-
Chương 57
Nguyên Đỉnh năm mười lăn, Thánh thượng tuổi trung niên, cuối cùng chào đón đứa con trai đầu tiên, hơn nữa là còn là trưởng tử trong cung.
Thánh thượng đại hỉ, đại xá thiên hạ, thêm ân khoa.
Thành Thanh Sơn.
Nhà Cố gia thấp thỏm nhiều ngày, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng đứng dậy nhìn quanh ngoài cửa.
Vương thị ngày ngày niệm Phật, cầu nguyện Bồ Tát.
Bên trong một mảnh thấp thỏm, chỉ có bà lão bình tĩnh.
"Bình tĩnh chút đi, thấy không có đứa nào bình tĩnh được! Đã mấy lần rồi còn không quen, cháu trai lớn của mẹ từng khiến người ta thất vọng chưa?"
"Mẹ, lúc này khác mà," Cố Đại Lang lo lắng nói, "Đại Tráng bây giờ thi Đình, là phải gặp mặt Thánh thượng! Nó lại thi sớm, ban đầu đã nói năm sau mới thi, ai ngờ năm nay Thánh thượng khai ân khoa, vội vàng, chắc chắn không kịp chuẩn bị.
Huống hồ Đại Tráng nhà mình trước giờ chưa từng thấy quan to, đột nhiên diện khiến Thánh thượng, lỡ như..."
"Phi phi phi! Không có lỡ như! Cháu trai mẹ là người có bản lĩnh, con cho là nó giống tụi bây gặp chuyện là hoảng à? Sau này cao trung, cơ hội diện kiến Thánh thượng rất nhiều! Nói không chừng làm được việc, Thánh thượng còn khai ân triệu kiến mấy đứa.
Nhưng chưa tính đến mấy đứa, đừng khiến cháu trai mẹ mất mặt, không có tiền đồ!"
Người Cố gia bị cô nói hổ thẹn, lại vì lời nói có khí phách của cô, khiến người ta tin phục, cho nên trong lòng bình tĩnh không ít.
Cố gia mấy năm nay, thay đổi không ít, nhưng không đến mức gia tộc thịnh vượng.
Đầu tiên là trên phương diện làm ăn, đại lí Ba Văn đậu hũ đã đi khắp cả nước, không thể nói một ngày được mớ vàng, những cũng coi như phú quý có thừa.
Dù có nhiều con đường phát tài, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Tô chỉ bán đậu hũ.
Đây là xã hội phong kiến, người Cố gia họ xuất thân là nông thôn, không quyền không thế không bối cảnh, nếu thành nhà giàu nhất thiên hạ, bị người ta nhìn đỏ mắt, chỉ có thể để đồ cho người ta sử dụng (*).
Cho nên cô hạ quyết tâm từ đầu, tuyệt không làm chim đầu đàn, phú quý có thừa là đủ.
(*) Ý nói mình không có quyền, bị người ta nhắm vào cướp hết thì bao nhiêu công sức làm ra để người khác hưởng hết.
Với quyết sách của cô, trên dưới Cố gia không ai không đồng ý, trên thực tế, bọn họ chỉ có kính nể.
Chỉ dùng hơn mười năm, đưa Cố gia từ nhà nông nghèo khó ăn không đủ no, biến thành nhà giàu mở đại lý đậu hũ khắp cả nước, điều này khiến cả nhà sùng kính Lâm Tô, kém chút coi cô là thần mà cúng bái.
Sau khi gia nghiệp phồn vinh, cả nhà họ dọn ra khỏi cửa hàng đậu hũ, mua một nhà ba căn có sân rộng, Lâm Tô vẫn là bà lão trong nhà, nói một không có hai.
Mấy nàng dâu cũng được sống an nhàn sung sướng như quý phu nhân.
Ba người con trai không cần hối hả ngược xuôi bán đậu hũ, chỉ phụ trách đi kiểm toán đối chiếu mấy nơi.
Nhưng đến cùng vẫn là hộ nhà nông, không học được phong thái nhà giàu xa hoa lãng phí.
Có bà lão cầm đầu, trong nhà chỉ thuê mấy hạ nhân làm việc thô, không có hạ nhân vờn quanh.
