Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: 63: Thi Đại Học 2
Nặc Nặc lấy tấm thẻ trong túi ra nhìn mới biết nó có màu đen, xung quanh viền thẻ khắc hoa văn xa hoa.
Cô giật mình, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chẳng lẽ đây là thẻ đen? Đòi tiền boa cũng chỉ là thuận miệng thôi, rốt cuộc nam chính nào chẳng có suy nghĩ rằng: hơn phân nửa thiên hạ đều thích tiền của ông đây, mà ông đây lại xem thường nhất là những cô gái thích tiền.
Nhưng lại không ngờ rằng anh hào phóng thế này.
Thứ lỗi cho cô nghèo không có kiến thức, thẻ đen cũng chỉ là được nghe qua, đây chính là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.
Thẻ này chỉ những người cực kì có tiền thân phận lại tôn quý mới được sở hữu, nghe nói là có thể quẹt thẻ không giới hạn, chính là loại thẻ không hề có hạn mức.
Nặc Nặc cảm thấy nếu Cừu Lệ không nhất quyết đòi làm người đàn ông của cô, thì cô rất muốn làm nhân viên của anh.
Thật là đáng sợ, cô nhìn tấm thẻ trong tay mà có chút buồn cười.
Cô đã từng mơ ước rằng mình sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ, để bọn họ không phải vất vả nữa.
Nhưng tiền ở trong mắt Cừu Lệ lại chỉ như một chuỗi những con số vô tri mà thôi.
Nặc Nặc cất tấm thẻ vào trong ngăn kéo rồi khoá lại.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ đi, đương nhiên sẽ không mang theo đồ của Cừu Lệ.
Những gì anh cho cô, cô đều cất hết ở đây.
Lên đại học sẽ có thời gian rảnh, chăm chỉ đi làm thêm là có thể tự nuôi được bản thân.
Tan học về Nặc Nặc mới biết hành động sáng nay của mình đã lấy lòng được Cừu Lệ.
Anh sai người mang một chú mèo nhỏ tới biệt thự, là một chú mèo Ragdoll đáng yêu.
Lúc mèo nhỏ được mang tới đã cắt hết móng, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đợi đến khi Nặc Nặc nhìn thấy nó, nó đang nằm cắn cuộn lên, mềm mụp kêu "meo meo".
Nặc Nặc nhịn không được vuốt vuốt lông nó.
Nó quá ngoan, nghiêng đầu nhìn Nặc Nặc, rồi lại liếm bàn tay cô để lấy lòng.
Giống như có người đã huấn luyện cho nó cách lấy lòng chủ nhân, cô mới chỉ nhìn thôi đã hận không thể ôm vào lòng để hôn hôn.
Nặc Nặc rất thích, mẹ Trần lại đứng ở bên cạnh xụ mặt nhìn.
Không thể để nó làm cô chủ bị thương, một người một mèo, đều có cảm giác đáng yêu đến quỷ dị.
Mắt tròn xoe, tiếng nói lại mềm mại.
Nặc Nặc lưu luyến sờ đầu nó, sau đó nói với mẹ Trần: "Mẹ Trần, mẹ để người đưa nó đi đi."
"Cô chủ không thích?"
"Không phải, nó rất đáng yêu.
Nhưng con sắp thi rồi, sau này cũng phải đi học, nên để nó đi tìm một chủ nhân tốt hơn."
Mẹ Trần cũng không phản đối, sai người mang chú mèo đi.
Nặc Nặc thở dài, cô rời khỏi nơi này sẽ không mang theo nó.
Nếu Cừu Lệ dùng nó để trút giận thì không hay chút nào.
Nhưng dạo gần đây Cừu Lệ rất hay tặng quà, lại hào phóng với Nặc Nặc khiến cô ý thức được anh giống như đang đổi phương thức để ở chung với cô.
Chỉ là Nặc Nặc không rảnh để quan tâm, đảo mắt đã tới tháng 6.
Ở thế giới này mùa hè nóng mùa đông lạnh, điều hoà trong lớp học thổi vù vù, các bạn học đều khẩn trương vùi đầu đọc sách.
Nặc Nặc không có cách nào để rời khỏi tầm mắt của Cừu Lệ, cô cho rằng Tưởng Tân Nguyệt sẽ chủ động xuất hiện, nhưng không nghĩ rằng gần tới ngày thi đại học rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Tưởng Tân Nguyệt đâu.
Nếu những gì Trần Mậu nói là sự thật, vậy cô ta cũng quá trầm ổn rồi.
Nặc Nặc cũng không thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm vững vàng hơn.
Trước ngày thi đại học một ngày, trường học cho tự học, hy vọng các sĩ tử có thể thả lỏng một chút, căng thẳng quá sợ rằng sẽ gây ra phản ứng ngược.
Lữ Tương nói: "Làm sao bây giờ, mình khẩn trương quá.
Sao ba năm trôi qua nhanh thế nhỉ? Nếu được quay lại ba năm trước thì tốt rồi, mình nhất định sẽ cố gắng học ngay từ đầu lớp 10."
Nặc Nặc nhẹ giọng cười: "Không đâu, nếu trở lại lớp 10, cậu nhất định sẽ nghĩ dù sao cũng còn hẳn 3 năm, chơi 2 năm trước rồi lại tính, nhất định sẽ kịp."
Lữ Tương bị chọc cười, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng ít chút.
Nặc Nặc nói: "Cậu thả lỏng đi, nghĩ rằng cậu nhất định sẽ vượt qua, thực lực của cậu cũng đâu có tồi, thi đại học chính là đua tâm thái, cậu không biết thì không nhất định người khác sẽ biết, chỉ cần ăn điểm những câu cậu biết làm đã là rất giỏi rồi."
Lữ Tương gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Quả nhiên lời này lại được chủ nhiệm lớp Triệu Lệ cường điệu một lần.
"Các em cố gắng thi tốt, thả lỏng tâm trạng, thi đại học chẳng qua cũng chỉ giống mấy lần thi giữa kỳ cuối kỳ mà thôi.
Tối nay về ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, trước khi ngủ nên nghe nhạc thiếu nhi để thả lỏng.
Cô Triệu tin các em sẽ hoàn thành bài thi của mình một cách xuất sắc."
"Đúng rồi, các em nhớ chuẩn bị nhiều bút, số báo danh không được điền sai."
Mấy nam sinh trong lớp ồn ào: "Cô Triệu ơi, cô nhắc lần thứ 8 rồi đó ạ."
Triệu Lệ đẩy mắt kính: "Nói 8 lần còn có người chưa nhớ được.
Trên bút cùng chai nước không được có chữ, nước để xuống dưới đất tránh làm ướt bài thi.
Đừng có mà chê cô nói nhiều, các em mà không chịu để ý mấy chi tiết nhỏ đó thì chỉ có thể hối hận."
Nặc Nặc về biệt thự, thấy ai cũng khẩn trương nhìn mình.
Vì mọi người đều biết cô đã nỗ lực thế nào, bởi vậy cứ nhìn thấy cô thì lại nói: "Cô chủ cố lên!"
Nhưng Nặc Nặc lại chính là người bình tĩnh nhất, cô ngọt ngào nói cảm ơn với từng người.
Buổi sáng ngày mùng 7 tháng 6, lúc Nặc Nặc ra cửa, nghĩ thầm mình lại phải thi đại học thêm một lần ở thế giới này.
Cô nhớ rõ thời điểm mình thi đại học ở thế giới thực, mẹ sẽ chuẩn bị một cái bánh quẩy cùng hai quả trứng gà như những lần cô đi thi trước, ngụ ý là mọi chuyện sẽ đường cát tường như ý.
Cô thương ba mẹ nên không muốn họ đi đến trường thi với mình, nhưng họ vẫn đứng lẫn trong những người cha người mẹ trông mong đứng chờ con ở ngoài cổng trường, đứng dưới ánh mặt trời gay gắt suốt hai ngày.
Nặc Nặc đi tới cửa lớn của biệt thự, mới phát hiện trong xe không phải chú Trương vẫn hay đưa cô đi học.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra góc nghiêng của Cừu Lệ: "Tôi đưa em đi."
Nặc Nặc có chút thấp thỏm, thậm chí cô còn nghĩ rằng, Cừu Lệ rất thông minh, có thể đoán được cô chờ mong thi đại học là vì muốn rời khỏi anh.
