Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Anh hai lại đây cùng chơi nào (6)
Người phụ nữ váy đỏ vừa cất tiếng nói đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của Quân Dao và Ái Vy. Cô nàng nữ chính vừa nhìn thấy nữ nhân kìa liền xù lông với Quân Dao.
- Dao Dao cậu xem, chính là cô ta!
- Được rồi, đi chơi với mình!
Quân Dao cầm lấy cổ tay mềm nhỉ của Ái Vy, cứ như vậy mà kéo ra quầy lễ tân. Ái Vy và cô Trần vừa chạm mặt nhau liền mắt bắn ra tia lửa. Nữ nhân họ Trần kia liền nở nụ cười mỉa mai, hất tóc nói.
- Hoá ra là cô, làm tôi cứ tưởng nhân vật lớn nào. Sao? Bị tôi đuổi cổ rồi đếm đây ăn vạ? .
Truyện Quan Trường
Thấy đối thủ ra chiêu, Lam Ái Vy cũng không nhanh không chậm đáp lại
- Chỉ là ngẫm lại thấy vừa nãy tôi chơi đùa hơi quá, để cô lộng hành đến nỗi tưởng tôi sợ cô thật. Nên giờ liền quay lại chơi thêm lần nữa với cô.
- Hừ, để xem cô mạnh miệng đến bao giờ, cô như thế kia thì làm gì được tôi?
Quân Dao ở đằng sau thấy Trần Lạc nói ngư vậy liền tiêu soái bước lên, miệng cười nhàn nhạt nói.
- Cô ấy đâu chỉ có một mình?
Trần Lạc vừa thấy Quân Dao, khí thế hùng hổ ban nãy liền tụt xuống không ít. Bởi cô ta biết, Quân Dao không phải nhân vật tầm thường. Khí thế át người ấy, nhất định không là tiểu thư đài các thì cũng là tổng tài của công ti lớn.
- Hèn hạ nhỉ? Lôi kéo thêm đồng minh đến. Nhưng không sao, dù thế nào, tôi vẫn sẽ đuổi cô ra khỏi đây lần nữa.
Nghe được giọng điệu của cô ta, Quân Dao không nhịn được mà cười lớn. Có điều, nụ cười này không giống với lúc cô cười với Ái Vy ở quán cà phê. Mà nó mang theo sự châm biếm.
- Chỉ với cô?
- Ý... Ý cô là sao? Chẳng lẽ cô đang xem thường tôi sao? Dù sao thì tôi cũng là thư kí của tổng giám. Cô có biết có bao nhiêu người đến ứng tuyển vị trí này không? Nhưng mà họ đều thất bại, chỉ có tôi là người chiến thắng.
Cô ta nói với giọng điệu tự hào. Cũng phải thôi. Ngụy Tinh là công ti có tầm ảnh hưởng rất lớn. Huống hồ chi đây còn là chức vụ thư kí riêng của tổng giám đốc. Tất nhiên cũng vì fan của tên Ngụy Minh Triết kia không hề ít. Nếu không nhầm thì có tới gần hai trăm người tới ứng cử nhưng đều đã bị loại. Yêu cầu của Ngụy Tinh khá cao.
- Chỉ có vậy liền khoe mẽ? Tôi không biết cô làm việc năng suất có cao không, có thông minh không nhưng riêng cách cô nói chuyện tôi liền thấy cô vô cùng yếu kém. Như vậy thì liệu rằng kĩ năng đàm phán cô có tốt không? Không ngờ Ngụy Tinh chọn người lại kém như vậy!
- Cô! Ai cho cô cái tư cách nói tôi như vậy!
- Chẳng cần ai cho tôi tư cách cả. Tư cách chính là luôn luôn ở chỗ tôi. Tư cách của tôi, không đến cô quản.
- Hừ! Dù có thể nói tôi như thế, nhưng nếu cô chê cười Ngụy Tinh, cô liền thảm rồi!
Sau câu nói của Trần Lạc, mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Vụ việc của Lam Ái Vy cùng thư kí Trần vừa rồi còn chưa kịp lắng xuống thì lại bùng nổ quy mô to hơn, kéo theo không ít người chú ý. Mặc dù thường ngày Trần Lạc có dựa hơi chức vụ cao mà khinh dễ bắt nạt bọn họ, tính tình cũng rất khó ưa nhưng không thể không phủ nhận rằng cô ta nói đúng. Chê cười Ngụy Tinh, bất kì ai cũng đều có kết cục không tốt.
Trần Lạc còn đang tận hưởng cảm giác chiến thắng thì một lát sau cô ta liền vỡ mộng.
Cửa thang máy một lần nữa mở ra. Một người đàn ông vô cùng đẹp trai khoác trên mình bộ áo vest màu đen, theo sau là nhưng người đàn ông mặc vest màu xám. Khuôn mặt góc cạnh toả ra khí thế quyền uy vô cùng.
Nhân viên cùng Trần Lạc vừa thấy hắn liền ngay lập tức cúi người chào hỏi.
- Ngụy Tổng.
Không sai, chính xác đây là Ngụy Minh Triết.
Ngụy Minh Triết bước tới chỗ đám đông, tiến đến bên cạnh Ngụy Quân Dao, rồi lại đưa mắt nhìn thư kia riêng của mình, cất giọng trầm thấp mê người.
- Cô sai rồi, cô gái này có tư cách nói như vậy.
- Nhưng Ngụy Tổng... Cô ta cũng chỉ là một dân thường.
Ngụy Minh Triết nghe được câu trả lời của người kia, liền nhìn về phía Quân Dao khiến cô giật mình.
Sao lại nhìn ta?
- Cô lại sai rồi. Cô ấy là Ngụy Quân Dao, em gái của Ngụy Minh Triết này.
Nghe xong câu nói ấy, Trần Lạc trực tiếp hoá đá tại chỗ, nhân viên xung quanh cũng nháo nhào cả lên. Họ quả thật có nghe Ngụy Gia có một cô con gái được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa. Nhưng tất thảy đều không ngờ người trước mắt họ lại là vị tiểu thư ấy. Hôm nay họ đi làm thật đúng! Liền xem được nhiều thứ hay ho như vậy.
Quân Dao thấy vậy liền cười nhẹ một cái. Đưa mắt nhìn về phía Minh Triết. Cất giọng nhàn nhạt.
- Ngụy Tinh chọn người thật kém. Cô ta còn chẳng bằng em.
Hiểu ý cô, Minh Triết liền lấy tờ giấy sa thải từ tay anh chàng vệ sĩ bên cạnh, ném về phía Trần Lạc, cất giọng lạnh lẽo.
- Cô chính thức bị sa thải.
Trần Lạc quá đỗi xấu hổ liền chạy vội đi, ôm mặt khóc thút thít, nhân viên cũng tản dần ra làm việc. Quân Dao cũng đang định kéo tay Lam Ái Vy - cô gái bị lãng quên chuồn chuồn ớt thì liền bị Ngụy Minh Triết gọi lại.
- Ngụy Quân Dao, cô theo tôi.
Ôi trời...
[ Mong kí chủ bình an ]
Củ cải mau cứu chị!
- Dao Dao cậu xem, chính là cô ta!
- Được rồi, đi chơi với mình!
Quân Dao cầm lấy cổ tay mềm nhỉ của Ái Vy, cứ như vậy mà kéo ra quầy lễ tân. Ái Vy và cô Trần vừa chạm mặt nhau liền mắt bắn ra tia lửa. Nữ nhân họ Trần kia liền nở nụ cười mỉa mai, hất tóc nói.
- Hoá ra là cô, làm tôi cứ tưởng nhân vật lớn nào. Sao? Bị tôi đuổi cổ rồi đếm đây ăn vạ? .
Truyện Quan Trường
Thấy đối thủ ra chiêu, Lam Ái Vy cũng không nhanh không chậm đáp lại
- Chỉ là ngẫm lại thấy vừa nãy tôi chơi đùa hơi quá, để cô lộng hành đến nỗi tưởng tôi sợ cô thật. Nên giờ liền quay lại chơi thêm lần nữa với cô.
- Hừ, để xem cô mạnh miệng đến bao giờ, cô như thế kia thì làm gì được tôi?
Quân Dao ở đằng sau thấy Trần Lạc nói ngư vậy liền tiêu soái bước lên, miệng cười nhàn nhạt nói.
- Cô ấy đâu chỉ có một mình?
Trần Lạc vừa thấy Quân Dao, khí thế hùng hổ ban nãy liền tụt xuống không ít. Bởi cô ta biết, Quân Dao không phải nhân vật tầm thường. Khí thế át người ấy, nhất định không là tiểu thư đài các thì cũng là tổng tài của công ti lớn.
- Hèn hạ nhỉ? Lôi kéo thêm đồng minh đến. Nhưng không sao, dù thế nào, tôi vẫn sẽ đuổi cô ra khỏi đây lần nữa.
Nghe được giọng điệu của cô ta, Quân Dao không nhịn được mà cười lớn. Có điều, nụ cười này không giống với lúc cô cười với Ái Vy ở quán cà phê. Mà nó mang theo sự châm biếm.
- Chỉ với cô?
- Ý... Ý cô là sao? Chẳng lẽ cô đang xem thường tôi sao? Dù sao thì tôi cũng là thư kí của tổng giám. Cô có biết có bao nhiêu người đến ứng tuyển vị trí này không? Nhưng mà họ đều thất bại, chỉ có tôi là người chiến thắng.
Cô ta nói với giọng điệu tự hào. Cũng phải thôi. Ngụy Tinh là công ti có tầm ảnh hưởng rất lớn. Huống hồ chi đây còn là chức vụ thư kí riêng của tổng giám đốc. Tất nhiên cũng vì fan của tên Ngụy Minh Triết kia không hề ít. Nếu không nhầm thì có tới gần hai trăm người tới ứng cử nhưng đều đã bị loại. Yêu cầu của Ngụy Tinh khá cao.
- Chỉ có vậy liền khoe mẽ? Tôi không biết cô làm việc năng suất có cao không, có thông minh không nhưng riêng cách cô nói chuyện tôi liền thấy cô vô cùng yếu kém. Như vậy thì liệu rằng kĩ năng đàm phán cô có tốt không? Không ngờ Ngụy Tinh chọn người lại kém như vậy!
- Cô! Ai cho cô cái tư cách nói tôi như vậy!
- Chẳng cần ai cho tôi tư cách cả. Tư cách chính là luôn luôn ở chỗ tôi. Tư cách của tôi, không đến cô quản.
- Hừ! Dù có thể nói tôi như thế, nhưng nếu cô chê cười Ngụy Tinh, cô liền thảm rồi!
Sau câu nói của Trần Lạc, mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Vụ việc của Lam Ái Vy cùng thư kí Trần vừa rồi còn chưa kịp lắng xuống thì lại bùng nổ quy mô to hơn, kéo theo không ít người chú ý. Mặc dù thường ngày Trần Lạc có dựa hơi chức vụ cao mà khinh dễ bắt nạt bọn họ, tính tình cũng rất khó ưa nhưng không thể không phủ nhận rằng cô ta nói đúng. Chê cười Ngụy Tinh, bất kì ai cũng đều có kết cục không tốt.
Trần Lạc còn đang tận hưởng cảm giác chiến thắng thì một lát sau cô ta liền vỡ mộng.
Cửa thang máy một lần nữa mở ra. Một người đàn ông vô cùng đẹp trai khoác trên mình bộ áo vest màu đen, theo sau là nhưng người đàn ông mặc vest màu xám. Khuôn mặt góc cạnh toả ra khí thế quyền uy vô cùng.
Nhân viên cùng Trần Lạc vừa thấy hắn liền ngay lập tức cúi người chào hỏi.
- Ngụy Tổng.
Không sai, chính xác đây là Ngụy Minh Triết.
Ngụy Minh Triết bước tới chỗ đám đông, tiến đến bên cạnh Ngụy Quân Dao, rồi lại đưa mắt nhìn thư kia riêng của mình, cất giọng trầm thấp mê người.
- Cô sai rồi, cô gái này có tư cách nói như vậy.
- Nhưng Ngụy Tổng... Cô ta cũng chỉ là một dân thường.
Ngụy Minh Triết nghe được câu trả lời của người kia, liền nhìn về phía Quân Dao khiến cô giật mình.
Sao lại nhìn ta?
- Cô lại sai rồi. Cô ấy là Ngụy Quân Dao, em gái của Ngụy Minh Triết này.
Nghe xong câu nói ấy, Trần Lạc trực tiếp hoá đá tại chỗ, nhân viên xung quanh cũng nháo nhào cả lên. Họ quả thật có nghe Ngụy Gia có một cô con gái được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa. Nhưng tất thảy đều không ngờ người trước mắt họ lại là vị tiểu thư ấy. Hôm nay họ đi làm thật đúng! Liền xem được nhiều thứ hay ho như vậy.
Quân Dao thấy vậy liền cười nhẹ một cái. Đưa mắt nhìn về phía Minh Triết. Cất giọng nhàn nhạt.
- Ngụy Tinh chọn người thật kém. Cô ta còn chẳng bằng em.
Hiểu ý cô, Minh Triết liền lấy tờ giấy sa thải từ tay anh chàng vệ sĩ bên cạnh, ném về phía Trần Lạc, cất giọng lạnh lẽo.
- Cô chính thức bị sa thải.
Trần Lạc quá đỗi xấu hổ liền chạy vội đi, ôm mặt khóc thút thít, nhân viên cũng tản dần ra làm việc. Quân Dao cũng đang định kéo tay Lam Ái Vy - cô gái bị lãng quên chuồn chuồn ớt thì liền bị Ngụy Minh Triết gọi lại.
- Ngụy Quân Dao, cô theo tôi.
Ôi trời...
[ Mong kí chủ bình an ]
Củ cải mau cứu chị!
Bình luận facebook