Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Nhanh Công Lược - Chương 222: Phiên Ngoại
Kể từ khi giải cứu trở về thì bên gia đình cậu đã đồng ý cho hai người quen nhau,chỉ là thời gian gặp mặt rất ít bởi vì cậu phải đi học,hơn nữa dường như bọn họ với anh vẫn không qúa hài lòng hay thật sự chấp nhận,họ sợ anh vì tiểu Phàm chưa đủ tuổi nhịn không được mà làm bậy nên kịch liệt tách ra.
Chỉ là người tính không bằng trời tính,bọn họ làm sao có thể biết hai người đã sớm lăn giường với nhau đâu?
Thiếu niên im lặng không nói nên anh cũng triệt để im,không phải vì vô trách nhiệm hay gì khác,đơn giản là cho bọn họ thời gian thích ứng chấp nhận tình cảm của hai người.Bại lộ chưa lâu,lại để cho họ biết hai người lúc chưa yêu nhau đã cày cấy thì không hay a,hiện tại nên để mọi thứ yên tĩnh và đừng kích thích thêm mới là biện pháp an toàn nhất.
Thế nhưng đã ăn trái cấm mỹ vị nay lại bị bắt ăn chay ai mà chịu nổi?
Hôm nay ngay khi anh vừa xong việc thì nghe được tin Tiêu Chí thông báo kết hôn,thời điểm nhận được tin này anh cũng rất là ngạc nhiên,bởi tên này đã từng nói muốn cả đời ăn cơm mềm và tương lai nhờ nhà vợ,tính tình của hắn anh hiểu và biết chắc chắn sẽ không nói giỡn.Với chuyện tình cảm cực kì nghiêm túc nhưng vợ sẽ là ai đâu? rốt cuộc thần thánh phương nào lại có thể khiến Tiêu Chí cam tâm tình nguyện lui về phía sau làm hắc thủ chứ?
Mà thôi kệ đi,việc này hiện tại không phải là thứ anh nên quan tâm,đến lúc gặp mặt liên hoan hay mời đi ăn đám cưới chẳng phải là biết rồi sao?
Trung tuần tháng chín thời điểm vừa mới nhập học được hơn tháng,đường phố ồn ào tấp nập kẻ qua người lại dây dưa không dứt,vì chuyện nguy hiểm lần trước nên cậu không ở riêng nữa mà dọn luôn về nhà,báo hại Âu Dương Vận mỗi lần muốn gặp cậu đều khó khăn chồng chất và thương tích đầy mình,mỗi lần hẹn hò cũng vậy,theo kế hoạch là anh đến sớm đưa đi nhưng tối phải về nhà ngay,nhà họ Kiều ánh mắt ai nấy đều như muốn phóng ra dao xiên ch*ết anh vậy.
Mà cũng đúng thôi,tiểu Phàm dù đã đủ 18 tuổi nhưng ai bảo cách anh qúa xa đâu?chưa kể tuổi tác mà còn bối phận quen biết nữa chứ,anh và ba mẹ của cậu vốn là chổ chí cốt thâm giao,chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nên cực kì thân thiết coi như anh em trong nhà.
Chỉ là họ không nghờ rằng "anh em" lại có ngày biến thành con rể mà thôi.
Hiện tại nếu như hai người muốn kết hôn,thì họ hết tám thành là không chấp nhận rồi,tiểu Phàm dù sao cũng vừa mới trưởng thành "không rành thế sự" mà thôi.
Nhưng nếu cương quyết che giấu hay không cùng cậu kết hôn thì anh lại không yên tâm,thiếu niên rất đẹp,vừa có nhan sắc gia thế lại thêm trẻ tuổi tài năng,người theo đuổi ùn ùn không dứt,anh lại không thể thường xuyên ở bên,tuy hoàn toàn tin tưởng cậu nhưng đám người ở ngoài kia anh lại không an tâm,ai mà biết hằng ngày ở trường học có bao nhiêu người nhòm ngó phát thèm bảo bối nhà anh chứ?
Gặp phải tình huống khó xử và cảm thấy bất lực, nên anh quyết định đi hỏi thăm ý kiến Tiêu Chí,vị bác sĩ kiêm chuyên gia tâm lí sắp kết hôn này.
Tiêu Chí hỏi "Vậy hai người đã làm tới bước nào rồi? nên cơm cháo hay gạo kê gì hay chưa?"
Âu Dương Vận trong lòng chột dạ đáp "Làm gì?sao tôi có thể làm cái gì chứ? em ấy tháng 9 vừa rồi mới tròn 18 tuổi thôi,tất nhiên là phải đợi tới khi kết hôn và em ấy đủ lớn mới có thể làm,lương tâm cảnh sát không cho phép tôi ăn cơm trước kẻng như vậy"
Tiêu Chí kì quái cười nhạt nói "Làm gì phải vội vàng giải thích như vậy chứ? a Vận à câu này hoàn toàn không phù hợp với nhân thiết của anh đâu?" lúc này hắn thật sự nghi nghờ nha,bình thường miệng như kim khẩu mở ra cực kì khó khăn,nói cũng rất ít mà nay lại luôn mồm như thế này à? càng khẩn càng chột dạ lại càng sai nhiều,tên cao to này trong chuyện tình cảm chính xác là không bằng hắn nha.
Nghĩ tới đây trong lòng Tiêu Chí tự nhiên cảm thấy hưng phấn khó tả,từ nhỏ đến lớn tên này mọi mặt đều xuất xắc không ai bằng,dù cho tiểu học,trung học hay thậm chí đại học đều là đứng đầu một phương,hắn luôn hiểu rõ bản thân giỏi không bằng người nên cũng không đắn đo làm chi,tro tàn chóng nguội nhưng nay có cơ hội hơn thua hắn tại sao lại không làm nha?
Thật không ngờ vị học trưởng kia cuối cùng cũng gặp qủa báo,hoá ra trên đời này vẫn còn có thứ anh ta không biết a!!
"Có sao? tôi chỉ là nói thật lòng mình mà thôi!"
Tiêu Chí ha hả đáp "Còn tôi thì lại thấy anh đang chột dạ cố gắng che giấu lấp liểm thì có,khai thật đi,ăn bảo bối nhà người ta rồi phải không?"
Không để cho y giải thích thì hắn đã tiếp tục mạnh miệng nói "A Vận à chẳng lẻ anh đã quên pháp luật quên chính nghĩa rồi hay sao? anh năm nay đã 35 rồi mà người ta năm nay chỉ mới 18 a,trâu già gặm cỏ non thật sự không tốt lắm đâu"
Âu Dương Vận không cam lòng cau mày chất vấn hắn "Nói tôi thì hay lắm,còn cậu thì sao? 29 lấy 18 chẳng lẻ không biết ngại sao?"
"Kệ tôi,miễn sao tôi không già hay nhiều hơn vợ tôi 17 tuổi giống anh là được!"
Âu Dương Vận "...."
Mặc dù cực kì tức giận nhưng lời hắn nói đúng là rất hợp lí a.
- ---------------
Tối đó Mễ Lạc Tranh đang ngồi làm bài tập thì chuông điện thoại bất nghờ reo lên,vừa nhìn thấy tên hiện hữu trên màn hình liền tức khắc nở nụ cười tươi,ngọt giọng nhẹ nhàng hỏi "Sao vậy? nhớ em rồi sao?"
Âu Dương Vận ở đầu bên kia hơi xửng sốt chút nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh,ngượng ngùng đáp "Nhớ em,muốn gặp em nhưng không biết làm sao bây giờ,ba mẹ không cho em đi chơi qua đêm hay hẹn hò lâu với anh nha,họ đề phòng anh như sợ anh cướp mất em vậy đó"
"Cũng đã lâu rồi mình chưa làm tình... anh sợ em nhớ thiệt thòi hơn chúng bạn a..."
Mễ Lạc Tranh "..." thật ra không có chúng bạn nào ở đây cả đúng không?
Sợ anh trong lòng uất ức không vui bèn thuận theo vui vẻ nói "Thật ra ngày mai em rảnh này,vì là thứ bảy nên hai người họ đều muốn ra ngoài giải khuây đó."
"Thật sự?"
"Thật a!! chứ em đùa anh làm cái gì chứ?"
"À...vậy anh đến đón em nhé? hay là làm ở nhà em luôn cho nó kích thích?"
Mễ Lạc Tranh "Thôi đi! anh đừng có chọc em nữa!! anh đáng ghét lắm rồi đó!!"
"Ồ,nhưng mà có người lại yêu anh rồi muốn sinh con cho đồ đáng ghét này nữa nha."
"Âu Dương Vận anh chờ đó cho em!!!"
"Haha được rồi anh chờ,anh chờ vậy đã được chưa."
- ---------------
Hôm nay Mễ Lạc Tranh viện cớ đi sinh nhật bạn tới ở nhà anh từ sáng sớm,cũng đã rất lâu vì gia đình ngăn cấm nên họ chưa được gặp mặt nhau, khiến cả hai đều cực kì mong nhớ đối phương,vừa vào cửa thì bất ngờ bị người xiết chặt ôm eo,khảm xâu vào trong lồng ngực,đang muốn nói chuyện thì mưa hôn liên hoàn đã hạ xuống,không phải nhu hoà hay lướt qua liền ngừng giống như lúc trước,trái ngược mang theo một loại cảm xúc xâm chiếm bá đạo lệnh người không thể phản kháng.Hô hấp bị anh nháy mắt chiếm trọn,Mễ Lạc Tranh hôn đến thanh thần khí sảng khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Đương lúc cậu phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã an vị nằm ở trên giường,quần áo không biết đã thoát đi từ lúc nào,duy chỉ sót lại mỗi mình y đang nằm ở trên thân cậu mà từ từ gặm nhắm,mỗi một cái hôn đều mang theo cảm giác tê dại rùng mình khó tả,xen lẫn trong đó là đê mê xung xướng không nói thành lời
Chứng kiến thiếu niên đỏ mặt động tình khiến ánh mắt y càng thêm ám trầm,trong lòng âm thầm xin lỗi nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn,thanh âm trầm thấp đầy từ tính ve vản bên tai,hống đến thiếu niên si mê quên cả trời đất thuận theo ý y,hai người cứ thế lăn lộn quấn thành một đoàn ở bên nhau.
Âu Dương Vận rút ra toàn thân tuyệt kỹ,qua hơn nữa tiếng động tác một chút cũng không ngừng mà càng thêm mạnh bạo,Mễ Lạc Tranh làm sao có thể chịu nổi kích thích như vậy đâu?thân thể run rẫy vội vàng ôm chặt cổ anh,trong mắt tràn đầy xuân thủy ướt át vì động tình.
Sáng hôm sau ngay khi vừa chuẩn bị tốt,cũng thuận bôi kem che giấu đi vết hôn rậm rạp đỏ lự trên người,Âu Dương Vận hôm qua chẳng biết bị trúng tà hay làm sao mà quấn lấy cậu hành lên hành xuống,nhiều đến nổi ngay cả thời gian ăn trưa cũng chẳng có,thật là không biết y lấy sức ở đâu ra nữa.
Trong lòng sinh khí xấu hổ khiến khuôn mặt nháy mắt đỏ lên,trông lại càng thêm xinh đẹp và quyến rũ động lòng người.
Âu Dương Vận càng nhìn lại càng cảm thấy si mê,tiến tới ôm chặt cậu từ phía sau,chóp mũi ở cần cổ không ngừng cọ khó chịu nói "Đừng về nhà, ở lại với anh được không?"
"Nhưng ba mẹ em không cho nha,hôm qua đã viện cớ đi cả ngày rồi nay lại không trở về là ba chửi em đó" Mễ Lạc Tranh quay đầu khẽ hôn lên má anh một cái rồi tiếp tục hống "Ngoan đi,bữa khác em lại tới sau nữa nha?"
Khó khăn lắm mới gặp người yêu Âu Dương Vận nào chịu đồng ý đâu,trái ngọt vào miệng đã ăn lại còn muốn ăn nhiều hơn thế,nhưng chặng đường giữa lại bị ngăn cản thì biết làm sao bây giờ? khó khăn chồng chất khó khăn a,nghĩ đến đó y lập tức tỏ vẻ yếu thế buồn bã nói "Nhưng người ta nhớ em mà,nghĩ thử mà xem hằng ngày hằng đêm anh đều chỉ cô đơn lẻ bóng,nằm ngủ một mình buồn bã biết bao nha?chẳng lẽ em nở để anh phòng không gối chiếc không nơi nương tựa hay sao?"
Vừa nói vừa tỏ vẻ bán manh đáng thương thuần thục vô cùng.
Mễ Lạc Tranh suy cho cùng vẫn là mềm lòng không nỡ,nhẹ nhàng gật đầu rồi nhu thuận nép vào ngực anh,Âu Dương Vận đạt được ý nguyện hai mắt tức khắc sáng bừng mà ôm cậu chặn ngang,bế đi như bay vào trong phòng ngủ.
Rất nhanh lại trình diễn một buổi long dương đồ sống động cực kì.
- ---------------
Được lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai lần thứ ba rồi N nhiều lần nữa khác,rồi chuyện gì tới thì cũng sẽ tới,trong một buổi sáng trời trong gió mát cậu liền phát hiện bản thân mang thai,Âu Dương Vận ngoài mặt giả vờ hỗn loạn nhưng thực tế trong lòng lại vui hơn ai hết,haha ngay cả con cũng đã có rồi để xem sau này họ còn ngăn cản anh nữa không?
Mễ Lạc Tranh đầu óc mụ mị mơ màng mà dắt anh về nhà,gần đây ba mẹ đã dần bắt đầu buông lỏng nhưng ai nghờ hai người sẽ chơi một vố lớn như vậy đâu? học trưởng đàn anh nháy mắt lắc mình biến thành con rể,chậc mới nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích rồi.
Hay tin cậu trở về nhà khiến ba mẹ vô cùng vui vẻ,đặc biệt là ba cười đến không được miệng,chỉ tiếc chị cậu Kiều Gia Hân nay đã là nữ tổng tài thì vội đi paris xử lí công vụ rồi,nghe đầu còn dắt theo anh rể sắp cưới đi chung nữa.
Ngay khi vừa nhìn thấy cậu vào cửa ba Kiều lập tức chạy lên nghênh đón,Gia Hân từ nhỏ tính tình lãnh đạm giống mẹ duy chỉ tiểu Phàm là bám hắn không buông,nuôi từ lúc ở trong bụng mẹ rồi sinh ra thành cục công nhỏ,nuôi đến trắng nõn phấn điêu ngọc trác sao có thể không yêu thương đâu?
Xoa xoa tóc cậu,nhung nhớ yêu thương cất chứa trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
Thế nhưng thấy được đạo thân ảnh quen thuộc xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào liền xụ mặt ra,nụ cười thoáng chốc biến mất lạnh lùng hỏi "Là anh ta đưa con về nhà sao? hôm qua không phải đi học hành hay sinh nhật bạn mà là đi hẹn hò với anh ta đúng không?"
Kiều Triết Viễn cảm giác bản thân mình đang bị lừa,xưa nay thân thiết kính trọng nay lại trở thành chất vấn cùng đề phòng nghiêm ngặt, thế nhưng hai người họ vẫn ở chung với nhau,cải trắng nuôi lâu như vậy lại chủ động chạy ra cho heo ăn thì hàng rào còn có tác dụng gì chứ?
Cải trắng nhà hắn xem ra chân duỗi đã qúa dài rồi,thế nhưng may mắn vẫn là chưa có mang thai,hết thảy cứu vãn vẫn còn kịp lúc đi?
Âu Dương Vận bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khẩn trương căng thẳng,cổ họng cứng đờ toát mồ hôi hột run giọng,cúi người nói "Thúc thúc hảo,a di hảo."
Tâm lí cho buổi gặp mặt hôm nay thật ra y đã chuẩn bị từ trước,cũng khó trách bọn họ sẽ phản ứng kịch liệt như vậy,vốn dĩ ai mà nghờ tới sẽ có ngày hôm nay đâu?
Hai vợ chồng Kiều gia lúc này nháy mắt trì độn không biết phản ứng làm sao,nên chào trở lại hay là không đây? học trưởng thành con rể lại lớn tuổi hơn ba mẹ vợ nên xưng hô thế nào a?
Mễ Lạc Tranh cảm thấy sớm hay muộn thông báo gì cũng giống nhau,lòng mang ý xấu,không thông báo anh liền nhấp môi cười tung ra qủa bom siêu to hớn hở nói "Ba mẹ con mang thai rồi!"
"..."
Bầu không khí nháy mắt im lặng,Mễ Lạc Tranh thấy thế lại càng được nước làm tới,giả vờ hụt hẩng tiếp "Mọi người sao vậy? gia đình chúng ta sắp có thêm thành viên mới mà ba mẹ không vui sao?"
Ba Kiều cảm giác bản thân như rớt xuống hồ băng lạnh lẽo xâu không thấy đáy,cả người ngây ngẩn sợ hãi nháy mắt lan truyền khắp cơ thể,không chỉ vì cải trắng chân dài hướng ngoại mà là vì cải trắng sắp sửa bị heo cướp đi luôn rồi!! ngẹn giọng lắp bắp hỏi "Gì chứ? tiểu Phàm à con đừng nói giỡn hùa ba nha? con...."
"Con thật sự mang thai sao?"
"Bảo bối à con không lừa ba mẹ đấy chứ?"
Bọn họ thật sự bị tin này tạp đến sợ hãi rồi,chuyện này như thế nào sẽ thành sự thật đâu? họ trước kia luôn nhất mực kính trọng anh như anh cả trong gia đình bởi vì giao tình từ nhỏ đến lớn,về sau tuy có khúc mắc nhưng phần lớn đều là ngăn cấm và thử lòng chấp nhận,bởi thâm tâm họ biết anh là người đàn ông có trách nhiệm,nếu đã yêu thì chắc chắn sẽ thật lòng đối đải người ta.Điều họ lo nhất không phải anh mà là về con trai họ Kiều Tân Phàm,sợ cậu trẻ người non dạ,yêu anh chỉ vì mới lạ nhất thời chán bỏ thì không hay,dù chia tay hoà bình hay không thì trong lòng họ sau này chắc chắn sẽ có khúc mắc,sẽ không bao giơ thân thiết như trước được nữa.
Càng sợ càng cấm càng sai và điều họ lo nhất cuối cùng đã sảy ra rồi,ba mẹ Kiều hoảng sợ đến trợn mắt và không khép được miệng,nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của Mễ Lạc Tranh,cháu ngoại của họ thật sự đã có rồi sao?
Nhưng mà trên đời này làm gì có ai làm ông bà ngoại ở tuổi 33 đâu????
Kinh hồn táng đảm hồi lâu mới kịp thời phản ứng lại,ngẹn giọng hỏi "Hai người quen nhau bao lâu rồi? khi nào thì mới bắt đầu quan hệ thân mật? bên Âu Dương gia đã có ai biết hay chưa?"
"Dạ đã quen sắp tròn một năm rồi,quan hệ thì chỉ mới bắt đầu lúc tiểu Phàm tròn 18 tuổi thôi,trước đó chưa từng động chạm hay thân mật gì khác!" Âu Dương Vận khuôn mặt chính trực ngay thẳng,không hề xấu hổ hay run tay nói.
Ha,chuyện đến nước này y nói thế nào thì chính là thế đó a.
Hai vợ chồng Kiều gia lại bốn mắt nhìn nhau bối rối vô cùng,tại ngay lúc này nàng thật sự không biết nói sao cho phải,còn Kiều Triết Viễn thì tâm thần bấn loạn chảy ròng mồ hôi,đón nhận ánh mắt tràn đầy ý vị xen lẫn cảm kích của anh mà bất giác rùng mình.
Y nhìn vậy là có ý gì? Kiều Triết Viễn hắn chẳng lẻ đã làm sai điều gì sao?
Âu Dương Vận lúc này giống như nâng niu trân bảo mà đỡ cậu ngồi xuống,mới bắt đầu tuy trong lòng có chút khẩn trương,nhưng hôm nay e là có người còn sợ hãi hơn đi? ai bảo trước đó làm quân sư hiến kế y ăn cơm trước kẻng là cha vợ đâu?
Mẹ Kiều nhỏ hơn tuổi anh,cho dù hiện tại địa vị thay đổi nhưng trong lòng kính trọng cùng yêu thích với anh vẫn còn đó, dần dần hồi lâu cũng liền buông xuống câu nệ căng thẳng,tươi cười hớn hở trò chuyện với nhau.
Chỉ là người vui thì chắc chắn có kẻ không vui,Kiều Triết Viễn trong lòng có qủy nên chột dạ im lặng không nói lời nào,thế nhưng qua mắt Lộ Dung thì lại biến thành xụ mặt không hoan nghênh con rể tương lai,bàn chân bên dưới khẽ đạp âm thầm trừng mắt liếc hắn một cái,đã sắp có rể sắp thành ông ngoại tới nơi còn bày vẻ mặt đó cho ai xem nha?
Vì đã hiểu biết từ trước nên một khi buông bỏ khúc mắc liền ưng thuận chấp nhận và cực kì hoan nghênh.
Nguyên một ngày trời đều ăn uống vô cùng vui vẻ,tối đó ngay khi vừa dùng cơm song hắn liền bày ra ngụ ý đuổi khéo anh "A Vận à,trời cũng đã tối rồi có phải nên đi về nhà hay không?"
Lộ Dung bên cạnh nghe thế liền đá mạnh vào chân hắn,cau mày khó chịu nói "Ai đời nhà nào đêm hôm lại đuổi con rể ra đường ngủ chứ? khuya tối nguy hiểm đi đường một mình mà anh coi được?lỡ gặp ma qủy hay gì đó thì sao?"
Kiều Triết Viễn "...." r*ắm chó ấy! ma qủy thấy y còn phải sợ hãi tránh xa ba thước a!!!
Sở bất đắc dĩ không đuổi đi được đành để anh ngủ lại nhà mình,nhà họ rất lớn phòng cũng rất nhiều,hắn không tin ở dưới mí mắt hắn anh còn có thể thế nào được nữa? muốn chiếm tiện nghi gì đó trừ phi kết hôn rồi hãy tính sau đi,còn bây giờ ở đây thì đừng hòng!!!
Âu Dương Vận khẽ liếc hắn một cái liền giả vờ gật đầu ưng thuận rồi trở về phòng,y không tin bản thân mình làm cảnh sát lại không trị được "ba vợ" đi? nữa đêm mở cửa lẻn vào ai mà biết?
Kiều Triết Viễn trong lòng hừ lạnh,theo đó cũng tất bật lên phòng đi ngủ.
Nằm ở trên giường trằn trọc tới hơn nữa đêm,đợi đến khi điểm đúng 12 0 phút liền đứng dậy nhón chân nhẹ nhàng ra ngoài,đi tới căn phòng ở gần cầu thang lầu hai,ngay khi vừa đỉnh nhấn tra mật khẩu thì đằng sau bất giác vang lên tiếng hét "Biết ngay mà!! bị tôi bắt qủa tang hết đường chối cải rồi đúng không?"
Kiều Triết Viễn ẩn trong bóng tối liền bất nghờ cầm đèn xông ra,hên là hắn thông minh cơ trí,biết thừa tên này sớm muộn gì cũng động thủ nên đã mai phục chuẩn bị từ trước,kết qủa hắn đoán đúng rồi,tên này thật sự muốn nữa đêm động thủ a!!
Bị bắt qủa tang Âu Dương Vận cả người cứng đờ,động tác đốn hạ nhìn từ sau lưng qủa thật không có khác thường,nhưng thực tế ngón tay vẫn đang phiêu đản nhấn nút mở khoá,không sai biệt lắm liền giả vờ xoay người ra sau tỏ vẻ kinh ngạc hoảng hốt nói "Kiều a di xin lỗi là con đánh thức người sao?"
"Hả gì? vợ à em..." thế nhưng hắn vừa xoay người lại thì đằng sau đã vội vàng lên tiếng chốt cửa,kèm đó là tiếng bước chân di chuyển cực nhanh,đợi đến khi hắn lần nữa quay đầu lại thì....
Kiều Triết Viễn "...." m*ẹ nó lại bị lừa a!!!!
- ---------------
Tiêu Chí ngày hôm nay cuối cùng cũng đạt như ý nguyện,chứng kiến đôi tân lang đang hạnh phúc nắm tay nhau kia liền vui vẻ đợi chờ,chờ cảnh đội trưởng qùy xuống chân hắn dập đầu cung kính kêu "anh rể mời dùng trà" nha,đội trưởng à chắc anh không nghờ sẽ có ngày hôm nay đúng không?
Nếu biết vậy thì ai bảo năm xưa anh mách tội tôi với cô giáo làm cái gì chứ? này gọi là qủa táo nhãn lồng,ai rồi cũng sẽ gặp báo ứng thôi!!!
Ở một bên khác đám đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này cũng đều sôi nổi chúc mừng anh,qúa hơn là còn có người ôm nhau nức nở khóc,thật không nghờ đội trưởng của họ cuối cùng đã có người rước rồi!!!
Xa xa phía kia là ba mẹ Kiều nắm tay nhau nhìn hai người họ mà nở cụ cười hoà ái vừa lòng,sao cũng được,miễn Tân Phàm hạnh phúc là họ vui rồi.
Đứng ở trong góc là phó cảnh Vưu Kỳ thuận lợi chứng kiến hết thảy,nàng chăm chú nhìn anh thật lâu rồi lại đắng chát nở nụ cười tươi,khẻ giơ tay gạt đi nước mắt chẳng biết đã rơi từ lúc nào,nàng hiện tại đã thông suốt tất cả rồi.Nếu đã không yêu thì miễn cưỡng kéo chỉ càng thêm đau khổ khó coi,đội trưởng sớm đã có ý trung nhân bầu bạn lo cho anh ấy suốt cả cuộc đời,kẻ thừa như nàng chen chân vào làm tiểu tam sao có thể đạt kết qủa tốt đâu?
12 năm tình cảm đơn phương này chung quy vẫn là từ bỏ đi thôi.
Chỉ là nàng không biết rằng ở phía xa,một tiểu loli toàn thân váy trắng khuôn mặt dễ thương tinh xảo,đang chăm chú nhìn chằm chằm nàng thật lâu rồi lại thoáng chốc nở nụ cười tươi,trong miệng ngậm ngậm kẹo que thấp giọng nói "Lão công,em đây tìm thấy chị rồi."
Chỉ là người tính không bằng trời tính,bọn họ làm sao có thể biết hai người đã sớm lăn giường với nhau đâu?
Thiếu niên im lặng không nói nên anh cũng triệt để im,không phải vì vô trách nhiệm hay gì khác,đơn giản là cho bọn họ thời gian thích ứng chấp nhận tình cảm của hai người.Bại lộ chưa lâu,lại để cho họ biết hai người lúc chưa yêu nhau đã cày cấy thì không hay a,hiện tại nên để mọi thứ yên tĩnh và đừng kích thích thêm mới là biện pháp an toàn nhất.
Thế nhưng đã ăn trái cấm mỹ vị nay lại bị bắt ăn chay ai mà chịu nổi?
Hôm nay ngay khi anh vừa xong việc thì nghe được tin Tiêu Chí thông báo kết hôn,thời điểm nhận được tin này anh cũng rất là ngạc nhiên,bởi tên này đã từng nói muốn cả đời ăn cơm mềm và tương lai nhờ nhà vợ,tính tình của hắn anh hiểu và biết chắc chắn sẽ không nói giỡn.Với chuyện tình cảm cực kì nghiêm túc nhưng vợ sẽ là ai đâu? rốt cuộc thần thánh phương nào lại có thể khiến Tiêu Chí cam tâm tình nguyện lui về phía sau làm hắc thủ chứ?
Mà thôi kệ đi,việc này hiện tại không phải là thứ anh nên quan tâm,đến lúc gặp mặt liên hoan hay mời đi ăn đám cưới chẳng phải là biết rồi sao?
Trung tuần tháng chín thời điểm vừa mới nhập học được hơn tháng,đường phố ồn ào tấp nập kẻ qua người lại dây dưa không dứt,vì chuyện nguy hiểm lần trước nên cậu không ở riêng nữa mà dọn luôn về nhà,báo hại Âu Dương Vận mỗi lần muốn gặp cậu đều khó khăn chồng chất và thương tích đầy mình,mỗi lần hẹn hò cũng vậy,theo kế hoạch là anh đến sớm đưa đi nhưng tối phải về nhà ngay,nhà họ Kiều ánh mắt ai nấy đều như muốn phóng ra dao xiên ch*ết anh vậy.
Mà cũng đúng thôi,tiểu Phàm dù đã đủ 18 tuổi nhưng ai bảo cách anh qúa xa đâu?chưa kể tuổi tác mà còn bối phận quen biết nữa chứ,anh và ba mẹ của cậu vốn là chổ chí cốt thâm giao,chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nên cực kì thân thiết coi như anh em trong nhà.
Chỉ là họ không nghờ rằng "anh em" lại có ngày biến thành con rể mà thôi.
Hiện tại nếu như hai người muốn kết hôn,thì họ hết tám thành là không chấp nhận rồi,tiểu Phàm dù sao cũng vừa mới trưởng thành "không rành thế sự" mà thôi.
Nhưng nếu cương quyết che giấu hay không cùng cậu kết hôn thì anh lại không yên tâm,thiếu niên rất đẹp,vừa có nhan sắc gia thế lại thêm trẻ tuổi tài năng,người theo đuổi ùn ùn không dứt,anh lại không thể thường xuyên ở bên,tuy hoàn toàn tin tưởng cậu nhưng đám người ở ngoài kia anh lại không an tâm,ai mà biết hằng ngày ở trường học có bao nhiêu người nhòm ngó phát thèm bảo bối nhà anh chứ?
Gặp phải tình huống khó xử và cảm thấy bất lực, nên anh quyết định đi hỏi thăm ý kiến Tiêu Chí,vị bác sĩ kiêm chuyên gia tâm lí sắp kết hôn này.
Tiêu Chí hỏi "Vậy hai người đã làm tới bước nào rồi? nên cơm cháo hay gạo kê gì hay chưa?"
Âu Dương Vận trong lòng chột dạ đáp "Làm gì?sao tôi có thể làm cái gì chứ? em ấy tháng 9 vừa rồi mới tròn 18 tuổi thôi,tất nhiên là phải đợi tới khi kết hôn và em ấy đủ lớn mới có thể làm,lương tâm cảnh sát không cho phép tôi ăn cơm trước kẻng như vậy"
Tiêu Chí kì quái cười nhạt nói "Làm gì phải vội vàng giải thích như vậy chứ? a Vận à câu này hoàn toàn không phù hợp với nhân thiết của anh đâu?" lúc này hắn thật sự nghi nghờ nha,bình thường miệng như kim khẩu mở ra cực kì khó khăn,nói cũng rất ít mà nay lại luôn mồm như thế này à? càng khẩn càng chột dạ lại càng sai nhiều,tên cao to này trong chuyện tình cảm chính xác là không bằng hắn nha.
Nghĩ tới đây trong lòng Tiêu Chí tự nhiên cảm thấy hưng phấn khó tả,từ nhỏ đến lớn tên này mọi mặt đều xuất xắc không ai bằng,dù cho tiểu học,trung học hay thậm chí đại học đều là đứng đầu một phương,hắn luôn hiểu rõ bản thân giỏi không bằng người nên cũng không đắn đo làm chi,tro tàn chóng nguội nhưng nay có cơ hội hơn thua hắn tại sao lại không làm nha?
Thật không ngờ vị học trưởng kia cuối cùng cũng gặp qủa báo,hoá ra trên đời này vẫn còn có thứ anh ta không biết a!!
"Có sao? tôi chỉ là nói thật lòng mình mà thôi!"
Tiêu Chí ha hả đáp "Còn tôi thì lại thấy anh đang chột dạ cố gắng che giấu lấp liểm thì có,khai thật đi,ăn bảo bối nhà người ta rồi phải không?"
Không để cho y giải thích thì hắn đã tiếp tục mạnh miệng nói "A Vận à chẳng lẻ anh đã quên pháp luật quên chính nghĩa rồi hay sao? anh năm nay đã 35 rồi mà người ta năm nay chỉ mới 18 a,trâu già gặm cỏ non thật sự không tốt lắm đâu"
Âu Dương Vận không cam lòng cau mày chất vấn hắn "Nói tôi thì hay lắm,còn cậu thì sao? 29 lấy 18 chẳng lẻ không biết ngại sao?"
"Kệ tôi,miễn sao tôi không già hay nhiều hơn vợ tôi 17 tuổi giống anh là được!"
Âu Dương Vận "...."
Mặc dù cực kì tức giận nhưng lời hắn nói đúng là rất hợp lí a.
- ---------------
Tối đó Mễ Lạc Tranh đang ngồi làm bài tập thì chuông điện thoại bất nghờ reo lên,vừa nhìn thấy tên hiện hữu trên màn hình liền tức khắc nở nụ cười tươi,ngọt giọng nhẹ nhàng hỏi "Sao vậy? nhớ em rồi sao?"
Âu Dương Vận ở đầu bên kia hơi xửng sốt chút nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh,ngượng ngùng đáp "Nhớ em,muốn gặp em nhưng không biết làm sao bây giờ,ba mẹ không cho em đi chơi qua đêm hay hẹn hò lâu với anh nha,họ đề phòng anh như sợ anh cướp mất em vậy đó"
"Cũng đã lâu rồi mình chưa làm tình... anh sợ em nhớ thiệt thòi hơn chúng bạn a..."
Mễ Lạc Tranh "..." thật ra không có chúng bạn nào ở đây cả đúng không?
Sợ anh trong lòng uất ức không vui bèn thuận theo vui vẻ nói "Thật ra ngày mai em rảnh này,vì là thứ bảy nên hai người họ đều muốn ra ngoài giải khuây đó."
"Thật sự?"
"Thật a!! chứ em đùa anh làm cái gì chứ?"
"À...vậy anh đến đón em nhé? hay là làm ở nhà em luôn cho nó kích thích?"
Mễ Lạc Tranh "Thôi đi! anh đừng có chọc em nữa!! anh đáng ghét lắm rồi đó!!"
"Ồ,nhưng mà có người lại yêu anh rồi muốn sinh con cho đồ đáng ghét này nữa nha."
"Âu Dương Vận anh chờ đó cho em!!!"
"Haha được rồi anh chờ,anh chờ vậy đã được chưa."
- ---------------
Hôm nay Mễ Lạc Tranh viện cớ đi sinh nhật bạn tới ở nhà anh từ sáng sớm,cũng đã rất lâu vì gia đình ngăn cấm nên họ chưa được gặp mặt nhau, khiến cả hai đều cực kì mong nhớ đối phương,vừa vào cửa thì bất ngờ bị người xiết chặt ôm eo,khảm xâu vào trong lồng ngực,đang muốn nói chuyện thì mưa hôn liên hoàn đã hạ xuống,không phải nhu hoà hay lướt qua liền ngừng giống như lúc trước,trái ngược mang theo một loại cảm xúc xâm chiếm bá đạo lệnh người không thể phản kháng.Hô hấp bị anh nháy mắt chiếm trọn,Mễ Lạc Tranh hôn đến thanh thần khí sảng khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Đương lúc cậu phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã an vị nằm ở trên giường,quần áo không biết đã thoát đi từ lúc nào,duy chỉ sót lại mỗi mình y đang nằm ở trên thân cậu mà từ từ gặm nhắm,mỗi một cái hôn đều mang theo cảm giác tê dại rùng mình khó tả,xen lẫn trong đó là đê mê xung xướng không nói thành lời
Chứng kiến thiếu niên đỏ mặt động tình khiến ánh mắt y càng thêm ám trầm,trong lòng âm thầm xin lỗi nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn,thanh âm trầm thấp đầy từ tính ve vản bên tai,hống đến thiếu niên si mê quên cả trời đất thuận theo ý y,hai người cứ thế lăn lộn quấn thành một đoàn ở bên nhau.
Âu Dương Vận rút ra toàn thân tuyệt kỹ,qua hơn nữa tiếng động tác một chút cũng không ngừng mà càng thêm mạnh bạo,Mễ Lạc Tranh làm sao có thể chịu nổi kích thích như vậy đâu?thân thể run rẫy vội vàng ôm chặt cổ anh,trong mắt tràn đầy xuân thủy ướt át vì động tình.
Sáng hôm sau ngay khi vừa chuẩn bị tốt,cũng thuận bôi kem che giấu đi vết hôn rậm rạp đỏ lự trên người,Âu Dương Vận hôm qua chẳng biết bị trúng tà hay làm sao mà quấn lấy cậu hành lên hành xuống,nhiều đến nổi ngay cả thời gian ăn trưa cũng chẳng có,thật là không biết y lấy sức ở đâu ra nữa.
Trong lòng sinh khí xấu hổ khiến khuôn mặt nháy mắt đỏ lên,trông lại càng thêm xinh đẹp và quyến rũ động lòng người.
Âu Dương Vận càng nhìn lại càng cảm thấy si mê,tiến tới ôm chặt cậu từ phía sau,chóp mũi ở cần cổ không ngừng cọ khó chịu nói "Đừng về nhà, ở lại với anh được không?"
"Nhưng ba mẹ em không cho nha,hôm qua đã viện cớ đi cả ngày rồi nay lại không trở về là ba chửi em đó" Mễ Lạc Tranh quay đầu khẽ hôn lên má anh một cái rồi tiếp tục hống "Ngoan đi,bữa khác em lại tới sau nữa nha?"
Khó khăn lắm mới gặp người yêu Âu Dương Vận nào chịu đồng ý đâu,trái ngọt vào miệng đã ăn lại còn muốn ăn nhiều hơn thế,nhưng chặng đường giữa lại bị ngăn cản thì biết làm sao bây giờ? khó khăn chồng chất khó khăn a,nghĩ đến đó y lập tức tỏ vẻ yếu thế buồn bã nói "Nhưng người ta nhớ em mà,nghĩ thử mà xem hằng ngày hằng đêm anh đều chỉ cô đơn lẻ bóng,nằm ngủ một mình buồn bã biết bao nha?chẳng lẽ em nở để anh phòng không gối chiếc không nơi nương tựa hay sao?"
Vừa nói vừa tỏ vẻ bán manh đáng thương thuần thục vô cùng.
Mễ Lạc Tranh suy cho cùng vẫn là mềm lòng không nỡ,nhẹ nhàng gật đầu rồi nhu thuận nép vào ngực anh,Âu Dương Vận đạt được ý nguyện hai mắt tức khắc sáng bừng mà ôm cậu chặn ngang,bế đi như bay vào trong phòng ngủ.
Rất nhanh lại trình diễn một buổi long dương đồ sống động cực kì.
- ---------------
Được lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai lần thứ ba rồi N nhiều lần nữa khác,rồi chuyện gì tới thì cũng sẽ tới,trong một buổi sáng trời trong gió mát cậu liền phát hiện bản thân mang thai,Âu Dương Vận ngoài mặt giả vờ hỗn loạn nhưng thực tế trong lòng lại vui hơn ai hết,haha ngay cả con cũng đã có rồi để xem sau này họ còn ngăn cản anh nữa không?
Mễ Lạc Tranh đầu óc mụ mị mơ màng mà dắt anh về nhà,gần đây ba mẹ đã dần bắt đầu buông lỏng nhưng ai nghờ hai người sẽ chơi một vố lớn như vậy đâu? học trưởng đàn anh nháy mắt lắc mình biến thành con rể,chậc mới nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích rồi.
Hay tin cậu trở về nhà khiến ba mẹ vô cùng vui vẻ,đặc biệt là ba cười đến không được miệng,chỉ tiếc chị cậu Kiều Gia Hân nay đã là nữ tổng tài thì vội đi paris xử lí công vụ rồi,nghe đầu còn dắt theo anh rể sắp cưới đi chung nữa.
Ngay khi vừa nhìn thấy cậu vào cửa ba Kiều lập tức chạy lên nghênh đón,Gia Hân từ nhỏ tính tình lãnh đạm giống mẹ duy chỉ tiểu Phàm là bám hắn không buông,nuôi từ lúc ở trong bụng mẹ rồi sinh ra thành cục công nhỏ,nuôi đến trắng nõn phấn điêu ngọc trác sao có thể không yêu thương đâu?
Xoa xoa tóc cậu,nhung nhớ yêu thương cất chứa trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
Thế nhưng thấy được đạo thân ảnh quen thuộc xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào liền xụ mặt ra,nụ cười thoáng chốc biến mất lạnh lùng hỏi "Là anh ta đưa con về nhà sao? hôm qua không phải đi học hành hay sinh nhật bạn mà là đi hẹn hò với anh ta đúng không?"
Kiều Triết Viễn cảm giác bản thân mình đang bị lừa,xưa nay thân thiết kính trọng nay lại trở thành chất vấn cùng đề phòng nghiêm ngặt, thế nhưng hai người họ vẫn ở chung với nhau,cải trắng nuôi lâu như vậy lại chủ động chạy ra cho heo ăn thì hàng rào còn có tác dụng gì chứ?
Cải trắng nhà hắn xem ra chân duỗi đã qúa dài rồi,thế nhưng may mắn vẫn là chưa có mang thai,hết thảy cứu vãn vẫn còn kịp lúc đi?
Âu Dương Vận bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khẩn trương căng thẳng,cổ họng cứng đờ toát mồ hôi hột run giọng,cúi người nói "Thúc thúc hảo,a di hảo."
Tâm lí cho buổi gặp mặt hôm nay thật ra y đã chuẩn bị từ trước,cũng khó trách bọn họ sẽ phản ứng kịch liệt như vậy,vốn dĩ ai mà nghờ tới sẽ có ngày hôm nay đâu?
Hai vợ chồng Kiều gia lúc này nháy mắt trì độn không biết phản ứng làm sao,nên chào trở lại hay là không đây? học trưởng thành con rể lại lớn tuổi hơn ba mẹ vợ nên xưng hô thế nào a?
Mễ Lạc Tranh cảm thấy sớm hay muộn thông báo gì cũng giống nhau,lòng mang ý xấu,không thông báo anh liền nhấp môi cười tung ra qủa bom siêu to hớn hở nói "Ba mẹ con mang thai rồi!"
"..."
Bầu không khí nháy mắt im lặng,Mễ Lạc Tranh thấy thế lại càng được nước làm tới,giả vờ hụt hẩng tiếp "Mọi người sao vậy? gia đình chúng ta sắp có thêm thành viên mới mà ba mẹ không vui sao?"
Ba Kiều cảm giác bản thân như rớt xuống hồ băng lạnh lẽo xâu không thấy đáy,cả người ngây ngẩn sợ hãi nháy mắt lan truyền khắp cơ thể,không chỉ vì cải trắng chân dài hướng ngoại mà là vì cải trắng sắp sửa bị heo cướp đi luôn rồi!! ngẹn giọng lắp bắp hỏi "Gì chứ? tiểu Phàm à con đừng nói giỡn hùa ba nha? con...."
"Con thật sự mang thai sao?"
"Bảo bối à con không lừa ba mẹ đấy chứ?"
Bọn họ thật sự bị tin này tạp đến sợ hãi rồi,chuyện này như thế nào sẽ thành sự thật đâu? họ trước kia luôn nhất mực kính trọng anh như anh cả trong gia đình bởi vì giao tình từ nhỏ đến lớn,về sau tuy có khúc mắc nhưng phần lớn đều là ngăn cấm và thử lòng chấp nhận,bởi thâm tâm họ biết anh là người đàn ông có trách nhiệm,nếu đã yêu thì chắc chắn sẽ thật lòng đối đải người ta.Điều họ lo nhất không phải anh mà là về con trai họ Kiều Tân Phàm,sợ cậu trẻ người non dạ,yêu anh chỉ vì mới lạ nhất thời chán bỏ thì không hay,dù chia tay hoà bình hay không thì trong lòng họ sau này chắc chắn sẽ có khúc mắc,sẽ không bao giơ thân thiết như trước được nữa.
Càng sợ càng cấm càng sai và điều họ lo nhất cuối cùng đã sảy ra rồi,ba mẹ Kiều hoảng sợ đến trợn mắt và không khép được miệng,nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của Mễ Lạc Tranh,cháu ngoại của họ thật sự đã có rồi sao?
Nhưng mà trên đời này làm gì có ai làm ông bà ngoại ở tuổi 33 đâu????
Kinh hồn táng đảm hồi lâu mới kịp thời phản ứng lại,ngẹn giọng hỏi "Hai người quen nhau bao lâu rồi? khi nào thì mới bắt đầu quan hệ thân mật? bên Âu Dương gia đã có ai biết hay chưa?"
"Dạ đã quen sắp tròn một năm rồi,quan hệ thì chỉ mới bắt đầu lúc tiểu Phàm tròn 18 tuổi thôi,trước đó chưa từng động chạm hay thân mật gì khác!" Âu Dương Vận khuôn mặt chính trực ngay thẳng,không hề xấu hổ hay run tay nói.
Ha,chuyện đến nước này y nói thế nào thì chính là thế đó a.
Hai vợ chồng Kiều gia lại bốn mắt nhìn nhau bối rối vô cùng,tại ngay lúc này nàng thật sự không biết nói sao cho phải,còn Kiều Triết Viễn thì tâm thần bấn loạn chảy ròng mồ hôi,đón nhận ánh mắt tràn đầy ý vị xen lẫn cảm kích của anh mà bất giác rùng mình.
Y nhìn vậy là có ý gì? Kiều Triết Viễn hắn chẳng lẻ đã làm sai điều gì sao?
Âu Dương Vận lúc này giống như nâng niu trân bảo mà đỡ cậu ngồi xuống,mới bắt đầu tuy trong lòng có chút khẩn trương,nhưng hôm nay e là có người còn sợ hãi hơn đi? ai bảo trước đó làm quân sư hiến kế y ăn cơm trước kẻng là cha vợ đâu?
Mẹ Kiều nhỏ hơn tuổi anh,cho dù hiện tại địa vị thay đổi nhưng trong lòng kính trọng cùng yêu thích với anh vẫn còn đó, dần dần hồi lâu cũng liền buông xuống câu nệ căng thẳng,tươi cười hớn hở trò chuyện với nhau.
Chỉ là người vui thì chắc chắn có kẻ không vui,Kiều Triết Viễn trong lòng có qủy nên chột dạ im lặng không nói lời nào,thế nhưng qua mắt Lộ Dung thì lại biến thành xụ mặt không hoan nghênh con rể tương lai,bàn chân bên dưới khẽ đạp âm thầm trừng mắt liếc hắn một cái,đã sắp có rể sắp thành ông ngoại tới nơi còn bày vẻ mặt đó cho ai xem nha?
Vì đã hiểu biết từ trước nên một khi buông bỏ khúc mắc liền ưng thuận chấp nhận và cực kì hoan nghênh.
Nguyên một ngày trời đều ăn uống vô cùng vui vẻ,tối đó ngay khi vừa dùng cơm song hắn liền bày ra ngụ ý đuổi khéo anh "A Vận à,trời cũng đã tối rồi có phải nên đi về nhà hay không?"
Lộ Dung bên cạnh nghe thế liền đá mạnh vào chân hắn,cau mày khó chịu nói "Ai đời nhà nào đêm hôm lại đuổi con rể ra đường ngủ chứ? khuya tối nguy hiểm đi đường một mình mà anh coi được?lỡ gặp ma qủy hay gì đó thì sao?"
Kiều Triết Viễn "...." r*ắm chó ấy! ma qủy thấy y còn phải sợ hãi tránh xa ba thước a!!!
Sở bất đắc dĩ không đuổi đi được đành để anh ngủ lại nhà mình,nhà họ rất lớn phòng cũng rất nhiều,hắn không tin ở dưới mí mắt hắn anh còn có thể thế nào được nữa? muốn chiếm tiện nghi gì đó trừ phi kết hôn rồi hãy tính sau đi,còn bây giờ ở đây thì đừng hòng!!!
Âu Dương Vận khẽ liếc hắn một cái liền giả vờ gật đầu ưng thuận rồi trở về phòng,y không tin bản thân mình làm cảnh sát lại không trị được "ba vợ" đi? nữa đêm mở cửa lẻn vào ai mà biết?
Kiều Triết Viễn trong lòng hừ lạnh,theo đó cũng tất bật lên phòng đi ngủ.
Nằm ở trên giường trằn trọc tới hơn nữa đêm,đợi đến khi điểm đúng 12
Kiều Triết Viễn ẩn trong bóng tối liền bất nghờ cầm đèn xông ra,hên là hắn thông minh cơ trí,biết thừa tên này sớm muộn gì cũng động thủ nên đã mai phục chuẩn bị từ trước,kết qủa hắn đoán đúng rồi,tên này thật sự muốn nữa đêm động thủ a!!
Bị bắt qủa tang Âu Dương Vận cả người cứng đờ,động tác đốn hạ nhìn từ sau lưng qủa thật không có khác thường,nhưng thực tế ngón tay vẫn đang phiêu đản nhấn nút mở khoá,không sai biệt lắm liền giả vờ xoay người ra sau tỏ vẻ kinh ngạc hoảng hốt nói "Kiều a di xin lỗi là con đánh thức người sao?"
"Hả gì? vợ à em..." thế nhưng hắn vừa xoay người lại thì đằng sau đã vội vàng lên tiếng chốt cửa,kèm đó là tiếng bước chân di chuyển cực nhanh,đợi đến khi hắn lần nữa quay đầu lại thì....
Kiều Triết Viễn "...." m*ẹ nó lại bị lừa a!!!!
- ---------------
Tiêu Chí ngày hôm nay cuối cùng cũng đạt như ý nguyện,chứng kiến đôi tân lang đang hạnh phúc nắm tay nhau kia liền vui vẻ đợi chờ,chờ cảnh đội trưởng qùy xuống chân hắn dập đầu cung kính kêu "anh rể mời dùng trà" nha,đội trưởng à chắc anh không nghờ sẽ có ngày hôm nay đúng không?
Nếu biết vậy thì ai bảo năm xưa anh mách tội tôi với cô giáo làm cái gì chứ? này gọi là qủa táo nhãn lồng,ai rồi cũng sẽ gặp báo ứng thôi!!!
Ở một bên khác đám đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này cũng đều sôi nổi chúc mừng anh,qúa hơn là còn có người ôm nhau nức nở khóc,thật không nghờ đội trưởng của họ cuối cùng đã có người rước rồi!!!
Xa xa phía kia là ba mẹ Kiều nắm tay nhau nhìn hai người họ mà nở cụ cười hoà ái vừa lòng,sao cũng được,miễn Tân Phàm hạnh phúc là họ vui rồi.
Đứng ở trong góc là phó cảnh Vưu Kỳ thuận lợi chứng kiến hết thảy,nàng chăm chú nhìn anh thật lâu rồi lại đắng chát nở nụ cười tươi,khẻ giơ tay gạt đi nước mắt chẳng biết đã rơi từ lúc nào,nàng hiện tại đã thông suốt tất cả rồi.Nếu đã không yêu thì miễn cưỡng kéo chỉ càng thêm đau khổ khó coi,đội trưởng sớm đã có ý trung nhân bầu bạn lo cho anh ấy suốt cả cuộc đời,kẻ thừa như nàng chen chân vào làm tiểu tam sao có thể đạt kết qủa tốt đâu?
12 năm tình cảm đơn phương này chung quy vẫn là từ bỏ đi thôi.
Chỉ là nàng không biết rằng ở phía xa,một tiểu loli toàn thân váy trắng khuôn mặt dễ thương tinh xảo,đang chăm chú nhìn chằm chằm nàng thật lâu rồi lại thoáng chốc nở nụ cười tươi,trong miệng ngậm ngậm kẹo que thấp giọng nói "Lão công,em đây tìm thấy chị rồi."