Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
" Tích tắc... Tích tắc... "
Tiếng chuông đồng hồ từ xa truyền lại vang vọng khắp không gian tạo thành thanh âm quỷ dị.
Mi dài khẽ chớp, khung cảnh mơ hồ hiện ra trước mắt, xung quanh vắng lặng, ngoại trừ tiếng chuông đồng hồ từ phía nhà thờ ra thì chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.
Nhìn đến bàn tay đã tái nhợt đi của nguyên thân, cùng với cơn đau từ nơi giữa hai đùi truyền tới và sự trống rỗng từ bụng dưới, Mộc Trà có thể mơ hồ nhìn ra nguyên thân lần này là một thai phụ.
Cần cổ hơi ngả về sau, Mộc Trà khẽ liếm môi khô khốc.
" Phép tắc không gian... Ngưng đọng... "
Toàn không gian chỉ còn lại tĩnh lặng, tiếng chuông từ nhà thờ cũng không còn nữa, giọt nước ngưng đọng bên bịch dịch truyền cũng lơ lửng lại giữa không trung.
[... ] Ký chủ vừa... Vừa làm gì vậy? Phép tắc không gian? Ngưng đọng...
Hệ thống run bần bật, nó vừa nhìn thấy cái gì thế?
" Cốt truyện. " Mộc Trà nhàn nhạt mở miệng.
Nhận được mệnh lệnh, hệ thống lập tức thi hành nhiệm vụ.
Nó phải hỏi ý kiến chủ nhân! Ký chủ bị trúng tà rồi!
[ Xác định truyền cốt truyện.... Đang loading... Loading thành công... ]
Mộc Trà hơi rũ mi, chậm rãi tiếp nhận cốt truyện.
Nguyên văn là một cuốn tiểu thuyết xuyên thời không, nữ chính tên nguyên tên là Mị Yêu, ở một thời không không tồn tại kia là một yêu hồ nắm giữ dược hồn tín nhân của vực hỗn mang.
Lần đó xảy ra chiến tranh giữa các vị thần với vực hỗn mang, Mị Yêu đương nhiên phải tham gia. Chẳng may cô ta bại trận, trùng hợp thay lúc đó lại bị cuốn vào hỗn loạn thời không, xuyên đến thế giới này, sống trong thân thể của Nhan Vy.
Nhan Vy này trước kia là một người ăn mặc xuề xoà, tuy là tiểu thư của một gia đình thượng lưu nhưng lại bị mọi người ghẻ lạnh. Từ thời điểm Mị Yêu xuyên vào thân thể, Nhan Vy kia hoàn toàn thay đổi, câu hồn đoạt phách của không ít nam nhân, trong đó có Dịch Giản, cuối cùng đạp đổ nữ chính, ở bên nam chính, sống một đời an nhàn thảnh thơi trong nhung lụa và sự ngưỡng mộ của trăm vạn người.
Thế giới này vốn là một thế giới tiểu thuyết, nữ chính vốn là Kỷ An Nhiên - con gái của một gia đình trung lưu, nhưng Mị Yêu xuyên tới đã trực tiếp thủ tiêu nữ chính ngay trong ngày đầu tiên, từ đó chính thức trở thành nữ chính giả, hoành hành bốn phương.
Nguyên chủ tên Mễ Bối Ly, là một đứa trẻ mô côi cha mẹ, từ nhỏ đã được nhà họ Dịch mua về để nuôi dưỡng làm con dâu. Mễ Bối Ly kết hôn với Dịch Giản, cuộc sống vô cùng không tốt. Dịch Giản vốn không thích Mễ Bối Ly, nhưng gia đình ép buộc hắn, hắn cũng phải chiều lòng.
Cuộc hôn nhân của Mễ Bối Ly và Dịch Giản coi như cũng không đến nỗi nào, nhưng kể từ khi Nhan Vy kia xuất hiện, tất cả đã đổi thay.
