Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
* Hôm nay tôi cũng bận thế nên đăng vào giờ này, các nàng thông cảm nha
Vậy cô vì sao lại biết tiếng Bồ Đào Nha?
Bách Thần lại muốn hỏi.
Nhưng vào lúc muốn mở miệng, sắc mặt anh lại đột nhiên biến đổi. Anh nghĩ tới một chuyện càng quan trọng hơn.
So với việc Đường Đường vì sao lại biết tiếng Bồ Đào Nha thì hiện giờ anh việc anh càng để ý hơn chính là, nếu đó là tiếng Bồ Đào Nha vậy vì sao vào lúc nói chuyện phiếm với cậu bé, Nhan Nghiên không hề nghe hiểu?
Thậm chí cô còn không nghe ra được đây là tiếng Bồ Đào Nha?
Tâm Bách Thần trong nháy mắt lại bay tới một nơi khác, bộ dạng thất thần mất hồn mất vía.
Đường Đường không rảnh phản ứng với Bách Thần. Cô hỏi rõ ràng xem cậu bé sao lại lạc mất cha mẹ, lại hỏi cậu bé xem có nhớ số điện thoại cha mẹ hay không; một bên nói chuyện với anh bạn nhỏ, một bên tìm người. Dù sao thì cũng thông được ngôn ngữ, mọi chuyện liền trở nên đơn giản hơn phân nửa, Đường Đường dẫn theo anh bạn nhỏ đi ở phía trước, còn hai vị nam sĩ kia đi ở phía sau, một người mất hồn mất vía, một người tim gan cồn cào, nghẹn một bụng nghi vấn.
Mọi người đi được một lát cuối cùng cũng có tín hiệu. Trước tiên Đường Đường thông báo tin tức cho phía Trần Vũ nói đã tìm được Bách Thần, sau đó nói khi dẫn cậu bé tìm được cha mẹ cô và hai người kia sẽ quay về.
Cặp vợ chồng trẻ tuổi kia bị lạc mất con trai, sốt ruột tìm nửa ngày đã muốn điên rồi, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được đứa trẻ, bọn họ kích động khóc lên, còn liên tiếp nói cảm ơn với đám người Đường Đường.
Đường Đường ở phía trước nói chuyện với bọn họ, còn hai kẻ ngốc ở phía sau chỉ biết gật đầu cười cười. Chờ khi rốt cuộc chỉ còn ba người, Mễ Việt liền trực tiếp nhảy tới trước mặt Đường Đường, "Đường à, cậu từ khi nào thì biết tiếng Bồ Đào Nha?"
"Cái này à", cô phải giải thích như thế nào đây, Đường Đường nghĩ nghĩ nói, "Lúc trước tôi thích xem bóng đá, xem nhiều lại cảm thấy có chút hứng thú cho nên tôi học."
Trâu bò như vậy sao!
Tên nhóc đơn thuần như Mễ Việt vừa nghe vậy đã tin, hoặc là nói từ khi phát hiện Đường Đường rất tài giỏi không phải như trên mạng nói Mễ Việt đã cảm thấy dù Đường Đường nói gì cậu cũng tin tưởng.
Hơn nữa Đường Đường không có lý do gì để nói dối cả.
Mễ Việt một bên cảm thán Đường Đường lợi hại, một bên cảm thán nói mình sao lại không có thiên phú như vậy, "Tôi đặc biệt thích xem Harry Potter, cả cái series đó tôi đã xem mấy lần rồi. Khi tôi còn học cao trung lúc đó tôi đã thề phải học tiếng Anh thật giỏi, sau đó mua nguyên tác bộ sách đó về xem."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bộ sách kia đã bị giấu chặt dưới đáy hòm nhà tôi", Mễ Việt thở dài, "Quá khó."
Đường Đường:......
Rõ ràng là do cậu quá lười.
Hai người nói nói cười cười, còn Bách Thần phía sau vẫn luôn không nói một tiếng. Đường Đường từ sau khi biết dãy số kia là của Bách Thần, cô đã quyết định không phản ứng với Bách Thần câu nào nữa. Mễ Việt nhìn ở trong mắt, lúc này đã thật sự tin, Đường Đường chắc chắn không còn chút ý nghĩ nào với Bách Thần. Bộ dạng đáng thương của Bách Thần bây giờ đến cậu cũng thấy mềm lòng vậy mà sắc mặt Đường Đường không hề thay đổi.
Đường Đường không muốn quan tâm Bách Thần, vậy Mễ Việt – con người hiền lành này sẽ đi chiếu cố Bách Thần.
Lôi kéo Đường Đường để cô đi chậm hơn chút, cố ý chờ Bách Thần, sau đó trái một câu phải một câu nói chuyện phiếm với Bách Thần, ví như nói chuyện hôm nay bọn họ ra biển chơi, buổi chiều lại đi nhảy dù, kết quả Bách Thần không ở đó để chơi.
Bách Thần vừa nghe, trong lòng càng thêm khổ sở.
Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, bây giờ mới lại nghĩ đến mình không được chơi trò chơi, cà người càng chán nản.
Lần trước không được chơi, đến lần này cũng vậy.
Ngày mai đã phải rời New Zealand đến Australia, cho dù anh có muốn chơi cũng chơi không được.
Bách Thần cảm thấy lần này anh đến tham gia chương trình đúng là bị dính lời nguyền rồi, tâm tình từ đầu đến cuối đều không tốt nổi, những trò chơi anh muốn chơi, từ đầu tới cuối đều hoàn toàn không chơi được.
Vốn dĩ Mễ Việt muốn điều tiết không khí một chút, kết quả điều tiết xong liền phát hiện trông Bách Thần càng chán nản hơn. Vẻ mặt Mễ Việt sợ hãi ngậm miệng lại không nói nữa.
Chờ khi trở lại chỗ ở thì thời gian còn kém năm phút nữa là đến 9 giờ, Đường Đường thông báo cho mọi người biết đã đem cậu bé đưa về nhà rồi, mọi người hãy yên tâm. Lúc này những người ở lại mới ai bận việc nấy.
Nhan Nghiên đã trở về đây hơn nửa tiếng, khi mới nhận được tin nhắn của Đường Đường cô còn buồn bực một hồi lâu, tại sao không phải là cô tìm thấy Bách Thần trước chứ?!
Nhưng mọi việc đã thành như vậy, Nhan Nghiên cũng không có cách nào, chỉ có thể cùng Trần Vũ về trước.
Buổi chiều vốn dĩ còn có chút tức giận với Bách Thần nhưng bây giờ bị chuyện kia dọa một trận nên Nhan Nghiên một chút tức giận cũng không còn nữa, trong lòng chỉ dư lại sự lo lắng. Cô chủ động đi qua hỏi tình huống của Bách Thần, hỏi cậu có đói bụng không hay muốn ăn chút gì đó.
Sở Sam "Ha" một tiếng, khó có dịp nhìn bộ dạng Nhan Nghiên chủ động lấy lòng người khác như vậy. Vốn dĩ cô định chê cười hai người họ có thể đừng làm trò khoe khoang trước mặt mọi người hay không, nhưng kết quả, cô thấy một màn khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.
Bách Thần vào lúc Nhan Nghiên muốn đi lên lại lui về sau một bước, không phản ứng với lời nói của Nhan Nghiên mà nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, một hồi sau liền lạnh nhạt dời đi ánh mắt.
"Em đi lên trước."
Những người còn chưa rời đi đúng lúc thấy được khoảnh khắc này, tất cả đều há hốc mồm.
Đường Đường như có gì đó suy tư nhìn hai người, chờ mọi người đều tan rã ra cô liền lên lầu gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm.
Tâm Bách Thần lúc này rất loạn.
Anh lấy điện thoại ra tìm kiếm hai chữ Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, nhìn chằm chằm vào chữ portugese hơn nửa ngày, cuối cùng anh cũng tin lời Đường Đường nói.
Không phải Đường Đường lừa anh, cậu bé ngày hôm này đúng là người Bồ Đào Nha.
Mà người được xưng là tinh thông tiếng Bồ Đào Nha - Nhan Nghiên, nữ thần của anh, Nhan Nghiên lại có thể nghe không hiểu.
Không cần phải hỏi vì sao anh cũng có thể hiểu được, đều là người trong giới giải trí, anh đương nhiên hiểu được cái gọi là hình tượng của nghệ sĩ là chuyện như thế nào. Có rất nhiều nghệ sĩ, hình tượng của họ đều là giả, nhưng từ đầu tới bây giờ Nhan Nghiên nhất định không có trong hàng ngũ đó. Chỉ là hiện tại, Bách Thần không thể không thừa nhận, hình tượng ảnh hậu toàn năng của Nhan Nghiên, dường như có chút giả.
Ảnh hậu đương nhiên là thật, là khoảng thời gian trước cô tự mình đoạt lấy giải ảnh hậu Đông Kinh.
Nhưng mà hai chữ toàn năng này, cô gánh không nổi.
Cảm giác niềm tin sụp đổ thế này, thật khó chịu.
Hình tượng của Nhan Nghiên trong lòng Bách Thần quá tốt đẹp, nhưng bây giờ lại từng chút từng chút một dần dần tan vỡ. Bách Thần cảm thấy rất mê mang.
Anh nằm trên giường, đến động một chút cũng không muốn.
Sau một hồi lâu phát ngốc nằm trên giường, lúc này Bách Thần mới hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện vì sao Đường Đường lại biết tiếng Bồ Đào Nha.
Anh lập tức muốn tìm Đường Đường hỏi một chút, nhưng là khi cầm lấy điện thoại anh lại nghĩ đến chuyện Đường Đường kéo đen anh, vì thế Bách Thần không dám gửi tin nhắn.
Từ sau khi tới chương trình này, cảm nhận về Đường Đường trong anh càng ngày càng khác xa. Cô không hề dính lấy anh, thậm chí còn không thèm liếc anh một cái; cô có thể nói lưu loát tiếng Anh và tiếng Bồ Đào Nha, hơn nữa dù tuổi cô nhỏ nhưng lại đem những việc trong chuyến du lịch này xử lý rất hoàn mỹ thỏa đáng.
Hôm nay thậm chí còn tìm được anh khi anh lạc đường.
Đường Đường, cô đã từng là người anh vô cùng kinh thường, anh còn dùng ánh mắt miệt thị để nhìn cô, còn tự cho mình là kẻ trên cao, không quan tâm đến bất cứ lời nói nào của cô, nhưng là hiện tại...
Bách Thần phát hiện, bản thân hình như không hề có tư cách.
Đột nhiên anh nhớ đến một câu hát, "Người được yêu quá nhiều thì luôn hờ hững [1]."
Bởi vì lúc trước được thiên vị quá nhiều nên anh chưa bao giờ kiêng kị điều gì khi đối xử với Đường Đường, nhưng là hiện tại, trái tim của Đường Đường đã đặt lên người khác, còn anh, đến tư cách sợ hãi cũng không có.
Ngực Bách Thần co rút từng chút một, khó chịu không kể xiết nhưng nhiều hơn chính là cảm giác không cam lòng mà anh không hiểu được.
Ngày hôm sau, mọi người vẫn bình thường như không có chuyện gì. Sau khi Bách Thần đi xuống lầu, anh khẽ nhìn về phía Nhan Nghiên đang mang bộ dạng phờ phạc trên sô pha.
Sắc mặt cô có chút tiều tụy, đôi môi mím lại lộ ra vẻ quật cường khiến Bách Thần đột nhiên nghĩ tới năm Nhan Nghiên mười chín tuổi quay bộ phim "Ách nữ" kia.
Đó là phim điện ảnh mà anh thích nhất, cô gái câm trong đó không hề có lời thoại nào, nhưng cô lại có thể dùng vẻ mặt đầy chân thành tha thiết làm đả động đến một cậu nhóc đang còn học cấp ba như anh.
Sau đó vì đuổi theo cô mà anh tiến vào giới giải trí.
Bây giờ nhìn đến biểu cảm này, thấy bên môi là độ cong quen thuộc, trong nháy mắt Bách Thần mềm lòng.
Thật ra, loại hình tượng giống với Nhan Nghiên, tinh thông mười hai ngôn ngữ gì đó đúng là có chút khoa trương. Nếu cô ở phương diện ngôn ngữ thật sự có thiên phú như vậy thì cô tham gia vào cái giới giải trí này đúng là không lãng phí.
Thứ hình tượng này đều do công ty và người đại diện một mình ôm lấy mọi việc, có đôi lúc nghệ sĩ cũng không thể làm chủ. Có lẽ là một tay người đại diện tạo hình tượng như vậy cho Nhan Nghiên, chứ thật ra cô ấy không hề liên quan gì đến?
Bách Thần không hề phát hiện, bản thân sau một khoảng thời gian đã không chịu khống chế mà biện giải cho Nhan Nghiên rất nhiều, thậm chí còn tự thuyết phục bản thân mình.
Đợi đến khi lên xe chạy tới sân bay, Bách Thần đã không một tiếng động mà ngồi trở lại bên cạnh Nhan Nghiên.
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Nhan Nghiên trong nháy mắt muốn rơi nước mắt.
Cả đêm qua cô đều không ngủ ngon, cô không biết vì sao đột nhiên Bách Thần lại tức giận, vì sao lại đột nhiên nổi giận với cô. Cô vốn dĩ nghĩ sẽ đúng lý hợp tình hỏi cậu, nhưng là trong lòng cô cất giấu quá nhiều bí mật. Người trong lòng có quỷ luôn là không có cách nào để đúng lý hợp tình chất vấn người khác.
Vậy nên cô không hỏi.
Thẳng đến lúc này thấy Bách Thần một lần nữa trở về bên cạnh, Nhan Nghiên mới cảm thấy trái tim về đúng vị trí của nó.
Mấy ngày tới mọi người đều yên bình sinh hoạt tại Australia, sau đó ba ngày, mọi người cũng phải từ giã Australia để khởi hành đến đảo Saipan.
Lần này tổ tiết mục vô cùng nể tình mà đặt khách sạn trước, hơn nữa còn là khách sạn cấp bậc rất tốt. Đường Đường nằm trên giường gọi điện thoại cho dì Trình, dì Trình nói thành phố S có tuyết rơi, lúc này Đường Đường mới phản ứng lại bây giờ trong nước đang là mùa đông.
Dì Trình nói gần đây mọi người đều chuẩn bị ăn tết, trong ngữ khí khó tránh khỏi mang chút thất vọng, bởi vì Đường Đường không thể trở về ăn tết.
Trong lòng Đường Đường vừa động, "Dì Trình, bình thường nhà chúng ta ăn tết như thế nào?"
"Nhà chúng ta ít người khi ăn tết cũng chỉ gói sủi cảo, nếu không phải dì lôi kéo Thiếu Diễm thì nó đến Xuân Vãn cũng không xem mà giống như bình thường đọc sách xong sau đó ngủ", dì Trình nói nói lại cảm thấy có chút thương cảm, "Thiếu Diễm nói từ nhỏ nó đã có thói quen một mình nên không cảm thấy quạnh quẽ, nhưng là dì thấy đau lòng. Dì mong sau này Thiếu Diễm có thể tìm người một người tri âm để khi đến tết nó không phải ở một mình nữa."
Trong lòng Đường Đường dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Năm mười lăm tuổi cô về nước, mười mấy năm sau đó cô cũng chỉ là một người ăn tết.
Cả cha lẫn mẹ đều có gia đình riêng của mình, cô không muốn đi quấy rầy bọn họ nên đều an ủi nói với họ cô sống rất tốt, bản thân không hề thấy cô đơn.
Nhưng là mỗi khi đến giao thừa, nhìn căn phòng trống rỗng như vậy, cô sao có thể không thấy cô đơn.
Chờ khi treo điện thoại của dì Trình, cô liền gọi cho Minh Thiếu Diễm.
Dù đã sắp tới tết nhưng trong giọng nói của Minh Thiếu Diễm cũng không có chút không khí vui mừng nào, nghe cô nói hiện tại cô đang ở đảo Saipan hắn cũng chỉ bảo cô chơi cho tận hứng.
"Chú nhỏ, tết đến chú có tính toán gì không?"
Có lẽ là cũng phải có nhỉ?
Trong suy nghĩ của Minh Thiếu Diễm đột nhiên nhớ tới năm nay trong nhà hắn có nhiều thêm một người, rốt cuộc cũng có thể nào nhiệt hơn so với năm ngoái rồi.
Kết quả Đường Đường tham gia chương trình tạp kỹ kia, đến thời gian ăn tết cũng không thể về nhà.
Vậy nên tết năm nay và năm ngoái có khác gì nhau?!
"Không có tính toán gì", Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt nói, "Chú không thích ầm ĩ."
Đường Đường:......
Thật cứng đầu.
"Đừng lo lắng cho chú, cháu chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi", Minh Thiếu Diễm ở đầu dây điện thoại kia nói, "Phong cảnh đảo Saipan không tệ lắm, chơi tận hứng đi. Thời gian đã không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."
Đợi khi ngắt điện thoại, Đường Đường nằm trên giường yên lặng thật lâu, sau đó chạy ra khỏi phòng tìm tổng đạo diễn.
Bởi vì nhà Mễ Việt là gia đình đơn thân nên cậu đã xin nghỉ với đạo diễn về nước rồi, Trương Nhã Trúc tuổi lớn luôn muốn ở cùng người nhà nên cũng xin nghỉ.
Còn có Đường Đường, không ai biết nguyên nhân cũng bay về nước.
Mọi người đối với thân thế Đường Đường đều có chút tò mò, chỉ có Bách Thần và Nhan Nghiên biết hiện tại Đường Đường là cháu gái của lão tổng Thánh Ngu, Minh Thiếu Diễm.
Nhan Nghiên suy tư nghĩ gì đó, mà Bách Thần cũng đồng dạng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Đường Đường là do Minh Thiếu Diễm mới nhận về, Bách Thần không cảm thấy Minh đổng và Đường Đường có bao nhiêu cảm tình, cho nên Đường Đường về nước nhất định không phải vì Minh Thiếu Diễm. Vậy nên cô về nước có lẽ là vì tên bạn trai mới quen gần đây?
Người khác về nhà là vì người nhà nhưng Đường Đường về nhà là vì gặp bạn trai.
Vậy cô đã nói gì để đến đạo diễn cũng đồng ý?
Thật là quá đáng.
Đường Đường đúng thật là quá đáng, đến Đái Na cũng mới biết được tin này từ đạo diễn.
Đái Na thật sự không hiểu Đường Đường vì sao lại một hai phải chạy về đây, "Hôm nay chạy về sáng sớm ngày mai lại lên máy bay, em lại có ý gì?"
"Chú nhỏ một mình ở nhà ăn tết, rất thảm nha", Đường Đường nói, "Em trở về cũng chú ấy trải qua năm mới."
Đái Na:......
Không nói hai lời, đồng ý.
Cháu gái người ta vì chú nhỏ, cô có lý nào để ngăn cản, hơn nữa nói không chừng khi Minh Thiếu Diễm cao hứng cô còn được thưởng thêm tiền.
"Đái Na, chuyện này chị đừng nói cho chú nhỏ."
"Được được được", Đái Na bảo đảm không nói ra khỏi miệng, chẳng những không nói cô còn cố ý ra sân bay đón người trở về.
Một lần nữa trở lại thành phố S, lại lần nữa cảm nhận không khí ẩm ướt lạnh lẽo quen thuộc, Đường Đường nhìn thời gian, 11 giờ 10 phút tối, hy vọng cô có thể về trước lúc 12 giờ.
Đường Đường gửi cho Minh Thiếu Diễm một tin nhắn, hỏi xem hắn đang làm gì.
[ Đọc sách. ]
Minh Thiếu Diễm trả lời rất mau.
Không có chuyện gì làm đương nhiên trả lời mau.
Dì Trình làm một bàn đồ ăn, bây giờ đang xem Xuân Vãn. Năm rồi Minh Thiếu Diễm còn cùng dì xem, nhưng năm nay không biết vì sao một chút hứng thú hắn cũng không có, vì thế lên lầu tìm sách đọc.
Thất thần lấy ra một quyển sách thì tin nhắn của Đường Đường gửi đến.
Sau khi trả lời đọc sách xong Minh Thiếu Diễm còn hỏi cô xem cô có xem Xuân Vãn hay không.
[ Có, mọi người đều đang cùng nhau xem Xuân Vãn này. ]
Nhiều người, náo nhiệt, rất tốt.
Hai người câu được câu không hàn huyên trong chốc lát, thật ra đoạn nhắn tin không có dinh dưỡng gì, nhưng có lẽ hôm nay có chút đặc biệt nên Minh Thiếu Diễm không hề cảm thấy phiền.
Khi thời gian gần đến lúc 12 giờ, đột nhiên Đường Đường hỏi hắn,
[ Chú nhỏ, bây giờ chú đang ở đâu? ]
[ Phòng ngủ. ]
[ Chú đến ban công xem một chút đi. ]
Để làm gì? Minh Thiếu Diễm nhíu nhíu mày, thầm nghĩ không lẽ Đường Đường dặn dò dì Trình sắp đặt cái gì?
Người trẻ tuổi đúng là thích làm loạn mà, Minh Thiếu Diễm lắc lắc đầu, khoác thêm cái áo lên người sau đó mở cửa ra đi đến ban công.
Cô gái vốn dĩ hắn nghĩ không thể trở về kia đang đứng trên nền tuyết, khi cô thấy hắn liền vui mừng vẫy vẫy tay.
Điện thoại trong khoảnh khắc đó rung lên, tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vang lên, dưới ánh đèn sáng chói, một hàng chữ thật lớn đâm vào lòng Minh Thiếu Diễm.
[ Chú nhỏ, năm mới vui vẻ ~ ]
[1] "Người được yêu quá nhiều thì luôn hờ hững" là một câu từ trong bài hát Hoa Hồng Đỏ của Trần Dịch Tấn, chính là bài hát bọn mình đã chèn ở đầu trang đó!
Vậy cô vì sao lại biết tiếng Bồ Đào Nha?
Bách Thần lại muốn hỏi.
Nhưng vào lúc muốn mở miệng, sắc mặt anh lại đột nhiên biến đổi. Anh nghĩ tới một chuyện càng quan trọng hơn.
So với việc Đường Đường vì sao lại biết tiếng Bồ Đào Nha thì hiện giờ anh việc anh càng để ý hơn chính là, nếu đó là tiếng Bồ Đào Nha vậy vì sao vào lúc nói chuyện phiếm với cậu bé, Nhan Nghiên không hề nghe hiểu?
Thậm chí cô còn không nghe ra được đây là tiếng Bồ Đào Nha?
Tâm Bách Thần trong nháy mắt lại bay tới một nơi khác, bộ dạng thất thần mất hồn mất vía.
Đường Đường không rảnh phản ứng với Bách Thần. Cô hỏi rõ ràng xem cậu bé sao lại lạc mất cha mẹ, lại hỏi cậu bé xem có nhớ số điện thoại cha mẹ hay không; một bên nói chuyện với anh bạn nhỏ, một bên tìm người. Dù sao thì cũng thông được ngôn ngữ, mọi chuyện liền trở nên đơn giản hơn phân nửa, Đường Đường dẫn theo anh bạn nhỏ đi ở phía trước, còn hai vị nam sĩ kia đi ở phía sau, một người mất hồn mất vía, một người tim gan cồn cào, nghẹn một bụng nghi vấn.
Mọi người đi được một lát cuối cùng cũng có tín hiệu. Trước tiên Đường Đường thông báo tin tức cho phía Trần Vũ nói đã tìm được Bách Thần, sau đó nói khi dẫn cậu bé tìm được cha mẹ cô và hai người kia sẽ quay về.
Cặp vợ chồng trẻ tuổi kia bị lạc mất con trai, sốt ruột tìm nửa ngày đã muốn điên rồi, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được đứa trẻ, bọn họ kích động khóc lên, còn liên tiếp nói cảm ơn với đám người Đường Đường.
Đường Đường ở phía trước nói chuyện với bọn họ, còn hai kẻ ngốc ở phía sau chỉ biết gật đầu cười cười. Chờ khi rốt cuộc chỉ còn ba người, Mễ Việt liền trực tiếp nhảy tới trước mặt Đường Đường, "Đường à, cậu từ khi nào thì biết tiếng Bồ Đào Nha?"
"Cái này à", cô phải giải thích như thế nào đây, Đường Đường nghĩ nghĩ nói, "Lúc trước tôi thích xem bóng đá, xem nhiều lại cảm thấy có chút hứng thú cho nên tôi học."
Trâu bò như vậy sao!
Tên nhóc đơn thuần như Mễ Việt vừa nghe vậy đã tin, hoặc là nói từ khi phát hiện Đường Đường rất tài giỏi không phải như trên mạng nói Mễ Việt đã cảm thấy dù Đường Đường nói gì cậu cũng tin tưởng.
Hơn nữa Đường Đường không có lý do gì để nói dối cả.
Mễ Việt một bên cảm thán Đường Đường lợi hại, một bên cảm thán nói mình sao lại không có thiên phú như vậy, "Tôi đặc biệt thích xem Harry Potter, cả cái series đó tôi đã xem mấy lần rồi. Khi tôi còn học cao trung lúc đó tôi đã thề phải học tiếng Anh thật giỏi, sau đó mua nguyên tác bộ sách đó về xem."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bộ sách kia đã bị giấu chặt dưới đáy hòm nhà tôi", Mễ Việt thở dài, "Quá khó."
Đường Đường:......
Rõ ràng là do cậu quá lười.
Hai người nói nói cười cười, còn Bách Thần phía sau vẫn luôn không nói một tiếng. Đường Đường từ sau khi biết dãy số kia là của Bách Thần, cô đã quyết định không phản ứng với Bách Thần câu nào nữa. Mễ Việt nhìn ở trong mắt, lúc này đã thật sự tin, Đường Đường chắc chắn không còn chút ý nghĩ nào với Bách Thần. Bộ dạng đáng thương của Bách Thần bây giờ đến cậu cũng thấy mềm lòng vậy mà sắc mặt Đường Đường không hề thay đổi.
Đường Đường không muốn quan tâm Bách Thần, vậy Mễ Việt – con người hiền lành này sẽ đi chiếu cố Bách Thần.
Lôi kéo Đường Đường để cô đi chậm hơn chút, cố ý chờ Bách Thần, sau đó trái một câu phải một câu nói chuyện phiếm với Bách Thần, ví như nói chuyện hôm nay bọn họ ra biển chơi, buổi chiều lại đi nhảy dù, kết quả Bách Thần không ở đó để chơi.
Bách Thần vừa nghe, trong lòng càng thêm khổ sở.
Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, bây giờ mới lại nghĩ đến mình không được chơi trò chơi, cà người càng chán nản.
Lần trước không được chơi, đến lần này cũng vậy.
Ngày mai đã phải rời New Zealand đến Australia, cho dù anh có muốn chơi cũng chơi không được.
Bách Thần cảm thấy lần này anh đến tham gia chương trình đúng là bị dính lời nguyền rồi, tâm tình từ đầu đến cuối đều không tốt nổi, những trò chơi anh muốn chơi, từ đầu tới cuối đều hoàn toàn không chơi được.
Vốn dĩ Mễ Việt muốn điều tiết không khí một chút, kết quả điều tiết xong liền phát hiện trông Bách Thần càng chán nản hơn. Vẻ mặt Mễ Việt sợ hãi ngậm miệng lại không nói nữa.
Chờ khi trở lại chỗ ở thì thời gian còn kém năm phút nữa là đến 9 giờ, Đường Đường thông báo cho mọi người biết đã đem cậu bé đưa về nhà rồi, mọi người hãy yên tâm. Lúc này những người ở lại mới ai bận việc nấy.
Nhan Nghiên đã trở về đây hơn nửa tiếng, khi mới nhận được tin nhắn của Đường Đường cô còn buồn bực một hồi lâu, tại sao không phải là cô tìm thấy Bách Thần trước chứ?!
Nhưng mọi việc đã thành như vậy, Nhan Nghiên cũng không có cách nào, chỉ có thể cùng Trần Vũ về trước.
Buổi chiều vốn dĩ còn có chút tức giận với Bách Thần nhưng bây giờ bị chuyện kia dọa một trận nên Nhan Nghiên một chút tức giận cũng không còn nữa, trong lòng chỉ dư lại sự lo lắng. Cô chủ động đi qua hỏi tình huống của Bách Thần, hỏi cậu có đói bụng không hay muốn ăn chút gì đó.
Sở Sam "Ha" một tiếng, khó có dịp nhìn bộ dạng Nhan Nghiên chủ động lấy lòng người khác như vậy. Vốn dĩ cô định chê cười hai người họ có thể đừng làm trò khoe khoang trước mặt mọi người hay không, nhưng kết quả, cô thấy một màn khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.
Bách Thần vào lúc Nhan Nghiên muốn đi lên lại lui về sau một bước, không phản ứng với lời nói của Nhan Nghiên mà nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, một hồi sau liền lạnh nhạt dời đi ánh mắt.
"Em đi lên trước."
Những người còn chưa rời đi đúng lúc thấy được khoảnh khắc này, tất cả đều há hốc mồm.
Đường Đường như có gì đó suy tư nhìn hai người, chờ mọi người đều tan rã ra cô liền lên lầu gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm.
Tâm Bách Thần lúc này rất loạn.
Anh lấy điện thoại ra tìm kiếm hai chữ Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, nhìn chằm chằm vào chữ portugese hơn nửa ngày, cuối cùng anh cũng tin lời Đường Đường nói.
Không phải Đường Đường lừa anh, cậu bé ngày hôm này đúng là người Bồ Đào Nha.
Mà người được xưng là tinh thông tiếng Bồ Đào Nha - Nhan Nghiên, nữ thần của anh, Nhan Nghiên lại có thể nghe không hiểu.
Không cần phải hỏi vì sao anh cũng có thể hiểu được, đều là người trong giới giải trí, anh đương nhiên hiểu được cái gọi là hình tượng của nghệ sĩ là chuyện như thế nào. Có rất nhiều nghệ sĩ, hình tượng của họ đều là giả, nhưng từ đầu tới bây giờ Nhan Nghiên nhất định không có trong hàng ngũ đó. Chỉ là hiện tại, Bách Thần không thể không thừa nhận, hình tượng ảnh hậu toàn năng của Nhan Nghiên, dường như có chút giả.
Ảnh hậu đương nhiên là thật, là khoảng thời gian trước cô tự mình đoạt lấy giải ảnh hậu Đông Kinh.
Nhưng mà hai chữ toàn năng này, cô gánh không nổi.
Cảm giác niềm tin sụp đổ thế này, thật khó chịu.
Hình tượng của Nhan Nghiên trong lòng Bách Thần quá tốt đẹp, nhưng bây giờ lại từng chút từng chút một dần dần tan vỡ. Bách Thần cảm thấy rất mê mang.
Anh nằm trên giường, đến động một chút cũng không muốn.
Sau một hồi lâu phát ngốc nằm trên giường, lúc này Bách Thần mới hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện vì sao Đường Đường lại biết tiếng Bồ Đào Nha.
Anh lập tức muốn tìm Đường Đường hỏi một chút, nhưng là khi cầm lấy điện thoại anh lại nghĩ đến chuyện Đường Đường kéo đen anh, vì thế Bách Thần không dám gửi tin nhắn.
Từ sau khi tới chương trình này, cảm nhận về Đường Đường trong anh càng ngày càng khác xa. Cô không hề dính lấy anh, thậm chí còn không thèm liếc anh một cái; cô có thể nói lưu loát tiếng Anh và tiếng Bồ Đào Nha, hơn nữa dù tuổi cô nhỏ nhưng lại đem những việc trong chuyến du lịch này xử lý rất hoàn mỹ thỏa đáng.
Hôm nay thậm chí còn tìm được anh khi anh lạc đường.
Đường Đường, cô đã từng là người anh vô cùng kinh thường, anh còn dùng ánh mắt miệt thị để nhìn cô, còn tự cho mình là kẻ trên cao, không quan tâm đến bất cứ lời nói nào của cô, nhưng là hiện tại...
Bách Thần phát hiện, bản thân hình như không hề có tư cách.
Đột nhiên anh nhớ đến một câu hát, "Người được yêu quá nhiều thì luôn hờ hững [1]."
Bởi vì lúc trước được thiên vị quá nhiều nên anh chưa bao giờ kiêng kị điều gì khi đối xử với Đường Đường, nhưng là hiện tại, trái tim của Đường Đường đã đặt lên người khác, còn anh, đến tư cách sợ hãi cũng không có.
Ngực Bách Thần co rút từng chút một, khó chịu không kể xiết nhưng nhiều hơn chính là cảm giác không cam lòng mà anh không hiểu được.
Ngày hôm sau, mọi người vẫn bình thường như không có chuyện gì. Sau khi Bách Thần đi xuống lầu, anh khẽ nhìn về phía Nhan Nghiên đang mang bộ dạng phờ phạc trên sô pha.
Sắc mặt cô có chút tiều tụy, đôi môi mím lại lộ ra vẻ quật cường khiến Bách Thần đột nhiên nghĩ tới năm Nhan Nghiên mười chín tuổi quay bộ phim "Ách nữ" kia.
Đó là phim điện ảnh mà anh thích nhất, cô gái câm trong đó không hề có lời thoại nào, nhưng cô lại có thể dùng vẻ mặt đầy chân thành tha thiết làm đả động đến một cậu nhóc đang còn học cấp ba như anh.
Sau đó vì đuổi theo cô mà anh tiến vào giới giải trí.
Bây giờ nhìn đến biểu cảm này, thấy bên môi là độ cong quen thuộc, trong nháy mắt Bách Thần mềm lòng.
Thật ra, loại hình tượng giống với Nhan Nghiên, tinh thông mười hai ngôn ngữ gì đó đúng là có chút khoa trương. Nếu cô ở phương diện ngôn ngữ thật sự có thiên phú như vậy thì cô tham gia vào cái giới giải trí này đúng là không lãng phí.
Thứ hình tượng này đều do công ty và người đại diện một mình ôm lấy mọi việc, có đôi lúc nghệ sĩ cũng không thể làm chủ. Có lẽ là một tay người đại diện tạo hình tượng như vậy cho Nhan Nghiên, chứ thật ra cô ấy không hề liên quan gì đến?
Bách Thần không hề phát hiện, bản thân sau một khoảng thời gian đã không chịu khống chế mà biện giải cho Nhan Nghiên rất nhiều, thậm chí còn tự thuyết phục bản thân mình.
Đợi đến khi lên xe chạy tới sân bay, Bách Thần đã không một tiếng động mà ngồi trở lại bên cạnh Nhan Nghiên.
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Nhan Nghiên trong nháy mắt muốn rơi nước mắt.
Cả đêm qua cô đều không ngủ ngon, cô không biết vì sao đột nhiên Bách Thần lại tức giận, vì sao lại đột nhiên nổi giận với cô. Cô vốn dĩ nghĩ sẽ đúng lý hợp tình hỏi cậu, nhưng là trong lòng cô cất giấu quá nhiều bí mật. Người trong lòng có quỷ luôn là không có cách nào để đúng lý hợp tình chất vấn người khác.
Vậy nên cô không hỏi.
Thẳng đến lúc này thấy Bách Thần một lần nữa trở về bên cạnh, Nhan Nghiên mới cảm thấy trái tim về đúng vị trí của nó.
Mấy ngày tới mọi người đều yên bình sinh hoạt tại Australia, sau đó ba ngày, mọi người cũng phải từ giã Australia để khởi hành đến đảo Saipan.
Lần này tổ tiết mục vô cùng nể tình mà đặt khách sạn trước, hơn nữa còn là khách sạn cấp bậc rất tốt. Đường Đường nằm trên giường gọi điện thoại cho dì Trình, dì Trình nói thành phố S có tuyết rơi, lúc này Đường Đường mới phản ứng lại bây giờ trong nước đang là mùa đông.
Dì Trình nói gần đây mọi người đều chuẩn bị ăn tết, trong ngữ khí khó tránh khỏi mang chút thất vọng, bởi vì Đường Đường không thể trở về ăn tết.
Trong lòng Đường Đường vừa động, "Dì Trình, bình thường nhà chúng ta ăn tết như thế nào?"
"Nhà chúng ta ít người khi ăn tết cũng chỉ gói sủi cảo, nếu không phải dì lôi kéo Thiếu Diễm thì nó đến Xuân Vãn cũng không xem mà giống như bình thường đọc sách xong sau đó ngủ", dì Trình nói nói lại cảm thấy có chút thương cảm, "Thiếu Diễm nói từ nhỏ nó đã có thói quen một mình nên không cảm thấy quạnh quẽ, nhưng là dì thấy đau lòng. Dì mong sau này Thiếu Diễm có thể tìm người một người tri âm để khi đến tết nó không phải ở một mình nữa."
Trong lòng Đường Đường dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Năm mười lăm tuổi cô về nước, mười mấy năm sau đó cô cũng chỉ là một người ăn tết.
Cả cha lẫn mẹ đều có gia đình riêng của mình, cô không muốn đi quấy rầy bọn họ nên đều an ủi nói với họ cô sống rất tốt, bản thân không hề thấy cô đơn.
Nhưng là mỗi khi đến giao thừa, nhìn căn phòng trống rỗng như vậy, cô sao có thể không thấy cô đơn.
Chờ khi treo điện thoại của dì Trình, cô liền gọi cho Minh Thiếu Diễm.
Dù đã sắp tới tết nhưng trong giọng nói của Minh Thiếu Diễm cũng không có chút không khí vui mừng nào, nghe cô nói hiện tại cô đang ở đảo Saipan hắn cũng chỉ bảo cô chơi cho tận hứng.
"Chú nhỏ, tết đến chú có tính toán gì không?"
Có lẽ là cũng phải có nhỉ?
Trong suy nghĩ của Minh Thiếu Diễm đột nhiên nhớ tới năm nay trong nhà hắn có nhiều thêm một người, rốt cuộc cũng có thể nào nhiệt hơn so với năm ngoái rồi.
Kết quả Đường Đường tham gia chương trình tạp kỹ kia, đến thời gian ăn tết cũng không thể về nhà.
Vậy nên tết năm nay và năm ngoái có khác gì nhau?!
"Không có tính toán gì", Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt nói, "Chú không thích ầm ĩ."
Đường Đường:......
Thật cứng đầu.
"Đừng lo lắng cho chú, cháu chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi", Minh Thiếu Diễm ở đầu dây điện thoại kia nói, "Phong cảnh đảo Saipan không tệ lắm, chơi tận hứng đi. Thời gian đã không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."
Đợi khi ngắt điện thoại, Đường Đường nằm trên giường yên lặng thật lâu, sau đó chạy ra khỏi phòng tìm tổng đạo diễn.
Bởi vì nhà Mễ Việt là gia đình đơn thân nên cậu đã xin nghỉ với đạo diễn về nước rồi, Trương Nhã Trúc tuổi lớn luôn muốn ở cùng người nhà nên cũng xin nghỉ.
Còn có Đường Đường, không ai biết nguyên nhân cũng bay về nước.
Mọi người đối với thân thế Đường Đường đều có chút tò mò, chỉ có Bách Thần và Nhan Nghiên biết hiện tại Đường Đường là cháu gái của lão tổng Thánh Ngu, Minh Thiếu Diễm.
Nhan Nghiên suy tư nghĩ gì đó, mà Bách Thần cũng đồng dạng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Đường Đường là do Minh Thiếu Diễm mới nhận về, Bách Thần không cảm thấy Minh đổng và Đường Đường có bao nhiêu cảm tình, cho nên Đường Đường về nước nhất định không phải vì Minh Thiếu Diễm. Vậy nên cô về nước có lẽ là vì tên bạn trai mới quen gần đây?
Người khác về nhà là vì người nhà nhưng Đường Đường về nhà là vì gặp bạn trai.
Vậy cô đã nói gì để đến đạo diễn cũng đồng ý?
Thật là quá đáng.
Đường Đường đúng thật là quá đáng, đến Đái Na cũng mới biết được tin này từ đạo diễn.
Đái Na thật sự không hiểu Đường Đường vì sao lại một hai phải chạy về đây, "Hôm nay chạy về sáng sớm ngày mai lại lên máy bay, em lại có ý gì?"
"Chú nhỏ một mình ở nhà ăn tết, rất thảm nha", Đường Đường nói, "Em trở về cũng chú ấy trải qua năm mới."
Đái Na:......
Không nói hai lời, đồng ý.
Cháu gái người ta vì chú nhỏ, cô có lý nào để ngăn cản, hơn nữa nói không chừng khi Minh Thiếu Diễm cao hứng cô còn được thưởng thêm tiền.
"Đái Na, chuyện này chị đừng nói cho chú nhỏ."
"Được được được", Đái Na bảo đảm không nói ra khỏi miệng, chẳng những không nói cô còn cố ý ra sân bay đón người trở về.
Một lần nữa trở lại thành phố S, lại lần nữa cảm nhận không khí ẩm ướt lạnh lẽo quen thuộc, Đường Đường nhìn thời gian, 11 giờ 10 phút tối, hy vọng cô có thể về trước lúc 12 giờ.
Đường Đường gửi cho Minh Thiếu Diễm một tin nhắn, hỏi xem hắn đang làm gì.
[ Đọc sách. ]
Minh Thiếu Diễm trả lời rất mau.
Không có chuyện gì làm đương nhiên trả lời mau.
Dì Trình làm một bàn đồ ăn, bây giờ đang xem Xuân Vãn. Năm rồi Minh Thiếu Diễm còn cùng dì xem, nhưng năm nay không biết vì sao một chút hứng thú hắn cũng không có, vì thế lên lầu tìm sách đọc.
Thất thần lấy ra một quyển sách thì tin nhắn của Đường Đường gửi đến.
Sau khi trả lời đọc sách xong Minh Thiếu Diễm còn hỏi cô xem cô có xem Xuân Vãn hay không.
[ Có, mọi người đều đang cùng nhau xem Xuân Vãn này. ]
Nhiều người, náo nhiệt, rất tốt.
Hai người câu được câu không hàn huyên trong chốc lát, thật ra đoạn nhắn tin không có dinh dưỡng gì, nhưng có lẽ hôm nay có chút đặc biệt nên Minh Thiếu Diễm không hề cảm thấy phiền.
Khi thời gian gần đến lúc 12 giờ, đột nhiên Đường Đường hỏi hắn,
[ Chú nhỏ, bây giờ chú đang ở đâu? ]
[ Phòng ngủ. ]
[ Chú đến ban công xem một chút đi. ]
Để làm gì? Minh Thiếu Diễm nhíu nhíu mày, thầm nghĩ không lẽ Đường Đường dặn dò dì Trình sắp đặt cái gì?
Người trẻ tuổi đúng là thích làm loạn mà, Minh Thiếu Diễm lắc lắc đầu, khoác thêm cái áo lên người sau đó mở cửa ra đi đến ban công.
Cô gái vốn dĩ hắn nghĩ không thể trở về kia đang đứng trên nền tuyết, khi cô thấy hắn liền vui mừng vẫy vẫy tay.
Điện thoại trong khoảnh khắc đó rung lên, tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vang lên, dưới ánh đèn sáng chói, một hàng chữ thật lớn đâm vào lòng Minh Thiếu Diễm.
[ Chú nhỏ, năm mới vui vẻ ~ ]
[1] "Người được yêu quá nhiều thì luôn hờ hững" là một câu từ trong bài hát Hoa Hồng Đỏ của Trần Dịch Tấn, chính là bài hát bọn mình đã chèn ở đầu trang đó!
Bình luận facebook