Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Tin nhắn của Hà Vĩnh đến với Trần Gia Hưng trong lúc anh "đang bận", sáng hôm sau thì Sophia hoảng hốt lôi Trần Gia Hưng dậy.
- Đây là sao? Anh giải thích cho em, ngay lập tức.
Trần Gia Hưng mơ mơ màng màng nhìn tin nhắn.
Nội dung tin nhắn:
"Từ Hà Vĩnh.
Dồn hết toàn lực truy sát Robert Nguyễn, hắn đang ở nhà Giai Thành, tôi muốn hắn phải chết."
Trần Gia Hưng rất hoang mang, mới sáng thức dậy mà lại chuyện đau đầu rồi.
Anh ấp úng giải thích với Sophia.
- Thì, thì...Hà Vĩnh muốn giết Robert Nguyễn. Cái tên này bị khùng sao? Còn tên kia tới Bắc Thành làm gì? Sophia, anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ anh phải đi gom lực lượng truy sát tên kia mới được.
- Anh bị khùng sao? Hà đê tiện khùng rồi anh cũng khùng theo hắn luôn sao?
- Em không hiểu, Hà Vĩnh muốn gì anh không chống lại được đâu?
- Trừ khi anh và Hà đê tiện muốn chị em hận hai người suốt đời, nếu vậy thì anh đi giết anh Robert liền đi.
Trần Gia Hưng bắt đầu thấy rối trí.
- Nhưng sao Hà Vĩnh lại ra cái lệnh vào lúc khuya như vậy? Hắn chạm sợi dây nào sao?
- Chắc chạm sợi dây ghen rồi, anh không thấy giờ anh Robert đang ở đâu sao? Em nói anh nghe, thói quen của anh Robert là...lên giường ôm chị của em. Chắc Hà đê tiện bằng cách nào đó biết được nên ghen nổ đom đóm mắt luôn.
Cho đáng đời làm chị cô và anh Giai Thành chịu khổ.
Giọng Sophia đầy hả hê.
Trần Gia Hưng nghe thông tin cũng thấy hoang mang.
- Cái gì mà lên giường ôm chị của em? Hai người họ quan hệ như thế nào?
- Quan hệ gì chứ, chỉ ôm thôi.
- Ahh, cái tên Robert kia hắn bị bất lực hay là gay vậy?
- Sao em biết được.
- Phong Giai Thành có biết không?
- Biết chứ.
Trần Gia Hưng tròn mắt ngạc nhiên.
- Biết mà không có phản ứng gì à? Cậu ấy có thật là bạn trai của Tần Lam không vậy?
- À, lúc đó anh rể chưa có tỏ tình, sau đó thì anh Robert bỏ đi, nhưng lúc trước anh rể cũng không có biểu hiện ghen gì hết.
- Lạ thiệt ahh.
Thở dài xong Trần Gia Hưng lại nói.
- Nhưng Hà Vĩnh bắt anh đi truy sát tên kia, anh không làm không được đâu.
- Thì anh làm bộ đi bắt, nhưng không được để xảy ra án mạng đâu, không thì Hà đê tiện đừng mong theo đuổi chị em.
- Sao em cứ gọi Hà đê tiện vậy?
- Anh ta rõ ràng là đê tiện mà.
Trần Gia Hưng thở dài, giữa vợ và bạn thân kiêm ông chủ, thôi thì chọn vợ vậy, Hà đê tiện thì Hà đê tiện, ai kêu Hà Vĩnh không ăn ở cho đàng hoàng.
Trần Gia Hưng vẫn đi điều lực lượng truy đuổi Robert Nguyễn, tuy không thực muốn giết nhưng ít nhất phải đuổi ra khỏi Bắc Thành, nếu không Hà Vĩnh cứ liên tục bị chạm dây anh cũng mệt mỏi lắm nha.
Sophia cũng nhắn một tin cho Vivian.
" Chị đi xem Hà đê tiện đi, hắn vừa ra lệnh cho Gia Hưng đi truy sát anh Robert kìa."
Vivian đang ngồi trong văn phòng, nhìn thấy tin nhắn, cô lập tức đi tìm Hà Vĩnh.
Cô vội vàng lên tầng 45 xem Hà Vĩnh có ở đó hay không dù rằng theo đúng lý thì có lẽ Hà Vĩnh đã tới Hà thị tổng bộ rồi.
Hà Vĩnh vẫn còn ở.
Anh vẫn ngồi trên chiếc ghế salon nhìn ra đường.
Hà Vĩnh đã có một đêm không ngủ, với anh mà nói, chỉ ngồi một chút thôi mà đã qua một đêm rồi.
Vivian bước tới chỗ anh, cô nhìn Hà Vĩnh, vẻ mặt âm hàn, vẻ lạnh lẽo tỏa ra khắp căn phòng, Vivian thở dài, cô không hiểu sao anh trở nên điên cuồng như vậy nhưng dù sao vẫn phải nói để anh dừng lại, nếu cứ để tình trạng này kéo dài, cô thật không biết mọi chuyện sẽ bị đẩy tới mức nào nữa.
Có lẽ sẽ tới mức không chết không ngừng.
- Hà Vĩnh, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau một chút hay không?
- Em nói đi.
- Anh cho người truy sát Robert?
Hà Vĩnh ngước lên nhìn Vivian, bao lâu rồi cô không hề để ý gì tới hắn, giờ cố ý đến đây cũng là vì người đàn ông khác.
Hà Vĩnh cười chua chát.
- Đúng vậy?
- Hai người có ân oán gì tới nỗi phải như vậy?
- Không có ân oán gì, chỉ thấy hắn không thuận mắt thôi.
Vivian tức giận vô cùng với cách trả lời vô trách nhiệm của Hà Vĩnh.
- Anh mất trí rồi sao.
- Mất trí là tốt nhất, mất đi tất cả kí ức về em anh sẽ được giải thoát.
- Hà Vĩnh!!! Anh hãy rút lại cái lệnh truy sát chết tiệt kia lại đi.
- Em vừa chia tay Phong Giai Thành thôi, gấp gáp đến với người khác như vậy? Hay là hai người đã quan hệ với nhau trước đây rồi? Ahhh, anh hiểu rồi, đó cũng là lý do hắn giúp em ngăn tôi điều tra đúng không?
Vivian không hiểu cái logic của Hà Vĩnh.
- Anh nói đi đâu vậy?
- Em muốn anh ngừng truy sát hắn?
- Đương nhiên.
- Vậy được, anh đồng ý.
Vivian không ngờ Hà Vĩnh dễ nói chuyện như vậy, tuy vậy, mục đích đã đạt được nên cô muốn trở về.
Hà Vĩnh đứng lên, ba bước đã đến trước mặt cô khi Vivian vừa định quay lưng bỏ đi. Anh kéo cô vào phòng mình, khóa lại.
Vivian nhìn anh đầy cảnh giác, cô không hiểu nỗi Hà Vĩnh đang nghĩ cái gì nhưng Hà Vĩnh trước mặt cô thật dọa người.
Hoàn toàn khác với Hà Vĩnh trên đảo, hoàn toàn khác với Hà Vĩnh lạnh nhạt trước đây, Hà Vĩnh hiện tại rất u uất, rất âm trầm và cô độc.
Tại sao lại như vậy? Hắn bây giờ như con sói già bị thương, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, gặp ai cũng muốn cắn chết.
Nhưng tại sao chứ?
Hà Vĩnh của hiện tại làm Vivian thấy vừa thương vừa sợ.
Hà Vĩnh nhìn vẻ mặt phòng bị của Vivian, cười lớn.
- Em đến bây giờ mới đề phòng, có phải hơi trễ rồi không? Lí ra hôm nay em không nên lên đây, không nên vì tên kia mà chống lại anh.
- Anh đang nói cái gì vậy?
Hà Vĩnh bắt đầu cởi áo, hành động này làm Vivian sợ hết hồn.
- Anh làm cái gì vậy?
Hà Vĩnh mặc kệ Vivian tiếp tục cởi đồ, hiện tại cô có mộc cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.
Hắn cởi cà vạt, cởi luôn áo sơ mi vốn đã nhàu đi vì đánh nhau. Vivian cản anh lại.
- Hà Vĩnh, có gì từ từ nói, anh cởi đồ ra làm gì?
- Em nghĩ một nam một nữ vào phòng cởi đồ ra để làm gì?
- Anh mà làm bậy, tôi sẽ kiện anh.
- Được.
- Hà Vĩnh!!! Anh bình tĩnh một chút có được không, có cái gì hiểu lầm thì nói cho rõ ràng.
Đối diện với con thú bị thương Hà Vĩnh, Vivian thật sự không biết phải làm gì bây giờ.
- Không có chuyện gì hiểu lầm cả, anh thấy đã quá rõ ràng rồi.
- Đây là sao? Anh giải thích cho em, ngay lập tức.
Trần Gia Hưng mơ mơ màng màng nhìn tin nhắn.
Nội dung tin nhắn:
"Từ Hà Vĩnh.
Dồn hết toàn lực truy sát Robert Nguyễn, hắn đang ở nhà Giai Thành, tôi muốn hắn phải chết."
Trần Gia Hưng rất hoang mang, mới sáng thức dậy mà lại chuyện đau đầu rồi.
Anh ấp úng giải thích với Sophia.
- Thì, thì...Hà Vĩnh muốn giết Robert Nguyễn. Cái tên này bị khùng sao? Còn tên kia tới Bắc Thành làm gì? Sophia, anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ anh phải đi gom lực lượng truy sát tên kia mới được.
- Anh bị khùng sao? Hà đê tiện khùng rồi anh cũng khùng theo hắn luôn sao?
- Em không hiểu, Hà Vĩnh muốn gì anh không chống lại được đâu?
- Trừ khi anh và Hà đê tiện muốn chị em hận hai người suốt đời, nếu vậy thì anh đi giết anh Robert liền đi.
Trần Gia Hưng bắt đầu thấy rối trí.
- Nhưng sao Hà Vĩnh lại ra cái lệnh vào lúc khuya như vậy? Hắn chạm sợi dây nào sao?
- Chắc chạm sợi dây ghen rồi, anh không thấy giờ anh Robert đang ở đâu sao? Em nói anh nghe, thói quen của anh Robert là...lên giường ôm chị của em. Chắc Hà đê tiện bằng cách nào đó biết được nên ghen nổ đom đóm mắt luôn.
Cho đáng đời làm chị cô và anh Giai Thành chịu khổ.
Giọng Sophia đầy hả hê.
Trần Gia Hưng nghe thông tin cũng thấy hoang mang.
- Cái gì mà lên giường ôm chị của em? Hai người họ quan hệ như thế nào?
- Quan hệ gì chứ, chỉ ôm thôi.
- Ahh, cái tên Robert kia hắn bị bất lực hay là gay vậy?
- Sao em biết được.
- Phong Giai Thành có biết không?
- Biết chứ.
Trần Gia Hưng tròn mắt ngạc nhiên.
- Biết mà không có phản ứng gì à? Cậu ấy có thật là bạn trai của Tần Lam không vậy?
- À, lúc đó anh rể chưa có tỏ tình, sau đó thì anh Robert bỏ đi, nhưng lúc trước anh rể cũng không có biểu hiện ghen gì hết.
- Lạ thiệt ahh.
Thở dài xong Trần Gia Hưng lại nói.
- Nhưng Hà Vĩnh bắt anh đi truy sát tên kia, anh không làm không được đâu.
- Thì anh làm bộ đi bắt, nhưng không được để xảy ra án mạng đâu, không thì Hà đê tiện đừng mong theo đuổi chị em.
- Sao em cứ gọi Hà đê tiện vậy?
- Anh ta rõ ràng là đê tiện mà.
Trần Gia Hưng thở dài, giữa vợ và bạn thân kiêm ông chủ, thôi thì chọn vợ vậy, Hà đê tiện thì Hà đê tiện, ai kêu Hà Vĩnh không ăn ở cho đàng hoàng.
Trần Gia Hưng vẫn đi điều lực lượng truy đuổi Robert Nguyễn, tuy không thực muốn giết nhưng ít nhất phải đuổi ra khỏi Bắc Thành, nếu không Hà Vĩnh cứ liên tục bị chạm dây anh cũng mệt mỏi lắm nha.
Sophia cũng nhắn một tin cho Vivian.
" Chị đi xem Hà đê tiện đi, hắn vừa ra lệnh cho Gia Hưng đi truy sát anh Robert kìa."
Vivian đang ngồi trong văn phòng, nhìn thấy tin nhắn, cô lập tức đi tìm Hà Vĩnh.
Cô vội vàng lên tầng 45 xem Hà Vĩnh có ở đó hay không dù rằng theo đúng lý thì có lẽ Hà Vĩnh đã tới Hà thị tổng bộ rồi.
Hà Vĩnh vẫn còn ở.
Anh vẫn ngồi trên chiếc ghế salon nhìn ra đường.
Hà Vĩnh đã có một đêm không ngủ, với anh mà nói, chỉ ngồi một chút thôi mà đã qua một đêm rồi.
Vivian bước tới chỗ anh, cô nhìn Hà Vĩnh, vẻ mặt âm hàn, vẻ lạnh lẽo tỏa ra khắp căn phòng, Vivian thở dài, cô không hiểu sao anh trở nên điên cuồng như vậy nhưng dù sao vẫn phải nói để anh dừng lại, nếu cứ để tình trạng này kéo dài, cô thật không biết mọi chuyện sẽ bị đẩy tới mức nào nữa.
Có lẽ sẽ tới mức không chết không ngừng.
- Hà Vĩnh, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau một chút hay không?
- Em nói đi.
- Anh cho người truy sát Robert?
Hà Vĩnh ngước lên nhìn Vivian, bao lâu rồi cô không hề để ý gì tới hắn, giờ cố ý đến đây cũng là vì người đàn ông khác.
Hà Vĩnh cười chua chát.
- Đúng vậy?
- Hai người có ân oán gì tới nỗi phải như vậy?
- Không có ân oán gì, chỉ thấy hắn không thuận mắt thôi.
Vivian tức giận vô cùng với cách trả lời vô trách nhiệm của Hà Vĩnh.
- Anh mất trí rồi sao.
- Mất trí là tốt nhất, mất đi tất cả kí ức về em anh sẽ được giải thoát.
- Hà Vĩnh!!! Anh hãy rút lại cái lệnh truy sát chết tiệt kia lại đi.
- Em vừa chia tay Phong Giai Thành thôi, gấp gáp đến với người khác như vậy? Hay là hai người đã quan hệ với nhau trước đây rồi? Ahhh, anh hiểu rồi, đó cũng là lý do hắn giúp em ngăn tôi điều tra đúng không?
Vivian không hiểu cái logic của Hà Vĩnh.
- Anh nói đi đâu vậy?
- Em muốn anh ngừng truy sát hắn?
- Đương nhiên.
- Vậy được, anh đồng ý.
Vivian không ngờ Hà Vĩnh dễ nói chuyện như vậy, tuy vậy, mục đích đã đạt được nên cô muốn trở về.
Hà Vĩnh đứng lên, ba bước đã đến trước mặt cô khi Vivian vừa định quay lưng bỏ đi. Anh kéo cô vào phòng mình, khóa lại.
Vivian nhìn anh đầy cảnh giác, cô không hiểu nỗi Hà Vĩnh đang nghĩ cái gì nhưng Hà Vĩnh trước mặt cô thật dọa người.
Hoàn toàn khác với Hà Vĩnh trên đảo, hoàn toàn khác với Hà Vĩnh lạnh nhạt trước đây, Hà Vĩnh hiện tại rất u uất, rất âm trầm và cô độc.
Tại sao lại như vậy? Hắn bây giờ như con sói già bị thương, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, gặp ai cũng muốn cắn chết.
Nhưng tại sao chứ?
Hà Vĩnh của hiện tại làm Vivian thấy vừa thương vừa sợ.
Hà Vĩnh nhìn vẻ mặt phòng bị của Vivian, cười lớn.
- Em đến bây giờ mới đề phòng, có phải hơi trễ rồi không? Lí ra hôm nay em không nên lên đây, không nên vì tên kia mà chống lại anh.
- Anh đang nói cái gì vậy?
Hà Vĩnh bắt đầu cởi áo, hành động này làm Vivian sợ hết hồn.
- Anh làm cái gì vậy?
Hà Vĩnh mặc kệ Vivian tiếp tục cởi đồ, hiện tại cô có mộc cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.
Hắn cởi cà vạt, cởi luôn áo sơ mi vốn đã nhàu đi vì đánh nhau. Vivian cản anh lại.
- Hà Vĩnh, có gì từ từ nói, anh cởi đồ ra làm gì?
- Em nghĩ một nam một nữ vào phòng cởi đồ ra để làm gì?
- Anh mà làm bậy, tôi sẽ kiện anh.
- Được.
- Hà Vĩnh!!! Anh bình tĩnh một chút có được không, có cái gì hiểu lầm thì nói cho rõ ràng.
Đối diện với con thú bị thương Hà Vĩnh, Vivian thật sự không biết phải làm gì bây giờ.
- Không có chuyện gì hiểu lầm cả, anh thấy đã quá rõ ràng rồi.