Dịch Giản chỉ là một nam phụ trong tiểu thuyết, đơn thuần chỉ làm một cái bàn đạp để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, chính vì vậy nên kết cục cũng không quá tốt đẹp.
Mễ Bối Ly vốn bản tính đơn thuần, hơn nữa còn thực tâm thích Dịch Giản nhưng con người này độc ác vô tình, nhẫn tâm đứng nhìn con của mình chết trong sự cầu khẩn của nguyên chủ.
Nhan Vy kia và Dịch Giản vẫn còn đang mập mập mờ mờ, mà Mễ Bối Ly lại là thai phụ.
Thời điểm hiện tại là thời điểm Nhan Vy đến nhà của Dịch Giản chơi, hắn bảo Mễ Bối Ly làm cơm mời khách, chẳng may Mễ Bối Ly lại lỡ làm nhiều món có ớt, Nhan Vy kia bị dị ứng, ăn vào lập tức nổi mẩn đỏ khắp người. Dịch Giản sót cho người trong lòng, một bạt tai giáng xuống khiến Mễ Bối Ly té, bụng đập vào thành ghế mà sinh non.
Đứa trẻ vốn là một bé gái, thời gian tám tháng qua phát triển cũng không quá tốt, vì một lần đụng này mà sinh non, cơ thể yếu nhược, hô hấp không thông còn mất máu quá nhiều khiến cho qua đời.
Nhóm máu của đứa trẻ vốn là nhóm máu AB, vừa vặn trùng khớp với nhóm máu của Dịch Giản kia. Kho máu của bệnh viện đã hết nhóm máu này, chỉ có thể trong thời gian ngắn tìm được người có nhóm máu AB để nhờ người đó tiếp máu.
Dịch Giản không muốn có đứa con này, chính vì vậy nên khi Mễ Bối Ly đến cầu xin hắn hiến máu thì hắn đã từ chối, hơn nữa còn phũ phàng giáng xuống một bạt tai. Mễ Bối Ly vừa sinh xong chưa được hai ngày, cả cơ thể yếu nhược mà ngất đi.
Thời điểm hiện tại, đứa con của Mễ Bối Ly đã chết.
Sau đó Mễ Bối Ly không chịu được cú sốc mất con mà đến điên cuồng tấn công Dịch Giản và Nhan Vy, cuối cùng làm bị thương cánh tay Nhan Vy.
Mễ Bối Ly bị Dịch Giản nhốt trong bệnh viện tâm thần, ba năm sau đó thần trí đã không ổn định, nhìn thấy ảo giác đứa con của mình đi xung quanh trên sân thượng, cuối cùng ngã từ tầng sáu bệnh viện tâm thần xuống mà chết.
Mộc Trà khẽ thở dài một hơi, ánh mắt rũ xuống.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách Mễ Bối Ly nhìn lầm người, sai một bước, lạc một phương...
Thời điểm hiên tại đứa trẻ đã chết trong lồng kính vì thiếu máu, Mộc Trà cũng không có cách nào để cứu...
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Hoạ địa vi lao*. ]
Hoạ địa... Vi lao?
Cần cổ hơi ngả về sau, Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt.
Hoạ địa vi lao...
" Chỉ cần là bản thân không thoát ra được... Thì trong trời đất này, nơi đâu cũng là lao tù... "
_____
Chú thích:
* Hoạ địa vi lao:
- Hoạ: Vẽ
- Địa: Đất
- Vi: Làm
- Lao: Lao tù, ngục tù, nhà giam.
Hoạ địa vi lao: Tự vẽ một vòng tròn dưới đất, tự mình đứng vào, tự coi như bị giam, không bước chân ra khỏi vòng tròn đó.
Ý nghĩa: Ngụ ý của câu này là tự mình chịu đau thương, tự mình giam cầm, tự làm khổ mình, rõ ràng có thể bước ra, nhưng là do bản thân chẳng đành.
Tiếng chuông đồng hồ từ xa truyền lại vang vọng khắp không gian tạo thành thanh âm quỷ dị.
Mi dài khẽ chớp, khung cảnh mơ hồ hiện ra trước mắt, xung quanh vắng lặng, ngoại trừ tiếng chuông đồng hồ từ phía nhà thờ ra thì chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.
Nhìn đến bàn tay đã tái nhợt đi của nguyên thân, cùng với cơn đau từ nơi giữa hai đùi truyền tới và sự trống rỗng từ bụng dưới, Mộc Trà có thể mơ hồ nhìn ra nguyên thân lần này là một thai phụ.
Cần cổ hơi ngả về sau, Mộc Trà khẽ liếm môi khô khốc.
" Phép tắc không gian... Ngưng đọng... "
Toàn không gian chỉ còn lại tĩnh lặng, tiếng chuông từ nhà thờ cũng không còn nữa, giọt nước ngưng đọng bên bịch dịch truyền cũng lơ lửng lại giữa không trung.
[... ] Ký chủ vừa... Vừa làm gì vậy? Phép tắc không gian? Ngưng đọng...
Hệ thống run bần bật, nó vừa nhìn thấy cái gì thế?
" Cốt truyện. " Mộc Trà nhàn nhạt mở miệng.
Nhận được mệnh lệnh, hệ thống lập tức thi hành nhiệm vụ.
Nó phải hỏi ý kiến chủ nhân! Ký chủ bị trúng tà rồi!
[ Xác định truyền cốt truyện.... Đang loading... Loading thành công... ]
Mộc Trà hơi rũ mi, chậm rãi tiếp nhận cốt truyện.
Nguyên văn là một cuốn tiểu thuyết xuyên thời không, nữ chính tên nguyên tên là Mị Yêu, ở một thời không không tồn tại kia là một yêu hồ nắm giữ dược hồn tín nhân của vực hỗn mang.
Lần đó xảy ra chiến tranh giữa các vị thần với vực hỗn mang, Mị Yêu đương nhiên phải tham gia. Chẳng may cô ta bại trận, trùng hợp thay lúc đó lại bị cuốn vào hỗn loạn thời không, xuyên đến thế giới này, sống trong thân thể của Nhan Vy.
Nhan Vy này trước kia là một người ăn mặc xuề xoà, tuy là tiểu thư của một gia đình thượng lưu nhưng lại bị mọi người ghẻ lạnh. Từ thời điểm Mị Yêu xuyên vào thân thể, Nhan Vy kia hoàn toàn thay đổi, câu hồn đoạt phách của không ít nam nhân, trong đó có Dịch Giản, cuối cùng đạp đổ nữ chính, ở bên nam chính, sống một đời an nhàn thảnh thơi trong nhung lụa và sự ngưỡng mộ của trăm vạn người.
Thế giới này vốn là một thế giới tiểu thuyết, nữ chính vốn là Kỷ An Nhiên - con gái của một gia đình trung lưu, nhưng Mị Yêu xuyên tới đã trực tiếp thủ tiêu nữ chính ngay trong ngày đầu tiên, từ đó chính thức trở thành nữ chính giả, hoành hành bốn phương.
Nguyên chủ tên Mễ Bối Ly, là một đứa trẻ mô côi cha mẹ, từ nhỏ đã được nhà họ Dịch mua về để nuôi dưỡng làm con dâu. Mễ Bối Ly kết hôn với Dịch Giản, cuộc sống vô cùng không tốt. Dịch Giản vốn không thích Mễ Bối Ly, nhưng gia đình ép buộc hắn, hắn cũng phải chiều lòng.
Cuộc hôn nhân của Mễ Bối Ly và Dịch Giản coi như cũng không đến nỗi nào, nhưng kể từ khi Nhan Vy kia xuất hiện, tất cả đã đổi thay.
Dịch Giản chỉ là một nam phụ trong tiểu thuyết, đơn thuần chỉ làm một cái bàn đạp để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, chính vì vậy nên kết cục cũng không quá tốt đẹp.
Mễ Bối Ly vốn bản tính đơn thuần, hơn nữa còn thực tâm thích Dịch Giản nhưng con người này độc ác vô tình, nhẫn tâm đứng nhìn con của mình chết trong sự cầu khẩn của nguyên chủ.
Nhan Vy kia và Dịch Giản vẫn còn đang mập mập mờ mờ, mà Mễ Bối Ly lại là thai phụ.
Thời điểm hiện tại là thời điểm Nhan Vy đến nhà của Dịch Giản chơi, hắn bảo Mễ Bối Ly làm cơm mời khách, chẳng may Mễ Bối Ly lại lỡ làm nhiều món có ớt, Nhan Vy kia bị dị ứng, ăn vào lập tức nổi mẩn đỏ khắp người. Dịch Giản sót cho người trong lòng, một bạt tai giáng xuống khiến Mễ Bối Ly té, bụng đập vào thành ghế mà sinh non.
Đứa trẻ vốn là một bé gái, thời gian tám tháng qua phát triển cũng không quá tốt, vì một lần đụng này mà sinh non, cơ thể yếu nhược, hô hấp không thông còn mất máu quá nhiều khiến cho qua đời.
Nhóm máu của đứa trẻ vốn là nhóm máu AB, vừa vặn trùng khớp với nhóm máu của Dịch Giản kia. Kho máu của bệnh viện đã hết nhóm máu này, chỉ có thể trong thời gian ngắn tìm được người có nhóm máu AB để nhờ người đó tiếp máu.
Dịch Giản không muốn có đứa con này, chính vì vậy nên khi Mễ Bối Ly đến cầu xin hắn hiến máu thì hắn đã từ chối, hơn nữa còn phũ phàng giáng xuống một bạt tai. Mễ Bối Ly vừa sinh xong chưa được hai ngày, cả cơ thể yếu nhược mà ngất đi.
Thời điểm hiện tại, đứa con của Mễ Bối Ly đã chết.
Sau đó Mễ Bối Ly không chịu được cú sốc mất con mà đến điên cuồng tấn công Dịch Giản và Nhan Vy, cuối cùng làm bị thương cánh tay Nhan Vy.
Mễ Bối Ly bị Dịch Giản nhốt trong bệnh viện tâm thần, ba năm sau đó thần trí đã không ổn định, nhìn thấy ảo giác đứa con của mình đi xung quanh trên sân thượng, cuối cùng ngã từ tầng sáu bệnh viện tâm thần xuống mà chết.
Mộc Trà khẽ thở dài một hơi, ánh mắt rũ xuống.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách Mễ Bối Ly nhìn lầm người, sai một bước, lạc một phương...
Thời điểm hiên tại đứa trẻ đã chết trong lồng kính vì thiếu máu, Mộc Trà cũng không có cách nào để cứu...
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Hoạ địa vi lao*. ]
Hoạ địa... Vi lao?
Cần cổ hơi ngả về sau, Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt.
Hoạ địa vi lao...
" Chỉ cần là bản thân không thoát ra được... Thì trong trời đất này, nơi đâu cũng là lao tù... "
_____
Chú thích:
* Hoạ địa vi lao:
- Hoạ: Vẽ
- Địa: Đất
- Vi: Làm
- Lao: Lao tù, ngục tù, nhà giam.
Hoạ địa vi lao: Tự vẽ một vòng tròn dưới đất, tự mình đứng vào, tự coi như bị giam, không bước chân ra khỏi vòng tròn đó.
Ý nghĩa: Ngụ ý của câu này là tự mình chịu đau thương, tự mình giam cầm, tự làm khổ mình, rõ ràng có thể bước ra, nhưng là do bản thân chẳng đành.
Bình luận facebook