• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Nhanh Công Lược (2 Viewers)

  • Xuyên Nhanh Công Lược - Chương 223: Mạt Thế Hắc Liên Hoa(1)

Trong kí túc xá nữ tiếng điện thoại di động đang không ngừng vang lên,réo đến inh tai nhức óc hồi lâu nhưng chẳng hề có ai bắt máy,một thiếu nữ cả người trùm chăn kín mít đang ngủ liền bất ngờ giật mình ngồi dậy,mái tóc dài che khuất tầm mắt,và ẩn sau lớp kính cận đen dày cộm kia là đôi mắt chứa đầy thù hận xen lẫn vui mừng lo lắng.



Nàng thế mà trọng sinh rồi!! nàng thật sự trọng sinh trở về 15 năm trước rồi!!



Đang muốn động đậy xuống giường thì toàn thân chợt truyền tới cảm giác đau nhức bỏng rát,ê ẩm khắp cơ thể khiến nàng không khỏi nhíu chặt mi,nhưng rất nhanh sau đó là cảm giác vui mừng kinh hỉ không thôi.Duỗi cánh tay trái từ trong chăn ra,thì giữa lòng bàn tay bắt ngờ xuất hiện một qủa quang cầu kích thước như qủa táo chứa đầy lôi điện tím đen.



"Dị năng theo ta trở về?? haha thật không ngờ,thật không ngờ a!!!" Khổng Tiểu Điệp gần như điên loạn mà cười gằn cả lên,nàng sao có thể không vui mừng đây? kiếp trước nàng chỉ đơn giản là tư sinh tử không ai yêu thích chào mừng,tự ti khiếp nhược không được hoan nghênh.Thậm chí đến cả ông bà ngoại và mẹ ruột cũng đều rất ghét nàng,tứ cố vô thân mong muốn giúp đỡ người khác nhưng liên tục bị tiểu nhân ghen tị ám hại,là người có tính cách hướng nội và rất ít bạn bè.



Nhiều lần nguy hiểm suýt nữa bỏ mạng vì hiểu lầm,khó khăn lăn lộn ở mạt thế hai năm cuối cùng cũng đạt được tiểu đội cho riêng mình,gây được tiếng vang căn cứ chiêu mộ và có người mình yêu.Thế nhưng tất cả mọi thứ chỉ vì một câu nói cậu ta toàn bộ mồ hôi sương máu đổ sông đổ biển,khiến nàng rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục,ép buộc nàng rời khỏi căn cứ và liên tục phái dị năng giả ra truy sát nàng.



Giết bạn bè đồng đội của nàng,cướp đoạt bạn trai rồi nhưng tại sao vẫn không tha cho nàng???



Khổng Vân Trình cậu ta vì cái gì phải làm vậy chứ? rốt cuộc nàng đã làm gì sai mà khiến cậu ta đuổi cùng giết tuyệt,thậm chí đến cả một người bạn cũng không muốn cho nàng,chẳng lẽ thấy nàng sống vui vẻ hạnh phúc nên cậu ta ghanh tị hay sao??? thử hỏi thế gian này làm gì có người ca ca nào đối xử với em gái mình như vậy chứ???



Khổng Vân Trình anh chẳng lẻ không cảm thấy cắn rứt lương tâm hay sao???



Đang miên man suy nghĩ thì phía ngoài hành lang chợt vang lên tiếng bước chân rầm rộ,tâm trí cảnh giác sắc bén và biểu tình căng chặt, xoay mình một cái nhảy xuống khỏi chiếc giường tầng.Trong ánh mắt tràn đầy sát khí theo bản năng sờ tới súng lục luôn giắt bên hông nhưng không thấy gì cả,tiếp theo đó lại nhìn khắp cơ thể mình,nhăn mày cố gắng xắp xếp mớ ký ức dày đặc hỗn loạn kia.



Cửa phòng đột nhiên mở ra hắt vào từng tia nắng và cơn gió nóng mùa hè,tiếng ve kêu râm ran cũng theo đó bắt đầu truyền tới.



"Ôi,Khổng Tiểu Điệp cậu vẫn chưa về nhà sao?" trường sáng nay đã thông báo cho nghĩ hè rồi mà?"



Nghe giọng nói quen thuộc hào sảng ấy khiến Khổng Tiểu Điệp lệ nóng doanh tròng,cả người cứng đờ quay đầu nhìn về phía nàng,hai mắt thiếu điều như muốn trợ trừng cả lên,nhìn chằm chằm nàng thật lâu rồi lại không nhịn được mà khóc rống cả lên.



"Này tiểu Điệp à cậu làm sao vậy? sao tự nhiên lại khóc rồi? đau ở đâu à?" Lý Nguyệt Nguyệt lo lắng chạy về phía nàng nhẹ giọng hỏi.



Vừa mới chạm tay thì đã bị Khổng Tiểu Điệp dùng sức lớn ôm vào trong người tựa vai khóc,Lý Nguyệt Nguyệt cũng bị hành động của nàng doạ cho kinh hoảng,hai tay giơ lên vỗ vỗ lưng mà nhẹ nhàng an ủi nói "Làm sao vậy? có chuyện gì buồn thì kể mình nghe đi được không?"






"Không sao..chỉ là mình hơi cản thấy nhức đầu chút thôi" Nàng cố tỏ vẻ trấn định lắc đầu đáp,nhưng thật ra trong lòng đã nhấc lên muôn vàn sóng to gió lớn,thật may qúa a Nguyệt lúc này vẫn còn sống,mạt thế chưa tới hết thảy cứu vãn vẫn còn kịp.



Không nghờ nàng lăn lộn đổ máu ở mạt thế hơn mười mấy năm,đến khi chết chính là bị Khổng Vân Trình sai người đẩy nàng vào đàn Zombie biến dị cấp cao,nàng bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống cấu xé đến cả xương cốt cũng không còn.Nàng hận cậu ta!! hận Khổng Vân Trình!! nàng nhất định sẽ trả thù khiến cậu ta mất hết tất cả,để cậu ta trãi qua và nếm thử những gì nàng đã phải chịu!!!



Ôm nhau hồi lâu đến cùng vẫn là buông ra,kéo Lý Nguyệt Nguyệt ngồi xuống ghế giả vờ bình tĩnh hỏi kế hoạch về quê của nàng,và theo đó cũng thuận tay tháo luôn cặp kính đen dày cộm kia,nhớ kiếp trước nàng đeo nó chính là vì khiếp nhược tự ti nhưng giờ thì không cần nữa rồi.



Khí chất cả người cũng theo đó biến đổi,trở nên lạnh lùng vô tình khiến người ta lạnh cả sóng lưng.Đợi đến khi tới giờ trưa và Lý Nguyệt Nguyệt ôm đồ ra về thì nàng tức khắc thay đổi,khoá chặt cửa phòng và thu liễm nụ cười trên môi.



Khổng Tiểu Điệp biểu tình nghiêm túc mở điện thoại xem xét ngày tháng và dò la tin tức,hôm nay mới là ngày 30 tháng 4 cách thời gian diễn ra mạt thế vừa vặn nữa tháng nữa,nghĩ tới đây trong đáy mắt nàng tức khắc tràn đầy thù hận xen lẫn ý vị thâm trường.



Nữa tháng thôi đã đủ để nàng khiến cậu ta mất hết tất cả rồi.



- ---------------



[ Lại uống? ký chủ à chẳng lẻ không hiểu chúng ta hiện tại đang trong tình thế gì đi? chẳng lẽ cậu không sợ zombie tấn công người hay sao? ]



Hệ thống lúc này đối với hành động của cậu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên,nhưng rất nhanh nó đã bình tĩnh trở lại,bởi vì thời gian ký chủ xuyên qua còn sớm hơn Khổng Tiểu Điệp tận một năm,những thứ quân tư trang hay vật dụng đồ ăn thiết yếu đều đã chuẩn bị rất nhiều,đủ để sử dụng cho 10.000 người liên tục trong vòng 50 năm,mà cũng đúng thôi,ký chủ của nó đã đổ cả gia tai rót sạch vốn để mua nên sao có thể không nhiều được đâu? đích tôn độc nhất thừa kế hơn trăm tỷ thì chẳng hay đi?



Thời buổi tiền nhiều muốn làm gì cũng được a.



"Aiza zombie thì có làm sao chứ? ta mặc kệ! đám người đó bị ăn thì liên quan gì đến ta đâu? nhiệm vụ của ta đâu phải bảo vệ bọn họ đúng không?" Mễ Lạc Tranh trong miệng nhai đầy bánh bao nhiều đến nổi hai má căng phồng hệt như sóc con,không chút để ý tùy tiện đáp.



[....]



Cạn lời luôn rồi,thử hỏi trên đời này có ai đang trong tận thế mà vẫn ung dung bình thãn vậy không chứ? mỗi ngày ăn ngon uống tốt,sơn trân hải vị không thiếu thứ gì,thời gian cả ngày nếu như không ăn thì chính là nằm ườn phơi thây ngủ,nếu như để đám người ngoài kia chứng kiến cảnh này còn không phải tức đến h/ộc máu đi?



Bọn họ liều cả tính mạng chạy trốn đánh giết,dùng tinh hạch đổi cho căn cứ nhưng cũng chỉ được một cái bánh mì khô khốc,ăn không đủ no hay muốn uống nước cũng là cả một vấn đề,thế nhưng kỷ chủ của nó tới tận thế thì lại biến thành cá mặn thế này đây!!



Zombie cắn tới mông,nữ chủ trọng sinh đang dần phát triển thế lực chứ làm gì có ai xung xướng như cậu đâu?



- ---------------



[ Nguyên chủ tên Khổng Vân Trình là đích tôn độc nhất của Khổng gia ở kinh thành, ba ba là đại lão đứng đầu hắc đạo và có quan hệ mật thiết với cảnh sát,ngoại trừ ma túy và bắt cóc thì tất cả những việc phạm pháp khác đều là nhúng chàm môt chân.Kể từ khi nguyên chủ lên 5 thì mẹ mất,Khổng Vân Trình do ba ba tự tay nuôi dưỡng thiên kiêu vạn sủng mà lớn lên,nhưng không vì thế mà trở nên hoành hành bá đạo hay ngang ngược vô lí,chỉ là tích cách cực kì lãnh đạm bất cận nhân tình không quan tâm ai mà thôi.



Năm nguyên chủ tròn 21 tuổi ba ba bị bệnh mất thì một cô gái bỗng dưng xuất hiện, nói bản thân mình là đứa con rơi thất lạc của Khổng lão gia tử nên muốn trở về nhận tổ quy tông.Nhưng Khổng Vân Trình xưa nay lãnh đạm nên sao có thể đồng ý đâu? cậu ta từ chối và ra lệnh đuổi người,và cũng kể từ đó không hề quan tâm hay có bất cứ tin tức gì liên quan đến cô ta cả,lỡ chẳng may gặp nạn thì cũng chẳng thèm giơ tay giúp đỡ.



Về sau gặp mạt thế vẫn cứ là một đường lãnh đạm mạnh mẽ sống tới cuối cùng thôi.



Kiếp thứ nhất trôi qua chính là như vậy,nhưng để nói về hậu qủa nghiêm trọng khiến cậu ta thân tử đạo tiêu thì kể tới kiếp thứ hai rồi,khi ấy nguyên chủ vẫn chính là Khổng Vân Trình năm 21 tuổi,nhưng Khổng Tiểu Điệp thì đã không còn là người năm xưa nữa,sinh tồn ở mạt thế 15 năm 33 tuổi tử nạn do bị thân tín phản bội rồi rơi vào đàn zombie cấp cao.



Trùng sinh về năm 18 tuổi khi ấy mạt thế vẫn chưa diễn ra,biết trước tiên cơ và mang theo dị năng khiến cô ta bay lên như diều gặp gió,trở nên cường đại và trả thù những kẻ kiếp trước đã từng khinh nhục hãm hại cô,nguyên chủ cũng cũng chính là mục tiêu đầu tiên nàng ta nhắm đến,thừa dịp không ai trong nhà họ Khổng biết sự tồn tại của bản thân,nên nàng ta đã thuê người thiết kế khiến nguyên chủ "vô tình bị" tai nạn xe và cắt đứt hai chân,dung mạo bị hủy dập nát hơn phân nữa và mù một bên mắt.Khổng lão gia tử đau lòng khôn siết thề tìm ra chủ mưu để báo thù nhưng bất thành,đến cả ông cũng bị giết ch/ết,toàn bộ cơ thể bị đốt đến cháy đen.



Từ một thiên chi kiêu tử đứng ở đỉnh cao nhân sinh nháy mắt gãy cánh rơi xuống vũng bùn,rồi mạt thế tới nhưng Khổng Vân Trình lại có thể làm gì khác ngoài việc chờ ch/ết đâu? nhưng cô ta sao lại để cậu ra đi "thanh thản" nhanh như vậy chứ?



Khổng Tiểu Điệp sai người bắt nguyên chủ trở về mà hành hạ tra tấn,một nữa bên sườn mặt tinh sảo cũng bị rạch nát không thành hình,bị moi luôn m/ắt,bị cắt mất l/ưỡi và hai bên lổ tai,hằng ngày luôn luôn chìm trong tủi nhục tra tấn và đau đớn sống không bằng ch/ết,nhiều lần không song nhưng lại có người cứu chữa trở lại rồi tiếp tục hành hạ, cứ thế kéo dài suốt 15 năm,trong một đêm mưa gió nguyên chủ bị người gi/ết ch/ết thân xác băm thành thịt tương mà ném bỏ ra ngoài,mãi cho đến khi chết thì cũng không hề hay biết hung thủ là ai? không biết bản thân rốt cuộc đã đắc tội người nào mà lại rơi vào tình cảnh trớ trêu thế này



Hung thủ không ai khác chính là Khổng Tiểu Điệp,đứa con tư sinh vô thừa nhận mà đến cả Khổng lão gia tử cũng không biết đến sự tồn tại kia,đánh bại hai người và cô ta danh chính ngôn thuận thừa kế tài sản Khổng gia,mua vật tư mua thiết bị,xây lập căn cứ và phát triển thế lực trở thành nữ vương sỡ hữu dị năng giả đứng đầu mạt thế.



Bí mật lớn nhất trên người cô ta ngoài việc trọng sinh ra,thì chính là chiếc nhẫn bạch ngọc luôn đeo ở ngón trỏ tay trái kia,nó vốn dĩ là của nguyên chủ nhưng ba ba còn chưa kịp tặng thì đã bị nàng ta ám sát thân vong rồi,Khổng Tiểu Điệp khi thấy nó liền nhớ ra nó chính là chiếc nhẫn cậu luôn đeo bên người ở kiếp trước,tò mò gở ra đeo vô thì cánh tay bị thương bất ngờ quét máu lên đó,nàng ta bất ngờ biến mất tại chỗ thật lâu sau mới lần nữa xuất hiện.



Lần này khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh hỉ và nồng đậm vui mừng,thì ra bên trong chiếc nhẫn chính là liên kết không gian đất đai rộng lớn màu mỡ,có sông có hồ và cây xanh các loại,muốn ra hay vào thì chỉ cần động chút ý niệm liền thành công.






Khổng Tiểu Điệp nhờ có không gian hậu thuẩn mà liên tục phất lên như cá gặp nước,thu hoạch được cả sự nghiệp và tình yêu một đường thắng lợi vẻ vang đến cuối cùng ]



"..."



M/ẹ nó cốt truyện cái khỉ gió gì đây a??một đứa con riêng thôi mà lại hổn đản đến thế à?



[ Ký chủ cậu thấy sao?]



Lại còn sao sao được nữa?? dĩ nhiên là muốn ngay lập tức đánh ch/ết cô ta rồi!! hạng người ngu xuẩn gì vậy chứ? đã không tự biết thân biết phận thì thôi đi đằng này lại....



Từ đầu chí cuối ngoại trừ lần từ chối nhận thân kia, thì về sau không hề làm gì liên quan đến cô ta cả.Luôn bị dị năng giả truy sát nhằm vào là do cô ta cướp bạn trai của con gái chủ căn cứ,đã thế lại còn thánh mẫu lo chuyện bao đồng,làm tiểu tam nhưng không chịu thừa nhận đã thế còn trả thù người khác coi được sao?



Cái nồi này xem ra nguyên chủ bối cũng qúa oan uổng rồi đi?



Cũng còn may cậu đây tới sớm hơn cô ta một năm thành công đi trước và cứu sống ba nguyên chủ,nhưng lần này chiếc nhẫn lại không xuất hiện,Mễ Lạc Tranh thấy thế cũng không hỏi nhiều hay qúa quan tâm làm cái gì cả, bởi vì cậu có hệ thống dù là chứa đồ hay trốn vẫn dư sức đủ xài a.



"Chiếc nhẫn ở trong tay Khổng Tiểu Điệp à?"Mễ Lạc Tranh nhíu mi nghờ vực hỏi



[ À,quên thông báo cho ký chủ chiếc nhẫn đó là do chính cậu làm vỡ nha!]



"Tao? này đừng có mà vu oan giá hoạ như thế chứ? tao đây làm vỡ hồi nào?"



[ Nếu đã không nhớ thì để tôi đây nhắc cho cậu nhớ,tháng 8 năm ngoái cậu mượn chiếc nhẫn đó về xem,rồi đem nó theo đi hồ bơi lặn này nọ vô tình va chạm thành bể nên vỡ rồi ok?]



Mễ Lạc Tranh "..."



[ À mà do hiệu ứng cánh bướm nên nguyên nữ chủ vẫn là có không gian nha,lần này là miếng ngọc bội nàng ta vô tình mua được ở một tiệm đồ cổ]



Mễ Lạc Tranh "...."



m//ẹ nó đúng là hào quang nữ chính buff cực mạnh có khác mà!!



Nhưng lần này may mắn là ba nguyên chủ không có chết,nhờ nước thuốc cậu đổi từ chổ hệ thống mà thành công thức tỉnh dị năng,mạt thế vừa bắt đầu được một tuần và tất cả mọi người vẫn đang chìm trong sợ hãi, thì ba ba đã chuyển đổi tổ chức thành căn cứ và chuẩn bị đầy đủ vật trang rồi,hay nói cách khác hiện tại cha con hai người chính là bá chủ một phương đúng không?



Sau khi xác định cậu có thể tự bảo vệ mình mới an tâm rời đi chiêu mộ nhân tài,vấn đề thức ăn càng không phải lo bởi vì ông đã tìm được con đường cung ứng lâu dài,tiền trong ngân hàng tất cả đều cho cậu còn các bất động sản ngoài về sau mới bán,hai cha con mỗi người một nữa gia tài là dư sức thoải mái mua xắm.



Mạt thế tất cả sinh vật sống đều biến dị kể cả con người hay động vật đều không ngoại lệ,dù không biến thành zombie cũng sẽ tiến hoá biến khủng,hay mang trong mình dị năng giả giống như con người,dù là chó hay gà cũng rất có thể mang theo dị năng và trở nên thông minh hơn rất nhiều.



Ăn song bữa trưa,ngay khi đang chuẩn bị lim dim nhắm mắt ngủ thì ngoài kia vang lên tiếng súng,kèm theo đó là tiếng hét chói tai sợ hãi đan xen tiếng va đập mạnh do xé rách xác thịt vang lên,thanh âm cực kì ồn ào nên chẳng thể nào phân biệt rõ có bao nhiêu người,chỉ biết trẻ con hay người già thanh niên gì đều đủ cả.



Trời ạ!! giờ này còn làm cái gì a???



Mễ Lạc Tranh bực mình đứng dậy đi nhanh về phía cửa sổ,vén rèm nhòm xuống dưới đó thì thấy một đám zombie đông nghịt đang đuổi theo cắn xé và ăn thịt đám người sống kia.



"Quái vật,quái vật a....."



"Có ai không làm ơn cứu giúp tôi với!!"



Mễ Lạc Tranh "...."



Ngay sau đó liền vội vàng đi quanh kiểm tra,sau khi xác định bản thân đã khoá cửa kĩ càng mới thở phào nhẹ nhõm mà an tâm nằm trở lại giường,căn biệt thự này trước mạt thế đã gia cố nên vô cùng chắc chắn,trừ phi được cậu cho phép bằng không ai cũng không thể đi vào,nhìn từ xa thì nó giống như một lâu đài hoang chẳng có gì bắt mắt vậy.



Căn phòng yên tĩnh lại, tiếng súng tiếng la hét chói tai và cắn xé huy//ết nhục bên ngoài tiếp tục vang lên không ngừng, di chuyển theo thời gian ngày càng xa và sau đó dần biết mất.



Nằm trong chăn ấm nệm êm không chút do dự mà chuẩn bị đánh giấc ngủ ngon lành,âm thầm tự hỏi không biết tối nay nên ăn món gì đây? thịt nướng BBQ hay lẩu cay thì ngon hơn nhỉ?



Hệ Thống [....]



Đây là mạt thế zombie chứ không phải du lịch nghĩ dưỡng a!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom