Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Khương Ý Vệ kẽo kẹt mở cửa, hắn chậm rãi đi vào trong, nữ tử nghiêm chỉnh ngồi trên giường lớn, hỷ phục đỏ đã sớm bị nàng bóp đến nhăn nhúm.
Hắn tiến lại, dùng gậy vàng nhỏ khẽ tháo khăn che đầu ra phía sau, nàng đến ngẩng mặt cũng chưa từng ngẩng, quật cường cắn chặt môi, nói: " Vương thượng, người hà tất phải làm như vậy? Hân Nghiên luôn tự hỏi bản thân có chỗ nào tốt lại lọt được vào mắt người? "
" Dựa vào nàng là Trình Hân Nghiên " Khương Ý Vệ trầm giọng đáp, giọng hắn thực ma mị đến nhân tâm khuấy đảo.
Nữ nhân trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, kéo lên nụ cười thê lương hơn cả khóc, nàng trầm giọng, đưa hai bàn tay lên giữ gương mặt tuyệt diễm của hắn, nói: " Ngươi vì cái gì lừa dối ta? Lưu Diên? Khương Ý Vệ? Trình Hân Nghiên nên gọi người bằng cái tên nào đây thưa vương thượng? "
Đồng tử mở lớn một vòng, Khương Ý Vệ nhìn người trước mắt, trên mặt nàng đã sớm không còn sự quật cường trước đây hắn luôn thấy, hiện tại chỉ còn lại một mảnh cô tịch.
Ánh mắt nàng sâu không thấy đáy, có chăng chỉ thấy một mảnh gương lớn sớm đã vỡ vụn, Khương Ý Vệ không kịp suy nghĩ, ôm nàng vào lòng
" Xin lỗi, xin lỗi, nàng đừng khóc nữa... "
" Ta đợi ngươi 5 năm, chờ ngươi 5 năm, chờ ngươi thực hiện lời hứa với ta, sau đó thì sao? Ngươi dẫn quân xâm chiếm Bắc Thần, nhân dân rơi vào lầm than, ai là người hứa cùng ta an dân thiên hạ? Ai là người hứa cùng ta ngao du bốn phương? Đó là Lưu Diên, không phải Khương Ý Vệ "
Mạnh tay lau đi nước mắt, cô quật cường đẩy Khương Ý Vệ ra, nhanh chân đến chỗ bàn lớn, cầm thêm một ly rượu, đi đến đặt vào tay hắn, nói: " Vương thượng, thiên trường địa cửu! "
Khương Ý Vệ nhìn ly ngọc rót đầy rượu bị nàng đẩy vào trong tay, áng nước khẽ sóng sánh một đợt, tâm hắn hiện đã nổi lên như bão.
Từ nhỏ Khương Ý Vệ đã là thái tử, đăng cơ trở thành vua, hắn thấy nhiều việc, có được quá nhiều, muốn có cái gì đều rất dễ dàng, hắn dễ dàng có được nàng, giống như một miếng bánh có độc, dễ dàng công phá cánh cửa tình cảm đóng chặt mà hắn không chút nào đề phòng, nhưng nếu như chỉ như vậy, làm một vật dễ dàng có được trong mắt Khương Ý vệ, có lẽ tốn thời gian cả đời kiên trì ở bên hắn cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Khương Ý Vệ có chăng cũng chỉ vì một đoạn tình cảm vương vấn không thành mới có chấp niệm lớn như vậy, nhưng có rồi hắn nhất định sẽ không một lòng hướng tới nữa, Mộc Trà híp mắt nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh, nam nhân này luôn tâm niệm rằng hắn phải bình định giang sơn, vạn vật chúng sinh phải cúi đầu trước hắn, tôn kính, sùng nịnh là những gì nam nhân này muốn.
Thực hư để công lược nhân vật này nghĩ đến cũng lạ, cho dù một đoạn tình cảm thời niên thiếu cũng sẽ mờ nhạt đi theo thời gian.
Cái không có luôn là cái đáng trân trọng nhất!
Ái tình là gì mà đòi so với thiên trường địa cửu?
Một kiếp người nhỏ bé làm sao bì được với giang sơn?
Mộc Trà không tin thế gian còn kẻ vì tình quên nghiệp, lại càng không tin một chấp niệm vốn có ngay từ đầu sẽ vì người mà thay đổi...
_______
Cung Lạc Dương nằm phía sau tây hồ Uyển Các, khung cảnh đẹp vô cùng, vị trí cũng thuận lợi, đây là tẩm cung của Mộc Trà.
Thiên Minh quốc không có hoàng hậu, vị trí cao nhất là của Hy quý phi - Trình Hân Nghiên, bên dưới cũng có không ít phi tử nhưng Khương Ý Vệ cũng chưa từng nhìn đến dù chỉ một lần, hắn ngoài triều chính cũng chỉ tới chỗ Hy quý phi, ngày nào cũng tới!
Trời hôm nay thoáng mát, Mộc Trà đem đàn ra, ngồi dưới gốc anh thảo, đàn một khúc " Lữ khách qua thời gian ", say mê đến độ người đến cũng không biết.
Khương Ý Vệ đi đến trước cửa cung lớn, người bên cạnh định hô một tiếng thì bị hắn ngăn lại, chậm rãi tiến vào không tiếng động, hắn lặng lẽ đứng một bên nhìn nàng gảy đàn.
Còn nhớ " Lữ khách qua thời gian " là bản độc tấu mà nàng thích nhất, lần đó nàng hỏi hắn: " Lữ khách qua thời gian, rời đi quên lối về, liệu rằng sau này người có quên ta hay không? "
Nàng đã hỏi hắn vậy, hắn nói hắn sẽ không quên, tâm giao động, nàng vì cái gì mà hỏi như vậy?
Khương Ý Vệ không biết, chính bản thân hắn cũng không biết bản thân hiện tại đang muốn điều gì, hắn phân vân, mong ước của hắn là thống nhất thiên hạ, hắn cũng muốn nàng ở bên cạnh hắn.
Trình Hân Nghiên, ba chữ này Khương Ý Vệ khắc vào tâm can, nhìn đến nữ tử bên cạnh vẫn luôn hiện hữu trước mặt hắn, nhưng hắn hiện tại biết tâm can nàng sớm đã chết theo Lưu Diên rồi.
Hắn tiến lại, dùng gậy vàng nhỏ khẽ tháo khăn che đầu ra phía sau, nàng đến ngẩng mặt cũng chưa từng ngẩng, quật cường cắn chặt môi, nói: " Vương thượng, người hà tất phải làm như vậy? Hân Nghiên luôn tự hỏi bản thân có chỗ nào tốt lại lọt được vào mắt người? "
" Dựa vào nàng là Trình Hân Nghiên " Khương Ý Vệ trầm giọng đáp, giọng hắn thực ma mị đến nhân tâm khuấy đảo.
Nữ nhân trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, kéo lên nụ cười thê lương hơn cả khóc, nàng trầm giọng, đưa hai bàn tay lên giữ gương mặt tuyệt diễm của hắn, nói: " Ngươi vì cái gì lừa dối ta? Lưu Diên? Khương Ý Vệ? Trình Hân Nghiên nên gọi người bằng cái tên nào đây thưa vương thượng? "
Đồng tử mở lớn một vòng, Khương Ý Vệ nhìn người trước mắt, trên mặt nàng đã sớm không còn sự quật cường trước đây hắn luôn thấy, hiện tại chỉ còn lại một mảnh cô tịch.
Ánh mắt nàng sâu không thấy đáy, có chăng chỉ thấy một mảnh gương lớn sớm đã vỡ vụn, Khương Ý Vệ không kịp suy nghĩ, ôm nàng vào lòng
" Xin lỗi, xin lỗi, nàng đừng khóc nữa... "
" Ta đợi ngươi 5 năm, chờ ngươi 5 năm, chờ ngươi thực hiện lời hứa với ta, sau đó thì sao? Ngươi dẫn quân xâm chiếm Bắc Thần, nhân dân rơi vào lầm than, ai là người hứa cùng ta an dân thiên hạ? Ai là người hứa cùng ta ngao du bốn phương? Đó là Lưu Diên, không phải Khương Ý Vệ "
Mạnh tay lau đi nước mắt, cô quật cường đẩy Khương Ý Vệ ra, nhanh chân đến chỗ bàn lớn, cầm thêm một ly rượu, đi đến đặt vào tay hắn, nói: " Vương thượng, thiên trường địa cửu! "
Khương Ý Vệ nhìn ly ngọc rót đầy rượu bị nàng đẩy vào trong tay, áng nước khẽ sóng sánh một đợt, tâm hắn hiện đã nổi lên như bão.
Từ nhỏ Khương Ý Vệ đã là thái tử, đăng cơ trở thành vua, hắn thấy nhiều việc, có được quá nhiều, muốn có cái gì đều rất dễ dàng, hắn dễ dàng có được nàng, giống như một miếng bánh có độc, dễ dàng công phá cánh cửa tình cảm đóng chặt mà hắn không chút nào đề phòng, nhưng nếu như chỉ như vậy, làm một vật dễ dàng có được trong mắt Khương Ý vệ, có lẽ tốn thời gian cả đời kiên trì ở bên hắn cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Khương Ý Vệ có chăng cũng chỉ vì một đoạn tình cảm vương vấn không thành mới có chấp niệm lớn như vậy, nhưng có rồi hắn nhất định sẽ không một lòng hướng tới nữa, Mộc Trà híp mắt nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh, nam nhân này luôn tâm niệm rằng hắn phải bình định giang sơn, vạn vật chúng sinh phải cúi đầu trước hắn, tôn kính, sùng nịnh là những gì nam nhân này muốn.
Thực hư để công lược nhân vật này nghĩ đến cũng lạ, cho dù một đoạn tình cảm thời niên thiếu cũng sẽ mờ nhạt đi theo thời gian.
Cái không có luôn là cái đáng trân trọng nhất!
Ái tình là gì mà đòi so với thiên trường địa cửu?
Một kiếp người nhỏ bé làm sao bì được với giang sơn?
Mộc Trà không tin thế gian còn kẻ vì tình quên nghiệp, lại càng không tin một chấp niệm vốn có ngay từ đầu sẽ vì người mà thay đổi...
_______
Cung Lạc Dương nằm phía sau tây hồ Uyển Các, khung cảnh đẹp vô cùng, vị trí cũng thuận lợi, đây là tẩm cung của Mộc Trà.
Thiên Minh quốc không có hoàng hậu, vị trí cao nhất là của Hy quý phi - Trình Hân Nghiên, bên dưới cũng có không ít phi tử nhưng Khương Ý Vệ cũng chưa từng nhìn đến dù chỉ một lần, hắn ngoài triều chính cũng chỉ tới chỗ Hy quý phi, ngày nào cũng tới!
Trời hôm nay thoáng mát, Mộc Trà đem đàn ra, ngồi dưới gốc anh thảo, đàn một khúc " Lữ khách qua thời gian ", say mê đến độ người đến cũng không biết.
Khương Ý Vệ đi đến trước cửa cung lớn, người bên cạnh định hô một tiếng thì bị hắn ngăn lại, chậm rãi tiến vào không tiếng động, hắn lặng lẽ đứng một bên nhìn nàng gảy đàn.
Còn nhớ " Lữ khách qua thời gian " là bản độc tấu mà nàng thích nhất, lần đó nàng hỏi hắn: " Lữ khách qua thời gian, rời đi quên lối về, liệu rằng sau này người có quên ta hay không? "
Nàng đã hỏi hắn vậy, hắn nói hắn sẽ không quên, tâm giao động, nàng vì cái gì mà hỏi như vậy?
Khương Ý Vệ không biết, chính bản thân hắn cũng không biết bản thân hiện tại đang muốn điều gì, hắn phân vân, mong ước của hắn là thống nhất thiên hạ, hắn cũng muốn nàng ở bên cạnh hắn.
Trình Hân Nghiên, ba chữ này Khương Ý Vệ khắc vào tâm can, nhìn đến nữ tử bên cạnh vẫn luôn hiện hữu trước mặt hắn, nhưng hắn hiện tại biết tâm can nàng sớm đã chết theo Lưu Diên rồi.
Bình luận facebook