Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Tới tháng chạp, thời gian giống như một cơn gió, thổi một cái liền lướt qua, đảo mắt đã gần tới cuối năm, từng nhà đều chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Hôm nay là hai mươi lăm tháng chạp, hai tỷ tỷ của Vạn Xuân Phong đều gửi đồ tết về nhà, đại tỷ ở trấn trên, gửi về một ít điểm tâm cùng thịt kho, còn may cho cha mẹ mỗi người một bộ quần áo mới. Nhà nhị tỷ ở thôn bên cạnh, cho thịt khô cùng trứng gà, còn có một ít kẹo vừng nhà làm.
Hai nữ nhi tuy rằng đều gửi đồ vật về nhà, hơn nữa nhà mình cũng đủ qua một năm, nhưng Vạn cha vẫn mang theo thê tử cùng con trai đi dạo phố phường.
“Cha, chúng ta mua một ít pháo hoa được không? Mua một ít thôi.” Pháo hoa là thứ thật sự hiếm lạ, nếu không phải nơi này giao thông tiện lợi, cho dù phủ thành có kênh đào cũng không mua được.
“Được, ta mua hai hộp đi, một hộp đốt hôm ba mươi, một hộp khác chờ hai tỷ tỷ ngươi về thì lại đốt.” ngày thứ hai của năm mới là ngày nữ nhi xuất giá được về nhà mẹ đẻ, lúc ấy hai nữ nhi sẽ trở về vào ngày này, hiện giờ một năm này cũng sẽ ngóng trông ngày đó.
“Vâng, được.” Vạn Xuân Phong vui vẻ chọn đồ vật này nọ, Vạn cha cũng cười vui vẻ, còn tưởng rằng một năm này rốt cục đã trưởng thành, không nghĩ tới vẫn là một đứa nhỏ.
Ngày ấy La Thông sau khi nghe lời của Vạn Xuân Phong, thật nổi lên chủ ý vẽ tranh cùng viết câu đối xuân cho người ta. Vạn Xuân Phong cho hắn bút mực, hắn chỉ mua chút giấy, bởi vì nghĩ ở bên đường mua mấy thứ này đương nhiên đều là người nghèo, cho nên giấy cũng không cần mua đắt tiền, nhưng thật ra cũng không có bao nhiêu tiền.
“Ngài muốn vẽ tranh kỳ lân lửa hay kỳ lân nước?” Có chuyện làm ăn tới cửa, ban đầu La Thông nghĩ tới vật trấn trạch là môn thần giữ cửa nhà tần Uý Trì Cung, nào biết vật trấn trạch ở nơi này lại là kỳ lân.
“Kỳ lân còn chia ra kỳ lần lửa và kỳ lân nước sao? Trước kia không nghe nói bao giờ?”
“Đương nhiên là phải chia, ngũ hành tương sinh tương khắc, cái này có quan hệ tới việc kinh doanh trong gia đình cùng bát tự của chủ nhà, ngài nói cho ta nghe một chút, ta sẽ quyết định vẽ bức tranh nào cho ngài.” Miệng La Thông đầy bịa đặt, những thứ hắn không biết chắc gì người khác đã biết, người khác biết hắn cũng có thể lừa người khiến người không biết, nghiêm túc nói lung tung, nhưng thật ra người bên ngoài nghe đều gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý.
“La Thông khi nào thì…..” Muốn nói hắn có thể nói lời hay, nhưng ngày thường miệng hắn đều nói năng lung tung, Vạn nương buồn bực nói không nên lời, suy nghĩ một lúc sau đó nhìn thoáng qua hình dáng trên mặt giấy, tràn đầy nghi hoặc nói : « Khi nào thì hắn có thể vẽ tranh ? »
Vạn Xuân Phong đứng ở phía sau cha mình, nhìn thấy người phía trước trong lòng khó nén nổi kích động, những gì hắn tưởng tượng đã trở thành sự thật, La đại ca có thể kiếm tiền, như vậy hắn sẽ không bị đói.
« Đi thôi, ngươi quản hắn nhiều như vậy làm gì, như bây giờ so với trước kia vẫn tốt hơn. » Vạn cha nghĩ La Thông giúp hắn, nhà bọn họ đã có cảm ơn. Dù sao con trai cũng có đồn đãi không rõ với hắn, vẫn không nên thân thiết là tốt nhất.
Người nhà Vạn gia đi rồi, nơi này của La Thông cũng rất náo nhiệt, bởi vì hắn không ngừng vẽ tranh viết câu đối cho người ta, còn có thể miễn phí viết thư nhà cho người khác.
Tới cuối năm, học sinh đi học ở bên ngoài, tướng sĩ bảo vệ quốc gia, đều viết thư về trong nhà, người trong nhà có ai không biết chữ, còn phải tìm người hoặc là bỏ tiền ra để người khác giúp đỡ.
« Đại nương, con trai ngài nói hắn ở thư viện rất tốt, lão sư ở trường cũng rất chăm sóc hắn, hắn kêu ngài nên chăm sóc bản thân thật tốt, không cần lo lắng cho hắn, sang năm sau khi thi hương xong hắn sẽ trở về thăm ngài. » Cầm thư trong tay bỏ vào phong thư, trả về chỗ cũ, còn dán kín lại, La Thông vuốt phẳng vài cái mới trả lại cho người ta. Người viết thư kia sợ là đã đọc sách đến choáng váng, lão nương của hắn một chữ đọc cũng không hiểu, hắn còn viết văn vẻ nho nhã, lão nương hắn làm sao biết được hắn đang nói cái gì.
Lời nói của La Thông làm cho đại nương đang có vẻ mặt mơ hồ liền lộ ra một nụ cười thỏa mãn, người bên cạnh cũng cảm thấy vui vẻ, xem ra tìm tiên sinh này là đúng rồi.
« Tiên sinh, tuy rằng người đọc sách cần phải thanh cao, nhưng người đọc sách cũng phải cần no bụng, học vấn của ngài như vậy sao lại không tham gia khoa cử làm quan to, được người khen thưởng còn giàu có hơn. » Quần áo La Thông mặc không bẩn nhưng cũ, còn có mụn vá, vừa nhìn liền biết là bộ dạng của người đọc sách nghèo nhưng phải thanh cao, đương nhiên khiến gã sai vặt ở một bên nhiều lời hơn.
Trong lòng La Thông cũng không cảm thấy người đọc sách nên thanh cao, hắn cảm thấy còn được sống mới là quan trọng ! Vừa nghe nói như vậy, lập tức có hứng thú, nhanh chóng hỏi thăm người ta.
« Ta đã biết, ngày nào đó nhất định sẽ thử xem, cảm ơn tiểu ca. »
« Không dám không dám, tiên sinh khách khí. » Gã sai vặt vẫn rất khách khí, tràn đầy kính ý, La Thông nghĩ thì ra cho dù thế giới này cùng thế giới ban đầu không có gì giống nhau, nhưng địa vị giai cấp xã hội vẫn giống nhau.
Người đọc sách ở thời đại nào đều có địa vị, trước kia mình học tập hai mươi sáu năm, hiện giờ phát huy công dụng. Minh không có tâm tư đi làm vĩ nhân thay đổi thời đại, chỉ nghĩ lợi dụng học thức của mình để làm no bụng qua ngày, hẳn là không quá đáng đi.
« Khà khà ~ » sau khi kết thúc công việc, La Thông đem mấy văn tiền thuê bàn gỗ trả cho người bán rong, giơ tay sờ sờ tiền bạc trong túi, kết quả đang muốn mua đồ ăn về nhà, lại có người đến.
« Tiên sinh, ngài có thể giúp ta viết bức thư không ? » Người đến là một cô nương mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt nàng thanh tú nhưng trang điểm có chút không thích hợp, trong một lúc La Thông không thể nhìn ra thân phận của nàng, nhưng thật ra đã đồng ý với người ta.
Nhưng khi hắn muốn hạ bút lại có người bán hàng rong bên cạnh hơi ngăn cản hắn, còn nói nhỏ với hắn vài câu, lúc này hắn mới biết sao lại như vậy.
Thì ra cô nương này ban đầu là hoa khôi thanh lâu, nhưng mấy ngày trước đó dính tới chuyện kiện cáo liên quan tới mạng người, tuy nói sau đó cũng chứng minh nàng không có liên quan nhưng khách nhân ngại nàng xui xẻo, người bên ngoài chán ghét nàng nghĩ nàng tâm địa độc ác liên lụy tỉ muội, liền bắt đầu bất hòa với nàng, nàng ngay cả mua hộp son cũng bị người xem thường.
Hiện giờ nàng còn không thể tìm được người viết thư cho nàng, đái khái là những thư quán khác không muốn giúp nàng.
« Không sao. » Nở một nụ cười với người bán hàng rong, La Thông nhìn cô nương kia một cái, quyết định giúp nàng một phen, cũng giúp mình một phen.
« Cô nương, có gì muốn nói với người trong nhà cứ nói ra. » Chuẩn bị hạ bút, La Thông một chữ một chữ viết ra trên mặt giấy theo lời cô nương kia nói, cô nương kia cũng đỏ ánh mắt, sau đó hắn mới biết được cô nương kia biến thành như bây giờ không phải do cô nương đó muốn.
Ban đầu nàng được mua làm nhà hoàn, nhưng người môi giới thấy nàng xinh đẹp liền trực tiếp bán nàng với giá cao vào hoa lâu, hiện giờ người trong nhà còn không biết nàng lưu lạc vào hoa lâu, còn tưởng rằng nàng ở nhà giàu làm nha hoàn.
« Cảm ơn tiên sinh. » Cầm tiền đồng chuẩn bị tốt, có thể tưởng tượng tiền đồng trong tay đã biến thành một khối bạc vụn.
La Thông ban đầu không thu tiền, nhưng nhìn thấy bạc lại nghĩ đến tính toán của mình nên vẫn nhận.
« Cảm ơn, ta nhận tiền của ngươi thấy rất ngại, cho nên muốn giúp ngươi một chuyện, ngày mai ngươi tới nơi này tìm ta. »
« ….. »
« không cần sợ, chúng ta không quen biết, không oán không cừu ta cũng sẽ không hại ngươi, hơn nữa ở trên đường ta cũng không thể làm gì, ngươi bớt thời gian tìm ta là được. »
« được rồi. »
Cô nương nửa tin nửa ngờ rời đi, La Thông cũng vừa lòng nhận bạc, nhanh chóng đi mua đồ ăn về nhà.
Hôm nay là hai mươi lăm tháng chạp, hai tỷ tỷ của Vạn Xuân Phong đều gửi đồ tết về nhà, đại tỷ ở trấn trên, gửi về một ít điểm tâm cùng thịt kho, còn may cho cha mẹ mỗi người một bộ quần áo mới. Nhà nhị tỷ ở thôn bên cạnh, cho thịt khô cùng trứng gà, còn có một ít kẹo vừng nhà làm.
Hai nữ nhi tuy rằng đều gửi đồ vật về nhà, hơn nữa nhà mình cũng đủ qua một năm, nhưng Vạn cha vẫn mang theo thê tử cùng con trai đi dạo phố phường.
“Cha, chúng ta mua một ít pháo hoa được không? Mua một ít thôi.” Pháo hoa là thứ thật sự hiếm lạ, nếu không phải nơi này giao thông tiện lợi, cho dù phủ thành có kênh đào cũng không mua được.
“Được, ta mua hai hộp đi, một hộp đốt hôm ba mươi, một hộp khác chờ hai tỷ tỷ ngươi về thì lại đốt.” ngày thứ hai của năm mới là ngày nữ nhi xuất giá được về nhà mẹ đẻ, lúc ấy hai nữ nhi sẽ trở về vào ngày này, hiện giờ một năm này cũng sẽ ngóng trông ngày đó.
“Vâng, được.” Vạn Xuân Phong vui vẻ chọn đồ vật này nọ, Vạn cha cũng cười vui vẻ, còn tưởng rằng một năm này rốt cục đã trưởng thành, không nghĩ tới vẫn là một đứa nhỏ.
Ngày ấy La Thông sau khi nghe lời của Vạn Xuân Phong, thật nổi lên chủ ý vẽ tranh cùng viết câu đối xuân cho người ta. Vạn Xuân Phong cho hắn bút mực, hắn chỉ mua chút giấy, bởi vì nghĩ ở bên đường mua mấy thứ này đương nhiên đều là người nghèo, cho nên giấy cũng không cần mua đắt tiền, nhưng thật ra cũng không có bao nhiêu tiền.
“Ngài muốn vẽ tranh kỳ lân lửa hay kỳ lân nước?” Có chuyện làm ăn tới cửa, ban đầu La Thông nghĩ tới vật trấn trạch là môn thần giữ cửa nhà tần Uý Trì Cung, nào biết vật trấn trạch ở nơi này lại là kỳ lân.
“Kỳ lân còn chia ra kỳ lần lửa và kỳ lân nước sao? Trước kia không nghe nói bao giờ?”
“Đương nhiên là phải chia, ngũ hành tương sinh tương khắc, cái này có quan hệ tới việc kinh doanh trong gia đình cùng bát tự của chủ nhà, ngài nói cho ta nghe một chút, ta sẽ quyết định vẽ bức tranh nào cho ngài.” Miệng La Thông đầy bịa đặt, những thứ hắn không biết chắc gì người khác đã biết, người khác biết hắn cũng có thể lừa người khiến người không biết, nghiêm túc nói lung tung, nhưng thật ra người bên ngoài nghe đều gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý.
“La Thông khi nào thì…..” Muốn nói hắn có thể nói lời hay, nhưng ngày thường miệng hắn đều nói năng lung tung, Vạn nương buồn bực nói không nên lời, suy nghĩ một lúc sau đó nhìn thoáng qua hình dáng trên mặt giấy, tràn đầy nghi hoặc nói : « Khi nào thì hắn có thể vẽ tranh ? »
Vạn Xuân Phong đứng ở phía sau cha mình, nhìn thấy người phía trước trong lòng khó nén nổi kích động, những gì hắn tưởng tượng đã trở thành sự thật, La đại ca có thể kiếm tiền, như vậy hắn sẽ không bị đói.
« Đi thôi, ngươi quản hắn nhiều như vậy làm gì, như bây giờ so với trước kia vẫn tốt hơn. » Vạn cha nghĩ La Thông giúp hắn, nhà bọn họ đã có cảm ơn. Dù sao con trai cũng có đồn đãi không rõ với hắn, vẫn không nên thân thiết là tốt nhất.
Người nhà Vạn gia đi rồi, nơi này của La Thông cũng rất náo nhiệt, bởi vì hắn không ngừng vẽ tranh viết câu đối cho người ta, còn có thể miễn phí viết thư nhà cho người khác.
Tới cuối năm, học sinh đi học ở bên ngoài, tướng sĩ bảo vệ quốc gia, đều viết thư về trong nhà, người trong nhà có ai không biết chữ, còn phải tìm người hoặc là bỏ tiền ra để người khác giúp đỡ.
« Đại nương, con trai ngài nói hắn ở thư viện rất tốt, lão sư ở trường cũng rất chăm sóc hắn, hắn kêu ngài nên chăm sóc bản thân thật tốt, không cần lo lắng cho hắn, sang năm sau khi thi hương xong hắn sẽ trở về thăm ngài. » Cầm thư trong tay bỏ vào phong thư, trả về chỗ cũ, còn dán kín lại, La Thông vuốt phẳng vài cái mới trả lại cho người ta. Người viết thư kia sợ là đã đọc sách đến choáng váng, lão nương của hắn một chữ đọc cũng không hiểu, hắn còn viết văn vẻ nho nhã, lão nương hắn làm sao biết được hắn đang nói cái gì.
Lời nói của La Thông làm cho đại nương đang có vẻ mặt mơ hồ liền lộ ra một nụ cười thỏa mãn, người bên cạnh cũng cảm thấy vui vẻ, xem ra tìm tiên sinh này là đúng rồi.
« Tiên sinh, tuy rằng người đọc sách cần phải thanh cao, nhưng người đọc sách cũng phải cần no bụng, học vấn của ngài như vậy sao lại không tham gia khoa cử làm quan to, được người khen thưởng còn giàu có hơn. » Quần áo La Thông mặc không bẩn nhưng cũ, còn có mụn vá, vừa nhìn liền biết là bộ dạng của người đọc sách nghèo nhưng phải thanh cao, đương nhiên khiến gã sai vặt ở một bên nhiều lời hơn.
Trong lòng La Thông cũng không cảm thấy người đọc sách nên thanh cao, hắn cảm thấy còn được sống mới là quan trọng ! Vừa nghe nói như vậy, lập tức có hứng thú, nhanh chóng hỏi thăm người ta.
« Ta đã biết, ngày nào đó nhất định sẽ thử xem, cảm ơn tiểu ca. »
« Không dám không dám, tiên sinh khách khí. » Gã sai vặt vẫn rất khách khí, tràn đầy kính ý, La Thông nghĩ thì ra cho dù thế giới này cùng thế giới ban đầu không có gì giống nhau, nhưng địa vị giai cấp xã hội vẫn giống nhau.
Người đọc sách ở thời đại nào đều có địa vị, trước kia mình học tập hai mươi sáu năm, hiện giờ phát huy công dụng. Minh không có tâm tư đi làm vĩ nhân thay đổi thời đại, chỉ nghĩ lợi dụng học thức của mình để làm no bụng qua ngày, hẳn là không quá đáng đi.
« Khà khà ~ » sau khi kết thúc công việc, La Thông đem mấy văn tiền thuê bàn gỗ trả cho người bán rong, giơ tay sờ sờ tiền bạc trong túi, kết quả đang muốn mua đồ ăn về nhà, lại có người đến.
« Tiên sinh, ngài có thể giúp ta viết bức thư không ? » Người đến là một cô nương mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt nàng thanh tú nhưng trang điểm có chút không thích hợp, trong một lúc La Thông không thể nhìn ra thân phận của nàng, nhưng thật ra đã đồng ý với người ta.
Nhưng khi hắn muốn hạ bút lại có người bán hàng rong bên cạnh hơi ngăn cản hắn, còn nói nhỏ với hắn vài câu, lúc này hắn mới biết sao lại như vậy.
Thì ra cô nương này ban đầu là hoa khôi thanh lâu, nhưng mấy ngày trước đó dính tới chuyện kiện cáo liên quan tới mạng người, tuy nói sau đó cũng chứng minh nàng không có liên quan nhưng khách nhân ngại nàng xui xẻo, người bên ngoài chán ghét nàng nghĩ nàng tâm địa độc ác liên lụy tỉ muội, liền bắt đầu bất hòa với nàng, nàng ngay cả mua hộp son cũng bị người xem thường.
Hiện giờ nàng còn không thể tìm được người viết thư cho nàng, đái khái là những thư quán khác không muốn giúp nàng.
« Không sao. » Nở một nụ cười với người bán hàng rong, La Thông nhìn cô nương kia một cái, quyết định giúp nàng một phen, cũng giúp mình một phen.
« Cô nương, có gì muốn nói với người trong nhà cứ nói ra. » Chuẩn bị hạ bút, La Thông một chữ một chữ viết ra trên mặt giấy theo lời cô nương kia nói, cô nương kia cũng đỏ ánh mắt, sau đó hắn mới biết được cô nương kia biến thành như bây giờ không phải do cô nương đó muốn.
Ban đầu nàng được mua làm nhà hoàn, nhưng người môi giới thấy nàng xinh đẹp liền trực tiếp bán nàng với giá cao vào hoa lâu, hiện giờ người trong nhà còn không biết nàng lưu lạc vào hoa lâu, còn tưởng rằng nàng ở nhà giàu làm nha hoàn.
« Cảm ơn tiên sinh. » Cầm tiền đồng chuẩn bị tốt, có thể tưởng tượng tiền đồng trong tay đã biến thành một khối bạc vụn.
La Thông ban đầu không thu tiền, nhưng nhìn thấy bạc lại nghĩ đến tính toán của mình nên vẫn nhận.
« Cảm ơn, ta nhận tiền của ngươi thấy rất ngại, cho nên muốn giúp ngươi một chuyện, ngày mai ngươi tới nơi này tìm ta. »
« ….. »
« không cần sợ, chúng ta không quen biết, không oán không cừu ta cũng sẽ không hại ngươi, hơn nữa ở trên đường ta cũng không thể làm gì, ngươi bớt thời gian tìm ta là được. »
« được rồi. »
Cô nương nửa tin nửa ngờ rời đi, La Thông cũng vừa lòng nhận bạc, nhanh chóng đi mua đồ ăn về nhà.
Bình luận facebook