Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-4
Nam nhân nhướn mày, có chút buồn cười trước lời đề nghị đáng yêu này. Y không đáp lại có đồng ý hay không, nhưng hành động ôm hết những túi to túi nhỏ đã nói lên tất cả.
- "Thật không ai nỡ từ chối em được đâu"- Y lắc đầu trước nụ cười tinh quái của hắn.
- "Nói xem, anh đã không từ chối bao nhiêu người rồi?"- Sở Ngạn nhướn mày, nhìn bộ dạng phong lưu này không khỏi trêu chọc.
Y nghiêng đầu, đảo mắt cười -"Chẳng có ai có thể khiến tôi đồng ý ngoài em cả"-
Sở Ngạn cắn môi, miệng lưỡi ngọt ngào này hơn năm phần là y rồi...
•
Căn nhà cổ được phủ một lớp thảm hoa giấy trước nhà khiến cho trùng trùng điệp điệp màu sắc của thiên nhiên tô điểm cho nó. Hoàng hôn buông xuống, cây bồ đề còn lung lay tạo ra những tiếng xào xạc bình yên.
Sở Ngạn mở cửa cho y vào bên trong, nơi này chỉ còn lại hắn sống một mình, đồ dùng cũng đơn giản hẳn đi. Cửa tiệm nhỏ trước đây cũng đóng lại vì hắn quả thật không có thời gian kinh doanh nó.
- "Chúng ta chưa làm quen nhỉ? Tôi là Sở Ngạn, rất vui được gặp gỡ"- Hắn thuận tay hâm nóng lại thịt cùng cá, sẵn tiện lại chào hỏi người vẫn đang chiêm ngưỡng cây bồ đề ngoài sân.
- "Vĩnh Hy"- Y nhẹ nhàng đáp, tay lại bất giác mà chạm vào lá bồ đề vừa rời khỏi cành.
- "Anh vào nhà đi, đầu thu gió lạnh dễ cảm lắm"- Sở Ngạn lên tiếng nhắc nhở.
- "Nó cũng không lạnh bằng đông mà..."- Tâm trạng của y trĩu nặng khi nhắc đến mùa đông, có lẽ bằng một cách nào đó thứ nỗi đau mất này đã vĩnh hằng khắc trong tim y.
- "Chỉ cần có một người, cái lạnh mùa đông cũng chẳng phải là việc đáng sợ gì"- Hắn vừa xếp chén đĩa, vừa dường như nói bâng quơ.
Vĩnh Hy quay đầu, trong đôi mắt có sự hoài nghi hướng về bóng lưng của hắn. Đôi bàn tay không kiểm soát được mà lại chạm lên mái tóc đen mềm, cảm xúc ấm áp này nó cứ ùa vào trong tim, nhưng khi nhìn lại biết mình lỗ mãng không khỏi ngượng ngùng -"Xin lỗi"-
Sở Ngạn chỉ nhìn y một chút cũng không nói gì.
Trong lúc ăn, Sở Ngạn thường xuyên gõ ngón trỏ xuống bàn ba lần, rồi lại động đũa vào chén ba lần, nhưng vẻ mặt của hắn không thay đổi tựa như đó cũng chỉ là thói quen. Nhưng Vĩnh Hy dường như cũng đã biết gì đó, thuận theo ý hắn mà hướng về đôi tay đang gõ. Chỉ là lâu lâu lại hướng về đôi môi đỏ mọng kia, nếu cắn thì chắc chắn sẽ mang vị ngọt.
Đến khi bữa chiều đã dùng xong, Vĩnh Hy nhìn đồng hồ một chút cũng đã đến giờ. Y vốn tính rời đi nhưng Sở Ngạn đã nhanh chóng kéo y lại -"Nhưng việc lúc nãy anh thấy đều là không có thật, xin anh hãy quên cho"- Phải, Sở Ngạn đã lần nữa dùng "thôi miên thuật" đã tẩy đi những bí mật về mình.
Nhưng... Vĩnh Hy chỉ lặng người một lát, tiếng chuông quả lắc lại vang lên, nó âm vang khắp cả nhà, đèn bất chợt cũng tắt xuống. Khiến chi căn nhà chìm trong một màn đen u tối. Y bỗng nhiên nắm chặt cổ tay hắn, đôi môi vẫn còn dính một lớp mỡ mà căng bóng khiến y không nhịn được mà cúi xuống hôn.
Quả nhiên đôi môi ấy mang vị ngọt còn hơn cả y tưởng tượng.
Sở Ngạn thở không thông, nhưng những hành động đẩy y ra cũng chỉ mang tính chất có lệ, có vẻ hắn đang rất hưởng thụ nụ hôn này.
- "Anh có biết mình đang hôn ai không?"- Sở Ngạn liếm môi, đôi mắt híp lại ngồi trên bàn ăn nhìn y.
