• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 67: Phượng Hoàng Linh sơ khai

Một đống câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu.

Tạ Vi Ninh không khỏi hỏi tiếp: “Tai ương diệt thế là gì? Nếu trước đây đã diệt thế, vậy hiện tại đây là gì? Phục sinh lại từ đầu sao? Còn ta sao có thể phá giải? Ta tới thế giới này cũng là vì ngươi, bởi vì Thần tộc các ngươi?”

Nàng nghĩ đến một chuyện, nói tiếp: “Nếu Thần tộc các ngươi đã đoán trước tương lai sẽ có tai ương diệt thế, vì sao không có sự chuẩn bị trước?”

Điệu bộ như đập nồi xem tận đáy*. (Ji: *破砂锅问到底Hỏi đến cùng)

Tâm trí nàng nhảy loạn, nhưng câu hỏi rất chuẩn.

Phượng hoàng nhất thời khó mà giải thích toàn bộ, chỉ có thể trả lời từng câu: “Tai ương diệt thế… là một kiếp nạn, có thể là các giới khai chiến, cũng có thể là chiến tranh gây ra bởi những kẻ xấu xa, miễn là ảnh hưởng đến sinh linh Tứ giới thậm chí lan đến phàm giới, đều có thể gọi là tai ương diệt thế.”

“Mấy trăm năm trước trong Thần tộc ta có người đọa ma, thống lĩnh Ma giới tấn công Tiên giới, thậm chí để thống lĩnh toàn giới mà không tiếc tàn sát sinh linh các giới. Đây cũng có thể gọi là một kiếp nạn diệt thế, cho nên tộc của ta mới liên kết với Tiên giới để chống trả.”

“Sau kiếp nạn đó thì bình ổn được mấy trăm năm, nhưng tộc của ta lại đoán tương lai còn có thảm họa diệt thế khác. Khi đó bọn ta không còn đủ sức mạnh chống cự như trước, thế nên không thể không tiêu hao sức mạnh cuối cùng để đổi lấy một đường sống.”

Phượng hoàng nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Ta trả lời câu hỏi cuối cùng của ngươi trước.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thần tộc bọn ta là sinh vật Thần sinh ra giữa đất trời, sống vì gìn giữ thái bình thiên hạ. Nhưng bọn ta không thể nhúng tay quá nhiều sự vật của thế gian, nếu không, thiên hạ có thể sẽ gánh chịu hậu quả khôn lường do những hành động sớm hoặc vô ý của bọn ta.”

“Hơn nữa, huyết mạch của bọn ta cũng có hạn chế, cảm ứng được tương lai có lẽ sẽ có tai hoạ lớn nhưng lại không rõ cụ thể là gì, như trước đó ta đã nói với ngươi, ta đi theo Đế Nữ mới tận mắt chứng kiến Tứ giới bị diệt vong.”

“Cho nên, bọn ta không có cách nào chuẩn bị chỉn chu. Không ai biết nếu như bọn ta nói gì đó với người khác hoặc bắt lấy người nào, khiến cho kiếp nạn xảy ra sớm hơn, hoặc là sẽ hủy diệt nghiêm trọng hơn trong dự đoán.”

“Bọn ta chỉ có thể dựa vào những chuyện có thể làm mà nỗ lực thôi. Đây cũng là lý do mà trước khi tộc của ta diệt vong đã phá lệ tặng cho Tiên giới rất nhiều vật Thần tộc, hy vọng có thể giúp đỡ một chút.”

“Còn nhiệm vụ của ta là trước khi diệt vong, phong ấn mình trong Phượng Hoàng Linh sơ khai, dùng sức mạnh giúp đỡ người phá giải.”

Nói đến đây, phượng hoàng cảm khái: “Thật ra, thân là Thần tộc, nhận được sự sùng kính của mọi người trên đời, có thiên phú sức mạnh không ai sánh bằng, người khác cho rằng Thần tộc cao hơn người một bậc, có thể tiêu dao tự tại, nhưng không biết rằng bọn ta cũng bị hạn chế rất nhiều. Nếu không phải kiếp nạn diệt thế thì không được can thiệp, nếu không bọn ta sẽ bị phản phệ. Thậm chí, để bảo toàn sức mạnh huyết thống mà tộc trưởng chỉ cho phép bọn ta thành hôn trong tộc.”

“Không phải Thần tộc nào cũng có thể áp chế thất tình lục dục, có vài người cũng sẽ sinh ra d*c vọng. Cuộc sống như vậy về lâu về dài, dần dần có người trong tộc xuất hiện tâm lý phản nghịch.”

Nó “haiz” một tiếng: “Giống như các ngươi, giữ gìn thái bình thiên hạ là nhiệm vụ của Thần tộc bọn ta, nhưng với nhiệm vụ quan trọng này, bọn ta không có khả năng biết hết mọi chuyện, như trong lòng Thần tộc khác nghĩ gì, làm chuyện gì sau lưng… Nếu không, trước đây cũng sẽ không có người Thần tộc chán ngấy mà lựa chọn đọa ma.”

Tạ Vi Ninh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nàng tiện đà hỏi thêm: “Vậy trước kia ngươi đã trải qua diệt thế lần đó, hiện tại là chuyện thế nào?”

“Đây đúng là điều mà ta muốn nói.”

Phượng hoàng nói: “Ngươi còn nhớ ban nãy ta đã nói, đây là lần thứ ba ngươi đến đây không?”

Tạ Vi Ninh: “Nhớ chứ.”

Phượng hoàng nói: “Hay là, ngươi dùng linh lực vẽ hai đường ngang trên không trung, ngươi sẽ dễ hiểu hơn.”

Tạ Vi Ninh bối rối, làm theo lời.

Tiếp theo Phượng hoàng dùng linh lực đánh dấu hai điểm trên đường thứ nhất, rồi nói: “Chúng ta đặt đường thứ nhất là quỹ đạo cuộc sống ban đầu của ngươi. Điểm cắt đầu là lần đầu tiên ngươi tới. Điểm cắt còn lại là lần thứ hai.”

Tạ Vi Ninh nhìn rồi nói: “Xem ra, thời gian giữa hai lần ta tới đây cách nhau không xa?”

Phượng hoàng nói: “Có thể nói như vậy. Nhưng giữa khoảng thời gian này, rốt cuộc là ngươi tới lui bao nhiêu lần, thì bọn ta không biết.”

“Chúng ta phỏng đoán, lúc ấy hai thế giới xuất hiện giao thoa, ngươi tới được đây, một là thần hồn ngươi phù hợp, hai là trong lúc vô ý ngươi đã tạo điều kiện nào đó mới tới được. Lần đầu tiên, bọn ta suy đoán căn cứ vào thời điểm cấm địa bắt đầu xảy ra trục trặc.”

“Nếu không phải như vậy, lần đầu tiên ngươi đã ở rất lâu và tiếp tục sinh sống, có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng phát hiện không đúng và đưa ngươi trở về, cũng sẽ không kéo dài tới lần thứ hai.”

Nó nói tiếp: “Bọn ta phát hiện ngươi vào lần thứ hai, may mắn lúc ấy dù là Đế Nữ hay ngươi, đều còn nhỏ tuổi, chắc sẽ không bởi vì sự cố này mà thay đổi cuộc sống. Trực tiếp đưa ngươi về thế giới ban đầu, đồng thời sửa chữa cấm địa, đóng cửa giao thoa của hai thế giới hoàn toàn, vì thế sau lần thứ hai ngươi không đến đây nữa.”

Tạ Vi Ninh: “Vậy lần thứ ba là…?”

Phượng hoàng vỗ cánh vung ra linh lực, đáp xuống cuối đường thẳng của Tạ Vi Ninh.

Tạ Vi Ninh sửng sốt.

“Đây là lý do mà ta nói ngươi thật sự chỉ sống một đời.” Phượng hoàng nói, “Tốc độ vận hành của hai thế giới không giống nhau. Ngươi mới chỉ sống hơn hai mươi năm, mà bọn ta đã trải qua diệt thế.”

“Lần thứ ba, là khi ngươi sắp chết, ta dựa vào sức mạnh huyết mạch mới đưa được ngươi tới thế giới này. Nếu ngươi có nhiều chấp niệm với thế giới kia, mọi chuyện sẽ không tiến triển dễ dàng như vậy.”

Tạ Vi Ninh phản ứng một lúc, mới nói: “Đúng vậy, khi đó ta chỉ còn một mình, không có cha mẹ, không có lý tưởng nào.”

Phượng hoàng lại giáng linh lực xuống đường thẳng kia, cắt vào một vị trí quá nửa.

“Khoảnh khắc ta tận mắt chứng kiến diệt thế, không tiếc dùng toàn bộ sức mạnh để xoay chuyển cục diện này. Nghĩ đến việc mang ngươi đến thế giới này phá vỡ cục diện, dùng hết toàn lực nhưng chỉ dịch chuyển được một đoạn ngắn để ngươi tranh thủ thời gian. Vị trí này, chính là lần thứ ba ngươi tỉnh lại.”

Phượng hoàng nói: “Cho nên, ở thế giới hiện tại, vào hai lần trước ngươi đến đây, tiếp xúc với người nào, nói điều gì, gặp chuyện gì, đều đã xảy ra rồi.”

“…Hóa ra là thế.”

Tạ Vi Ninh hiểu được hai dòng thời gian, không nhịn được mà hỏi: “Nhưng ta nhớ, ta đã biết đến thế giới này thông qua sách mà.”

Phượng hoàng nói: “Bọn ta muốn kể lại những điều đã nhìn thấy và chuyện đã xảy ra với ngươi, nhưng nói quá nhiều sẽ dẫn đến phản phệ. Ngươi dùng thân phận ‘Đế Nữ’ để ở lại, cho nên chỉ có thể giới hạn sức mạnh trong khả năng chịu đựng của ngươi để biên soạn thành một câu chuyện kể lại mọi chuyện trước khi Đế Nữ tan nát cõi lòng mà tự sát, cho ngươi hiểu.”

Tạ Vi Ninh bừng tỉnh đại ngộ.

Thế nên nội dung mà nàng biết, là chuyện mà Đế Nữ trước kia từng thật sự trải qua và nhìn thấy, khó trách nhìn thấy “tình tiết truyện” xảy ra sau khi nàng tới có vài chi tiết không khớp, bởi vì góc nhìn có hạn.

“Điều gì đã gây ra diệt thế? Ai muốn tiêu diệt thế giới? Tại sao lại… diệt?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tạ Vi Ninh nói: “Có thể nói với ta những chuyện này không? Ta có thể biết không?”

“Ngươi không chịu nổi.” Phượng hoàng quả quyết, “Rốt cuộc cục diện ban đầu như thế nào, chỉ có thể chờ sau khi ngươi hoàn toàn thay đổi kết quả và phá giải tình thế, ta mới có thể nói với ngươi. Hiện tại ta chỉ có thể nói, kẻ diệt thế chính là nam tử hoán đổi thần hồn với ngươi.”

“Phong Thầm?” Tạ Vi Ninh buột miệng thốt ra, “Sao có thể?!”

Nàng căn bản không thể tưởng tượng, một người tốt như hắn, sao lại làm ra chuyện như thế?

Phượng hoàng rất phức tạp mà nói: “Câu chuyện là thế, ta không hề nói dối. Lúc ấy để bảo vệ thần hồn của ngươi, ta bất đắc dĩ nghĩ ra một cách: hoán đổi thần hồn ngươi với người gần nhất. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ta, ta còn khiếp sợ hơn ngươi bây giờ đấy.”

Tạ Vi Ninh bất giác hỏi: “Vậy ngươi có biết vì sao hắn muốn làm vậy không?”

“Không biết.” Phượng hoàng nói, “Bọn ta chỉ có thể dự đoán trước kết quả, không biết chi tiết cụ thể bên trong. Nếu không hỏi hay có sự hiểu biết, làm sao bọn ta có thể biết chuyện mà người khác trải qua được chứ?”

Tạ Vi Ninh cảm thấy đau đầu, khoanh chân ngồi xuống: “Hiện tại ta nghe ngươi nói những chuyện này, làm cho não đau nhức, còn vô cùng hỗn loạn.”

Thật là, nếu nàng không phải người tiếp thu nền giáo dục thế kỷ mới, thì sao có thể dễ dàng tiếp thu mấy chuyện tương tự như tình tiết xuyên không chứ!

Quan trọng nhất chính là, lúc còn nhỏ nàng đã từng gặp bất trắc mà đến đây ít nhất hai lần, bởi vì xuyên không nên thần hồn vẫn chưa hòa hợp với thế giới này hoàn toàn, quên đi chuyện đã xảy ra trước kia.

Phượng hoàng uyển chuyển nói: “Cho nên trước đó ta mới nói việc này rất phức tạp.”

Tạ Vi Ninh cất cao giọng: “Vậy ngươi còn để ta hỗ trợ phá giải, nhưng lại không nói gì với ta, ta không biết chuyện gì thì sao có thể phá giải?”

Phượng hoàng nói: “Ngươi không cần lo lắng điều này. Mấu chốt phá giải là ngươi, không liên quan đến vật khác. Huống hồ, ngươi tới nơi này đã lâu, ta cũng cảm ứng được, tai ương diệt thế đang từ từ yếu đi.”

Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn.

Phượng hoàng: “Ngươi xem, ngươi cảm thấy mình còn chưa làm gì, nhưng trên thực tế, ngươi đã thay đổi không ít rồi. So với ngươi, bọn ta có làm nhiều hơn đi nữa thì cũng vô ích.”

Tạ Vi Ninh: “……”

Nàng có chút hoài nghi. Con đường phá giải này, không khỏi quá đơn giản rồi? Từ trước đến nay, nàng đều dựa vào suy nghĩ riêng mà làm.

Phượng hoàng nhìn biểu cảm trên mặt nàng, nhắc nhở: “Chỉ là yếu đi khá nhiều, vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Nhưng mà, theo ta thấy thì ngươi chỉ cần làm chính mình là được rồi.”

Nó cảm thán: “Phát triển theo sự vật, nhưng bởi vì ngươi, kết cục mới có sự khác biệt.”

Tạ Vi Ninh: “…Cảm ơn, áp lực lớn hơn rồi.”

Phượng hoàng trấn an: “Đừng áp lực. Lúc nãy ta đã nói với ngươi mọi chuyện liên quan đến diệt thế, sau khi ngươi rời khỏi đây tất cả sẽ bị phong ấn trong trí nhớ của ngươi, đến khi ngươi phá giải tình thế xong mới nhớ ra.”

Tạ Vi Ninh bình đạm nói: “Ờm.”

Phượng hoàng: “Có điều, ngươi vẫn sẽ nhớ chuyện ấn phượng hoàng có thể giúp ngươi hoán đổi thần hồn.”

Tạ Vi Ninh: “Hả?”

Âm cuối của nàng hơi nâng lên, vừa rồi còn như cọng rau héo, lúc này đã sống dậy, trong mắt tràn ngập ánh sáng.

Phượng hoàng nói: “Nhưng muốn khống chế tốt sức mạnh ấn phượng hoàng, chỉ phối hợp với ta thì vẫn chưa đủ, ngươi còn phải chăm chỉ tu luyện. Mượn cơ hội Thập Cảnh tháp lần này để tu luyện, ta sẽ điều chỉnh không gian Thập Cảnh tháp, một ngày bên ngoài bằng một tháng bên trong, đồng thời ta cũng sẽ dạy ngươi làm sao để vận dụng ấn phượng hoàng.”

“Nhưng ta lo lắng thời gian dài, chuyện bên ngoài sẽ lại thay đổi. Ngươi chỉ cần ở đây năm ngày, tu luyện ở đây 5 tháng cũng được.”

“……?”

Sắc mặt Tạ Vi Ninh biến đổi: “Bao nhiêu? 5 tháng?”

Nàng ngẩng đầu quan sát một vòng, chỉ vào không gian sáng rực trống rỗng và nói: “Ngay tại đây? Không có một bóng người, chỉ có mình ta? Còn sáng rực rỡ như vậy, e là mười ngày sau ta sẽ mù mất.”

Phượng hoàng thầm nói: “Vì sao nghe trong lời của ngươi có sự ghét bỏ thế?”

Lỗ tai Tạ Vi Ninh khá thính, vừa nghe đã chất vấn: “Có phải Thập Cảnh tháp có linh trí, có thể giao tiếp với ngươi hay không? Nếu không sao từ lúc vào tháp lên cầu thang, cho đến bây giờ, toàn làm mấy chuyện mà ta nói không thích ở bên ngoài thế! Không gian trắng toát thế này, ta không được chê à? Đến cả tu luyện ở trong tầng sách dưới lầu còn tốt hơn ở đây!”

Phượng hoàng tận tình khuyên bảo: “Tu luyện cũng luyện tâm tính của ngươi…”

Tạ Vi Ninh nhìn nó chằm chằm, nhớ lại chuyện lúc đi trên cầu thang, cảm thấy chắc là Thập Cảnh tháp này rất cố chấp, bèn nói: “Người ngoài đều nói vào Thập Cảnh tháp có thể lấy được pháp bảo hoặc là bảo điển truyền thừa, sao đến lượt ta vào lại chỉ có mỗi tu luyện vậy?”

“…Đó là bởi vì.” Phượng hoàng nói, “Cảnh giới tu vi trong cơ thể ngươi, phòng ngự ngoài thân cũng không có tác dụng, quan trọng nhất vẫn là thần hồn, có ta che chở thần hồn của ngươi, ngươi còn muốn pháp bảo khác thì có tác dụng gì? Nếu đưa bảo điển truyền thừa khác cho ngươi, dù có tiếp thu cũng chỉ học được tầng thứ nhất, còn mất nhiều thời gian, càng lãng phí hơn.”

“Còn về pháp bảo, trên người ngươi có Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng, vật Thần tộc có thể tấn công, phòng thủ và chống cự, ngươi còn muốn cái gì nữa?”

“Với kế hoạch hiện nay, đương nhiên ngươi phải chăm chỉ tu luyện, củng cố tu vi của ngươi mới là chính đạo!”

Tạ Vi Ninh khoanh hai tay, chống lên đầu gối, trừng mắt nhìn thẳng vào nó.

Nàng có thể tu luyện, cũng có thể chịu đựng được ở đây 5 tháng, nhưng vất vả mới vào tới, còn phải chịu áp lực phá giải tình thế, sao có thể đối xử với nàng qua loa như vậy! Còn nói mấy câu đã muốn đuổi nàng rồi!

Sau một lúc lâu, Phượng hoàng thỏa hiệp: “Thật ra có thể truyền thêm cho ngươi một ít tu vi. Nhưng ngươi vẫn cần củng cố, không thể bỏ qua 5 tháng.”

“Chà? Qua loa thế ư?” Tạ Vi Ninh hừ lạnh một tiếng, “Vốn dĩ không có chuyện của các ngươi, hiện tại ta đã đến địa phủ chuẩn bị chuyển thế, uống xong canh Mạnh bà mất ký ức rồi, không cần nhọc lòng cái này cái kia, kết quả vừa mới chết đã bị kéo qua đây phá giải.”

Phượng hoàng bị bắn trúng mấy “Mũi tên”, chột dạ nói: “Thế này… Nếu ngươi muốn những thứ khác, sau này khi ngươi có thời gian thì có thể đến. Chỉ cần ta còn ở đây, thì có thể tùy ý ra vào Thập Cảnh tháp, lấy bao nhiêu vật cũng được. Thậm chí, ngươi phá giải xong mà muốn dọn sạch, cũng được!”

Tạ Vi Ninh thầm nói: “Không ngờ đấy, ngươi còn có bản lĩnh này.”

Phượng hoàng thở dài: “Chỉ là ta không nghĩ tới, thì ra ngươi cảm thấy hứng thú với mấy vật ngoài thân vô dụng này.”

Tạ Vi Ninh nói: “Đồ vật vô dụng mà Thập Cảnh tháp dâng đến tay, so với việc Thập Cảnh tháp không cho gì cả, hai việc này có sự khác biệt rất lớn đấy? Ngươi không thể bởi vì cảm thấy vô dụng thì không thèm cho, đây là thái độ.”

Phượng hoàng lờ mờ hiểu ra.

Tạ Vi Ninh đang định bắt đầu tu luyện, lại nhớ ra một chuyện: “Nếu ta bị ngươi kéo đến thế giới này, vậy Đế Nữ ban đầu đã đi đâu rồi? Lúc trước ngươi nói, ta nghe có ý dường như Đế Nữ vẫn chưa chết.”

Phượng hoàng nói: “Chúng ta vốn định để ngươi và Đế Nữ một thể hai hồn, sau khi giải quyết mọi chuyện sẽ tìm một nơi thích hợp cho thần hồn ngươi, hoặc đưa ngươi về thế giới ban đầu. Kết quả, khi thế giới này sắp quay ngược thời gian về quá khứ, Đế Nữ muốn giữ lại toàn bộ ký ức, nhưng thần hồn nàng ta đã hao tổn, không chịu nổi sức mạnh của thế giới, ta cũng chỉ đành đưa nàng ta đến thân thể của ngươi ở thế giới kia…”

Tạ Vi Ninh: “Hả?”

“Sức mạnh thế giới của ngươi ôn hòa, không nguy hiểm như nơi này của bọn ta, cho nên thần hồn Đế Nữ rất thích hợp đến đó.” Phượng hoàng do dự một chút rồi nói: “Hơn nữa, khi ngươi hoán đổi thần hồn với Đế Nữ, sinh ra một liên kết ngắn, trùng hợp ta đã cho lùi quá khứ, cho nên… thế giới kia của ngươi hiện tại cũng quay ngược lại một đoạn, nhưng chỉ có Đế Nữ biết.”

Nét mặt Tạ Vi Ninh rất đặc sắc.

Sau khi nàng biến hóa mấy lần, nghĩ thông suốt rồi, lại nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Vậy hẳn là nàng ấy trở về lúc ta còn nhỏ nhỉ?”

Phượng hoàng: “Đúng vậy, hơi nhỏ tuổi.”

Tạ Vi Ninh lập tức cười tít mắt: “Vậy có phải nàng ấy cũng sẽ phải tận hưởng chín năm giáo dục bắt buộc không?”

Phượng hoàng khó hiểu: “Cái gì?”

“Không có gì, không có gì.” Tạ Vi Ninh xua tay, cơ thể càng thêm khoan khoái, rất thỏa mãn, rất hài lòng.

Tốt quá, có người vác “gánh nặng” giống nàng, cảm thấy thật vui sướng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Rất tốt.” Nàng cười sảng, “Nếu trở về quá khứ…”

Vậy hẳn là mẹ của nàng vẫn còn sống.

Như thế, Đế Nữ nhất định cũng sẽ bị thúc giục học tập, thi cấp 3, thi đại học! Quá là hay!

Tạ Vi Ninh đứng lên, vung tay nói: “Người đâu, giúp ta giảm ánh sáng trong không gian này một chút, nếu được thì đổi khung cảnh thành thảo nguyên rộng lớn hoặc bờ cát biển dài cũng được. Ta muốn bắt đầu tu luyện.”

Phượng hoàng: “?”

Thập Cảnh tháp: “?”



Trong một bí cảnh gần thành trấn Tiên giới.

Ngôi nhà hẻo lánh nhà cửa truyền ra một tiếng vang, bên trong kết giới, pháp thuật đầy trời, có người đang đối luyện với nhau.

Giang Nhược Vụ đổ mồ hôi khắp người, y phục trắng trên người phủ kín vết thương, người đối diện nàng đang nhìn xuống dưới khi nàng dừng lại, chỉ thấy thần sắc Phó Liên Dao lãnh khốc vô tình, liền nét mặt nghiêm lại, tiếp tục lao về phía Giang Nhược Vụ.

“Ngươi…” Giang Nhược Vụ nổi giận, “Không phải đã nói chỉ là đối luyện, vì sao lần nào cũng hạ tử thủ?! Ngươi định dồn ta vào chỗ chết sao!”

Gương mặt người đối diện không đổi sắc, âm điệu không hề dao động: “Tiểu thư, mệnh lệnh của chủ nhân, tuy chỉ là đối luyện, nhưng ta không cần nương tay. Người nghĩ đến chỗ tốt đi, đối luyện như vậy mới k1ch thích được tiềm lực của người, cũng có thể khiến người mau chóng trưởng thành.”

Nghe thấy hai chữ “chủ nhân”, Giang Nhược Vụ lập tức nghĩ đến Phó Liên Dao, không thể khắc chế mà nhìn lướt qua, sau khi thấy vẻ mặt của bà, toàn thân run rẩy, yếu ớt nói: “Dù là thế, hiện tại cũng đã luyện nửa ngày…”

Người đối diện chỉ nói: “Tiểu thư hẳn cũng biết, vì sao chủ nhân lại tức giận như vậy.”

Giang Nhược Vụ cắn môi thật mạnh.

Đương nhiên nàng biết, bởi vì nàng đã thua Đại hội tiên phẩm, lại thua cả hái đèn sao, cô cô cảm thấy nàng vứt hết mặt mũi của Phó gia, mới đưa nàng ra ngoài tăng cường tu luyện.

Nhưng nàng đã luyện nửa ngày, không được nghỉ ngơi, theo điệu bộ này, phỏng chừng phải luyện một ngày một đêm, mà ngày mai còn phải vào bí cảnh liên tục không ngừng nghỉ.

Nhưng…

Giang Nhược Vụ thấp giọng nói: “Nhưng ta so với người khác đã là thượng thừa rồi. Há có thể nôn nóng tu luyện như vậy, vì sao phải ép buộc ta?”

Đại hội tiên phẩm rồi đến hái đèn sao, chuyện chưa được bao lâu mà dường như hận không thể bắt nàng đột phá Kim Tiên trong vòng vài ngày. Nàng cũng không biết, rốt cuộc cô cô đang gấp gáp chuyện gì.

Người đối diện nói: “Tiểu thư, chi bằng người tự nói lời này với chủ nhân đi.”

Giang Nhược Vụ trầm mặc một lát, lắc đầu.

Không biết là do sắc mặt của cô cô quá khó coi hay do khí thế quá mạnh mẽ, hay do nàng cảm thấy thân là nữ nhi của Thiên Thần tướng chỉ làm được mức này là quá mất mặt, cho nên không dám đối mặt với cô cô, cũng không dám đến gần hay nói quá nhiều.

Nàng nghĩ, nếu xuống dưới cãi nhau với cô cô vài câu, sợ là tu luyện càng khó hơn trước.

Nghĩ như vậy, Giang Nhược Vụ chỉ đành lau mồ hôi, tiếp tục cầm pháp trượng lên, đánh về phía người đối diện.

Phó Liên Dao nhìn từ bên dưới, cơ thể giống như hầm băng, liên tục tỏa ra khí lạnh.

Thị nữ bên cạnh thấy thế, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chủ nhân, suy cho cùng tiểu thư ở phàm giới sinh sống chưa được mấy năm, nàng ấy so với chúng ta chỉ là một đứa trẻ, làm được đến hiện giờ đã không tệ rồi.”

Phó Liên Dao cười lạnh: “Ký ức của nó chỉ có mười mấy năm, nhưng thân thể nó chỉ có mười mấy năm sao?”

Thị nữ sững sờ.

Sắc mặt Phó Liên Dao âm trầm: “Nó có huyết mạch Phó gia, còn có huyết mạch bán Thần, có gì mà không đủ nữa? Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ mất mặt như vậy! Ở trên đài đấu pháp, tự lùi bước, hái đèn sao thì cảm thấy không hái được, đuổi không kịp cũng đành lui! Thế mà còn không bằng Đế Nữ mới chỉ hơn một trăm tuổi?!”

Tạ Vi Ninh kia chẳng qua là huyết mạch Tiên gia bình thường, còn ăn chơi trác táng cả trăm năm!

Thị nữ: “Nhưng chung quy tiểu thư cũng chỉ có ký ức mười mấy năm, tương đương với việc chỉ sống mười mấy năm…”

Phó Liên Dao nặng nề hít sâu một hơi, khuôn mặt lập tức dịu dàng, cười nói: “Phải rồi, có lẽ là vậy, kinh nghiệm quá ít mới khiến nó trở nên vô dụng như vậy.”

Tiếp theo lại nở nụ cười quyến rũ: “Nhưng sức mạnh huyết mạch của nó, cũng đủ để bù đắp những phần thiếu hụt này.”

Thị nữ không biết nên nói thế nào, đành ngậm miệng không nói.

Trên trời vẫn đang quyết đấu kịch liệt, chưa được bao lâu, đột nhiên máu tươi rơi xuống từ trên không.

Bọn họ vốn thường thấy cảnh này, dùng toàn lực so tài lý nào mà không bị thương chứ?

Nhưng sau đó, một bóng dáng yếu ớt rơi từ trên trời thẳng xuống.

“Tiểu thư?!”

Đám người sợ tới mức đứng dậy, vội vàng tiến lên đón lấy.

Phó Liên Dao chạy đến, cúi đầu nhìn Giang Nhược Vụ mặt cắt không còn giọt máu, vô cùng thê thảm, khóe miệng còn đọng vệt máu, cổ áo cũng nhuộm đỏ. Bà kinh ngạc, khó tin mà nói: “Thế này là sao? Mau gọi người tới xem!”

Bà nói rồi lại cúi người kiểm tra, sau khi vào Thần phủ liền rời khỏi ngay tức khắc, hoảng hốt nói: “Sao nó lại đột nhiên suy yếu như vậy?”

Thị nữ nói: “Chủ nhân, có lẽ do luyện quá lâu mới…”

“Không thể nào!” Phó Liên Dao quả quyết nói, “Chỉ luyện đến mức này, sao có thể có chuyện gì được? Trước đây ta luyện đến chết cũng sẽ không biến thành thế này! Huống chi nó còn có…”

Còn có huyết mạch Thần tộc.

Phó Liên Dao ngơ ngẩn nhìn, khó mà tin được.

Nàng ta có huyết mạch Thần tộc, sao lại suy yếu đến mức này? Không thể nào, tuyệt đối không thể sai.

Tuy Phó Liên Dao nghĩ như vậy, thân thể lại lui về sau một hai bước, đáy lòng có chút bất ổn, đứng thẳng người, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, gọi thị nữ tới và nói: “Ta soạn một mật tin, ngươi gọi người đến để chuyển đi.”



Bên ngoài đã trôi qua 5 ngày, vẫn chưa có ai ra khỏi tháp.

5 ngày đối với bọn họ mà nói thật ra vô cùng ngắn, trong ghi chép cũng chưa từng có người nào ra ngoài trong thời gian ngắn như vậy.

Mọi người cũng thản nhiên chờ bên ngoài.

Đúng lúc này, cổng lớn Thập Cảnh tháp có chút động tĩnh.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Đế Nữ rất bình tĩnh bước ra, bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, có vẻ như một chút vui mừng hay buồn bã cũng không có, hoàn toàn khiến người ta không nhìn ra nàng đã gặp chuyện gì bên trong.

Không phải chứ.

Phàm là người tiến vào tháp, ai ra ngoài ít nhất trong mắt cũng có một tia thỏa mãn, còn có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Sao Đế Nữ có thể không chút gợn sóng như vậy? Chẳng lẽ nàng tu luyện tâm cảnh vững vàng đến thế à?

Mọi người sốc trong lòng, đứng lên nghênh đón: “Chúc mừng Đế Nữ trở về thuận lợi.”

Có người đến cùng người được vào tháp, nhìn thấy nàng, thận trọng hỏi: “Hẳn là Đế Nữ có được không ít cơ duyên trong tháp nhỉ?”

Tạ Vi Ninh nhìn sang: “Không ít? Đâu ra mà không ít?”

Nàng nhàn nhạt nói: “Vào Thập Cảnh tháp chỉ được lấy một vật, ngươi quên rồi à.”

Người nọ vội vàng xin lỗi: “Đúng đúng đúng, thật xin lỗi, là ta vô ý mạo phạm rồi.”

“Không sao.”

Tạ Vi Ninh xoay người, xuống bậc thang từng bước một.

Phù Ngạn và Ám Giao Vệ nghe tin, vội vàng nhanh chân chạy đến từ một nơi không xa, nói: “Điện hạ!”

“Tới rồi à.” Giọng nói Tạ Vi Ninh vô cùng bình ổn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phù Ngạn kinh ngạc nói: “Điện hạ, sao người… trở nên thế này? Cảm thấy dường như không giống người trước đây.”

Trông khí chất trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng lại phảng phất mất đi sức sống, nhất thời khiến người ta liên tưởng đến Ma chủ.

“Hả?” Tạ Vi Ninh xoay đầu nhìn về phía nàng nói, “Có sao?”

Phù Ngạn đẩy Ám Giao Vệ, nàng ta cũng phụ họa: “Xác thật có chút không đúng.”

Ánh mắt Tạ Vi Ninh mơ hồ, nhìn về bầu trời rộng lớn phía xa mà cảm khái: “Vậy có lẽ là do vẫn chưa thích nghi được với sự rộng lớn bên ngoài. Các ngươi không hiểu, hiện tại ta bước ra, mỗi một bước đều rất hư ảo, cảm giác như đã cách mấy đời.”

Nàng ở trong tháp cũng thấy được những đồ vật rất mới lạ.

Ấn Phượng hoàng có thể kiểm soát sự hoán đổi thần hồn của nàng và Phong Thầm, hơn nữa còn do nàng khống chế. Khi nàng biết tin này, hẳn là rất ngạc nhiên vui mừng, chỉ tiếc rằng sau khi tu luyện 5 tháng, niềm vui sướng này đã bị bào mòn hết thảy.

Nhưng mà, nàng đã nghĩ tới rồi.

Tạ Vi Ninh cúi đầu đáp lời Ám Giao Vệ: “Mấy nay ở bên ngoài, Ma chủ có liên lạc với các ngươi không? Liệu 5 ngày có tính là quá dài?”

Ám Giao Vệ sững người, sau đó sắc mặt không hề thay đổi mà nói: “Điện hạ, 5 ngày không dài chút nào.”

Tạ Vi Ninh gật đầu, tránh bọn họ đến nơi khác, thở thật dài rồi lấy Thông Lục Nghi ra.

Sau khi đưa thần thức vào, dấu chấm không ngừng lóe sáng, một hồi lâu vẫn không có người trả lời.

Tạ Vi Ninh thử lại lần nữa.

Kết quả vẫn thế.

“Ể?” Lúc này nàng mới cảm thấy hơi lạ, trở về hỏi Ám Giao Vệ, “Mấy ngày nay Ma chủ các ngươi bận rộn chuyện gì sao?”

Ám Giao Vệ nói: “Ta quên nói. Hôm qua Chủ thượng dẫn Tả Hữu hộ pháp vào Ma giới dọn sạch Hắc Tẫn Chu và Ma vật, mấy thứ kia mọc lên um tùm, Ma giới hiện giờ do Chủ thượng chưởng quản, không thể chỉ lo mỗi Vô Niệm Thành, lúc này có lẽ đang ở các nơi trong Ma giới.”

“Thế à. Được rồi.” Tạ Vi Ninh không hề nghi ngờ, “Vậy ngươi liên hệ với Ma giới, nếu Ma chủ rảnh rỗi thì nói với ta.”

Tu luyện năm tháng trong một không gian như thế, thật sự quá bức bối.

Bây giờ không hiểu sao, nàng chỉ muốn tìm hắn để trò chuyện.

Ám Giao Vệ đáp: “Vâng. Điện hạ yên tâm, nếu có tin tức ta sẽ nói với người ngay lập tức.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom