Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈3〉
Khả Lạc vươn tay mở cửa phòng, cô và anh quan sát xung quanh căn phòng. Phòng của nguyên chủ trang trí cũng khá đơn giản, giờ đây căn phòng có chút bám bụi, có vẻ như đã lâu không ai vào quét dọn...
Khả Lạc cúi xuống nhặt những cuốn sách ở trên sàn, cô lẩm bẩm:
- Gia đình này cũng thật tốt, nguyên chủ không ở nhà thì không cho người vào dọn phòng cô ấy.
Khả Lạc bước đến phía kệ sách, chợt cô hốt hoảng:
- A!!
Tiếng " Rầm " vang lên, Khả Lạc thở phào nhìn người dưới thân mình, cô lên tiếng:
- Tiểu Cửu Nhi, cảm ơn ngươi.
Hạ Cửu Dương vươn tay chọt eo Khả Lạc, anh thống khổ lên tiếng:
- Ngươi mau ngồi dậy, nặng chết ta rồi!!
Khả Lạc búng trán Hạ Cửu Dương, sau đó cô mới đứng dậy, vươn tay chỉnh lại quần áo:
- Cần ta đỡ ngươi dậy không?
Hạ Cửu Dương lắc lắc đầu, anh gượng người đứng dậy, đưa mắt nhìn Khả Lạc, anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô, mắt chăm chăm quan sát từng chi tiết trên người cô:
- Có bị đau chỗ nào không?
Khả Lạc cong môi cười, cô xoa đầu Hạ Cửu Dương, nói:
- Ta không sao.
Lúc này, Hạ Cửu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nơi Khả Lạc ở có Tiểu Cửu thì chắc chắn rằng cô bị ngã cũng sẽ không đau, bởi lẽ Tiểu Cửu luôn là người che chắn cho cô.
Biết cô không bị thương thì anh mới buông tay cô ra, quay lưng bước đến phía giường cô, anh thu gom ga giường cô, sau đó lấy một chiếc ga mới từ trong tủ ra trải. Khả Lạc đứng yên quan sát bóng lưng Hạ Cửu Dương, cô lên tiếng trêu ghẹo anh:
- Ta không ngờ ngươi lại quan tâm ta thế đấy.
Hạ Cửu Dương phì cười, anh bước dần đến phía cô:
- Trước đây là tại ta là hồ ly nên khó có thể chăm sóc ngươi, còn bây giờ thì khác rồi, ta muốn làm gì ngươi cũng có thể làm.
Hạ Cửu Dương ngày càng tiến gần Khả Lạc, anh cúi đầu áp sát mặt cô, gần đến mức anh có thể cảm nhận hơi thở của cô. Khả Lạc vươn tay chưởng mặt Hạ Cửu Dương, cô lên án anh:
- Biến thái!
Anh bĩu môi, ai oán nhìn cô:
- Ngươi mới biến thái.
Khóe mắt cô giật giật, vươn tay xoa xoa thái dương:
- Ngươi có thể nào diễn cho thích hợp với hình dạng của Hạ Cửu Dương không?
Hạ Cửu Dương tặc lưỡi, anh đưa tay nhét vào túi quần, đứng thẳng lưng, lúc này trông anh tựa như cây dương xỉ, cao ngạo âm trầm lại trông có chút quỷ kế đa đoan, giống thể loại người khiến người khác không dám tiếp cận...
Khả Lạc trề môi, cô bắt chước dáng đứng của Hạ Cửu Dương, nhan sắc nguyên chủ Thời Lâm vốn không tồi cộng thêm chiều cao gần 1m7 khiến cô tăng thêm phần khí chất vương giả, Thời Lâm không giống những vị tiểu thư nhu mềm dịu dàng khác, cô 25 tuổi đã kế thừa chức tổng tài của Thời thị, Thời Lâm không phải công chúa, cô ấy tựa như vị kỵ sĩ mạnh mẽ, ngang nhiên lại pha chút cuốn hút thuộc về nữ nhân tài giỏi...
Hạ Cửu Dương liếc nhìn Khả Lạc, mắt anh quét từ trên xuống dưới đánh giá cô, cuối cùng tóm lại một câu:
- Nữ tổng tài mau bao nuôi ta!
Cô nhấc chân đạp thẳng lên mũi chân anh, thậm chí còn cố ý nghiến mạnh khiến anh rên rỉ:
- A! Ngươi đừng suốt ngày đụng tay đụng chân được không? Chúng ta đấu khẩu thôi.
Khả Lạc nhếch mép cười xấu, cô lên tiếng đáp:
- Ta chính là muốn động tay động chân đấy. Cho dù ta không đánh lại ngươi nhưng ta vẫn thích đánh ngươi đấy.
Hạ Cửu Dương thở dài, anh thầm tự thương lấy bản thân bé bỏng:
- Ay da, ngươi là tiểu tổ tông, ngươi là cô nãi nãi, ngươi nói gì thì chính là cái đó.
Cô vươn tay xoa đầu anh, vui vẻ nói:
- Thật ngoan!
Đùa giỡn một hồi thì hai người bắt tay vào dọn dẹp căn phòng. Đưa mắt nhìn căn phòng đã sạch sẽ, Khả Lạc lên tiếng:
- Xong rồi. Bây giờ đi kiếm đệ đệ đáng yêu của nguyên chủ thôi.
Hạ Cửu Dương ngồi xuống giường, anh lên tiếng giải thích thân phận em trai kế của nguyên chủ Thời Lâm:
- Con trai riêng của Hồ Tầm tên là Lưu Bách Lễ, sau khi Hồ Tầm kết hôn với cha nguyên chủ thì cậu ta cũng đổi tên thành Thời Lễ. Lúc nhỏ có chứng tự kỉ nhưng cũng đã chữa khỏi gần hết, hiện tại cậu ta chỉ có chút không thích gần người lạ, ta có xem sơ qua hồ sơ của cậu ta, IQ cũng khá cao, chỉ tiếc là bị chính mẹ cậu ta phá hủy...
Khả Lạc nghe anh nói vậy liền nhíu mày, cô thắc mắc hỏi:
- Hồ Tầm làm gì cậu ta à?
Hạ Cửu Dương lắc đầu, anh tiếc nuối nói:
- Không rõ, trong hồ sơ không đề cập đến vụ đó.
Cô thở dài, lên tiếng nói:
- Ngươi đoán xem Thời Lễ trông có đẹp không?
Anh nhướng mày nhìn cô, trêu chọc nói:
- Tính nhan khống của ngươi trỗi dậy rồi à.
Khả Lạc liên tục gật đầu không chút nào ngại ngùng, Hạ Cửu Dương sớm đã biết da mặt cô dày hơn mặt đường nhưng thấy mặt cô hớn hở khiến anh trưng ra thái độ khinh bỉ nhìn cô:
- Ta cũng chưa thấy mặt cậu ta bao giờ. Muốn biết cậu ta đẹp hay không thì ngươi cứ tự mình đi chiêm ngưỡng.
Cô phấn khích nở nụ cười, vui vẻ quay lưng đi tìm phòng của Thời Lễ.
Khả Lạc cúi xuống nhặt những cuốn sách ở trên sàn, cô lẩm bẩm:
- Gia đình này cũng thật tốt, nguyên chủ không ở nhà thì không cho người vào dọn phòng cô ấy.
Khả Lạc bước đến phía kệ sách, chợt cô hốt hoảng:
- A!!
Tiếng " Rầm " vang lên, Khả Lạc thở phào nhìn người dưới thân mình, cô lên tiếng:
- Tiểu Cửu Nhi, cảm ơn ngươi.
Hạ Cửu Dương vươn tay chọt eo Khả Lạc, anh thống khổ lên tiếng:
- Ngươi mau ngồi dậy, nặng chết ta rồi!!
Khả Lạc búng trán Hạ Cửu Dương, sau đó cô mới đứng dậy, vươn tay chỉnh lại quần áo:
- Cần ta đỡ ngươi dậy không?
Hạ Cửu Dương lắc lắc đầu, anh gượng người đứng dậy, đưa mắt nhìn Khả Lạc, anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô, mắt chăm chăm quan sát từng chi tiết trên người cô:
- Có bị đau chỗ nào không?
Khả Lạc cong môi cười, cô xoa đầu Hạ Cửu Dương, nói:
- Ta không sao.
Lúc này, Hạ Cửu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nơi Khả Lạc ở có Tiểu Cửu thì chắc chắn rằng cô bị ngã cũng sẽ không đau, bởi lẽ Tiểu Cửu luôn là người che chắn cho cô.
Biết cô không bị thương thì anh mới buông tay cô ra, quay lưng bước đến phía giường cô, anh thu gom ga giường cô, sau đó lấy một chiếc ga mới từ trong tủ ra trải. Khả Lạc đứng yên quan sát bóng lưng Hạ Cửu Dương, cô lên tiếng trêu ghẹo anh:
- Ta không ngờ ngươi lại quan tâm ta thế đấy.
Hạ Cửu Dương phì cười, anh bước dần đến phía cô:
- Trước đây là tại ta là hồ ly nên khó có thể chăm sóc ngươi, còn bây giờ thì khác rồi, ta muốn làm gì ngươi cũng có thể làm.
Hạ Cửu Dương ngày càng tiến gần Khả Lạc, anh cúi đầu áp sát mặt cô, gần đến mức anh có thể cảm nhận hơi thở của cô. Khả Lạc vươn tay chưởng mặt Hạ Cửu Dương, cô lên án anh:
- Biến thái!
Anh bĩu môi, ai oán nhìn cô:
- Ngươi mới biến thái.
Khóe mắt cô giật giật, vươn tay xoa xoa thái dương:
- Ngươi có thể nào diễn cho thích hợp với hình dạng của Hạ Cửu Dương không?
Hạ Cửu Dương tặc lưỡi, anh đưa tay nhét vào túi quần, đứng thẳng lưng, lúc này trông anh tựa như cây dương xỉ, cao ngạo âm trầm lại trông có chút quỷ kế đa đoan, giống thể loại người khiến người khác không dám tiếp cận...
Khả Lạc trề môi, cô bắt chước dáng đứng của Hạ Cửu Dương, nhan sắc nguyên chủ Thời Lâm vốn không tồi cộng thêm chiều cao gần 1m7 khiến cô tăng thêm phần khí chất vương giả, Thời Lâm không giống những vị tiểu thư nhu mềm dịu dàng khác, cô 25 tuổi đã kế thừa chức tổng tài của Thời thị, Thời Lâm không phải công chúa, cô ấy tựa như vị kỵ sĩ mạnh mẽ, ngang nhiên lại pha chút cuốn hút thuộc về nữ nhân tài giỏi...
Hạ Cửu Dương liếc nhìn Khả Lạc, mắt anh quét từ trên xuống dưới đánh giá cô, cuối cùng tóm lại một câu:
- Nữ tổng tài mau bao nuôi ta!
Cô nhấc chân đạp thẳng lên mũi chân anh, thậm chí còn cố ý nghiến mạnh khiến anh rên rỉ:
- A! Ngươi đừng suốt ngày đụng tay đụng chân được không? Chúng ta đấu khẩu thôi.
Khả Lạc nhếch mép cười xấu, cô lên tiếng đáp:
- Ta chính là muốn động tay động chân đấy. Cho dù ta không đánh lại ngươi nhưng ta vẫn thích đánh ngươi đấy.
Hạ Cửu Dương thở dài, anh thầm tự thương lấy bản thân bé bỏng:
- Ay da, ngươi là tiểu tổ tông, ngươi là cô nãi nãi, ngươi nói gì thì chính là cái đó.
Cô vươn tay xoa đầu anh, vui vẻ nói:
- Thật ngoan!
Đùa giỡn một hồi thì hai người bắt tay vào dọn dẹp căn phòng. Đưa mắt nhìn căn phòng đã sạch sẽ, Khả Lạc lên tiếng:
- Xong rồi. Bây giờ đi kiếm đệ đệ đáng yêu của nguyên chủ thôi.
Hạ Cửu Dương ngồi xuống giường, anh lên tiếng giải thích thân phận em trai kế của nguyên chủ Thời Lâm:
- Con trai riêng của Hồ Tầm tên là Lưu Bách Lễ, sau khi Hồ Tầm kết hôn với cha nguyên chủ thì cậu ta cũng đổi tên thành Thời Lễ. Lúc nhỏ có chứng tự kỉ nhưng cũng đã chữa khỏi gần hết, hiện tại cậu ta chỉ có chút không thích gần người lạ, ta có xem sơ qua hồ sơ của cậu ta, IQ cũng khá cao, chỉ tiếc là bị chính mẹ cậu ta phá hủy...
Khả Lạc nghe anh nói vậy liền nhíu mày, cô thắc mắc hỏi:
- Hồ Tầm làm gì cậu ta à?
Hạ Cửu Dương lắc đầu, anh tiếc nuối nói:
- Không rõ, trong hồ sơ không đề cập đến vụ đó.
Cô thở dài, lên tiếng nói:
- Ngươi đoán xem Thời Lễ trông có đẹp không?
Anh nhướng mày nhìn cô, trêu chọc nói:
- Tính nhan khống của ngươi trỗi dậy rồi à.
Khả Lạc liên tục gật đầu không chút nào ngại ngùng, Hạ Cửu Dương sớm đã biết da mặt cô dày hơn mặt đường nhưng thấy mặt cô hớn hở khiến anh trưng ra thái độ khinh bỉ nhìn cô:
- Ta cũng chưa thấy mặt cậu ta bao giờ. Muốn biết cậu ta đẹp hay không thì ngươi cứ tự mình đi chiêm ngưỡng.
Cô phấn khích nở nụ cười, vui vẻ quay lưng đi tìm phòng của Thời Lễ.