Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tình hình thân thể của Lục Nhiên vốn đã không tốt, lại bị Sơ Tranh hất ra như thế, nên suýt chút nữa thì ngất đi.
Sơ Tranh hất xong mới phản ứng được là không thể đối đãi với thẻ người tốt như thế.
Nhanh đến đỡ người ta dậy.
Hô hấp của Lục Nhiên rất mỏng manh, sắc mặt tái nhợt dựa vào Sơ Tranh, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè ép trên người Sơ Tranh.
Mùi máu tanh dần dần bị một mùi hương quen thuộc thay thế.
Lục Nhiên không khỏi thả lỏng một chút.
"Cô... sao lại tới đây?" Lục Nhiên có chút khó khăn nâng mí mắt, thanh âm khàn khàn hỏi.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi đã bảo anh đừng có chạy rồi."
Không nghe cô.
Đây chính là kết quả!
Thẻ người tốt phải nhốt lại mới an toàn được!
Lục Nhiên: "..."
"Có thể đi được không?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Lục Nhiên dựa vào vai cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phun lên cần cổ Sơ Tranh: "Cô, cảm thấy thế nào?"
Sơ Tranh không thoải mái nghiêng nghiêng về sau một chút, và cũng thử buông hắn ra.
"..."
Rốt cuộc cô nhìn từ đâu mà ra là hắn còn có thể đi được chứ!?
Lục Nhiên đứng không vững, trực tiếp té xuống đất.
Thế là Lục Nhiên lần nữa kéo Sơ Tranh vào sổ đen.
Người tốt cái gì chứ?
Không thể nào!!
Sơ Tranh đỡ được Lục Nhiên lần nữa, thế này cũng quá yếu rồi.
...
Sơ Tranh mang theo Lục Nhiên đã ngất đi rời khỏi tầng hầm.
Phía trên là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là vết tích của viên đạn bắn qua, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thi thể.
"Sơ Tranh tiểu thư, không đúng lắm..." Dũng ca nhíu mày nhìn những thi thể này.
"Lúc chúng ta xuống dưới tầng hầm thì còn có tiếng nói, nhưng xuống dưới rồi thì không còn nữa... Những người này là ai giết?" Dịch Tiếu nghi hoặc.
"Những người vừa rồi?" Hạ Thành và Bảo ca đồng thanh nói.
"Không phải." Sơ Tranh dùng chân đá đá thi thể trên mặt đất.
Đám người đồng thời nhìn về phía cô.
Câu chuyện phải nói từ lúc Ninh Ưu xuất hiện.
Bọn người Ninh Ưu bị giam, vừa vặn đối diện với Sơ Tranh.
Người bắt bọn họ đang chuẩn bị rút khỏi nơi này, nên không phái người trông coi.
Bởi vậy Ninh Ưu rất nhanh đã mở được cửa ra, chuẩn bị chạy trốn.
Thế là Sơ Tranh rất bình tĩnh bán luôn bọn họ.
Hai bên tất nhiên là lao vào đánh nhau.
Ninh Ưu dẫn người đối kháng với đám người này, còn Sơ Tranh thì thản nhiên ở phía sau nhặt nhạnh chỗ tốt.
Chờ đến lúc bọn họ xuống đến tầng hầm, thì âm thanh phía trên dần dần biến mất.
Tình huống như vậy, nên bọn họ cho rằng đối phương đã đuổi theo Ninh Ưu.
Nhưng bây giờ xem ra, thì hình như không phải thế...
Những người này đều đã chết hết.
"Đây không phải do con người giết." Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía cuối hành lang.
"Không phải do người?"
Tất cả mọi người đều dựng cả tóc gáy.
Trên thế giới này, ngoại trừ con người thì chính là zombie.
Không phải do con người giết... Vậy đó là do zombie giết sao?
Nhưng cái này không đúng đâu!?
Zombie giết người sao có thể giữ lại toàn thây như vậy được?
Bọn chúng không gặm mấy miếng đi à?
Chẳng lẽ vì con zombie giết người kia không đói bụng hả?
Dũng ca lật một thi thể đang nằm trên mặt đất lại, thì tìm thấy vết cào ở trước ngực người kia, vết thương huyết nhục mơ hồ, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Đây quả thật là vết thương không phải do con người làm ra.
"Đây là zombie gì chứ..." Hạ Thành bắt đầu run rẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Sơ Tranh: "Zombie tiến hóa."
Dũng ca híp mắt lại, chỉ cảm thấy xung quanh đây đều trở nên nguy hiểm, cảnh giác nhìn bốn phía.
" Zombie tiến hóa lợi hại như vậy sao?" Bảo ca có chút hoài nghi.
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Bây giờ chúng ta không hiểu nhiều về zombie tiến hóa, nên zombie tiến hóa có thể giết chết những người này nhân lúc bọn họ không phòng bị cũng không khó."
"Nó... nó còn ở đây không?" Hạ Thành tương đối quan tâm vấn đề này.
"Không biết." Sơ Tranh mang theo Lục Nhiên đi xuống dưới: "Gặp là biết thôi."
Hạ Thành: "..." Không, tôi tuyệt đối không muốn gặp nó.
Mấy người khác nhìn nhau vài lần, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Mấy người còn sống sót trong tầng hầm kia đi theo sau bọn họ.
Xuống lầu rất thuận lợi, cũng không gặp phải zombie tiến hóa.
Đi xuống dưới thì thi thể ít đi nhiều.
Nơi dừng xe bị thiếu rất nhiều chiếc xe, có lẽ đã chạy hết rồi.
"Cầu xin các anh mang chúng tôi theo!" Một người phụ nữ nắm lấy cửa xe, mặt mũi tràn đầy cầu khẩn.
Phía sau cô ta là hai người phụ nữ khác, cùng với hai đứa bé, nam sinh kia được đặt ở bên cạnh, lúc này đang thoi thóp.
Hạ Thành sợ chính mình cũng không bảo toàn được, dùng sức đóng cửa lại, nhanh chóng nói một câu: "Tôi không làm chủ được, cô hỏi bọn họ đi."
Sơ Tranh ôm Lục Nhiên ngồi ở ghế sau, cửa xe mở ra một nửa, một người phụ nữ nhào tới: "Xin các người mang chúng tôi theo, xin các người."
Sơ Tranh hờ hững đóng cửa xe lại.
Dịch Tiếu hảo tâm chỉ chỉ vào bên cạnh: "Bên kia có xe, tự các cô đi đi, thật xin lỗi, chúng tôi không thể mang các cô theo được."
"Các người không thể bỏ chúng tôi lại được." Người phụ nữ đột nhiên hét lên, điên cuồng kéo cửa xe: "Cho chúng tôi lên xe."
Xe như tên rời cung chạy như bay ra ngoài, người phụ nữ bị ném lại, ngã xuống đất, người sống sót bên cạnh đỡ cô ta dậy.
Dịch Tiếu nhìn bọn họ, vẻ mặt lo lắng.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Dịch Tiếu đột nhiên đại biến.
Dường như là đồng thời, tiếng thét chói tai của người phụ nữ từ phía sau truyền đến.
"Tăng tốc, tăng tốc!!" Dịch Tiếu hét to một tiếng.
Dũng ca cũng nhìn thấy qua kính chiếu hậu.
Nơi vừa rồi mấy người phụ nữ kia đứng, xuất hiện một con zombie cao chừng hai mét, nó nhảy từ chỗ thùng chứa hàng qua.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, mấy người sống sót vừa rồi đã chết hết.
Zombie đuổi theo bọn họ, nó nhảy một cái là xa đến mấy mét.
Không chỉ có thế, zombie còn phát động công kích về phía bọn họ, dị năng hệ băng xuyên qua gầm xe, trải thành một dải băng ngay trước mắt bọn họ.
Dũng ca chuyển hướng cực nhanh, đưa xe tiến vào khe hở của các thùng chứa hàng.
Bảo ca kinh hồn táng đảm: "Nó có dị năng!"
Sơ Tranh ôm Lục Nhiên, quay đầu nhìn một chút, zombie như thằn lằn, bắt lấy thùng chứa hàng, rồi đuổi về phía bọn họ
Thật đáng sợ!
Ầm!
Thân xe đột nhiên chấn động.
Những người trong xe đồng loạt cứng đờ.
"Nó... nó ở trên trần xe?"
Âm thanh bén nhọn của móng vuốt quét qua phát ra từ trên trần xe, rất rõ ràng là đang nói cho đám người biết, nó ở trên trần xe.
Cả người Hạ Thành đều run thành cái sàng.
Dịch Tiếu cầm súng, hiển nhiên cũng rất sợ hãi, dị năng tích tụ trong tay Bảo ca, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa xe.
Một cái móng vuốt màu đen từ trên trần xe thò xuống, vừa chậm chạp lại vừa cẩn thận, giống như đang thử thăm dò.
Bảo ca lập tức vung ra một ngọn lửa.
Cái móng vuốt kia nhanh chóng thu lại.
Sau đó trần xe phát ra âm thanh càng lớn hơn, làm trần xe bắt đầu biến dạng.
Mọi người trong xe đến thở mạnh cũng không dám, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, trong không khí đều tràn ngập khẩn trương.
Con zombie này làm đảo lộn hết nhận thức của bọn họ về chúng.
Mạnh mẽ, thông minh, đáng sợ...
Ánh sáng từ trần xe rọi xuống, dần dần có thể nhìn thấy móng vuốt màu đen của zombie, nó đang không ngừng cào trần xe.
Âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Trên trần xe chỉ có ánh sáng rơi xuống, không thấy tăm hơi zombie đâu.
Dịch Tiếu: "Zombie đâu?"
Dũng ca nhíu mày: "Mọi người có nhìn thấy không?"
Bảo ca thò đầu ra quan sát: "Nó không còn trên trần xe nữa!"
Loảng xoảng!
Phía trước đột nhiên tối sầm xuống, zombie cào trần xe đã nhảy lên nóc xe.
Nó ngồi xổm trên nóc xe, cặp mắt màu xám vô thần nhìn chằm chằm vào bọn họ, học theo phương thức đánh giá của con người nhìn họ.
"Mẹ!" Dũng ca chửi nhỏ một tiếng, thân xe bắt đầu lắc lư, muốn làm zombie rơi xuống.
Nhưng zombie lại vững vững vàng vàng ngồi xổm trên nóc xe, không nhúc nhích tí nào.
Soạt ——
Kính chắn gió vỡ vụn, mảnh thủy tinh đập xuống.
Ngón tay Sơ Tranh lung lay trong không khí một chút, zombie giống như phát giác được nguy hiểm, bỗng nhiên nhảy về phía sau một cái.
Sơ Tranh mở những ngón tay đang nắm chặt ra, rồi túm lại phía trước người.
Zombie đột nhiên giơ tay, chém đứt cánh tay mình, rồi nhảy lên thùng chứa hàng biến mất.
"..."
Chuyện gì xảy ra thế?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tình hình thân thể của Lục Nhiên vốn đã không tốt, lại bị Sơ Tranh hất ra như thế, nên suýt chút nữa thì ngất đi.
Sơ Tranh hất xong mới phản ứng được là không thể đối đãi với thẻ người tốt như thế.
Nhanh đến đỡ người ta dậy.
Hô hấp của Lục Nhiên rất mỏng manh, sắc mặt tái nhợt dựa vào Sơ Tranh, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè ép trên người Sơ Tranh.
Mùi máu tanh dần dần bị một mùi hương quen thuộc thay thế.
Lục Nhiên không khỏi thả lỏng một chút.
"Cô... sao lại tới đây?" Lục Nhiên có chút khó khăn nâng mí mắt, thanh âm khàn khàn hỏi.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi đã bảo anh đừng có chạy rồi."
Không nghe cô.
Đây chính là kết quả!
Thẻ người tốt phải nhốt lại mới an toàn được!
Lục Nhiên: "..."
"Có thể đi được không?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Lục Nhiên dựa vào vai cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phun lên cần cổ Sơ Tranh: "Cô, cảm thấy thế nào?"
Sơ Tranh không thoải mái nghiêng nghiêng về sau một chút, và cũng thử buông hắn ra.
"..."
Rốt cuộc cô nhìn từ đâu mà ra là hắn còn có thể đi được chứ!?
Lục Nhiên đứng không vững, trực tiếp té xuống đất.
Thế là Lục Nhiên lần nữa kéo Sơ Tranh vào sổ đen.
Người tốt cái gì chứ?
Không thể nào!!
Sơ Tranh đỡ được Lục Nhiên lần nữa, thế này cũng quá yếu rồi.
...
Sơ Tranh mang theo Lục Nhiên đã ngất đi rời khỏi tầng hầm.
Phía trên là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là vết tích của viên đạn bắn qua, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thi thể.
"Sơ Tranh tiểu thư, không đúng lắm..." Dũng ca nhíu mày nhìn những thi thể này.
"Lúc chúng ta xuống dưới tầng hầm thì còn có tiếng nói, nhưng xuống dưới rồi thì không còn nữa... Những người này là ai giết?" Dịch Tiếu nghi hoặc.
"Những người vừa rồi?" Hạ Thành và Bảo ca đồng thanh nói.
"Không phải." Sơ Tranh dùng chân đá đá thi thể trên mặt đất.
Đám người đồng thời nhìn về phía cô.
Câu chuyện phải nói từ lúc Ninh Ưu xuất hiện.
Bọn người Ninh Ưu bị giam, vừa vặn đối diện với Sơ Tranh.
Người bắt bọn họ đang chuẩn bị rút khỏi nơi này, nên không phái người trông coi.
Bởi vậy Ninh Ưu rất nhanh đã mở được cửa ra, chuẩn bị chạy trốn.
Thế là Sơ Tranh rất bình tĩnh bán luôn bọn họ.
Hai bên tất nhiên là lao vào đánh nhau.
Ninh Ưu dẫn người đối kháng với đám người này, còn Sơ Tranh thì thản nhiên ở phía sau nhặt nhạnh chỗ tốt.
Chờ đến lúc bọn họ xuống đến tầng hầm, thì âm thanh phía trên dần dần biến mất.
Tình huống như vậy, nên bọn họ cho rằng đối phương đã đuổi theo Ninh Ưu.
Nhưng bây giờ xem ra, thì hình như không phải thế...
Những người này đều đã chết hết.
"Đây không phải do con người giết." Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía cuối hành lang.
"Không phải do người?"
Tất cả mọi người đều dựng cả tóc gáy.
Trên thế giới này, ngoại trừ con người thì chính là zombie.
Không phải do con người giết... Vậy đó là do zombie giết sao?
Nhưng cái này không đúng đâu!?
Zombie giết người sao có thể giữ lại toàn thây như vậy được?
Bọn chúng không gặm mấy miếng đi à?
Chẳng lẽ vì con zombie giết người kia không đói bụng hả?
Dũng ca lật một thi thể đang nằm trên mặt đất lại, thì tìm thấy vết cào ở trước ngực người kia, vết thương huyết nhục mơ hồ, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Đây quả thật là vết thương không phải do con người làm ra.
"Đây là zombie gì chứ..." Hạ Thành bắt đầu run rẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Sơ Tranh: "Zombie tiến hóa."
Dũng ca híp mắt lại, chỉ cảm thấy xung quanh đây đều trở nên nguy hiểm, cảnh giác nhìn bốn phía.
" Zombie tiến hóa lợi hại như vậy sao?" Bảo ca có chút hoài nghi.
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Bây giờ chúng ta không hiểu nhiều về zombie tiến hóa, nên zombie tiến hóa có thể giết chết những người này nhân lúc bọn họ không phòng bị cũng không khó."
"Nó... nó còn ở đây không?" Hạ Thành tương đối quan tâm vấn đề này.
"Không biết." Sơ Tranh mang theo Lục Nhiên đi xuống dưới: "Gặp là biết thôi."
Hạ Thành: "..." Không, tôi tuyệt đối không muốn gặp nó.
Mấy người khác nhìn nhau vài lần, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Mấy người còn sống sót trong tầng hầm kia đi theo sau bọn họ.
Xuống lầu rất thuận lợi, cũng không gặp phải zombie tiến hóa.
Đi xuống dưới thì thi thể ít đi nhiều.
Nơi dừng xe bị thiếu rất nhiều chiếc xe, có lẽ đã chạy hết rồi.
"Cầu xin các anh mang chúng tôi theo!" Một người phụ nữ nắm lấy cửa xe, mặt mũi tràn đầy cầu khẩn.
Phía sau cô ta là hai người phụ nữ khác, cùng với hai đứa bé, nam sinh kia được đặt ở bên cạnh, lúc này đang thoi thóp.
Hạ Thành sợ chính mình cũng không bảo toàn được, dùng sức đóng cửa lại, nhanh chóng nói một câu: "Tôi không làm chủ được, cô hỏi bọn họ đi."
Sơ Tranh ôm Lục Nhiên ngồi ở ghế sau, cửa xe mở ra một nửa, một người phụ nữ nhào tới: "Xin các người mang chúng tôi theo, xin các người."
Sơ Tranh hờ hững đóng cửa xe lại.
Dịch Tiếu hảo tâm chỉ chỉ vào bên cạnh: "Bên kia có xe, tự các cô đi đi, thật xin lỗi, chúng tôi không thể mang các cô theo được."
"Các người không thể bỏ chúng tôi lại được." Người phụ nữ đột nhiên hét lên, điên cuồng kéo cửa xe: "Cho chúng tôi lên xe."
Xe như tên rời cung chạy như bay ra ngoài, người phụ nữ bị ném lại, ngã xuống đất, người sống sót bên cạnh đỡ cô ta dậy.
Dịch Tiếu nhìn bọn họ, vẻ mặt lo lắng.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Dịch Tiếu đột nhiên đại biến.
Dường như là đồng thời, tiếng thét chói tai của người phụ nữ từ phía sau truyền đến.
"Tăng tốc, tăng tốc!!" Dịch Tiếu hét to một tiếng.
Dũng ca cũng nhìn thấy qua kính chiếu hậu.
Nơi vừa rồi mấy người phụ nữ kia đứng, xuất hiện một con zombie cao chừng hai mét, nó nhảy từ chỗ thùng chứa hàng qua.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, mấy người sống sót vừa rồi đã chết hết.
Zombie đuổi theo bọn họ, nó nhảy một cái là xa đến mấy mét.
Không chỉ có thế, zombie còn phát động công kích về phía bọn họ, dị năng hệ băng xuyên qua gầm xe, trải thành một dải băng ngay trước mắt bọn họ.
Dũng ca chuyển hướng cực nhanh, đưa xe tiến vào khe hở của các thùng chứa hàng.
Bảo ca kinh hồn táng đảm: "Nó có dị năng!"
Sơ Tranh ôm Lục Nhiên, quay đầu nhìn một chút, zombie như thằn lằn, bắt lấy thùng chứa hàng, rồi đuổi về phía bọn họ
Thật đáng sợ!
Ầm!
Thân xe đột nhiên chấn động.
Những người trong xe đồng loạt cứng đờ.
"Nó... nó ở trên trần xe?"
Âm thanh bén nhọn của móng vuốt quét qua phát ra từ trên trần xe, rất rõ ràng là đang nói cho đám người biết, nó ở trên trần xe.
Cả người Hạ Thành đều run thành cái sàng.
Dịch Tiếu cầm súng, hiển nhiên cũng rất sợ hãi, dị năng tích tụ trong tay Bảo ca, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa xe.
Một cái móng vuốt màu đen từ trên trần xe thò xuống, vừa chậm chạp lại vừa cẩn thận, giống như đang thử thăm dò.
Bảo ca lập tức vung ra một ngọn lửa.
Cái móng vuốt kia nhanh chóng thu lại.
Sau đó trần xe phát ra âm thanh càng lớn hơn, làm trần xe bắt đầu biến dạng.
Mọi người trong xe đến thở mạnh cũng không dám, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, trong không khí đều tràn ngập khẩn trương.
Con zombie này làm đảo lộn hết nhận thức của bọn họ về chúng.
Mạnh mẽ, thông minh, đáng sợ...
Ánh sáng từ trần xe rọi xuống, dần dần có thể nhìn thấy móng vuốt màu đen của zombie, nó đang không ngừng cào trần xe.
Âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Trên trần xe chỉ có ánh sáng rơi xuống, không thấy tăm hơi zombie đâu.
Dịch Tiếu: "Zombie đâu?"
Dũng ca nhíu mày: "Mọi người có nhìn thấy không?"
Bảo ca thò đầu ra quan sát: "Nó không còn trên trần xe nữa!"
Loảng xoảng!
Phía trước đột nhiên tối sầm xuống, zombie cào trần xe đã nhảy lên nóc xe.
Nó ngồi xổm trên nóc xe, cặp mắt màu xám vô thần nhìn chằm chằm vào bọn họ, học theo phương thức đánh giá của con người nhìn họ.
"Mẹ!" Dũng ca chửi nhỏ một tiếng, thân xe bắt đầu lắc lư, muốn làm zombie rơi xuống.
Nhưng zombie lại vững vững vàng vàng ngồi xổm trên nóc xe, không nhúc nhích tí nào.
Soạt ——
Kính chắn gió vỡ vụn, mảnh thủy tinh đập xuống.
Ngón tay Sơ Tranh lung lay trong không khí một chút, zombie giống như phát giác được nguy hiểm, bỗng nhiên nhảy về phía sau một cái.
Sơ Tranh mở những ngón tay đang nắm chặt ra, rồi túm lại phía trước người.
Zombie đột nhiên giơ tay, chém đứt cánh tay mình, rồi nhảy lên thùng chứa hàng biến mất.
"..."
Chuyện gì xảy ra thế?
Bình luận facebook