• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Xuyên thành quả tim nhỏ của nam phụ (4 Viewers)

  • Chương 12

Những bạn học giỏi môn tiếng Anh vẫn nghĩ ra một lý do, ví như đề này đối với bọn họ mà nói xác thật rất đơn giản, vì thế Đường Đường làm đúng thì cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng những học sinh không giỏi tiếng Anh vừa lúc làm sai câu này thì có chút ngốc.

Đường Đường hai mươi điểm cũng có thể làm được đề này, còn chính mình tốt xấu thì cũng có thể thi một trăm hai mươi lại không thể làm được?

Đường Đường trả lời xong bình tĩnh ngồi xuống, mà những người đang chuẩn bị tốt để chế giễu cô cứng đờ quay lại, một lần nữa đem tầm mắt dừng trên bài thi của mình.

Chuyện này và tưởng tượng của bọn họ không giống nhau!

Giáo viên tiếng Anh thật vừa lòng, lại khen Đường Đường hai câu mới bắt đầu tiếp tục giảng đề.

Trong lớp lại tiếp tục khôi phục không khí an tĩnh quỷ dị khiến người ta hít thở không thông. Một lát sau nữa, nữ sinh ngồi trước Đường Đường không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái.

Kết quả thấy Đường Đường tay cầm bút, soàn soạt viết đáp án của câu cuối cùng. Tốc độ này chắc là đánh lụi đi, cho dù làm bài bình thường thì cũng quá khoa trương rồi, đến Phong Khinh Dương học giỏi tiếng Anh nhất trong lớp cũng không làm nhanh như vậy!

Đường Đường không biết bạn nữ phía trước đang nghĩ cái gì, khi cô viết xong đoạn văn rồi thì giáo viên mới giảng đến bài đọc hiểu thứ hai. Đường Đường chờ giáo viên giảng xong hết thì cô chỉ cần so sánh đáp án là ổn.

Thời gian còn dư lại, Đường Đường trộm lấy ra sách toán, tiếp tục gian nan sự nghiệp ôn tập toán học của mình.

Học sinh trong trường trung học phụ thuộc vì chất lượng học tập nên đại đa số đều ở nội trú trong trường, không muốn nội trú thì có thể xin học ngoại trú. Rất nhiều học sinh con nhà giàu không muốn chịu sự quản lý của cha mẹ nên đều lựa chọn ở trường, vì thế điều kiện nơi nghỉ ngơi và nhà ăn trong trường tốt hơn những trường học khác rất nhiều.

Thẻ học sinh của Đường Đường còn chưa có, lúc trước còn đang nghĩ xem có thể mượn thẻ cơm của ai đó không, may mắn Minh Thiếu Diễm đã gửi tin nhắn nói buổi trưa Jason sẽ đem cơm qua.

Dựa theo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Minh Thiếu Diễm thì Jason rất có khả năng sẽ đưa cơm lúc mười hai giờ đúng. Để Jason xuất hiện ở lớp cũng không tốt lắm, cho nên khi tiết cuối cùng vừa kết thúc, Đường Đường ngay lập tức ra khỏi phòng học gọi điện thoại cho Jason nói cô sẽ tự xuống lầu lấy cơm trưa.

Chân trước Đường Đường vừa đi, các bạn học chịu áp lực trong hai tiết rốt cuộc cũng dám lớn tiếng nói chuyện, bọn họ đều nháo nhào ồn ào thảo luận.

Mức độ kiên nhẫn của nam sinh đối với nữ sinh vẫn cao hơn nữ sinh rất nhiều, đặc biệt là đối với những nữ sinh xinh đẹp. Hai tiết học qua đi, Đường Đường không lớn lối cũng không khiến người khác phải ngại, thái độ của những nam sinh nói về Đường Đường so với trước hai tiết trước đã khác nhau một trời một vực.

Các nữ sinh vẫn giữ nguyên lập trường, không thích chính là không thích.

"Khẳng định không phải cậu ta tự làm, câu đó tôi làm còn sai mà."

"Lúc này mới hai tiết thôi, có thể nhìn ra được thứ gì chứ. Lúc cậu ta vừa mới vào chương trình không phải cũng giả bộ rất tốt sao."

"Đúng vậy, vừa mới bắt đầu thì có thể nhìn ra được cái gì. Đợi qua được mấy ngày sẽ tự giác lộ nguyên hình thôi."

Nghe được những lời này, tâm trạng của những người còn lại có chút phức tạp, ví như hai nữ sinh ngồi trước Đường Đường. Cho dù chỉ mới ngồi gần trong hai tiết thôi, nhưng họ có thể cảm giác được Đường Đường là người vô cùng lễ phép, nói cùng mấy câu thôi là có thể cảm giác được cô ấy được dạy dỗ rất tốt.

Thật sự một chút cũng không giống giả bộ.

Nghe âm thanh thảo luận ríu rít trong lớp, hai người liền đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, khi đi ngang qua bàn học của Đường Đường liền nhìn thoáng qua bài viết tiếng Anh của cô.

Chữ viết xinh đẹp ngay lập tức hấp dẫn lực chú ý, nhìn nhiều thêm vài giây, câu chữ lưu loát, ngữ pháp chuẩn, hơn nữa thậm chí còn có vài từ đơn mà các cô cũng không hiểu...

Yên lặng lấy điện thoại ra tra nghĩa của mấy từ đơn này, xác nhận không phải Đường Đường viết loạn, hai người liền nhìn nhau, đột nhiên họ cảm thấy những tin đồn trên mạng đều là đánh rắm.

Đây không phải là từ vựng của tiếng Anh cấp ba, người thi tiếng Anh được hai mươi điểm thì sao có thể viết bài văn như vậy.

Dưới tầng, Jason và cô Lưu chủ nhiệm đang nói chuyện, Đường Đường bình tĩnh xuống lầu trong ánh mắt nóng rực của một đám người, sau đó chào hỏi cô Lưu.

Hôm nay tâm tình cô Lưu thực sự không tồi, luôn miệng khen biểu hiện của Đường Đường, "nếu không đăng kí sẽ không được phép ở lại trường, nhưng giữa trưa cũng sẽ có phòng để nghỉ ngơi. Phòng ngủ của em đã được sắp xếp rồi, cô dẫn em đi qua."

Đường Đường gật đầu, "Cảm ơn cô."

Ba người đi về hướng khu phòng nghỉ, Jason nhìn Đường Đường một cái, "Cô Lưu nói sáng nay biểu hiện của cô rất tốt."

Đường Đường:... Vì sao câu này của anh giống như đang nói với một đứa trẻ vậy?

"Minh đổng rất vừa lòng", Jason lại nói thêm.

"......", Đường Đường trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ mới qua hai tiết mà thôi Minh Thiếu Diễm vừa lòng cái gì, hắn cũng hài lòng quá dễ dàng rồi.

Đường Đường chỉ có thể nói một tiếng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, sau đó lại chăm chú nghe cô Lưu giới thiệu kiến trúc trường. Học sinh đi ngang qua hoặc cố ý đi theo đếm không hết, họ cũng không dám tiến lên, chỉ đứng từ xa cầm điện thoại chụp hình.

Tiếng nghị luận không chỉ ở xung quanh thôi mà trên đỉnh đầu cũng có, Đường Đường theo bản năng ngẩng đầu. Một đám học sinh nghiêng đầu ghé vào trên cửa sổ xem náo nhiệt, thậm chí còn phát ra một vài tiếng kêu kinh ngạc.

Cô Lưu khó có được cảm giác xấu hổ, dù đã đi dạy nửa đời người, cô cũng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, đi đến chỗ nào là bị vây xem đến chỗ đó. Đang nghĩ ngợi nên dời đề tài một chút thì trên tầng đột nhiên có tiếng thét chói tai của nữ sinh, ngay sau đó một chai nước từ bên trên rơi xuống.

Đường Đường phản ứng nhanh nhưng chai nước từ trên cao rơi xuống càng nhanh hơn. Cô vừa với di chuyển một chút thì chai nước đã xẹt qua vai cô hung hăng nện xuống bên chân Đường Đường. Bởi vì trọng lực nên khi rơi xuống liền phanh một tiếng nổ tung, quần Đường Đường trong nháy mắt bị ướt một mảng lớn.

Cô Lưu hét lên một tiếng vội vàng hỏi thăm Đường Đường, Đường Đường vỗ vỗ quần lắc đầu, "Không có việc gì."

Cô Lưu tính tình tốt cũng bị tình huống đột phát này làm cho sắc mặt xanh mét.

Cô là một giáo viên, nhiệm vụ của cô là dạy học và giáo dục, nhưng hiện tại học sinh lại làm ra những việc thế này khiến cô cảm thấy thật thất bại trong việc giáo dục con người.

Sắc mặt Jason cũng trầm xuống.

Anh biết Đường Đường đã từng làm gì, nhưng anh thật sự không hiểu ác ý của những học sinh kia đến từ đâu.

Học sinh trên tầng vì chuyện này đều bị dọa cho rụt trở về. Cô Lưu thật sự tức giận, trước mặt tất cả những học sinh vây xem nói nhất định phải tra rõ chuyện này.

"Nhiều camera như vậy, cô không tin không tìm người cầm đầu!"

Học sinh xung quanh khiếp sợ, cảm thấy cô Lưu chuyện bé xé ra to nhưng nhìn Đường Đường có nhiều vệt ướt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Bọn họ đứng gần thấy được rõ ràng, chai nước kia sau khi tiếp đất liền nổ tung, bọt nước văng ra khắp nơi. Nếu Đường Đường không tránh kịp mà bị chai nước rơi trúng người hay đầu thì nhất định sẽ bị thương.

Đường Đường chắc chắn sẽ tức giận, dù sao thì lúc nãy suýt chút nữa cô ấy đã bị đập trúng rồi.

Bọn họ nhớ rõ trong chương trình, Đường Đường vì giày mang không vừa nên đã nổi nóng một buổi với Tô Xán. Đường Đường vốn dĩ tính khí thất thường, bây giờ còn bị một cái chai rơi trúng, kẻ ném chai nước kia không chừng sẽ phải gặp xui xẻo rồi.

Nhưng không ngờ, Đường Đường chỉ yên lặng đem chai nước kia nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó nói với cô Lưu, "Cô ơi, thôi bỏ đi."

Những học sinh vây xem đều kinh ngạc nhìn Đường Đường.

"Dù sao cũng không đập trúng, chỉ dính một chút nước thôi", Đường Đường rũ lông mi, "Em mới chuyển đến, mọi người khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận. Chờ thêm mấy ngày nữa là tốt rồi."

Cô Lưu thật sự không hiểu, vì sao lại không thể chấp nhận?

Cho dù trước kia Đường Đường như thế nào thì liên quan gì đến những học sinh kia?

Mọi người xung quanh cứ ngây ngốc nhìn Đường Đường vứt chai nước đi, nhìn cô như không có gì xảy ra mà cười cười. Ánh mặt trời giữa trưa đáp trên mặt cô, không có oán giận cũng không có âm trầm, lúm đồng tiền trên má chiếu vào trong mắt mọi người, xinh đẹp không thôi khiến người ta không thể rời mắt.

Tiếng ồn ào lúc trước như bị ấn nút dừng, mọi thứ đều trở nên im ắng không một tiếng động.

Chờ Đường Đường và cô Lưu đi xa, đám học sinh mới tan rã, có người đem đoạn video này đăng lên Tieba.

Mới vừa đăng lên, những bình luận đầu tiên đều nói người anh em ném chai nước thật hay, chỉ là có chút đang tiếc không đập trúng,... Những bình luận như thế kéo dài đến vài trang.

Thật lâu sau đó rốt cuộc mới chậm rãi có nhưng bình luận bất đồng.

[ Chỉ có mình tôi cảm thấy chuyện này quá đáng sao? Thật ra tôi vẫn luôn không rõ, Đường Đường đã giết cả nhà các người sao cho nên các người mới hận không thể để cô ấy chết? ]

Một bình luận bất đồng xuất hiện làm khơi dậy những bình luận tương tự, sau đó càng ngày càng nhiều lên.

Trong bài đăng xuất hiện hai phe, bắt đầu ồn ào đến khí thế ngất trời. Nam sinh cao một mét chín lướt Tieba đột nhiên quát một tiếng, "ĐM!"

Phong Thiên Dương trừng mắt nhìn cậu ta một cái, "Làm gì vậy? Muốn hù chết lão tử..."

"Phong thiếu, cậu mau xem cái này", một mét chín đưa điện thoại qua, Phong Thiên Dương không có hứng thú liếc qua một cái, sau đó từ trên ghế nhảy dựng lên, tức giận.

"Thật mẹ nó, hôm nay lão tử không tìm được kẻ này là ai thì sẽ không mang họ Phong!"

Một mét chín vội vàng kéo cậu ta, "Đừng đừng đừng, nếu bây giờ cậu ra mặt không phải càng làm cho mọi người ghét Đường Đường sao. Cô ấy chắc chắn biết sẽ như vậy nên mới mặc kê..."

"Vậy làm sao bây giờ", Phong Thiên Dương trừng mắt, câu không biết vì sao mình nhất định phải che chở Đường Đường, có lẽ là vì lúc trước kinh diễm bởi vẻ ngoài của cô, hoặc có lẽ là nhìn cô yên lặng nhặt chai nước khiến cậu cảm thấy đau lòng.

Phong Thiên Dương đem điện thoại nhét vào trong túi liền đi ra ngoài, một mét chín theo sau hỏi cậu muốn đi đâu.

"Tôi đi tìm cô ấy, tôi không tin có tôi ở bên cạnh những kẻ kia còn dám ném chai nước vào cô ấy!"

Phong Thiên Dương nói xong liền cất bước chạy, một mét chín gãi gãi tóc gọi Phong Thiên Dương, sau đó cũng chạy theo.

Mà Đường Đường bên kia rốt cuộc đến được phòng ngủ.

Ký túc xá trong trường được phân thành hai loại, phòng tám người và phòng bốn người, tám người thì được ở miễn phí, nếu muốn ở phòng bốn người thì phải bỏ thêm tiền, hơn nữa còn phải bỏ ra không ít. Minh Thiếu Diễm có tiền đương nhiên Đường Đường sẽ được phân vào phòng bốn người.

"Cô cảm thấy ở cùng với học sinh lớp khác không tốt nên đặc biệt xếp cho em cùng phòng với bạn học trong lớp, may mắn phòng này đang thiếu một người. Đường Đường, nếu sau này em có nghỉ trưa thì ở trên giường này."

Cô Lưu chỉ chỉ cái giường trống, Đường Đường gật đầu.

Rốt cuộc đã bàn giao xong, cô Lưu vừa lòng rời đi. Jason sau khi dặn dò vài câu, đặt cơm trưa lên bàn cũng rời khỏi.

Hiện giờ đã qua giờ cơm, Đường Đường thật sự có chút đói. Ngồi xuống mở ra cơm trưa, mùi hương quen thuộc tỏa ra, lúc trước Đường Đường cũng rất thích nhà hàng này nên thường xuyên đến đó ăn.

Hương vị rất ngon nhưng lại quá đắt đối với những gia đình bình thường.

Vừa mới mở bao bì thì bên ngoài có người đẩy cửa vào, một cô gái có giọng hơi trung tính phàn nàn, "Đặt cơm chậm mất rồi, tớ thật sự rất muốn ăn tôm chiên bóc vỏ..."

"Ngày mai lại đặt sớm hơn chút đi", Phong Khinh Dương lại nói thêm, "Hôm nay..."

Lời nói còn chưa dứt đã thấy trong phòng ngủ nhiều hơn một người, cùng với món tôm chiên bóc vỏ mà cô gái lúc nãy vô cùng muốn ăn!

Ba cô gái ngây ngốc tại chỗ.

Đường Đường nhìn thấy bọn người Phong Khinh Dương cũng sửng sốt vài giây, sau đó tiện đà nói, "Các cậu còn chưa ăn trưa sao, vậy cùng nhau ăn đi."

^.^ Có lẽ tối nay tôi bận lắm lắm, nên đăng giờ này cho các nàng nhé. Xong chương này chắc mọi người phải đợi một thời gian nữa ấy, nhưng mà các nàng yên tâm đi, editor nhà tôi chăm chỉ lắm, luôn cố gắng hoàn thành sớm nhất để đăng thôi.❤️
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom