Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈4〉
Khả Lạc đứng trước phòng của Thời Lễ, cô vươn tay gõ cửa phòng, chờ đợi một hồi vẫn không nghe tiếng đáp lại, cô tiếp tục gõ cửa, lên tiếng nói:
- Em im lặng là chị vào đấy.
Cô trực tiếp mở cửa phòng, chậm rãi bước vào phòng. Khả Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng này thậm chí còn đơn điệu hơn phòng cô, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, chỉn chu, từ vách tường cho đến vật dụng trong phòng đều rất sạch sẽ. Chợt giọng nam lẩm bẩm vang lên:
- Có chuyện gì sao?
Khả Lạc chuyển mắt nhìn cậu thiếu niên đang quay lưng với cô, tầm mắt cậu đang quan sát phía ngoài cửa sổ sau đó vẽ chúng lại vào bức tranh. Dáng vẻ cậu ta có chút bạc nhược, tấm lưng trông có vẻ mỏng manh, suy yếu. Khả Lạc thong thả, chậm rãi tiến đến phía Thời Lễ nhưng vẫn có chút khoảng cách, cô lên tiếng:
- Chị đến thăm em.
Tay cầm cọ của Thời Lễ hơi khựng lại, cậu trầm mặc nhìn chăm chú vào bức tranh, nhấp môi nói:
- Hình như chúng ta chưa thân nhau đến mức đó.
Cô nhướng mày, cảm thấy Thời Lễ cũng có chút đặc biệt. Cậu ta lạnh nhạt, khó gần, đặt ranh giới rạch ròi giữa cô và cậu ta, cảm thấy cậu nhóc trước mặt là đối tượng khó, nụ cười Khả Lạc càng tươi, cô ngồi khụy xuống cạnh cậu, nói:
- Năm nay Tiểu Lễ bao nhiêu tuổi rồi nhở?
Thời Lễ lúc này mới đưa mắt nhìn cô, cậu đứng dậy đẩy ghế qua phía cô, sau đó lẳng lặng đi lấy một chiếc ghế khác. Cậu im lặng ngồi trên ghế, chẳng nghe cô nói gì liền chậm rãi nhìn cô, thấy cô vẫn đang đợi câu trả lời của mình, Thời Lễ lên tiếng:
- Tôi sắp 19 tuổi.
Khả Lạc gật đầu, bây giờ cô mới thấy rõ mặt Thời Lễ, cậu ta trông cũng khá soái, không phải loại thư sinh nho nhã hay khí chất cao ngạo khó thuần, Thời Lễ như dạng người dung hòa giữa hai nét tính cách, cậu ta có đôi mắt phượng ngạo mạn nhưng ánh mắt luôn trông buồn bã làm giảm đi phần nào khí chất cao ngạo ấy, khéo môi cậu ấy cong lên, là kiểu dáng môi cười điển hình, làm tăng phần nào khí chất ôn nhu.
Thời Lễ trông hơi yếu đuối, có vẻ ở trong phòng quá lâu mà da cậu trắng đến tái nhợt, mái tóc đen mượt khiến người khác muốn được xoa đầu cậu, dáng vẻ Thời Lễ cao ráo nhưng lại có chút gầy, làm lộ rõ xương hàm góc cạnh. Lúc này cậu ta mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, cổ áo rộng làm lộ ra xương quai xanh quyến rũ câu nhân.
Khi cô đánh giá Thời Lễ thì cậu cũng đang đánh giá lại cô. Một người nhạy cảm như Thời Lễ chắc sẽ nhận ra tính cách của người chị kế mình đã thay đổi nhưng vốn dĩ nguyên chủ Thời Lâm không tiếp xúc với cậu nhiều nên Thời Lễ cũng không dò xét quá nhiều về tính cách của chị kế. Cậu chỉ cảm thấy Thời Lâm đã trổ mã rồi, cô xinh đẹp hơn trước, trầm ổn hơn trước và cô ấy hình như đang cố thân cận cậu.
Khả Lạc mặc ánh mắt Thời Lễ còn đang nhìn mình, cô chuyển tầm mắt nhìn bức tranh của cậu, bức tranh Thời Lễ vẽ trông rất tuyệt vọng, đó là cảm giác đầu tiên của cô khi nhìn bức tranh. Thời Lễ thấy Khả Lạc đang chăm chú nhìn bức tranh của mình, cậu vội lấy tấm vải bên cạnh phủ lên tranh, cô thắc mắc nhìn cậu:
- Không muốn để chị xem sao?
Thời Lễ cúi thấp đầu, cậu nhẹ gật đầu. Cô vươn tay chạm vào mảnh vải phủ trên bức tranh, lên tiếng:
- Bức tranh rất đẹp, chỉ là trông bức tranh có chút tiêu cực, thất vọng, buồn bã...
Hai tay cậu bấu víu vào nhau, cả người Thời Lễ hơi run lên, cảm giác như cậu đang run rẩy, sợ hãi. Khả Lạc cũng nhận thấy trạng thái cậu không tốt, cô vội nâng cằm Thời Lễ, thấy cậu đang cố cắn môi khiến môi dưới sắp chảy máu, cô vươn hai tay chạm nhẹ vào gương mặt cậu, dần dần di chuyển về phía môi cậu, nhẹ giọng nói:
- Đừng cắn môi, sẽ chảy máu đấy. Ngoan!
Thời Lễ lúc này mới chậm chạp dừng cắn môi, ánh mắt cậu lẳng lặng đối mắt với cô:
- Thời Lâm, đừng chạm vào tranh tôi.
Khả Lạc gật đầu đáp ứng cậu:
- Hảo, hảo, sau này không chạm vào tranh em nữa. Vậy em nghỉ ngơi đi, chị đi trước đây.
Cô đứng dậy, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn cậu, sau đó quay lưng rời đi. Thời Lễ khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô, cậu cảm thấy trông cô có chút cô đơn, chợt cậu liền lên tiếng:
- Ngày mai có về nhà không?
Khả Lạc dừng bước, cô lắc đầu nói:
- Không nhưng ngày mốt thì có thể sẽ về.
Nói rồi Khả Lạc rời khỏi phòng, Thời Lễ chăm chăm nhìn vào cửa phòng đã khép lại, cậu lẩm bẩm:
- Thời Lâm...
Hạ Cửu Dương đứng đợi Khả Lạc dưới sảnh, anh lên tiếng gọi cô:
- Mau xuống đây.
Khả Lạc bước xuống lầu, cô thắc mắc hỏi Hạ Cửu Dương:
- Chúng ta không ở đây sao?
Anh gật đầu, vươn tay kéo cô rời khỏi Thời gia. Trên xe, Hạ Cửu Dương lên tiếng:
- Ta đưa ngươi về nhà nguyên chủ. Thăm hỏi mẹ kế và em kế như vậy là đủ rồi.
Cô im lặng không đáp, mắt nhìn chằm chằm Hạ Cửu Dương, trong tâm trí lại suy ngẫm về Thời Lễ, lát sau Khả Lạc cảm thán nói:
- Thời Lễ có chút thú vị!
Hạ Cửu Dương phì cười, anh trêu ghẹo nói:
- Giờ thấy ngươi giống mấy tổng tài rồi đấy.
Khả Lạc hiểu ý anh nói, cô cong môi cười, hùa theo ý Hạ Cửu Dương:
- Phải. Bây giờ ta nên nói tiếp là Thời Lễ - cậu nhóc này phải thuộc về tôi.
- Vô liêm sỉ! - Anh lên tiếng.
- Em im lặng là chị vào đấy.
Cô trực tiếp mở cửa phòng, chậm rãi bước vào phòng. Khả Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng này thậm chí còn đơn điệu hơn phòng cô, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, chỉn chu, từ vách tường cho đến vật dụng trong phòng đều rất sạch sẽ. Chợt giọng nam lẩm bẩm vang lên:
- Có chuyện gì sao?
Khả Lạc chuyển mắt nhìn cậu thiếu niên đang quay lưng với cô, tầm mắt cậu đang quan sát phía ngoài cửa sổ sau đó vẽ chúng lại vào bức tranh. Dáng vẻ cậu ta có chút bạc nhược, tấm lưng trông có vẻ mỏng manh, suy yếu. Khả Lạc thong thả, chậm rãi tiến đến phía Thời Lễ nhưng vẫn có chút khoảng cách, cô lên tiếng:
- Chị đến thăm em.
Tay cầm cọ của Thời Lễ hơi khựng lại, cậu trầm mặc nhìn chăm chú vào bức tranh, nhấp môi nói:
- Hình như chúng ta chưa thân nhau đến mức đó.
Cô nhướng mày, cảm thấy Thời Lễ cũng có chút đặc biệt. Cậu ta lạnh nhạt, khó gần, đặt ranh giới rạch ròi giữa cô và cậu ta, cảm thấy cậu nhóc trước mặt là đối tượng khó, nụ cười Khả Lạc càng tươi, cô ngồi khụy xuống cạnh cậu, nói:
- Năm nay Tiểu Lễ bao nhiêu tuổi rồi nhở?
Thời Lễ lúc này mới đưa mắt nhìn cô, cậu đứng dậy đẩy ghế qua phía cô, sau đó lẳng lặng đi lấy một chiếc ghế khác. Cậu im lặng ngồi trên ghế, chẳng nghe cô nói gì liền chậm rãi nhìn cô, thấy cô vẫn đang đợi câu trả lời của mình, Thời Lễ lên tiếng:
- Tôi sắp 19 tuổi.
Khả Lạc gật đầu, bây giờ cô mới thấy rõ mặt Thời Lễ, cậu ta trông cũng khá soái, không phải loại thư sinh nho nhã hay khí chất cao ngạo khó thuần, Thời Lễ như dạng người dung hòa giữa hai nét tính cách, cậu ta có đôi mắt phượng ngạo mạn nhưng ánh mắt luôn trông buồn bã làm giảm đi phần nào khí chất cao ngạo ấy, khéo môi cậu ấy cong lên, là kiểu dáng môi cười điển hình, làm tăng phần nào khí chất ôn nhu.
Thời Lễ trông hơi yếu đuối, có vẻ ở trong phòng quá lâu mà da cậu trắng đến tái nhợt, mái tóc đen mượt khiến người khác muốn được xoa đầu cậu, dáng vẻ Thời Lễ cao ráo nhưng lại có chút gầy, làm lộ rõ xương hàm góc cạnh. Lúc này cậu ta mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, cổ áo rộng làm lộ ra xương quai xanh quyến rũ câu nhân.
Khi cô đánh giá Thời Lễ thì cậu cũng đang đánh giá lại cô. Một người nhạy cảm như Thời Lễ chắc sẽ nhận ra tính cách của người chị kế mình đã thay đổi nhưng vốn dĩ nguyên chủ Thời Lâm không tiếp xúc với cậu nhiều nên Thời Lễ cũng không dò xét quá nhiều về tính cách của chị kế. Cậu chỉ cảm thấy Thời Lâm đã trổ mã rồi, cô xinh đẹp hơn trước, trầm ổn hơn trước và cô ấy hình như đang cố thân cận cậu.
Khả Lạc mặc ánh mắt Thời Lễ còn đang nhìn mình, cô chuyển tầm mắt nhìn bức tranh của cậu, bức tranh Thời Lễ vẽ trông rất tuyệt vọng, đó là cảm giác đầu tiên của cô khi nhìn bức tranh. Thời Lễ thấy Khả Lạc đang chăm chú nhìn bức tranh của mình, cậu vội lấy tấm vải bên cạnh phủ lên tranh, cô thắc mắc nhìn cậu:
- Không muốn để chị xem sao?
Thời Lễ cúi thấp đầu, cậu nhẹ gật đầu. Cô vươn tay chạm vào mảnh vải phủ trên bức tranh, lên tiếng:
- Bức tranh rất đẹp, chỉ là trông bức tranh có chút tiêu cực, thất vọng, buồn bã...
Hai tay cậu bấu víu vào nhau, cả người Thời Lễ hơi run lên, cảm giác như cậu đang run rẩy, sợ hãi. Khả Lạc cũng nhận thấy trạng thái cậu không tốt, cô vội nâng cằm Thời Lễ, thấy cậu đang cố cắn môi khiến môi dưới sắp chảy máu, cô vươn hai tay chạm nhẹ vào gương mặt cậu, dần dần di chuyển về phía môi cậu, nhẹ giọng nói:
- Đừng cắn môi, sẽ chảy máu đấy. Ngoan!
Thời Lễ lúc này mới chậm chạp dừng cắn môi, ánh mắt cậu lẳng lặng đối mắt với cô:
- Thời Lâm, đừng chạm vào tranh tôi.
Khả Lạc gật đầu đáp ứng cậu:
- Hảo, hảo, sau này không chạm vào tranh em nữa. Vậy em nghỉ ngơi đi, chị đi trước đây.
Cô đứng dậy, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn cậu, sau đó quay lưng rời đi. Thời Lễ khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô, cậu cảm thấy trông cô có chút cô đơn, chợt cậu liền lên tiếng:
- Ngày mai có về nhà không?
Khả Lạc dừng bước, cô lắc đầu nói:
- Không nhưng ngày mốt thì có thể sẽ về.
Nói rồi Khả Lạc rời khỏi phòng, Thời Lễ chăm chăm nhìn vào cửa phòng đã khép lại, cậu lẩm bẩm:
- Thời Lâm...
Hạ Cửu Dương đứng đợi Khả Lạc dưới sảnh, anh lên tiếng gọi cô:
- Mau xuống đây.
Khả Lạc bước xuống lầu, cô thắc mắc hỏi Hạ Cửu Dương:
- Chúng ta không ở đây sao?
Anh gật đầu, vươn tay kéo cô rời khỏi Thời gia. Trên xe, Hạ Cửu Dương lên tiếng:
- Ta đưa ngươi về nhà nguyên chủ. Thăm hỏi mẹ kế và em kế như vậy là đủ rồi.
Cô im lặng không đáp, mắt nhìn chằm chằm Hạ Cửu Dương, trong tâm trí lại suy ngẫm về Thời Lễ, lát sau Khả Lạc cảm thán nói:
- Thời Lễ có chút thú vị!
Hạ Cửu Dương phì cười, anh trêu ghẹo nói:
- Giờ thấy ngươi giống mấy tổng tài rồi đấy.
Khả Lạc hiểu ý anh nói, cô cong môi cười, hùa theo ý Hạ Cửu Dương:
- Phải. Bây giờ ta nên nói tiếp là Thời Lễ - cậu nhóc này phải thuộc về tôi.
- Vô liêm sỉ! - Anh lên tiếng.