Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Editor: Hạ Cẩn
Khung cảnh này, mờ ám đến cực điểm.
Trên người Trình Tuyển có hương vị tươi mát nhàn nhạt khi tắm, hơi nước lạnh lẽo thấm vào da thịt, anh đến càng gần, hương vị kia ngày càng bao phủ lấy Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu bị vây hãm.
Thằng chó này muốn chiếm tiện nghi của cô? Nên tránh? Hay là không tránh tốt hơn?
Cô đồng ý với anh là thử một lần, nhưng mà tiến triển này hình như quá nhanh rồi, còn chưa tiến hành ấp ấp ôm ôm đã nhảy đến hôn rồi sao? Anh sẽ không thừa thắng tiến lên, hôn môi rồi lại muốn tiến thêm một bước nữa chứ?
Nội tâm Nguyễn Thu Thu giao chiến kịch liệt, khiến cô rất bối rối.
Cô không hề phát hiện ra những thay đổi của mình. Nếu như là trước kia, Trình Tuyển mà dám làm ra hành động như vậy thì đã bị cô sớm bị cô tẩn cho bay lên chín tầng mây, đâu còn để anh có cơ hội mà bóp cằm này nọ.
Lọn tóc xõa lòa xòa trước trán che khuất mí mắt của anh, ánh mắt Trình Tuyển lại nhiều thêm mấy phần tình cảm không thể nói rõ, cúi đầu, tiến đến sát mặt Nguyễn Thu Thu. Nguyễn Thu Thu rõ ràng đã cảm giác được điều gì, cô tránh đi ánh mắt của Trình Tuyển, thân thể lảo đảo về sau, hồi hộp khiến mặt cô đỏ bừng.
Chỉ là, trong mắt của cô, sự hoảng loạn và choáng ngợp nhiều hơn là động tình.
Cơ thể Trình Tuyển dừng lại.
"Anh muốn làm gì?" Nguyễn Thu Thu lại khôi phục vẻ giương nanh múa vuốt như một con thú xù lông.
"..."
Anh đến càng ngày càng gần, Nguyễn Thu Thu hận không thể áp sát vào tường, hòa làm một thể với nó. Đang lúc này, cô cảm nhận được đầu ngón tay Trình Tuyển nhẹ nhàng đặt trên chỗ cổ non mềm của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, tóc gáy Nguyễn Thu Thu dựng đứng hết lên, da gà da vịt thi nhau mọc lên. Bên tai cô ngứa đến khó chịu, cô rất muốn mạnh tay cào một cái.
Giây tiếp theo.
"A!" Nơi cổ truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Nguyễn Thu Thu hét lên một tiếng.
Đầu sỏ gây tội dĩ nhiên chính là trực nam siêu cấp vô địch nhất vũ trụ - Trình Tuyển. Anh thế mà dám thừa dịp Nguyễn Thu Thu không phòng bị, bám chặt vào thịt mềm tren cổ cô, véo một cái! Nguyễn Thu Thu đau đến sắp chảy nước mắt rồi.
Sau khi hoảng hồn, cô bình tĩnh lại, nổi trận đùng đùng trừng mắt nhìn Trình Tuyển, không ngờ vào lúc mập mờ như này mà anh lại làm ra chuyện động trời như vậy!
"Anh đang làm gì vậy?"
Trình Tuyển thu tay lại, đứng thẳng người lên, chậm rãi nói: "Làm vườn"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cô càng nghe càng tức. Tức đến mức muốn lập tức móc ra sổ kết hôn, kéo Trình Tuyển đến cục dân chính ly hôn, để cái loại đàn ông sinh sản vô tính chết tiệt này tự sinh tự diệt.
Nguyễn Thu Thu vốn dĩ đã nghĩ ra một biện pháp tốt, là hai người cầm ống hút giúp nhau hút ra mấy quả dâu tây đem đi lừa Bạch Lung chút là xong. Ai mà ngờ, Trình Tuyển lại làm ra chuyện như thế, khiến đầu óc của cô sạch bong, quên béng mất mình đến làm gì.
Lúc này, bác nông dân Trình Tuyển cúi đầu, tiến đến trước mặt Nguyễn Thu Thu: "Tới lượt em."
Nguyễn Thu Thu lâm vào trầm mặc.
Hình như, Trình Tuyển rất thật lòng muốn hoàn thành chuyện làm vườn này.
Mượn sức tức giận, Nguyễn Thu Thu hít một hơi. Trình Tuyển rất phối hợp, không hề nhúc nhích, để mặc cho Nguyễn Thu Thu tìm xong chỗ tốt, bóp lấy làn da gần xương quai xanh của anh, dùng hết sức bình sinh nhéo một cái.
Cả quá trình, vẻ mặt Trình Tuyển đều rất thờ ơ, bị nhéo xong cũng chỉ im lặng nhìn cô, suýt nữa khiến Nguyễn Thu Thu cho rằng lực tay mình quá nhỏ. Lúc cô buông tay ra, một quả dâu đỏ rực đã nằm thình lình trên vai Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu thở phào.
"Được rồi, xem như hòa, một trả một"
Giữ vững tinh thần nghiên cứu khoa học, Trình Tuyển cho hay: "Mỗi người một điểm đỏ, giống như bị muỗi cắn còn rất đối xứng, không giống thật."
"Vậy giờ sao, chẳng nhẽ véo thêm mấy cái à?"
Ký ức đau đớn kia vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí Nguyễn Thu Thu. Cô cảnh giác lui về sau một bước, nói: "Anh đừng làm bậy!"
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Oẳn tù tì"
Nguyễn Thu Thu: "Hả?"
...
So vận may, Nguyễn Thu Thu tự nhận là mình có vận may rất tốt trong trò này. Trước kia chơi oẳn tù tì cùng mấy đứa bạn, số lần cô thắng rất nhiều. Tức khắc, lòng tự tin của Nguyễn Thu Thu bốc cháy mãnh liệt, đứng thẳng tắp, nói: "Oẳn tù tì thì oẳn tù tì, nhào vô."
Ai thắng thì được véo cổ người kia một cái, tổng cộng ba ván.
Phương thức trồng dâu tàn khốc như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nghĩ ra.
Nguyễn Thu Thu nín thở tập trung, căng thẳng quan sát động tác tay của Trình Tuyển, hai người im lặng mặt đối mặt, Nguyễn Thu Thu căng thẳng siết chặt nắm đấm, nói: "Một, hai, ba——"
Nguyễn Thu Thu ra kéo.
Trình Tuyển ra bao.
".. A, em thắng!" Hai mắt Nguyễn Thu Thu lấp lánh ánh sao, khoái chí bảo Trình Tuyển cúi đầu xuống, "Nhanh nhanh nhanh, em muốn trồng dâu!"
Trình Tuyển nghe cô, cúi thấp đầu xuống, mặc cho Nguyễn Thu Thu chọn tới chọn lui trên vai anh, thành công lưu lại một quả dâu tâu nho nhỏ. Nguyễn Thu Thu hứng chí phừng phừng giơ tay lên, chuẩn bị oẳn tù tì ván thứ hai.
Một, hai, ba ----
Nguyễn Thu Thu cả kinh: "Em lại thắng!"
Trình Tuyển ừ một tiếng, không hề kinh ngạc, chỉ tiếp tục cúi đầu xuống để Nguyễn Thu Thu trồng dâu tây. Nguyễn Thu Thu véo một cái, nhìn ba viên "dâu tây" đỏ rực trên cổ anh, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, hơi ngượng ngùng.
"Em véo anh hai cái rồi, anh cũng véo một cái đi."
Trình Tuyển: "Ừ"
Nguyễn Thu Thu: "? "
Không biết cái gì gọi là khách khí à?
Lời đã nói ra không thể rút lại, Nguyễn Thu Thu khẽ cắn môi, thò đầu lại gầm để Trình Tuyển chọn chỗ trồng dâu. Cô nhắm mắt lại, cau mày, chuẩn bị kỹ để nghênh đón cảm giác đau nhói đột nhiên đến.
Im lặng. Tiếp tục im lặng.
Nguyễn Thu Thu lờ mờ cảm thấy tiếng hít thở bình ổn của Trình Tuyển trên đỉnh đầu, nhưng không hề thấy động tác của đối phương. Cô lặng lẽ mở hé một mắt ra, lại nhìn thấy Trình Tuyển bước về phía sofa.
"Anh muốn làm gì?" Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy kinh dị: "Không phải là đi tìm công cụ đó chứ?"
Trình Tuyển: ".... Em nghĩ nhiều rồi. "
Anh cầm một bình trà lạnh, vặn ra, yên lặng uống hết nửa bình.
Nguyễn Thu Thu: "Không trồng dâu, làm vườn?"
Trình Tuyển quay đầu đi chỗ khác, giọng nguội ngắt: "Để lần sau."
Nguyễn Thu Thu về phòng đi ngủ, cô ngồi trước mặt kính bàn trang điểm cẩn thận quan sát, chợt nhìn, vết đỏ chỗ cổ đích xác giống như vừa mới làm xong.
Mặt Nguyễn Thu Thu đỏ lên, tức khắc ngượng ngùng. Tưởng tượng đến cái mặt quỷ ngày mai của Bạch Long Mã, cô càng thêm xấu hổ, bỗng nhiên cảm thấy đây cũng không phải là một ý kiến hay. Nhưng mà, lại nói tiếp, cũng chỉ có Trình Tuyển có thể tùy cô làm loạn như vậy.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên Trình Tuyển đứng trước mặt, khuôn mặt thờ ơ thành thương hiệu kia hình như có hơi khang khác, nhưng cô lại không thể nói rõ là khác chỗ nào.
... Được rồi, được rồi.
Nguyễn Thu Thu phất tay, đập tan mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Ngày mai còn phải rời giường trang điểm, cô vẫn nên đi ngủ sớm thì hơn.
Nằm trên giường, Nguyễn Thu Thu trở mình, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong một căn phòng khác.
Màn cửa trĩu nặng bị kéo kín, Trình Tuyển nằm trên giường, không hề buồn ngủ chút nào.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên làn da mềm mại, đôi môi đỏ hồng, đôi vai tinh tế như ngọc của Nguyễn Thu Thu, làm cho người ta tò mò, không biết lúc chạm tay vào sẽ có cảm giác như thế nào.
Chắc là cảm giác sẽ tốt lắm.
Anh trở mình, càng không ngủ được.
.....
Hôm sau.
Nguyễn Thu Thu phấn chấn xuống giường trang điểm, nhìn nhìn, hình như không đúng lắm. Gương mặt cô gái trong gương đẹp như họa, làn da sạch sẽ, trắng nõn như ngọc, đến cả lỗ chân lông cũng không thấy, chỉ trang điểm nhẹ đã đủ thêm màu. Nhưng càng nhìn Nguyễn Thu Thu càng cảm thấy không ổn, không khỏi rơi vào trầm tư.
Hình như... mất cái gì?
Nguyễn Thu Thu thận trọng xem xét từ trên xuống dưới, rốt cuộc cũng tìm được chỗ không ổn. Cô khiếp sợ phát hiện ra --------- "dâu tây" hết rồi! HẾT RỒI!
"Trình Tuyển, Trình Tuyển." Cô vội vàng đứng lên gọi Trình Tuyển.
Mặc áo ngủ rộng rãi, Trình Tuyển vuốt vuốt con mắt buồn ngủ mông lung, mở cửa phòng ngủ. Nguyễn Thu Thu lắm chặt cánh tay anh, lôi cổ áo Trình Tuyển ra, nhón mũi chân lên quan sát. Trình Tuyển quyết đoán từ bỏ phản kháng, mặc cho cô nhìn đi nhìn lại, còn thuận tiện giúp Nguyễn Thu Thu kéo xuống chút nữa để dễ nhìn hơn.
Nguyễn Thu Thu tuyệt vọng tìm lúc lâu, quả nhiên, mấy chỗ bị cô nhéo đều khôi phục lại như lúc đầu rồi, không còn gì hết.
"... Trời ạ." Nguyễn Thu Thu đưa đám.
Trình Tuyển: "?"
"Anh nói xem, đêm qua em đã vất vả cực nhọc thế cơ mà?" Nguyễn Tường Lâm chính thức online, bước chân biểu lộ tinh thần sa sút trầm trọng, thất tha thất thiểu đi về phòng: "Tôi thật đần, đần."
Trình Tuyển: "..."
"Thế mà em lại không biết vết nhéo không để qua ngày thứ hai được, anh nói có phải chúng ta dùng sức quá nhỏ hay không?"
Trình Tuyển im lặng quỷ dị mấy giây, chậm rãi nói: "Có lẽ."
Anh đương nhiên biết.
***Tác giả có lời muốn nói: Tuyển Tuyển của chúng ta mềm lòng, nhất định muốn chờ Nguyễn Thu Thu cam tâm tình nguyện mới chịu.
Ban đêm, nằm ở trên giường, Trình Tuyển:... Hối hận.
Khung cảnh này, mờ ám đến cực điểm.
Trên người Trình Tuyển có hương vị tươi mát nhàn nhạt khi tắm, hơi nước lạnh lẽo thấm vào da thịt, anh đến càng gần, hương vị kia ngày càng bao phủ lấy Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu bị vây hãm.
Thằng chó này muốn chiếm tiện nghi của cô? Nên tránh? Hay là không tránh tốt hơn?
Cô đồng ý với anh là thử một lần, nhưng mà tiến triển này hình như quá nhanh rồi, còn chưa tiến hành ấp ấp ôm ôm đã nhảy đến hôn rồi sao? Anh sẽ không thừa thắng tiến lên, hôn môi rồi lại muốn tiến thêm một bước nữa chứ?
Nội tâm Nguyễn Thu Thu giao chiến kịch liệt, khiến cô rất bối rối.
Cô không hề phát hiện ra những thay đổi của mình. Nếu như là trước kia, Trình Tuyển mà dám làm ra hành động như vậy thì đã bị cô sớm bị cô tẩn cho bay lên chín tầng mây, đâu còn để anh có cơ hội mà bóp cằm này nọ.
Lọn tóc xõa lòa xòa trước trán che khuất mí mắt của anh, ánh mắt Trình Tuyển lại nhiều thêm mấy phần tình cảm không thể nói rõ, cúi đầu, tiến đến sát mặt Nguyễn Thu Thu. Nguyễn Thu Thu rõ ràng đã cảm giác được điều gì, cô tránh đi ánh mắt của Trình Tuyển, thân thể lảo đảo về sau, hồi hộp khiến mặt cô đỏ bừng.
Chỉ là, trong mắt của cô, sự hoảng loạn và choáng ngợp nhiều hơn là động tình.
Cơ thể Trình Tuyển dừng lại.
"Anh muốn làm gì?" Nguyễn Thu Thu lại khôi phục vẻ giương nanh múa vuốt như một con thú xù lông.
"..."
Anh đến càng ngày càng gần, Nguyễn Thu Thu hận không thể áp sát vào tường, hòa làm một thể với nó. Đang lúc này, cô cảm nhận được đầu ngón tay Trình Tuyển nhẹ nhàng đặt trên chỗ cổ non mềm của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, tóc gáy Nguyễn Thu Thu dựng đứng hết lên, da gà da vịt thi nhau mọc lên. Bên tai cô ngứa đến khó chịu, cô rất muốn mạnh tay cào một cái.
Giây tiếp theo.
"A!" Nơi cổ truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Nguyễn Thu Thu hét lên một tiếng.
Đầu sỏ gây tội dĩ nhiên chính là trực nam siêu cấp vô địch nhất vũ trụ - Trình Tuyển. Anh thế mà dám thừa dịp Nguyễn Thu Thu không phòng bị, bám chặt vào thịt mềm tren cổ cô, véo một cái! Nguyễn Thu Thu đau đến sắp chảy nước mắt rồi.
Sau khi hoảng hồn, cô bình tĩnh lại, nổi trận đùng đùng trừng mắt nhìn Trình Tuyển, không ngờ vào lúc mập mờ như này mà anh lại làm ra chuyện động trời như vậy!
"Anh đang làm gì vậy?"
Trình Tuyển thu tay lại, đứng thẳng người lên, chậm rãi nói: "Làm vườn"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cô càng nghe càng tức. Tức đến mức muốn lập tức móc ra sổ kết hôn, kéo Trình Tuyển đến cục dân chính ly hôn, để cái loại đàn ông sinh sản vô tính chết tiệt này tự sinh tự diệt.
Nguyễn Thu Thu vốn dĩ đã nghĩ ra một biện pháp tốt, là hai người cầm ống hút giúp nhau hút ra mấy quả dâu tây đem đi lừa Bạch Lung chút là xong. Ai mà ngờ, Trình Tuyển lại làm ra chuyện như thế, khiến đầu óc của cô sạch bong, quên béng mất mình đến làm gì.
Lúc này, bác nông dân Trình Tuyển cúi đầu, tiến đến trước mặt Nguyễn Thu Thu: "Tới lượt em."
Nguyễn Thu Thu lâm vào trầm mặc.
Hình như, Trình Tuyển rất thật lòng muốn hoàn thành chuyện làm vườn này.
Mượn sức tức giận, Nguyễn Thu Thu hít một hơi. Trình Tuyển rất phối hợp, không hề nhúc nhích, để mặc cho Nguyễn Thu Thu tìm xong chỗ tốt, bóp lấy làn da gần xương quai xanh của anh, dùng hết sức bình sinh nhéo một cái.
Cả quá trình, vẻ mặt Trình Tuyển đều rất thờ ơ, bị nhéo xong cũng chỉ im lặng nhìn cô, suýt nữa khiến Nguyễn Thu Thu cho rằng lực tay mình quá nhỏ. Lúc cô buông tay ra, một quả dâu đỏ rực đã nằm thình lình trên vai Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu thở phào.
"Được rồi, xem như hòa, một trả một"
Giữ vững tinh thần nghiên cứu khoa học, Trình Tuyển cho hay: "Mỗi người một điểm đỏ, giống như bị muỗi cắn còn rất đối xứng, không giống thật."
"Vậy giờ sao, chẳng nhẽ véo thêm mấy cái à?"
Ký ức đau đớn kia vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí Nguyễn Thu Thu. Cô cảnh giác lui về sau một bước, nói: "Anh đừng làm bậy!"
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Oẳn tù tì"
Nguyễn Thu Thu: "Hả?"
...
So vận may, Nguyễn Thu Thu tự nhận là mình có vận may rất tốt trong trò này. Trước kia chơi oẳn tù tì cùng mấy đứa bạn, số lần cô thắng rất nhiều. Tức khắc, lòng tự tin của Nguyễn Thu Thu bốc cháy mãnh liệt, đứng thẳng tắp, nói: "Oẳn tù tì thì oẳn tù tì, nhào vô."
Ai thắng thì được véo cổ người kia một cái, tổng cộng ba ván.
Phương thức trồng dâu tàn khốc như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nghĩ ra.
Nguyễn Thu Thu nín thở tập trung, căng thẳng quan sát động tác tay của Trình Tuyển, hai người im lặng mặt đối mặt, Nguyễn Thu Thu căng thẳng siết chặt nắm đấm, nói: "Một, hai, ba——"
Nguyễn Thu Thu ra kéo.
Trình Tuyển ra bao.
".. A, em thắng!" Hai mắt Nguyễn Thu Thu lấp lánh ánh sao, khoái chí bảo Trình Tuyển cúi đầu xuống, "Nhanh nhanh nhanh, em muốn trồng dâu!"
Trình Tuyển nghe cô, cúi thấp đầu xuống, mặc cho Nguyễn Thu Thu chọn tới chọn lui trên vai anh, thành công lưu lại một quả dâu tâu nho nhỏ. Nguyễn Thu Thu hứng chí phừng phừng giơ tay lên, chuẩn bị oẳn tù tì ván thứ hai.
Một, hai, ba ----
Nguyễn Thu Thu cả kinh: "Em lại thắng!"
Trình Tuyển ừ một tiếng, không hề kinh ngạc, chỉ tiếp tục cúi đầu xuống để Nguyễn Thu Thu trồng dâu tây. Nguyễn Thu Thu véo một cái, nhìn ba viên "dâu tây" đỏ rực trên cổ anh, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, hơi ngượng ngùng.
"Em véo anh hai cái rồi, anh cũng véo một cái đi."
Trình Tuyển: "Ừ"
Nguyễn Thu Thu: "? "
Không biết cái gì gọi là khách khí à?
Lời đã nói ra không thể rút lại, Nguyễn Thu Thu khẽ cắn môi, thò đầu lại gầm để Trình Tuyển chọn chỗ trồng dâu. Cô nhắm mắt lại, cau mày, chuẩn bị kỹ để nghênh đón cảm giác đau nhói đột nhiên đến.
Im lặng. Tiếp tục im lặng.
Nguyễn Thu Thu lờ mờ cảm thấy tiếng hít thở bình ổn của Trình Tuyển trên đỉnh đầu, nhưng không hề thấy động tác của đối phương. Cô lặng lẽ mở hé một mắt ra, lại nhìn thấy Trình Tuyển bước về phía sofa.
"Anh muốn làm gì?" Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy kinh dị: "Không phải là đi tìm công cụ đó chứ?"
Trình Tuyển: ".... Em nghĩ nhiều rồi. "
Anh cầm một bình trà lạnh, vặn ra, yên lặng uống hết nửa bình.
Nguyễn Thu Thu: "Không trồng dâu, làm vườn?"
Trình Tuyển quay đầu đi chỗ khác, giọng nguội ngắt: "Để lần sau."
Nguyễn Thu Thu về phòng đi ngủ, cô ngồi trước mặt kính bàn trang điểm cẩn thận quan sát, chợt nhìn, vết đỏ chỗ cổ đích xác giống như vừa mới làm xong.
Mặt Nguyễn Thu Thu đỏ lên, tức khắc ngượng ngùng. Tưởng tượng đến cái mặt quỷ ngày mai của Bạch Long Mã, cô càng thêm xấu hổ, bỗng nhiên cảm thấy đây cũng không phải là một ý kiến hay. Nhưng mà, lại nói tiếp, cũng chỉ có Trình Tuyển có thể tùy cô làm loạn như vậy.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên Trình Tuyển đứng trước mặt, khuôn mặt thờ ơ thành thương hiệu kia hình như có hơi khang khác, nhưng cô lại không thể nói rõ là khác chỗ nào.
... Được rồi, được rồi.
Nguyễn Thu Thu phất tay, đập tan mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Ngày mai còn phải rời giường trang điểm, cô vẫn nên đi ngủ sớm thì hơn.
Nằm trên giường, Nguyễn Thu Thu trở mình, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong một căn phòng khác.
Màn cửa trĩu nặng bị kéo kín, Trình Tuyển nằm trên giường, không hề buồn ngủ chút nào.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên làn da mềm mại, đôi môi đỏ hồng, đôi vai tinh tế như ngọc của Nguyễn Thu Thu, làm cho người ta tò mò, không biết lúc chạm tay vào sẽ có cảm giác như thế nào.
Chắc là cảm giác sẽ tốt lắm.
Anh trở mình, càng không ngủ được.
.....
Hôm sau.
Nguyễn Thu Thu phấn chấn xuống giường trang điểm, nhìn nhìn, hình như không đúng lắm. Gương mặt cô gái trong gương đẹp như họa, làn da sạch sẽ, trắng nõn như ngọc, đến cả lỗ chân lông cũng không thấy, chỉ trang điểm nhẹ đã đủ thêm màu. Nhưng càng nhìn Nguyễn Thu Thu càng cảm thấy không ổn, không khỏi rơi vào trầm tư.
Hình như... mất cái gì?
Nguyễn Thu Thu thận trọng xem xét từ trên xuống dưới, rốt cuộc cũng tìm được chỗ không ổn. Cô khiếp sợ phát hiện ra --------- "dâu tây" hết rồi! HẾT RỒI!
"Trình Tuyển, Trình Tuyển." Cô vội vàng đứng lên gọi Trình Tuyển.
Mặc áo ngủ rộng rãi, Trình Tuyển vuốt vuốt con mắt buồn ngủ mông lung, mở cửa phòng ngủ. Nguyễn Thu Thu lắm chặt cánh tay anh, lôi cổ áo Trình Tuyển ra, nhón mũi chân lên quan sát. Trình Tuyển quyết đoán từ bỏ phản kháng, mặc cho cô nhìn đi nhìn lại, còn thuận tiện giúp Nguyễn Thu Thu kéo xuống chút nữa để dễ nhìn hơn.
Nguyễn Thu Thu tuyệt vọng tìm lúc lâu, quả nhiên, mấy chỗ bị cô nhéo đều khôi phục lại như lúc đầu rồi, không còn gì hết.
"... Trời ạ." Nguyễn Thu Thu đưa đám.
Trình Tuyển: "?"
"Anh nói xem, đêm qua em đã vất vả cực nhọc thế cơ mà?" Nguyễn Tường Lâm chính thức online, bước chân biểu lộ tinh thần sa sút trầm trọng, thất tha thất thiểu đi về phòng: "Tôi thật đần, đần."
Trình Tuyển: "..."
"Thế mà em lại không biết vết nhéo không để qua ngày thứ hai được, anh nói có phải chúng ta dùng sức quá nhỏ hay không?"
Trình Tuyển im lặng quỷ dị mấy giây, chậm rãi nói: "Có lẽ."
Anh đương nhiên biết.
***Tác giả có lời muốn nói: Tuyển Tuyển của chúng ta mềm lòng, nhất định muốn chờ Nguyễn Thu Thu cam tâm tình nguyện mới chịu.
Ban đêm, nằm ở trên giường, Trình Tuyển:... Hối hận.
Bình luận facebook