• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New XUYÊN MẠT THẾ NHIỄM NHAN (4 Viewers)

  • Chương 20: 2_1 U linh giới

Buổi sáng ấm áp, mọi người như thường lệ, xếp hàng tại trạm xe, lần lượt từng người bước lên, dù bận rộn, nhưng họ rất văn minh, họ xếp hàng trong tự giác, ưu tiên làn đường người già, trẻ em, người tàn tật.



Dòng đường tuy tấp nập nhưng yên ả, thỉnh thoảng gặp người quen ngang qua họ sẽ cúi chào nhau rồi tiếp tục công việc đang dang dở. Qua khung cảnh 8 giờ sáng, lúc này mọi người chắc đã yên vị với nơi công tác của mình, đường phố lại yên ả lạ thường, có vài bà lão, cô vợ trẻ mang túi xách mây đi chợ, thỉnh thoảng có hai ba người kết bạn đi chung với nhau, nói cười ríu rít.



Nhiễm Nhan ngồi trên ban công tầng 1 nhìn ra đường phố, nơi cô đang ở là một con phố cổ kính, nhìn phong cách thì có vẻ giống phong cách nước Nhật trên 80%, nhưng lại không có hơi hướng quá hiện đại công nghệ. Nhà cửa làm bằng gỗ, đa số nhà là 1 trệt 1 lầu, thỉnh thoảng mới có vài nhà từ 2 tầng trở lên. Bên ngoài đường lát đá xanh, ven đường trồng hàng dài hoa anh đào, hiện đang tới mùa, hoa nở hồng cả con đường, mỗi lần gió thoảng qua cả con phố ngập tràn trong cơn mưa hoa. Cảnh đẹp như trong tranh ảnh mà Nhiễm Nhan nhìn mãi không chán.



Căn nhà nơi cô ở cũng giống như đa số mọi nhà nơi đây, nhà gỗ, có 1 tầng lầu, phía dưới là sân nhỏ, phòng khách, bếp, toa let. