-
Chương 71: Đồng tâm hiệp lực, đồng cam cộng khổ
Xung quanh tĩnh mịch khiến người ta thận trọng cảnh giác, đồng thời có phần không rõ thời gian, phảng phất mỗi một bước đi đều kéo dài rất lâu.
Theo cảm giác của Tạ Vi Ninh, bọn họ đi chưa lâu, nhưng bỗng nhiên trở nên tối tăm không thể thấy được ngón tay của bản thân.
Đây không phải do sắc trời dần tối đi, mà giống như đã chạm tới điểm ranh giới nào đó, dẫn tới bóng tối kéo đến gần như không thấy rõ sự vật cụ thể.
Cũng may hiện giờ nàng đã là Thượng tiên, trong tình cảnh này vẫn có thể phân biệt được, chỉ là không phản ứng nhanh như lúc thấy rõ, phải suy xét một vòng trong đầu mới biết được đã gặp phải chuyện gì.
Không biết do ma khí ở nơi này khiến lòng người nôn nóng bồn chồn, hay do hoàn cảnh áp lực dẫn đến thân thể khó chịu, Tạ Vi Ninh dần cảm thấy tinh thần bất ổn, Lam Ngọc Băng Tâm Liên trước đó cũng không mấy tác dụng.
Các cảm xúc đan xen lẫn nhau, nàng không chú ý liền đụng phải sau lưng Phong Thầm.
“Sao dừng lại rồi?” Tạ Vi Ninh xoa trán, vừa nói xong thì phát hiện cánh tay phải của đối phương vươn ra sau hơi buông thõng xuống, trông như đã có trước đó.
Nàng ngơ ngác hỏi: “Ngươi dừng lại được một lúc rồi à?”
“Ừm.” Phong Thầm thu tay lại rồi xoay người nhìn về phía nàng, trầm thấp cất tiếng.
Hắn đánh giá một vòng, mi tâm bất giác nhíu lại, sau đó khép hai ngón tay vẽ một đường cong giữa không trung trước mắt nàng. Phù văn màu đỏ đen hiện ra, không ngờ lại không có sát khí, mà có vẻ ôn hòa dịu dàng, trong khoảnh khắc rơi vào mi tâm nàng và biến mất.
“Đây là cái gì?” Tạ Vi Ninh mới đầu còn tưởng rằng hắn cảm thấy không ổn nên muốn dùng pháp thuật gì đó, đến khi phù văn vào cơ thể mới phát hiện đây là làm vì nàng.
“Một loại Thanh Tâm chú.” Phong Thầm nói, “Đã từng học.”
Hắn quan sát một lát, hỏi: “Cảm thấy khỏe hơn chút nào không?”
Tạ Vi Ninh không biết hiện tại bọn họ đã tới đâu.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, âm thanh của hắn có vẻ đặc biệt rõ ràng, khó mà chú ý giọng nói này có chút khác với sự lạnh nhạt, vô tình trong ấn tượng. Âm sắc trầm thấp giàu từ tính phảng phất gãi ngứa trái tim, giờ phút này lại sinh ra một cảm giác tin tưởng, dịu dàng bao bọc nàng, trái tim rạo rực vô cớ.
Cảm giác kỳ quái khó tả lại xuất hiện, Tạ Vi Ninh nuốt nước miếng, tinh thần thanh tỉnh rồi nói: “Một chút.”
Nàng bổ sung: “Nhưng cũng khá hơn vừa rồi rất nhiều.”
Phong Thầm hơi gật đầu, cảm xúc trên mặt vẫn chưa thả lỏng: “Trước kia, để chống cự ma hạch phát tác, ta đã tìm kiếm những thứ này khắp nơi, loại Thanh Tâm chú này có thể miễn cưỡng ứng phó một chút.”
Hắn nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: “Lần này ta nhập ma, cũng bởi vì bước vào nơi này, ma hạch hỗn loạn mất kiểm soát, mãnh liệt hơn trước rất nhiều.”
Tạ Vi Ninh bừng tỉnh: “Hóa ra là thế. Vậy xem ra ngươi nói không sai, nơi này thật sự rất kỳ lạ, nói không chừng… còn liên quan đến ma hạch của ngươi?”
Phong Thầm nói tiếp: “Ngươi có cảm thấy, ma khí xung quanh có chút không giống trước.”
Hiện giờ Tạ Vi Ninh có tiên thể, xung đột với ma khí, trước đó đã cảm thấy khó chịu, giờ nghe hắn nói như vậy, nàng cẩn thận cảm nhận mới ngạc nhiên nói: “Ma khí ở đây sao lại có cảm giác yên bình hơn nơi mà chúng ta đã tới trước đó vậy?”
So với nơi sâu của Ma giới mà nàng vừa vào, bên ngoài nguy hiểm hơn nơi này rất nhiều, rõ ràng bọn họ đang bước sâu vào, không ngờ nơi này lại khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.
“Còn an tĩnh hơn bên ngoài.” Sắc mặt Phong Thầm ngưng trọng nói, “Ma vật cũng đã biến mất.”
Chỉ còn lại vài cây Hắc Tẫn Chu như vươn thẳng lên tận trời cao, ngoài bọn họ, không còn vật thể sống nào khác.
Hắn cất bước lên trước vươn tay kéo nàng bảo vệ sau người, giọng điệu rất nghiêm túc: “Hẳn là ngươi từng nghe nói một vài độc vật chí tử cố tình phát ra tín hiệu yếu ớt để dụ địch thâm nhập, sau đó nuốt chửng hoàn toàn.”
Tạ Vi Ninh nghe rất chuyên chú, mau chóng phản ứng lại: “Xem ra trong lúc vô tình chúng ta đã rơi vào. Không đúng, trước khi rơi vào bóng tối, chúng ta chưa từng cảm thấy vấn đề gì, chớp mắt biến thành thế này, có lẽ còn khó giải quyết hơn tưởng tượng…”
Giọng nói Phong Thầm bỗng vang lên, mang vẻ quyết đoán: “Ngươi về trước đi.”
Tạ Vi Ninh dừng lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu ra ý của hắn, nói ngay: “Không được!”
Nàng ngẩng đầu, trừng mắt nói: “Ta vào đây cùng ngươi, sao gặp phải nguy hiểm lại muốn đuổi ta về? Dưới tình huống như vậy, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đồng cam cộng khổ. Nếu đã phát hiện ra vấn đề, chắc chắn vẫn tốt hơn việc không biết gì cả, trong lòng có phòng bị còn đáng sợ gì nữa?”
Phong Thầm rũ mắt mải nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở, cùng với giọng nói không chút do dự và nét mặt kiên định của nàng, tựa như từng chiếc búa gõ lồ ng ngực đang đập của hắn, yết hầu co thắt, nặng nề nói: “Không phải đuổi ngươi.”
“Nơi này nguy hiểm…”
Phong Thầm nhíu mày, muốn tiếp tục giải thích, nhưng lại bị ánh mắt không vui của nàng nhìn đến mức không nói ra được nửa chữ.
Hai người như đang giằng co chẳng ai nhường ai.
Tạ Vi Ninh hít sâu một hơi rồi nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta để ngươi ở đây một mình mà trở về thì có thể nhẹ nhõm?”
Phong Thầm trầm mặc một lúc lâu, trong lòng biết tính cách nàng, nếu cảm thấy có thể làm được sẽ dốc hết sức mình.
Đôi khi nàng quá thấu tình đạt lý, như việc hắn nhập ma đã làm vài chuyện không đúng; đôi khi lại kiên định chấp nhất, đối mắt với nàng sẽ nghe theo cách của nàng, tin rằng nàng sẽ thật sự làm vậy.
Người ban đầu trong mắt hắn chỉ là một con kiến, lại có thể khiến hắn không thể không nói chuyện ngang hàng, sau đó ngày tháng trôi đi trong vô thức, hiện giờ hắn chẳng thể nhớ nổi, tại sao bọn họ lại biến thành thế này.
Chỉ khi chợt nhớ lại mới phát hiện cuộc sống giống như ao tù nước đọng của hắn, dần dần được bao trùm bởi người hoạt bát trong sáng ở trước mặt.
Tựa hồ trước kia lúc vừa bắt đầu, nàng còn ngại thân phận của hắn mà khá thận trọng. Sau này, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, càng ngày càng không kiêng nể gì, dường như hoàn toàn không sợ hãi thân phận của hắn.
Giống như hiện tại.
Trông gương mặt Phong Thầm như không hề có sự thay đổi nào, vẫn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt hơi rũ xuống mang theo sự bất đắc dĩ khó phát hiện, hắn mở miệng nói: “Nơi này, nguy hiểm hơn ngươi tưởng tượng.”
Tạ Vi Ninh cho rằng hắn muốn khuyên tiếp, liền nói: “Phải, cho nên ta đã chuẩn bị tâm lý. Nếu ngươi biết nguy hiểm như vậy, còn bảo ta đi, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại một mình đối phó? Vậy càng không thể được!”
Nàng hùng hổ nói: “Ngươi bảo ta về, coi như hiện tại ta đồng ý thì cũng sẽ lén lút chạy về. Huống hồ, ngươi biết trên đường trở về ta sẽ không gặp nguy hiểm à? Nếu ngươi thật sự muốn ta về, vậy ngươi… đích thân đưa ta đi!”
Đúng vậy, nếu hắn nhất quyết kiên trì, thì hắn phải đưa nàng trở về, tới điểm ranh giới nàng cũng có thể kéo người về theo.
Tạ Vi Ninh nghĩ vậy càng lúc càng cảm thấy khả thi: “Dù sao cũng phải về, vậy dứt khoát gọi bọn Kiếp Sát tới luôn.”
“……”
Phong Thầm vốn chỉ là nhắc nhở lần cuối, chợt nghe câu nói cuối cùng, biểu cảm trên mặt trở nên vi diệu.
Nàng nói thật sự rất có lý, chỉ là lời này nói ra, khiến hắn có vẻ… rất vô dụng.
Hắn quay đầu quét mắt một vòng, lo lắng cho an nguy của nàng, bèn nhẫn nhịn, trầm thấp nói: “Vậy về thôi.”
Tạ Vi Ninh đang định nói tiếp, không ngờ lại thuyết phục được hắn, kết quả không ngờ này cũng làm tâm tình nàng khá hơn.
Hai người trở về, xung quanh vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Hơn nữa khi bọn họ gặp phải tình trạng cực kỳ thận trọng, tu vi đã khiến bước chân không phát ra tiếng động, trong vùng bóng tối này, trạng thái lặng như tờ lại khiến lòng người vô cớ run rẩy.
Nơi này tối tăm như khoảng không trống rỗng, bởi vì dưới chân đầy bùn đất và đá, làm người ta nhớ lại trước đây có rất nhiều núi đá, Hắc Tẫn Chu, Ma vật cùng với mây đen nghìn nghịt. Hai bên trước mắt càng lúc càng đen, ngoài sự vật dưới chân và trước mắt trong vòng một trượng có thể phân biệt được, mọi thứ khác như chậm rãi rơi vào lọ mực đặc quánh, không thấy rõ hình dạng cho đến khi biến mất.
Tạ Vi Ninh cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Như thể sẽ có vật nào đó xông ra từ bóng đêm, đột ngột không kịp phòng ngừa, lặng lẽ mang một người trong bọn họ đi mất.
Cảnh tượng tựa như phim kinh dị, người phía sau bị kéo đi trong im lặng, người phía trước vẫn chưa phát hiện mà cứ tiến lên phía trước. Đến khi nhận ra không có ai đáp lại, vừa quay đầu thì phát hiện không có một bóng người, hoảng sợ há hốc mồm muốn gọi người thì bị lệ quỷ nhảy ra bất chợt dọa đến mức mất tiếng, chớp mắt đã bị biến thành thi thể mất đi hơi thở bởi những cách thức kinh khủng và không thể phản kháng.
Trên đường đi, Tạ Vi Ninh bắt đầu giận bản thân tại sao lại lén xem phim kinh dị với bạn trong giờ thể dục năm cấp 3, lúc này trong đầu toàn xuất hiện mấy hình ảnh đáng sợ từ rất lâu trước kia, còn cứ tua đi tua lại, khiến nàng liên tục quay đầu nhìn về sau.
“Bước tới một chút.” Phong Thầm thoáng nhìn hành động của nàng, chợt cất tiếng, thuận tay túm lấy tay nàng kéo tới trước mặt mình.
Vốn dĩ hai người đi cạnh nhau, hành động này của Phong Thầm kiểm soát khoảng cách rất tinh tế.
Tạ Vi Ninh cúi đầu nhìn một chút, thấy gót chân của mình ở trước mũi chân hắn, cách nhau chỉ một chút xíu. Khiến người ta có cảm giác an tâm kỳ diệu, không quá xa nhau, giống như tấm phòng hộ hạ xuống, đằng sau có hắn che chở, đằng trước cũng có hắn cảnh giác.
Nàng không khỏi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì.”
Phong Thầm nhíu mày nhìn nàng, bước tiếp hai bước rồi duỗi tay kéo nàng lại.
“Không cần đi nữa.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Phong Thầm trầm giọng nói: “Dựa theo con đường chúng ta đã tới, vị trí này đáng lẽ sẽ thấy một cây Hắc Tẫn Chu mới vừa mọc lên.”
Sắc mặt Tạ Vi Ninh biến đổi: “Sao ngươi phát hiện ra thế?”
Phong Thầm: “Ta nhớ số bước.”
Hắc Tẫn Chu vừa mọc ra không cao quá đầu gối, dễ thấy và độc đáo hơn Hắc Tẫn Chu cao chót vót kia, lúc hắn nhìn thấy đã cố tình ghi nhớ, dùng nó để đánh dấu và thầm đếm số bước.
Nhưng mà, trong vòng một trượng của vùng đất hoang vu trước mắt, không còn thứ nào khác.
Tạ Vi Ninh chần chờ nói: “Như vậy xem ra, chúng ta đã bị nhốt rồi, phải có cách phá vỡ nơi này mới có thể ra ngoài.”
Xảy ra chuyện khó giải quyết như thế, nàng đột nhiên nghe bên cạnh có một tiếng “Ồ” lạnh lẽo, tựa hồ vô cùng khinh miệt.
Tạ Vi Ninh giương mắt nhìn lại, thấy gương mặt Phong Thầm chứa sự khinh thường nhàn nhạt.
Đôi mắt hắn bắt đầu nhuốm màu đỏ nhạt, ẩn chứa sát ý, khí thế quanh người âm lãnh mà nội liễm, làm người ta biết rõ không nên nhưng vẫn sinh ra nỗi sợ hãi.
Tạ Vi Ninh chớp chớp mắt.
Hình như đã lâu nàng không thấy hắn như vậy, suýt nữa quên mất hắn vẫn là một Ma chủ khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng, trong lòng dâng trào sự tức giận không ngọn nguồn đối với không gian này, lửa giận đột ngột ập tới, hắn khắc chế nhịn lại, thần sắc vẫn có chút lạnh lẽo.
“Thứ này, há có thể nhốt chúng ta?”
Tạ Vi Ninh nghe thấy, một suy nghĩ kỳ lạ đã nảy ra.
Giọng điệu này như đang nói: Nó lấy đâu ra lá gan mà dám nhốt bọn họ!
Không chờ nàng biết vì sao Phong Thầm đột nhiên tức giận đổi sắc mặt, thì đã bị người ta nắm lấy cánh tay ôm qua. Lúc hình ảnh xoay tròn, dư quang thoáng nhìn hắn nâng tay, sát khí tràn ra như làn sóng có thể nuốt chửng con thuyền lớn, làn sương ma khí màu đen mang sức mạnh kinh khủng lao vào bóng tối!
“Bùm” một tiếng, nơi bị đánh trúng có vô số Hắc Tẫn Chu xông ra tán loạn, nhưng dường như chúng đã biến dị, tấn công bằng gai và màn sương máu.
Theo cảm giác của Tạ Vi Ninh, bọn họ đi chưa lâu, nhưng bỗng nhiên trở nên tối tăm không thể thấy được ngón tay của bản thân.
Đây không phải do sắc trời dần tối đi, mà giống như đã chạm tới điểm ranh giới nào đó, dẫn tới bóng tối kéo đến gần như không thấy rõ sự vật cụ thể.
Cũng may hiện giờ nàng đã là Thượng tiên, trong tình cảnh này vẫn có thể phân biệt được, chỉ là không phản ứng nhanh như lúc thấy rõ, phải suy xét một vòng trong đầu mới biết được đã gặp phải chuyện gì.
Không biết do ma khí ở nơi này khiến lòng người nôn nóng bồn chồn, hay do hoàn cảnh áp lực dẫn đến thân thể khó chịu, Tạ Vi Ninh dần cảm thấy tinh thần bất ổn, Lam Ngọc Băng Tâm Liên trước đó cũng không mấy tác dụng.
Các cảm xúc đan xen lẫn nhau, nàng không chú ý liền đụng phải sau lưng Phong Thầm.
“Sao dừng lại rồi?” Tạ Vi Ninh xoa trán, vừa nói xong thì phát hiện cánh tay phải của đối phương vươn ra sau hơi buông thõng xuống, trông như đã có trước đó.
Nàng ngơ ngác hỏi: “Ngươi dừng lại được một lúc rồi à?”
“Ừm.” Phong Thầm thu tay lại rồi xoay người nhìn về phía nàng, trầm thấp cất tiếng.
Hắn đánh giá một vòng, mi tâm bất giác nhíu lại, sau đó khép hai ngón tay vẽ một đường cong giữa không trung trước mắt nàng. Phù văn màu đỏ đen hiện ra, không ngờ lại không có sát khí, mà có vẻ ôn hòa dịu dàng, trong khoảnh khắc rơi vào mi tâm nàng và biến mất.
“Đây là cái gì?” Tạ Vi Ninh mới đầu còn tưởng rằng hắn cảm thấy không ổn nên muốn dùng pháp thuật gì đó, đến khi phù văn vào cơ thể mới phát hiện đây là làm vì nàng.
“Một loại Thanh Tâm chú.” Phong Thầm nói, “Đã từng học.”
Hắn quan sát một lát, hỏi: “Cảm thấy khỏe hơn chút nào không?”
Tạ Vi Ninh không biết hiện tại bọn họ đã tới đâu.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, âm thanh của hắn có vẻ đặc biệt rõ ràng, khó mà chú ý giọng nói này có chút khác với sự lạnh nhạt, vô tình trong ấn tượng. Âm sắc trầm thấp giàu từ tính phảng phất gãi ngứa trái tim, giờ phút này lại sinh ra một cảm giác tin tưởng, dịu dàng bao bọc nàng, trái tim rạo rực vô cớ.
Cảm giác kỳ quái khó tả lại xuất hiện, Tạ Vi Ninh nuốt nước miếng, tinh thần thanh tỉnh rồi nói: “Một chút.”
Nàng bổ sung: “Nhưng cũng khá hơn vừa rồi rất nhiều.”
Phong Thầm hơi gật đầu, cảm xúc trên mặt vẫn chưa thả lỏng: “Trước kia, để chống cự ma hạch phát tác, ta đã tìm kiếm những thứ này khắp nơi, loại Thanh Tâm chú này có thể miễn cưỡng ứng phó một chút.”
Hắn nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: “Lần này ta nhập ma, cũng bởi vì bước vào nơi này, ma hạch hỗn loạn mất kiểm soát, mãnh liệt hơn trước rất nhiều.”
Tạ Vi Ninh bừng tỉnh: “Hóa ra là thế. Vậy xem ra ngươi nói không sai, nơi này thật sự rất kỳ lạ, nói không chừng… còn liên quan đến ma hạch của ngươi?”
Phong Thầm nói tiếp: “Ngươi có cảm thấy, ma khí xung quanh có chút không giống trước.”
Hiện giờ Tạ Vi Ninh có tiên thể, xung đột với ma khí, trước đó đã cảm thấy khó chịu, giờ nghe hắn nói như vậy, nàng cẩn thận cảm nhận mới ngạc nhiên nói: “Ma khí ở đây sao lại có cảm giác yên bình hơn nơi mà chúng ta đã tới trước đó vậy?”
So với nơi sâu của Ma giới mà nàng vừa vào, bên ngoài nguy hiểm hơn nơi này rất nhiều, rõ ràng bọn họ đang bước sâu vào, không ngờ nơi này lại khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.
“Còn an tĩnh hơn bên ngoài.” Sắc mặt Phong Thầm ngưng trọng nói, “Ma vật cũng đã biến mất.”
Chỉ còn lại vài cây Hắc Tẫn Chu như vươn thẳng lên tận trời cao, ngoài bọn họ, không còn vật thể sống nào khác.
Hắn cất bước lên trước vươn tay kéo nàng bảo vệ sau người, giọng điệu rất nghiêm túc: “Hẳn là ngươi từng nghe nói một vài độc vật chí tử cố tình phát ra tín hiệu yếu ớt để dụ địch thâm nhập, sau đó nuốt chửng hoàn toàn.”
Tạ Vi Ninh nghe rất chuyên chú, mau chóng phản ứng lại: “Xem ra trong lúc vô tình chúng ta đã rơi vào. Không đúng, trước khi rơi vào bóng tối, chúng ta chưa từng cảm thấy vấn đề gì, chớp mắt biến thành thế này, có lẽ còn khó giải quyết hơn tưởng tượng…”
Giọng nói Phong Thầm bỗng vang lên, mang vẻ quyết đoán: “Ngươi về trước đi.”
Tạ Vi Ninh dừng lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu ra ý của hắn, nói ngay: “Không được!”
Nàng ngẩng đầu, trừng mắt nói: “Ta vào đây cùng ngươi, sao gặp phải nguy hiểm lại muốn đuổi ta về? Dưới tình huống như vậy, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đồng cam cộng khổ. Nếu đã phát hiện ra vấn đề, chắc chắn vẫn tốt hơn việc không biết gì cả, trong lòng có phòng bị còn đáng sợ gì nữa?”
Phong Thầm rũ mắt mải nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở, cùng với giọng nói không chút do dự và nét mặt kiên định của nàng, tựa như từng chiếc búa gõ lồ ng ngực đang đập của hắn, yết hầu co thắt, nặng nề nói: “Không phải đuổi ngươi.”
“Nơi này nguy hiểm…”
Phong Thầm nhíu mày, muốn tiếp tục giải thích, nhưng lại bị ánh mắt không vui của nàng nhìn đến mức không nói ra được nửa chữ.
Hai người như đang giằng co chẳng ai nhường ai.
Tạ Vi Ninh hít sâu một hơi rồi nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta để ngươi ở đây một mình mà trở về thì có thể nhẹ nhõm?”
Phong Thầm trầm mặc một lúc lâu, trong lòng biết tính cách nàng, nếu cảm thấy có thể làm được sẽ dốc hết sức mình.
Đôi khi nàng quá thấu tình đạt lý, như việc hắn nhập ma đã làm vài chuyện không đúng; đôi khi lại kiên định chấp nhất, đối mắt với nàng sẽ nghe theo cách của nàng, tin rằng nàng sẽ thật sự làm vậy.
Người ban đầu trong mắt hắn chỉ là một con kiến, lại có thể khiến hắn không thể không nói chuyện ngang hàng, sau đó ngày tháng trôi đi trong vô thức, hiện giờ hắn chẳng thể nhớ nổi, tại sao bọn họ lại biến thành thế này.
Chỉ khi chợt nhớ lại mới phát hiện cuộc sống giống như ao tù nước đọng của hắn, dần dần được bao trùm bởi người hoạt bát trong sáng ở trước mặt.
Tựa hồ trước kia lúc vừa bắt đầu, nàng còn ngại thân phận của hắn mà khá thận trọng. Sau này, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, càng ngày càng không kiêng nể gì, dường như hoàn toàn không sợ hãi thân phận của hắn.
Giống như hiện tại.
Trông gương mặt Phong Thầm như không hề có sự thay đổi nào, vẫn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt hơi rũ xuống mang theo sự bất đắc dĩ khó phát hiện, hắn mở miệng nói: “Nơi này, nguy hiểm hơn ngươi tưởng tượng.”
Tạ Vi Ninh cho rằng hắn muốn khuyên tiếp, liền nói: “Phải, cho nên ta đã chuẩn bị tâm lý. Nếu ngươi biết nguy hiểm như vậy, còn bảo ta đi, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại một mình đối phó? Vậy càng không thể được!”
Nàng hùng hổ nói: “Ngươi bảo ta về, coi như hiện tại ta đồng ý thì cũng sẽ lén lút chạy về. Huống hồ, ngươi biết trên đường trở về ta sẽ không gặp nguy hiểm à? Nếu ngươi thật sự muốn ta về, vậy ngươi… đích thân đưa ta đi!”
Đúng vậy, nếu hắn nhất quyết kiên trì, thì hắn phải đưa nàng trở về, tới điểm ranh giới nàng cũng có thể kéo người về theo.
Tạ Vi Ninh nghĩ vậy càng lúc càng cảm thấy khả thi: “Dù sao cũng phải về, vậy dứt khoát gọi bọn Kiếp Sát tới luôn.”
“……”
Phong Thầm vốn chỉ là nhắc nhở lần cuối, chợt nghe câu nói cuối cùng, biểu cảm trên mặt trở nên vi diệu.
Nàng nói thật sự rất có lý, chỉ là lời này nói ra, khiến hắn có vẻ… rất vô dụng.
Hắn quay đầu quét mắt một vòng, lo lắng cho an nguy của nàng, bèn nhẫn nhịn, trầm thấp nói: “Vậy về thôi.”
Tạ Vi Ninh đang định nói tiếp, không ngờ lại thuyết phục được hắn, kết quả không ngờ này cũng làm tâm tình nàng khá hơn.
Hai người trở về, xung quanh vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Hơn nữa khi bọn họ gặp phải tình trạng cực kỳ thận trọng, tu vi đã khiến bước chân không phát ra tiếng động, trong vùng bóng tối này, trạng thái lặng như tờ lại khiến lòng người vô cớ run rẩy.
Nơi này tối tăm như khoảng không trống rỗng, bởi vì dưới chân đầy bùn đất và đá, làm người ta nhớ lại trước đây có rất nhiều núi đá, Hắc Tẫn Chu, Ma vật cùng với mây đen nghìn nghịt. Hai bên trước mắt càng lúc càng đen, ngoài sự vật dưới chân và trước mắt trong vòng một trượng có thể phân biệt được, mọi thứ khác như chậm rãi rơi vào lọ mực đặc quánh, không thấy rõ hình dạng cho đến khi biến mất.
Tạ Vi Ninh cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Như thể sẽ có vật nào đó xông ra từ bóng đêm, đột ngột không kịp phòng ngừa, lặng lẽ mang một người trong bọn họ đi mất.
Cảnh tượng tựa như phim kinh dị, người phía sau bị kéo đi trong im lặng, người phía trước vẫn chưa phát hiện mà cứ tiến lên phía trước. Đến khi nhận ra không có ai đáp lại, vừa quay đầu thì phát hiện không có một bóng người, hoảng sợ há hốc mồm muốn gọi người thì bị lệ quỷ nhảy ra bất chợt dọa đến mức mất tiếng, chớp mắt đã bị biến thành thi thể mất đi hơi thở bởi những cách thức kinh khủng và không thể phản kháng.
Trên đường đi, Tạ Vi Ninh bắt đầu giận bản thân tại sao lại lén xem phim kinh dị với bạn trong giờ thể dục năm cấp 3, lúc này trong đầu toàn xuất hiện mấy hình ảnh đáng sợ từ rất lâu trước kia, còn cứ tua đi tua lại, khiến nàng liên tục quay đầu nhìn về sau.
“Bước tới một chút.” Phong Thầm thoáng nhìn hành động của nàng, chợt cất tiếng, thuận tay túm lấy tay nàng kéo tới trước mặt mình.
Vốn dĩ hai người đi cạnh nhau, hành động này của Phong Thầm kiểm soát khoảng cách rất tinh tế.
Tạ Vi Ninh cúi đầu nhìn một chút, thấy gót chân của mình ở trước mũi chân hắn, cách nhau chỉ một chút xíu. Khiến người ta có cảm giác an tâm kỳ diệu, không quá xa nhau, giống như tấm phòng hộ hạ xuống, đằng sau có hắn che chở, đằng trước cũng có hắn cảnh giác.
Nàng không khỏi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì.”
Phong Thầm nhíu mày nhìn nàng, bước tiếp hai bước rồi duỗi tay kéo nàng lại.
“Không cần đi nữa.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Phong Thầm trầm giọng nói: “Dựa theo con đường chúng ta đã tới, vị trí này đáng lẽ sẽ thấy một cây Hắc Tẫn Chu mới vừa mọc lên.”
Sắc mặt Tạ Vi Ninh biến đổi: “Sao ngươi phát hiện ra thế?”
Phong Thầm: “Ta nhớ số bước.”
Hắc Tẫn Chu vừa mọc ra không cao quá đầu gối, dễ thấy và độc đáo hơn Hắc Tẫn Chu cao chót vót kia, lúc hắn nhìn thấy đã cố tình ghi nhớ, dùng nó để đánh dấu và thầm đếm số bước.
Nhưng mà, trong vòng một trượng của vùng đất hoang vu trước mắt, không còn thứ nào khác.
Tạ Vi Ninh chần chờ nói: “Như vậy xem ra, chúng ta đã bị nhốt rồi, phải có cách phá vỡ nơi này mới có thể ra ngoài.”
Xảy ra chuyện khó giải quyết như thế, nàng đột nhiên nghe bên cạnh có một tiếng “Ồ” lạnh lẽo, tựa hồ vô cùng khinh miệt.
Tạ Vi Ninh giương mắt nhìn lại, thấy gương mặt Phong Thầm chứa sự khinh thường nhàn nhạt.
Đôi mắt hắn bắt đầu nhuốm màu đỏ nhạt, ẩn chứa sát ý, khí thế quanh người âm lãnh mà nội liễm, làm người ta biết rõ không nên nhưng vẫn sinh ra nỗi sợ hãi.
Tạ Vi Ninh chớp chớp mắt.
Hình như đã lâu nàng không thấy hắn như vậy, suýt nữa quên mất hắn vẫn là một Ma chủ khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng, trong lòng dâng trào sự tức giận không ngọn nguồn đối với không gian này, lửa giận đột ngột ập tới, hắn khắc chế nhịn lại, thần sắc vẫn có chút lạnh lẽo.
“Thứ này, há có thể nhốt chúng ta?”
Tạ Vi Ninh nghe thấy, một suy nghĩ kỳ lạ đã nảy ra.
Giọng điệu này như đang nói: Nó lấy đâu ra lá gan mà dám nhốt bọn họ!
Không chờ nàng biết vì sao Phong Thầm đột nhiên tức giận đổi sắc mặt, thì đã bị người ta nắm lấy cánh tay ôm qua. Lúc hình ảnh xoay tròn, dư quang thoáng nhìn hắn nâng tay, sát khí tràn ra như làn sóng có thể nuốt chửng con thuyền lớn, làn sương ma khí màu đen mang sức mạnh kinh khủng lao vào bóng tối!
“Bùm” một tiếng, nơi bị đánh trúng có vô số Hắc Tẫn Chu xông ra tán loạn, nhưng dường như chúng đã biến dị, tấn công bằng gai và màn sương máu.