Bà lão nói không được quên gốc, nhà có giàu cũng không thể phô trương lãng phí, cần tiết kiệm phí quản gia.
Ba nàng dâu có tính toán sau lưng, nhưng trước mặt Lâm Tô đều là cung kính, vì Lâm Tô có biện pháp áp đảo các nàng.
Mấy đứa cháu đứa nào cũng thành tài, mấy năm nay trừ Tam phòng có thêm một trai một gái, hai phòng còn lại không còn động tĩnh gì nữa.
Cháu trai lớn Đại Tráng, năm nay hai mươi tuổi, năm ngoái mới thành thân, cưới con gái nhỏ nhà Ân sư Lý thị.
Năm nay Thánh thượng khai ân khoa, vào thành thi Đình.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn năm nay vào cao trung, vậy là nhà Cố gia có tiến sĩ, sau khi vào triều làm quan, Cố gia vào hàng sĩ tộc.
Đứa thứ hai năm nay mới mười tám, chưa kết hôn, nhưng đã đính hôn với đích nữ nhà Viện trưởng thư viện.
Năm ngoái thi đậu cử nhân, tiền đồ cũng không thể đo lường.
Cháu trai thứ ba năm nay mười sáu, mang danh tú tài, có hai anh trai châu ngọc phía trước, cậu bé không sáng chói như thế, những cũng tiền đồ vô lượng.
Tiểu Bảo cũng đi học, thông minh lanh lợi, mười ba tuổi đồng sinh, sang năm thi Hội, nếu đậu, là tú tài nhỏ tuổi nhất nhà.
Tam phòng còn nhỏ, mới vỡ lòng không bao lâu, thông minh thì thông mình, nhưng không thích học, bất quá bị Tôn thị bắt đi, nhưng không so được những người khác.
Tóm lại trai trong nhà ai cũng thành tài, mấy đứa cháu gái cũng có gia đình riêng của mình.
Đại Nha gả cho bạn học của Đại Tráng, cô nhi không cha không mẹ, có một lần đi cùng Đại Tráng về nhà bái phỏng, bị Lâm Tô nhìn trúng, sau khi nghe ngóng khắp nơi, lại âm thầm an bài cho hai đứa gặp mặt một lần, liền định ra cuộc hôn nhân này.
Lâm Tô tự nhận bản thân rất hiện đại, ở thời cổ đại hôn ước do ba mẹ định ra, mù cưới câm gả, cố gắng để bọn nó thử gặp nhau một lần, không ép cháu gái gả cho người mình không thích.
Nhị Nha năm nay đến tuổi xuất giá, gả cho người làm lính.
Một lần Nhị Nha ngồi xe ngựa ra ngoài, kết quả con ngựa chấn kinh, không ngừng phi nước đại, vừa lúc gặp được anh chàng về quê thăm gia đình.
Anh hùng cứu mỹ nhân.
Lúc ấy Nhị Nha thầm hứa.
Lâm Tô liền cho người đi khảo sát tình hình nhà trai, vừa lúc đối phương chưa đính hôn.
Cũng là người tốt, người ta hôm đó thấy tướng mạo Nhị Nha, nhớ mãi không quên, coi như lương duyên trời ban.
Hai nhỏ này gả đi khá ổn, từ lúc cưới đến giờ luôn mỹ mãn.
Ngược lại Tam nha, năm nay mười lăm tuổi, đến giờ chưa có mối nào.
Lý thị xem cho nàng ta mấy người, thậm chí để nàng ta âm thầm đi xem nhà trai thế nào, nhưng không có cái nào thành.
Lâm Tô biết nàng ta mắt cao, dứt khoát không quan tâm.
Cho dù thế nào đi nữa, chuyện hôn sự của nữ chính không cần lo, ít nhất còn có nam chính mà!
Tuy nói mấy năm nay xung quanh họ không thấy có sinh vật nào có khả năng là nam chính, nhưng Lâm Tô tin tưởng, loại nhân duyên mệnh định này không dễ gãy.
Cho dù gãy mất, chỉ bằng hào quang nữ chính, Tam Nha cũng sống rất tốt.
Cho nên không cần cô lo lắng.
Lâm Tô biết nội tình nên không lo, nhưng Lý thị thì không biết, vì con gái gấp gáp tột độ, sợ con gái không gả đi được.
Bản thân Cố Chi Thu cũng không gấp, bây giờ sinh hoạt rất tốt, chính nàng ta ngày lễ tết cũng có tiền riêng để tiêu, thêm tiền ba mẹ cho, nàng ta cũng tính là giàu có.
Trong tay có tiền, nàng ta lại muốn lập nghiệp.
Vì nàng ta cảm thấy, không làm ra sự nghiệp, có lỗi với xuyên không.
Mấy năm trước nàng ta từng khuyên bà nội, Cố gia có tiền rồi thì có thể đổi loại hình khác, gì mà mở chuỗi tửu lâu, dù sao cũng mạnh hơn chỉ bán đậu hũ.
Nhưng bà lão lúc trước rất có chủ kiến, càng già càng hồ đồ, bảo thủ, chỉ giữ đậu hũ, không chịu buông tay.
Cho dù đậu hũ mở rộng ra cả nước thì sao? Thì cũng là bán đậu hũ mà?
Không khuyên nổi bà lão, dứt khoát tự mình làm, dù sao trong tay nàng ta có chút tiền.
Ban đầu nàng ta mở một cửa hàng quần áo.
Nhưng nàng ta tính sai xu hướng ở thời đại này.
Bình thường kiểu dáng quần áo trang sức, hay style thịnh hành, đều từ kinh thành truyền ra.
Mà người kinh thành lại thích hùa theo người trong hoàng cung.
Cho nên, Hoàng cung là xu hướng quốc gia.
Quý nhân trong cung thích gì, nhanh chóng vang dội.
Tương đương hiệu ứng minh tinh ảnh hậu của tương lai.
Cố Chi Thu cũng nghĩ đến hiệu ứng minh tinh, nhưng nàng ta tính nhầm đối tượng, ngày nàng ta khai trương cửa hàng, tìm người nổi tiếng nhất thanh lâu làm người mẫu, mang quần áo nàng ta thiết kế đi trên sân khấu chữ T trước giờ chưa từng có.
Khung cảnh nổi tiếng, bầu không khí sôi động, cũng là trước nay chưa từng có.
Khoan hãy nói, hiệu quả rất tốt, chưa đến một ngày, toàn thành nghe danh, nửa tháng sau đã truyền đến kinh thành.
Nhưng kết quả là, cửa hàng của nàng ta chỉ có gái lầu xanh vào xem, khách hàng nàng ta xem trọng —— tiểu thư gia tộc quyền quý, phu nhân, không ai đến, thậm chí nhắc đến còn bị xem là nỗi ô nhục.
Lần đầu lập nghiệp thất bại, Cố Chi Thu tổng kết kinh nghiệm: Chủ yếu là do không để ý đến giai cấp phong kiến cổ đại, bán cho nhóm quý nữ lại dùng kỹ nữ làm người mẫu, không thích hợp.
Sau đó, Cố Chi Thu lại mở một tửu lâu, thời đại này đồ ăn chế biến còn lâu mới tinh tế được như sau này, thậm chí ngay cả thứ như bánh bao cũng không có.
Đồ ăn chỉ được nấu với hình thức đơn giản, rất không có tư vị.
Nhà bọn họ xào rau đều do Cố Chi Thu dạy cho, lúc trước làm gì có chuyện xào rau bằng dầu?
Cho nên Cố Chi Thu dùng cách nấu ăn tương lai, không nói đến những món ăn nổi tiếng khác, chỉ riêng rau xào, đã nhanh chóng giúp nàng ta mở ra thị trường.
Vì vừa đẹp giá lại rẻ, nhanh chóng đưa tửa lâu của nàng ta lên chiếm nửa giang sơn thành Thanh Sơn.
Nhưng vào một ngày thu vàng, tự nhiên có người đỏ mắt, rất nhanh kéo theo người đến chèn ép.
Quán rượu ba ngày thì hết hai ngày có người đến nháo chuyện, không phải giả bộ trúng độc thì cũng cố ý gây chuyện, Cố Chi Thu từng nghĩ đến chuyện báo quan sai địa phương, có người nháo chuyện liền bẩm báo quan phủ.
Nhưng nàng ta không biết, phía sau mỗi quán rượu luôn có một ông to, hoặc là tài sản riêng của thế gia đại tộc, quan lại bao che nhau, cho dù nàng ta cáo trạng, cũng không có kết quả gì.
Không quyền không thế, tửu lâu mở không nổi nữa.
Dù nàng ta chưa từng lộ diện, nhưng vẫn có người mò ra được đằng sau tửu lâu đó là ai.
Mà phương pháp xào rau của nàng ta không khó học, sau khi đầu bếp bị mua.
Rất nhanh, tửu lâu của Cố Chi Thu bị ép đóng cửa.
Thật ra lần này, phương pháp kinh doanh rất tốt, lý thuyết cũng được suy nghĩ chu đáo, sai lầm duy nhất là nàng ta không có bối cảnh, không quyền không thế, như đứa nhỏ ba tuổi ôm vàng, ai mà không muốn kiếm một chén canh?
Cũng may nàng ta làm ăn không tự mình ra mặt, không bị người khác tra được nàng ta có quan hệ với Ba Văn đậu hũ, nói không chừng cửa hàng đậu hũ cũng bị người khác nhớ thương.
Tất nhiên chuyện này còn có Lâm Tô đi phía sau chùi đít.
Hai lần lập nghiệp đều thất bại, không thể đả kích tính tích cực của Cố Chi Thu, ngược lại càng áp chế càng bùng nổ.
Gần đây nàng ta lại lập nghiệp, định mở tiệm tạp hóa, cũng giống như siêu thị sau này.
Cũng may trước khi tửu lâu đóng cửa, cũng kiếm được chút tiền.
Tự nàng ta có tiền, Lâm Tô vẫn phải chạy theo chơi đùa lung tung, ẩn đi thân phận của nàng ta thật tốt, không muốn liên lụy đến Cố gia.
Vì Lâm Tô nghĩ thoáng, nữ chính là sinh vật có tính chất đặc biệt, nếu không để nàng ta dưới mí mắt, có chuyện xảy ra dễ cứu trợ hơn.
Sợ nàng ta bất động thanh sắc ra đại chiêu sau lưng, không cẩn thận hố cả nhà theo.
.
Thánh thượng đại hỉ, đại xá thiên hạ, thêm ân khoa.
Thành Thanh Sơn.
Nhà Cố gia thấp thỏm nhiều ngày, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng đứng dậy nhìn quanh ngoài cửa.
Vương thị ngày ngày niệm Phật, cầu nguyện Bồ Tát.
Bên trong một mảnh thấp thỏm, chỉ có bà lão bình tĩnh.
"Bình tĩnh chút đi, thấy không có đứa nào bình tĩnh được! Đã mấy lần rồi còn không quen, cháu trai lớn của mẹ từng khiến người ta thất vọng chưa?"
"Mẹ, lúc này khác mà," Cố Đại Lang lo lắng nói, "Đại Tráng bây giờ thi Đình, là phải gặp mặt Thánh thượng! Nó lại thi sớm, ban đầu đã nói năm sau mới thi, ai ngờ năm nay Thánh thượng khai ân khoa, vội vàng, chắc chắn không kịp chuẩn bị.
Huống hồ Đại Tráng nhà mình trước giờ chưa từng thấy quan to, đột nhiên diện khiến Thánh thượng, lỡ như..."
"Phi phi phi! Không có lỡ như! Cháu trai mẹ là người có bản lĩnh, con cho là nó giống tụi bây gặp chuyện là hoảng à? Sau này cao trung, cơ hội diện kiến Thánh thượng rất nhiều! Nói không chừng làm được việc, Thánh thượng còn khai ân triệu kiến mấy đứa.
Nhưng chưa tính đến mấy đứa, đừng khiến cháu trai mẹ mất mặt, không có tiền đồ!"
Người Cố gia bị cô nói hổ thẹn, lại vì lời nói có khí phách của cô, khiến người ta tin phục, cho nên trong lòng bình tĩnh không ít.
Cố gia mấy năm nay, thay đổi không ít, nhưng không đến mức gia tộc thịnh vượng.
