Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈5〉
Quãng đường từ Thời gia đến nhà riêng của nguyên chủ không xa lắm, chỉ chốc lát sau thì hai người đã đế nơi. Hạ Cửu Dương xuống xe mở cốp, anh lấy ra tận 5 chiếc vali lớn, Khả Lạc ngơ ngác lên tiếng hỏi:
- Hể, ta nhớ vali đồ ta có một chiếc thôi mà.
Hạ Cửu Dương cười ngại ngùng, anh chỉ vào bốn chiếc vali còn lại, đáp lời cô:
- Bốn chiếc này là của ta. Ta chuyển đến ở cùng ngươi ấy mà.
Khóe mắt cô giật giật, bất lực lôi chiếc vali của mình, quay lưng rời đi. Hạ Cửu Dương vội vàng kéo vali đi theo cô.
Căn nhà nguyên chủ cũng khá rộng rãi, trang trí cũng không quá cầu kì. Khả Lạc nằm lười trên sofa, ngáp ngắn ngáp dài nói:
- Ngươi tự chọn một phòng đi.
Anh gật đầu rồi kéo vali đi. Sau khi sắp xếp đồ đạc vào phòng xong, Hạ Cửu Dương ra ngoài ngồi cạnh Khả Lạc:
- Lát ngươi nấu cơm.
Khả Lạc ngày càng phục tài ăn vạ của Hạ Cửu Dương, cô vươn tay véo tai anh:
- Ngươi ở nhà ta mà còn muốn ăn của ta sao, tự trọng của ngươi đâu?
Hạ Cửu Dương nhếch mép, anh ôm lấy cánh tay cô, quen thuộc cọ cọ vào vai cô:
- Ay da, tự trọng của ta chẳng phải luôn ở chỗ ngươi sao!
Khả Lạc thở dài đứng dậy, cô lười nhác đi vào bếp nấu bữa tối. Lát sau, cô lên tiếng gọi:
- Vào ăn cơm.
Hạ Cửu Dương cười khúc khích chạy vào bếp. Hai người ngồi vào bàn ăn cơm, trong khi cô đang ăn vui vẻ thì anh lại nhăn nhó:
- Sao hôm nay ngươi nấu nhạt thế, chả có vị gì cả.
Khả Lạc dừng đũa lại, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Cửu Dương, lên tiếng giải thích:
- Ăn nhạt tốt cho sức khỏe. Ăn nhiều đường thì khả năng hấp thụ các chất dinh dưỡng thiết yếu rất thấp, đặc biệt là vitamin A, C, B12, canxi, phốtpho, magiê và sắt... Từ đó gây ra ảnh hưởng không tốt đến chức năng miễn dịch của cơ thể, tăng nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch, béo phì và tiểu đường gây nên các bệnh ung thư. Ngoài ra, đường còn gây ra tình trạng tăng glucôza trong máu, làm cơ thể suy nhược và mệt mỏi.
Hạ Cửu Dương bĩu môi, chọc đũa trong bát cơm, ậm ừ lên tiếng:
- Không ăn đường thì ngươi cũng phải cho chút muối vào chứ.
Khả Lạc mỉm cười khách khí, cô nhướng người tiến gần mặt anh, chậm rãi trả lời:
- Việc ăn muối nhiều sẽ làm tăng tính thẩm thấu của màng tế bào với natri. Ion natri sẽ chuyển nhiều vào tế bào cơ trơn của thành mạch, gây tăng nước trong tế bào, tăng trương lực thành mạch, gây co mạch, tăng sức cản ngoại vi và dẫn đến tăng huyết áp.
Thấy vẻ mặt Hạ Cửu Dương còn không phục, cô vui vẻ nói tiếp:
- Ăn quá mặn sẽ ảnh hưởng tới thận, ngươi chắc là còn muốn thêm muối không?
Anh cười nhìn cô nhưng ánh mắt lại không vui, lẩm bẩm:
- Không ăn nữa.
- Thật ngoan! - Khả Lạc cười nói.
Anh vốn dĩ không vui tí nào, cảm thấy uất ức khi cô nấu cho nam nhân khác thì ngon, mà nấu cho anh thì chẳng ngon tí nào:
- Sao ngươi nấu cho người ta ăn thì ngon. Mà nấu cho ta lại...
Khả Lạc phì cười, thì ra tên nhóc này đang ghen sao? Cô nhẹ giọng giải thích:
- Nấu cho người lạ thì khác, nấu cho người nhà thì phải khác chứ. Nấu cho người nhà ăn thì ta đương nhiên phải quan trọng vấn đề sức khỏe rồi.
Hạ Cửu Dương lúc này mới vui vẻ ăn cơm. Khả Lạc thầm tán thưởng bản thân, khả năng dỗ trẻ của cô lại lên một tầm cao mới rồi.
..
Sáng hôm sau, Hạ Cửu Dương đưa Khả Lạc đến công ty.
Vừa vào phòng làm việc của nguyên chủ, Khả Lạc còn chưa kịp ngồi lên ghế thì đã bị người khác gọi đi. Cô cùng Hạ Cửu Dương đi đến phòng của ba nguyên chủ - Thời Khúc.
Khả Lạc đối diện nhìn Thời Khúc, ông ta ngưng viết lại, ngẩng đầu nhìn cô:
- Bây giờ mới chịu về công ty à.
Khả Lạc gật đầu:
- Vâng!
Không khí chợt chìm vào im lặng, ông Thời cũng có chút khó xử, ngập ngừng mãi thì lên tiếng:
- Sức khỏe sao rồi?
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Đã ổn rồi ạ. Nếu không có việc gì thì con xin phép về phòng làm việc.
Thời Khúc cúp mắt, ông vẫy tay để cô đi, lòng ông có chút vui mừng, lần này hai ngươi trò chuyện dù không nhiều nhưng không cãi nhau đã đủ khiến ông vui rồi.
Vừa về phòng làm việc, Hạ Cửu Dương liền thắc mắc hỏi Khả Lạc:
- Ông Thời cũng lạnh nhạt thật, vậy mà ngươi vẫn bình thản nổi sao?
Khả Lạc ngồi vào ghế, lưng cô dựa vào thành ghế, mắt nhắm nghiền lại:
- Dù ông ấy không biết cách nói chuyện nhưng ánh mắt ông ấy thực sự quan tâm đến Thời Lâm. Có lẽ, Thời Khúc cũng không phải là một người ba tệ.
Hạ Cửu Dương ngồi lên bàn làm việc của Khả Lạc, anh ngẫm nghĩ một hồi thì lên tiếng nói:
- Theo như ta biết, nguyên chủ mà gặp ba cô ấy, cứ mười lần thì có chín lần hai người ấy cãi nhau, ta cứ ngỡ ông ấy là người tồi tệ, không yêu thương con gái mình.
Cô cong môi cười, chậm rãi nói:
- Không phải chuyện gì ta cũng đoán rõ mọi thứ được, vẫn câu nói cũ " Người trong cuộc mới rõ người trong kẹt ".
Cô mở mắt nhìn anh, dáng vẻ phong lưu nhếch mép cười.
- Hể, ta nhớ vali đồ ta có một chiếc thôi mà.
Hạ Cửu Dương cười ngại ngùng, anh chỉ vào bốn chiếc vali còn lại, đáp lời cô:
- Bốn chiếc này là của ta. Ta chuyển đến ở cùng ngươi ấy mà.
Khóe mắt cô giật giật, bất lực lôi chiếc vali của mình, quay lưng rời đi. Hạ Cửu Dương vội vàng kéo vali đi theo cô.
Căn nhà nguyên chủ cũng khá rộng rãi, trang trí cũng không quá cầu kì. Khả Lạc nằm lười trên sofa, ngáp ngắn ngáp dài nói:
- Ngươi tự chọn một phòng đi.
Anh gật đầu rồi kéo vali đi. Sau khi sắp xếp đồ đạc vào phòng xong, Hạ Cửu Dương ra ngoài ngồi cạnh Khả Lạc:
- Lát ngươi nấu cơm.
Khả Lạc ngày càng phục tài ăn vạ của Hạ Cửu Dương, cô vươn tay véo tai anh:
- Ngươi ở nhà ta mà còn muốn ăn của ta sao, tự trọng của ngươi đâu?
Hạ Cửu Dương nhếch mép, anh ôm lấy cánh tay cô, quen thuộc cọ cọ vào vai cô:
- Ay da, tự trọng của ta chẳng phải luôn ở chỗ ngươi sao!
Khả Lạc thở dài đứng dậy, cô lười nhác đi vào bếp nấu bữa tối. Lát sau, cô lên tiếng gọi:
- Vào ăn cơm.
Hạ Cửu Dương cười khúc khích chạy vào bếp. Hai người ngồi vào bàn ăn cơm, trong khi cô đang ăn vui vẻ thì anh lại nhăn nhó:
- Sao hôm nay ngươi nấu nhạt thế, chả có vị gì cả.
Khả Lạc dừng đũa lại, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Cửu Dương, lên tiếng giải thích:
- Ăn nhạt tốt cho sức khỏe. Ăn nhiều đường thì khả năng hấp thụ các chất dinh dưỡng thiết yếu rất thấp, đặc biệt là vitamin A, C, B12, canxi, phốtpho, magiê và sắt... Từ đó gây ra ảnh hưởng không tốt đến chức năng miễn dịch của cơ thể, tăng nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch, béo phì và tiểu đường gây nên các bệnh ung thư. Ngoài ra, đường còn gây ra tình trạng tăng glucôza trong máu, làm cơ thể suy nhược và mệt mỏi.
Hạ Cửu Dương bĩu môi, chọc đũa trong bát cơm, ậm ừ lên tiếng:
- Không ăn đường thì ngươi cũng phải cho chút muối vào chứ.
Khả Lạc mỉm cười khách khí, cô nhướng người tiến gần mặt anh, chậm rãi trả lời:
- Việc ăn muối nhiều sẽ làm tăng tính thẩm thấu của màng tế bào với natri. Ion natri sẽ chuyển nhiều vào tế bào cơ trơn của thành mạch, gây tăng nước trong tế bào, tăng trương lực thành mạch, gây co mạch, tăng sức cản ngoại vi và dẫn đến tăng huyết áp.
Thấy vẻ mặt Hạ Cửu Dương còn không phục, cô vui vẻ nói tiếp:
- Ăn quá mặn sẽ ảnh hưởng tới thận, ngươi chắc là còn muốn thêm muối không?
Anh cười nhìn cô nhưng ánh mắt lại không vui, lẩm bẩm:
- Không ăn nữa.
- Thật ngoan! - Khả Lạc cười nói.
Anh vốn dĩ không vui tí nào, cảm thấy uất ức khi cô nấu cho nam nhân khác thì ngon, mà nấu cho anh thì chẳng ngon tí nào:
- Sao ngươi nấu cho người ta ăn thì ngon. Mà nấu cho ta lại...
Khả Lạc phì cười, thì ra tên nhóc này đang ghen sao? Cô nhẹ giọng giải thích:
- Nấu cho người lạ thì khác, nấu cho người nhà thì phải khác chứ. Nấu cho người nhà ăn thì ta đương nhiên phải quan trọng vấn đề sức khỏe rồi.
Hạ Cửu Dương lúc này mới vui vẻ ăn cơm. Khả Lạc thầm tán thưởng bản thân, khả năng dỗ trẻ của cô lại lên một tầm cao mới rồi.
..
Sáng hôm sau, Hạ Cửu Dương đưa Khả Lạc đến công ty.
Vừa vào phòng làm việc của nguyên chủ, Khả Lạc còn chưa kịp ngồi lên ghế thì đã bị người khác gọi đi. Cô cùng Hạ Cửu Dương đi đến phòng của ba nguyên chủ - Thời Khúc.
Khả Lạc đối diện nhìn Thời Khúc, ông ta ngưng viết lại, ngẩng đầu nhìn cô:
- Bây giờ mới chịu về công ty à.
Khả Lạc gật đầu:
- Vâng!
Không khí chợt chìm vào im lặng, ông Thời cũng có chút khó xử, ngập ngừng mãi thì lên tiếng:
- Sức khỏe sao rồi?
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Đã ổn rồi ạ. Nếu không có việc gì thì con xin phép về phòng làm việc.
Thời Khúc cúp mắt, ông vẫy tay để cô đi, lòng ông có chút vui mừng, lần này hai ngươi trò chuyện dù không nhiều nhưng không cãi nhau đã đủ khiến ông vui rồi.
Vừa về phòng làm việc, Hạ Cửu Dương liền thắc mắc hỏi Khả Lạc:
- Ông Thời cũng lạnh nhạt thật, vậy mà ngươi vẫn bình thản nổi sao?
Khả Lạc ngồi vào ghế, lưng cô dựa vào thành ghế, mắt nhắm nghiền lại:
- Dù ông ấy không biết cách nói chuyện nhưng ánh mắt ông ấy thực sự quan tâm đến Thời Lâm. Có lẽ, Thời Khúc cũng không phải là một người ba tệ.
Hạ Cửu Dương ngồi lên bàn làm việc của Khả Lạc, anh ngẫm nghĩ một hồi thì lên tiếng nói:
- Theo như ta biết, nguyên chủ mà gặp ba cô ấy, cứ mười lần thì có chín lần hai người ấy cãi nhau, ta cứ ngỡ ông ấy là người tồi tệ, không yêu thương con gái mình.
Cô cong môi cười, chậm rãi nói:
- Không phải chuyện gì ta cũng đoán rõ mọi thứ được, vẫn câu nói cũ " Người trong cuộc mới rõ người trong kẹt ".
Cô mở mắt nhìn anh, dáng vẻ phong lưu nhếch mép cười.
Bình luận facebook