Dựa vào bệnh thần kinh của Cừu Lệ, không chừng sẽ cố tình gây tai nạn giao thông để cô mãi mãi chỉ là học sinh cấp ba.
Cô nhịn không được liếc mắt nhìn Cừu Lệ đang lái xe, động tác của anh tuỳ ý nhẹ nhàng, cũng không bắt chuyện với cô.
Đối với cô mà nói, thi đại học là ngày lành, nhưng với anh thì không.
Nếu hôm qua không phải Trương Thanh Đạc nên một đống lý luận nên dung túng nuông chiều vợ nhỏ, thì hôm nay Cừu Lệ sẽ không nhịn được mà cấm cô không được ra khỏi cửa.
Trên đời này, phương thức căn bản và đơn giản nhất chính là cắt đứt hy vọng.
Cô không cần thi nữa, cũng chặt đứt luôn ý nghĩ rời khỏi anh.
Nhưng anh lại nhớ tới mùa thu năm ngoái, cô ở trước cửa sổ nhẹ giọng đọc Tiếng Anh.
Còn có sự nỗ lực không phân đêm ngày của cô, nếu anh thật sự phá huỷ, không lưu lại một đường sống, nhất định cô sẽ hận anh cả đời.
Nặc Nặc xuống xe, quay người đi vào trong trường học.
Đột nhiên Cừu Lệ lên tiếng: "Nặc Nặc."
"Hả?"
Ánh mắt của anh lạnh nhạt, khoé môi lại câu ra ý cười: "Đợi em thi xong, tôi sẽ đưa em đến một nơi."
Nặc Nặc cảm thấy kì quái nhưng cô không muốn để nó làm ảnh hưởng tới tâm trạng, tránh cho việc thi không tốt nên đành gật đầu: "Tôi vào thi đây."
Cừu Lệ nhìn bóng dáng của cô, giữ kín như bưng.
Chờ cô đi xa, Cừu Lệ mới thong thả gọi điện thoại cho Sử Vân: "Thân phận của Nặc Nặc sửa xong rồi chứ? Mang sổ hộ khẩu tới đây."
Mặc kệ cô cùng ông nội muốn bày trò gì, qua ngày mai thôi, cô sẽ theo họ của anh, cả đời này muốn thoát cũng không được.
-
Thời điểm Nặc Nặc cầm theo đồ vật đi vào trường thi, bước chân càng ngày càng chậm.
Cô nhíu nhíu mày, trước khi bước qua máy quét trước cửa phòng thi, cô lại kiểm tra đồ vật trong túi của mình thêm lần nữa.
Nặc Nặc không mang nước theo, mở túi đựng bút ra, kiểm tra từng cây bút một.
Tới lúc kiểm tra đến cây bút thứ ba, cô rút ta một tờ giấy màu đen gấp nhỏ nhét vào nắp bút.
Trong tờ giấy đó viết hai công thức vật lí bằng bút dạ phản quang màu trắng.
Màu của tờ giấy cùng nắp bút như hoà làm một, nếu cô mở nắp bút thì tờ giấy sẽ bắn ra.
Sau đó biến thành gian lận thi cử.
Sắc mặt Nặc Nặc trầm trầm.
Nếu hôm nay không phải cô cẩn thận kiểm tra lại thì tất cả nỗ lực của cô coi như tan thành mây khói.
Không phải Cừu Lệ làm, anh bá đạo nhưng không bao giờ làm mấy trò hèn này.
Là nữ chính Tống Liên!
Nặc Nặc tới sớm, còn nửa giờ nữa mới vào phòng thi.
Cô nhíu mày đứng chờ ở hành lang.
Tới khi còn thừa 20 phút, Tống Liên với gương mặt tái nhợt mới xuất hiện.
Cô ta thấy Nặc Nặc ở hành lang là ngoài ý muốn, môi hơi run run.
Nặc Nặc xoè lòng bàn tay, chìa tờ giấy màu đen cho cô ta xem.
Sau một lúc lâu, Tống Liên mới nở một nụ cười chua xót: "Cậu đoán được rồi nhỉ? Đúng là cậu đã thay đổi thật rồi, trước kia ngu ngốc vậy cơ mà."
Nặc Nặc nói: "Cậu về phòng thi của mình đi."
Cô thấy Tống Liên đã gần khóc tới nơi, bình tĩnh mà nói: "Cậu tới ngăn tôi nên không sao.
Cho tới nay tôi vẫn biết cậu luôn mâu thuẫn, Tống Liên, cậu không xấu, chỉ là không cam lòng thôi."
Cho nên chẳng sợ nói muốn buông bỏ, nhưng không bao lâu lại nhịn không được mà cảm thấy không cam lòng.
Nhân sinh có rất nhiều thứ đâu thể nói buông là buông, nói tiêu tan là không thèm để ý.
Nặc Nặc không biết những người xuyên sách khác nghĩ thế nào.
Nhưng cô biết, người xuyên vào sách vốn đã thay đổi vận mệnh của vai chính, sự lớn mạnh của hiệu ứng bươm bướm không ai có thể tưởng tượng được.
Cô sẽ không được tiện nghi mà còn khoe mẽ, đi chỉ trích Tống Liên.
Trong quyển sách này, nếu nói phải chịu thua thiệt thì hiện tại chỉ có Tống Liên và Hàng Duệ.
Hàng Duệ đã hoàn toàn đi trên một con đường khác, cuộc sống sau này của cậu cũng sẽ rất tốt.
"Cậu đi đi." Nặc Nặc nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, cũng đừng nghĩ tới chuyện này.
Cậu đã cố gắng ba năm, không cần vì chuyện của tôi mà từ bỏ kì thi."
Tống Liên lau nước mắt, không nói một lời mà xuống lầu.
Nặc Nặc nhìn theo bóng dáng của cô ta, lần đầu tiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô đi vào phòng thi.
Thời điểm chuông thứ nhất vang lên, cây ngô đồng bên ngoài xanh non, gió mùa hè lay động ngọn cây, sức sống bừng bừng.
Nặc Nặc mím môi cười.
Mặc kệ thế nào đi nữa, từ hôm nay trở đi, cô sẽ có một bắt đầu mới, không cần phải sợ hãi nữa.
Cô thấy được hy vọng rời xa Cừu Lệ..
Cô giật mình, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chẳng lẽ đây là thẻ đen? Đòi tiền boa cũng chỉ là thuận miệng thôi, rốt cuộc nam chính nào chẳng có suy nghĩ rằng: hơn phân nửa thiên hạ đều thích tiền của ông đây, mà ông đây lại xem thường nhất là những cô gái thích tiền.
Nhưng lại không ngờ rằng anh hào phóng thế này.
Thứ lỗi cho cô nghèo không có kiến thức, thẻ đen cũng chỉ là được nghe qua, đây chính là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.
Thẻ này chỉ những người cực kì có tiền thân phận lại tôn quý mới được sở hữu, nghe nói là có thể quẹt thẻ không giới hạn, chính là loại thẻ không hề có hạn mức.
Nặc Nặc cảm thấy nếu Cừu Lệ không nhất quyết đòi làm người đàn ông của cô, thì cô rất muốn làm nhân viên của anh.
Thật là đáng sợ, cô nhìn tấm thẻ trong tay mà có chút buồn cười.
Cô đã từng mơ ước rằng mình sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ, để bọn họ không phải vất vả nữa.
Nhưng tiền ở trong mắt Cừu Lệ lại chỉ như một chuỗi những con số vô tri mà thôi.
Nặc Nặc cất tấm thẻ vào trong ngăn kéo rồi khoá lại.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ đi, đương nhiên sẽ không mang theo đồ của Cừu Lệ.
Những gì anh cho cô, cô đều cất hết ở đây.
Lên đại học sẽ có thời gian rảnh, chăm chỉ đi làm thêm là có thể tự nuôi được bản thân.
Tan học về Nặc Nặc mới biết hành động sáng nay của mình đã lấy lòng được Cừu Lệ.
Anh sai người mang một chú mèo nhỏ tới biệt thự, là một chú mèo Ragdoll đáng yêu.
Lúc mèo nhỏ được mang tới đã cắt hết móng, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đợi đến khi Nặc Nặc nhìn thấy nó, nó đang nằm cắn cuộn lên, mềm mụp kêu "meo meo".
Nặc Nặc nhịn không được vuốt vuốt lông nó.
Nó quá ngoan, nghiêng đầu nhìn Nặc Nặc, rồi lại liếm bàn tay cô để lấy lòng.
Giống như có người đã huấn luyện cho nó cách lấy lòng chủ nhân, cô mới chỉ nhìn thôi đã hận không thể ôm vào lòng để hôn hôn.
Nặc Nặc rất thích, mẹ Trần lại đứng ở bên cạnh xụ mặt nhìn.
Không thể để nó làm cô chủ bị thương, một người một mèo, đều có cảm giác đáng yêu đến quỷ dị.
Mắt tròn xoe, tiếng nói lại mềm mại.
Nặc Nặc lưu luyến sờ đầu nó, sau đó nói với mẹ Trần: "Mẹ Trần, mẹ để người đưa nó đi đi."
"Cô chủ không thích?"
"Không phải, nó rất đáng yêu.
Nhưng con sắp thi rồi, sau này cũng phải đi học, nên để nó đi tìm một chủ nhân tốt hơn."
Mẹ Trần cũng không phản đối, sai người mang chú mèo đi.
Nặc Nặc thở dài, cô rời khỏi nơi này sẽ không mang theo nó.
Nếu Cừu Lệ dùng nó để trút giận thì không hay chút nào.
Nhưng dạo gần đây Cừu Lệ rất hay tặng quà, lại hào phóng với Nặc Nặc khiến cô ý thức được anh giống như đang đổi phương thức để ở chung với cô.
Chỉ là Nặc Nặc không rảnh để quan tâm, đảo mắt đã tới tháng 6.
Ở thế giới này mùa hè nóng mùa đông lạnh, điều hoà trong lớp học thổi vù vù, các bạn học đều khẩn trương vùi đầu đọc sách.
Nặc Nặc không có cách nào để rời khỏi tầm mắt của Cừu Lệ, cô cho rằng Tưởng Tân Nguyệt sẽ chủ động xuất hiện, nhưng không nghĩ rằng gần tới ngày thi đại học rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Tưởng Tân Nguyệt đâu.
Nếu những gì Trần Mậu nói là sự thật, vậy cô ta cũng quá trầm ổn rồi.
Nặc Nặc cũng không thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm vững vàng hơn.
Trước ngày thi đại học một ngày, trường học cho tự học, hy vọng các sĩ tử có thể thả lỏng một chút, căng thẳng quá sợ rằng sẽ gây ra phản ứng ngược.
Lữ Tương nói: "Làm sao bây giờ, mình khẩn trương quá.
Sao ba năm trôi qua nhanh thế nhỉ? Nếu được quay lại ba năm trước thì tốt rồi, mình nhất định sẽ cố gắng học ngay từ đầu lớp 10."
Nặc Nặc nhẹ giọng cười: "Không đâu, nếu trở lại lớp 10, cậu nhất định sẽ nghĩ dù sao cũng còn hẳn 3 năm, chơi 2 năm trước rồi lại tính, nhất định sẽ kịp."
Lữ Tương bị chọc cười, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng ít chút.
Nặc Nặc nói: "Cậu thả lỏng đi, nghĩ rằng cậu nhất định sẽ vượt qua, thực lực của cậu cũng đâu có tồi, thi đại học chính là đua tâm thái, cậu không biết thì không nhất định người khác sẽ biết, chỉ cần ăn điểm những câu cậu biết làm đã là rất giỏi rồi."
Lữ Tương gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Quả nhiên lời này lại được chủ nhiệm lớp Triệu Lệ cường điệu một lần.
"Các em cố gắng thi tốt, thả lỏng tâm trạng, thi đại học chẳng qua cũng chỉ giống mấy lần thi giữa kỳ cuối kỳ mà thôi.
Tối nay về ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, trước khi ngủ nên nghe nhạc thiếu nhi để thả lỏng.
Cô Triệu tin các em sẽ hoàn thành bài thi của mình một cách xuất sắc."
"Đúng rồi, các em nhớ chuẩn bị nhiều bút, số báo danh không được điền sai."
