• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH (2 Viewers)

  • Chương 45

Chương 45


Lạc Tư thong thả xách hòm thuốc đi lại cạnh giường, “Quen tay hay làm” kéo chiếc ghế đơn cạnh tủ đầu giường ngồi xuống, vừa mở hộp thuốc vừa nói: “Em gái xinh đẹp, tự giới thiệu nha, tôi là Lạc Tư, bác sĩ riêng kiêm bạn thân của tên đại ma vương này, em là cô gái bị cậu ta nhắm trúng đó hả?”.


Mộc Tâm nhìn Lạc Tư rồi nhìn Lâm Đình Phong, một người kiệm lời như hến, một người nói nhiều như sáo, với hai tính cách bất đồng như vầy mà có thể làm bạn thân thì có hơi… thoát tục nha, Mộc Tâm thu suy nghĩ lại, lãnh đạm trả lời: “Bác sĩ Lạc, tôi là Mộc Tiểu Tâm, cảm ơn anh đến xử lí vết thương cho tôi, quan hệ của tôi và Lâm tổng chỉ là cấp trên và cấp dưới thôi”.


Lạc Tư khử trùng hai tay xong, đưa cặp mắt cong cong nhìn Lâm Đình Phong như muốn nói: “Tình yêu công sở cơ đấy! Cậu thật tình thú nha Tiểu Phong Phong”.


Cậu ta thu ánh mắt lại, rồi nhìn Mộc Tâm, cười nói: “À! Thì ra là vậy”, cậu ta cầm tay Mộc Tâm lên, lấy bông gòn thấm thuốc sát trùng lau lên vết thương. Cảm giác đau rát lan ra, Mộc Tâm cắn răng không để mình kêu ra tiếng, trán cô đổ một tầng mồ hôi lạnh. Lạc Tư thấy vết thương khá sâu mà cô không kêu la tiếng nào, thì mấp máy môi nói nhỏ: “Hai người đúng là xứng đôi mà, đều là quái vật”.


Lâm Đình Phong thấy từng miếng từng miếng bông gòn nhuộm đỏ đặt lên khai sắt, anh căng thẳng còn hơn chính mình bị thương, thấy mặt Mộc Tâm không còn huyết sắc, trên trán đổ đầy mồ hôi, anh lạnh giọng nói với Lạc Tư: “Cậu có biết làm không đó, nhẹ tay thôi”.


Lạc Tư đang lấy kim tiêm chuẩn bị gây tê cho Mộc Tâm, nghe cậu bạn mình nói thì trên đầu như có con quạ bay qua: “Anh hai à, tôi đã rất nhẹ tay rồi, tôi sẽ gây tê để khâu năm mũi, không đau đâu”.


“Phải khâu à, có để lại sẹo không”, Lâm Đình Phong nghe phải khâu tận năm mũi thì muốn lập tức đưa đứa bắn cô đi uống trà với diêm vương luôn.


“Tôi sẽ làm thẩm mỹ một chút, dùng thêm thuốc bôi đúng giờ thì chắc không để lại sẹo đâu”.


“Không sao, thể chất của tôi cũng không để lại sẹo đâu”, thấy Lâm đình Phong phản ứng lớn như vậy, Mộc Tâm mở giọng bình bình nói đỡ.


Lạc Tư rất nhanh đã khâu xong vết thương, xử lí xong mọi thứ, đưa thuốc uống và thuốc bôi ngoài da cho Mộc tâm, dặn dò xong, thì tính tình nhiều chuyện bộc phát: “Tiểu Tâm Tâm, cô thật xinh nha, khó trách câu mất hồn tên đại ma vương này, hai người gặp nhau như thế nào vậy, kể tôi nghe đi”.


Lâm Đình Phong kéo cổ áo cậu ta lên: “Cậu về được rồi đó, bệnh nhân cần nghỉ ngơi”.


“Nghỉ ngơi gì chứ? Bát quái quan trong hơn, cậu để tôi nói chuyện với Tiểu Tâm Tâm chút đã”.


Lâm Đình Phong không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp xách cậu ta đứng lên, đặt hộp thuốc vào tay cậu ta, bày ra tư thế tiễn khách.


Lạc Tư tủi thân mà đi về, trước khi ra cửa còn lú đầu vào vẫy tay với Mộc Tâm: “Tiểu Tâm Tâm, hôm nào gặp nhau nói chuyện uống trà nha, bye bye”.


Cậu ta đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Đình Phong và Mộc Tâm. Bầu không khí có chút không thích hợp, cô đứng dậy định cáo từ thì cô mới nhớ tới chiếc túi xách của mình, cô nhìn anh nói: “Túi xách của tôi, lúc nảy để quên trên xe của anh rồi”.


“Anh sẽ kêu Tiểu A ngày mai đến công ty giao cho em”.


“Boss đại nhân à, ngày mai là cuối tuần”, Mộc Tâm thấy anh làm việc đến quên cả thời gian thì nhỏ nhẹ nhắc nhở.


“Oh, vậy ngày mai anh kêu cậu ta đem đến đây cho em”.


“Đến đây?”, cô tưởng anh nói nhầm.


“Ừm”.


“Không phải nên đem đến nhà tôi sao?”, sao lại là ở đây? Sếp à! Anh bị ám sát đến rối loạn định vị rồi sao?


“Tối nay em ở lại đây, đương nhiên giao đến đây rồi”, anh trả lời bằng giọng điệu đương nhiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom