Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Thiên hoàng chiếu mệnh, bình định yên dân, nay liên hôn cùng Thiên Minh quốc, Cửu công chúa Trình Hân Nghiên tài sắc vẹn toàn, song đấu độc hợp, nay thừa lệnh liên hôn với Thiên Minh quốc, khâm thử! "
" Nữ nhi tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế " Mộc Trà quỳ xụp xuống đất, đưa hai tay lên nhận thánh chỉ.
Công công tổng quản rời đi, Mộc Trà đem chiếu chỉ đặt trên bàn lớn, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cô chờ ngày này mười sáu năm rồi, tốt, tốt, rất tốt!
Khương Ý Vệ thực sự đã gửi sớ liên hôn, tuy nhiên hiện tại sẽ không giống như nguyên tác nữa, lần này gả đi thực sự là cửu công chúa Bắc Thần quốc!
Thời điểm xuất giá đến Thiên Minh quốc là nửa tháng sau, Mộc Trà đã chuẩn bị một cái kịch bản lớn từ cách đây hai năm.
" Công chúa, người thực sự phải đi sao? " Tiểu Nhã ở bên cạnh đột nhiên khóc lớn
Mộc Trà kéo lên nụ cười, ánh mắt có chút thê lương, nhẹ giọng nói: " Chiến sự biên cương cấp bách, thân là công chúa Bắc Thần quốc, ta sẽ không chối từ nghĩa vụ của bản thân "
" Người từ nhỏ đã chưa từng chịu khổ, liệu tới nơi kia sẽ an nhàn hay sao? "
" Trình Hân Nghiên cũng không yếu đuối như vậy, ngươi nói xem lê dân bách tính quan trọng hay một cái mạng nhỏ của ta quan trọng? " đem ly trà nhấp nhẹ, Mộc Trà lưu luyến vuốt ve ngọc bội trong tay
Tiểu Nhã không đáp, nàng ta hiểu công chúa hiện tại đang nghĩ điều gì, nhưng còn người thì sao? Người sẽ thực ổn sao?
Mộc Trà nói xong trực tiếp đi ngủ, nước cờ này cô nắm chắc trong lòng bàn tay rồi!
_______
Thời gian nửa tháng qua đi, Vương tử cùng quốc sư Thiên Minh quốc sớm đã đến, mang theo không ít báu vật, hôm này là ngày đại sự.
Toàn bộ nhân dân Bắc Thần đều biết hôm nay là ngày Cửu công chúa Bắc Thần quốc xuất giá đến Thiên Minh quốc, muôn dân cũng hiểu nàng làm vậy vì cái gì.
Người người đều biết Trình Hân Nghiên sớm đã có ý trung nhân trong lòng, mối tình của nàng của Lưu Diên lưu truyền vạn dặm, người đời ca tụng là mối tình đẹp nhất thiên cổ, chỉ tiếc Lưu Diên đột nhiên biến mất, còn Trình Hân Nghiên sau đó chưa từng quên, vẫn luôn tìm kiếm bạch nguyệt quang* năm đó...
Đoàn xe hỷ đỏ rực rời khỏi hoàng thành Bắc Thần quốc, hoàng đế cùng hoàng hậu lưu luyến nhìn xa đến tận khi đoàn xe khuất bóng.
Thành trì trước đó còn hỷ y đỏ rực, chốc lát đã vang lên tiếng ca tụng.
" Cửu cửu a cửu cửu
Tình nặng vân thiên, rời mái chèo
Cửu cửu a cửu cửu
Nàng vì giang sơn sớm quên mình "
________
Đi hơn một tuần, cuối cùng cũng đặt chân đến trước Thiên Minh quốc, Mộc Trà híp mắt nhìn ra ngoài, cô nhẹ giọng hô một tiếng: " Dừng xe "
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, Mộc Trà đi xuống, đừng trước đất Thiên Minh quốc chỉ còn cách một tầm với, nhìn về phía Bắc Thần quốc chỉ cách một ngón tay, cô nâng giá y đỏ tiến bước tới.
Dao nhỏ khẽ giơ lên, rạch vào đầu ngón tay đỏ thành một đường, máu tươi chậm rãi nhỏ giọt xuống đất.
" Công chúa! " Quốc sư kêu thất thanh một tiếng, ngay lập tức tiến tới.
" Mời quốc sư dừng bước! " Tô tướng quân lập tức chặn lại, hắn nói: " Đây là nghi lễ của Bắc Thần quốc, phiền quốc sư đây không cản trở! "
Mộc Trà không quan tâm lắm, ba giọt máu nhỏ xuống đất vàng, tay khẽ giơ lên, cô nhảy một điệu " Vong xuyên " sau mới chậm rãi trở lại xe ngựa.
" Tiếp tục khởi hành đi "
Đoàn xe hỷ tiếp tục lăn bánh, cổng thành lớn dần hiện hữu trước mặt, trước cổng treo không ít lụa đỏ, nhìn cũng thực xinh đẹp.
Khương Ý Vệ sớm đã chờ ở cổng thành, sau đó lập tức đưa đoàn xe vào bên trong.
Hôn lễ diễn ra vào ngày hôm sau, cô cũng chỉ được sắc phong một vị trí quý phi
Mộc Trà cũng không vội, đêm hỷ? Vậy thì cứ hỷ đi!
[ Ký chủ có muốn sử dụng đạo cụ thế thân không? ]
" Sử dụng "
______
" Cửu cửu a cửu cửu
Tình nặng vân thiên, rời mái chèo
Cửu cửu a cửu cửu
Nàng vì giang sơn sớm quên mình "
- Dành cho nàng nào tạm thời chưa hiểu nghĩa câu " Tình nặng vân thiên rời mái chèo " thì:
+ Cửu cửu: Ý chỉ cửu công chúa Bắc Thần quốc
+ Vân thiên: Nghĩa là mây trời, ý chỉ tình cảm sớm đã thuần khiết không vướng bụi trần, sớm đã nhiều như mây trên trời
+ Rời mái chèo: Ý chỉ người nam nhân là mái chèo sớm đã rời đi, biệt tăm biệt tích nhưng nữ nhân vẫn ngốc nghếch chờ đợi.
Chú thích:
* Bạch nguyệt quang: Nghĩa là ánh trăng sáng, ý chỉ mối tình đầu sâu nặng.
" Thiên hoàng chiếu mệnh, bình định yên dân, nay liên hôn cùng Thiên Minh quốc, Cửu công chúa Trình Hân Nghiên tài sắc vẹn toàn, song đấu độc hợp, nay thừa lệnh liên hôn với Thiên Minh quốc, khâm thử! "
" Nữ nhi tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế " Mộc Trà quỳ xụp xuống đất, đưa hai tay lên nhận thánh chỉ.
Công công tổng quản rời đi, Mộc Trà đem chiếu chỉ đặt trên bàn lớn, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cô chờ ngày này mười sáu năm rồi, tốt, tốt, rất tốt!
Khương Ý Vệ thực sự đã gửi sớ liên hôn, tuy nhiên hiện tại sẽ không giống như nguyên tác nữa, lần này gả đi thực sự là cửu công chúa Bắc Thần quốc!
Thời điểm xuất giá đến Thiên Minh quốc là nửa tháng sau, Mộc Trà đã chuẩn bị một cái kịch bản lớn từ cách đây hai năm.
" Công chúa, người thực sự phải đi sao? " Tiểu Nhã ở bên cạnh đột nhiên khóc lớn
Mộc Trà kéo lên nụ cười, ánh mắt có chút thê lương, nhẹ giọng nói: " Chiến sự biên cương cấp bách, thân là công chúa Bắc Thần quốc, ta sẽ không chối từ nghĩa vụ của bản thân "
" Người từ nhỏ đã chưa từng chịu khổ, liệu tới nơi kia sẽ an nhàn hay sao? "
" Trình Hân Nghiên cũng không yếu đuối như vậy, ngươi nói xem lê dân bách tính quan trọng hay một cái mạng nhỏ của ta quan trọng? " đem ly trà nhấp nhẹ, Mộc Trà lưu luyến vuốt ve ngọc bội trong tay
Tiểu Nhã không đáp, nàng ta hiểu công chúa hiện tại đang nghĩ điều gì, nhưng còn người thì sao? Người sẽ thực ổn sao?
Mộc Trà nói xong trực tiếp đi ngủ, nước cờ này cô nắm chắc trong lòng bàn tay rồi!
_______
Thời gian nửa tháng qua đi, Vương tử cùng quốc sư Thiên Minh quốc sớm đã đến, mang theo không ít báu vật, hôm này là ngày đại sự.
Toàn bộ nhân dân Bắc Thần đều biết hôm nay là ngày Cửu công chúa Bắc Thần quốc xuất giá đến Thiên Minh quốc, muôn dân cũng hiểu nàng làm vậy vì cái gì.
Người người đều biết Trình Hân Nghiên sớm đã có ý trung nhân trong lòng, mối tình của nàng của Lưu Diên lưu truyền vạn dặm, người đời ca tụng là mối tình đẹp nhất thiên cổ, chỉ tiếc Lưu Diên đột nhiên biến mất, còn Trình Hân Nghiên sau đó chưa từng quên, vẫn luôn tìm kiếm bạch nguyệt quang* năm đó...
Đoàn xe hỷ đỏ rực rời khỏi hoàng thành Bắc Thần quốc, hoàng đế cùng hoàng hậu lưu luyến nhìn xa đến tận khi đoàn xe khuất bóng.
Thành trì trước đó còn hỷ y đỏ rực, chốc lát đã vang lên tiếng ca tụng.
" Cửu cửu a cửu cửu
Tình nặng vân thiên, rời mái chèo
Cửu cửu a cửu cửu
Nàng vì giang sơn sớm quên mình "
________
Đi hơn một tuần, cuối cùng cũng đặt chân đến trước Thiên Minh quốc, Mộc Trà híp mắt nhìn ra ngoài, cô nhẹ giọng hô một tiếng: " Dừng xe "
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, Mộc Trà đi xuống, đừng trước đất Thiên Minh quốc chỉ còn cách một tầm với, nhìn về phía Bắc Thần quốc chỉ cách một ngón tay, cô nâng giá y đỏ tiến bước tới.
Dao nhỏ khẽ giơ lên, rạch vào đầu ngón tay đỏ thành một đường, máu tươi chậm rãi nhỏ giọt xuống đất.
" Công chúa! " Quốc sư kêu thất thanh một tiếng, ngay lập tức tiến tới.
" Mời quốc sư dừng bước! " Tô tướng quân lập tức chặn lại, hắn nói: " Đây là nghi lễ của Bắc Thần quốc, phiền quốc sư đây không cản trở! "
Mộc Trà không quan tâm lắm, ba giọt máu nhỏ xuống đất vàng, tay khẽ giơ lên, cô nhảy một điệu " Vong xuyên " sau mới chậm rãi trở lại xe ngựa.
" Tiếp tục khởi hành đi "
Đoàn xe hỷ tiếp tục lăn bánh, cổng thành lớn dần hiện hữu trước mặt, trước cổng treo không ít lụa đỏ, nhìn cũng thực xinh đẹp.
Khương Ý Vệ sớm đã chờ ở cổng thành, sau đó lập tức đưa đoàn xe vào bên trong.
Hôn lễ diễn ra vào ngày hôm sau, cô cũng chỉ được sắc phong một vị trí quý phi
Mộc Trà cũng không vội, đêm hỷ? Vậy thì cứ hỷ đi!
[ Ký chủ có muốn sử dụng đạo cụ thế thân không? ]
" Sử dụng "
______
" Cửu cửu a cửu cửu
Tình nặng vân thiên, rời mái chèo
Cửu cửu a cửu cửu
Nàng vì giang sơn sớm quên mình "
- Dành cho nàng nào tạm thời chưa hiểu nghĩa câu " Tình nặng vân thiên rời mái chèo " thì:
+ Cửu cửu: Ý chỉ cửu công chúa Bắc Thần quốc
+ Vân thiên: Nghĩa là mây trời, ý chỉ tình cảm sớm đã thuần khiết không vướng bụi trần, sớm đã nhiều như mây trên trời
+ Rời mái chèo: Ý chỉ người nam nhân là mái chèo sớm đã rời đi, biệt tăm biệt tích nhưng nữ nhân vẫn ngốc nghếch chờ đợi.
Chú thích:
* Bạch nguyệt quang: Nghĩa là ánh trăng sáng, ý chỉ mối tình đầu sâu nặng.