Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-4
Chương 3: Ảnh đế muốn trở thành hàng xóm của tôi
Phim trường rất rộng, chẳng những có Ôn Trác Tu – diễn viên chính của phim Đế Cung Khuyết đang chụp ảnh poster, còn có vài đoàn phim cũng đang quay ở đây nữa. Khung cảnh cực kỳ sôi nổi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười to, các nhân viên công tác và trợ lý minh tinh cũng vội xuôi vội ngược, nhưng Cao Ninh thì rất thong dong.
Cô dạo chơi xung quanh, thi thoảng quay đầu nhìn xem những cảnh phim đang được quay. Có một đám người đang nói chuyện rất lớn trước mặt cô, trong lúc vô tình, cô chợt nghe được tên của mình nên sải chân, bước hai bước dài đi đến.
“Ơ, đây không phải là Cao Ninh à?” Một giọng nói chanh chua ở sau lưng cô vang lên: “Sao cô lại ở đây một mình thế này? Vị ảnh đế kia đồng ý cho chú chim sẻ nhỏ xinh của anh ta bay một mình sao?”
“Chị Đinh, cô ấy là Cao Ninh ạ?” Một giọng nói ngọt ngào tò mò hỏi, chất giọng đầy ngây thơ thuần khiết.
Nhưng trong giới giải trí này, làm gì có sao nữ lão làng nào thật sự ngây thơ đâu chứ?
Trong lòng Cao Ninh nghĩ thầm một câu oan gia ngõ hẹp.
Cô xoay người, nở nụ cười công nghiệp: “Sau khi cô Đinh đây chuyển nghề thành người đại diện thì tính cách thay đổi rất lớn đấy.”
Người trước mặt cô đây chính là Đinh Hội – một người bị Ôn Trác Tu phong sát nên phải đổi nghề làm người đại diện.
“Nếu không phải tại cô…” Đinh Hội vừa nói được một nửa, trên mặt cô ta đã lộ rõ vẻ hoảng sợ nói không nên lời, giống như đang bị bóp cổ vậy.
Cao Ninh quay đầu lại đã thấy Ôn Trác Tu đang đứng cách đây vài bước.
Có vài người chỉ cần đứng yên thôi cũng là trung tâm của ánh đèn, mà Ôn Trác Tu chính là người như vậy. Anh đang mặc một bộ đồ cổ trang đẹp đẽ hoa lệ, trên đầu đội mũ quan tôn quý, trông như một công tử quyền quý bước ra từ trong tranh. Ánh mắt của anh chỉ cần lạnh xuống đã có thể khiến các âm thanh hỗn tạp xung quanh ấn nút tạm dừng.
“Tiểu Ninh, qua đây.”
Giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa êm tai, giống như tiếng nước chảy róc rách, không cần tốn bao nhiêu công sức đã có thể quấy nhiễu biết bao hồ nước xuân.
“Không phải ai cũng có thể làm chim sẻ được, người không được cho dù muốn làm cũng không ai cần.”
Ảnh đế mà bắt đầu nói lời cay nghiệt thì chỉ có thể khiến người ta nghẹn chết.
Cao Ninh đứng bên cạnh vừa khó thở vì lát nữa lại phải xử lý hot search cho anh, vừa đi đến gần anh. Nói thật, cô không hề thích thái độ anh đối xử với mình chút nào.
Ôn Trác Tu không để ý đến các phóng viên giải trí đang chụp hình liên tục, cũng chẳng để ý đến ánh mắt của fan hâm mộ. Động tác phất tay áo của anh rất lưu loát, tựa như anh đã trở thành Thái tử đương triều rồi vậy.
Trông thấy sắc mặt của Đinh Hội trắng bệch rồi lại đỏ bừng, sau đó loạng choạng chạy về hướng ngược lại, sao nữ mà cô ta dẫn dắt sợ đến nỗi chẳng thèm để ý đến hình tượng của minh tinh nữa.
“Lại lên hot search rồi.” Văn Dương bất lực, ngồi than thở bên cạnh máy chụp ảnh. Mới sang tháng mới vài ngày mà ngày nào cũng có hai đến ba cái hot search rồi.
“Vậy thì càng tốt chứ?” Ngồi bên cạnh anh ấy là Vương Chức – đạo diễn của Đế Cung Khuyết. Đạo diễn Vương vừa nhìn vào máy ảnh vừa chỉ đạo vị trí góc quay, ông ấy gật đầu nhìn hiệu quả trong máy ảnh: “Sẵn kéo một đợt truyền thông cho bộ phim. Đợi lát nữa chụp poster xong thì quay một đoạn hậu trường nữa là ổn.”
Trước màn ảnh, tổ đạo cụ đã dồn hết tâm trí vào chiếc ghế giữ trọng trách của Cữu Ngũ Chí Tôn. Ôn Trác Tu đang ngồi trên ghế, một cảm giác tham vọng như đập thẳng vào mắt người nhìn. Đây là khung cảnh cuối cùng khi Thái tử đã leo lên ngôi vị Hoàng đế.
Nhân vật nữ chính của bộ phim đến nơi nhưng cô ta đã chụp xong poster cá nhân, đang đợi để chụp chung với Thái tử.
Văn Dương nhìn nhân vật nữ chính đang ngồi một bên, rồi nhìn Cao Ninh ở đằng xa kia, nghiêng người nói với đạo diễn Vương: “Bạn học cũ à, thẩm mỹ của cậu thay đổi rồi sao?”
“Sao thế? Lần trước ảnh đế cũng biết rõ là hợp tác với ai mà?”
Trong giọng nói của Vương Chức có đôi chút hồi hộp, cầm kịch bản trong tay đập vào người Văn Dương vài cái: “Có ý kiến gì thì cũng nhịn xuống cho tôi, khó lắm tôi mới có cơ hội quay phim, đừng có mà không giữ thể diện cho tôi như thế.”
“Được rồi, không doạ cậu nữa, nói chứ cậu ta cũng thích kịch bản này mà.”
Hai người dựa gần thì thầm to nhỏ, Cao Ninh hoàn toàn không biết bọn họ đang nói về mình. Cô đang lướt Weibo, bình luận dưới hot search muôn màu muôn vẻ. Đoàn đội quan hệ công chúng của Ôn Trác Tu đang khống chế bình luận, trong hộp thư vẫn luôn vang lên thông báo, đoàn đội đang hỏi cô nên xử lý như thế nào.
Sau khi cô trả lời xong lại tiếp tục lướt Weibo, quả nhiên trong khu bình luận liên tục nhảy ra vài anti fan.
“Người của ngành giải trí bị gì rồi vậy? Độ truyền thông của con chim sẻ này còn cao hơn cả một vài diễn viên tuyến mười tám nữa.”
“Ảnh đế quái gì chứ! Cay nghiệt với một người phụ nữ như thế, tôi sẽ không xem bộ phim mới của anh ta đâu!”
“Chưa đổi cô bạn gái tin đồn khác nữa à? Có chị em nào có ảnh chụp của chú chim sẻ kia không? Rốt cuộc là có sắc đẹp thiên tiên cỡ nào vậy?”
“Chị em lầu trên cẩn thận đấy, coi chừng ảnh đế biết cưng đang thèm thuồng chú chim sẻ của anh ta là cưng phải chuyển nghề đấy.”
Cao Ninh khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn Đinh Hội đang đứng nghịch điện thoại ở bên cạnh, nghĩ thầm có lẽ cô gái này vẫn chưa có đủ bài học, quá coi thường sức mạnh của fan hâm mộ vị ảnh đế kia rồi.
Các bình luận ở trên đã nhanh chóng bị các bình luận khác đè xuống, chẳng tạo ra chút bọt nước nào.
Cô đứng xa như vậy mà vẫn thấy khuôn mặt tái xanh kia của Đinh Hội, mạnh dạn đoán rằng tay đang cầm điện thoại kia cũng nổi gân xanh cả rồi.
Anh nhanh chóng chụp xong poster, rồi quay thêm một video tuyên truyền nữa. Sau khi thuận lợi kết thúc công việc hôm nay, đạo diễn muốn mời Ôn Trác Tu một bữa cơm nhưng anh đã từ chối.
Lúc rời khỏi phim trường lại gặp phải Đinh Hội, Ôn Trác Tu đang định mở miệng thì Văn Dương đã ngăn lại: “Tiểu Ninh cũng không tức giận nữa rồi, cậu đang làm gì vậy? Chú ý hình tượng của mình chút đi, cậu cũng biết nếu bản thân càng phản ứng mạnh thì Tiểu Ninh lại bị người khác chú ý nhiều hơn mà?”
“Không sao đâu anh Văn, anh Ôn muốn nói gì thì cứ để anh ấy nói đi.”
Vẻ mặt Cao Ninh đầy thản nhiên, không có chút tức giận nào. Đôi mắt hạnh khép hờ, trên mặt không lộ chút vẻ giận dữ nào: “Dù sao em cũng là người trong giới giải trí, đâu thể yên lặng sống được.”
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Trác Tu: “Anh Ôn, tôi mời cô Đinh đến đây được không?”
Chỉ có cô mới có thể gọi người sang đây để mắng mà nói lịch sự được như vậy.
“Được rồi.” Ôn Trác Tu xoa xoa thái dương, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Văn Dương, đưa chúng tôi về nhà.”
Cao Ninh ngẩn người, cô cũng đâu ở chung với Ôn Trác Tu, cũng không đến nhà anh. Trước đây khi kết thúc công việc, Ôn Trác Tu cũng ăn cơm tối ở phòng ăn công ty xong mới về nhà.
Đây cũng là kết quả sau những nỗ lực kiên trì của cô.
Bỗng nghe Ôn Trác Tu nói với Văn Dương: “Đến nhà trọ ở hẻm Nguyên Gia.”
Tay Văn Dương run lên, xe chấn động nhỏ một chút: “Cả hai người?”
Nhà trọ của Cao Ninh ở hẻm Nguyên Gia, nhưng ảnh đế thì không.
“Cậu qua đó từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?” Văn Dương nhắc tới: “Cậu ở quen chứ? Lần trước là ai kêu tôi đổi khách sạn lúc nửa đêm, bảo rằng không muốn ở hẻm nhỏ?”
Cao Ninh cũng nhìn anh chờ câu trả lời.
Ôn Trác Tu đã ngậm thìa vàng từ lúc được sinh ra rồi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, đặc biệt là chất lượng cuộc sống. Dù quay phim trong núi sâu cũng phải dẫn theo nhóm kiến trúc sư xây dựng một căn biệt thự bằng gỗ, quay phim xong thì đập bỏ. Nếu như nói rằng anh muốn dẫn Cao Ninh đến ở nhà trọ nho nhỏ khi kết hôn, Cao Ninh còn lâu mới tin.
Anh xoay chìa khoá trên tay: “Hôm qua mới dọn nhà, lúc trước tôi vừa mua hai căn phòng ở bên đó.”
Giấu kỹ lắm, ngay cả người đại diện và trợ lý riêng cũng không biết.
Hai ngày trước Cao Ninh đã trở về cô nhi viện vào cuối tuần, định đến chào hỏi với viện trưởng nhưng lại không thấy ở nhà. Ai ngờ rằng chủ thuê nhà đã đổi thành Ôn Trác Tu. Mấy hôm trước dì chủ trọ cũng có nói là vì việc buôn bán trong nhà có vấn đề nên mới phải bán nhà.
“Chuyện này quá đột ngột, nếu những phóng viên giải trí kia mà biết thì chắc ngày nào cũng ở đó đứng canh cửa mất, chuyện này không được, quá ẩu.”
Văn Dương phản đối kịch liệt, lộ vẻ không đồng ý, vội vàng dừng xe bên đường, định khuyên bảo anh hãy bỏ ý nghĩ này đi. Ngày hôm qua vẫn vui vẻ chạy sang nhà anh ấy uống rượu, lúc nào cũng cười tủm tỉm, mà hỏi đến thì lại không chịu nói.
Có thể tưởng tượng được bộ phận quan hệ công chúng trong tương lai sẽ bận rộn đến cỡ nào.
Cao Ninh yên tĩnh ngồi trong xe, nghe giọng nói sắp vỡ của Văn Dương, rồi liếc mắt nhìn sang đương sự vẫn nghịch chùm chìa khoá trong tay.
Giọng nói của ảnh đế còn lộ vẻ được tung tăng như ý muốn: “Văn Dương, anh tan ca được rồi, để Tiểu Ninh lái xe đi. Như thế thì bà xã nhà anh cũng vui vì anh có thể dành nhiều thời gian cho cô ấy. Một công đôi việc, hoàn mỹ biết bao.”
Văn Dương: ???
Cao Ninh:…
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự nghi vấn trong mắt đối phương, rốt cuộc là hoàn mỹ ở chỗ nào?
Chiếc Bentley dừng bên đường rất được chú ý, có người giơ camera treo trên cổ lên nhìn sang. Dù sao nơi đây cũng khá gần với phim trường, có rất nhiều ngôi sao ra vào, những phóng viên giải trí cũng biết xe của Ôn Trác Tu.
Văn Dương không thể không khuất phục, nếu tiếp tục dừng xe thì có lẽ phải lên hot search ngồi tiếp rồi: “Được rồi.”
Anh ấy bất lực buông tay lái, nhìn sang Ôn Ninh cũng vừa xuống xe, nhún vai nói: “Tiểu Ninh, phiền em rồi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.”
“Vâng, anh Văn cứ yên tâm.” Cao Ninh nhanh chóng ngồi ghế lái, thò đầu ra cửa sổ xe: “Tạm biệt anh Văn.”
Văn Dương hít khói xe ô tô nhìn họ rời đi, gãi đầu vài cái, bắt đầu lo âu.
Cho dù anh ấy có bực bội thế nào, chiếc Bentley dài lái đến trước hẻm nhưng không vào được, vì ngõ quá nhỏ.
“Anh Ôn, phiền anh hãy xuống xe trước đi, để tôi đi tìm bãi đỗ xe.” Cao Ninh dừng xe, quay đầu nói với vị ảnh đế vẫn luôn vui vẻ ngâm nga bài hát kia.
“Được.” Ôn Trác Tu cởi dây an toàn ra, nghiêng người về phía trước, dựa sát vào ghế lái: “Bất ngờ không?”
Hơi thở nóng rực thổi vào cái cổ trắng nõn của Cao Ninh, cô vội vàng nghiêng sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nếu như nãy giờ không phải cô đang nghiêm túc lái xe, vậy chắc sẽ bị dọa bởi hình ảnh đột nhiên xông ra trong đầu cô rồi.
Cô vẫn luôn hối hận vì đã xem loại tiểu thuyết trưởng thành kia lúc nửa đêm lúc trước, mà vẫn còn nhớ kỹ tình huống truyện như vậy.
Xe cũng là nơi tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt.
“Anh Ôn, mời anh xuống xe trước.” Cô dùng kính ngữ là để che đi bầu không khí mập mờ trên xe này.
“Tôi ở đây chờ em, đừng mơ rằng có thể chạy thoát. Tôi có chìa khoá nhà em đấy, tôi sẽ chờ mãi đến lúc em về nhà mới thôi.” Ôn Trác Tu thấy lời nói của cô đầy lịch sự như một con rô bốt không có tình cảm, cũng không trêu chọc anh. Anh đẩy cửa xe ra, đứng bên đường đợi.
Trong lòng Cao Ninh có chút hoảng sợ, thậm chí cái tên này còn chẳng thèm ngụy trang nữa. Ai mà chẳng biết Ôn Trác Tu anh chứ, cô vội vàng kéo cửa kính xe xuống, đưa kính râm cho anh: “Anh Ôn, chú ý một chút đi, đừng để giao thông bị tắc nghẽn.”
Nếu như không phải vì mặc âu phục đeo khẩu trang đen quá dị hợm thì cô đã đưa qua cho anh đeo rồi.
Thật sự chẳng có chút tự giác của đại minh tinh tẹo nào!
Nhìn thấy Ôn Trác Tu nghe lời đeo kính râm lên, cô mới thở dài một hơi, vội vàng lái xe đến bãi đỗ xe.
Chương 4: Tối hôm qua em cho cậu ấy ăn cái gì vậy?
Đúng giờ tan tầm cao điểm vào buổi tối, Ôn Trác Tu đeo chiếc kính râm đứng bên đường khiến không ít người quay đầu lại nhìn, đỉnh lưu dù đứng ở đâu cũng sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh mà. Cao Ninh đỗ xe xong thì nhanh chóng chạy về đưa anh đi.
Cũng may chung cư tương đối yên tĩnh, trên đường đi không gặp ai cả, thang máy đưa bọn họ lên thẳng tầng mười ba.
Ôn Trác Tu liếc mắt nhìn một tấm poster dán trong thang máy, cười nói: “Ở nơi nhỏ như thế này mà họ cũng dán quảng cáo sao, làm tôi có cảm giác hình ảnh của mình bị lẫn lộn với đám người tuyến 18.”
Thang máy rất nhỏ, Cao Ninh lặng lẽ đứng trong một góc cách xa anh nhất. Cô vừa nhìn số tầng đang tăng trên màn hình hiển thị, vừa lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, nghe anh nói vậy thì lịch sự trả lời lại: “Có lẽ chủ tòa nhà là fans anh Ôn.”
Khi sắp tới tầng mười ba, Ôn Trác Tu đột nhiên duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay đang cầm chìa khoá của cô, cực kỳ vui vẻ nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Cao Ninh mím môi, liếc mắt trừng anh một cái rồi nhẹ nhàng né tránh, sau đó bước ra khỏi thang máy.
Ôn Trác Tu còn đang đứng ở bên trong, chân mày đuôi mắt đều mang theo ý cười. Anh đưa tay lên tháo kính râm rồi bước đi theo cô.
Toà chung cư này không quá cao cũng không quá rộng, tổng cộng chỉ có mười lăm tầng. Mỗi tầng có hai căn hộ, cửa nhà đối diện nhau.
Cao Ninh mở cửa nhà mình ra rồi nhanh nhẹn đi vào, muốn chặn người theo sau mình ở lại bên ngoài.
Ôn Trác Tu khẽ cười, lắc chùm chìa khóa cầm trong tay: “Buổi tối đi ngủ nhớ giấu ổ khoá đi.”
Giọng nói của anh vẫn hay thay đổi, lúc thì dịu dàng, lúc thì quyến rũ. Bộ phim điện ảnh nào dùng giọng nói gốc của anh cũng đều tạo thành một bữa tiệc hư ảo cả.
Khi Cao Ninh còn đang lo lắng Ôn Trác Tu sẽ theo cô bước vào thì thấy anh xoay người, mở cửa nhà đối diện. Trái tim đang nhảy dựng lên của cô cuối cùng cũng trở về như cũ.
Tên Ôn Trác Tu này, bình thường thì lịch sự như một quý ông. Anh chỉ làm việc theo cách mình muốn, đôi khi rất cố chấp với một người hay một việc nào đó. Anh sẽ không chịu nghe người khác khuyên bảo, chỉ khăng khăng làm theo ý mình, không màng tới cảm nhận của những người xung quanh.
Sau khi thuận tay khóa cửa lại, Cao Ninh thả lỏng toàn thân.
Hai ngày không ở nhà, tủ lạnh cũng không còn nguyên liệu nấu ăn mới nên Cao Ninh định nấu mì gói ăn.
Căn nhà không lớn, có hai phòng và một phòng khách nhưng vị trí nơi này khá tốt, thế nên tiền thuê nhà rất cao. Để tiết kiệm bớt một chút tiền, Cao Ninh rất tiết kiệm mỗi khi ăn uống, hơn nửa tiền lương của cô đều dùng để trợ cấp phí tiêu dùng hằng ngày của cô nhi viện.Gần đây viện trưởng bị bệnh nên tốn thêm một khoản để nằm viện.
Lúc đợi mì chín, cô quét dọn phòng cho sạch sẽ rồi tưới thêm chút nước cho cây trên ban công. Cô xoay người nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn đang rung lên, thông báo có tin nhắn WeChat.
Ôn Trác Tu: [Tiểu Ninh, ăn cơm chiều chưa?]
Không ổn rồi, lúc này Cao Ninh mới nhớ tới có một người cũng chưa ăn cơm chiều. Đã về tới nhà rồi, cô không muốn phải làm việc nữa.
Cao Ninh: [Ăn mì gói không?]
Đã lớn chừng này tuổi rồi nhưng Ôn Trác Tu vẫn chưa từng ăn mấy món đồ ăn nhanh này. Vậy nên trong lòng anh nảy sinh cảm giác muốn ăn thử xem sao. Từ nãy đến giờ anh vẫn đang đợi ai đó cho mình ăn, nhưng nào ngờ đã bảy giờ rưỡi, trời cũng tối mịt rồi mà vẫn không thấy ai đến.
Ôn Trác Tu: [Ăn, bây giờ tôi lập tức qua đó.]
Chỉ chốc lát sau, Cao Ninh đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đè nén tâm trạng khó chịu của mình để ra mở cửa cho anh, phát hiện ảnh đế vẫn còn mặc âu phục mang giày da.
Ôn Trác Tu ngẩng đầu, liếc mắt đánh giá căn phòng được bố trí theo phong cách rất ấm áp. Lúc mua nhà, anh chỉ nhìn sơ đồ bố trí trên giấy chứng nhận bất động sản. Nhưng anh biết Cao Ninh ở đây, cũng đã từng nhìn thấy một hai bức ảnh trên vòng bạn bè của cô.
Căn phòng này có hơi người hơn căn biệt thự ở Tinh Loan của anh nhiều.
Hai người đều không nói gì, Ôn Trác Tu cũng không làm hành động doạ người nào, giống hệt như một vị khách lễ độ.
“Anh Ôn chờ một chút nhé, xong nhanh lắm.”
“Không gấp.”
Anh đứng ở cửa phòng bếp, hơi tò mò nhìn Cao Ninh nấu mì gói, mùi hương nồng nàn bay ra từ phòng bếp. Anh tạm thời thu hồi tật xấu kén ăn của mình, nói: “Nghe nói ăn cái này không có chất dinh dưỡng tốt gì cả.”
Bên bàn trà còn nhiều gói như vậy, anh nhìn thấy nên nhíu hai đầu lông mày lại. Sau đó anh nhìn về bóng dáng mảnh khảnh trong phòng bếp, rốt cuộc cũng tìm thấy lương tâm: “Tôi tăng tiền lương cho em. Sau này, em đừng ăn mấy thứ đồ ăn kém dinh dưỡng nữa, gầy quá không tốt đâu.”
Cao Ninh cho mì gói vào bát sứ trắng lớn, cảm thấy không kích động lắm. Cô cố hết sức bày trí thứ đồ ăn không dinh dưỡng này sao cho đẹp mắt một chút.
“Vậy thì cảm ơn anh Ôn.” Ôn Trác Tu là một ông chủ hào phóng. Dù luôn tìm đủ chuyện để trừ tiền lương của cô, nhưng sau đó anh lại tặng cô những đồ vật trông khá đẹp, có giá cả cao hơn tiền lương đã trừ nhiều dù không thực dụng lắm. Ví dụ như váy dạ hội, các loại túi xách trang sức mà cô không dùng đến, còn có quần áo giày dép nữa.
Cô càng không cần anh đưa những món đồ đó thì anh càng đưa nhiều hơn. Tiền lương càng bị trừ mạnh tay hơn, cứ như chàng trai lần đầu biết yêu vậy.
Ôn Trác Tu ngồi vào bàn ăn, cẩn thận xem xét cái bát toả ra mùi hương nồng nặc kia một hồi. Anh vươn đũa gắp thử một cái, nhắm mắt lại bỏ vào trong miệng. Ngoại trừ mùi vị của các gói phụ gia, anh không còn nếm được vị gì nữa.
“Để tôi gọi cơm hộp cho anh.” Cao Ninh nhìn anh ăn cực kỳ miễn cưỡng, trong lòng thầm cảm thán quả nhiên kẻ có tiền ăn không được loại thực phẩm bình dân này. Lỡ mà có vấn đề hay xảy ra chuyện phiền toái gì thì cô lại phải tự mình giải quyết nữa.
Người đàn ông ngồi bên bàn ăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, mỉm cười nói: “Không cần đâu, mới ăn miếng đầu nên không quen, ăn nhiều thêm một chút sẽ quen thôi.”
Ông chủ cũng đã nói như vậy, Cao Ninh cũng không tiện tự mình làm chủ cho lắm. Dù cô tự động đi gọi cơm hộp thì không chừng Ôn Trác Tu cũng không ăn.
Mặc dù trong lòng cảm thấy khá sốt ruột nhưng cô vẫn ngồi vào bàn, ăn một nửa phần thức ăn chưa dùng xong khi nãy.
Trên trần nhà, ánh sáng của ngọn đèn rất dễ chịu chiếu xuống bàn ăn. Cảm giác hai người yên lặng ăn mì khiến tâm trạng Ôn Trác Tu trở nên rất vui vẻ và ấm áp. Từ trước đến nay, anh chưa từng cảm nhận được cảm xúc như vậy. Lúc ăn cơm ở nhà, quy định của bậc ông cha rất lớn, quản gia luôn biến bữa cơm bình thường thành một bữa tiệc tối.
Trước ngày hôm nay, anh cảm thấy ăn cơm cùng Cao Ninh ở phòng bếp công ty đã mang đến cảm giác cực kỳ ấm áp. Nhưng bây giờ, anh cảm nhận được hương vị gia đình.
“Ăn rất ngon.”
Anh húp hết nước súp mì, lấy một miếng khăn giấy lau miệng, lời nhận xét về hương vị mì gói nghe qua cũng rất bình thường.
Lần đầu tiên, Cao Ninh thấy anh không kén ăn, còn khen ngon nữa. Cô cực kỳ hoài nghi có phải tin từ chức hôm qua đã kích thích anh quá mức hay không.
Cho đến khi tiễn người về phòng đối diện, cô vẫn còn hơi lo lắng và đề phòng, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Cứ nghi ngờ như vậy khiến cô trằn trọc khó ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới ngủ được. Thế nhưng chưa bao lâu đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
“Sao sắc mặt kém vậy? Lạ giường ngủ không được hả?” Sáng sớm, Văn Dương đã tới đón bọn họ, còn đặc biệt mang một vali đồ đạc đến. Bên trong toàn là mấy thứ quần áo mặc ngày thường, khẩu trang mũ, người không biết còn tưởng anh ấy định làm chuyện phạm pháp gì đó ấy chứ.
Sau khi Ôn Trác Tu mặc đủ đồ ngụy trang rồi ngồi vào trong xe, anh nhanh chóng gỡ khẩu trang xuống, mí mắt dưới còn có quầng thâm làm khuôn mặt càng trở nên nhợt nhạt hơn: “Tôi đã sớm nói với cậu đừng láo nháo.” Người đại diện lại bật chế độ lải nhải: “Tối hôm qua cậu gọi đến làm tôi sợ hết hồn, hơn nửa đêm kêu tôi đem thuốc tới, xém chút nữa tôi bị cậu dọa chết ngất rồi.”
“Thật phiền phức.”
Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh, Văn Dương mới phát hiện hôm nay ảnh đế khá bực bội sau khi rời giường thì phải.
“Đưa thuốc gì vậy?” Cao Ninh vừa mới đặt hành lý vào xe xong, cô khom lưng lên xe, thuận miệng hỏi một câu.
“Tối hôm qua Trác Tu ăn đồ hư…”
Một cái gối dựa bị ném đập vào cửa sổ khiến Văn Dương sợ tới mức nhanh chóng câm miệng, cẩn thận lái xe.
Cao Ninh nhìn sang người đang nằm lên ghế đã chỉnh ngả về sau, nhìn thấy anh đeo bịt mắt, có vẻ như ngủ bù. Cô tự giác yên tĩnh lại, không nói chuyện nữa.
Hôm nay phải đi tới phim trường ở thành phố kế bên, đoàn phim “Đế Cung Khuyết” bắt đầu quay. Ôn Trác Tu là nam chính của bộ phim nên cảnh diễn rất nhiều. Để đẩy nhanh tiến độ quay phim, bọn họ được yêu cầu phải ở lại tại đoàn phim.
Anh cũng là một trong những nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, đương nhiên sẽ suy nghĩ về vấn đề chi phí tổn thất. Tất cả mọi yếu tố đều phải được khống chế trong một phạm vi có độ mạo hiểm nhất định.
Vừa đến phim trường, anh đã lập tức mở một cuộc họp trước. Thời gian ăn cơm trưa cũng không có, bận bịu đến tận buổi tối thì đoàn phim mới đặt khách sạn, tất cả mọi người đều đến.
Ôn Trác Tu cảm thấy không thoải mái lắm, uống hai ngụm rượu rồi rời khỏi sảnh tiệc, đi về phòng khách sạn. Cao Ninh vốn định đứng lên lại ngồi xuống.
Đợi một lát mà chưa thấy người kia về, cô nhỏ giọng nói với Văn Dương ngồi bên cạnh: “Anh Văn, anh Ôn đi ra đã lâu lắm rồi mà chưa về, có cần đi ra ngoài tìm không?”
“Cũng được, vậy em cứ ở chỗ này tiếp khách trước đi, anh đi tìm thử.”
Văn Dương đặt ly rượu, nói một câu xin lỗi không thể tiếp với khách khứa ngồi cùng bàn, sau đó rời khỏi bữa tiệc đi ra ngoài.
Đang lúc Cao Ninh đang lo lắng bất an, một người phục vụ khách sạn đi đến nhỏ giọng nói: “Cô Cao, bên ngoài có người tìm cô.”
Cô đành phải ngượng ngùng cười tạm biệt với mọi người, đi theo sau người phục vụ ra ngoài.
“Tiểu Ninh, Trác Tu ngất xỉu. Bây giờ, anh đưa cậu ấy đến bệnh viện, em quay lại sảnh tiệc nói Trác Tu có việc nên đi trước. Đừng làm kinh động đến truyền thông.”
Văn Dương vội vàng chạy đến dặn dò cô một câu, sau đó nhanh chóng chạy về.
Đột nhiên nghe tin tức như thế, đầu tiên Cao Ninh ngẩn ra, sau đó cô thay đổi sắc mặt ngay, xoay người quay lại sảnh tiệc.
Vào ngày khai máy, nếu truyền ra tin tức diễn viên chính ngất xỉu phải vào viện thì chẳng khác gì một cú đả kích lớn đối với đoàn phim. Khai máy không thuận lợi sẽ khiến người ta lo lắng bất an.
Khó khăn lắm mới tan tiệc, không ai biết chuyện Ôn Trác Tu ngất xỉu. Mọi người đều rất vui vẻ, chờ mong về tương lai phát sóng thuận lợi của bộ phim điện ảnh.
Tại bệnh viện, ánh đèn trên hành lang sáng rực. Lúc Cao Ninh đi đến thì không nhìn thấy ai cả, đành phải tới quầy lễ tân hỏi thăm.
Y tá ở quầy lễ tân chỉ đường cho cô, cô mới tìm thấy phòng bệnh của Ôn Trác Tu.
Trong một năm qua, tình trạng thân thể Ôn Trác Tu vẫn luôn rất khỏe mạnh. Tuy rằng cũng có những lúc đóng phim mệt nhọc, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là được. Ngay cả cảm sốt cũng không bị, đây cũng là lần đầu tiên anh phải nhập viện.
Cao Ninh không khỏi nhớ tới lúc trên đường đến phim trường, cái câu mà Văn Dương chưa nói xong kia.
Cô đã đến trước cửa phòng bệnh.
“Tiểu Ninh tới đây, không có vấn đề nghiêm trọng gì lắm. Trác Tu vừa mới truyền dịch, uống thuốc, giờ đã ngủ rồi.” Văn Dương nhìn thấy cô đứng cạnh cửa, cười với cô rồi nhỏ giọng nói: “Có lẽ ngày mai lập tức xuất viện được rồi, chỉ bị viêm dạ dày với thiếu ngủ thôi.”
Cao Ninh nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì biểu cảm cũng thoải mái hơn rồi, nhìn qua đúng là đang ngủ say.
Cô gật đầu, hai người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Anh Văn, lúc trước anh nói chuyện đưa thuốc là sao vậy ạ?” Lúc Cao Ninh đi đến cuối hành lang mới hỏi anh ấy: “Tối hôm qua anh ấy không khỏe sao?”
Văn Dương lắc tay, bất đắc dĩ nói: “Dạ dày cậu ấy không được tốt cho lắm, tương đối kén chọn đồ ăn. Công tử thế gia mà, đồ ăn ngày thường đều phải được chọn lựa kỹ càng. Tối hôm qua không biết cậu ấy ăn cái gì, 12 giờ hơn gọi cho anh nói đau bụng. Lúc anh đến cũng sớm nên không làm phiền em. Tối hôm qua em cho cậu ấy ăn cái gì vậy?”
Quả nhiên là đại thiếu gia được nâng niu chiều chuộng, Cao Ninh bắt đầu hối hận. Nếu cô biết trước thì đã gọi cơm hộp cho anh rồi, dù sao anh vẫn ăn được một số món của vài nhà hàng.
Phim trường rất rộng, chẳng những có Ôn Trác Tu – diễn viên chính của phim Đế Cung Khuyết đang chụp ảnh poster, còn có vài đoàn phim cũng đang quay ở đây nữa. Khung cảnh cực kỳ sôi nổi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười to, các nhân viên công tác và trợ lý minh tinh cũng vội xuôi vội ngược, nhưng Cao Ninh thì rất thong dong.
Cô dạo chơi xung quanh, thi thoảng quay đầu nhìn xem những cảnh phim đang được quay. Có một đám người đang nói chuyện rất lớn trước mặt cô, trong lúc vô tình, cô chợt nghe được tên của mình nên sải chân, bước hai bước dài đi đến.
“Ơ, đây không phải là Cao Ninh à?” Một giọng nói chanh chua ở sau lưng cô vang lên: “Sao cô lại ở đây một mình thế này? Vị ảnh đế kia đồng ý cho chú chim sẻ nhỏ xinh của anh ta bay một mình sao?”
“Chị Đinh, cô ấy là Cao Ninh ạ?” Một giọng nói ngọt ngào tò mò hỏi, chất giọng đầy ngây thơ thuần khiết.
Nhưng trong giới giải trí này, làm gì có sao nữ lão làng nào thật sự ngây thơ đâu chứ?
Trong lòng Cao Ninh nghĩ thầm một câu oan gia ngõ hẹp.
Cô xoay người, nở nụ cười công nghiệp: “Sau khi cô Đinh đây chuyển nghề thành người đại diện thì tính cách thay đổi rất lớn đấy.”
Người trước mặt cô đây chính là Đinh Hội – một người bị Ôn Trác Tu phong sát nên phải đổi nghề làm người đại diện.
“Nếu không phải tại cô…” Đinh Hội vừa nói được một nửa, trên mặt cô ta đã lộ rõ vẻ hoảng sợ nói không nên lời, giống như đang bị bóp cổ vậy.
Cao Ninh quay đầu lại đã thấy Ôn Trác Tu đang đứng cách đây vài bước.
Có vài người chỉ cần đứng yên thôi cũng là trung tâm của ánh đèn, mà Ôn Trác Tu chính là người như vậy. Anh đang mặc một bộ đồ cổ trang đẹp đẽ hoa lệ, trên đầu đội mũ quan tôn quý, trông như một công tử quyền quý bước ra từ trong tranh. Ánh mắt của anh chỉ cần lạnh xuống đã có thể khiến các âm thanh hỗn tạp xung quanh ấn nút tạm dừng.
“Tiểu Ninh, qua đây.”
Giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa êm tai, giống như tiếng nước chảy róc rách, không cần tốn bao nhiêu công sức đã có thể quấy nhiễu biết bao hồ nước xuân.
“Không phải ai cũng có thể làm chim sẻ được, người không được cho dù muốn làm cũng không ai cần.”
Ảnh đế mà bắt đầu nói lời cay nghiệt thì chỉ có thể khiến người ta nghẹn chết.
Cao Ninh đứng bên cạnh vừa khó thở vì lát nữa lại phải xử lý hot search cho anh, vừa đi đến gần anh. Nói thật, cô không hề thích thái độ anh đối xử với mình chút nào.
Ôn Trác Tu không để ý đến các phóng viên giải trí đang chụp hình liên tục, cũng chẳng để ý đến ánh mắt của fan hâm mộ. Động tác phất tay áo của anh rất lưu loát, tựa như anh đã trở thành Thái tử đương triều rồi vậy.
Trông thấy sắc mặt của Đinh Hội trắng bệch rồi lại đỏ bừng, sau đó loạng choạng chạy về hướng ngược lại, sao nữ mà cô ta dẫn dắt sợ đến nỗi chẳng thèm để ý đến hình tượng của minh tinh nữa.
“Lại lên hot search rồi.” Văn Dương bất lực, ngồi than thở bên cạnh máy chụp ảnh. Mới sang tháng mới vài ngày mà ngày nào cũng có hai đến ba cái hot search rồi.
“Vậy thì càng tốt chứ?” Ngồi bên cạnh anh ấy là Vương Chức – đạo diễn của Đế Cung Khuyết. Đạo diễn Vương vừa nhìn vào máy ảnh vừa chỉ đạo vị trí góc quay, ông ấy gật đầu nhìn hiệu quả trong máy ảnh: “Sẵn kéo một đợt truyền thông cho bộ phim. Đợi lát nữa chụp poster xong thì quay một đoạn hậu trường nữa là ổn.”
Trước màn ảnh, tổ đạo cụ đã dồn hết tâm trí vào chiếc ghế giữ trọng trách của Cữu Ngũ Chí Tôn. Ôn Trác Tu đang ngồi trên ghế, một cảm giác tham vọng như đập thẳng vào mắt người nhìn. Đây là khung cảnh cuối cùng khi Thái tử đã leo lên ngôi vị Hoàng đế.
Nhân vật nữ chính của bộ phim đến nơi nhưng cô ta đã chụp xong poster cá nhân, đang đợi để chụp chung với Thái tử.
Văn Dương nhìn nhân vật nữ chính đang ngồi một bên, rồi nhìn Cao Ninh ở đằng xa kia, nghiêng người nói với đạo diễn Vương: “Bạn học cũ à, thẩm mỹ của cậu thay đổi rồi sao?”
“Sao thế? Lần trước ảnh đế cũng biết rõ là hợp tác với ai mà?”
Trong giọng nói của Vương Chức có đôi chút hồi hộp, cầm kịch bản trong tay đập vào người Văn Dương vài cái: “Có ý kiến gì thì cũng nhịn xuống cho tôi, khó lắm tôi mới có cơ hội quay phim, đừng có mà không giữ thể diện cho tôi như thế.”
“Được rồi, không doạ cậu nữa, nói chứ cậu ta cũng thích kịch bản này mà.”
Hai người dựa gần thì thầm to nhỏ, Cao Ninh hoàn toàn không biết bọn họ đang nói về mình. Cô đang lướt Weibo, bình luận dưới hot search muôn màu muôn vẻ. Đoàn đội quan hệ công chúng của Ôn Trác Tu đang khống chế bình luận, trong hộp thư vẫn luôn vang lên thông báo, đoàn đội đang hỏi cô nên xử lý như thế nào.
Sau khi cô trả lời xong lại tiếp tục lướt Weibo, quả nhiên trong khu bình luận liên tục nhảy ra vài anti fan.
“Người của ngành giải trí bị gì rồi vậy? Độ truyền thông của con chim sẻ này còn cao hơn cả một vài diễn viên tuyến mười tám nữa.”
“Ảnh đế quái gì chứ! Cay nghiệt với một người phụ nữ như thế, tôi sẽ không xem bộ phim mới của anh ta đâu!”
“Chưa đổi cô bạn gái tin đồn khác nữa à? Có chị em nào có ảnh chụp của chú chim sẻ kia không? Rốt cuộc là có sắc đẹp thiên tiên cỡ nào vậy?”
“Chị em lầu trên cẩn thận đấy, coi chừng ảnh đế biết cưng đang thèm thuồng chú chim sẻ của anh ta là cưng phải chuyển nghề đấy.”
Cao Ninh khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn Đinh Hội đang đứng nghịch điện thoại ở bên cạnh, nghĩ thầm có lẽ cô gái này vẫn chưa có đủ bài học, quá coi thường sức mạnh của fan hâm mộ vị ảnh đế kia rồi.
Các bình luận ở trên đã nhanh chóng bị các bình luận khác đè xuống, chẳng tạo ra chút bọt nước nào.
Cô đứng xa như vậy mà vẫn thấy khuôn mặt tái xanh kia của Đinh Hội, mạnh dạn đoán rằng tay đang cầm điện thoại kia cũng nổi gân xanh cả rồi.
Anh nhanh chóng chụp xong poster, rồi quay thêm một video tuyên truyền nữa. Sau khi thuận lợi kết thúc công việc hôm nay, đạo diễn muốn mời Ôn Trác Tu một bữa cơm nhưng anh đã từ chối.
Lúc rời khỏi phim trường lại gặp phải Đinh Hội, Ôn Trác Tu đang định mở miệng thì Văn Dương đã ngăn lại: “Tiểu Ninh cũng không tức giận nữa rồi, cậu đang làm gì vậy? Chú ý hình tượng của mình chút đi, cậu cũng biết nếu bản thân càng phản ứng mạnh thì Tiểu Ninh lại bị người khác chú ý nhiều hơn mà?”
“Không sao đâu anh Văn, anh Ôn muốn nói gì thì cứ để anh ấy nói đi.”
Vẻ mặt Cao Ninh đầy thản nhiên, không có chút tức giận nào. Đôi mắt hạnh khép hờ, trên mặt không lộ chút vẻ giận dữ nào: “Dù sao em cũng là người trong giới giải trí, đâu thể yên lặng sống được.”
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Trác Tu: “Anh Ôn, tôi mời cô Đinh đến đây được không?”
Chỉ có cô mới có thể gọi người sang đây để mắng mà nói lịch sự được như vậy.
“Được rồi.” Ôn Trác Tu xoa xoa thái dương, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Văn Dương, đưa chúng tôi về nhà.”
Cao Ninh ngẩn người, cô cũng đâu ở chung với Ôn Trác Tu, cũng không đến nhà anh. Trước đây khi kết thúc công việc, Ôn Trác Tu cũng ăn cơm tối ở phòng ăn công ty xong mới về nhà.
Đây cũng là kết quả sau những nỗ lực kiên trì của cô.
Bỗng nghe Ôn Trác Tu nói với Văn Dương: “Đến nhà trọ ở hẻm Nguyên Gia.”
Tay Văn Dương run lên, xe chấn động nhỏ một chút: “Cả hai người?”
Nhà trọ của Cao Ninh ở hẻm Nguyên Gia, nhưng ảnh đế thì không.
“Cậu qua đó từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?” Văn Dương nhắc tới: “Cậu ở quen chứ? Lần trước là ai kêu tôi đổi khách sạn lúc nửa đêm, bảo rằng không muốn ở hẻm nhỏ?”
Cao Ninh cũng nhìn anh chờ câu trả lời.
Ôn Trác Tu đã ngậm thìa vàng từ lúc được sinh ra rồi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, đặc biệt là chất lượng cuộc sống. Dù quay phim trong núi sâu cũng phải dẫn theo nhóm kiến trúc sư xây dựng một căn biệt thự bằng gỗ, quay phim xong thì đập bỏ. Nếu như nói rằng anh muốn dẫn Cao Ninh đến ở nhà trọ nho nhỏ khi kết hôn, Cao Ninh còn lâu mới tin.
Anh xoay chìa khoá trên tay: “Hôm qua mới dọn nhà, lúc trước tôi vừa mua hai căn phòng ở bên đó.”
Giấu kỹ lắm, ngay cả người đại diện và trợ lý riêng cũng không biết.
Hai ngày trước Cao Ninh đã trở về cô nhi viện vào cuối tuần, định đến chào hỏi với viện trưởng nhưng lại không thấy ở nhà. Ai ngờ rằng chủ thuê nhà đã đổi thành Ôn Trác Tu. Mấy hôm trước dì chủ trọ cũng có nói là vì việc buôn bán trong nhà có vấn đề nên mới phải bán nhà.
“Chuyện này quá đột ngột, nếu những phóng viên giải trí kia mà biết thì chắc ngày nào cũng ở đó đứng canh cửa mất, chuyện này không được, quá ẩu.”
Văn Dương phản đối kịch liệt, lộ vẻ không đồng ý, vội vàng dừng xe bên đường, định khuyên bảo anh hãy bỏ ý nghĩ này đi. Ngày hôm qua vẫn vui vẻ chạy sang nhà anh ấy uống rượu, lúc nào cũng cười tủm tỉm, mà hỏi đến thì lại không chịu nói.
Có thể tưởng tượng được bộ phận quan hệ công chúng trong tương lai sẽ bận rộn đến cỡ nào.
Cao Ninh yên tĩnh ngồi trong xe, nghe giọng nói sắp vỡ của Văn Dương, rồi liếc mắt nhìn sang đương sự vẫn nghịch chùm chìa khoá trong tay.
Giọng nói của ảnh đế còn lộ vẻ được tung tăng như ý muốn: “Văn Dương, anh tan ca được rồi, để Tiểu Ninh lái xe đi. Như thế thì bà xã nhà anh cũng vui vì anh có thể dành nhiều thời gian cho cô ấy. Một công đôi việc, hoàn mỹ biết bao.”
Văn Dương: ???
Cao Ninh:…
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự nghi vấn trong mắt đối phương, rốt cuộc là hoàn mỹ ở chỗ nào?
Chiếc Bentley dừng bên đường rất được chú ý, có người giơ camera treo trên cổ lên nhìn sang. Dù sao nơi đây cũng khá gần với phim trường, có rất nhiều ngôi sao ra vào, những phóng viên giải trí cũng biết xe của Ôn Trác Tu.
Văn Dương không thể không khuất phục, nếu tiếp tục dừng xe thì có lẽ phải lên hot search ngồi tiếp rồi: “Được rồi.”
Anh ấy bất lực buông tay lái, nhìn sang Ôn Ninh cũng vừa xuống xe, nhún vai nói: “Tiểu Ninh, phiền em rồi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.”
“Vâng, anh Văn cứ yên tâm.” Cao Ninh nhanh chóng ngồi ghế lái, thò đầu ra cửa sổ xe: “Tạm biệt anh Văn.”
Văn Dương hít khói xe ô tô nhìn họ rời đi, gãi đầu vài cái, bắt đầu lo âu.
Cho dù anh ấy có bực bội thế nào, chiếc Bentley dài lái đến trước hẻm nhưng không vào được, vì ngõ quá nhỏ.
“Anh Ôn, phiền anh hãy xuống xe trước đi, để tôi đi tìm bãi đỗ xe.” Cao Ninh dừng xe, quay đầu nói với vị ảnh đế vẫn luôn vui vẻ ngâm nga bài hát kia.
“Được.” Ôn Trác Tu cởi dây an toàn ra, nghiêng người về phía trước, dựa sát vào ghế lái: “Bất ngờ không?”
Hơi thở nóng rực thổi vào cái cổ trắng nõn của Cao Ninh, cô vội vàng nghiêng sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nếu như nãy giờ không phải cô đang nghiêm túc lái xe, vậy chắc sẽ bị dọa bởi hình ảnh đột nhiên xông ra trong đầu cô rồi.
Cô vẫn luôn hối hận vì đã xem loại tiểu thuyết trưởng thành kia lúc nửa đêm lúc trước, mà vẫn còn nhớ kỹ tình huống truyện như vậy.
Xe cũng là nơi tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt.
“Anh Ôn, mời anh xuống xe trước.” Cô dùng kính ngữ là để che đi bầu không khí mập mờ trên xe này.
“Tôi ở đây chờ em, đừng mơ rằng có thể chạy thoát. Tôi có chìa khoá nhà em đấy, tôi sẽ chờ mãi đến lúc em về nhà mới thôi.” Ôn Trác Tu thấy lời nói của cô đầy lịch sự như một con rô bốt không có tình cảm, cũng không trêu chọc anh. Anh đẩy cửa xe ra, đứng bên đường đợi.
Trong lòng Cao Ninh có chút hoảng sợ, thậm chí cái tên này còn chẳng thèm ngụy trang nữa. Ai mà chẳng biết Ôn Trác Tu anh chứ, cô vội vàng kéo cửa kính xe xuống, đưa kính râm cho anh: “Anh Ôn, chú ý một chút đi, đừng để giao thông bị tắc nghẽn.”
Nếu như không phải vì mặc âu phục đeo khẩu trang đen quá dị hợm thì cô đã đưa qua cho anh đeo rồi.
Thật sự chẳng có chút tự giác của đại minh tinh tẹo nào!
Nhìn thấy Ôn Trác Tu nghe lời đeo kính râm lên, cô mới thở dài một hơi, vội vàng lái xe đến bãi đỗ xe.
Chương 4: Tối hôm qua em cho cậu ấy ăn cái gì vậy?
Đúng giờ tan tầm cao điểm vào buổi tối, Ôn Trác Tu đeo chiếc kính râm đứng bên đường khiến không ít người quay đầu lại nhìn, đỉnh lưu dù đứng ở đâu cũng sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh mà. Cao Ninh đỗ xe xong thì nhanh chóng chạy về đưa anh đi.
Cũng may chung cư tương đối yên tĩnh, trên đường đi không gặp ai cả, thang máy đưa bọn họ lên thẳng tầng mười ba.
Ôn Trác Tu liếc mắt nhìn một tấm poster dán trong thang máy, cười nói: “Ở nơi nhỏ như thế này mà họ cũng dán quảng cáo sao, làm tôi có cảm giác hình ảnh của mình bị lẫn lộn với đám người tuyến 18.”
Thang máy rất nhỏ, Cao Ninh lặng lẽ đứng trong một góc cách xa anh nhất. Cô vừa nhìn số tầng đang tăng trên màn hình hiển thị, vừa lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, nghe anh nói vậy thì lịch sự trả lời lại: “Có lẽ chủ tòa nhà là fans anh Ôn.”
Khi sắp tới tầng mười ba, Ôn Trác Tu đột nhiên duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay đang cầm chìa khoá của cô, cực kỳ vui vẻ nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Cao Ninh mím môi, liếc mắt trừng anh một cái rồi nhẹ nhàng né tránh, sau đó bước ra khỏi thang máy.
Ôn Trác Tu còn đang đứng ở bên trong, chân mày đuôi mắt đều mang theo ý cười. Anh đưa tay lên tháo kính râm rồi bước đi theo cô.
Toà chung cư này không quá cao cũng không quá rộng, tổng cộng chỉ có mười lăm tầng. Mỗi tầng có hai căn hộ, cửa nhà đối diện nhau.
Cao Ninh mở cửa nhà mình ra rồi nhanh nhẹn đi vào, muốn chặn người theo sau mình ở lại bên ngoài.
Ôn Trác Tu khẽ cười, lắc chùm chìa khóa cầm trong tay: “Buổi tối đi ngủ nhớ giấu ổ khoá đi.”
Giọng nói của anh vẫn hay thay đổi, lúc thì dịu dàng, lúc thì quyến rũ. Bộ phim điện ảnh nào dùng giọng nói gốc của anh cũng đều tạo thành một bữa tiệc hư ảo cả.
Khi Cao Ninh còn đang lo lắng Ôn Trác Tu sẽ theo cô bước vào thì thấy anh xoay người, mở cửa nhà đối diện. Trái tim đang nhảy dựng lên của cô cuối cùng cũng trở về như cũ.
Tên Ôn Trác Tu này, bình thường thì lịch sự như một quý ông. Anh chỉ làm việc theo cách mình muốn, đôi khi rất cố chấp với một người hay một việc nào đó. Anh sẽ không chịu nghe người khác khuyên bảo, chỉ khăng khăng làm theo ý mình, không màng tới cảm nhận của những người xung quanh.
Sau khi thuận tay khóa cửa lại, Cao Ninh thả lỏng toàn thân.
Hai ngày không ở nhà, tủ lạnh cũng không còn nguyên liệu nấu ăn mới nên Cao Ninh định nấu mì gói ăn.
Căn nhà không lớn, có hai phòng và một phòng khách nhưng vị trí nơi này khá tốt, thế nên tiền thuê nhà rất cao. Để tiết kiệm bớt một chút tiền, Cao Ninh rất tiết kiệm mỗi khi ăn uống, hơn nửa tiền lương của cô đều dùng để trợ cấp phí tiêu dùng hằng ngày của cô nhi viện.Gần đây viện trưởng bị bệnh nên tốn thêm một khoản để nằm viện.
Lúc đợi mì chín, cô quét dọn phòng cho sạch sẽ rồi tưới thêm chút nước cho cây trên ban công. Cô xoay người nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn đang rung lên, thông báo có tin nhắn WeChat.
Ôn Trác Tu: [Tiểu Ninh, ăn cơm chiều chưa?]
Không ổn rồi, lúc này Cao Ninh mới nhớ tới có một người cũng chưa ăn cơm chiều. Đã về tới nhà rồi, cô không muốn phải làm việc nữa.
Cao Ninh: [Ăn mì gói không?]
Đã lớn chừng này tuổi rồi nhưng Ôn Trác Tu vẫn chưa từng ăn mấy món đồ ăn nhanh này. Vậy nên trong lòng anh nảy sinh cảm giác muốn ăn thử xem sao. Từ nãy đến giờ anh vẫn đang đợi ai đó cho mình ăn, nhưng nào ngờ đã bảy giờ rưỡi, trời cũng tối mịt rồi mà vẫn không thấy ai đến.
Ôn Trác Tu: [Ăn, bây giờ tôi lập tức qua đó.]
Chỉ chốc lát sau, Cao Ninh đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đè nén tâm trạng khó chịu của mình để ra mở cửa cho anh, phát hiện ảnh đế vẫn còn mặc âu phục mang giày da.
Ôn Trác Tu ngẩng đầu, liếc mắt đánh giá căn phòng được bố trí theo phong cách rất ấm áp. Lúc mua nhà, anh chỉ nhìn sơ đồ bố trí trên giấy chứng nhận bất động sản. Nhưng anh biết Cao Ninh ở đây, cũng đã từng nhìn thấy một hai bức ảnh trên vòng bạn bè của cô.
Căn phòng này có hơi người hơn căn biệt thự ở Tinh Loan của anh nhiều.
Hai người đều không nói gì, Ôn Trác Tu cũng không làm hành động doạ người nào, giống hệt như một vị khách lễ độ.
“Anh Ôn chờ một chút nhé, xong nhanh lắm.”
“Không gấp.”
Anh đứng ở cửa phòng bếp, hơi tò mò nhìn Cao Ninh nấu mì gói, mùi hương nồng nàn bay ra từ phòng bếp. Anh tạm thời thu hồi tật xấu kén ăn của mình, nói: “Nghe nói ăn cái này không có chất dinh dưỡng tốt gì cả.”
Bên bàn trà còn nhiều gói như vậy, anh nhìn thấy nên nhíu hai đầu lông mày lại. Sau đó anh nhìn về bóng dáng mảnh khảnh trong phòng bếp, rốt cuộc cũng tìm thấy lương tâm: “Tôi tăng tiền lương cho em. Sau này, em đừng ăn mấy thứ đồ ăn kém dinh dưỡng nữa, gầy quá không tốt đâu.”
Cao Ninh cho mì gói vào bát sứ trắng lớn, cảm thấy không kích động lắm. Cô cố hết sức bày trí thứ đồ ăn không dinh dưỡng này sao cho đẹp mắt một chút.
“Vậy thì cảm ơn anh Ôn.” Ôn Trác Tu là một ông chủ hào phóng. Dù luôn tìm đủ chuyện để trừ tiền lương của cô, nhưng sau đó anh lại tặng cô những đồ vật trông khá đẹp, có giá cả cao hơn tiền lương đã trừ nhiều dù không thực dụng lắm. Ví dụ như váy dạ hội, các loại túi xách trang sức mà cô không dùng đến, còn có quần áo giày dép nữa.
Cô càng không cần anh đưa những món đồ đó thì anh càng đưa nhiều hơn. Tiền lương càng bị trừ mạnh tay hơn, cứ như chàng trai lần đầu biết yêu vậy.
Ôn Trác Tu ngồi vào bàn ăn, cẩn thận xem xét cái bát toả ra mùi hương nồng nặc kia một hồi. Anh vươn đũa gắp thử một cái, nhắm mắt lại bỏ vào trong miệng. Ngoại trừ mùi vị của các gói phụ gia, anh không còn nếm được vị gì nữa.
“Để tôi gọi cơm hộp cho anh.” Cao Ninh nhìn anh ăn cực kỳ miễn cưỡng, trong lòng thầm cảm thán quả nhiên kẻ có tiền ăn không được loại thực phẩm bình dân này. Lỡ mà có vấn đề hay xảy ra chuyện phiền toái gì thì cô lại phải tự mình giải quyết nữa.
Người đàn ông ngồi bên bàn ăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, mỉm cười nói: “Không cần đâu, mới ăn miếng đầu nên không quen, ăn nhiều thêm một chút sẽ quen thôi.”
Ông chủ cũng đã nói như vậy, Cao Ninh cũng không tiện tự mình làm chủ cho lắm. Dù cô tự động đi gọi cơm hộp thì không chừng Ôn Trác Tu cũng không ăn.
Mặc dù trong lòng cảm thấy khá sốt ruột nhưng cô vẫn ngồi vào bàn, ăn một nửa phần thức ăn chưa dùng xong khi nãy.
Trên trần nhà, ánh sáng của ngọn đèn rất dễ chịu chiếu xuống bàn ăn. Cảm giác hai người yên lặng ăn mì khiến tâm trạng Ôn Trác Tu trở nên rất vui vẻ và ấm áp. Từ trước đến nay, anh chưa từng cảm nhận được cảm xúc như vậy. Lúc ăn cơm ở nhà, quy định của bậc ông cha rất lớn, quản gia luôn biến bữa cơm bình thường thành một bữa tiệc tối.
Trước ngày hôm nay, anh cảm thấy ăn cơm cùng Cao Ninh ở phòng bếp công ty đã mang đến cảm giác cực kỳ ấm áp. Nhưng bây giờ, anh cảm nhận được hương vị gia đình.
“Ăn rất ngon.”
Anh húp hết nước súp mì, lấy một miếng khăn giấy lau miệng, lời nhận xét về hương vị mì gói nghe qua cũng rất bình thường.
Lần đầu tiên, Cao Ninh thấy anh không kén ăn, còn khen ngon nữa. Cô cực kỳ hoài nghi có phải tin từ chức hôm qua đã kích thích anh quá mức hay không.
Cho đến khi tiễn người về phòng đối diện, cô vẫn còn hơi lo lắng và đề phòng, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Cứ nghi ngờ như vậy khiến cô trằn trọc khó ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới ngủ được. Thế nhưng chưa bao lâu đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
“Sao sắc mặt kém vậy? Lạ giường ngủ không được hả?” Sáng sớm, Văn Dương đã tới đón bọn họ, còn đặc biệt mang một vali đồ đạc đến. Bên trong toàn là mấy thứ quần áo mặc ngày thường, khẩu trang mũ, người không biết còn tưởng anh ấy định làm chuyện phạm pháp gì đó ấy chứ.
Sau khi Ôn Trác Tu mặc đủ đồ ngụy trang rồi ngồi vào trong xe, anh nhanh chóng gỡ khẩu trang xuống, mí mắt dưới còn có quầng thâm làm khuôn mặt càng trở nên nhợt nhạt hơn: “Tôi đã sớm nói với cậu đừng láo nháo.” Người đại diện lại bật chế độ lải nhải: “Tối hôm qua cậu gọi đến làm tôi sợ hết hồn, hơn nửa đêm kêu tôi đem thuốc tới, xém chút nữa tôi bị cậu dọa chết ngất rồi.”
“Thật phiền phức.”
Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh, Văn Dương mới phát hiện hôm nay ảnh đế khá bực bội sau khi rời giường thì phải.
“Đưa thuốc gì vậy?” Cao Ninh vừa mới đặt hành lý vào xe xong, cô khom lưng lên xe, thuận miệng hỏi một câu.
“Tối hôm qua Trác Tu ăn đồ hư…”
Một cái gối dựa bị ném đập vào cửa sổ khiến Văn Dương sợ tới mức nhanh chóng câm miệng, cẩn thận lái xe.
Cao Ninh nhìn sang người đang nằm lên ghế đã chỉnh ngả về sau, nhìn thấy anh đeo bịt mắt, có vẻ như ngủ bù. Cô tự giác yên tĩnh lại, không nói chuyện nữa.
Hôm nay phải đi tới phim trường ở thành phố kế bên, đoàn phim “Đế Cung Khuyết” bắt đầu quay. Ôn Trác Tu là nam chính của bộ phim nên cảnh diễn rất nhiều. Để đẩy nhanh tiến độ quay phim, bọn họ được yêu cầu phải ở lại tại đoàn phim.
Anh cũng là một trong những nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, đương nhiên sẽ suy nghĩ về vấn đề chi phí tổn thất. Tất cả mọi yếu tố đều phải được khống chế trong một phạm vi có độ mạo hiểm nhất định.
Vừa đến phim trường, anh đã lập tức mở một cuộc họp trước. Thời gian ăn cơm trưa cũng không có, bận bịu đến tận buổi tối thì đoàn phim mới đặt khách sạn, tất cả mọi người đều đến.
Ôn Trác Tu cảm thấy không thoải mái lắm, uống hai ngụm rượu rồi rời khỏi sảnh tiệc, đi về phòng khách sạn. Cao Ninh vốn định đứng lên lại ngồi xuống.
Đợi một lát mà chưa thấy người kia về, cô nhỏ giọng nói với Văn Dương ngồi bên cạnh: “Anh Văn, anh Ôn đi ra đã lâu lắm rồi mà chưa về, có cần đi ra ngoài tìm không?”
“Cũng được, vậy em cứ ở chỗ này tiếp khách trước đi, anh đi tìm thử.”
Văn Dương đặt ly rượu, nói một câu xin lỗi không thể tiếp với khách khứa ngồi cùng bàn, sau đó rời khỏi bữa tiệc đi ra ngoài.
Đang lúc Cao Ninh đang lo lắng bất an, một người phục vụ khách sạn đi đến nhỏ giọng nói: “Cô Cao, bên ngoài có người tìm cô.”
Cô đành phải ngượng ngùng cười tạm biệt với mọi người, đi theo sau người phục vụ ra ngoài.
“Tiểu Ninh, Trác Tu ngất xỉu. Bây giờ, anh đưa cậu ấy đến bệnh viện, em quay lại sảnh tiệc nói Trác Tu có việc nên đi trước. Đừng làm kinh động đến truyền thông.”
Văn Dương vội vàng chạy đến dặn dò cô một câu, sau đó nhanh chóng chạy về.
Đột nhiên nghe tin tức như thế, đầu tiên Cao Ninh ngẩn ra, sau đó cô thay đổi sắc mặt ngay, xoay người quay lại sảnh tiệc.
Vào ngày khai máy, nếu truyền ra tin tức diễn viên chính ngất xỉu phải vào viện thì chẳng khác gì một cú đả kích lớn đối với đoàn phim. Khai máy không thuận lợi sẽ khiến người ta lo lắng bất an.
Khó khăn lắm mới tan tiệc, không ai biết chuyện Ôn Trác Tu ngất xỉu. Mọi người đều rất vui vẻ, chờ mong về tương lai phát sóng thuận lợi của bộ phim điện ảnh.
Tại bệnh viện, ánh đèn trên hành lang sáng rực. Lúc Cao Ninh đi đến thì không nhìn thấy ai cả, đành phải tới quầy lễ tân hỏi thăm.
Y tá ở quầy lễ tân chỉ đường cho cô, cô mới tìm thấy phòng bệnh của Ôn Trác Tu.
Trong một năm qua, tình trạng thân thể Ôn Trác Tu vẫn luôn rất khỏe mạnh. Tuy rằng cũng có những lúc đóng phim mệt nhọc, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là được. Ngay cả cảm sốt cũng không bị, đây cũng là lần đầu tiên anh phải nhập viện.
Cao Ninh không khỏi nhớ tới lúc trên đường đến phim trường, cái câu mà Văn Dương chưa nói xong kia.
Cô đã đến trước cửa phòng bệnh.
“Tiểu Ninh tới đây, không có vấn đề nghiêm trọng gì lắm. Trác Tu vừa mới truyền dịch, uống thuốc, giờ đã ngủ rồi.” Văn Dương nhìn thấy cô đứng cạnh cửa, cười với cô rồi nhỏ giọng nói: “Có lẽ ngày mai lập tức xuất viện được rồi, chỉ bị viêm dạ dày với thiếu ngủ thôi.”
Cao Ninh nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì biểu cảm cũng thoải mái hơn rồi, nhìn qua đúng là đang ngủ say.
Cô gật đầu, hai người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Anh Văn, lúc trước anh nói chuyện đưa thuốc là sao vậy ạ?” Lúc Cao Ninh đi đến cuối hành lang mới hỏi anh ấy: “Tối hôm qua anh ấy không khỏe sao?”
Văn Dương lắc tay, bất đắc dĩ nói: “Dạ dày cậu ấy không được tốt cho lắm, tương đối kén chọn đồ ăn. Công tử thế gia mà, đồ ăn ngày thường đều phải được chọn lựa kỹ càng. Tối hôm qua không biết cậu ấy ăn cái gì, 12 giờ hơn gọi cho anh nói đau bụng. Lúc anh đến cũng sớm nên không làm phiền em. Tối hôm qua em cho cậu ấy ăn cái gì vậy?”
Quả nhiên là đại thiếu gia được nâng niu chiều chuộng, Cao Ninh bắt đầu hối hận. Nếu cô biết trước thì đã gọi cơm hộp cho anh rồi, dù sao anh vẫn ăn được một số món của vài nhà hàng.