Đầu tiên là trên phương diện làm ăn, đại lí Ba Văn đậu hũ đã đi khắp cả nước, không thể nói một ngày được mớ vàng, những cũng coi như phú quý có thừa.
Dù có nhiều con đường phát tài, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Tô chỉ bán đậu hũ.
Đây là xã hội phong kiến, người Cố gia họ xuất thân là nông thôn, không quyền không thế không bối cảnh, nếu thành nhà giàu nhất thiên hạ, bị người ta nhìn đỏ mắt, chỉ có thể để đồ cho người ta sử dụng (*).
Cho nên cô hạ quyết tâm từ đầu, tuyệt không làm chim đầu đàn, phú quý có thừa là đủ.
(*) Ý nói mình không có quyền, bị người ta nhắm vào cướp hết thì bao nhiêu công sức làm ra để người khác hưởng hết.
Với quyết sách của cô, trên dưới Cố gia không ai không đồng ý, trên thực tế, bọn họ chỉ có kính nể.
Chỉ dùng hơn mười năm, đưa Cố gia từ nhà nông nghèo khó ăn không đủ no, biến thành nhà giàu mở đại lý đậu hũ khắp cả nước, điều này khiến cả nhà sùng kính Lâm Tô, kém chút coi cô là thần mà cúng bái.
Sau khi gia nghiệp phồn vinh, cả nhà họ dọn ra khỏi cửa hàng đậu hũ, mua một nhà ba căn có sân rộng, Lâm Tô vẫn là bà lão trong nhà, nói một không có hai.
Mấy nàng dâu cũng được sống an nhàn sung sướng như quý phu nhân.
Ba người con trai không cần hối hả ngược xuôi bán đậu hũ, chỉ phụ trách đi kiểm toán đối chiếu mấy nơi.
Nhưng đến cùng vẫn là hộ nhà nông, không học được phong thái nhà giàu xa hoa lãng phí.
Có bà lão cầm đầu, trong nhà chỉ thuê mấy hạ nhân làm việc thô, không có hạ nhân vờn quanh.
Bà lão nói không được quên gốc, nhà có giàu cũng không thể phô trương lãng phí, cần tiết kiệm phí quản gia.
Ba nàng dâu có tính toán sau lưng, nhưng trước mặt Lâm Tô đều là cung kính, vì Lâm Tô có biện pháp áp đảo các nàng.
Mấy đứa cháu đứa nào cũng thành tài, mấy năm nay trừ Tam phòng có thêm một trai một gái, hai phòng còn lại không còn động tĩnh gì nữa.
Cháu trai lớn Đại Tráng, năm nay hai mươi tuổi, năm ngoái mới thành thân, cưới con gái nhỏ nhà Ân sư Lý thị.
Năm nay Thánh thượng khai ân khoa, vào thành thi Đình.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn năm nay vào cao trung, vậy là nhà Cố gia có tiến sĩ, sau khi vào triều làm quan, Cố gia vào hàng sĩ tộc.
Đứa thứ hai năm nay mới mười tám, chưa kết hôn, nhưng đã đính hôn với đích nữ nhà Viện trưởng thư viện.
Năm ngoái thi đậu cử nhân, tiền đồ cũng không thể đo lường.
Cháu trai thứ ba năm nay mười sáu, mang danh tú tài, có hai anh trai châu ngọc phía trước, cậu bé không sáng chói như thế, những cũng tiền đồ vô lượng.
Tiểu Bảo cũng đi học, thông minh lanh lợi, mười ba tuổi đồng sinh, sang năm thi Hội, nếu đậu, là tú tài nhỏ tuổi nhất nhà.
Tam phòng còn nhỏ, mới vỡ lòng không bao lâu, thông minh thì thông mình, nhưng không thích học, bất quá bị Tôn thị bắt đi, nhưng không so được những người khác.
Tóm lại trai trong nhà ai cũng thành tài, mấy đứa cháu gái cũng có gia đình riêng của mình.
Đại Nha gả cho bạn học của Đại Tráng, cô nhi không cha không mẹ, có một lần đi cùng Đại Tráng về nhà bái phỏng, bị Lâm Tô nhìn trúng, sau khi nghe ngóng khắp nơi, lại âm thầm an bài cho hai đứa gặp mặt một lần, liền định ra cuộc hôn nhân này.
Lâm Tô tự nhận bản thân rất hiện đại, ở thời cổ đại hôn ước do ba mẹ định ra, mù cưới câm gả, cố gắng để bọn nó thử gặp nhau một lần, không ép cháu gái gả cho người mình không thích.
Nhị Nha năm nay đến tuổi xuất giá, gả cho người làm lính.
Một lần Nhị Nha ngồi xe ngựa ra ngoài, kết quả con ngựa chấn kinh, không ngừng phi nước đại, vừa lúc gặp được anh chàng về quê thăm gia đình.
Anh hùng cứu mỹ nhân.
Lúc ấy Nhị Nha thầm hứa.
Lâm Tô liền cho người đi khảo sát tình hình nhà trai, vừa lúc đối phương chưa đính hôn.
Cũng là người tốt, người ta hôm đó thấy tướng mạo Nhị Nha, nhớ mãi không quên, coi như lương duyên trời ban.
Hai nhỏ này gả đi khá ổn, từ lúc cưới đến giờ luôn mỹ mãn.
Ngược lại Tam nha, năm nay mười lăm tuổi, đến giờ chưa có mối nào.
Lý thị xem cho nàng ta mấy người, thậm chí để nàng ta âm thầm đi xem nhà trai thế nào, nhưng không có cái nào thành.
Lâm Tô biết nàng ta mắt cao, dứt khoát không quan tâm.
Cho dù thế nào đi nữa, chuyện hôn sự của nữ chính không cần lo, ít nhất còn có nam chính mà!
Tuy nói mấy năm nay xung quanh họ không thấy có sinh vật nào có khả năng là nam chính, nhưng Lâm Tô tin tưởng, loại nhân duyên mệnh định này không dễ gãy.
Cho dù gãy mất, chỉ bằng hào quang nữ chính, Tam Nha cũng sống rất tốt.
Cho nên không cần cô lo lắng.
Lâm Tô biết nội tình nên không lo, nhưng Lý thị thì không biết, vì con gái gấp gáp tột độ, sợ con gái không gả đi được.
Bản thân Cố Chi Thu cũng không gấp, bây giờ sinh hoạt rất tốt, chính nàng ta ngày lễ tết cũng có tiền riêng để tiêu, thêm tiền ba mẹ cho, nàng ta cũng tính là giàu có.
Trong tay có tiền, nàng ta lại muốn lập nghiệp.
Vì nàng ta cảm thấy, không làm ra sự nghiệp, có lỗi với xuyên không.
Mấy năm trước nàng ta từng khuyên bà nội, Cố gia có tiền rồi thì có thể đổi loại hình khác, gì mà mở chuỗi tửu lâu, dù sao cũng mạnh hơn chỉ bán đậu hũ.
Nhưng bà lão lúc trước rất có chủ kiến, càng già càng hồ đồ, bảo thủ, chỉ giữ đậu hũ, không chịu buông tay.
Cho dù đậu hũ mở rộng ra cả nước thì sao? Thì cũng là bán đậu hũ mà?
Không khuyên nổi bà lão, dứt khoát tự mình làm, dù sao trong tay nàng ta có chút tiền.
Ban đầu nàng ta mở một cửa hàng quần áo.
Nhưng nàng ta tính sai xu hướng ở thời đại này.
Bình thường kiểu dáng quần áo trang sức, hay style thịnh hành, đều từ kinh thành truyền ra.
Mà người kinh thành lại thích hùa theo người trong hoàng cung.
Cho nên, Hoàng cung là xu hướng quốc gia.
Quý nhân trong cung thích gì, nhanh chóng vang dội.
Tương đương hiệu ứng minh tinh ảnh hậu của tương lai.
Cố Chi Thu cũng nghĩ đến hiệu ứng minh tinh, nhưng nàng ta tính nhầm đối tượng, ngày nàng ta khai trương cửa hàng, tìm người nổi tiếng nhất thanh lâu làm người mẫu, mang quần áo nàng ta thiết kế đi trên sân khấu chữ T trước giờ chưa từng có.
Khung cảnh nổi tiếng, bầu không khí sôi động, cũng là trước nay chưa từng có.
Khoan hãy nói, hiệu quả rất tốt, chưa đến một ngày, toàn thành nghe danh, nửa tháng sau đã truyền đến kinh thành.
Nhưng kết quả là, cửa hàng của nàng ta chỉ có gái lầu xanh vào xem, khách hàng nàng ta xem trọng —— tiểu thư gia tộc quyền quý, phu nhân, không ai đến, thậm chí nhắc đến còn bị xem là nỗi ô nhục.
Lần đầu lập nghiệp thất bại, Cố Chi Thu tổng kết kinh nghiệm: Chủ yếu là do không để ý đến giai cấp phong kiến cổ đại, bán cho nhóm quý nữ lại dùng kỹ nữ làm người mẫu, không thích hợp.
Sau đó, Cố Chi Thu lại mở một tửu lâu, thời đại này đồ ăn chế biến còn lâu mới tinh tế được như sau này, thậm chí ngay cả thứ như bánh bao cũng không có.
Đồ ăn chỉ được nấu với hình thức đơn giản, rất không có tư vị.
Nhà bọn họ xào rau đều do Cố Chi Thu dạy cho, lúc trước làm gì có chuyện xào rau bằng dầu?
Cho nên Cố Chi Thu dùng cách nấu ăn tương lai, không nói đến những món ăn nổi tiếng khác, chỉ riêng rau xào, đã nhanh chóng giúp nàng ta mở ra thị trường.
Vì vừa đẹp giá lại rẻ, nhanh chóng đưa tửa lâu của nàng ta lên chiếm nửa giang sơn thành Thanh Sơn.
Nhưng vào một ngày thu vàng, tự nhiên có người đỏ mắt, rất nhanh kéo theo người đến chèn ép.
Quán rượu ba ngày thì hết hai ngày có người đến nháo chuyện, không phải giả bộ trúng độc thì cũng cố ý gây chuyện, Cố Chi Thu từng nghĩ đến chuyện báo quan sai địa phương, có người nháo chuyện liền bẩm báo quan phủ.
Nhưng nàng ta không biết, phía sau mỗi quán rượu luôn có một ông to, hoặc là tài sản riêng của thế gia đại tộc, quan lại bao che nhau, cho dù nàng ta cáo trạng, cũng không có kết quả gì.
Không quyền không thế, tửu lâu mở không nổi nữa.
Dù nàng ta chưa từng lộ diện, nhưng vẫn có người mò ra được đằng sau tửu lâu đó là ai.
Mà phương pháp xào rau của nàng ta không khó học, sau khi đầu bếp bị mua.
Rất nhanh, tửu lâu của Cố Chi Thu bị ép đóng cửa.
Thật ra lần này, phương pháp kinh doanh rất tốt, lý thuyết cũng được suy nghĩ chu đáo, sai lầm duy nhất là nàng ta không có bối cảnh, không quyền không thế, như đứa nhỏ ba tuổi ôm vàng, ai mà không muốn kiếm một chén canh?
Cũng may nàng ta làm ăn không tự mình ra mặt, không bị người khác tra được nàng ta có quan hệ với Ba Văn đậu hũ, nói không chừng cửa hàng đậu hũ cũng bị người khác nhớ thương.
Tất nhiên chuyện này còn có Lâm Tô đi phía sau chùi đít.
Hai lần lập nghiệp đều thất bại, không thể đả kích tính tích cực của Cố Chi Thu, ngược lại càng áp chế càng bùng nổ.
Gần đây nàng ta lại lập nghiệp, định mở tiệm tạp hóa, cũng giống như siêu thị sau này.
Cũng may trước khi tửu lâu đóng cửa, cũng kiếm được chút tiền.
Tự nàng ta có tiền, Lâm Tô vẫn phải chạy theo chơi đùa lung tung, ẩn đi thân phận của nàng ta thật tốt, không muốn liên lụy đến Cố gia.
Vì Lâm Tô nghĩ thoáng, nữ chính là sinh vật có tính chất đặc biệt, nếu không để nàng ta dưới mí mắt, có chuyện xảy ra dễ cứu trợ hơn.
Sợ nàng ta bất động thanh sắc ra đại chiêu sau lưng, không cẩn thận hố cả nhà theo.
.
Bình luận facebook