• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ (4 Viewers)

  • Chap-253

Chương 253: Chương 228.1: Huyết Mạch Tương Liên (27)




Hứa Vân nhìn kỹ thi thể trên mặt đất, ánh mắt lập tức lóe lên, như vừa bắt được tia hy vọng!



"Cô đã giết Huyết Tộc nhà Batmuy!" Khuynh Diễm giết Batmuy, đồng nghĩa Holbrick vi phạm huyết thệ, là cái cớ cho Hội Đồng Huyết Tộc khởi binh!



Loài người có hy vọng được tự do rồi!



Khuynh Diễm không thèm để ý lời buộc tội của Hứa Vân, mà chỉ tốt bụng nói: "Khâu Thương chiến thắng rồi, loài người đã bị Huyết Tộc cai trị. Chúc mừng cô được như ước nguyện nha!"



Nụ cười của Khuynh Diễm rực rỡ xinh đẹp, nhưng đâm vào mắt Hứa Vân lại chẳng khác gì gai nhọn, khiến nỗi áy náy và oán hận dưới đáy lòng ào ạt trào dâng.



Con người thường không đủ dũng cảm để đối diện với lỗi lầm của chính mình.



Mà Hứa Vân còn luôn tự cảm thấy bản thân rất lương thiện, nên cô ta càng không thể thừa nhận, chính cô ta là người đã phản bội đồng loại.



Bởi vì nếu thừa nhận, hình tượng lương thiện mà cô ta đắp nặn về chính mình sẽ hoàn toàn sụp đổ.



Sự thừa nhận này, còn đau đớn hơn cả cái chết!



Hiện tại bị Khuynh Diễm đâm trúng vết đau, Hứa Vân bắt đầu đẩy thù hận lên người Khuynh Diễm: "Tôi sẽ nói việc này với gia tộc Batmuy! Cô giết hắn chính là vi phạm huyết thệ, tội ác của cô sẽ bị trừng phạt!"



"Vậy xem ra cô lại phải quay về chỗ của Khâu Thương rồi." Khuynh Diễm không nhịn được cảm thán. Đúng là nam nữ chính, dù chạy thế nào cũng trở về bên nhau.



"Tôi..." Hứa Vân chần chờ. Khó khăn lắm cô ta mới chạy khỏi Khâu Thương, nếu quay về chắc chắn sẽ bị hắn trừng phạt...



Nhưng vì tự do của loài người, cô ta có thể hy sinh!



Hứa Vân tự trách mình quá xúc động, nói ra lời như thế, cô ta có thể bị Khuynh Diễm giết diệt khẩu.



Nhưng ngoài tưởng tượng của Hứa Vân, Khuynh Diễm không những thả cô ta đi, mà còn tặng miễn phí thi thể của Đường Cẩn cho cô ta đem về làm chứng cứ.



\[Kí chủ, cô đang có mưu đồ gì?\] Tha cho nữ chính, để nam chính lên làm Vương, nó tin cô có quỷ!



"Thả lưới."



Khuynh Diễm không quá muốn giao tiếp với Hắc Khuyển, nói xong hai chữ thì sau đó, không có sau đó nữa.



Hắc Khuyển: \[...\] Rốt cuộc cô định làm gì?



Xin cô hãy cứ thần kinh đi, xin hãy mỗi ngày mắng chửi nó đi, cô thế này làm nó sợ hãi lắm đó!







Khuynh Diễm trở về vào lúc chiều tối, cả căn nhà đều âm u không ánh sáng.



Cô theo bản năng cảm thấy không đúng, nhanh chóng đi tìm một vòng, cuối cùng dừng lại ở phòng ngủ.



Diệp Nhiên ngồi dưới đất, trên tay cầm một tấm ảnh, là hình Diệp Đàm và Nữ Vương khi còn trẻ, dưới chân hắn nằm trơ trọi một chiếc bút ghi âm.



Đáy lòng Khuynh Diễm lộp bộp một tiếng.



"Diệp Nhiên." Cô nhẹ giọng gọi.



Nhưng ánh mắt người kia trống rỗng, hoàn toàn không có phản ứng.



Khuynh Diễm giơ tay muốn chạm vào tấm ảnh trên tay hắn, Diệp Nhiên lập tức hoàn hồn.



Vừa nhìn thấy cô, hắn liền vội vàng giữ chặt tấm ảnh, gấp gáp xé bỏ, như không muốn để cô phát hiện chuyện này.



Nhưng xé được một nửa, Diệp Nhiên liền khựng lại, ngẩng đầu khó khăn hỏi: "Tiểu Biên Biên, em... biết rồi sao?"



"Đừng tin hắn." Khuynh Diễm bình tĩnh trấn an: "Đây không phải sự thật."



"Không phải sự thật... không phải sự thật..." Diệp Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải sự thật thì tốt rồi..."



Diệp Nhiên muốn hỏi, nếu đây không phải sự thật, thì tại sao Nữ Vương và Diệp Đàm lại giống cô và hắn như vậy?



Nhưng không quan trọng, những chuyện này đều không quan trọng, hắn không cần biết sự thật gì cả.



Hắn chỉ cần tin cô, tin cô là đủ...



Diệp Nhiên vội vàng ôm Khuynh Diễm, cố tìm lấy cảm giác an toàn trên người cô.



Lúc không chạm vào Diệp Nhiên, Khuynh Diễm vẫn thấy hắn bình thường, nhưng vừa chạm vào, cô liền phát hiện hắn không đúng.



Khuynh Diễm nhanh chóng kéo Diệp Nhiên ra, kiểm tra thân thể hắn, không có vết thương, cũng không gặp vấn đề gì, nhưng mà...



Bàn tay cô khựng lại, gần như là dồn hết sức lực đè lên ngực hắn.



"Diệp Nhiên, cậu đã làm gì?"



"Tiểu Biên Biên, em đang lo lắng cho anh sao?" Diệp Nhiên yếu ớt cười.



Lo lắng cho hắn, nghĩa là luyến tiếc hắn, là không muốn rời bỏ hắn nữa.



"Tôi hỏi rốt cuộc cậu đã làm gì?" Mẹ nó!



"Em đừng tức giận." Diệp Nhiên vuốt vuốt mặt cô, như đang cố xoa dịu: "Anh ký huyết thệ, nó nói sẽ giúp anh..."



Diệp Nhiên ngập ngừng dừng lại, cẩn thận nhìn Khuynh Diễm: "Tiểu Biên Biên, em hứa sau khi nghe anh nói, em đừng tức giận anh, được không?"



Khuynh Diễm gật đầu. Nói đi, chờ mi nói xong, xem ta xử mi thế nào.



"Huyết thệ nói, em đang chuẩn bị rời khỏi anh." Mà hắn cũng quan sát hành động của cô, cô làm rất nhiều thứ, đều giống như đang sắp xếp tương lai cho hắn.



Một tương lai mà ở đó không có cô.



"Sau đó thì sao?" Khuynh Diễm nhíu mày.



"Huyết thệ nói, chỉ cần... chỉ cần anh đưa một thứ cho nó, nó sẽ giúp anh giữ em lại, để khi anh sống, em sẽ luôn ở bên anh." Diệp Nhiên cẩn thận nhìn Khuynh Diễm, hắn sợ làm cô tức giận.



"Vậy cậu đưa nó thứ gì?" Giọng nói Khuynh Diễm rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không hề tức giận.



Diệp Nhiên giật mình khựng lại, rụt rè nói: "Anh... không biết."



Vốn dĩ hắn còn chưa tin lời huyết thệ, nhưng lại đột ngột có người gửi thư nói hắn và cô là anh em ruột, trong lúc hoảng loạn hắn đã quên hỏi, huyết thệ muốn lấy thứ gì từ hắn...



"Mẹ kiếp!" Khuynh Diễm không giả vờ được nữa, mở miệng liền phun tục.



"Tiểu Biên Biên, em mắng anh sao?" Còn là chửi tục với hắn nữa.



Diệp Nhiên tủi thân nhìn cô.



"Không mắng cậu, tôi mắng huyết thệ." Con mẹ nó! Ta chính là mắng mi đấy!



Mi bị ngốc sao? Trao đổi cũng phải biết mình đưa cái gì, có ai ký hợp đồng mà không coi điều khoản như mi không?



Khuynh Diễm nóng nảy đến muốn đánh Diệp Nhiên, nhưng hắn lại đột ngột níu chặt góc áo cô, cau chặt mày gọi cô: "Tiểu Biên Biên, anh không thở được, anh đau..."



Khuynh Diễm dừng một chút, bàn tay nhẹ xoa xoa ngực hắn, trong không khí mơ hồ có ánh sáng trắng mỏng nhẹ đi vào cơ thể hắn.



Diệp Nhiên dần hít thở trở lại, nhưng còn chưa kịp bình tĩnh, thì đã nghe lời nói thẳng thắn dọa người vang lên từ bên cạnh.



"Huyết thệ lấy trái tim cậu, nó để cậu chết khi đang ở cùng tôi. Vậy thì trong lúc cậu sống, tôi sẽ không rời xa cậu." Loại ký kết chó má này, hắn cũng có thể tin! Thử hỏi cô nhịn được không!



Diệp Nhiên mờ mịt ngẩn ra: "Anh... bị lừa sao?"



Khuynh Diễm: "..." Hắn còn hỏi cô! Đến tận giờ phút này hắn còn hỏi cô!



"Tiểu Biên Biên, anh bị lừa mất trái tim rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Diệp Nhiên dè dặt hỏi.



"Giờ này mới biết sợ à? Sao lúc đồng ý lung tung cậu không sợ đi?" Khuynh Diễm không nhịn được nói móc.



"Anh..." Diệp Nhiên càng ngày càng khó thở.



Cảm giác mình bị lừa càng thêm rõ ràng.



Hắn sắp chết rồi.



Hắn ngốc quá.



Vậy mà lại đi tin một thứ tà ma như huyết thệ.



Nhưng hắn rất sợ, sợ sẽ không còn được nhìn thấy cô, sợ sẽ không còn được ở bên cô.



"Tiểu Biên Biên, anh chỉ muốn ở bên em thôi, nhưng sao tất cả mọi thứ cứ càng ngày càng khó khăn với anh..."



"Em không thích anh, anh sẽ cố gắng để làm em thích. Chúng ta là anh em ruột, anh có thể giả vờ mình không biết gì cả. Nhưng mà nếu như anh chết, vậy thì đến cơ hội cố gắng của anh, cũng bị đoạt mất..."



Âm thanh Diệp Nhiên dần trở nên nghẹn ngào, giọt nước trong suốt ướt đẫm trong hốc mắt.



"Chết không tốt một chút nào, chết rồi sẽ không được nhìn thấy em."



"Tiểu Biên Biên, anh không muốn đi đến nơi không có em... anh không muốn chết."



Khuynh Diễm nhìn bàn tay Diệp Nhiên đang nắm chặt góc áo cô, từ ngữ đều như mắc kẹt trong cổ họng.



Cô đột nhiên không thể mắng hắn nữa.



Hắn ngốc như vậy, bị người ta lừa, lần đầu tiên Khuynh Diễm cảm thấy, đây là lỗi của cô.



Cô làm hắn bất an, nên hắn lung lay, hắn tìm cách bấu víu vào nơi khác, để được ở bên cô.



Cần gì phải như vậy?



Chỉ vì ở bên cô, có đáng để làm đến vậy không?



"Diệp Nhiên, cậu thực sự muốn ở bên tôi sao?"



Hai mắt Diệp Nhiên đã dần nhắm lại, nhưng vừa Khuynh Diễm hỏi đến vấn đề này, hắn liền cố chấp mở mắt nói: "Muốn, anh muốn ở bên em! Em đừng rời đi, được không?"



Khuynh Diễm im lặng một lúc, cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Nhiên, chăm chú hỏi hắn: "Nếu tôi không còn là tôi, cậu vẫn muốn ở bên tôi sao?"



"Không đâu..." Diệp Nhiên lắc đầu.



Hắn đau quá, hắn không nghe rõ cô nói gì nữa.



Khuynh Diễm buông lỏng tay Diệp Nhiên, nhưng hắn lại vô thức siết chặt tay cô, cố nhịn đau mà lẩm bẩm: "Không đâu, dù em có như thế nào, thì đó đều là em, đều là người mà anh..." muốn vĩnh viễn ở bên cạnh.



\*



Các bạn nghĩ Khuynh Diễm sẽ bỏ đi, Diệp Nhiên ở lại một mình trong đau khổ, tình tiết cẩu huyết đau thương rồi kết thúc vị diện sao?



Không có đâu, Vũ chính là không cho Khuynh Diễm đi đấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom