Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Cơ hội
Hàn Liên ngoan ngoãn ngồi trên xe một hồi, đột nhiên bật dậy một cái thật mạnh. Đầu va vào trần xe phát ra một tiếng cốp giòn giã. Làm Hàn Thiên cùng Lãnh Phong hết hồn theo.
"Tiểu Liên sao vậy?". Hàn Thiên lo lắng hỏi.
"Em không sao." Hàn Liên mấy hứng trả lời. Cậu bỗng nhiên nhớ ra một việc trong truyện hình như lần đầu tiên của Hàn Diệp với công quân Úc Tử Lam là ở nhà hàng, trong phòng vip.
Khi nãy Úc Tử Lam đến rước Hàn Diệp đi ăn hẳn chính là lúc này rồi.
Aaaaa tức chết được cậu cũng muốn đi nghe lén a.
Hàn Liên vô cùng sốt ruột, càng vô cùng tiếc nuối. Nhưng cử chỉ này của cậu lọt vào mắt Lãnh Phong là đang nhớ nhung ai đó. Lãnh Phong tự mình bổ não một hồi rồi tự mình tức giận không hiểu tại sao.
*
Trong nhà hàng, ở một phòng vip nào đó, đúng như Hàn Liên nghĩ, Hàn Diệp ngồi một bên bàn ăn, Úc Tử Lam cũng ngồi bên cạnh, một tay thì đút thức ăn cho Hàn Diệp còn tay kia thì không ngừng sờ soạn trên người y.
Lát sau cả căn phòng tràn ngập những tiếng thở dốc nặng nề. Hàn Diệp say mê hùa theo người trên thân làm loạn.
Nhưng y không biết có một việc đang diễn ra sẽ khiến y hối hận tột cùng.
*
Hai chiếc xe chạy vào cổng Hàn gia, xe vừa dừng lại Hàn Liên lập tức nhảy vọt xuống. Chạy vào nhà
"Tiểu Liên!". Nghe thấy tiếng Hàn Thiên gọi Hàn Liên liền dừng bước.
"Dạ?".
"Em không biết cảm ơn sao?". Giọng Hàn Thiên có phần nghiêm khắc
"Cảm ơn." Hàn Liên bĩu môi: hừ, có ai muốn ngồi xe anh ta đâu.
Hàn Thiên thấy cậu chỉ nói một câu như vậy rồi chạy vào nhà, liền thở dài:" Thằng bé này sao hôm nay kì lạ như vậy chứ." Rồi quay sang cảm ơn Lãnh Phong.
Lãnh Phong không nói gì tạm biệt rồi lên xe về Lãnh gia.
Hàn Liên chạy một mạch vào nhà, vừa vào đến cửa đã thấy cha Hàn đang ngồi nói chuyện với ai đấy.
"Tiểu Liên, về rồi à con, lại đây!". Cha Hàn thấy cậu liền giơ tay gọi cậu lại bảo.
Hàn Liên nhanh chóng chạy lại, thấy rõ người ngồi đối diễn hai mắt cậu sáng lên:" Chào Bác Trần!"
"Haha, không cần khách khí". Trần Thành đưa tay xoa đầu Hàn Liên càng nhìn ông càng vừa mắt đứa trẻ này a. So với từ "ngài Trần" mà lúc trước Hàn Diệp gọi, ông càng thích cách Bác Trần này hơn, nghe rất gần gũi.
Cha Hàn cũng cười nói:" Con còn nhớ lúc trước đã đồng ý với chú Trần việc gì không?".
"A..tất nhiên là nhớ rồi, con chỉ sợ bác Trần quên con thôi." Hàn Liên bĩu bĩu môi.
"Sao mà quên được chứ, nhất là con vừa ôm về một giải thưởng lớn oanh động cả nước thế mà." Trần Thành cười lớn, lại quay sang cha Hàn thở dài:" Ngài thật có phúc quá, có được đứa con vừa tài giỏi vừa đáng yêu như vầy, thật khiến người như tôi ghen tị"
"Ngài Trần quá lời rồi, việc khi nãy tôi cũng không thay con trai mình quyết định được ngài xem trao đổi với Tiểu Liên đi."
Trần Thành như vừa sực nhớ ra:" Xem tôi kìa, mém tí quên mất. Tiểu Liên à, cháu có muốn làm diễn viên không, bác đang quay một bộ Hollywood có một vai cháu rất hợp, nhưng đây là bộ phim tầm Hollywood vai diễn sẽ rất áp lực sẽ không có thời gian để NG hay chỉ dẫn cho cháu, cháu muốn thử không? Haizzz bác biết như vậy là hơi xem trọng cháu quá cho nên bác cho cháu một cơ hội casting cháu sẽ đi chứ?".
Nghe Trần Thành nói một tràng dài như vậy, Hàn Liên cũng không tỏ vẻ mất hứng, mà càng hưng phấn hơn:" Thật ạ?"
"Thật!". Trần Thành trả lời, hồi hộp đợi đáp án của cậu
Chỉ thấy cậu không trả lời mà chạy lên lầu. Trần Thành ngẩng ra, nhìn cha Hàn. Cha Hàn lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết Hàn Liên chạy đi đâu.
Khoảng một phút sau, Hàn Liên quay lại, tay cầm điện thoại cá nhân của mình:" Đây là e_mail của cháu, tối bác gửi kịch bản cho cháu nhé, cháu muốn thử sức!".
Lúc này trái tim của Trần Thành mới hạ xuống, vô cùng cao hứng ghi lại e_mail.
"Còn Hàn Diệp đâu?". Trần Thành vừa ghi vừa hỏi.
"Anh ba đi ăn với bạn rồi ạ? Bác có việc gì không con truyền lời cho?". Hàn Liên cười cười líu ríu nói.
"Không có gì đâu, coi như không có duyên đi". Trần Thành trả lời
Nghe tới đây ý cười trong mắt Hàn Liên càng sâu. Trong nguyên tác Trần Thành là một người tin vào duyên số vô cùng. Nếu để Hàn Diệp biết chỉ vì một lần ứ ừ ư mà để đánh mất cơ hội diễn phim thì sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ? Ha ha hẳn là nghẹn chết.
Lúc này mấy người Hàn Thiên cũng vào tới, Trần Thành đã xong việc nói rằng mốt sẽ bắt đầu casting rồi đưa cho cậu một tấm vé mời casting bảo cậu cố gắng nắm bắt. Rồi ra về.
Mấy cha con Hàn Liên tiễn người ra tới cổng. Dọc đường Hàn Liên luôn nhảy chân sáo, trong miệng líu lo hát những bài hát vui nhộn chọc cho Trần Thành và mọi người cười không ngớt miệng.
Hàn Thiên thân là một đệ khống làm sao có thể nhị được liền lập tức móc ra điện thoại chụp vài tấm mới thõa mãn.
___________________________________
Hàn Diệp mà gặp ngoài đời bạn thân tui sẽ chỉ thẳng vô mặt nó mà chửi:" Đồ mê trai bỏ tương lai. Đồ mê c* là thằng ngu ")
"Tiểu Liên sao vậy?". Hàn Thiên lo lắng hỏi.
"Em không sao." Hàn Liên mấy hứng trả lời. Cậu bỗng nhiên nhớ ra một việc trong truyện hình như lần đầu tiên của Hàn Diệp với công quân Úc Tử Lam là ở nhà hàng, trong phòng vip.
Khi nãy Úc Tử Lam đến rước Hàn Diệp đi ăn hẳn chính là lúc này rồi.
Aaaaa tức chết được cậu cũng muốn đi nghe lén a.
Hàn Liên vô cùng sốt ruột, càng vô cùng tiếc nuối. Nhưng cử chỉ này của cậu lọt vào mắt Lãnh Phong là đang nhớ nhung ai đó. Lãnh Phong tự mình bổ não một hồi rồi tự mình tức giận không hiểu tại sao.
*
Trong nhà hàng, ở một phòng vip nào đó, đúng như Hàn Liên nghĩ, Hàn Diệp ngồi một bên bàn ăn, Úc Tử Lam cũng ngồi bên cạnh, một tay thì đút thức ăn cho Hàn Diệp còn tay kia thì không ngừng sờ soạn trên người y.
Lát sau cả căn phòng tràn ngập những tiếng thở dốc nặng nề. Hàn Diệp say mê hùa theo người trên thân làm loạn.
Nhưng y không biết có một việc đang diễn ra sẽ khiến y hối hận tột cùng.
*
Hai chiếc xe chạy vào cổng Hàn gia, xe vừa dừng lại Hàn Liên lập tức nhảy vọt xuống. Chạy vào nhà
"Tiểu Liên!". Nghe thấy tiếng Hàn Thiên gọi Hàn Liên liền dừng bước.
"Dạ?".
"Em không biết cảm ơn sao?". Giọng Hàn Thiên có phần nghiêm khắc
"Cảm ơn." Hàn Liên bĩu môi: hừ, có ai muốn ngồi xe anh ta đâu.
Hàn Thiên thấy cậu chỉ nói một câu như vậy rồi chạy vào nhà, liền thở dài:" Thằng bé này sao hôm nay kì lạ như vậy chứ." Rồi quay sang cảm ơn Lãnh Phong.
Lãnh Phong không nói gì tạm biệt rồi lên xe về Lãnh gia.
Hàn Liên chạy một mạch vào nhà, vừa vào đến cửa đã thấy cha Hàn đang ngồi nói chuyện với ai đấy.
"Tiểu Liên, về rồi à con, lại đây!". Cha Hàn thấy cậu liền giơ tay gọi cậu lại bảo.
Hàn Liên nhanh chóng chạy lại, thấy rõ người ngồi đối diễn hai mắt cậu sáng lên:" Chào Bác Trần!"
"Haha, không cần khách khí". Trần Thành đưa tay xoa đầu Hàn Liên càng nhìn ông càng vừa mắt đứa trẻ này a. So với từ "ngài Trần" mà lúc trước Hàn Diệp gọi, ông càng thích cách Bác Trần này hơn, nghe rất gần gũi.
Cha Hàn cũng cười nói:" Con còn nhớ lúc trước đã đồng ý với chú Trần việc gì không?".
"A..tất nhiên là nhớ rồi, con chỉ sợ bác Trần quên con thôi." Hàn Liên bĩu bĩu môi.
"Sao mà quên được chứ, nhất là con vừa ôm về một giải thưởng lớn oanh động cả nước thế mà." Trần Thành cười lớn, lại quay sang cha Hàn thở dài:" Ngài thật có phúc quá, có được đứa con vừa tài giỏi vừa đáng yêu như vầy, thật khiến người như tôi ghen tị"
"Ngài Trần quá lời rồi, việc khi nãy tôi cũng không thay con trai mình quyết định được ngài xem trao đổi với Tiểu Liên đi."
Trần Thành như vừa sực nhớ ra:" Xem tôi kìa, mém tí quên mất. Tiểu Liên à, cháu có muốn làm diễn viên không, bác đang quay một bộ Hollywood có một vai cháu rất hợp, nhưng đây là bộ phim tầm Hollywood vai diễn sẽ rất áp lực sẽ không có thời gian để NG hay chỉ dẫn cho cháu, cháu muốn thử không? Haizzz bác biết như vậy là hơi xem trọng cháu quá cho nên bác cho cháu một cơ hội casting cháu sẽ đi chứ?".
Nghe Trần Thành nói một tràng dài như vậy, Hàn Liên cũng không tỏ vẻ mất hứng, mà càng hưng phấn hơn:" Thật ạ?"
"Thật!". Trần Thành trả lời, hồi hộp đợi đáp án của cậu
Chỉ thấy cậu không trả lời mà chạy lên lầu. Trần Thành ngẩng ra, nhìn cha Hàn. Cha Hàn lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết Hàn Liên chạy đi đâu.
Khoảng một phút sau, Hàn Liên quay lại, tay cầm điện thoại cá nhân của mình:" Đây là e_mail của cháu, tối bác gửi kịch bản cho cháu nhé, cháu muốn thử sức!".
Lúc này trái tim của Trần Thành mới hạ xuống, vô cùng cao hứng ghi lại e_mail.
"Còn Hàn Diệp đâu?". Trần Thành vừa ghi vừa hỏi.
"Anh ba đi ăn với bạn rồi ạ? Bác có việc gì không con truyền lời cho?". Hàn Liên cười cười líu ríu nói.
"Không có gì đâu, coi như không có duyên đi". Trần Thành trả lời
Nghe tới đây ý cười trong mắt Hàn Liên càng sâu. Trong nguyên tác Trần Thành là một người tin vào duyên số vô cùng. Nếu để Hàn Diệp biết chỉ vì một lần ứ ừ ư mà để đánh mất cơ hội diễn phim thì sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ? Ha ha hẳn là nghẹn chết.
Lúc này mấy người Hàn Thiên cũng vào tới, Trần Thành đã xong việc nói rằng mốt sẽ bắt đầu casting rồi đưa cho cậu một tấm vé mời casting bảo cậu cố gắng nắm bắt. Rồi ra về.
Mấy cha con Hàn Liên tiễn người ra tới cổng. Dọc đường Hàn Liên luôn nhảy chân sáo, trong miệng líu lo hát những bài hát vui nhộn chọc cho Trần Thành và mọi người cười không ngớt miệng.
Hàn Thiên thân là một đệ khống làm sao có thể nhị được liền lập tức móc ra điện thoại chụp vài tấm mới thõa mãn.
___________________________________
Hàn Diệp mà gặp ngoài đời bạn thân tui sẽ chỉ thẳng vô mặt nó mà chửi:" Đồ mê trai bỏ tương lai. Đồ mê c* là thằng ngu ")
Bình luận facebook