Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 320
Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
"Tới phòng tôi lấy áo khoác tới đây."
Đằng sau là thanh âm của Trình Sơ Yến.
Vân Phiếm Phiếm quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào mà hắn đã đứng ở phía sau cô.
Hắn quay ngang sườn mặt ra phía cô, nói chuyện với người giúp việc bên cạnh.
Người giúp việc lập tức đáp lời, nhanh chóng đi lên lầu.
Lúc sau hắn mới quay đầu nói với Vân Phiếm Phiếm: "Nơi này không bắt được xe, em bảo tài xế trong nhà đưa cô về."
Thiếu niên vô cùng săn sóc hiểu chuyện, cũng không khiến cho người ta có loại cảm giác tùy tiện vô lễ.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy đãi ngộ hắn dành cho mình tốt hơn quá nhiều so với những gia sư trước đó.
May là ngay từ lúc đầu cô không tỏ ra bị dọa.
Trong đầu nghĩ như vậy, ngoài miệng Vân Phiếm Phiếm không biết phải nói sao liền nói thẳng.
"Thì ra làm gia sư lại có lợi như vậy."
Sau đó liền thấy biểu cảm thiếu niên hơi thay đổi.
Một lúc lâu sau, Trình Sơ Yến cũng cười theo, hắn chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Không, là làm gia sư cho em có lợi."
Lúc này, người giúp việc đã cầm quần áo đi xuống.
Trình Sơ Yến nhận lấy, đi về phía trước hai bước.
Thuần thục mặc vào cho Vân Phiếm Phiếm, lại giúp cô kéo khóa thật tốt.
Cô cảm thấy người mình ấm áp hơn rất nhiều.
Vân Phiếm Phiếm cầm lấy cô che mưa, bung ra, sau đó quay về phía Trình Sơ Yến phất phất tay, đang chuẩn bị đi thì bỗng nghe thấy Trình Sơ Yến đằng sau hỏi cô.
"Ngày mai cô sẽ tới nữa chứ?"
Ngữ khí mang theo một tia không xác định.
Vân Phiếm Phiếm gật đầu: "Ừm."
Thiếu niên lập tức nở nụ cười, cười tới câu nhân.
Vân Phiếm Phiếm xoay người rời đi.
Trình Sơ Yến đứng ở cửa, mắt nhìn thấy cô lên xe, thẳng tới khi cửa kính chặn lấy gương mặt cô thì hắn mới vào nhà.
Bước chân hắn nhẹ nhàng đi lên lầu, đám người hầu không nhìn thấy mặt hắn, nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn đang vui vẻ.
Nội tâm mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng vị thiếu gia này sẽ không nổi giận với các cô, nhìn cũng rất đẹp trai, bất quá có đôi khi nhìn hắn, không biết vì sao lại cảm thấy rất khó chịu.
Giống như là cổ bị thứ gì đó bóp chặt.
Một hơi còn chưa hít vào thì Trình Sơ Yến đã gần tới lầu hai bỗng nhiên dừng lại.
Hắn chống tay ở trên lan can, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Thần kinh đám người hầu bắt đầu căng chặt lên.
Trình Sơ Yến nói: "Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, các người hẳn là rõ rồi chứ?"
Một đám người vội vàng gật đầu.
Lúc này hắn mới nở nụ cười, xoay người đi vào phòng.
Sách giáo khoa trên bàn vẫn còn đang mở, Trình Sơ Yến nhìn chữ phía trên, trong đầu liền hiện lên thanh âm của cô.
Thanh âm vô cùng ôn nhu, không hề có nửa phần thiếu kiên nhẫn.
"Cô có thể kiên trì bao lâu đây?"
Hắn cau mày, bộ dáng có chút khổ sở.
"Tôi sẽ khiến cô ở lại lâu một chút."
Thiếu niên bỗng nhiên trở nên cao hứng.
Hắn gập sách lại, đi tới trước giá sách, xếp gọn vào một chỗ.
Vân Phiếm Phiếm không bảo tài xế đưa thẳng về nhà mà bảo hắn dừng lại ở một quán bán trái cây gần đó.
Nguyễn Trúc đã ho mấy ngày nay rồi, cô muốn mua chút lê về nấu, hẳn là có tác dụng.
Sau khi mua xong, cô cầm theo túi chuẩn bị đi thì lại nghe được tiếng còi xe.
Cô nhìn về phía bên kia đường, thấy cửa sổ xe hạ xuống, tài xế Trình gia gọi cô: "Tiểu thư mua xong rồi sao? Mau lên đi."
Vân Phiếm Phiếm nào nghĩ tài xế vẫn còn đứng đó chưa đi, đành phải lên xe.
"Ừm, tài xế Trình gia cũng quá có trách nhiệm đi."
Tiểu Bạch Thái đáp: "Như vậy thì ký chủ không cần phải đi bộ nữa."
Tài xế đưa cô tới dưới lầu, cô cũng nói một tiếng cảm ơn.
Tài xế lập tức có vẻ mặt sợ hãi: "Không khách khí không khách khí, là nhiệm vụ của tôi."
Hắn là một người thông minh, trước kia gia sư tới nhiều như vậy mà chưa từng thấy thiếu gia bảo hắn đưa ai về.
Lúc này thiếu gia đã căn dặn, vậy chứng tỏ là đối phương nhất định rất quan trọng với cậu ấy.
#Do not reup#
--------------------------------
"Tới phòng tôi lấy áo khoác tới đây."
Đằng sau là thanh âm của Trình Sơ Yến.
Vân Phiếm Phiếm quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào mà hắn đã đứng ở phía sau cô.
Hắn quay ngang sườn mặt ra phía cô, nói chuyện với người giúp việc bên cạnh.
Người giúp việc lập tức đáp lời, nhanh chóng đi lên lầu.
Lúc sau hắn mới quay đầu nói với Vân Phiếm Phiếm: "Nơi này không bắt được xe, em bảo tài xế trong nhà đưa cô về."
Thiếu niên vô cùng săn sóc hiểu chuyện, cũng không khiến cho người ta có loại cảm giác tùy tiện vô lễ.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy đãi ngộ hắn dành cho mình tốt hơn quá nhiều so với những gia sư trước đó.
May là ngay từ lúc đầu cô không tỏ ra bị dọa.
Trong đầu nghĩ như vậy, ngoài miệng Vân Phiếm Phiếm không biết phải nói sao liền nói thẳng.
"Thì ra làm gia sư lại có lợi như vậy."
Sau đó liền thấy biểu cảm thiếu niên hơi thay đổi.
Một lúc lâu sau, Trình Sơ Yến cũng cười theo, hắn chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Không, là làm gia sư cho em có lợi."
Lúc này, người giúp việc đã cầm quần áo đi xuống.
Trình Sơ Yến nhận lấy, đi về phía trước hai bước.
Thuần thục mặc vào cho Vân Phiếm Phiếm, lại giúp cô kéo khóa thật tốt.
Cô cảm thấy người mình ấm áp hơn rất nhiều.
Vân Phiếm Phiếm cầm lấy cô che mưa, bung ra, sau đó quay về phía Trình Sơ Yến phất phất tay, đang chuẩn bị đi thì bỗng nghe thấy Trình Sơ Yến đằng sau hỏi cô.
"Ngày mai cô sẽ tới nữa chứ?"
Ngữ khí mang theo một tia không xác định.
Vân Phiếm Phiếm gật đầu: "Ừm."
Thiếu niên lập tức nở nụ cười, cười tới câu nhân.
Vân Phiếm Phiếm xoay người rời đi.
Trình Sơ Yến đứng ở cửa, mắt nhìn thấy cô lên xe, thẳng tới khi cửa kính chặn lấy gương mặt cô thì hắn mới vào nhà.
Bước chân hắn nhẹ nhàng đi lên lầu, đám người hầu không nhìn thấy mặt hắn, nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn đang vui vẻ.
Nội tâm mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng vị thiếu gia này sẽ không nổi giận với các cô, nhìn cũng rất đẹp trai, bất quá có đôi khi nhìn hắn, không biết vì sao lại cảm thấy rất khó chịu.
Giống như là cổ bị thứ gì đó bóp chặt.
Một hơi còn chưa hít vào thì Trình Sơ Yến đã gần tới lầu hai bỗng nhiên dừng lại.
Hắn chống tay ở trên lan can, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Thần kinh đám người hầu bắt đầu căng chặt lên.
Trình Sơ Yến nói: "Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, các người hẳn là rõ rồi chứ?"
Một đám người vội vàng gật đầu.
Lúc này hắn mới nở nụ cười, xoay người đi vào phòng.
Sách giáo khoa trên bàn vẫn còn đang mở, Trình Sơ Yến nhìn chữ phía trên, trong đầu liền hiện lên thanh âm của cô.
Thanh âm vô cùng ôn nhu, không hề có nửa phần thiếu kiên nhẫn.
"Cô có thể kiên trì bao lâu đây?"
Hắn cau mày, bộ dáng có chút khổ sở.
"Tôi sẽ khiến cô ở lại lâu một chút."
Thiếu niên bỗng nhiên trở nên cao hứng.
Hắn gập sách lại, đi tới trước giá sách, xếp gọn vào một chỗ.
Vân Phiếm Phiếm không bảo tài xế đưa thẳng về nhà mà bảo hắn dừng lại ở một quán bán trái cây gần đó.
Nguyễn Trúc đã ho mấy ngày nay rồi, cô muốn mua chút lê về nấu, hẳn là có tác dụng.
Sau khi mua xong, cô cầm theo túi chuẩn bị đi thì lại nghe được tiếng còi xe.
Cô nhìn về phía bên kia đường, thấy cửa sổ xe hạ xuống, tài xế Trình gia gọi cô: "Tiểu thư mua xong rồi sao? Mau lên đi."
Vân Phiếm Phiếm nào nghĩ tài xế vẫn còn đứng đó chưa đi, đành phải lên xe.
"Ừm, tài xế Trình gia cũng quá có trách nhiệm đi."
Tiểu Bạch Thái đáp: "Như vậy thì ký chủ không cần phải đi bộ nữa."
Tài xế đưa cô tới dưới lầu, cô cũng nói một tiếng cảm ơn.
Tài xế lập tức có vẻ mặt sợ hãi: "Không khách khí không khách khí, là nhiệm vụ của tôi."
Hắn là một người thông minh, trước kia gia sư tới nhiều như vậy mà chưa từng thấy thiếu gia bảo hắn đưa ai về.
Lúc này thiếu gia đã căn dặn, vậy chứng tỏ là đối phương nhất định rất quan trọng với cậu ấy.
Bình luận facebook