn nhà mình ra, để cho người ta chỉ bảo, sau đó lại cho người tìm người kể chuyện tới theo lời của La Thông để kể chuyện xưa.
“Lần trước kể tới tiểu anh hùng na tra bị lão long vương tìm tới cửa, vì an nguy của toàn thành, cũng vì không muốn liên lụy cha mẹ, liền róc xương cho cha róc thịt cho mẹ….”
“Haiz, hắn thật đáng thương, thực sự đã chết rồi sao?”
“Không thể nào, hắn thật đáng thương.”
“Đáng thương cái gì! Thân thể là do cha mẹ cho, sao có thể tùy ý hủy như vậy? Lời nói và việc làm của người này thật kinh sợ, không ngờ lại còn là người bất hiếu, rơi vào kết cục như vậy cũng thật xứng đáng, có gì mà đáng thương chứ?” Trong một đám đồng tình lại xuất hiện một người giải thích khác biệt, La Thông liếc mắt nhìn người nọ, phát hiện hắn mặc quần áo thư sinh, tuổi cũng không nhỏ nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi.
Không biết người nọ là ai, ấn tượng lớn nhất của La Thông với người đọc sách cổ đại là cổ hủ, cho nên cũng không kỳ quái với những lời của người này, nhưng hắn làm bộ như quần chúng mà phản bác nói: “Lời của vị huynh đài này sai rồi! tiểu huynh đệ trong truyện này không chỉ là người hiếu thảo trong sáng còn là người có tình có nghĩa, hắn là người có bản lĩnh khi cường địch tới nhà nhưng không một mình bỏ chạy, mà lại dùng tánh mạng của hắn cứu toàn bộ dân chúng trong thành, dùng cách tự mình hại mình để cha mẹ mình không liên quan, để cho cha mẹ không bị liên lụy, đây không phải là rất hiếu thuận hay sao?”
“Đây là ngụy biện!”
“Nhưng cũng là sự thật.” Không chút hoang mang, nhìn người này sốt ruột La Thông liền vui vẻ, bộ dạng người này hổn hển vừa nhìn là biết không phải người dưng, khẳng định là có người phái tới quấy rối!
“Đúng vậy đúng vậy! La công tử nói có lý.”
« Đúng, La công tử nói rất đúng. »
Vạn Xuân Phong vẫn thành thật ngồi ở một bên, chăm chú ăn chăm chú nghe kể chuyện, nhưng hôm nay hắn lại không biết mình đang ăn cái gì, cũng không dư thừa tinh thần đi quan tâm những người đang tranh chấp, trong lòng hắn chỉ có một ý tưởng, đó là làm người không nên làm chuyện bất hiếu.
Xuân Phong nhớ tới ngày hôm trước La đại ca nói muốn dẫn hắn đi xem diễn, nhưng hôm nay La đại ca lại rất thong dong cũng không có bộ dạng muốn đi gánh hát, nhưng việc làm ăn của tửu lâu này so với trước kia thì tốt hơn nhiều.
« La đại ca, ta còn muốn đến nhà đại tỷ ta, nếu không lát nữa ngươi tự mình đi xem diễn đi, ta đi nhà đại tỷ ta xong sẽ chờ ngươi, ngươi xem xong rồi đi tìm ta, chúng ta sẽ cùng nhau trở về. » Đã muốn lấy bạc ra, Xuân Phong chuẩn bị đưa tiền liền đi, sau khi đưa đồ vật xong hắn còn muốn đi xem có cửa hàng nào cho thuê thích hợp không.
« Xuân Phong ngươi…. Ngươi, ha ha, ngươi. » La Thông bị lời nói của Xuân Phong làm cho sửng sốt, sau khi hiểu ra mới có chút dở khóc dở cười, lại nhìn thấy Xuân Phong vẫn mờ mịt, chỉ đành nhặt bạc ở trên bàn bỏ vào trong tay của Xuân Phong, sau đó đứng dậy chào hỏi lão bản rồi kéo Xuân Phong ra cửa.
« Muốn cho ngươi xem diễn đã xem được một nửa, chúng ta đi nhìn một gian khác. » Vừa ra khỏi cửa, La Thông liền kéo người tới tửu lâu đối diện, nhưng sau khi bọn họ đi vào lại không lập tức ngồi xuống, nhìn thấy phòng lớn yên tĩnh lạnh lùng, La Thông cố ý làm ra vẻ ghét bỏ nói : « Này, sao lại không có ai, Lý lão bản không phải nói việc làm ăn của tửu lâu nhà bọn họ tốt lắm sao ? chẳng lẽ đi nhầm, sợ là ở đối diện đi. »
« Lý lão bản nào ? chưởng quầy của chúng ta họ Giang ! » Gần đây việc làm ăn kém, nhìn thấy có người vào cửa đang chuẩn bị tiếp đón, liền phát hiện miệng người này nói toàn lời lung tung, hỏa kế lúc này liền đi về, còn làm động tác đuổi người.
« Không đúng, Lý lão bản cùng ta là người một thôn, sẽ không nhầm. »
« Cái gì mà không nhầm, là do các ngươi nhầm, nhanh đi ra ngoài. » Lúc này tính tình hỏa kế liền thay đổi, La Thông bị từ chối, hắn thấy Vạn Xuân Phong đã tức giận, đang muốn đi lên lý luận, liền nhanh chóng lôi người đi.
« La đại ca, ngươi kéo ta làm chi, người nọ làm ăn như thế nào, sao lại có đạo lý đuổi khách ra ngoài, ta phải đi…. »
« Mặc kệ hắn, đã xác định rồi, nếu không sẽ không như vậy. » La Thông dám chắc, vừa rồi hỏa kế kia lập tức mặc kệ, nếu không trong lúc khó khăn như vậy sao còn muốn đắc tội với khách.
« Cho dù là ngươi đòi hỏi nhưng cũng không thể như vậy, rất không có trách nhiệm. »
« Haiz, Xuân Phong, không phải ai cũng là người có trách nhiệm, trên đời này cũng có người xấu tồn tại. Hơn nữa, ngươi có biết một trong những lão bản của tửu lâu nhà này là ai không ? »
« Tiểu dượng ta. » Xuân Phong đương nhiên biết, năm đó tiểu cô còn đem ra khoe với cả thôn, sau đó có người đến tửu lâu chiếm lợi, bị chưởng quầy đánh đuổi ra ngoài, người trong thôn mới biết được thì ra tiểu dượng chỉ bỏ ra một phần bạc, quyền kinh doanh nằm trong tay người khác.
« Ngươi biết ? vậy ngươi biết việc làm ăn của nhà bọn họ sao tự dưng lại không tốt không ? »
« Vì sao ? » Vạn Xuân Phong thực muốn biết điều này.
« Bởi vì….. » ngày ấy sau khi La Thông đi tửu lâu đối diện, đầu tiên là đem thực đơn của người ta sửa lại một chút, làm cho người ta một quyển thực đơn ra hình ra dạng, sau đó còn chỉ cho người ta nên hạn chế số lượng đồ ăn, lại dạy tiên sinh kể chuyện ở tửu lâu những câu chuyện mới, bởi vậy việc làm ăn bên kia càng ngày càng tốt, bên này đương nhiên là như nước sông càng ngày càng bị rút xuống.
« Cái gì ? chuyện xưa kia là do ngươi nghĩ ra ? » Xuân Phong nghe nửa ngày, tới cuối cùng vẻ mặt rất kinh ngạc, La Thông thật không ngờ trọng điểm của Xuân Phong lại đặt trên chuyện xưa, mà không phải chuyện trả đũa Lý gia, hắn cười ha ha, đáy lòng đột nhiên rất thoải mái, cũng không tiếp tục suy nghĩ đến người Lý gia nữa, mà là kiên nhẫn giải thích cho người này : « Chuyện kia không phải do ta nghĩ ra, là chuyện xưa trước kia ta xem qua, ta còn biết rất nhiều chuyện xưa thú vị, sau này ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe ? »
Ở một nơi có cuộc sống tinh thần rất là buồn tẻ, tiêu khiển duy nhất của mọi người chính là xem diễm nghe kể chuyện, La Thông không nghĩ linh cảm kiếm tiền đầu tiên của mình, là do Xuân Phong không biết cái gì là cân đẩu vân, hiện giờ nghĩ tới quả thật là con đường phát tài.
« Được, thế nhưng La đại ca sao ngươi không ra thoại bản ? chuyện xưa này nếu ra thoại bản khẳng định sẽ bán được rất nhiều tiền, nhưng ra thoại bản còn cần phải có người tìm quan phủ, ta không biết những người đó có giúp được ngươi không ? » Lời của Xuân Phong La Thông sớm đã nghĩ tới, hắn cũng biết thời đại này có rất nhiều tài nguyên được quan phủ nắm giữ, không cho phép tự ý kinh doanh, ví dụ như muối, buôn lậu muối chính là trọng tội.
Nhưng người như thế nào mới giao thiệp được với quan phu ? hắn không có quyền có thế…. Quả thật là không dễ dàng. Nhưng không dễ dàng cũng không phải không thể làm, có lẽ nên làm ngay, nhưng hiện giờ mình còn chuyện quan trọng hơn.
« Xuân Phong, những chuyện này ta sẽ giải quyết, ngươi đừng lo lắng cũng đừng quan tâm thay ta. Còn nữa, ban đầu ta nghĩ ngươi rất ghét Lý lão tam của Lý gia. » Sớm biết rằng….
« Đúng vậy ! ta rất ghét Lí lão tam, hắn là người ta ghét nhất từ khi ta lớn lên, hắn là người xấu, hơn nữa còn là người rất rất xấu, là cái loại người xấu không đáng được người khác tha thứ ! »
« …. » giọng điệu của Xuân Phong hiển nhiên là rất ghét Lí lão tam, nhưng vừa rồi hắn biểu hiện cũng không phải như vậy, hoàn toàn không quan tâm Lí gia có đổ hay không, ngược lại để ý không thể giúp mình. La Thông không biết mình có phải là tự mình đa tình hay không, nhưng chỉ cần có một phần trăm giống như suy nghĩ trong lòng hắn, cũng có thể khiến hắn vui vẻ cả ngày, hắn cảm thấy tính cách của Xuân Phong rất tốt.
Ở trong mắt hắn, người đáng ghét không quan trọng bằng người mình quan tâm, cho nên không cần phải lãng phí thời gian trên người bọn họ, dứt khoát vứt bỏ bọn họ ra khỏi lòng mình.
« Được rồi, đi thôi, ta cùng ngươi đến nhà đại tỷ ngươi, sau đó chúng ta cùng đi tìm cửa hàng. » Đắc ý trong lòng qua đi, tinh tế nghĩ tới giọng điệu của Xuân Phong, La Thông khẳng định trước kia Lí lão tam là có làm chuyện xấu khác với Xuân Phong, xem ra mình phải tìm cơ hội hỏi một chút mới được.
« Từ từ ! » Đột nhiên ý thức được cái gì, Xuân Phong hơi không xác định hỏi : « Cho nên, ngày đó ngươi nói mang ta đi xem diễn chính là cái này sao ? »
« Đúng vậy, nếu không ngươi cho là cái gì ? » Nơi này cũng không có rạp chiếu phim, nhưng mình lại không có trình độ để thưởng thức những nghệ thuật ở đây, thật sự không nghe nổi hý khúc, đương nhiên sẽ không đi vào rạp hát.
« Không, không có. » Có hơi ngượng ngùng, lỗ tai Xuân Phong đỏ lên. Hắn không nghĩ tới sẽ là như vậy, nếu nói như vậy, lúc trước mình đã hiểu lầm người này.
« La đại ca, lát nửa ta sẽ tặng đồ cho ngươi. » Xem như là giải thích, cũng coi như là lễ vật tân niên, tuy rằng tân niên đã qua đi, nhưng mình đã nhận quà của La đại ca nhưng vẫn chưa tặng đồ lại.
La Thông không biết trong lòng Xuân Phong đang xoắn xuýt những cái này, nghe hắn muốn tặng đồ cho mình liền vui vẻ, hai người liền đi tới nhà đại tỷ Xuân Phong cũng không ở lại lâu, buông đồ vật xuống liền rời đi. Lúc trước La Thông đã đi dạo vài vòng ở trấn trên, cũng biết phương hướng sơ sơ ở ngã tư đường trấn trên, lúc này hắn không hề giống như lúc trước đi theo Xuân Phong, mà là chính hắn dẫn đường.
« La công tử. »
« Liễu cô nương. » Vị này một lần nữa quay trở về làm hoa khôi khí sắc đã tốt hơn trước kia rất nhiều, ban đầu La Thông cũng không đoán được sẽ gặp được nàng ở trên đường, nhưng nếu đã gặp đương nhiên phải nói chút chuyện đứng đắn.
« La công tử, mấy ngày nữa ta muốn tới kinh thành, cho nên ta hy vọng La công tử có thể thay ta nhiều….. » Hoa khôi muốn càng nhiều thi từ, La Thông đương nhiên biết, chỉ là chuyện này không thể nhắc ở bên ngoài, thay cô nương hoa lâu viết phổ khúc cũng không phải thanh danh tốt gì, hắn cũng không muốn cho người bên ngoài biết.
Khi biết một con đường làm giàu của mình sắp bị mất, La Thông cũng không biết nên làm sao mới được, con người luôn muốn hướng tới chỗ cao, cô nương này muốn đi kinh thành là chuyện tốt, hắn không thể ngăn cản mà muốn ngăn cũng không được, chỉ có thể nghĩ kiếm được một khoản tiền cuối cùng cũng tốt.
« Được, ba ngày sau, chúng ta gặp ở chỗ cũ. »
« Đa tạ La công tử. »
Hai người vội vàng nói vài câu, cũng không kéo dài nhiều thời gian, nhưng đợi cho cô nương kia rời đi, La Thông lại phát hiện sắc mặt Xuân Phong hơi kỳ quái, ánh mắt nhìn hắn cũng lạ.
Bình luận facebook