Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tĩnh vương đến —— "
"Đoan vương đến —— "
Âm thanh bén nhọn của thái giám truyền đến, hai vị vương gia lần lượt bước vào điện, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, có lẽ cũng không biết hôm nay đến đây có chuyện gì.
"Vinh vương đến —— "
Thiếu niên bạch y đi qua đại điện, nếu như không phải giữa hai đầu lông mày mang theo vài phần lệ khí không thuộc về cái tuổi này, thì kỳ thật Vinh vương cũng là một mỹ thiếu niên.
"Sao không ai nói lời nào thế?" Vinh vương vừa tiến vào liền đánh vỡ trầm mặc: "Tam hoàng huynh, ngũ hoàng huynh."
"Bát hoàng đệ."
Đoan vương lắc đầu: "Chúng ta làm sao có thể so sánh với bát hoàng đệ được."
"Tam hoàng huynh." Tĩnh vương thấp giọng nhắc nhở.
Đoan vương lập tức ngừng lại, nịnh nọt Vinh vương vài câu.
Trong mấy vị vương gia này, cũng chỉ có Vinh vương có thể tùy ý làm bậy.
Ai bảo y là thân đệ của Hoàng đế chứ.
Những vương gia như bọn họ, vốn nên trở về đất phong sau khi Hoàng đế đăng cơ, nhưng bây giờ toàn bộ vẫn ở trong kinh thành.
Hoàng đế nói cái gì mà luyến tiếc huynh đệ ở cách xa nhau ngàn dặm.
Kì thật cũng chỉ là biến tướng để giam lỏng mà thôi.
"Lục vương gia đến —— "
"Lục hoàng huynh tới." Vinh vương đối với Yến Quy, rõ ràng hứng thú hơn so với các vương gia khác rất nhiều.
Sơ Tranh nhìn về phía cửa điện, thiếu niên mang theo ngọn đèn tiến đến, gió lạnh từ cửa thổi vào trong điện, làm vạt áo thêu ám văn tung bay, bàn tay hắn nhô ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng đè lại áo choàng.
Ngón tay thon dài như ngọc trúc, vừa vặn bị ngọn đèn chiếu vào, như càng lộ ra vẻ trong sáng.
Nhưng xung quanh hắn quá yên tĩnh.
Giống như đang bị giam hãm ở một thế giới khác.
Thế giới kia tĩnh mịch yên ắng, không ai có thể làm bạn cùng hắn.
Thiếu niên chậm rãi đi vào đại điện, dưới ánh mắt hứng thú dạt dàu của Vinh vương, lên tiếng: "Tam hoàng huynh, ngũ hoàng huynh, bát hoàng đệ."
"Lục hoàng huynh, ngươi tới thật chậm." Vinh vương cười híp mắt nói: "Có phải đi chậm giống như mấy cô nương không?"
Đối mặt với ngôn từ không chút hảo ý của Vinh vương, thiếu niên chỉ trầm mặc.
Vinh Vương bĩu môi: "Không bằng ngươi đến ngồi cùng các nàng đi, dù sao ngươi và các nàng cũng không có gì khác biệt, tam hoàng huynh và ngũ hoàng huynh nói xem, có phải không?"
Đoan vương và Tĩnh vương bị điểm tên gượng cười phụ họa.
Đám đại thần còn lại ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhóm cung nhân lập tức sắp xếp chỗ ngồi cẩn thận cho thiếu niên ở bên cạnh Sơ Tranh.
Thế này quả nhiên là muốn để hắn nổi bật nhất giữa đám nữ quyến.
Vinh vương còn cười hì hì vỗ tay tán thưởng.
Kiểu nhục nhã này, làm các đại thần đối diện đều lộ ra thần sắc không đành lòng, nhưng chuyện của hoàng gia, bọn họ không tiện nói nhiều.
