Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈11〉
Khả Lạc và Hạ Cửu Dương sau khi dẫn Thời Lễ tham quan công ty một vòng liền đưa cậu đến phòng làm việc của cô. Khả Lạc thuận tay lấy tài liệu mới được đặt trên bàn, cô chăm chú lật xem từng trang, chợt Khả Lạc nhíu mày, cô đập tay xuống bàn tạo ra âm thanh vang dội thu hút chú ý của Hạ Cửu Dương và Thời Lễ, cô tức giận lên tiếng:
- Bản báo cáo ai làm mà sai ngay lỗi cơ bản vậy?
Hạ Cửu Dương tiến đến cạnh cô, anh chuyển tầm mắt xuống nhìn bản báo cáo trên tay cô, nhàn nhạt đáp:
- Tôn Nghi, nhân viên mới vào làm, nghe bảo là được giám đốc phòng nhân sự nhét vào.
Cô quăng bản báo cáo lên bàn, lên tiếng:
- Tiểu Cửu nhi, đuổi việc người đó.
Hạ Cửu Dương gật đầu tỏ ý đã rõ. Thời Lễ lúc này vẫn chú tâm nhìn hai người, thấy Hạ Cửu Dương chuẩn bị ra ngoài, cậu vội nói:
- Tiểu Cửu, sẵn tiện giúp tôi pha tách cà phê.
Hạ Cửu Dương quay đầu nhìn Thời Lễ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu, anh nở nụ cười thương nghiệp:
- Gọi tôi là anh Hạ.
Thời Lễ khó xử cúi đầu, thấp giọng nói:
- À, anh Hạ.
Sau khi Hạ Cửu Dương rời đi, Khả Lạc lấy ra chiếc usb trong ngăn kéo đưa cho Thời Lễ, cô lên tiếng dặn dò:
- Trong đây là toàn bộ thông tin về công ty trong sáu năm trở lại đây, em trước mắt xem hết chúng đi. Còn nữa, sau này Hạ Cửu Dương sẽ là người hướng dẫn cho em, có gì thắc mắc thì cứ hỏi anh ấy.
Thời Lễ nhận usb, cậu gật đầu đáp ứng liền mở máy tính bắt đầu xem thông tin.
Khả Lạc cũng ngồi vào bàn tập trung giải quyết những bản hợp đồng. Lát sau, cô buông bút ra, vươn tay thư giãn gân cốt, nhìn đống giấy tờ cuối cùng cũng làm xong, Khả Lạc thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng thấy Thời Lễ lúc này vẫn chăm chú ngồi xem máy tính, Khả Lạc nhẹ mỉm cười:
- Đã xem hết chưa?
Thời Lễ ngẩng đầu nhìn cô, cậu gật đầu nói:
- Xem xong hết rồi nhưng có mấy chỗ tôi không hiểu.
Cô đứng dậy đi về phía cậu, Khả Lạc đứng phía sau Thời Lễ, cô đưa mắt nhìn màn hình máy tính:
- Chỗ nào không hiểu?
Thời Lễ nghe cô nói vậy liền di chuyển chuột đến vị trí cậu cần được nghe giải thích. Hai người cứ giữ vững tư thế, cậu thắc mắc chỗ nào, cô giải thích chỗ đó cho cậu. Khả Lạc cảm thấy cô đã truyền hết kiến thức 1/3 đời người của cô cho cậu rồi!
Lúc Hạ Cửu Dương trở lại thì thấy Thời Lễ đang chăm chú nhìn máy tính, miệng thì lẩm bẩm chuyện gì đó, còn Khả Lạc thì đang uống nước, cô uống rất nhiều nước!!
Anh tiến lại phía cô, thắc mắc hỏi:
- Ngươi khát nước đến vậy sao?
- Khát khô cả cổ!!! - Cô đáp.
Hạ Cửu Dương đứng cạnh Khả Lạc, anh im lặng chờ cô uống xong. Khả Lạc đặt ly nước trên bàn, cô hất cằm chỉ Thời Lễ, cô nói:
- Giúp ta trông Thời Lễ, nhớ chỉ dạy cho cậu ấy đấy.
Hạ Cửu Dương giơ tay tạo kí hiệu ok, anh đi về phía Thời Lễ, chăm chú quan sát cậu.
Cô đưa mắt nhìn hai người họ một hồi thì rời đi. Khả Lạc theo thói quen mỗi ngày chạy đến tiệm hoa.
Lúc này, cô đứng trước tiệm hoa thấy bóng lưng Hứa Hoài Chu đang ghi chép gì đó, Khả Lạc rón rén tiếp cận anh từ đằng sau, cô vươn tay che mắt anh lại, nhẹ giọng nói:
- Đoán xem là ai? Đoán đúng tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu.
Hứa Hoài Chu hơi nghiêng đầu, anh vươn tay chạm vào bàn tay đang che mắt mình, mỉm cười đắc ý:
- Thời Lâm. Là cô phải không?
Khả Lạc chán chường buông tay ra, cô nhìn anh đang quay người đối diện cô, Khả Lạc bĩu môi:
- Có chơi có chịu. Nói đi, anh có yêu cầu gì không?
Hứa Hoài Chu lắc đầu, anh nhún vai nói:
- Không có. Sau này có thì tôi sẽ nói cô sau, há!
Cô nghiêng đầu nhìn dãy hoa linh lan tươi mới, vui vẻ nói:
- Hoài Chu.
Anh đưa mắt nhìn theo cô, mỉm cười lên tiếng:
- Như cũ, một bó linh lan, phải không?
Cô gật đầu. Trong khi Hứa Hoài Chu đang bó hoa thì cô thay anh quét dọn những chiếc lá úa đang rơi rụng trên sàn, Hứa Hoài Chu ngước mắt nhìn cô đang bận bịu, bỗng dưng anh thoáng cảm giác của một gia đình mà lúc trước anh từng mong muốn...
Khả Lạc phụ giúp Hứa Hoài Chu sắp xếp lại hoa, tưới hoa và lựa ra những bông tươi để anh bó. Anh thì tiếp khách, bó hoa. Hai người im lặng phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Thời gian chậm chậm trôi nhưng cũng đủ để ta hoàn thiện mọi thứ, mối quan hệ giữa mọi người dần có chút biến chuyển...
...
Một năm sau...
Thời Lễ ngày càng trở nên quen thuộc với công ty, tài năng của cậu dần bộc phát, cậu còn tôn sùng Hạ Cửu Dương thành lão sư của mình và ánh mắt cậu khu nhìn Khả Lạc cũng có chút thay đổi.
Hạ Cửu Dương thì bận bịu với việc của công ty và giảng dạy cho Thời Lễ. Anh còn phải chăm sóc cho Khả Lạc, thường xuyên cùng cô đi gặp đối tác và cùng nhau đi công tác. Đối với việc Khả Lạc thường chạy đi kiếm nam chủ, anh sớm đã không quan tâm đến, chỉ là đôi lúc nhắc nhở cô.
Hứa Hoài Chu có lẽ là ít thay đổi nhất, chứng bệnh của anh vẫn vậy không có biến chuyển tốt, anh vẫn ngày ngày mở tiệm hoa, chuẩn bị sẵn bó hoa linh lan tươi nhất dành cho người ấy.
Còn về phần Khả Lạc, cô luân phiên giữa việc trên công ty và tiệm hoa. Những ngày rảnh cô sẽ đến phụ giúp Hứa Hoài Chu chăm sóc hoa, thời gian còn lại thì quản lí công ty và trông nom Thời Lễ.
- Bản báo cáo ai làm mà sai ngay lỗi cơ bản vậy?
Hạ Cửu Dương tiến đến cạnh cô, anh chuyển tầm mắt xuống nhìn bản báo cáo trên tay cô, nhàn nhạt đáp:
- Tôn Nghi, nhân viên mới vào làm, nghe bảo là được giám đốc phòng nhân sự nhét vào.
Cô quăng bản báo cáo lên bàn, lên tiếng:
- Tiểu Cửu nhi, đuổi việc người đó.
Hạ Cửu Dương gật đầu tỏ ý đã rõ. Thời Lễ lúc này vẫn chú tâm nhìn hai người, thấy Hạ Cửu Dương chuẩn bị ra ngoài, cậu vội nói:
- Tiểu Cửu, sẵn tiện giúp tôi pha tách cà phê.
Hạ Cửu Dương quay đầu nhìn Thời Lễ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu, anh nở nụ cười thương nghiệp:
- Gọi tôi là anh Hạ.
Thời Lễ khó xử cúi đầu, thấp giọng nói:
- À, anh Hạ.
Sau khi Hạ Cửu Dương rời đi, Khả Lạc lấy ra chiếc usb trong ngăn kéo đưa cho Thời Lễ, cô lên tiếng dặn dò:
- Trong đây là toàn bộ thông tin về công ty trong sáu năm trở lại đây, em trước mắt xem hết chúng đi. Còn nữa, sau này Hạ Cửu Dương sẽ là người hướng dẫn cho em, có gì thắc mắc thì cứ hỏi anh ấy.
Thời Lễ nhận usb, cậu gật đầu đáp ứng liền mở máy tính bắt đầu xem thông tin.
Khả Lạc cũng ngồi vào bàn tập trung giải quyết những bản hợp đồng. Lát sau, cô buông bút ra, vươn tay thư giãn gân cốt, nhìn đống giấy tờ cuối cùng cũng làm xong, Khả Lạc thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng thấy Thời Lễ lúc này vẫn chăm chú ngồi xem máy tính, Khả Lạc nhẹ mỉm cười:
- Đã xem hết chưa?
Thời Lễ ngẩng đầu nhìn cô, cậu gật đầu nói:
- Xem xong hết rồi nhưng có mấy chỗ tôi không hiểu.
Cô đứng dậy đi về phía cậu, Khả Lạc đứng phía sau Thời Lễ, cô đưa mắt nhìn màn hình máy tính:
- Chỗ nào không hiểu?
Thời Lễ nghe cô nói vậy liền di chuyển chuột đến vị trí cậu cần được nghe giải thích. Hai người cứ giữ vững tư thế, cậu thắc mắc chỗ nào, cô giải thích chỗ đó cho cậu. Khả Lạc cảm thấy cô đã truyền hết kiến thức 1/3 đời người của cô cho cậu rồi!
Lúc Hạ Cửu Dương trở lại thì thấy Thời Lễ đang chăm chú nhìn máy tính, miệng thì lẩm bẩm chuyện gì đó, còn Khả Lạc thì đang uống nước, cô uống rất nhiều nước!!
Anh tiến lại phía cô, thắc mắc hỏi:
- Ngươi khát nước đến vậy sao?
- Khát khô cả cổ!!! - Cô đáp.
Hạ Cửu Dương đứng cạnh Khả Lạc, anh im lặng chờ cô uống xong. Khả Lạc đặt ly nước trên bàn, cô hất cằm chỉ Thời Lễ, cô nói:
- Giúp ta trông Thời Lễ, nhớ chỉ dạy cho cậu ấy đấy.
Hạ Cửu Dương giơ tay tạo kí hiệu ok, anh đi về phía Thời Lễ, chăm chú quan sát cậu.
Cô đưa mắt nhìn hai người họ một hồi thì rời đi. Khả Lạc theo thói quen mỗi ngày chạy đến tiệm hoa.
Lúc này, cô đứng trước tiệm hoa thấy bóng lưng Hứa Hoài Chu đang ghi chép gì đó, Khả Lạc rón rén tiếp cận anh từ đằng sau, cô vươn tay che mắt anh lại, nhẹ giọng nói:
- Đoán xem là ai? Đoán đúng tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu.
Hứa Hoài Chu hơi nghiêng đầu, anh vươn tay chạm vào bàn tay đang che mắt mình, mỉm cười đắc ý:
- Thời Lâm. Là cô phải không?
Khả Lạc chán chường buông tay ra, cô nhìn anh đang quay người đối diện cô, Khả Lạc bĩu môi:
- Có chơi có chịu. Nói đi, anh có yêu cầu gì không?
Hứa Hoài Chu lắc đầu, anh nhún vai nói:
- Không có. Sau này có thì tôi sẽ nói cô sau, há!
Cô nghiêng đầu nhìn dãy hoa linh lan tươi mới, vui vẻ nói:
- Hoài Chu.
Anh đưa mắt nhìn theo cô, mỉm cười lên tiếng:
- Như cũ, một bó linh lan, phải không?
Cô gật đầu. Trong khi Hứa Hoài Chu đang bó hoa thì cô thay anh quét dọn những chiếc lá úa đang rơi rụng trên sàn, Hứa Hoài Chu ngước mắt nhìn cô đang bận bịu, bỗng dưng anh thoáng cảm giác của một gia đình mà lúc trước anh từng mong muốn...
Khả Lạc phụ giúp Hứa Hoài Chu sắp xếp lại hoa, tưới hoa và lựa ra những bông tươi để anh bó. Anh thì tiếp khách, bó hoa. Hai người im lặng phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Thời gian chậm chậm trôi nhưng cũng đủ để ta hoàn thiện mọi thứ, mối quan hệ giữa mọi người dần có chút biến chuyển...
...
Một năm sau...
Thời Lễ ngày càng trở nên quen thuộc với công ty, tài năng của cậu dần bộc phát, cậu còn tôn sùng Hạ Cửu Dương thành lão sư của mình và ánh mắt cậu khu nhìn Khả Lạc cũng có chút thay đổi.
Hạ Cửu Dương thì bận bịu với việc của công ty và giảng dạy cho Thời Lễ. Anh còn phải chăm sóc cho Khả Lạc, thường xuyên cùng cô đi gặp đối tác và cùng nhau đi công tác. Đối với việc Khả Lạc thường chạy đi kiếm nam chủ, anh sớm đã không quan tâm đến, chỉ là đôi lúc nhắc nhở cô.
Hứa Hoài Chu có lẽ là ít thay đổi nhất, chứng bệnh của anh vẫn vậy không có biến chuyển tốt, anh vẫn ngày ngày mở tiệm hoa, chuẩn bị sẵn bó hoa linh lan tươi nhất dành cho người ấy.
Còn về phần Khả Lạc, cô luân phiên giữa việc trên công ty và tiệm hoa. Những ngày rảnh cô sẽ đến phụ giúp Hứa Hoài Chu chăm sóc hoa, thời gian còn lại thì quản lí công ty và trông nom Thời Lễ.
Bình luận facebook