Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
724.
Trên đường về lại kí túc xá, Nhạc Lương Thần gọi điện tới, cô do dự một lát liền nghe điện thoại.
"Alo! Mỹ Cảnh?" Giọng Nhạc Lương Thần có phần dè dặt.
"Ừ!"
"Cô đừng tìm Nhược Nhược nữa có được không? Tôi... Tôi chỉ coi cô là em gái mà thôi!"
Lệnh Hồ Lan lập tức nổi giận.
Lợi hại đấy nữ chính đại nhân, đã học được cả thói mách lẻo rồi, miệng thì nói hai người trò chuyện, chớp mắt một cái Nhạc Lương Thần đã gọi điện tới rồi, nói một đằng làm một nẻo, đúng là cạn lời.
Em gái?
Hơ hơ!
"Nhạc Lương Thần, anh ba tuổi tè dầm trên giường của tôi, năm tuổi đòi dắt tay tôi, mười tuổi lén thơm tôi, mười lăm tuổi cướp đi nụ hôn đầu của tôi, mười chín tuổi giở trò sàm sỡ tôi, gạt tôi nói rằng tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Bây giờ anh vì Diệp Nhược Nhược nói rằng coi tôi là em gái, anh dám làm vậy với em gái mình, bố mẹ anh có khi nào sẽ nhét kẻ cầm thú là anh vào bụng lại không, anh lợi hại như vậy, sao không lên trời đi?"
Nhạc Lương Thần bị hàng loạt câu chất vấn làm cho ngớ người, một hồi lâu mới nói: "Trước khi gặp được Nhược Nhược, tôi tưởng rằng tình cảm giữa hai ta là tình yêu, nhưng gặp được Nhược Nhược rồi tôi mới phát hiện ra..."
"Dừng lại! Không cần khoe ân ái trước mặt tôi, tôi sợ tôi nghe xong sẽ ói, tôi tác thành cho cặp đôi cặn bã các người, không cần nói cám ơn, tôi đại diện cho toàn thể nhân loại cám ơn hai người, chúc hai người thiên trường địa cửu, trăm năm hòa hợp, tuyệt đối đừng chia tay đi gây họa cho người khác."
Ức vãi!
Đây chính là nỗi uất ức tới từ Giang Mỹ Cảnh.
Tình cảm mười chín năm không sánh bằng mối tình mới ba tháng, cuối cùng kết thúc bằng bi kịch, cảm giác đó đâu có thể chỉ dùng một câu bực bội là có thể hình dung ra được.
Nhạc Lương Thần hồi lâu mới bừng tỉnh, lạnh lùng nói: "Tôi đúng là đã nhìn nhầm cô, cô không bằng một phần mười Nhược Nhược!"
"Đúng rồi đấy! Nói về khả giật bồ, tôi đâu có công lực thâm hậu như cô ta, tôi cũng không cần giật bồ để chứng minh sức quyến rũ của mình, nể tình hồi nhỏ, tôi khuyên anh một câu, đừng tưởng hôm nay anh được giật, cẩn thận mai anh sẽ bị giật đấy."
"Cô nói vậy là có ý gì!"
"Ý nghĩa mặt chữ, tự hiểu đi. Còn nữa, sau này đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ sẽ bị ám mùi của kẻ lăng nhăng!"
Lệnh Hồ Lan cúp thẳng điện thoại, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn đôi chút.
Đây là những điều cô nín nhịn muốn nói với Hạ Minh Viễn và Đường Tâm Du, dùng ở đây không ngờ cũng rất thích hợp, chỉ có thể nói là...
Thói đời thật lắm éo le, né được vỏ dưa sót vỏ dừa.
...
Lệnh Hồ Lan bỏ mặc những việc muộn phiền lại đằng sau, ngày ngày ngoan ngoãn lên lớp.
Nhạc Lương Thần thì từ học bá nhanh chóng tiến vào hàng ngũ sinh viên lực học kém trốn học, quả nhiên, tình yêu của Diệp Nhược Nhược chỉ có thể khiến người ta tụt dốc.
Mới bắt đầu còn có người hỏi cô Nhạc Lương Thần sao rồi?
Sau đó, có người nhìn thấy Nhạc Lương Thần và nữ thần mới nổi Diệp Nhược Nhược công khai hôn nhau trước đám đông trong trường học, mọi người mới chợt nhận ra: Thì ra là bị đá rồi!
Có người đưa mắt an ủi, cũng có người cười mỉa.
"Nữ thần Diệp Nhược Nhược xinh đẹp như vậy cơ mà, sánh đôi cùng học bá đúng là trai tài gái sắc!"
"Đúng vậy! Cô Giang Mỹ Cảnh trước kia tôi thấy không xứng với Lương Thần! Dung mạo bình thường, đứng cạnh Lương Thần mà không biết xấu hổ!"
Lệnh Hồ Lan lúc này vừa hay đi lướt qua bên cạnh họ, trong lòng vô cùng cạn lời: Cô giỏi thì xông lên đi, không làm được đứng đó mà lèo nhèo!
Mấy nữ sinh lập tức căng thẳng: Nói xấu sau lưng người khác bị bắt tại trận cảm giác như thế nào? Tâm trạng đúng là bối rối tột độ!
Lệnh Hồ Lan bước qua, ngẫm nghĩ một lát lại quay lại.
Quân tử báo thù, một giây cũng muộn!
Khóe miệng cô nở nụ cười tà ác.
"Thi đậu chứng chỉ tiếng Anh Lv6 chưa?"
"Ý gì?"
"Người xấu thì hãy chăm học, đã xấu còn lười học, lại còn lắm điều như vậy, Nhạc Lương Thần sẽ không thích cô đâu!"
"Giang Mỹ Cảnh, cô bị đá rồi còn đắc ý gì chứ?"
"Tôi đắc ý tôi là bạn gái cũ của Nhạc Lương Thần, cô còn chả có tư cách làm người tình xôi thịt của cậu ta!"
Đám đông nữ sinh sững sờ, vừa thẹn vừa giận. Nữ sinh gì mà lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy chứ.
"Giang Mỹ Cảnh, cô đúng là không biết mất mặt là gì!"
"Dù sao thì tôi cũng có mặt, mặt của các cô chỉ có thể gọi là đế dép, không biết yêu quý bản thân, chỉ xứng để người khác chà đạp!"
Đám đông nữ sinh: Cô mới là kẻ không biết yêu quý bản thân, chúng tôi tới bạn trai cũng chưa có.
Lệnh Hồ Lan: Ha ha! Tôi cược một xu, cô độc thân tới già.
Đám đông nữ sinh liền kéo nhau bỏ đi, họ đuối lý trước, thực sự không có sức lực tiếp tục tranh cãi.
Lệnh Hồ Lan khẽ thở phào một hơi: Chị đây Lv6 cũng chưa qua, nhưng chị đẹp!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trên đường về lại kí túc xá, Nhạc Lương Thần gọi điện tới, cô do dự một lát liền nghe điện thoại.
"Alo! Mỹ Cảnh?" Giọng Nhạc Lương Thần có phần dè dặt.
"Ừ!"
"Cô đừng tìm Nhược Nhược nữa có được không? Tôi... Tôi chỉ coi cô là em gái mà thôi!"
Lệnh Hồ Lan lập tức nổi giận.
Lợi hại đấy nữ chính đại nhân, đã học được cả thói mách lẻo rồi, miệng thì nói hai người trò chuyện, chớp mắt một cái Nhạc Lương Thần đã gọi điện tới rồi, nói một đằng làm một nẻo, đúng là cạn lời.
Em gái?
Hơ hơ!
"Nhạc Lương Thần, anh ba tuổi tè dầm trên giường của tôi, năm tuổi đòi dắt tay tôi, mười tuổi lén thơm tôi, mười lăm tuổi cướp đi nụ hôn đầu của tôi, mười chín tuổi giở trò sàm sỡ tôi, gạt tôi nói rằng tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Bây giờ anh vì Diệp Nhược Nhược nói rằng coi tôi là em gái, anh dám làm vậy với em gái mình, bố mẹ anh có khi nào sẽ nhét kẻ cầm thú là anh vào bụng lại không, anh lợi hại như vậy, sao không lên trời đi?"
Nhạc Lương Thần bị hàng loạt câu chất vấn làm cho ngớ người, một hồi lâu mới nói: "Trước khi gặp được Nhược Nhược, tôi tưởng rằng tình cảm giữa hai ta là tình yêu, nhưng gặp được Nhược Nhược rồi tôi mới phát hiện ra..."
"Dừng lại! Không cần khoe ân ái trước mặt tôi, tôi sợ tôi nghe xong sẽ ói, tôi tác thành cho cặp đôi cặn bã các người, không cần nói cám ơn, tôi đại diện cho toàn thể nhân loại cám ơn hai người, chúc hai người thiên trường địa cửu, trăm năm hòa hợp, tuyệt đối đừng chia tay đi gây họa cho người khác."
Ức vãi!
Đây chính là nỗi uất ức tới từ Giang Mỹ Cảnh.
Tình cảm mười chín năm không sánh bằng mối tình mới ba tháng, cuối cùng kết thúc bằng bi kịch, cảm giác đó đâu có thể chỉ dùng một câu bực bội là có thể hình dung ra được.
Nhạc Lương Thần hồi lâu mới bừng tỉnh, lạnh lùng nói: "Tôi đúng là đã nhìn nhầm cô, cô không bằng một phần mười Nhược Nhược!"
"Đúng rồi đấy! Nói về khả giật bồ, tôi đâu có công lực thâm hậu như cô ta, tôi cũng không cần giật bồ để chứng minh sức quyến rũ của mình, nể tình hồi nhỏ, tôi khuyên anh một câu, đừng tưởng hôm nay anh được giật, cẩn thận mai anh sẽ bị giật đấy."
"Cô nói vậy là có ý gì!"
"Ý nghĩa mặt chữ, tự hiểu đi. Còn nữa, sau này đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ sẽ bị ám mùi của kẻ lăng nhăng!"
Lệnh Hồ Lan cúp thẳng điện thoại, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn đôi chút.
Đây là những điều cô nín nhịn muốn nói với Hạ Minh Viễn và Đường Tâm Du, dùng ở đây không ngờ cũng rất thích hợp, chỉ có thể nói là...
Thói đời thật lắm éo le, né được vỏ dưa sót vỏ dừa.
...
Lệnh Hồ Lan bỏ mặc những việc muộn phiền lại đằng sau, ngày ngày ngoan ngoãn lên lớp.
Nhạc Lương Thần thì từ học bá nhanh chóng tiến vào hàng ngũ sinh viên lực học kém trốn học, quả nhiên, tình yêu của Diệp Nhược Nhược chỉ có thể khiến người ta tụt dốc.
Mới bắt đầu còn có người hỏi cô Nhạc Lương Thần sao rồi?
Sau đó, có người nhìn thấy Nhạc Lương Thần và nữ thần mới nổi Diệp Nhược Nhược công khai hôn nhau trước đám đông trong trường học, mọi người mới chợt nhận ra: Thì ra là bị đá rồi!
Có người đưa mắt an ủi, cũng có người cười mỉa.
"Nữ thần Diệp Nhược Nhược xinh đẹp như vậy cơ mà, sánh đôi cùng học bá đúng là trai tài gái sắc!"
"Đúng vậy! Cô Giang Mỹ Cảnh trước kia tôi thấy không xứng với Lương Thần! Dung mạo bình thường, đứng cạnh Lương Thần mà không biết xấu hổ!"
Lệnh Hồ Lan lúc này vừa hay đi lướt qua bên cạnh họ, trong lòng vô cùng cạn lời: Cô giỏi thì xông lên đi, không làm được đứng đó mà lèo nhèo!
Mấy nữ sinh lập tức căng thẳng: Nói xấu sau lưng người khác bị bắt tại trận cảm giác như thế nào? Tâm trạng đúng là bối rối tột độ!
Lệnh Hồ Lan bước qua, ngẫm nghĩ một lát lại quay lại.
Quân tử báo thù, một giây cũng muộn!
Khóe miệng cô nở nụ cười tà ác.
"Thi đậu chứng chỉ tiếng Anh Lv6 chưa?"
"Ý gì?"
"Người xấu thì hãy chăm học, đã xấu còn lười học, lại còn lắm điều như vậy, Nhạc Lương Thần sẽ không thích cô đâu!"
"Giang Mỹ Cảnh, cô bị đá rồi còn đắc ý gì chứ?"
"Tôi đắc ý tôi là bạn gái cũ của Nhạc Lương Thần, cô còn chả có tư cách làm người tình xôi thịt của cậu ta!"
Đám đông nữ sinh sững sờ, vừa thẹn vừa giận. Nữ sinh gì mà lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy chứ.
"Giang Mỹ Cảnh, cô đúng là không biết mất mặt là gì!"
"Dù sao thì tôi cũng có mặt, mặt của các cô chỉ có thể gọi là đế dép, không biết yêu quý bản thân, chỉ xứng để người khác chà đạp!"
Đám đông nữ sinh: Cô mới là kẻ không biết yêu quý bản thân, chúng tôi tới bạn trai cũng chưa có.
Lệnh Hồ Lan: Ha ha! Tôi cược một xu, cô độc thân tới già.
Đám đông nữ sinh liền kéo nhau bỏ đi, họ đuối lý trước, thực sự không có sức lực tiếp tục tranh cãi.
Lệnh Hồ Lan khẽ thở phào một hơi: Chị đây Lv6 cũng chưa qua, nhưng chị đẹp!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook