Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Lồng đấu
Trong lồng sắt đứng một người, là một người chàng trai cao lớn, nhìn như là học sinh trung học, hoặc nhiều nhất mới vừa học đại học.
Cậu mặc bộ đồ thể dục, giống như vừa học xong tiết thể dục, lại không biết đã trải qua chuyện gì, quần áo đã dơ hầy, trên quần có một lỗ rách lớn.
Chân mang một đôi giày thể thao hàng hiệu, nguyên bản hẳn là màu trắng, hiện tại vừa dơ vừa bẩn, đã trở thành màu xám.
Biểu tình thật khẩn trương, sắc mặt còn trắng hơn giấy.
Thời tiết không quá nóng, trong nham động lại đặc biệt mát mẻ, trên mặt cậu lại toàn là một giọt lại một giọt mồ hôi lạnh.
Cậu đang ở chọn vũ khí.
Bên trong lồng sắt là một cái bàn gỗ, trên mặt bàn đặt một khẩu súng lục, thêm một con dao dài một thước, còn có một cái nĩa hình dạng kỳ quái dài chừng hơn hai tấc.
Cậu không chút do dự chỉ chỉ khẩu súng.
Đứng bên cạnh bàn là một người đàn ông vạm vỡ, thấy cậu ta chọn súng, anh ta giúp cậu lắp đạn, đưa súng cho cậu thanh niên.
Chàng trai cầm lấy súng, giống như đang cầm mệnh của mình, nắm thật chặt súng trong tay.
Cậu thối lui đến một góc lồng sắt, lưng dựa vào hàng rào sắt, chờ, ngực thở phập phồng thật kịch liệt, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với lúc trước. Ở bên kia lồng sắt lớn, có mấy người đem một con thây ma tới lên trên đài, bỏ nó vào lồng sắt.
Cánh cửa đóng lại, thây ma khó được đồng thời nhìn đến nhiều người sống như vậy, nó điên cuồng va chạm vào cửa lồng.
Giữa tiếng đập hòa cùng tiếng hú của con thây ma, chàng trai mang giày chơi bóng bất lực mà nhìn thoáng qua đám người đang điên cuồng ở phía dưới.
Người đàn ông lập tức chú ý tới, hỏi: "Cậu định rời khỏi sao? Hiện tại hối hận còn kịp."
Nguyên lai tham gia thi đấu là tự nguyện.
Tuy rằng sợ hãi, chàng trai vẫn nói: "Tôi không từ bỏ. Tôi phải kiếm tiền."
Thấy cậu không có ý định thay đổi, người đàn ông bước ra xa lồng sắt, đóng cửa cho kỹ, đứng ở trước đấu trường thét to.
"Nói lại lần nữa, người này là thẻ C, đã gϊếŧ chết thây ma hai lần, còn có ai muốn đánh cuộc nữa không? Nếu có nhanh tay đặt cược, lập tức sẽ bắt đầu!"
Phía dưới là một làn sóng reo hò cùng tiếng huýt sáo.
Có hai người phục vụ đang ở trong đám người đăng ký thu cược, vô số người đang đặt cược một cách điên cuồng.
Người đàn ông chờ cho bên dưới hỗn loạn qua đi, sau đó cầm lên một thanh thép dài tựa như một cây lao.
Anh ta chọt thanh thép vào giữa mấy thanh lan can của chiếc lồng, nhẹ nhàng đẩy đẩy ghim sắt chặn cửa lồng.
Cửa lồng "tách" một tiếng, bật ra.
Thây ma trong lồng sắt đã sớm thấy người thanh niên mang giày thể thao ở bên ngoài, nó như điên nhảy ra tới, lao thẳng tới chỗ cậu.
Người thanh niên hoảng loạn giơ súng lên, bắn một phát về phía thây ma.
Phanh một tiếng, thế nhưng bắn trật, thây ma lông tóc không tổn hại gì, ngay cả bên ngoài cũng chưa đụng tới.
Tiếng súng kích động vách đá trong hang, tiếng vọng kéo ra thật dài. Như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi tiếng súng, phía dưới đài tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai, tiếng chửi bới vang thành một mảnh, náo nhiệt như một cái chợ trời.
Người thanh niên nỗ lực lấy lại bình tĩnh, dùng tay trái nâng tay phải, thừa dịp thây ma bổ nhào vào phía trước mặt, lại bắn ra một phát.
Viên đạn rốt cuộc xỏ xuyên qua đầu thây ma.
Thây ma ngã ầm xuống dưới chân chàng trai, bất động.
Thây ma gục xuống, thanh niên rốt cuộc thả lỏng, hai đầu gối khuỵu trên mặt đất, vui mừng bật khóc.
Phía dưới người xem đều phát cuồng, có người liều mạng tru lên, chắc là cược đúng và thắng tiền.
Cũng có người rống giận nói: "Cậu nổ súng nhanh như vậy làm gì? Hại tôi đoán sai rồi!"
Nam tử đi qua mở cửa lồng sắt, thanh niên mang giày chơi bóng vui cười rạng rỡ từ trong lồng bước ra.
Người đàn ông đem tiền cược để vào một cái túi, đưa cho cậu, cậu thanh niên ôm túi ở trước ngực, vẻ mặt vui vẻ, rời khỏi đài.
Cậu ta đi rồi, trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Người đàn ông nhảy lên đài, tuyên bố: "Hiện tại tiến hành trận đấu thứ ba, lần này là người thẻ D, chưa gϊếŧ thây ma lần nào. Đây là trận đấu cuối cùng của buổi tối hôm nay, mọi người nhanh nhanh đặt cược!"
Lần này bị đưa tới đấu trường là một người đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi.
Anh ta nhìn một lần vũ khí trên bàn, có vẻ do dự.
Bối Noãn nghĩ thầm, này có cái gì mà do dự, đương nhiên chọn súng, mấy vũ khí kia có cái nào mà tốt hơn súng?
Người đàn ông gầy gò có lẽ chưa sử dụng súng bao giờ, nên không nắm chắc, cầm lên tới lại buông, buông lại cầm lấy, lưỡng lự.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn chọn súng.
Anh ta đưa súng cho người đàn ông, mắt thường có thể thấy người đàn ông đang run rẩy.
Người đàn ông thấy anh ta sợ thành như vậy, hỏi: "Anh muốn rời khỏi sao?"
Người đàn ông gầy gò do dự một chút, nhưng vẫn lắc đầu.
Bối Noãn cảm thấy, người này ngay cả đứng cũng không vững, trong chốc lát làm sao mà gϊếŧ được thây ma?
Người đàn ông nhận mệnh run rẩy đi đến một góc trong lồng sắt, run rẩy giơ súng lên.
Lồng sắt đựng thây ma được nâng lên, cửa vừa mở ra, một con thây ma giương nanh múa vuốt lao thẳng tới, khiến toàn trường thét chói tai.
Thây ma vừa ra tới, người đàn ông hoảng sợ nhìn nó bắn liên tục hai phát.
Khoảng cách quá xa, vì quá run, tất cả đều không bắn trúng.
Chính là súng cũng chỉ có ba viên đạn.
Người đàn ông liền xoay người chạy.
Lồng sắt chỉ lớn bằng một căn phòng cỡ lớn, chạy cũng chỉ chạy được vài bước, thây ma chạy nhanh hơn anh ta, chỉ dùng vài giây là đuổi kịp, một cái vồ mạnh đã hạ gục, cắn vào người đàn ông.
Khung cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến khán giả hò hét càng thêm điên cuồng.
Có người trong sòng bạc xách theo một khẩu súng đi lên, trực tiếp nã mấy phát vào thây ma trong lồng sắt và người đàn ông, kết thúc hỗn chiến.
Người dưới đài xem và thảo luận thắng thua vô cùng nhiệt liệt, trên đài có người tiến vào lồng sắt, kéo người đàn ông và thây ma đi ra ngoài, dọn dẹp khán đài hỗn loạn.
Bối Noãn hiện tại đã hiểu.
Có lẽ bọn họ muốn đưa cô vào đấu trường để gϊếŧ thây ma?
Nếu bị ném vào trong hồ, Bối Noãn còn có thể nghĩ cách động tay động chân, nếu tốt số, nói không chừng còn không cần xuống nước, chỉ cần tìm cách xử lí người muốn ném cô xuống hồ mà không ai biết.
Nhưng mà bây giờ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không còn cách nào khác, chỉ có thể làm thật bằng cách động thủ gϊếŧ thây ma.
Bối Noãn vô cùng thống khổ.
Nghĩ cách gϊếŧ chết một con thây ma cũng không khó, khó chính là trong lúc gϊếŧ, không được để bại lộ không gian.
Quả nhiên, Khâu Tễ đối Bối Noãn nói: "Cô gái, tôi cho cô một cơ hội, cô lên đấu trường một lần, nếu cô thắng, hôm nay sẽ không ném cô vào trong hồ."
Sau đó lại quay đầu lại hỏi anh trai mình, "Anh, anh cảm thấy thế nào?"
Khâu Chính Huân lần này thật không phản đối.
Anh ta nhìn từ trên xuống dưới thân hình nhỏ bé của Bối Noãn, nghiêm túc gật gật đầu, vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Khâu Tễ.
Đại khái trong cảm nhận của anh ta, thời điểm ném Bối Noãn vào lồng sắt, cũng giống như đem cô ném vào trong hồ, đều là người chết.
Khâu Tễ rời chỗ ngồi, đi đến bên người Bối Noãn, liếc nhìn anh trai mình, hạ giọng xuống.
"Ném vào trong hồ nhất định sẽ chết. Tiến vào đấu trường tuy rằng nhìn thực đáng sợ, kỳ thật có xác suất rất lớn có thể sống. Tôi thấy lá gan của cô cũng không nhỏ, không bằng đánh cuộc một keo."
Bối Noãn biết, những điều anh ta nói là đúng.
Đối người bình thường mà nói, tiến vào lồng sắt gϊếŧ thây ma so với trực tiếp bị trói lại ném vào trong hồ tốt hơn nhiều, quả thực có cơ may sống sót.
Bối Noãn không còn cách nào khác đành gật đầu.
Khâu Tễ đối Bối Noãn cười cười, lại cho Bối Noãn một ý kiến không tồi.
"Chút nữa khi cô tiến đấu trường, trên bàn sẽ bày vũ khí để cô chọn, tôi đề nghị cô chọn súng. Từ lúc chúng ta bắt đầu trò chơi này cho đến tận bây giờ, tuyển súng tỷ lệ thắng trên khoảng 50%, chọn hai dạng còn lại, tỷ lệ thắng đều không đến 20%."
Đương nhiên nhiều người nhìn vào đều biết là chọn súng tốt nhất.
Đại khái chỉ có luyện tập đến trình độ như Lục Hành Trì và Giang Phỉ, dùng dao mới có thể có phần thắng.
Vấn đề là, Bối Noãn đời này chưa bao giờ không chạm qua súng lục.
Trước kia huấn luyện quân sự ở trường, trường học có tổ chức bắn bia bằng súng bắn tự động.
Lúc ấy ghé vào chỗ nằm bắn, lần đầu tiên trong cuộc đời chạm vào súng, Bối Noãn kích động đến nỗi không cẩn thận bóp cò ngay.
Vừa bóp cò, bùm bùm một hồi, toàn bộ đạn không biết bay đi đâu, không có tới một viên trúng đích, cô đành nhận một điểm trứng vịt to tướng.
Súng lục loại đồ vật này, đại khái sử dụng chắc cũng không khác gì mấy?
Bối Noãn lại nhìn lướt qua lồng sắt lớn trên đài, lo lắng.
Bối Noãn cũng không biết hiện tại vẻ mặt mình đáng thương vô cùng, đôi mắt ngân ngấn nước, miệng mím chặt, giống như sắp khóc.
Khâu Tễ lại nhìn cô một cái, bỗng nhiên mở miệng cầu tình với Khâu Chính Huân.
"Anh, cô ấy cũng không phạm vào sai lầm lớn gì, bất quá chỉ là nghịch ngợm, đi nhầm chỗ không nên tiến vào, lần này thôi bỏ đi?"
Bối Noãn trong nháy mắt cảm thấy người này kỳ thật còn không tính quá xấu, ít nhất so với anh trai anh ta tốt hơn một chút.
Khâu Chính Huân hừ lạnh một tiếng, "Mỗi nơi đều có quy tắc riêng, mỗi ngày đều phá lệ thì thu phục người như thế nào? Chờ những người này cưỡi lên đầu cậu sao?"
Thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho em trai.
Nụ cười trên mặt Khâu Tễ phai nhạt, lại nhìn Bối Noãn một cái, bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một khẩu súng lục.
"Đã bao giờ dùng qua súng chưa?" Khâu Tễ hỏi.
Bối Noãn thành thật lắc đầu.
"Lại đây, thử súng, súng trong đấu trường cùng cái này đều giống nhau."
Khâu Tễ lưu loát gỡ đạn ra khỏi băng đạn, đưa súng rỗng cho Bối Noãn.
Khẩu súng toàn thân đen tuyền, nòng súng được làm bằng kim loại, ở chỗ tay cầm là plastic.
Nhẹ nhàng hơn nhiều so với Bối Noãn nghĩ, chỉ nặng hơn cây dù bình thường một chút.
"Cô sức lực yếu, phải cầm súng bằng cả hai tay, một tay sẽ cầm không vững."
Khâu Tễ đi đến bên người Bối Noãn, giúp cô cầm súng bằng cả hai tay cho chắc, giúp cô điều chỉnh tư thế, hướng dẫn Bối Noãn ngắm bắn như thế nào cho chuẩn.
Ngắm chuẩn cùng súng trường không có gì khác nhau, không khó, chính là ——
Trong tiểu thuyết đều nói, trước khi dùng súng phải mở chốt an toàn, nếu không thây ma chạy lại đây, chốt an toàn còn chưa mở, không phải liền xong đời hay sao?
Vấn đề là, chốt an toàn ở đâu?
"Chốt an toàn của súng này ở nơi nào?" Bối Noãn hỏi Khâu Tễ.
"Cô còn biết chốt an toàn?"
Khâu Tễ đang ở chỉ cô ngắm chuẩn, nhịn không được ở bên tai Bối Noãn cười ra tiếng.
"Súng này thiết kế hơi khác một chút, chốt an toàn kế bên với cò súng, cô bóp cò là được, không cần phải mở chốt an toàn."
"Vậy à." Bối Noãn thay đổi đầu súng, nhắm ngay bên thái dương Khâu Tễ.
Khâu Tễ biết rõ súng không có đạn, nhưng vẫn bị cô làm cho hoảng sợ. Anh ta lập tức tránh đi họng súng, nói với Bối Noãn, "Bất cứ thời điểm nào, cho dù súng có đạn hay không đều không được chỉ súng vào người khác. Đây là thói quen tốt có thể cứu mạng."
Khâu Chính Huân vẻ mặt không cao hứng mà ngồi đó, nhìn Khâu Tễ chỉ Bối Noãn dùng súng, Khâu Tễ hoàn toàn không để ý tới anh trai mình, chỉ đến toàn tâm toàn ý.
Mới vừa dạy được một lát, chủ trì đấu trường trên đài đi đến đây.
Vừa đến là thấy Bối Noãn đang chỉa họng súng đen ngòm vào mình.
Anh ta cũng run rẩy lên, nhanh nhanh né tránh.
"Yên tâm, súng không có đạn." Bối Noãn cười an ủi.
"Không có đạn cũng không nên chỉ vào người khác, thật dọa người."
Người đàn ông nhìn Bối Noãn cười cười, trong tay anh ta cầm một quyển sách nhỏ cùng một cây bút nhỏ vô cùng xinh xắn màu hồng, thì ra đây là giấy đăng ký.
Anh ta nói với Bối Noãn: "Cho tôi xem thẻ bài của cô một chút."
Bối Noãn lôi thẻ bài trước ngực ra, để gần cho anh ta xem.
Thấy trên thẻ bài là F, người đàn ông đột nhiên trầm mặc xuống, khi nhìn về phía Bối Noãn lần nữa, ánh mắt toát ra đầy thương hại.
Nhưng giống như biết Bối Noãn là bị bắt, anh ta không hỏi quá nhiều, chỉ ở trên vở viết chữ "F".
"Cô trước kia có từng gϊếŧ thây ma chưa?" Anh ta lại hỏi.
Bối Noãn cẩn thận nghĩ nghĩ, thật là có.
Lúc trước thời điểm ở thành phố S, lần đầu tiên gặp được Đỗ Nhược, vì cứu anh khỏi miệng thây ma, cô đã từng dùng bình chữa cháy gϊếŧ một con.
Bối Noãn đáp: "Một lần."
Bối Noãn trả lời ngoài dự đoán của người đàn ông.
Anh ta một lần nữa lại trên dưới đánh giá Bối Noãn, hình như không tin giống cô thẻ bài F như vậy mà còn có thể gϊếŧ thây ma.
Tuy không tin nhưng ở trên cuốn sổ nhỏ vẫn viết: gϊếŧ thây ma một lần.
"Cô đã gϊếŧ thây ma một lần?" Khâu Tễ ở bên cạnh hỏi.
Bối Noãn nghĩ thầm: Gϊếŧ qua một lần không tính cái gì, như thế nào gϊếŧ qua, chủ yếu là bởi vì có người khác gϊếŧ được quá nhanh, không tới lượt.
"Lần đó cũng là trời xui đất khiến, trùng hợp." Bối Noãn ứng phó.
Người đàn ông hỏi xong, cầm theo cuốn sách trở lại đối diện đài thi đấu, tuyên bố với những người phía dưới: "Hôm nay tạm thời thêm một trận đấu thứ tư nữa, lần này là người thẻ bài F, gϊếŧ thây ma một lần, nhanh tay đặt cược!"
"Thẻ bài F?" Người phía dưới tức khắc cười vang.
"Một thẻ F tới xem náo nhiệt làm gì? Ai sẽ đặt cho thẻ bài F thắng nha?"
Nhưng mà người đặt cược cũng không ít, tất cả đều vây quanh một người phục vụ, trong ba tầng ngoài ba tầng, đông như kiến.
Bối Noãn nhìn nhìn bên kia, có chút buồn bực, hỏi Khâu Tễ: "Bọn họ đều đang bị đặt cược tôi thua sao? Nếu tất cả mọi người cược tôi thua, vậy họ thắng tiền của ai?"
Khâu Tễ giải thích, "Bọn họ cược chính là cô thua đủ mọi cách. Tỷ như bắn một phát súng chết ngay, hay là chờ mở hai phát mới chết, hoặc là chưa kịp bắn phát nào đã bị thây ma cắn, còn có, thây ma là cắn đầu trước, hay cắn chân, hoặc là cắn tay, vân vân. Các loại đặt cược cách chết khác nhau."
Bối Noãn không còn lời gì để nói, "Không có người đặt cho tôi thắng sao?"
Khâu Tễ liếc liếc nhìn người phụ trách cược Bối Noãn thắng.
Bối Noãn cũng đi theo ánh mắt anh ta mà nhìn qua. Chỉ thấy người phục vụ lẻ loi một người ôm một cái rương đang đứng, căn bản không ai để ý.
"Đại khái bởi vì cô là F, trò chơi đấu trường từ bắt đầu đến bây giờ chưa từng có người F tồn tại, tỷ lệ rất cao, nhưng không ai nguyện ý đặt cược, tất cả đều cảm thấy là đang lãng phí tiền."
Bối Noãn tức giận.
Bối Noãn hỏi Khâu Tễ: "Anh có thể hay không cho tôi mượn năm đồng?"
Khâu Tễ thật sự móc bóp da ra, lấy ra một nắm tiền, "Không có năm, có một trăm, có thể sao?"
"Có thể, trong chốc lát trả lại anh."
Bối Noãn nhận tiền mặt, vẫy tay với người phục vụ đứng lẻ loi hiu quạnh, "Cô lại đây."
Bối Noãn đưa một trăm đồng cho cô gái, "Tôi cược chính mình thắng." Sau đó hỏi, "Tôi có thể cược thắng cách nào?"
Khâu Tễ ở bên cạnh nhìn Bối Noãn đặt cược.
Bối Noãn vừa đặt cược vừa hỏi: "Anh vừa mới nói, chưa từng có thẻ bài F thắng ở đấu trường, tôi đeo thẻ F, anh cũng cảm thấy tôi sẽ thua sao?"
"Thẻ bài là đồ vật anh trai tôi và bọn lão Hồ làm ra."
Khâu Tễ hạ giọng, bất động thanh sắc mà quay đầu nhìn anh trai mình một cái, nhìn Bối Noãn cười cười.
"Tôi tin tưởng xác suất, cũng tin tưởng kỳ tích."
Mới vừa đặt cược xong, người đàn ông trên đài lại đến bên này, mang theo Bối Noãn xuyên qua đám người, đi đến trên đài, đưa cô vào đấu trường.
Một khắc khi Bối Noãn bước vào đấu trường, toàn trường bỗng nhiên im lặng.
Không có người nào nghĩ đến, thẻ bài F muốn gϊếŧ thây ma lại là một cô gái. Khuôn mặt nhỏ thuần tịnh, ánh mắt vô tội, bị nhốt ở trông lồng sắt thô ráp, giống như một con chim nhỏ trong lúc vô tình bị rơi vào bẫy mà bị nhốt lại.
"Cô gái, cô là tự nguyện tới đấu trường sao?" Phía dưới có người nhịn không được nhắc nhở, "Theo nguyên tắc của sòng bạc, nếu cô không muốn đấu, hiện tại còn có thể đi."
"Đúng rồi, cô là thẻ bài F, vì sao tới nơi này kiếm tiền? Là ngại bị chết quá chậm sao?"
Bối Noãn nghĩ thầm, người khác tới nơi này đấu trường là tự nguyện, đáng tiếc cô không phải.
Cái người Khâu Chính Huân kia không biết vì cái gì, sát ý muốn gϊếŧ Bối Noãn vô cùng nặng, không hề có ý muốn buông tha.
Quả nhiên, người đàn ông cũng không theo quy tắc hỏi Bối Noãn muốn rời khỏi hay không.
Bối Noãn trực tiếp đi đến bàn lấy súng.
Súng quả nhiên giống với khẩu súng mà Khâu Tễ đưa Bối Noãn thử qua, người đàn ông làm trò trước mặt Bối Noãn, gắn hai viên đạn vào, đem vũ khí còn lại để bên ngoài lồng sắt.
Lồng sắt nhốt thây ma được đem đấu trường.
Một con thây ma kêu hô hô bên trong, vừa thấy Bối Noãn, lập tức bổ nhào về hướng cô đang đứng, đập mạnh vào lưới sắt, điên cuồng lay cửa.
Người đàn ông lui về phía bên ngoài đấu trường, xem kỹ cửa sắt đã đóng, đi lấy cây thép dài.
Bối Noãn lấy lại bình tĩnh, đi đến góc cách xa thây ma nhất.
Bối Noãn nhớ lại tư thế mà Khâu Tễ vừa dạy hồi nãy, hai chân tách ra đứng thật vữn,g đôi tay nắm chặt súng, giơ lên, nhắm ngay đầu thây ma.
Toàn trường bỗng nhiên không còn sự ồn ào náo nhiệt nữa, mà chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Bối Noãn biết tất cả mọi người đang ở nín thở nhìn mình.
Nhưng mà cô không dời mắt nhìn chằm chằm con thây ma ở cửa.
Người đàn ông tiếc hận mà nhìn Bối Noãn một cái cuối cùng, đẩy cây sắt, mở khóa ra.
Cửa vừa mở, con thây ma giống như chó hoang thoát khỏi cương, chạy bắn về phía Bối Noãn.
Bối Noãn đôi tay tỳ chặt súng, nhắm chuẩn đầu thây ma, cũng không nổ súng.
Bình tĩnh.
Thây ma nhe răng nhếch miệng, trong mắt chỉ có Bối Noãn, chạy một đường tới thẳng chỗ Bối Noãn, không tránh không né.
Vừa rồi Bối Noãn đã khoa tay múa chân với đầu Khâu Tễ và người đàn ông kia, cô càng có điều chắc chắn hơn.
Chỉ có hai viên đạn, tuyệt đối không thể lãng phí.
Từ một khắc cầm khẩu súng trong tay, Bối Noãn ở trong lòng tự nhắc đi nhắc lại:
Tôi là một bệ súng.
Tôi là một bệ súng không có cảm tình.
Tôi là một bệ súng không sợ thây ma.
Tôi là một bệ súng bằng gỗ.
Bệ súng vững vàng dựng ở đó, không động đậy chút nào, ngắm ngay con thây ma, chờ cho đầu của nó càng lúc càng lớn.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Từ lúc bắt đầu trò chơi đấu thây ma tới nay, người xem thấy đủ loại kinh hoàng thất thố.
Có người sợ tới mức cửa lồng còn chưa hoàn toàn mở ra đã bắn hết đạn, có người thấy thây ma liền chạy, quên mất trong tay còn có súng.
Trước nay chưa thấy qua có người có thể không nhúc nhích như vậy, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mặc dù thây ma sắp vọt đến bên người vẫn chưa nổ súng.
Không ít người đều suy nghĩ, có phải hay không cô gái này nhìn thấy thây ma chạy lại đây, đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng?
Bệ súng đương nhiên không quên.
Nó chỉ là lạnh nhạt mà đặt tại nơi đó, nhìn đầu thây ma càng ngày càng lại gần và lớn ra.
Khi đầu thây ma đã thật sự lớn đến giữa tâm ngắm, bệ súng bóp cò.
Phanh một tiếng.
Thây ma đột nhiên chựng lại, sau đó biến mất khỏi tâm ngắm.
Chỉ dùng một viên đạn, canh chuẩn bắn trúng giữa mày thây ma, không cần đến viên đạn thứ hai.
Toàn trường yên tĩnh vài giây, sau đó sôi trào.
Tiếng thét hưng phấn chói tai biến thành một làn sóng sôi trào, nhiều người đã quên hết tiền đặt cược của mình mà hoan hô, tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai hòa lẫn trong đó có tiếng mắng, có người ở sầu não vì mình đặt cược thua.
Còn có không ít người còn chưa hồi phục tinh thần lại từ khiếp sợ: một người thẻ F thế mà gϊếŧ chết được thây ma? Mà chỉ bắn một phát?
Bối Noãn cũng không kích động nhiều.
Chuyện này, Lục Hành Trì trước mặt cô đã làm tới hàng trăm hàng ngàn lần.
Thây ma chạy lại đây, bắn giữa mày, thây ma lại chạy lại đây, lại bắn giữa mày. Máy móc đến giống như công tác hằng ngày.
Cho nên Bối Noãn đối với chuyện thây ma chạy lại đây, vẫn không bị khủng hoảng giống như người khác.
Bên người có Lục Hành Trì, Lục Hành Trì sẽ thu phục hết thảy.
Ngay cả thây ma giống thủy triều dời non lấp biển, chen chúc ào tới, anh ấy cũng có thể làm cô yên tâm.
Hôm nay đấu trường không có Lục Hành Trì, lại giống như có anh ở đó, chẳng qua ngày thường anh làm công việc, lần này đổi để Bối Noãn tự tay làm.
Chỉ gϊếŧ một con mà thôi, đánh không trúng, sẽ bị anh ấy cười.
Bắn viên thứ hai, coi như cô thua.
Cậu mặc bộ đồ thể dục, giống như vừa học xong tiết thể dục, lại không biết đã trải qua chuyện gì, quần áo đã dơ hầy, trên quần có một lỗ rách lớn.
Chân mang một đôi giày thể thao hàng hiệu, nguyên bản hẳn là màu trắng, hiện tại vừa dơ vừa bẩn, đã trở thành màu xám.
Biểu tình thật khẩn trương, sắc mặt còn trắng hơn giấy.
Thời tiết không quá nóng, trong nham động lại đặc biệt mát mẻ, trên mặt cậu lại toàn là một giọt lại một giọt mồ hôi lạnh.
Cậu đang ở chọn vũ khí.
Bên trong lồng sắt là một cái bàn gỗ, trên mặt bàn đặt một khẩu súng lục, thêm một con dao dài một thước, còn có một cái nĩa hình dạng kỳ quái dài chừng hơn hai tấc.
Cậu không chút do dự chỉ chỉ khẩu súng.
Đứng bên cạnh bàn là một người đàn ông vạm vỡ, thấy cậu ta chọn súng, anh ta giúp cậu lắp đạn, đưa súng cho cậu thanh niên.
Chàng trai cầm lấy súng, giống như đang cầm mệnh của mình, nắm thật chặt súng trong tay.
Cậu thối lui đến một góc lồng sắt, lưng dựa vào hàng rào sắt, chờ, ngực thở phập phồng thật kịch liệt, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với lúc trước. Ở bên kia lồng sắt lớn, có mấy người đem một con thây ma tới lên trên đài, bỏ nó vào lồng sắt.
Cánh cửa đóng lại, thây ma khó được đồng thời nhìn đến nhiều người sống như vậy, nó điên cuồng va chạm vào cửa lồng.
Giữa tiếng đập hòa cùng tiếng hú của con thây ma, chàng trai mang giày chơi bóng bất lực mà nhìn thoáng qua đám người đang điên cuồng ở phía dưới.
Người đàn ông lập tức chú ý tới, hỏi: "Cậu định rời khỏi sao? Hiện tại hối hận còn kịp."
Nguyên lai tham gia thi đấu là tự nguyện.
Tuy rằng sợ hãi, chàng trai vẫn nói: "Tôi không từ bỏ. Tôi phải kiếm tiền."
Thấy cậu không có ý định thay đổi, người đàn ông bước ra xa lồng sắt, đóng cửa cho kỹ, đứng ở trước đấu trường thét to.
"Nói lại lần nữa, người này là thẻ C, đã gϊếŧ chết thây ma hai lần, còn có ai muốn đánh cuộc nữa không? Nếu có nhanh tay đặt cược, lập tức sẽ bắt đầu!"
Phía dưới là một làn sóng reo hò cùng tiếng huýt sáo.
Có hai người phục vụ đang ở trong đám người đăng ký thu cược, vô số người đang đặt cược một cách điên cuồng.
Người đàn ông chờ cho bên dưới hỗn loạn qua đi, sau đó cầm lên một thanh thép dài tựa như một cây lao.
Anh ta chọt thanh thép vào giữa mấy thanh lan can của chiếc lồng, nhẹ nhàng đẩy đẩy ghim sắt chặn cửa lồng.
Cửa lồng "tách" một tiếng, bật ra.
Thây ma trong lồng sắt đã sớm thấy người thanh niên mang giày thể thao ở bên ngoài, nó như điên nhảy ra tới, lao thẳng tới chỗ cậu.
Người thanh niên hoảng loạn giơ súng lên, bắn một phát về phía thây ma.
Phanh một tiếng, thế nhưng bắn trật, thây ma lông tóc không tổn hại gì, ngay cả bên ngoài cũng chưa đụng tới.
Tiếng súng kích động vách đá trong hang, tiếng vọng kéo ra thật dài. Như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi tiếng súng, phía dưới đài tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai, tiếng chửi bới vang thành một mảnh, náo nhiệt như một cái chợ trời.
Người thanh niên nỗ lực lấy lại bình tĩnh, dùng tay trái nâng tay phải, thừa dịp thây ma bổ nhào vào phía trước mặt, lại bắn ra một phát.
Viên đạn rốt cuộc xỏ xuyên qua đầu thây ma.
Thây ma ngã ầm xuống dưới chân chàng trai, bất động.
Thây ma gục xuống, thanh niên rốt cuộc thả lỏng, hai đầu gối khuỵu trên mặt đất, vui mừng bật khóc.
Phía dưới người xem đều phát cuồng, có người liều mạng tru lên, chắc là cược đúng và thắng tiền.
Cũng có người rống giận nói: "Cậu nổ súng nhanh như vậy làm gì? Hại tôi đoán sai rồi!"
Nam tử đi qua mở cửa lồng sắt, thanh niên mang giày chơi bóng vui cười rạng rỡ từ trong lồng bước ra.
Người đàn ông đem tiền cược để vào một cái túi, đưa cho cậu, cậu thanh niên ôm túi ở trước ngực, vẻ mặt vui vẻ, rời khỏi đài.
Cậu ta đi rồi, trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Người đàn ông nhảy lên đài, tuyên bố: "Hiện tại tiến hành trận đấu thứ ba, lần này là người thẻ D, chưa gϊếŧ thây ma lần nào. Đây là trận đấu cuối cùng của buổi tối hôm nay, mọi người nhanh nhanh đặt cược!"
Lần này bị đưa tới đấu trường là một người đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi.
Anh ta nhìn một lần vũ khí trên bàn, có vẻ do dự.
Bối Noãn nghĩ thầm, này có cái gì mà do dự, đương nhiên chọn súng, mấy vũ khí kia có cái nào mà tốt hơn súng?
Người đàn ông gầy gò có lẽ chưa sử dụng súng bao giờ, nên không nắm chắc, cầm lên tới lại buông, buông lại cầm lấy, lưỡng lự.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn chọn súng.
Anh ta đưa súng cho người đàn ông, mắt thường có thể thấy người đàn ông đang run rẩy.
Người đàn ông thấy anh ta sợ thành như vậy, hỏi: "Anh muốn rời khỏi sao?"
Người đàn ông gầy gò do dự một chút, nhưng vẫn lắc đầu.
Bối Noãn cảm thấy, người này ngay cả đứng cũng không vững, trong chốc lát làm sao mà gϊếŧ được thây ma?
Người đàn ông nhận mệnh run rẩy đi đến một góc trong lồng sắt, run rẩy giơ súng lên.
Lồng sắt đựng thây ma được nâng lên, cửa vừa mở ra, một con thây ma giương nanh múa vuốt lao thẳng tới, khiến toàn trường thét chói tai.
Thây ma vừa ra tới, người đàn ông hoảng sợ nhìn nó bắn liên tục hai phát.
Khoảng cách quá xa, vì quá run, tất cả đều không bắn trúng.
Chính là súng cũng chỉ có ba viên đạn.
Người đàn ông liền xoay người chạy.
Lồng sắt chỉ lớn bằng một căn phòng cỡ lớn, chạy cũng chỉ chạy được vài bước, thây ma chạy nhanh hơn anh ta, chỉ dùng vài giây là đuổi kịp, một cái vồ mạnh đã hạ gục, cắn vào người đàn ông.
Khung cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến khán giả hò hét càng thêm điên cuồng.
Có người trong sòng bạc xách theo một khẩu súng đi lên, trực tiếp nã mấy phát vào thây ma trong lồng sắt và người đàn ông, kết thúc hỗn chiến.
Người dưới đài xem và thảo luận thắng thua vô cùng nhiệt liệt, trên đài có người tiến vào lồng sắt, kéo người đàn ông và thây ma đi ra ngoài, dọn dẹp khán đài hỗn loạn.
Bối Noãn hiện tại đã hiểu.
Có lẽ bọn họ muốn đưa cô vào đấu trường để gϊếŧ thây ma?
Nếu bị ném vào trong hồ, Bối Noãn còn có thể nghĩ cách động tay động chân, nếu tốt số, nói không chừng còn không cần xuống nước, chỉ cần tìm cách xử lí người muốn ném cô xuống hồ mà không ai biết.
Nhưng mà bây giờ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không còn cách nào khác, chỉ có thể làm thật bằng cách động thủ gϊếŧ thây ma.
Bối Noãn vô cùng thống khổ.
Nghĩ cách gϊếŧ chết một con thây ma cũng không khó, khó chính là trong lúc gϊếŧ, không được để bại lộ không gian.
Quả nhiên, Khâu Tễ đối Bối Noãn nói: "Cô gái, tôi cho cô một cơ hội, cô lên đấu trường một lần, nếu cô thắng, hôm nay sẽ không ném cô vào trong hồ."
Sau đó lại quay đầu lại hỏi anh trai mình, "Anh, anh cảm thấy thế nào?"
Khâu Chính Huân lần này thật không phản đối.
Anh ta nhìn từ trên xuống dưới thân hình nhỏ bé của Bối Noãn, nghiêm túc gật gật đầu, vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Khâu Tễ.
Đại khái trong cảm nhận của anh ta, thời điểm ném Bối Noãn vào lồng sắt, cũng giống như đem cô ném vào trong hồ, đều là người chết.
Khâu Tễ rời chỗ ngồi, đi đến bên người Bối Noãn, liếc nhìn anh trai mình, hạ giọng xuống.
"Ném vào trong hồ nhất định sẽ chết. Tiến vào đấu trường tuy rằng nhìn thực đáng sợ, kỳ thật có xác suất rất lớn có thể sống. Tôi thấy lá gan của cô cũng không nhỏ, không bằng đánh cuộc một keo."
Bối Noãn biết, những điều anh ta nói là đúng.
Đối người bình thường mà nói, tiến vào lồng sắt gϊếŧ thây ma so với trực tiếp bị trói lại ném vào trong hồ tốt hơn nhiều, quả thực có cơ may sống sót.
Bối Noãn không còn cách nào khác đành gật đầu.
Khâu Tễ đối Bối Noãn cười cười, lại cho Bối Noãn một ý kiến không tồi.
"Chút nữa khi cô tiến đấu trường, trên bàn sẽ bày vũ khí để cô chọn, tôi đề nghị cô chọn súng. Từ lúc chúng ta bắt đầu trò chơi này cho đến tận bây giờ, tuyển súng tỷ lệ thắng trên khoảng 50%, chọn hai dạng còn lại, tỷ lệ thắng đều không đến 20%."
Đương nhiên nhiều người nhìn vào đều biết là chọn súng tốt nhất.
Đại khái chỉ có luyện tập đến trình độ như Lục Hành Trì và Giang Phỉ, dùng dao mới có thể có phần thắng.
Vấn đề là, Bối Noãn đời này chưa bao giờ không chạm qua súng lục.
Trước kia huấn luyện quân sự ở trường, trường học có tổ chức bắn bia bằng súng bắn tự động.
Lúc ấy ghé vào chỗ nằm bắn, lần đầu tiên trong cuộc đời chạm vào súng, Bối Noãn kích động đến nỗi không cẩn thận bóp cò ngay.
Vừa bóp cò, bùm bùm một hồi, toàn bộ đạn không biết bay đi đâu, không có tới một viên trúng đích, cô đành nhận một điểm trứng vịt to tướng.
Súng lục loại đồ vật này, đại khái sử dụng chắc cũng không khác gì mấy?
Bối Noãn lại nhìn lướt qua lồng sắt lớn trên đài, lo lắng.
Bối Noãn cũng không biết hiện tại vẻ mặt mình đáng thương vô cùng, đôi mắt ngân ngấn nước, miệng mím chặt, giống như sắp khóc.
Khâu Tễ lại nhìn cô một cái, bỗng nhiên mở miệng cầu tình với Khâu Chính Huân.
"Anh, cô ấy cũng không phạm vào sai lầm lớn gì, bất quá chỉ là nghịch ngợm, đi nhầm chỗ không nên tiến vào, lần này thôi bỏ đi?"
Bối Noãn trong nháy mắt cảm thấy người này kỳ thật còn không tính quá xấu, ít nhất so với anh trai anh ta tốt hơn một chút.
Khâu Chính Huân hừ lạnh một tiếng, "Mỗi nơi đều có quy tắc riêng, mỗi ngày đều phá lệ thì thu phục người như thế nào? Chờ những người này cưỡi lên đầu cậu sao?"
Thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho em trai.
Nụ cười trên mặt Khâu Tễ phai nhạt, lại nhìn Bối Noãn một cái, bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một khẩu súng lục.
"Đã bao giờ dùng qua súng chưa?" Khâu Tễ hỏi.
Bối Noãn thành thật lắc đầu.
"Lại đây, thử súng, súng trong đấu trường cùng cái này đều giống nhau."
Khâu Tễ lưu loát gỡ đạn ra khỏi băng đạn, đưa súng rỗng cho Bối Noãn.
Khẩu súng toàn thân đen tuyền, nòng súng được làm bằng kim loại, ở chỗ tay cầm là plastic.
Nhẹ nhàng hơn nhiều so với Bối Noãn nghĩ, chỉ nặng hơn cây dù bình thường một chút.
"Cô sức lực yếu, phải cầm súng bằng cả hai tay, một tay sẽ cầm không vững."
Khâu Tễ đi đến bên người Bối Noãn, giúp cô cầm súng bằng cả hai tay cho chắc, giúp cô điều chỉnh tư thế, hướng dẫn Bối Noãn ngắm bắn như thế nào cho chuẩn.
Ngắm chuẩn cùng súng trường không có gì khác nhau, không khó, chính là ——
Trong tiểu thuyết đều nói, trước khi dùng súng phải mở chốt an toàn, nếu không thây ma chạy lại đây, chốt an toàn còn chưa mở, không phải liền xong đời hay sao?
Vấn đề là, chốt an toàn ở đâu?
"Chốt an toàn của súng này ở nơi nào?" Bối Noãn hỏi Khâu Tễ.
"Cô còn biết chốt an toàn?"
Khâu Tễ đang ở chỉ cô ngắm chuẩn, nhịn không được ở bên tai Bối Noãn cười ra tiếng.
"Súng này thiết kế hơi khác một chút, chốt an toàn kế bên với cò súng, cô bóp cò là được, không cần phải mở chốt an toàn."
"Vậy à." Bối Noãn thay đổi đầu súng, nhắm ngay bên thái dương Khâu Tễ.
Khâu Tễ biết rõ súng không có đạn, nhưng vẫn bị cô làm cho hoảng sợ. Anh ta lập tức tránh đi họng súng, nói với Bối Noãn, "Bất cứ thời điểm nào, cho dù súng có đạn hay không đều không được chỉ súng vào người khác. Đây là thói quen tốt có thể cứu mạng."
Khâu Chính Huân vẻ mặt không cao hứng mà ngồi đó, nhìn Khâu Tễ chỉ Bối Noãn dùng súng, Khâu Tễ hoàn toàn không để ý tới anh trai mình, chỉ đến toàn tâm toàn ý.
Mới vừa dạy được một lát, chủ trì đấu trường trên đài đi đến đây.
Vừa đến là thấy Bối Noãn đang chỉa họng súng đen ngòm vào mình.
Anh ta cũng run rẩy lên, nhanh nhanh né tránh.
"Yên tâm, súng không có đạn." Bối Noãn cười an ủi.
"Không có đạn cũng không nên chỉ vào người khác, thật dọa người."
Người đàn ông nhìn Bối Noãn cười cười, trong tay anh ta cầm một quyển sách nhỏ cùng một cây bút nhỏ vô cùng xinh xắn màu hồng, thì ra đây là giấy đăng ký.
Anh ta nói với Bối Noãn: "Cho tôi xem thẻ bài của cô một chút."
Bối Noãn lôi thẻ bài trước ngực ra, để gần cho anh ta xem.
Thấy trên thẻ bài là F, người đàn ông đột nhiên trầm mặc xuống, khi nhìn về phía Bối Noãn lần nữa, ánh mắt toát ra đầy thương hại.
Nhưng giống như biết Bối Noãn là bị bắt, anh ta không hỏi quá nhiều, chỉ ở trên vở viết chữ "F".
"Cô trước kia có từng gϊếŧ thây ma chưa?" Anh ta lại hỏi.
Bối Noãn cẩn thận nghĩ nghĩ, thật là có.
Lúc trước thời điểm ở thành phố S, lần đầu tiên gặp được Đỗ Nhược, vì cứu anh khỏi miệng thây ma, cô đã từng dùng bình chữa cháy gϊếŧ một con.
Bối Noãn đáp: "Một lần."
Bối Noãn trả lời ngoài dự đoán của người đàn ông.
Anh ta một lần nữa lại trên dưới đánh giá Bối Noãn, hình như không tin giống cô thẻ bài F như vậy mà còn có thể gϊếŧ thây ma.
Tuy không tin nhưng ở trên cuốn sổ nhỏ vẫn viết: gϊếŧ thây ma một lần.
"Cô đã gϊếŧ thây ma một lần?" Khâu Tễ ở bên cạnh hỏi.
Bối Noãn nghĩ thầm: Gϊếŧ qua một lần không tính cái gì, như thế nào gϊếŧ qua, chủ yếu là bởi vì có người khác gϊếŧ được quá nhanh, không tới lượt.
"Lần đó cũng là trời xui đất khiến, trùng hợp." Bối Noãn ứng phó.
Người đàn ông hỏi xong, cầm theo cuốn sách trở lại đối diện đài thi đấu, tuyên bố với những người phía dưới: "Hôm nay tạm thời thêm một trận đấu thứ tư nữa, lần này là người thẻ bài F, gϊếŧ thây ma một lần, nhanh tay đặt cược!"
"Thẻ bài F?" Người phía dưới tức khắc cười vang.
"Một thẻ F tới xem náo nhiệt làm gì? Ai sẽ đặt cho thẻ bài F thắng nha?"
Nhưng mà người đặt cược cũng không ít, tất cả đều vây quanh một người phục vụ, trong ba tầng ngoài ba tầng, đông như kiến.
Bối Noãn nhìn nhìn bên kia, có chút buồn bực, hỏi Khâu Tễ: "Bọn họ đều đang bị đặt cược tôi thua sao? Nếu tất cả mọi người cược tôi thua, vậy họ thắng tiền của ai?"
Khâu Tễ giải thích, "Bọn họ cược chính là cô thua đủ mọi cách. Tỷ như bắn một phát súng chết ngay, hay là chờ mở hai phát mới chết, hoặc là chưa kịp bắn phát nào đã bị thây ma cắn, còn có, thây ma là cắn đầu trước, hay cắn chân, hoặc là cắn tay, vân vân. Các loại đặt cược cách chết khác nhau."
Bối Noãn không còn lời gì để nói, "Không có người đặt cho tôi thắng sao?"
Khâu Tễ liếc liếc nhìn người phụ trách cược Bối Noãn thắng.
Bối Noãn cũng đi theo ánh mắt anh ta mà nhìn qua. Chỉ thấy người phục vụ lẻ loi một người ôm một cái rương đang đứng, căn bản không ai để ý.
"Đại khái bởi vì cô là F, trò chơi đấu trường từ bắt đầu đến bây giờ chưa từng có người F tồn tại, tỷ lệ rất cao, nhưng không ai nguyện ý đặt cược, tất cả đều cảm thấy là đang lãng phí tiền."
Bối Noãn tức giận.
Bối Noãn hỏi Khâu Tễ: "Anh có thể hay không cho tôi mượn năm đồng?"
Khâu Tễ thật sự móc bóp da ra, lấy ra một nắm tiền, "Không có năm, có một trăm, có thể sao?"
"Có thể, trong chốc lát trả lại anh."
Bối Noãn nhận tiền mặt, vẫy tay với người phục vụ đứng lẻ loi hiu quạnh, "Cô lại đây."
Bối Noãn đưa một trăm đồng cho cô gái, "Tôi cược chính mình thắng." Sau đó hỏi, "Tôi có thể cược thắng cách nào?"
Khâu Tễ ở bên cạnh nhìn Bối Noãn đặt cược.
Bối Noãn vừa đặt cược vừa hỏi: "Anh vừa mới nói, chưa từng có thẻ bài F thắng ở đấu trường, tôi đeo thẻ F, anh cũng cảm thấy tôi sẽ thua sao?"
"Thẻ bài là đồ vật anh trai tôi và bọn lão Hồ làm ra."
Khâu Tễ hạ giọng, bất động thanh sắc mà quay đầu nhìn anh trai mình một cái, nhìn Bối Noãn cười cười.
"Tôi tin tưởng xác suất, cũng tin tưởng kỳ tích."
Mới vừa đặt cược xong, người đàn ông trên đài lại đến bên này, mang theo Bối Noãn xuyên qua đám người, đi đến trên đài, đưa cô vào đấu trường.
Một khắc khi Bối Noãn bước vào đấu trường, toàn trường bỗng nhiên im lặng.
Không có người nào nghĩ đến, thẻ bài F muốn gϊếŧ thây ma lại là một cô gái. Khuôn mặt nhỏ thuần tịnh, ánh mắt vô tội, bị nhốt ở trông lồng sắt thô ráp, giống như một con chim nhỏ trong lúc vô tình bị rơi vào bẫy mà bị nhốt lại.
"Cô gái, cô là tự nguyện tới đấu trường sao?" Phía dưới có người nhịn không được nhắc nhở, "Theo nguyên tắc của sòng bạc, nếu cô không muốn đấu, hiện tại còn có thể đi."
"Đúng rồi, cô là thẻ bài F, vì sao tới nơi này kiếm tiền? Là ngại bị chết quá chậm sao?"
Bối Noãn nghĩ thầm, người khác tới nơi này đấu trường là tự nguyện, đáng tiếc cô không phải.
Cái người Khâu Chính Huân kia không biết vì cái gì, sát ý muốn gϊếŧ Bối Noãn vô cùng nặng, không hề có ý muốn buông tha.
Quả nhiên, người đàn ông cũng không theo quy tắc hỏi Bối Noãn muốn rời khỏi hay không.
Bối Noãn trực tiếp đi đến bàn lấy súng.
Súng quả nhiên giống với khẩu súng mà Khâu Tễ đưa Bối Noãn thử qua, người đàn ông làm trò trước mặt Bối Noãn, gắn hai viên đạn vào, đem vũ khí còn lại để bên ngoài lồng sắt.
Lồng sắt nhốt thây ma được đem đấu trường.
Một con thây ma kêu hô hô bên trong, vừa thấy Bối Noãn, lập tức bổ nhào về hướng cô đang đứng, đập mạnh vào lưới sắt, điên cuồng lay cửa.
Người đàn ông lui về phía bên ngoài đấu trường, xem kỹ cửa sắt đã đóng, đi lấy cây thép dài.
Bối Noãn lấy lại bình tĩnh, đi đến góc cách xa thây ma nhất.
Bối Noãn nhớ lại tư thế mà Khâu Tễ vừa dạy hồi nãy, hai chân tách ra đứng thật vữn,g đôi tay nắm chặt súng, giơ lên, nhắm ngay đầu thây ma.
Toàn trường bỗng nhiên không còn sự ồn ào náo nhiệt nữa, mà chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Bối Noãn biết tất cả mọi người đang ở nín thở nhìn mình.
Nhưng mà cô không dời mắt nhìn chằm chằm con thây ma ở cửa.
Người đàn ông tiếc hận mà nhìn Bối Noãn một cái cuối cùng, đẩy cây sắt, mở khóa ra.
Cửa vừa mở, con thây ma giống như chó hoang thoát khỏi cương, chạy bắn về phía Bối Noãn.
Bối Noãn đôi tay tỳ chặt súng, nhắm chuẩn đầu thây ma, cũng không nổ súng.
Bình tĩnh.
Thây ma nhe răng nhếch miệng, trong mắt chỉ có Bối Noãn, chạy một đường tới thẳng chỗ Bối Noãn, không tránh không né.
Vừa rồi Bối Noãn đã khoa tay múa chân với đầu Khâu Tễ và người đàn ông kia, cô càng có điều chắc chắn hơn.
Chỉ có hai viên đạn, tuyệt đối không thể lãng phí.
Từ một khắc cầm khẩu súng trong tay, Bối Noãn ở trong lòng tự nhắc đi nhắc lại:
Tôi là một bệ súng.
Tôi là một bệ súng không có cảm tình.
Tôi là một bệ súng không sợ thây ma.
Tôi là một bệ súng bằng gỗ.
Bệ súng vững vàng dựng ở đó, không động đậy chút nào, ngắm ngay con thây ma, chờ cho đầu của nó càng lúc càng lớn.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Từ lúc bắt đầu trò chơi đấu thây ma tới nay, người xem thấy đủ loại kinh hoàng thất thố.
Có người sợ tới mức cửa lồng còn chưa hoàn toàn mở ra đã bắn hết đạn, có người thấy thây ma liền chạy, quên mất trong tay còn có súng.
Trước nay chưa thấy qua có người có thể không nhúc nhích như vậy, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mặc dù thây ma sắp vọt đến bên người vẫn chưa nổ súng.
Không ít người đều suy nghĩ, có phải hay không cô gái này nhìn thấy thây ma chạy lại đây, đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng?
Bệ súng đương nhiên không quên.
Nó chỉ là lạnh nhạt mà đặt tại nơi đó, nhìn đầu thây ma càng ngày càng lại gần và lớn ra.
Khi đầu thây ma đã thật sự lớn đến giữa tâm ngắm, bệ súng bóp cò.
Phanh một tiếng.
Thây ma đột nhiên chựng lại, sau đó biến mất khỏi tâm ngắm.
Chỉ dùng một viên đạn, canh chuẩn bắn trúng giữa mày thây ma, không cần đến viên đạn thứ hai.
Toàn trường yên tĩnh vài giây, sau đó sôi trào.
Tiếng thét hưng phấn chói tai biến thành một làn sóng sôi trào, nhiều người đã quên hết tiền đặt cược của mình mà hoan hô, tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai hòa lẫn trong đó có tiếng mắng, có người ở sầu não vì mình đặt cược thua.
Còn có không ít người còn chưa hồi phục tinh thần lại từ khiếp sợ: một người thẻ F thế mà gϊếŧ chết được thây ma? Mà chỉ bắn một phát?
Bối Noãn cũng không kích động nhiều.
Chuyện này, Lục Hành Trì trước mặt cô đã làm tới hàng trăm hàng ngàn lần.
Thây ma chạy lại đây, bắn giữa mày, thây ma lại chạy lại đây, lại bắn giữa mày. Máy móc đến giống như công tác hằng ngày.
Cho nên Bối Noãn đối với chuyện thây ma chạy lại đây, vẫn không bị khủng hoảng giống như người khác.
Bên người có Lục Hành Trì, Lục Hành Trì sẽ thu phục hết thảy.
Ngay cả thây ma giống thủy triều dời non lấp biển, chen chúc ào tới, anh ấy cũng có thể làm cô yên tâm.
Hôm nay đấu trường không có Lục Hành Trì, lại giống như có anh ở đó, chẳng qua ngày thường anh làm công việc, lần này đổi để Bối Noãn tự tay làm.
Chỉ gϊếŧ một con mà thôi, đánh không trúng, sẽ bị anh ấy cười.
Bắn viên thứ hai, coi như cô thua.
Bình luận facebook