-
Chương 72: Cảm ơn đã an ủi
Không gian tối tăm yên tĩnh, thoáng chốc đất rung núi chuyển.
Ầm ầm rung động, mặt đất như biến thành từng mảnh bị cuộn lên bởi Hắc Tẫn Chu đột nhiên lao ra, bụi đất tứ tung, đá bay tán loạn, sau đó lại bị ma khí trong không khí khống chế, chúng mang theo ma khí đánh thẳng vào hai người.
Sức mạnh bộc phát từ tay Phong Thầm không hề yếu hơn chúng, thậm chí còn thành thục hơn. Ma khí của hắn giống như một lá chắn hình cung, nhanh chóng phóng ra ngoài từ phía trước của hai người, vừa chặn quân địch công kích, vừa đánh bật đá và Hắc Tẫn Chu, nhưng sau lần này, các đòn tấn công trở nên càng hung ác.
Ngay cả Hắc Tẫn Chu bị hắn công kích cũng điên cuồng chạy tán loạn, rống lên thất thanh, kêu gào phản kháng.
Phong Thầm lạnh mặt, cắt một nơi từ trên gai Hắc Tẫn Chu.
Bộ phận rơi xuống giữa không trung hóa thành cát đen rồi biến mất, mà Hắc Tẫn Chu kia vẫn không bị ảnh hưởng bởi vết cắt nhỏ nhoi này, còn không ngừng công kích.
Hắc Tẫn Chu bên ngoài khi bị nhổ khỏi mặt đất và thu thập phấn hoa, còn cắt ra xem thử có nguyên liệu để luyện khí hoặc luyện đan hay không, nhưng vẫn giữ lại “xác”, chưa từng gặp cái nào “chết” xong lại biến mất như vậy.
Hai người nhìn thấy cảnh tiêu biến này, đều nhận ra điều kỳ lạ.
Phong Thầm tức khắc khôi phục bình tĩnh, nhìn Hắc Tẫn Chu giống ác quỷ nhào tới, vết cắt trên cành khô chảy ra chất lỏng, hắn cảm ứng một lát rồi nhíu mày nói: “Độc.”
Tạ Vi Ninh chợt bị hắn ôm qua, vừa rồi không kịp phản ứng, nhìn thấy tình cảnh trước mắt như vậy, tức khắc cảm thấy nhiệt độ trên cánh tay qua lớp y phục hơi nóng, nàng liền tránh thoát khỏi tay hắn, đồng thời huy động kiếm pháp.
Nàng không muốn ngay lúc này còn bị người ôm lấy, như thể đang kéo chân sau vậy.
Phong Thầm nhìn nàng một cái, hai người lại biến về người trước kẻ sau, hắn cũng không nói gì.
Khoảng cách giữa hai người vừa phải không gần không xa, thế tới của quân địch mạnh mẽ, bốn phía công kích không ngừng nghỉ, bọn họ không nói nhiều để tránh phân tâm. Nhưng khi Phong Thầm xoay người thuận tay giúp một chút, vào lúc này Tạ Vi Ninh cũng kịp thời giúp hắn chặn tập kích phía trước.
Ban đầu tuy bọn họ tin tưởng nhau, nhưng động tác không thuần thục, sau đó qua vài lần, dần dà đã quen thuộc.
Cũng vì Phong Thầm vốn hiểu rõ chiêu thức của nàng, hắn cố ý phối hợp, Tạ Vi Ninh cũng nhận ra sự tuyệt vời khi hai bên hợp tác.
Tạ Vi Ninh hưng phấn nói thầm, thật không ngờ ở thế giới này đã khiến nàng cảm nhận được lúc “chơi game” có một đại lão dũng mãnh làm đồng đội là cảm giác thế nào, cực kỳ cực kỳ sảng khoái!
Bọn họ, một người có sức mạnh ma khí kh ủng bố khiến người ta run bần bật, người kia tu luyện kiếm pháp Quy Khư Phi Minh chém sức mạnh yêu tà, hai bên kết hợp, đánh hạ Hắc Tẫn Chu biến dị càng thêm nhẹ nhàng.
Không qua bao lâu, đám Hắc Tẫn Chu dường như đã bị dọa sợ, rúc xuống nền đất. Lúc chúng lao tới nhanh như gió, rút về lại biến mất trong chớp mắt.
Màn sương máu bay tới theo đám Hắc Tẫn Chu, trông như sương mù, nhưng sau khi tiếp xúc sẽ cảm thấy giống như cái miệng đầy máu của hung thú, mang hàm răng sắc nhọn đâm vào người, như thể những con côn trùng vô hình dày đặc đang gặm nhấm da thịt.
Tạ Vi Ninh đang cảnh giác động tĩnh phía sau, dư quang thoáng nhìn Phong Thầm đưa bàn tay vào sương máu, lập tức đánh tay hắn xuống rồi nói: “Ngươi làm gì thế?”
Phong Thầm nhìn mu bàn tay bị đánh, giật mình nói: “Yên tâm, ta biết nó không có độc.”
Tạ Vi Ninh trừng mắt: “Không có độc thì có thể tùy tiện đưa tay ra à?”
Phong Thầm ho nhẹ một tiếng, điềm nhiên giải thích: “Trước đây chưa từng xuất hiện loại Hắc Tẫn Chu này, cũng chưa từng có sương máu, hẳn là đã mở linh trí, thử một chút mới biết được cần ứng phó như thế nào.”
Hắn không đổi giọng điệu mà bổ sung: “Ban nãy có Hắc Tẫn Chu mới phải tránh, hiện giờ chỉ còn lại sương máu, áp lực giảm đi, nhân lúc yên bình ngắn ngủi, ta mới thử ra tay một lần.”
Lý do đường hoàng như thế, khiến Tạ Vi Ninh nhất thời nghẹn lời, nàng cứng đờ khuôn mặt nói: “Vậy cũng phải cẩn thận đấy.”
“Trước kia ta suýt thì ăn bánh của tên nhóc nọ, ngươi còn bảo ta trước khi ăn bất cứ thứ gì cũng phải thử, sao đến lượt ngươi thì có thể tự ‘kiểm tra’ chứ?”
Phong Thầm im lặng, trầm giọng đáp: “Được.”
Hai người nói xong, vô duyên vô cớ lại đối diện nhau, sau khi qua vài hơi thở, đồng thời quay mặt đi, ăn ý phân công rất tự nhiên, một người chủ yếu chú ý điều dị thường phía trước, một người chú ý đánh lén từ phía sau. Hai người chậm rãi bước tới khu vực chưa từng khám phá phía trước.
Nếu con đường đi qua đã bị chặn, vậy cũng chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước, tìm ra nơi quỷ dị này đến tột cùng là gì, sau khi biết rõ mới có thể biết cách để ra ngoài.
“Hình như Hắc Tẫn Chu ở nơi này chết đi sẽ bị tiêu tan.”
Tạ Vi Ninh nhớ tới hình ảnh nhìn thấy vừa rồi, nói: “Tựa hồ hòa vào ma khí trong không gian này?”
“Ừm.” Phong Thầm nhíu mày nói, “Nếu ta đoán không sai, chúng được ma khí nuôi dưỡng, cho nên chết đi mới hóa thành ma khí trở về.”
Nuôi dưỡng……
Từ này xuất hiện dường như làm người ta sinh ra rất nhiều liên tưởng.
Tạ Vi Ninh bỗng nhiên nói: “Liệu có khả năng, Hắc Tẫn Chu bên ngoài cũng được loại ma khí này nuôi dưỡng hay không?”
Sắc mặt Phong Thầm biến đổi.
Trong đầu Tạ Vi Ninh hiện lên một hình ảnh, cả kinh nói: “Ta nhớ ra rồi, Tiên Đế từng nói với ta một chuyện.”
Phong Thầm nhìn sang: “Chuyện gì?”
Tạ Vi Ninh tăng tốc độ, có lỗi mà nói: “Khi ta ở trong cơ thể ngươi, Tiên Đế tới tìm Ma chủ, bọn ta tán gẫu với nhau. Ông ấy nói, Ma giới trước đây cũng có linh thực sinh trưởng, yêu thú cũng rất nhiều, không giống hiện tại. Lúc ấy chắc là có chuyện nào đó khác, làm ta quên nói với ngươi, qua lâu như vậy mới nhớ ra.”
Sắc mặt Phong Thầm dần trầm xuống.
Tạ Vi Ninh lại nói: “Hơn nữa lúc đó ông ấy còn nói rằng ngươi mới một trăm tuổi, cho nên có thể không biết.”
Phong Thầm nhíu mày suy tư, trầm giọng nói: “Không sai, Ma giới biến thành như bây giờ, mới chỉ hơn trăm năm. Thời điểm Hắc Tẫn Chu và Ma vật xuất hiện cũng vào khoảng đó. Mọi sự thay đổi, ắt hẳn có liên quan đến nơi này.”
Lúc ấy hắn còn nhỏ, đến Ma giới cũng không cảm thấy bất ổn, còn tưởng rằng Ma giới như vậy là bình thường.
Thậm chí cho đến hôm nay, hắn vẫn cảm thấy Ma giới biến thành tình trạng này bởi vì bọn họ là ma, không được vạn vật trên thế gian chào đón.
Tạ Vi Ninh lẩm bẩm nói: “Thời gian không khỏi quá trùng hợp.”
Nàng nói: “Hơn một trăm năm là tuổi của ngươi, là thời điểm Ma giới biến thành như vậy, mà trong cơ thể ngươi lại có ma hạch, vừa tiến vào thì ma hạch bị mất kiểm soát, k1ch thích ngươi nhập ma. Huống chi nếu ta nhớ không sai, ma khí ở Ma giới quá dày đặc thì Ma tu cũng sẽ khó khống chế mà tẩu hỏa nhập ma…”
Điều nàng nói, tất nhiên Phong Thầm cũng nghĩ đến, hai người bất tri bất giác mà dừng bước.
Tạ Vi Ninh bỗng dưng cảm thấp áp suất không khí bên cạnh cực thấp, nàng ngẩng đầu nhìn sang. Tuy Phong Thầm cố gắng giữ nét mặt vô cảm, nhưng ai cũng nhìn ra được sóng ngầm trong mắt hắn mãnh liệt như có vô số gió lốc tụ tập, làm người ta kinh sợ không dám tới gần, không dám lên tiếng, không dám quấy rầy, như thể gặp phải một tên ác đồ lạnh lùng, khát máu và hung bạo.
Đến cả Tạ Vi Ninh cũng bắt đầu có nỗi bất an mơ hồ.
Nhưng nàng hiểu, có lẽ hắn cũng từng nghĩ đến, sở dĩ hắn biến thành như vậy, hoàn toàn bởi vì từ khi sinh ra hắn đã bị kẻ đằng sau thúc đẩy.
Thậm chí, sinh sống trong một Ma giới như hiện tại, có lẽ mỗi một Ma tu đều có thể nhận thấy được sự bế tắc, cứ thế mãi, Ma giới có thể sẽ càng trở thành “Ma”, phá vỡ hoà bình Tứ giới.
Hơn nữa, trăm năm qua tài nguyên của Ma giới suy giảm rất nhiều, cũng gia tăng nội chiến ở Ma giới, dần dà sẽ buộc bọn họ bắt đầu ra tay ở khu vực ngoài Ma giới.
Tạ Vi Ninh có thể tưởng tượng được, Ma tu bị ép đến nóng nảy, sẽ sinh ra một ý tưởng: Dựa vào đâu mà bọn ta trở nên tiêu điều thống khổ như thế, còn các ngươi thì có thể vui sướng hưởng lạc?! Thế gian này, dựa vào đâu mà chỉ bất công với bọn họ!
Nàng nhìn Phong Thầm, trong lòng bất giác sinh ra một cảm xúc mang tên đau lòng.
Những người khác trong Ma giới, chỉ bị ảnh hưởng từ bên ngoài, nhưng thực sự, mỗi một bước đi của Phong Thầm đều bị người ta tính kế.
Ma hạch tồn tại, bất kỳ sự thay đổi nào trong Ma giới, không có điều gì là không thúc đẩy hắn tăng tốc nhập ma.
Dưới tình trạng tài nguyên khan hiếm, hắn chán ghét Tiên giới, hợp tác với Yêu giới, nhưng đến cả Yêu Chủ cũng âm thầm ra tay khiến hắn nhập ma!
Tam trưởng lão mà hắn quen biết, cũng mang theo mục đích tiếp cận!
Bên cạnh hắn cũng có người thật lòng đối đãi, như Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Kiếp Sát và Đoạt Kiêu.
Nhưng Tạ Vi Ninh cũng không dám khẳng định, gặp được người tốt chuyện tốt thì có thể hoàn toàn xóa bỏ thương tổn sao? Có đôi khi, sự phản bội và nỗi đau mà con người đã trải qua còn sâu sắc hơn tưởng tượng.
Xét đến minh tinh hiện đại có rất nhiều người thích, ngưỡng mộ, nhận được khen ngợi không ngừng, đều từng bị tổn thương bởi các bình luận tiêu cực, sau đó trầm cảm, huống hồ là loại thương tích thực sự này?
Càng đừng nói, những người bên cạnh Phong Thầm, nghĩ kỹ lại, thực sự có rất ít người có thể tâm sự, còn có thân phận trên dưới, không một ai có thể bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Dường như cho tới nay hắn đã quen đè nén mọi cảm xúc tiêu cực của mình, tự nuốt vào bụng, tự hấp thu, sau đó vẫn là một Ma chủ lạnh lùng và cường đại.
Nhưng cho dù tự mình chữa khỏi, thương tổn cũng có thể bất chợt nhảy ra từ một hốc u ám, từng chút cứa vào vết thương đã kết vảy, đau đớn hơn cả ban đầu, cũng càng khiến ký ức khắc sâu. Nỗi đau tích tụ lâu ngày càng lúc càng nhiều —— đến khi không thể nhét được nữa, hoàn toàn phát nổ.
Tạ Vi Ninh vô thức đến gần hắn, một chân bước vào luồng ma khí mãnh liệt và gây thương tích tràn ra từ hắn, dùng đôi tay kéo lấy nắm tay đang siết chặt của hắn rồi bao bọc chúng.
Xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến như một dòng nước ấm dịu dàng lan khắp người.
Nàng nhìn hắn chăm chú, nhẹ giọng gọi: “Phong Thầm.”
Phong Thầm dao động, lúc rũ mắt nhìn về phía nàng, giữa muôn vàn cảm xúc hung bạo, một tia lý trí chợt sinh ra, tựa như ý xuân xua tan mùa đông, những mầm xanh tươi nhô lên từ lòng đất.
Hắn kinh ngạc nâng tay, đầu ngón tay chạm lên mặt nàng, chậm rãi cẩn thận lau sạch vết thương nhỏ trên má nàng bị ma khí cứa vào, sau đó nhìn những vết thương còn lại trên cánh tay nàng, đáy mắt tức khắc hiện lên sự hoảng loạn.
Lau đi lau lại, vết máu nhạt trên đầu ngón tay hiện rõ, vệt đỏ làm ngón tay hắn vô thức run rẩy, vẻ mặt dần dần lộ ra ý hận với bản thân.
Hắn từng nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng không nghĩ tới, nàng lại bị thương bởi ma khí của mình.
“Ta không sao.” Tạ Vi Ninh cười nói, “Không đau chút nào.”
Ma khí của hắn có thể giết người, nàng mới chỉ bị cắt vài đường, không tính là gì.
Phong Thầm nghẹn nói: “Là ta…”
Tạ Vi Ninh đánh gãy lời hắn: “Ngươi nghe ta nói, về sau dù gặp chuyện gì, muốn nói điều gì, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể nói với ta. Nếu không gặp thì có thể dùng Thông Lục Nghi, dù sao Thông Lục Nghi của ta chỉ có mỗi mình ngươi, ta thấy nó sáng lên chắc chắn sẽ lập tức tiếp nhận.”
Nàng nghiêm túc nói: “Có nhiều chuyện ngươi đừng tự đè nén trong lòng. Tựa như vừa rồi, rõ ràng ngươi nghĩ tới gì đó, tức giận hay bất mãn, nhưng ngươi chỉ kìm nén không nói cũng không phát ti3t. Ngươi chửi vài câu cũng được, cứ kìm nén thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Ngươi quên rồi à, đến cả Thần tộc cũng có người chịu không nổi tộc quy mà đọa ma.”
Phong Thầm dường như bị thu hút bởi ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng, sau một lúc lâu, yết hầu hắn cuộn tròn, nặng nề đồng ý: “Được.”
Cùng lúc đó, ma khí quanh người hắn phút chốc đã rút về.
Lúc nãy, trên người hắn có hơi thở cuồng bạo, dường như cũng vô tình ngăn được mối nguy hiểm ngầm, khiến người né xa ba thước. Lúc này ma khí rút về trở nên bình thường, khiến người ta lại bắt đầu cảnh giác.
Tạ Vi Ninh nhìn bốn phía, không phát hiện vấn đề lớn, bèn hỏi: “Nếu đã thế, vậy ngươi có điều gì muốn nói không?”
Nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt Phong Thầm tức khắc trầm xuống, cười giễu một tiếng, giọng điệu rét lạnh: “Ma hạch trong cơ thể ta, do có người cố ý.”
Hắn nói rất chắc chắn, Tạ Vi Ninh kinh ngạc hỏi: “Cả ma hạch cũng…?”
Nếu từ lúc nhỏ đã bắt đầu bị tính kế, mỗi một quỹ đạo trong cuộc đời tựa như chỉ là quân cờ của người khác.
Khó trách vừa rồi hắn có phản ứng lớn như vậy.
Phong Thầm trào phúng nói: “Nếu ta sinh ra đã có Ma hạch, sinh trưởng tự nhiên, sao có thể phản ứng với nơi này?”
Tạ Vi Ninh lập tức giơ nắm đấm: “Nói cũng phải, nếu chúng ta đã phát hiện vấn đề trong đó, lần này tới cũng coi như vừa lúc, tìm ra sự kỳ lạ ở nơi này, một chiêu tiêu diệt! Sau đó tìm kẻ đứng đằng sau! Tên khốn dám tính kế Ma chủ đại nhân bọn ta, được thôi, nhất định phải giết hắn thật sạch sẽ! Thay trời hành đạo, vì dân trừ hại!”
“……”
Phong Thầm nhìn nàng, gương mặt có chút vi diệu.
Cảm xúc tích tụ trong tim vừa rồi qua lời nói của nàng dường như không còn quan trọng nữa, giống như bị ảnh hưởng bởi cảm xúc dâng trào trong lời nàng nói, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng thông suốt.
Tạ Vi Ninh xem nét mặt hắn đã bình thường đi rất nhiều, cười nói: “Theo lý mà nói, lúc an ủi bạn bè phải cho mượn bờ vai hoặc một cái ôm, nhưng chúng ta khác biệt nam nữ, vậy chỉ đành……”
Nàng giơ tay vỗ nhẹ vào lưng hắn, thú vị nói: “Chỉ đành an ủi như vậy.”
“Vốn đang nghĩ sẽ mua cho ngươi chút bánh ngọt hoặc mứt hoa quả linh tinh, ăn vào có thể khiến người vui vẻ, đáng tiếc tình hình không cho phép…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tạ Vi Ninh đột nhiên bị người kéo đến gần, chiếc cằm bất giác nâng lên tựa vào vai Phong Thầm, có chút sửng sốt.
Có lẽ do nam nữ khác biệt, cái ôm này cũng không dán sát hoàn toàn, mà chỉ có một tay kéo qua, nửa người tựa vào gần hơn một chút, làm cho hơi thở của bọn họ trong không khí mơ hồ quyện vào nhau.
Hơi thở nhẹ nhàng của hai người giờ phút này đặc biệt nghe rất rõ ràng.
Tạ Vi Ninh nghe thấy giọng khàn khàn của hắn vang lên bên tai: “Cảm ơn đã an ủi.”
Nàng lắp bắp nói: “Không, không cần khách khí như vậy.”
Phong Thầm khẽ cười một tiếng, ngón tay thả ống tay áo nàng ra còn mang chút quyến luyến khó nói. Hắn đứng lên, gói ghém cảm xúc, biến về dáng vẻ bình thường.
Còn chưa kịp nói chuyện, hắn như thể cảm thấy gì đó, nhíu mày nói: “Ma khí ở đây…”
Tạ Vi Ninh lập tức hồi thần và hỏi: “Có điểm bất ổn à?”
Thân thể nàng là Tiên tu nên không cảm nhận ma khí nhạy bén bằng hắn, nếu nói vấn đề lớn nhất, nàng chỉ là cảm thấy khó chịu hơn.
Nếu nói ma khí của Phong Thầm làm người ta sợ hãi thì ma khí ở nơi này lại khiến nàng ghê tởm buồn nôn.
Phong Thầm hơi gật đầu: “Phải tiếp tục đi xuống. Ta cảm giác được, bên dưới có lẽ sẽ có vật nào đó.”
Tình cảnh nơi này quả thật không cho phép sự phân tâm, hai người nói rồi kiểm soát lại tâm tình, tiếp tục bước xuống.
Sự im ắng đôi khi sẽ khiến người ta bất an hơn cả lúc có tiếng động.
Trước đó còn xuất hiện Hắc Tẫn Chu và sương máu, lần này giống như đang ngủ đông ở một nơi tối tăm, chỉ đợi nắm bắt cơ hội liền một kích trí mạng.
Không có chúng tập kích, tựa hồ mọi thứ xung quanh trở nên bình yên quỷ dị, không biết không gian này sẽ chơi trò gì, khiến tinh thần bất giác căng thẳng.
“…Chờ đã.”
Âm thanh rất nhỏ vang lên đứt quãng, như có chút suy yếu mơ hồ.
Ngón tay Tạ Vi Ninh tóm chặt lấy người bên cạnh, sắc mặt Phong Thầm cũng căng thẳng, cúi đầu nhìn sang thì thấy môi Tạ Vi Ninh trắng bệch, giọng nói yếu ớt: “Hơi khó chịu.”
Cơn khó chịu này đột ngột ập tới, không biết nguyên nhân đến từ đâu.
Lúc nói chuyện, vô số ma khí trong không gian hội tụ về phía nàng.
Nét mặt Phong Thầm chợt biến đổi, dùng tay trái vẽ phù văn Thanh Tâm chú ngay trước mặt nàng, nhưng Thanh Tâm chú lần này chẳng có chút xíu tác dụng nào, đi vào cơ thể Tạ Vi Ninh hoàn toàn không có phản ứng.
“Tạ Vi Ninh!”
Không ai đáp lời hắn.
Sắc mặt Phong Thầm cực kỳ khó coi, ngay sau đó dùng tay trái ôm nàng vào ngực, tay phải vung thuật pháp huỷ diệt ma khí tựa như con sói đói kia.
Ma khí nơi này ùn ùn tuôn trào, chúng như có sự biến đổi, vừa muốn ăn mòn Tạ Vi Ninh, vừa không ngừng k1ch thích ma hạch trong thân thể hắn.
Phong Thầm cảm nhận được Tạ Vi Ninh càng lúc càng không còn sức đứng thẳng, cơn thịnh nộ trong lòng đối với không gian này lại bốc cháy, ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn chằm chằm đám ma khí xông tới, lệ khí nơi đáy mắt cuộn trào mãnh liệt tàn sát bừa bãi, khóe miệng cong lên trông có chút yêu tà.
Hắn bế Tạ Vi Ninh bay lên cách mặt đất một trượng, nâng tay chưởng “ầm” tạo ra một cái hố sâu, ma khí chớp mắt hoàn toàn hòa vào ma khí trong không gian, cuốn lên và lao thẳng xuống hố!
“Rầm!”
Lòng đất sụp đổ, vô số tảng đá ở bên cạnh lăn xuống, lúc này Hắc Tẫn Chu ẩn nấp phía dưới không thể trốn tránh, đảo mắt đã bị tiêu diệt khi tiếp lấy ma khí của hắn.
Đột nhiên, bốn phía truyền đến một tiếng cười sởn tóc gáy.
‘Ngươi là thứ gì, dám dùng ma khí của ta.’
Ma khí hai bên đang giằng co, một bên đột nhiên bộc phát, khinh miệt ấn móng vuốt trơ xương xuống bọn họ!
Đầu óc Tạ Vi Ninh mơ màng, nàng vẫn nhớ hiện tại mình đang ở đâu, tuy hình ảnh trước mắt mơ hồ, âm thanh như tiếng vọng vang dội đến mức đau đầu, nhưng không được… Nàng không thể thả lỏng, sao có thể xuất hiện bất trắc ngay lúc này,… Không được…!
Vào giây phút tỉnh táo cuối cùng, bỗng chốc nhớ ra một chuyện, Tạ Vi Ninh mở mắt ra, nhanh chóng thầm niệm khẩu quyết.
Ngọc bội Thanh Nguyên tiếp nhận ý niệm, tự động rơi khỏi eo của nàng, bay lên không trung, bừng lên ánh sáng vàng kim ngập tràn sự tin tưởng và thư thái.
Lúc ánh sáng tỏa khắp bốn phía, thần trí Tạ Vi Ninh cũng khôi phục tỉnh táo.
‘Sao có thể!’
Không biết là ai đang nói, âm thanh rất kỳ quái, ồm ồm, cực kỳ tà ác.
Cửa động mở rộng, ma khí tràn ra từ bên trong khiến người ta chợt thấy kinh hãi.
Tạ Vi Ninh thu hồi ngọc bội Thanh Nguyên, vô cùng sốc: “Sao cảm giác ma khí ở đây còn nhiều hơn ngươi vậy?”
“……”
Phong Thầm nheo mắt lại.
Nàng chợt nghĩ đến tình trạng hiện giờ, bèn nói: “Ngươi thả ta xuống đi, ta ổn rồi…”
Lời còn chưa nói xong, Phong Thầm siết chặt hơn, mang nàng nhảy xuống cửa động với gương mặt vô cảm.
Tốc độ rơi quá nhanh cùng gió lạnh quất vào mặt làm Tạ Vi Ninh vô thức ôm chặt lấy hắn, ngay sau đó giọng nói run rẩy lơ lửng trong không trung, nhưng vẫn đầy mạnh mẽ: “Phong! Thầm!”
Ầm ầm rung động, mặt đất như biến thành từng mảnh bị cuộn lên bởi Hắc Tẫn Chu đột nhiên lao ra, bụi đất tứ tung, đá bay tán loạn, sau đó lại bị ma khí trong không khí khống chế, chúng mang theo ma khí đánh thẳng vào hai người.
Sức mạnh bộc phát từ tay Phong Thầm không hề yếu hơn chúng, thậm chí còn thành thục hơn. Ma khí của hắn giống như một lá chắn hình cung, nhanh chóng phóng ra ngoài từ phía trước của hai người, vừa chặn quân địch công kích, vừa đánh bật đá và Hắc Tẫn Chu, nhưng sau lần này, các đòn tấn công trở nên càng hung ác.
Ngay cả Hắc Tẫn Chu bị hắn công kích cũng điên cuồng chạy tán loạn, rống lên thất thanh, kêu gào phản kháng.
Phong Thầm lạnh mặt, cắt một nơi từ trên gai Hắc Tẫn Chu.
Bộ phận rơi xuống giữa không trung hóa thành cát đen rồi biến mất, mà Hắc Tẫn Chu kia vẫn không bị ảnh hưởng bởi vết cắt nhỏ nhoi này, còn không ngừng công kích.
Hắc Tẫn Chu bên ngoài khi bị nhổ khỏi mặt đất và thu thập phấn hoa, còn cắt ra xem thử có nguyên liệu để luyện khí hoặc luyện đan hay không, nhưng vẫn giữ lại “xác”, chưa từng gặp cái nào “chết” xong lại biến mất như vậy.
Hai người nhìn thấy cảnh tiêu biến này, đều nhận ra điều kỳ lạ.
Phong Thầm tức khắc khôi phục bình tĩnh, nhìn Hắc Tẫn Chu giống ác quỷ nhào tới, vết cắt trên cành khô chảy ra chất lỏng, hắn cảm ứng một lát rồi nhíu mày nói: “Độc.”
Tạ Vi Ninh chợt bị hắn ôm qua, vừa rồi không kịp phản ứng, nhìn thấy tình cảnh trước mắt như vậy, tức khắc cảm thấy nhiệt độ trên cánh tay qua lớp y phục hơi nóng, nàng liền tránh thoát khỏi tay hắn, đồng thời huy động kiếm pháp.
Nàng không muốn ngay lúc này còn bị người ôm lấy, như thể đang kéo chân sau vậy.
Phong Thầm nhìn nàng một cái, hai người lại biến về người trước kẻ sau, hắn cũng không nói gì.
Khoảng cách giữa hai người vừa phải không gần không xa, thế tới của quân địch mạnh mẽ, bốn phía công kích không ngừng nghỉ, bọn họ không nói nhiều để tránh phân tâm. Nhưng khi Phong Thầm xoay người thuận tay giúp một chút, vào lúc này Tạ Vi Ninh cũng kịp thời giúp hắn chặn tập kích phía trước.
Ban đầu tuy bọn họ tin tưởng nhau, nhưng động tác không thuần thục, sau đó qua vài lần, dần dà đã quen thuộc.
Cũng vì Phong Thầm vốn hiểu rõ chiêu thức của nàng, hắn cố ý phối hợp, Tạ Vi Ninh cũng nhận ra sự tuyệt vời khi hai bên hợp tác.
Tạ Vi Ninh hưng phấn nói thầm, thật không ngờ ở thế giới này đã khiến nàng cảm nhận được lúc “chơi game” có một đại lão dũng mãnh làm đồng đội là cảm giác thế nào, cực kỳ cực kỳ sảng khoái!
Bọn họ, một người có sức mạnh ma khí kh ủng bố khiến người ta run bần bật, người kia tu luyện kiếm pháp Quy Khư Phi Minh chém sức mạnh yêu tà, hai bên kết hợp, đánh hạ Hắc Tẫn Chu biến dị càng thêm nhẹ nhàng.
Không qua bao lâu, đám Hắc Tẫn Chu dường như đã bị dọa sợ, rúc xuống nền đất. Lúc chúng lao tới nhanh như gió, rút về lại biến mất trong chớp mắt.
Màn sương máu bay tới theo đám Hắc Tẫn Chu, trông như sương mù, nhưng sau khi tiếp xúc sẽ cảm thấy giống như cái miệng đầy máu của hung thú, mang hàm răng sắc nhọn đâm vào người, như thể những con côn trùng vô hình dày đặc đang gặm nhấm da thịt.
Tạ Vi Ninh đang cảnh giác động tĩnh phía sau, dư quang thoáng nhìn Phong Thầm đưa bàn tay vào sương máu, lập tức đánh tay hắn xuống rồi nói: “Ngươi làm gì thế?”
Phong Thầm nhìn mu bàn tay bị đánh, giật mình nói: “Yên tâm, ta biết nó không có độc.”
Tạ Vi Ninh trừng mắt: “Không có độc thì có thể tùy tiện đưa tay ra à?”
Phong Thầm ho nhẹ một tiếng, điềm nhiên giải thích: “Trước đây chưa từng xuất hiện loại Hắc Tẫn Chu này, cũng chưa từng có sương máu, hẳn là đã mở linh trí, thử một chút mới biết được cần ứng phó như thế nào.”
Hắn không đổi giọng điệu mà bổ sung: “Ban nãy có Hắc Tẫn Chu mới phải tránh, hiện giờ chỉ còn lại sương máu, áp lực giảm đi, nhân lúc yên bình ngắn ngủi, ta mới thử ra tay một lần.”
Lý do đường hoàng như thế, khiến Tạ Vi Ninh nhất thời nghẹn lời, nàng cứng đờ khuôn mặt nói: “Vậy cũng phải cẩn thận đấy.”
“Trước kia ta suýt thì ăn bánh của tên nhóc nọ, ngươi còn bảo ta trước khi ăn bất cứ thứ gì cũng phải thử, sao đến lượt ngươi thì có thể tự ‘kiểm tra’ chứ?”
Phong Thầm im lặng, trầm giọng đáp: “Được.”
Hai người nói xong, vô duyên vô cớ lại đối diện nhau, sau khi qua vài hơi thở, đồng thời quay mặt đi, ăn ý phân công rất tự nhiên, một người chủ yếu chú ý điều dị thường phía trước, một người chú ý đánh lén từ phía sau. Hai người chậm rãi bước tới khu vực chưa từng khám phá phía trước.
Nếu con đường đi qua đã bị chặn, vậy cũng chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước, tìm ra nơi quỷ dị này đến tột cùng là gì, sau khi biết rõ mới có thể biết cách để ra ngoài.
“Hình như Hắc Tẫn Chu ở nơi này chết đi sẽ bị tiêu tan.”
Tạ Vi Ninh nhớ tới hình ảnh nhìn thấy vừa rồi, nói: “Tựa hồ hòa vào ma khí trong không gian này?”
“Ừm.” Phong Thầm nhíu mày nói, “Nếu ta đoán không sai, chúng được ma khí nuôi dưỡng, cho nên chết đi mới hóa thành ma khí trở về.”
Nuôi dưỡng……
Từ này xuất hiện dường như làm người ta sinh ra rất nhiều liên tưởng.
Tạ Vi Ninh bỗng nhiên nói: “Liệu có khả năng, Hắc Tẫn Chu bên ngoài cũng được loại ma khí này nuôi dưỡng hay không?”
Sắc mặt Phong Thầm biến đổi.
Trong đầu Tạ Vi Ninh hiện lên một hình ảnh, cả kinh nói: “Ta nhớ ra rồi, Tiên Đế từng nói với ta một chuyện.”
Phong Thầm nhìn sang: “Chuyện gì?”
Tạ Vi Ninh tăng tốc độ, có lỗi mà nói: “Khi ta ở trong cơ thể ngươi, Tiên Đế tới tìm Ma chủ, bọn ta tán gẫu với nhau. Ông ấy nói, Ma giới trước đây cũng có linh thực sinh trưởng, yêu thú cũng rất nhiều, không giống hiện tại. Lúc ấy chắc là có chuyện nào đó khác, làm ta quên nói với ngươi, qua lâu như vậy mới nhớ ra.”
Sắc mặt Phong Thầm dần trầm xuống.
Tạ Vi Ninh lại nói: “Hơn nữa lúc đó ông ấy còn nói rằng ngươi mới một trăm tuổi, cho nên có thể không biết.”
Phong Thầm nhíu mày suy tư, trầm giọng nói: “Không sai, Ma giới biến thành như bây giờ, mới chỉ hơn trăm năm. Thời điểm Hắc Tẫn Chu và Ma vật xuất hiện cũng vào khoảng đó. Mọi sự thay đổi, ắt hẳn có liên quan đến nơi này.”
Lúc ấy hắn còn nhỏ, đến Ma giới cũng không cảm thấy bất ổn, còn tưởng rằng Ma giới như vậy là bình thường.
Thậm chí cho đến hôm nay, hắn vẫn cảm thấy Ma giới biến thành tình trạng này bởi vì bọn họ là ma, không được vạn vật trên thế gian chào đón.
Tạ Vi Ninh lẩm bẩm nói: “Thời gian không khỏi quá trùng hợp.”
Nàng nói: “Hơn một trăm năm là tuổi của ngươi, là thời điểm Ma giới biến thành như vậy, mà trong cơ thể ngươi lại có ma hạch, vừa tiến vào thì ma hạch bị mất kiểm soát, k1ch thích ngươi nhập ma. Huống chi nếu ta nhớ không sai, ma khí ở Ma giới quá dày đặc thì Ma tu cũng sẽ khó khống chế mà tẩu hỏa nhập ma…”
Điều nàng nói, tất nhiên Phong Thầm cũng nghĩ đến, hai người bất tri bất giác mà dừng bước.
Tạ Vi Ninh bỗng dưng cảm thấp áp suất không khí bên cạnh cực thấp, nàng ngẩng đầu nhìn sang. Tuy Phong Thầm cố gắng giữ nét mặt vô cảm, nhưng ai cũng nhìn ra được sóng ngầm trong mắt hắn mãnh liệt như có vô số gió lốc tụ tập, làm người ta kinh sợ không dám tới gần, không dám lên tiếng, không dám quấy rầy, như thể gặp phải một tên ác đồ lạnh lùng, khát máu và hung bạo.
Đến cả Tạ Vi Ninh cũng bắt đầu có nỗi bất an mơ hồ.
Nhưng nàng hiểu, có lẽ hắn cũng từng nghĩ đến, sở dĩ hắn biến thành như vậy, hoàn toàn bởi vì từ khi sinh ra hắn đã bị kẻ đằng sau thúc đẩy.
Thậm chí, sinh sống trong một Ma giới như hiện tại, có lẽ mỗi một Ma tu đều có thể nhận thấy được sự bế tắc, cứ thế mãi, Ma giới có thể sẽ càng trở thành “Ma”, phá vỡ hoà bình Tứ giới.
Hơn nữa, trăm năm qua tài nguyên của Ma giới suy giảm rất nhiều, cũng gia tăng nội chiến ở Ma giới, dần dà sẽ buộc bọn họ bắt đầu ra tay ở khu vực ngoài Ma giới.
Tạ Vi Ninh có thể tưởng tượng được, Ma tu bị ép đến nóng nảy, sẽ sinh ra một ý tưởng: Dựa vào đâu mà bọn ta trở nên tiêu điều thống khổ như thế, còn các ngươi thì có thể vui sướng hưởng lạc?! Thế gian này, dựa vào đâu mà chỉ bất công với bọn họ!
Nàng nhìn Phong Thầm, trong lòng bất giác sinh ra một cảm xúc mang tên đau lòng.
Những người khác trong Ma giới, chỉ bị ảnh hưởng từ bên ngoài, nhưng thực sự, mỗi một bước đi của Phong Thầm đều bị người ta tính kế.
Ma hạch tồn tại, bất kỳ sự thay đổi nào trong Ma giới, không có điều gì là không thúc đẩy hắn tăng tốc nhập ma.
Dưới tình trạng tài nguyên khan hiếm, hắn chán ghét Tiên giới, hợp tác với Yêu giới, nhưng đến cả Yêu Chủ cũng âm thầm ra tay khiến hắn nhập ma!
Tam trưởng lão mà hắn quen biết, cũng mang theo mục đích tiếp cận!
Bên cạnh hắn cũng có người thật lòng đối đãi, như Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Kiếp Sát và Đoạt Kiêu.
Nhưng Tạ Vi Ninh cũng không dám khẳng định, gặp được người tốt chuyện tốt thì có thể hoàn toàn xóa bỏ thương tổn sao? Có đôi khi, sự phản bội và nỗi đau mà con người đã trải qua còn sâu sắc hơn tưởng tượng.
Xét đến minh tinh hiện đại có rất nhiều người thích, ngưỡng mộ, nhận được khen ngợi không ngừng, đều từng bị tổn thương bởi các bình luận tiêu cực, sau đó trầm cảm, huống hồ là loại thương tích thực sự này?
Càng đừng nói, những người bên cạnh Phong Thầm, nghĩ kỹ lại, thực sự có rất ít người có thể tâm sự, còn có thân phận trên dưới, không một ai có thể bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Dường như cho tới nay hắn đã quen đè nén mọi cảm xúc tiêu cực của mình, tự nuốt vào bụng, tự hấp thu, sau đó vẫn là một Ma chủ lạnh lùng và cường đại.
Nhưng cho dù tự mình chữa khỏi, thương tổn cũng có thể bất chợt nhảy ra từ một hốc u ám, từng chút cứa vào vết thương đã kết vảy, đau đớn hơn cả ban đầu, cũng càng khiến ký ức khắc sâu. Nỗi đau tích tụ lâu ngày càng lúc càng nhiều —— đến khi không thể nhét được nữa, hoàn toàn phát nổ.
Tạ Vi Ninh vô thức đến gần hắn, một chân bước vào luồng ma khí mãnh liệt và gây thương tích tràn ra từ hắn, dùng đôi tay kéo lấy nắm tay đang siết chặt của hắn rồi bao bọc chúng.
Xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến như một dòng nước ấm dịu dàng lan khắp người.
Nàng nhìn hắn chăm chú, nhẹ giọng gọi: “Phong Thầm.”
Phong Thầm dao động, lúc rũ mắt nhìn về phía nàng, giữa muôn vàn cảm xúc hung bạo, một tia lý trí chợt sinh ra, tựa như ý xuân xua tan mùa đông, những mầm xanh tươi nhô lên từ lòng đất.
Hắn kinh ngạc nâng tay, đầu ngón tay chạm lên mặt nàng, chậm rãi cẩn thận lau sạch vết thương nhỏ trên má nàng bị ma khí cứa vào, sau đó nhìn những vết thương còn lại trên cánh tay nàng, đáy mắt tức khắc hiện lên sự hoảng loạn.
Lau đi lau lại, vết máu nhạt trên đầu ngón tay hiện rõ, vệt đỏ làm ngón tay hắn vô thức run rẩy, vẻ mặt dần dần lộ ra ý hận với bản thân.
Hắn từng nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng không nghĩ tới, nàng lại bị thương bởi ma khí của mình.
“Ta không sao.” Tạ Vi Ninh cười nói, “Không đau chút nào.”
Ma khí của hắn có thể giết người, nàng mới chỉ bị cắt vài đường, không tính là gì.
Phong Thầm nghẹn nói: “Là ta…”
Tạ Vi Ninh đánh gãy lời hắn: “Ngươi nghe ta nói, về sau dù gặp chuyện gì, muốn nói điều gì, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể nói với ta. Nếu không gặp thì có thể dùng Thông Lục Nghi, dù sao Thông Lục Nghi của ta chỉ có mỗi mình ngươi, ta thấy nó sáng lên chắc chắn sẽ lập tức tiếp nhận.”
Nàng nghiêm túc nói: “Có nhiều chuyện ngươi đừng tự đè nén trong lòng. Tựa như vừa rồi, rõ ràng ngươi nghĩ tới gì đó, tức giận hay bất mãn, nhưng ngươi chỉ kìm nén không nói cũng không phát ti3t. Ngươi chửi vài câu cũng được, cứ kìm nén thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Ngươi quên rồi à, đến cả Thần tộc cũng có người chịu không nổi tộc quy mà đọa ma.”
Phong Thầm dường như bị thu hút bởi ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng, sau một lúc lâu, yết hầu hắn cuộn tròn, nặng nề đồng ý: “Được.”
Cùng lúc đó, ma khí quanh người hắn phút chốc đã rút về.
Lúc nãy, trên người hắn có hơi thở cuồng bạo, dường như cũng vô tình ngăn được mối nguy hiểm ngầm, khiến người né xa ba thước. Lúc này ma khí rút về trở nên bình thường, khiến người ta lại bắt đầu cảnh giác.
Tạ Vi Ninh nhìn bốn phía, không phát hiện vấn đề lớn, bèn hỏi: “Nếu đã thế, vậy ngươi có điều gì muốn nói không?”
Nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt Phong Thầm tức khắc trầm xuống, cười giễu một tiếng, giọng điệu rét lạnh: “Ma hạch trong cơ thể ta, do có người cố ý.”
Hắn nói rất chắc chắn, Tạ Vi Ninh kinh ngạc hỏi: “Cả ma hạch cũng…?”
Nếu từ lúc nhỏ đã bắt đầu bị tính kế, mỗi một quỹ đạo trong cuộc đời tựa như chỉ là quân cờ của người khác.
Khó trách vừa rồi hắn có phản ứng lớn như vậy.
Phong Thầm trào phúng nói: “Nếu ta sinh ra đã có Ma hạch, sinh trưởng tự nhiên, sao có thể phản ứng với nơi này?”
Tạ Vi Ninh lập tức giơ nắm đấm: “Nói cũng phải, nếu chúng ta đã phát hiện vấn đề trong đó, lần này tới cũng coi như vừa lúc, tìm ra sự kỳ lạ ở nơi này, một chiêu tiêu diệt! Sau đó tìm kẻ đứng đằng sau! Tên khốn dám tính kế Ma chủ đại nhân bọn ta, được thôi, nhất định phải giết hắn thật sạch sẽ! Thay trời hành đạo, vì dân trừ hại!”
“……”
Phong Thầm nhìn nàng, gương mặt có chút vi diệu.
Cảm xúc tích tụ trong tim vừa rồi qua lời nói của nàng dường như không còn quan trọng nữa, giống như bị ảnh hưởng bởi cảm xúc dâng trào trong lời nàng nói, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng thông suốt.
Tạ Vi Ninh xem nét mặt hắn đã bình thường đi rất nhiều, cười nói: “Theo lý mà nói, lúc an ủi bạn bè phải cho mượn bờ vai hoặc một cái ôm, nhưng chúng ta khác biệt nam nữ, vậy chỉ đành……”
Nàng giơ tay vỗ nhẹ vào lưng hắn, thú vị nói: “Chỉ đành an ủi như vậy.”
“Vốn đang nghĩ sẽ mua cho ngươi chút bánh ngọt hoặc mứt hoa quả linh tinh, ăn vào có thể khiến người vui vẻ, đáng tiếc tình hình không cho phép…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tạ Vi Ninh đột nhiên bị người kéo đến gần, chiếc cằm bất giác nâng lên tựa vào vai Phong Thầm, có chút sửng sốt.
Có lẽ do nam nữ khác biệt, cái ôm này cũng không dán sát hoàn toàn, mà chỉ có một tay kéo qua, nửa người tựa vào gần hơn một chút, làm cho hơi thở của bọn họ trong không khí mơ hồ quyện vào nhau.
Hơi thở nhẹ nhàng của hai người giờ phút này đặc biệt nghe rất rõ ràng.
Tạ Vi Ninh nghe thấy giọng khàn khàn của hắn vang lên bên tai: “Cảm ơn đã an ủi.”
Nàng lắp bắp nói: “Không, không cần khách khí như vậy.”
Phong Thầm khẽ cười một tiếng, ngón tay thả ống tay áo nàng ra còn mang chút quyến luyến khó nói. Hắn đứng lên, gói ghém cảm xúc, biến về dáng vẻ bình thường.
Còn chưa kịp nói chuyện, hắn như thể cảm thấy gì đó, nhíu mày nói: “Ma khí ở đây…”
Tạ Vi Ninh lập tức hồi thần và hỏi: “Có điểm bất ổn à?”
Thân thể nàng là Tiên tu nên không cảm nhận ma khí nhạy bén bằng hắn, nếu nói vấn đề lớn nhất, nàng chỉ là cảm thấy khó chịu hơn.
Nếu nói ma khí của Phong Thầm làm người ta sợ hãi thì ma khí ở nơi này lại khiến nàng ghê tởm buồn nôn.
Phong Thầm hơi gật đầu: “Phải tiếp tục đi xuống. Ta cảm giác được, bên dưới có lẽ sẽ có vật nào đó.”
Tình cảnh nơi này quả thật không cho phép sự phân tâm, hai người nói rồi kiểm soát lại tâm tình, tiếp tục bước xuống.
Sự im ắng đôi khi sẽ khiến người ta bất an hơn cả lúc có tiếng động.
Trước đó còn xuất hiện Hắc Tẫn Chu và sương máu, lần này giống như đang ngủ đông ở một nơi tối tăm, chỉ đợi nắm bắt cơ hội liền một kích trí mạng.
Không có chúng tập kích, tựa hồ mọi thứ xung quanh trở nên bình yên quỷ dị, không biết không gian này sẽ chơi trò gì, khiến tinh thần bất giác căng thẳng.
“…Chờ đã.”
Âm thanh rất nhỏ vang lên đứt quãng, như có chút suy yếu mơ hồ.
Ngón tay Tạ Vi Ninh tóm chặt lấy người bên cạnh, sắc mặt Phong Thầm cũng căng thẳng, cúi đầu nhìn sang thì thấy môi Tạ Vi Ninh trắng bệch, giọng nói yếu ớt: “Hơi khó chịu.”
Cơn khó chịu này đột ngột ập tới, không biết nguyên nhân đến từ đâu.
Lúc nói chuyện, vô số ma khí trong không gian hội tụ về phía nàng.
Nét mặt Phong Thầm chợt biến đổi, dùng tay trái vẽ phù văn Thanh Tâm chú ngay trước mặt nàng, nhưng Thanh Tâm chú lần này chẳng có chút xíu tác dụng nào, đi vào cơ thể Tạ Vi Ninh hoàn toàn không có phản ứng.
“Tạ Vi Ninh!”
Không ai đáp lời hắn.
Sắc mặt Phong Thầm cực kỳ khó coi, ngay sau đó dùng tay trái ôm nàng vào ngực, tay phải vung thuật pháp huỷ diệt ma khí tựa như con sói đói kia.
Ma khí nơi này ùn ùn tuôn trào, chúng như có sự biến đổi, vừa muốn ăn mòn Tạ Vi Ninh, vừa không ngừng k1ch thích ma hạch trong thân thể hắn.
Phong Thầm cảm nhận được Tạ Vi Ninh càng lúc càng không còn sức đứng thẳng, cơn thịnh nộ trong lòng đối với không gian này lại bốc cháy, ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn chằm chằm đám ma khí xông tới, lệ khí nơi đáy mắt cuộn trào mãnh liệt tàn sát bừa bãi, khóe miệng cong lên trông có chút yêu tà.
Hắn bế Tạ Vi Ninh bay lên cách mặt đất một trượng, nâng tay chưởng “ầm” tạo ra một cái hố sâu, ma khí chớp mắt hoàn toàn hòa vào ma khí trong không gian, cuốn lên và lao thẳng xuống hố!
“Rầm!”
Lòng đất sụp đổ, vô số tảng đá ở bên cạnh lăn xuống, lúc này Hắc Tẫn Chu ẩn nấp phía dưới không thể trốn tránh, đảo mắt đã bị tiêu diệt khi tiếp lấy ma khí của hắn.
Đột nhiên, bốn phía truyền đến một tiếng cười sởn tóc gáy.
‘Ngươi là thứ gì, dám dùng ma khí của ta.’
Ma khí hai bên đang giằng co, một bên đột nhiên bộc phát, khinh miệt ấn móng vuốt trơ xương xuống bọn họ!
Đầu óc Tạ Vi Ninh mơ màng, nàng vẫn nhớ hiện tại mình đang ở đâu, tuy hình ảnh trước mắt mơ hồ, âm thanh như tiếng vọng vang dội đến mức đau đầu, nhưng không được… Nàng không thể thả lỏng, sao có thể xuất hiện bất trắc ngay lúc này,… Không được…!
Vào giây phút tỉnh táo cuối cùng, bỗng chốc nhớ ra một chuyện, Tạ Vi Ninh mở mắt ra, nhanh chóng thầm niệm khẩu quyết.
Ngọc bội Thanh Nguyên tiếp nhận ý niệm, tự động rơi khỏi eo của nàng, bay lên không trung, bừng lên ánh sáng vàng kim ngập tràn sự tin tưởng và thư thái.
Lúc ánh sáng tỏa khắp bốn phía, thần trí Tạ Vi Ninh cũng khôi phục tỉnh táo.
‘Sao có thể!’
Không biết là ai đang nói, âm thanh rất kỳ quái, ồm ồm, cực kỳ tà ác.
Cửa động mở rộng, ma khí tràn ra từ bên trong khiến người ta chợt thấy kinh hãi.
Tạ Vi Ninh thu hồi ngọc bội Thanh Nguyên, vô cùng sốc: “Sao cảm giác ma khí ở đây còn nhiều hơn ngươi vậy?”
“……”
Phong Thầm nheo mắt lại.
Nàng chợt nghĩ đến tình trạng hiện giờ, bèn nói: “Ngươi thả ta xuống đi, ta ổn rồi…”
Lời còn chưa nói xong, Phong Thầm siết chặt hơn, mang nàng nhảy xuống cửa động với gương mặt vô cảm.
Tốc độ rơi quá nhanh cùng gió lạnh quất vào mặt làm Tạ Vi Ninh vô thức ôm chặt lấy hắn, ngay sau đó giọng nói run rẩy lơ lửng trong không trung, nhưng vẫn đầy mạnh mẽ: “Phong! Thầm!”
Bình luận facebook