Áo choàng trên người thiếu niên được cung nhân cởi ra, hắn mặc một thân y phục tươi đẹp, tóc đen rũ xuống sau lưng như thác nước, có mấy sợi rơi trước người.
Ngọn đèn lay động làm nổi bật gương mặt thanh tuyển của hắn, mi như núi xa, đôi môi xinh đẹp như được họa bút tỉ mỉ phác ra.
Lúc hắn ngồi xuống, y phục hoa lệ tản ra, dường như càng tuyệt sắc hơn gấp nhiều lần so với các cô nương đang ngồi.
Có lẽ phát giác được ánh mắt của Sơ Tranh, nên thiếu niên hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười hảo hữu mềm mại.
Thiếu niên xinh đẹp như bức họa.
Mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều tuyệt sắc.
Cho dù ở trong thế giới sặc sỡ sắc màu, cũng có thể khiến người ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy hắn, lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
Nhưng mà ánh mắt của hắn làm Sơ Tranh không quá thoải mái.
Con ngươi màu nâu nhạt không có chút thần thái, làm gương mặt xinh đẹp cũng như mất đi ánh sáng, trở thành một vật chết.
Nhưng vẫn phải nhìn thật kỹ nha!!
Sơ Tranh thu tầm mắt lại.
Người này sao lại có sự khác biệt lớn so với những người khác như vậy chứ?
Một nam tử hán lớn lên đẹp như thế làm gì!
Lớn lên đẹp như vậy nhưng không có bối cảnh hậu trường vững chắc.
Không bằng hắc hóa luôn cho rồi.
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy khống chế suy nghĩ của mình một chút. 】 Vừa rồi khi thẻ người tốt bị bắt nạt, cô không lên tiếng trợ giúp cũng coi như xong đi, bây giờ cô lại còn muốn để người ta hắc hóa, sao cô cứ phát rồ lên như thế hả!
Ta cảm thấy suy nghĩ của ta rất tốt, không có bệnh.
【...】 Ký chủ luôn cảm thấy bản thân tốt đẹp thì làm sao chữa trị được, online chờ, rất cấp bách.
Thiếu niên thấy Sơ Tranh dời mắt, cũng thuận thế cúi đầu xuống.
"Lục hoàng huynh, xiêm y ta đưa cho ngươi, ngươi thích chứ?" Vinh vương ngồi đối diện, cười đến ngã trước ngã sau: "Ta đã biết rất xứng với Lục hoàng huynh mà, ngươi xem, Lục hoàng huynh ngươi có thể xinh đẹp hơn cả các cô nương kia."
Thiếu niên nhấp môi dưới, vừa định nói chuyện, thì nghe thấy bên kia vang lên một tiếng vang thật lớn.
Rầm ——
Cái bàn Vinh vương đang nằm sấp bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, cả người y từ giữa bàn cắm xuống đất, điểm tâm và trà rượu trên bàn đổ hết lên người.
Đồ sứ đập xuống đất vỡ vụn, rồi bay lên, rạch qua làn da trần trụi lộ ra ngoài của Vinh vương.
Yến Quy mơ hồ nhìn thấy không khí có ánh sáng đỏ chợt lóe lên, nhưng nhìn kỹ lại thì dường như đó chỉ là ảo giác của hắn.
Biến cố này làm mọi người trong điện đều bị dọa sợ, các cô nương dồn dập gục đầu xuống, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
"Bát hoàng đệ, ngươi không sao chứ?" Đoan vương đỡ Vinh vương dậy.
Trên người Vinh vương đầy nước trà và rượu đọng lại, chật vật không chịu nổi.
Vinh vương hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần, được Đoan vương đỡ dậy, mới cảm giác được đau đớn, đột nhiên hét to.
"Ai! Ai làm!!" Khuôn mặt Vinh vương dữ tợn.
"..."
Cái này ai làm chứ?
Vừa rồi tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, là cái bàn đột nhiên vỡ nát, không ai động tới nó cả.
"Bát hoàng đệ, ngươi đừng tức giận, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đi băng bó trước đã." Tĩnh vương nhắc nhở.
Vinh vương cho dù lưu manh hỗn láo, nhưng cũng không có khả năng ở trước mắt bao nhiêu người, đem chuyện cái bàn của mình vỡ nát, cứng rắn đổ lên đầu người khác.
Vinh vương bị người ta khuyên rời đi, trước khi đi còn to mồm uy hiếp người ở chỗ này, nếu ai dám lan truyền chuyện ngày hôm nay ra thì sẽ bị chặt đầu.
Đám người câm như hến.
Chờ Vinh vương trở về lần nữa, là về cùng Hoàng đế.
Dung mạo của Hoàng đế và Vinh vương giống nhau tám chín phần, một người là bản trưởng thành, còn một người là bản thiếu niên.
Uy nghiêm của đế vương làm Hoàng đế có thêm mấy phần khí phách, so với Vinh vương thì càng khiến người ta e ngại hơn.
Nhưng ánh mắt Hoàng đế quả thật không tốt lắm, rất có khí thế của một bạo quân.
Hoàng đế lời ít ý nhiều nói hai câu mở màn, nhưng cũng không nói về mục đích của ngày hôm nay, chỉ cho người truyền ca múa.
Âm thanh của sáo trúc dần dần vang lên, những vũ nữ nhanh nhẹn vào điện.
Bầu không khí trong điện dường như cũng bình thản xuống.
Sơ Tranh biết trước kịch bản, nên thừa biết mục đích hôm nay của Hoàng đế.
Chính là vì tuyển phi mà thôi.
Ừm!
Đơn giản như vậy đấy.
Ánh mắt hung ác nhanh hiểm của Vinh vương đảo qua đám người phía dưới, cuối cùng dừng lại trên người Yến Quy.
Sau khi một khúc ca vũ kết thúc, Vinh vương bỗng nhiên lên tiếng: "Hoàng huynh, không bằng để Lục hoàng huynh múa cho chúng ta xem một chút?"
"Ồ?" Hoàng đế nhíu mày, rất phối hợp hỏi: "Lục hoàng đệ còn biết cái này à?"
Vinh Vương: "Đương nhiên Lục hoàng huynh biết, phải không Lục hoàng huynh?"
Vinh vương khi dễ Yến Quy là thói quen, trước kia Hoàng đế cũng thường xuyên làm, nhưng sau khi lên làm Hoàng đế, thì phải có uy nghiêm của Hoàng đế, cho nên y liền dung túng cho Vinh vương làm.
Yến Quy siết chặt nắm đấm, từ vị trí của mình đứng lên.
"Bẩm bệ hạ, thần đệ không biết."
Vinh vương lập tức không vui: "Không biết? Nói bậy, rõ ràng ngươi biết! Không phải Lục hoàng huynh không muốn múa cho chúng ta xem chứ, vậy chi bằng..."
"Ta múa." Yến Quy tiếp lời, nói.
Vinh vương lập tức đắc ý.
Yến Quy hít sâu, đi vào giữa điện.
"Các ngươi cúi thấp đầu làm gì, đều ngẩng lên hết cho ta, dáng múa của Lục hoàng huynh ta không phải ai cũng được chiêm ngưỡng đâu, đây chính là phúc khí của các ngươi!"
Vinh vương quát những người phía dưới.
Hai người này có phải tâm lý vặn vẹo không?
Sơ Tranh hỏi Vương Giả.
【 Ừm... Bọn họ lớn lên dưới tư tưởng giáo huấn của thái hậu, thái hậu cho rằng mẫu thân của Yến Quy là đồ đê tiện, thừa dịp bà ta thất sủng câu dẫn Hoàng đế, hơn nữa, bắt nạt người khác nhiều sẽ nghiện. 】 Vương Giả khách quan phân tích kịch bản.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tĩnh vương đến —— "
"Đoan vương đến —— "
Âm thanh bén nhọn của thái giám truyền đến, hai vị vương gia lần lượt bước vào điện, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, có lẽ cũng không biết hôm nay đến đây có chuyện gì.
"Vinh vương đến —— "
Thiếu niên bạch y đi qua đại điện, nếu như không phải giữa hai đầu lông mày mang theo vài phần lệ khí không thuộc về cái tuổi này, thì kỳ thật Vinh vương cũng là một mỹ thiếu niên.
"Sao không ai nói lời nào thế?" Vinh vương vừa tiến vào liền đánh vỡ trầm mặc: "Tam hoàng huynh, ngũ hoàng huynh."
"Bát hoàng đệ."
Đoan vương lắc đầu: "Chúng ta làm sao có thể so sánh với bát hoàng đệ được."
"Tam hoàng huynh." Tĩnh vương thấp giọng nhắc nhở.
Đoan vương lập tức ngừng lại, nịnh nọt Vinh vương vài câu.
Trong mấy vị vương gia này, cũng chỉ có Vinh vương có thể tùy ý làm bậy.
Ai bảo y là thân đệ của Hoàng đế chứ.
Những vương gia như bọn họ, vốn nên trở về đất phong sau khi Hoàng đế đăng cơ, nhưng bây giờ toàn bộ vẫn ở trong kinh thành.
Hoàng đế nói cái gì mà luyến tiếc huynh đệ ở cách xa nhau ngàn dặm.
Kì thật cũng chỉ là biến tướng để giam lỏng mà thôi.
"Lục vương gia đến —— "
"Lục hoàng huynh tới." Vinh vương đối với Yến Quy, rõ ràng hứng thú hơn so với các vương gia khác rất nhiều.
Sơ Tranh nhìn về phía cửa điện, thiếu niên mang theo ngọn đèn tiến đến, gió lạnh từ cửa thổi vào trong điện, làm vạt áo thêu ám văn tung bay, bàn tay hắn nhô ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng đè lại áo choàng.
Ngón tay thon dài như ngọc trúc, vừa vặn bị ngọn đèn chiếu vào, như càng lộ ra vẻ trong sáng.
Nhưng xung quanh hắn quá yên tĩnh.
Giống như đang bị giam hãm ở một thế giới khác.
Thế giới kia tĩnh mịch yên ắng, không ai có thể làm bạn cùng hắn.
Thiếu niên chậm rãi đi vào đại điện, dưới ánh mắt hứng thú dạt dàu của Vinh vương, lên tiếng: "Tam hoàng huynh, ngũ hoàng huynh, bát hoàng đệ."
"Lục hoàng huynh, ngươi tới thật chậm." Vinh vương cười híp mắt nói: "Có phải đi chậm giống như mấy cô nương không?"
Đối mặt với ngôn từ không chút hảo ý của Vinh vương, thiếu niên chỉ trầm mặc.
Vinh Vương bĩu môi: "Không bằng ngươi đến ngồi cùng các nàng đi, dù sao ngươi và các nàng cũng không có gì khác biệt, tam hoàng huynh và ngũ hoàng huynh nói xem, có phải không?"
Đoan vương và Tĩnh vương bị điểm tên gượng cười phụ họa.
Đám đại thần còn lại ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhóm cung nhân lập tức sắp xếp chỗ ngồi cẩn thận cho thiếu niên ở bên cạnh Sơ Tranh.
Thế này quả nhiên là muốn để hắn nổi bật nhất giữa đám nữ quyến.
Vinh vương còn cười hì hì vỗ tay tán thưởng.
Kiểu nhục nhã này, làm các đại thần đối diện đều lộ ra thần sắc không đành lòng, nhưng chuyện của hoàng gia, bọn họ không tiện nói nhiều.
Áo choàng trên người thiếu niên được cung nhân cởi ra, hắn mặc một thân y phục tươi đẹp, tóc đen rũ xuống sau lưng như thác nước, có mấy sợi rơi trước người.
Ngọn đèn lay động làm nổi bật gương mặt thanh tuyển của hắn, mi như núi xa, đôi môi xinh đẹp như được họa bút tỉ mỉ phác ra.
Lúc hắn ngồi xuống, y phục hoa lệ tản ra, dường như càng tuyệt sắc hơn gấp nhiều lần so với các cô nương đang ngồi.
Có lẽ phát giác được ánh mắt của Sơ Tranh, nên thiếu niên hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười hảo hữu mềm mại.
Thiếu niên xinh đẹp như bức họa.
Mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều tuyệt sắc.
Cho dù ở trong thế giới sặc sỡ sắc màu, cũng có thể khiến người ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy hắn, lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
Nhưng mà ánh mắt của hắn làm Sơ Tranh không quá thoải mái.
Con ngươi màu nâu nhạt không có chút thần thái, làm gương mặt xinh đẹp cũng như mất đi ánh sáng, trở thành một vật chết.
Nhưng vẫn phải nhìn thật kỹ nha!!
Sơ Tranh thu tầm mắt lại.
Người này sao lại có sự khác biệt lớn so với những người khác như vậy chứ?
Một nam tử hán lớn lên đẹp như thế làm gì!
Lớn lên đẹp như vậy nhưng không có bối cảnh hậu trường vững chắc.
Không bằng hắc hóa luôn cho rồi.
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy khống chế suy nghĩ của mình một chút. 】 Vừa rồi khi thẻ người tốt bị bắt nạt, cô không lên tiếng trợ giúp cũng coi như xong đi, bây giờ cô lại còn muốn để người ta hắc hóa, sao cô cứ phát rồ lên như thế hả!
Ta cảm thấy suy nghĩ của ta rất tốt, không có bệnh.
【...】 Ký chủ luôn cảm thấy bản thân tốt đẹp thì làm sao chữa trị được, online chờ, rất cấp bách.
Thiếu niên thấy Sơ Tranh dời mắt, cũng thuận thế cúi đầu xuống.
"Lục hoàng huynh, xiêm y ta đưa cho ngươi, ngươi thích chứ?" Vinh vương ngồi đối diện, cười đến ngã trước ngã sau: "Ta đã biết rất xứng với Lục hoàng huynh mà, ngươi xem, Lục hoàng huynh ngươi có thể xinh đẹp hơn cả các cô nương kia."
Thiếu niên nhấp môi dưới, vừa định nói chuyện, thì nghe thấy bên kia vang lên một tiếng vang thật lớn.
Rầm ——
Cái bàn Vinh vương đang nằm sấp bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, cả người y từ giữa bàn cắm xuống đất, điểm tâm và trà rượu trên bàn đổ hết lên người.
Đồ sứ đập xuống đất vỡ vụn, rồi bay lên, rạch qua làn da trần trụi lộ ra ngoài của Vinh vương.
Yến Quy mơ hồ nhìn thấy không khí có ánh sáng đỏ chợt lóe lên, nhưng nhìn kỹ lại thì dường như đó chỉ là ảo giác của hắn.
Biến cố này làm mọi người trong điện đều bị dọa sợ, các cô nương dồn dập gục đầu xuống, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
"Bát hoàng đệ, ngươi không sao chứ?" Đoan vương đỡ Vinh vương dậy.
Trên người Vinh vương đầy nước trà và rượu đọng lại, chật vật không chịu nổi.
Vinh vương hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần, được Đoan vương đỡ dậy, mới cảm giác được đau đớn, đột nhiên hét to.
"Ai! Ai làm!!" Khuôn mặt Vinh vương dữ tợn.
"..."
Cái này ai làm chứ?
Vừa rồi tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, là cái bàn đột nhiên vỡ nát, không ai động tới nó cả.
"Bát hoàng đệ, ngươi đừng tức giận, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đi băng bó trước đã." Tĩnh vương nhắc nhở.
Vinh vương cho dù lưu manh hỗn láo, nhưng cũng không có khả năng ở trước mắt bao nhiêu người, đem chuyện cái bàn của mình vỡ nát, cứng rắn đổ lên đầu người khác.
Vinh vương bị người ta khuyên rời đi, trước khi đi còn to mồm uy hiếp người ở chỗ này, nếu ai dám lan truyền chuyện ngày hôm nay ra thì sẽ bị chặt đầu.
Đám người câm như hến.
Chờ Vinh vương trở về lần nữa, là về cùng Hoàng đế.
Dung mạo của Hoàng đế và Vinh vương giống nhau tám chín phần, một người là bản trưởng thành, còn một người là bản thiếu niên.
Uy nghiêm của đế vương làm Hoàng đế có thêm mấy phần khí phách, so với Vinh vương thì càng khiến người ta e ngại hơn.
Nhưng ánh mắt Hoàng đế quả thật không tốt lắm, rất có khí thế của một bạo quân.
Hoàng đế lời ít ý nhiều nói hai câu mở màn, nhưng cũng không nói về mục đích của ngày hôm nay, chỉ cho người truyền ca múa.
Âm thanh của sáo trúc dần dần vang lên, những vũ nữ nhanh nhẹn vào điện.
Bầu không khí trong điện dường như cũng bình thản xuống.
Sơ Tranh biết trước kịch bản, nên thừa biết mục đích hôm nay của Hoàng đế.
Chính là vì tuyển phi mà thôi.
Ừm!
Đơn giản như vậy đấy.
Ánh mắt hung ác nhanh hiểm của Vinh vương đảo qua đám người phía dưới, cuối cùng dừng lại trên người Yến Quy.
Sau khi một khúc ca vũ kết thúc, Vinh vương bỗng nhiên lên tiếng: "Hoàng huynh, không bằng để Lục hoàng huynh múa cho chúng ta xem một chút?"
"Ồ?" Hoàng đế nhíu mày, rất phối hợp hỏi: "Lục hoàng đệ còn biết cái này à?"
Vinh Vương: "Đương nhiên Lục hoàng huynh biết, phải không Lục hoàng huynh?"
Vinh vương khi dễ Yến Quy là thói quen, trước kia Hoàng đế cũng thường xuyên làm, nhưng sau khi lên làm Hoàng đế, thì phải có uy nghiêm của Hoàng đế, cho nên y liền dung túng cho Vinh vương làm.
Yến Quy siết chặt nắm đấm, từ vị trí của mình đứng lên.
"Bẩm bệ hạ, thần đệ không biết."
Vinh vương lập tức không vui: "Không biết? Nói bậy, rõ ràng ngươi biết! Không phải Lục hoàng huynh không muốn múa cho chúng ta xem chứ, vậy chi bằng..."
"Ta múa." Yến Quy tiếp lời, nói.
Vinh vương lập tức đắc ý.
Yến Quy hít sâu, đi vào giữa điện.
"Các ngươi cúi thấp đầu làm gì, đều ngẩng lên hết cho ta, dáng múa của Lục hoàng huynh ta không phải ai cũng được chiêm ngưỡng đâu, đây chính là phúc khí của các ngươi!"
Vinh vương quát những người phía dưới.
Hai người này có phải tâm lý vặn vẹo không?
Sơ Tranh hỏi Vương Giả.
【 Ừm... Bọn họ lớn lên dưới tư tưởng giáo huấn của thái hậu, thái hậu cho rằng mẫu thân của Yến Quy là đồ đê tiện, thừa dịp bà ta thất sủng câu dẫn Hoàng đế, hơn nữa, bắt nạt người khác nhiều sẽ nghiện. 】 Vương Giả khách quan phân tích kịch bản.
Bình luận facebook