• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH (2 Viewers)

  • Chương 106

Chương 106





Mộc Tâm trở lại chổ ngồi lúc nảy thì thấy một cô gái trẻ đang ngồi cạnh Lâm Đình Phong, cô hơi híp mắt nhìn anh, lại là cái lạng đào hoa nào nữa đây? Đúng là tên tiểu gia hỏa chết bầm, về nhà thì biết tay bà đây!


Nghĩ rồi cô trực tiếp đi lại ngồi xuống đùi Lâm Đình Phong. Anh theo thói quen đưa tay giữ lấy eo của cô, dịu dàng nói: “Sao lại đi lâu như vậy?”


Lạc Tư thấy họ bắt đầu rắc thức ăn cho chó thì lên tiếng phụ họa: “Cô còn không trở về, tôi sợ cậu ấy sẽ xông vào nhà vệ sinh nữ tìm cô mất.”


Mộc Tâm nghe vậy thì mỉm môi cười, đưa tay nhéo nhẹ eo của anh, hạ giọng, nói thầm: “Đều tại anh, em mới gặp phải hai bông hoa đào nát mà anh thu hút được đó!”


Lâm Đình Phong nghe vậy thì mỉm cười, hôn chụt lên môi cô một cái, nhỏ giọng nói: “Thưởng cho em, biết giúp bạn trai bóp nát hoa đào rồi!”


Nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình, cẩu lương quăng tứ lung tung, Mạc Chí Thiên nhịn không nổi nữa, anh ta lên tiếng nhắc nhở: “Hai người có thôi đi không? Có để bọn cẩu độc thân bọn tôi sống nữa không?”


Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh Lâm Đình Phong bây giờ mới lên tiếng: “Anh Thiên nói quá đúng! Em nói này anh họ, anh nhìn lại anh xem, có còn chút dáng vẻ lạnh lùng cấm dục nào nữa không? Trên mặt như viết lên ba chữ ‘Tôi đang yêu’ vậy đó!”


Mộc Tâm nghe cô gái đó nói thì mở to mắt nhìn Lâm Đình Phong: “Anh họ?”


Anh đưa tay vén lọn tóc mai của cô qua mang tai, nhẹ nhàng nói: “Lý Nhã Đình, em họ bên ngoại của anh, mới du học ở Hàn Quốc về.”


Lý Nhã Đình nhìn Mộc Tâm, cười tươi, nói: “À nhon, chị dâu.”


Lúc này Mộc Tâm mới biết là bản thân hiểu lầm, cô ngại ngùng, định tuột xuống khỏi đùi Lâm Đình Phong nhưng bị anh giữ chặt eo, cô đành ngồi yên, cười nói: “Chào em, Đình Đình.”


“Ô mô! Giờ mới nhìn rõ, chị dâu xinh quá nha! Hèn gì anh họ bị chị ăn đến gắt gao như vậy.”


Trò chuyện được một lúc thì Mộc Tâm và Lâm Đình Phong ra về. Đến chung cư Toro thì hai người ai về phòng nấy ngủ.


Vừa mới cởi áo khoác treo lên giá, điện thoại trong túi Lâm Đình Phong reo lên, anh đưa tay lấy điện thoại ra, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt anh ánh lên nét lạnh lẽo.


Anh ngồi xuống chiếc ghế xoay, ngã lưng ra sau, hai ngón tay thon dài bật nắp chiếc hộp thiếc bạc, rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng. “Tách! Tách” hai tiếng ma sát phát ra từ chiếc zippo mạ vàng, một ngọn lửa đỏ rực bật ra bao lấy đầu thuốc lá, nhuộm lên đấy một ánh cam bắt mắt.


Đến khi điện thoại sắp tắt máy, anh mới nhã ra từng ngụm khói trắng mờ sương, thong thả ấn nút nhận cuộc gọi, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”


Đầu dây bên kia truyền lại một giọng nam trầm khàn pha lẫn chút tức giận: “Thằng bất hiếu! Mày nói chuyện với ba mày kiểu vậy đó hả? Có chuyện mới được gọi cho mày sao?”


Lâm Đình Phong không mấy kiên nhẫn, anh vẫy vẫy điếu thuốc để tàn thuốc rơi vào gạt tàn: “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”


“Khụ, khụ!” đầu dây truyền đến tiếng ho khẽ, sau đó là một giọng nói bình bình: “Nghe nói hôm nay mày dắt một cô gái đến bửa tiệc của Mạc gia phải không.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom