Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Nhắc lại chuyện cũ
Trầm Ngân mang theo một bụng nghi hoặc quay trở về Vô Gian Điện, vừa hay liền bắt gặp Viêm lão đang đứng ở trước cửa.
Ông tựa hồ đã đợi bọn họ hồi lâu, khi nhìn thấy chỉ có một mình Trầm Ngân trở về, liền hơi khom lưng dò hỏi:"Trầm công tử, vương thượng..."
"Hắn còn ở Vô Quy Đường." Biết ông định hỏi chuyện gì, nên Trầm Ngân ngay tức khắc liền tự chủ trả lời. Đồng thời, một bên lại phân phó:"Bảo trù phòng chuẩn bị một bát canh dưỡng thai cho ta đi. Bụng của ta có chút không thoải mái."
Có lẽ bởi vì lôi kéo Trầm Ô đi một đường, hơn nữa còn bị mưa lạnh tạt trúng. Nên bụng dưới của Trầm Ngân lúc này xác thực là có hơi khó chịu.
"Được, công tử thỉnh đợi một lát." Mặc dù còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thấy Trầm Ngân giống như không có ý muốn trả lời, Viêm lão liền thức thời lui xuống.
- ----------------------------
Trầm Ô rời khỏi Vô Quy Đường, trên tay vẫn đang cầm khăn tay lau chùi máu tươi trên trán. Nhưng đầu tóc cùng mão miện đều đã sớm nghiêng ngả, xốc xếch, tựa như một người điên.
Gương mặt hắn xám xanh, không có nửa phần sinh khí. Ánh mắt lờ đờ, không tồn tại chút tiêu cự nào.
Trong lúc Trầm Ô đang tiến về trước, thì lúc này, một bóng người lại đột ngột chặn ở trước đường đi của hắn. Buộc hắn không thể không nâng mắt nhìn lên.
"Vương thượng." Quý Phi trên người mặc một thân xiêm y đơn bạc, lúc này đang hướng về phía Trầm Ô thi lễ.
Đồng tử trống rỗng, Trầm Ô chỉ đờ đẫn nhìn nàng, sau đó lại qua loa lấy lệ vấn đạo:"Sao ngươi lại tới đây?"
Hậu cung của Trầm Ô lúc này, ngoại trừ Trầm Ngân ra, thì cũng chỉ có một mình Quý Phi là còn ở lại đây. Bởi vì lúc hắn giải tán hậu cung, nàng đã nhất quyết không chịu rời đi.
Nể mặt tình cảm bấy lâu, Trầm Ô hiển nhiên cũng không thể cường ngạnh đem nàng đuổi đi được. Cho nên chỉ có thể để nàng ở lại.
"Thần thiếp đến, là muốn nhìn xem xem, vương thượng anh minh thần võ của bản thân, bây giờ đã biến thành bộ dạng gì rồi."
"Ngươi có ý gì?" Tâm trạng vốn đã không tốt, nhận thấy ý chế giễu trong giọng nói của nàng, sắc mặt Trầm Ô thoáng cái liền sa sầm.
Lúc này, Quý Phi đã cất bước đi tới. Nàng dừng lại ở cách hắn chưa tới ba bước chân. Sau đó, mới từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, lắc đầu ủ dột nói:"Thần thiếp là đang nói, bộ dạng của vương thượng lúc này, thật sự là quá mức thảm hại."
"Trước khi mang nam nhân đó về đây, ngài căn bản là chưa từng thê thảm qua như vậy bao giờ."
'Nam nhân đó' ở trong miệng Quý Phi, không phải ai khác chính là Trầm Ngân.
Kỳ thực, thuở ban đầu, Quý Phi cũng cho rằng Trầm Ô chỉ là vui chơi qua đường, có cảm giác mới lạ nên mới ân sủng một nam nhân như y.
Nhưng không ngờ rằng, vương thượng hoa tâm trong mắt nàng, thế mà lại thật lòng thật dạ yêu nam nhân kia. Còn đem bản thân biến thành bộ dạng tàn tạ như bây giờ.
"An thị A Tình!" Bị chọc vào vảy ngược, Trầm Ô ngay tức khắc liền đem cả tên lẫn họ của An Tình gọi ra. Đưa tay xách lấy cổ áo của nàng.
"Bổn vương nhân nhượng ngươi, ngươi liền bắt đầu thị sủng sinh kiêu, quên mất thân phận của mình là gì rồi sao?!!"
Đối diện với sắc mặt vặn vẹo đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình của hắn. Trong lòng sợ hãi, song, An Tình vẫn là cắn răng phản bác.
"Thị sủng? Kể từ ngày nam nhân đó bước vào Ma cung này, ngài còn sủng qua ta sao? Toàn tâm toàn ý của ngài đều đã sớm bị nam nhân đó câu đi."
"Năm đó, nếu không phải vì ngài, ta sẽ phản bội lão Ma vương, từ Ma hậu danh chính ngôn thuận biến thành một Quý Phi ngang bằng với thiếp thất sao?"
"Thế nào? Ngươi hối hận? Hôm nay rốt cuộc cũng đã chịu nói ra lời thật lòng rồi sao?" An Tình không nhắc thì thôi, vừa nhắc liền chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, lệnh Trầm Ô điên cuồng:"Năm đó, là nữ nhân nào cố ý chuốc say bổn vương? Tự cởi hết quần áo bò lên giường bổn vương?!!"
"Chẳng phải là vì ngươi chê bai lão Ma vương quá già, cho nên mới đi tìm một nam nhân trẻ tuổi như ta sao?"
"Còn nói cái gì mà không ngại bổn vương nghèo khổ, là một tên vô danh tiểu tốt. Dù không danh không phận, chỉ cần được ở bên cạnh bổn vương liền đã mãn nguyện rồi. Vậy hiện tại ngươi đang chất vấn, hối hận cái gì chứ?"
Mặc dù muốn phản bác, nhưng An Tình lại phát hiện, chính mình căn bản là không tìm được lập luận nào đến cãi lại.
Bởi vì hắn nói đúng, trước kia, nàng xác thực là chỉ có ý định đem hắn xem như nam sủng, lén lút bao nuôi mà thôi. Nhưng không ngờ rằng, năng lực cùng vận khí của hắn lại vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Trong chớp mắt, liền đã không ngừng hướng lên trên mà trèo.
Khi đó, cho dù không có nàng đi nữa, hắn vẫn sẽ có thể ngồi vào vị trí Ma vương. Cho nên, nàng cũng chỉ là đang chọn cành mà đậu, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Vương thượng, thần thiếp không có ý đó." Ánh mắt khẽ chuyển, An Tình liền lập tức nói sang chuyện khác:"Quan trọng hơn là, thần thiếp đã vừa giúp ngài giải quyết được một chút phiền toái rồi a. Đó là..."
"Không có hứng thú." Nheo mắt nói, Trầm Ô liền thuận thế buông cổ áo của nàng ra, xoay người muốn đi.
Nhưng lúc này, An Tình lại đột ngột cất giọng hô lên, nội dung bên trong, lại làm hắn không thể không ngừng lại bước chân:"Là chuyện liên quan đến hài tử trong bụng Trầm Ngân, ngài thật không muốn nghe sao?"
Ông tựa hồ đã đợi bọn họ hồi lâu, khi nhìn thấy chỉ có một mình Trầm Ngân trở về, liền hơi khom lưng dò hỏi:"Trầm công tử, vương thượng..."
"Hắn còn ở Vô Quy Đường." Biết ông định hỏi chuyện gì, nên Trầm Ngân ngay tức khắc liền tự chủ trả lời. Đồng thời, một bên lại phân phó:"Bảo trù phòng chuẩn bị một bát canh dưỡng thai cho ta đi. Bụng của ta có chút không thoải mái."
Có lẽ bởi vì lôi kéo Trầm Ô đi một đường, hơn nữa còn bị mưa lạnh tạt trúng. Nên bụng dưới của Trầm Ngân lúc này xác thực là có hơi khó chịu.
"Được, công tử thỉnh đợi một lát." Mặc dù còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thấy Trầm Ngân giống như không có ý muốn trả lời, Viêm lão liền thức thời lui xuống.
- ----------------------------
Trầm Ô rời khỏi Vô Quy Đường, trên tay vẫn đang cầm khăn tay lau chùi máu tươi trên trán. Nhưng đầu tóc cùng mão miện đều đã sớm nghiêng ngả, xốc xếch, tựa như một người điên.
Gương mặt hắn xám xanh, không có nửa phần sinh khí. Ánh mắt lờ đờ, không tồn tại chút tiêu cự nào.
Trong lúc Trầm Ô đang tiến về trước, thì lúc này, một bóng người lại đột ngột chặn ở trước đường đi của hắn. Buộc hắn không thể không nâng mắt nhìn lên.
"Vương thượng." Quý Phi trên người mặc một thân xiêm y đơn bạc, lúc này đang hướng về phía Trầm Ô thi lễ.
Đồng tử trống rỗng, Trầm Ô chỉ đờ đẫn nhìn nàng, sau đó lại qua loa lấy lệ vấn đạo:"Sao ngươi lại tới đây?"
Hậu cung của Trầm Ô lúc này, ngoại trừ Trầm Ngân ra, thì cũng chỉ có một mình Quý Phi là còn ở lại đây. Bởi vì lúc hắn giải tán hậu cung, nàng đã nhất quyết không chịu rời đi.
Nể mặt tình cảm bấy lâu, Trầm Ô hiển nhiên cũng không thể cường ngạnh đem nàng đuổi đi được. Cho nên chỉ có thể để nàng ở lại.
"Thần thiếp đến, là muốn nhìn xem xem, vương thượng anh minh thần võ của bản thân, bây giờ đã biến thành bộ dạng gì rồi."
"Ngươi có ý gì?" Tâm trạng vốn đã không tốt, nhận thấy ý chế giễu trong giọng nói của nàng, sắc mặt Trầm Ô thoáng cái liền sa sầm.
Lúc này, Quý Phi đã cất bước đi tới. Nàng dừng lại ở cách hắn chưa tới ba bước chân. Sau đó, mới từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, lắc đầu ủ dột nói:"Thần thiếp là đang nói, bộ dạng của vương thượng lúc này, thật sự là quá mức thảm hại."
"Trước khi mang nam nhân đó về đây, ngài căn bản là chưa từng thê thảm qua như vậy bao giờ."
'Nam nhân đó' ở trong miệng Quý Phi, không phải ai khác chính là Trầm Ngân.
Kỳ thực, thuở ban đầu, Quý Phi cũng cho rằng Trầm Ô chỉ là vui chơi qua đường, có cảm giác mới lạ nên mới ân sủng một nam nhân như y.
Nhưng không ngờ rằng, vương thượng hoa tâm trong mắt nàng, thế mà lại thật lòng thật dạ yêu nam nhân kia. Còn đem bản thân biến thành bộ dạng tàn tạ như bây giờ.
"An thị A Tình!" Bị chọc vào vảy ngược, Trầm Ô ngay tức khắc liền đem cả tên lẫn họ của An Tình gọi ra. Đưa tay xách lấy cổ áo của nàng.
"Bổn vương nhân nhượng ngươi, ngươi liền bắt đầu thị sủng sinh kiêu, quên mất thân phận của mình là gì rồi sao?!!"
Đối diện với sắc mặt vặn vẹo đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình của hắn. Trong lòng sợ hãi, song, An Tình vẫn là cắn răng phản bác.
"Thị sủng? Kể từ ngày nam nhân đó bước vào Ma cung này, ngài còn sủng qua ta sao? Toàn tâm toàn ý của ngài đều đã sớm bị nam nhân đó câu đi."
"Năm đó, nếu không phải vì ngài, ta sẽ phản bội lão Ma vương, từ Ma hậu danh chính ngôn thuận biến thành một Quý Phi ngang bằng với thiếp thất sao?"
"Thế nào? Ngươi hối hận? Hôm nay rốt cuộc cũng đã chịu nói ra lời thật lòng rồi sao?" An Tình không nhắc thì thôi, vừa nhắc liền chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, lệnh Trầm Ô điên cuồng:"Năm đó, là nữ nhân nào cố ý chuốc say bổn vương? Tự cởi hết quần áo bò lên giường bổn vương?!!"
"Chẳng phải là vì ngươi chê bai lão Ma vương quá già, cho nên mới đi tìm một nam nhân trẻ tuổi như ta sao?"
"Còn nói cái gì mà không ngại bổn vương nghèo khổ, là một tên vô danh tiểu tốt. Dù không danh không phận, chỉ cần được ở bên cạnh bổn vương liền đã mãn nguyện rồi. Vậy hiện tại ngươi đang chất vấn, hối hận cái gì chứ?"
Mặc dù muốn phản bác, nhưng An Tình lại phát hiện, chính mình căn bản là không tìm được lập luận nào đến cãi lại.
Bởi vì hắn nói đúng, trước kia, nàng xác thực là chỉ có ý định đem hắn xem như nam sủng, lén lút bao nuôi mà thôi. Nhưng không ngờ rằng, năng lực cùng vận khí của hắn lại vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Trong chớp mắt, liền đã không ngừng hướng lên trên mà trèo.
Khi đó, cho dù không có nàng đi nữa, hắn vẫn sẽ có thể ngồi vào vị trí Ma vương. Cho nên, nàng cũng chỉ là đang chọn cành mà đậu, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Vương thượng, thần thiếp không có ý đó." Ánh mắt khẽ chuyển, An Tình liền lập tức nói sang chuyện khác:"Quan trọng hơn là, thần thiếp đã vừa giúp ngài giải quyết được một chút phiền toái rồi a. Đó là..."
"Không có hứng thú." Nheo mắt nói, Trầm Ô liền thuận thế buông cổ áo của nàng ra, xoay người muốn đi.
Nhưng lúc này, An Tình lại đột ngột cất giọng hô lên, nội dung bên trong, lại làm hắn không thể không ngừng lại bước chân:"Là chuyện liên quan đến hài tử trong bụng Trầm Ngân, ngài thật không muốn nghe sao?"
Bình luận facebook