Vĩnh Hy bật cười, đem hắn kéo sát vào lòng -"Tôi đang hôn một tiểu hồ ly đã mê hoặc tôi. Nếu như em muốn "thôi miên" tôi để tôi quên hết mọi thứ về em thì em phải hỏi ý kiến tôi đã"-
Vĩnh Hy cùng Sở Ngạn nói trắng ra đều không phải người thường. Pháp lực của y cũng không yếu như đứa con số mệnh, Sở Ngạn có thể nhìn ra. Nhưng chưa hoàn toàn khai thác hết thông tin từ y, lỡ như sau này đi một lần lại đi luôn mất thì khổ cho hắn rồi.
- "Chúng ta vẫn không nên biết về sự tồn tại của nhau thì hay hơn"- Sở Ngạn như có như không đưa ra yêu cầu với y.
- "Ban nãy em mời tôi ăn, thật ra tôi lại muốn ăn món chính hơn so với những món lúc nãy"- Vĩnh Hy đem đôi má mềm mại ra vuốt ve, nụ cười trên môi càng nồng đậm hơn.
- "Món gì?"- Sở Ngạn a lên một tiếng, cũng nghiêng đầu để lộ ra một bên vai hỏi.
Vĩnh Hy cũng không quá nhiều lời, đơn giản một câu -"Ngồi trên bàn ăn đã là đồ ăn rồi"-
Bằng những hành động đùa nghịch, Sở Ngạn chính thức khiến thú hoang trong y được thả ra, những món ăn kia rất ngon, nhưng quả nhiên vẫn không ngon bằng hắn.
Hắn có chút hồi tưởng lại câu hỏi của Mạnh Bà "*Hung thần đại nhân, mạo muội cho Mạnh Bà ta hỏi một chút, rốt cuộc lòng đại nhân có từng rung động trước y chưa*?"
Không rung động chính là nói dối, không có tình cảm với y chính là dối lòng. Nhưng chính bản thân Sở Ngạn sợ rằng mình không bảo vệ được y, cũng sợ rằng chỉ có thể gặp nhau kiếp này mà không thể gặp nhau kiếp sau.
Hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể gặp lại y, chỉ sợ rằng y lại tìm hắn... Nhưng trải qua hai kiếp, người nãy vẫn luôn cùng hắn đồng hành, mặc những nỗi đau hắn gây ra cho y.
Nếu y đã vượt qua được trở ngại của luân hồi các kiếp mà tìm hắn thì hắn cũng không thể phụ tấm lòng của y thêm nữa.
- "Thật không ai nỡ từ chối em được đâu"- Y lắc đầu trước nụ cười tinh quái của hắn.
- "Nói xem, anh đã không từ chối bao nhiêu người rồi?"- Sở Ngạn nhướn mày, nhìn bộ dạng phong lưu này không khỏi trêu chọc.
Y nghiêng đầu, đảo mắt cười -"Chẳng có ai có thể khiến tôi đồng ý ngoài em cả"-
Sở Ngạn cắn môi, miệng lưỡi ngọt ngào này hơn năm phần là y rồi...
•
Căn nhà cổ được phủ một lớp thảm hoa giấy trước nhà khiến cho trùng trùng điệp điệp màu sắc của thiên nhiên tô điểm cho nó. Hoàng hôn buông xuống, cây bồ đề còn lung lay tạo ra những tiếng xào xạc bình yên.
Sở Ngạn mở cửa cho y vào bên trong, nơi này chỉ còn lại hắn sống một mình, đồ dùng cũng đơn giản hẳn đi. Cửa tiệm nhỏ trước đây cũng đóng lại vì hắn quả thật không có thời gian kinh doanh nó.
- "Chúng ta chưa làm quen nhỉ? Tôi là Sở Ngạn, rất vui được gặp gỡ"- Hắn thuận tay hâm nóng lại thịt cùng cá, sẵn tiện lại chào hỏi người vẫn đang chiêm ngưỡng cây bồ đề ngoài sân.
- "Vĩnh Hy"- Y nhẹ nhàng đáp, tay lại bất giác mà chạm vào lá bồ đề vừa rời khỏi cành.
- "Anh vào nhà đi, đầu thu gió lạnh dễ cảm lắm"- Sở Ngạn lên tiếng nhắc nhở.
- "Nó cũng không lạnh bằng đông mà..."- Tâm trạng của y trĩu nặng khi nhắc đến mùa đông, có lẽ bằng một cách nào đó thứ nỗi đau mất này đã vĩnh hằng khắc trong tim y.
- "Chỉ cần có một người, cái lạnh mùa đông cũng chẳng phải là việc đáng sợ gì"- Hắn vừa xếp chén đĩa, vừa dường như nói bâng quơ.
Vĩnh Hy quay đầu, trong đôi mắt có sự hoài nghi hướng về bóng lưng của hắn. Đôi bàn tay không kiểm soát được mà lại chạm lên mái tóc đen mềm, cảm xúc ấm áp này nó cứ ùa vào trong tim, nhưng khi nhìn lại biết mình lỗ mãng không khỏi ngượng ngùng -"Xin lỗi"-
Sở Ngạn chỉ nhìn y một chút cũng không nói gì.
Trong lúc ăn, Sở Ngạn thường xuyên gõ ngón trỏ xuống bàn ba lần, rồi lại động đũa vào chén ba lần, nhưng vẻ mặt của hắn không thay đổi tựa như đó cũng chỉ là thói quen. Nhưng Vĩnh Hy dường như cũng đã biết gì đó, thuận theo ý hắn mà hướng về đôi tay đang gõ. Chỉ là lâu lâu lại hướng về đôi môi đỏ mọng kia, nếu cắn thì chắc chắn sẽ mang vị ngọt.
Đến khi bữa chiều đã dùng xong, Vĩnh Hy nhìn đồng hồ một chút cũng đã đến giờ. Y vốn tính rời đi nhưng Sở Ngạn đã nhanh chóng kéo y lại -"Nhưng việc lúc nãy anh thấy đều là không có thật, xin anh hãy quên cho"- Phải, Sở Ngạn đã lần nữa dùng "thôi miên thuật" đã tẩy đi những bí mật về mình.
Nhưng... Vĩnh Hy chỉ lặng người một lát, tiếng chuông quả lắc lại vang lên, nó âm vang khắp cả nhà, đèn bất chợt cũng tắt xuống. Khiến chi căn nhà chìm trong một màn đen u tối. Y bỗng nhiên nắm chặt cổ tay hắn, đôi môi vẫn còn dính một lớp mỡ mà căng bóng khiến y không nhịn được mà cúi xuống hôn.
Quả nhiên đôi môi ấy mang vị ngọt còn hơn cả y tưởng tượng.
Sở Ngạn thở không thông, nhưng những hành động đẩy y ra cũng chỉ mang tính chất có lệ, có vẻ hắn đang rất hưởng thụ nụ hôn này.
- "Anh có biết mình đang hôn ai không?"- Sở Ngạn liếm môi, đôi mắt híp lại ngồi trên bàn ăn nhìn y.
Vĩnh Hy bật cười, đem hắn kéo sát vào lòng -"Tôi đang hôn một tiểu hồ ly đã mê hoặc tôi. Nếu như em muốn "thôi miên" tôi để tôi quên hết mọi thứ về em thì em phải hỏi ý kiến tôi đã"-
Vĩnh Hy cùng Sở Ngạn nói trắng ra đều không phải người thường. Pháp lực của y cũng không yếu như đứa con số mệnh, Sở Ngạn có thể nhìn ra. Nhưng chưa hoàn toàn khai thác hết thông tin từ y, lỡ như sau này đi một lần lại đi luôn mất thì khổ cho hắn rồi.
- "Chúng ta vẫn không nên biết về sự tồn tại của nhau thì hay hơn"- Sở Ngạn như có như không đưa ra yêu cầu với y.
- "Ban nãy em mời tôi ăn, thật ra tôi lại muốn ăn món chính hơn so với những món lúc nãy"- Vĩnh Hy đem đôi má mềm mại ra vuốt ve, nụ cười trên môi càng nồng đậm hơn.
- "Món gì?"- Sở Ngạn a lên một tiếng, cũng nghiêng đầu để lộ ra một bên vai hỏi.
Vĩnh Hy cũng không quá nhiều lời, đơn giản một câu -"Ngồi trên bàn ăn đã là đồ ăn rồi"-
Bằng những hành động đùa nghịch, Sở Ngạn chính thức khiến thú hoang trong y được thả ra, những món ăn kia rất ngon, nhưng quả nhiên vẫn không ngon bằng hắn.
Hắn có chút hồi tưởng lại câu hỏi của Mạnh Bà "*Hung thần đại nhân, mạo muội cho Mạnh Bà ta hỏi một chút, rốt cuộc lòng đại nhân có từng rung động trước y chưa*?"
Không rung động chính là nói dối, không có tình cảm với y chính là dối lòng. Nhưng chính bản thân Sở Ngạn sợ rằng mình không bảo vệ được y, cũng sợ rằng chỉ có thể gặp nhau kiếp này mà không thể gặp nhau kiếp sau.
Hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể gặp lại y, chỉ sợ rằng y lại tìm hắn... Nhưng trải qua hai kiếp, người nãy vẫn luôn cùng hắn đồng hành, mặc những nỗi đau hắn gây ra cho y.
Nếu y đã vượt qua được trở ngại của luân hồi các kiếp mà tìm hắn thì hắn cũng không thể phụ tấm lòng của y thêm nữa.
Bình luận facebook