Mấy nam sinh trong lớp ồn ào: "Cô Triệu ơi, cô nhắc lần thứ 8 rồi đó ạ."
Triệu Lệ đẩy mắt kính: "Nói 8 lần còn có người chưa nhớ được.
Trên bút cùng chai nước không được có chữ, nước để xuống dưới đất tránh làm ướt bài thi.
Đừng có mà chê cô nói nhiều, các em mà không chịu để ý mấy chi tiết nhỏ đó thì chỉ có thể hối hận."
Nặc Nặc về biệt thự, thấy ai cũng khẩn trương nhìn mình.
Vì mọi người đều biết cô đã nỗ lực thế nào, bởi vậy cứ nhìn thấy cô thì lại nói: "Cô chủ cố lên!"
Nhưng Nặc Nặc lại chính là người bình tĩnh nhất, cô ngọt ngào nói cảm ơn với từng người.
Buổi sáng ngày mùng 7 tháng 6, lúc Nặc Nặc ra cửa, nghĩ thầm mình lại phải thi đại học thêm một lần ở thế giới này.
Cô nhớ rõ thời điểm mình thi đại học ở thế giới thực, mẹ sẽ chuẩn bị một cái bánh quẩy cùng hai quả trứng gà như những lần cô đi thi trước, ngụ ý là mọi chuyện sẽ đường cát tường như ý.
Cô thương ba mẹ nên không muốn họ đi đến trường thi với mình, nhưng họ vẫn đứng lẫn trong những người cha người mẹ trông mong đứng chờ con ở ngoài cổng trường, đứng dưới ánh mặt trời gay gắt suốt hai ngày.
Nặc Nặc đi tới cửa lớn của biệt thự, mới phát hiện trong xe không phải chú Trương vẫn hay đưa cô đi học.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra góc nghiêng của Cừu Lệ: "Tôi đưa em đi."
Nặc Nặc có chút thấp thỏm, thậm chí cô còn nghĩ rằng, Cừu Lệ rất thông minh, có thể đoán được cô chờ mong thi đại học là vì muốn rời khỏi anh.
Dựa vào bệnh thần kinh của Cừu Lệ, không chừng sẽ cố tình gây tai nạn giao thông để cô mãi mãi chỉ là học sinh cấp ba.
Cô nhịn không được liếc mắt nhìn Cừu Lệ đang lái xe, động tác của anh tuỳ ý nhẹ nhàng, cũng không bắt chuyện với cô.
Đối với cô mà nói, thi đại học là ngày lành, nhưng với anh thì không.
Nếu hôm qua không phải Trương Thanh Đạc nên một đống lý luận nên dung túng nuông chiều vợ nhỏ, thì hôm nay Cừu Lệ sẽ không nhịn được mà cấm cô không được ra khỏi cửa.
Trên đời này, phương thức căn bản và đơn giản nhất chính là cắt đứt hy vọng.
Cô không cần thi nữa, cũng chặt đứt luôn ý nghĩ rời khỏi anh.
Nhưng anh lại nhớ tới mùa thu năm ngoái, cô ở trước cửa sổ nhẹ giọng đọc Tiếng Anh.
Còn có sự nỗ lực không phân đêm ngày của cô, nếu anh thật sự phá huỷ, không lưu lại một đường sống, nhất định cô sẽ hận anh cả đời.
Nặc Nặc xuống xe, quay người đi vào trong trường học.
Đột nhiên Cừu Lệ lên tiếng: "Nặc Nặc."
"Hả?"
Ánh mắt của anh lạnh nhạt, khoé môi lại câu ra ý cười: "Đợi em thi xong, tôi sẽ đưa em đến một nơi."
Nặc Nặc cảm thấy kì quái nhưng cô không muốn để nó làm ảnh hưởng tới tâm trạng, tránh cho việc thi không tốt nên đành gật đầu: "Tôi vào thi đây."
Cừu Lệ nhìn bóng dáng của cô, giữ kín như bưng.
Chờ cô đi xa, Cừu Lệ mới thong thả gọi điện thoại cho Sử Vân: "Thân phận của Nặc Nặc sửa xong rồi chứ? Mang sổ hộ khẩu tới đây."
Mặc kệ cô cùng ông nội muốn bày trò gì, qua ngày mai thôi, cô sẽ theo họ của anh, cả đời này muốn thoát cũng không được.
-
Thời điểm Nặc Nặc cầm theo đồ vật đi vào trường thi, bước chân càng ngày càng chậm.
Cô nhíu nhíu mày, trước khi bước qua máy quét trước cửa phòng thi, cô lại kiểm tra đồ vật trong túi của mình thêm lần nữa.
Nặc Nặc không mang nước theo, mở túi đựng bút ra, kiểm tra từng cây bút một.
Tới lúc kiểm tra đến cây bút thứ ba, cô rút ta một tờ giấy màu đen gấp nhỏ nhét vào nắp bút.
Trong tờ giấy đó viết hai công thức vật lí bằng bút dạ phản quang màu trắng.
Màu của tờ giấy cùng nắp bút như hoà làm một, nếu cô mở nắp bút thì tờ giấy sẽ bắn ra.
Sau đó biến thành gian lận thi cử.
Sắc mặt Nặc Nặc trầm trầm.
Nếu hôm nay không phải cô cẩn thận kiểm tra lại thì tất cả nỗ lực của cô coi như tan thành mây khói.
Không phải Cừu Lệ làm, anh bá đạo nhưng không bao giờ làm mấy trò hèn này.
Là nữ chính Tống Liên!
Nặc Nặc tới sớm, còn nửa giờ nữa mới vào phòng thi.
Cô nhíu mày đứng chờ ở hành lang.
Tới khi còn thừa 20 phút, Tống Liên với gương mặt tái nhợt mới xuất hiện.
Cô ta thấy Nặc Nặc ở hành lang là ngoài ý muốn, môi hơi run run.
Nặc Nặc xoè lòng bàn tay, chìa tờ giấy màu đen cho cô ta xem.
Sau một lúc lâu, Tống Liên mới nở một nụ cười chua xót: "Cậu đoán được rồi nhỉ? Đúng là cậu đã thay đổi thật rồi, trước kia ngu ngốc vậy cơ mà."
Nặc Nặc nói: "Cậu về phòng thi của mình đi."
Cô thấy Tống Liên đã gần khóc tới nơi, bình tĩnh mà nói: "Cậu tới ngăn tôi nên không sao.
Cho tới nay tôi vẫn biết cậu luôn mâu thuẫn, Tống Liên, cậu không xấu, chỉ là không cam lòng thôi."
Cho nên chẳng sợ nói muốn buông bỏ, nhưng không bao lâu lại nhịn không được mà cảm thấy không cam lòng.
Nhân sinh có rất nhiều thứ đâu thể nói buông là buông, nói tiêu tan là không thèm để ý.
Nặc Nặc không biết những người xuyên sách khác nghĩ thế nào.
Nhưng cô biết, người xuyên vào sách vốn đã thay đổi vận mệnh của vai chính, sự lớn mạnh của hiệu ứng bươm bướm không ai có thể tưởng tượng được.
Cô sẽ không được tiện nghi mà còn khoe mẽ, đi chỉ trích Tống Liên.
Trong quyển sách này, nếu nói phải chịu thua thiệt thì hiện tại chỉ có Tống Liên và Hàng Duệ.
Hàng Duệ đã hoàn toàn đi trên một con đường khác, cuộc sống sau này của cậu cũng sẽ rất tốt.
"Cậu đi đi." Nặc Nặc nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, cũng đừng nghĩ tới chuyện này.
Cậu đã cố gắng ba năm, không cần vì chuyện của tôi mà từ bỏ kì thi."
Tống Liên lau nước mắt, không nói một lời mà xuống lầu.
Nặc Nặc nhìn theo bóng dáng của cô ta, lần đầu tiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô đi vào phòng thi.
Thời điểm chuông thứ nhất vang lên, cây ngô đồng bên ngoài xanh non, gió mùa hè lay động ngọn cây, sức sống bừng bừng.
Nặc Nặc mím môi cười.
Mặc kệ thế nào đi nữa, từ hôm nay trở đi, cô sẽ có một bắt đầu mới, không cần phải sợ hãi nữa.
Cô thấy được hy vọng rời xa Cừu Lệ..
Bình luận facebook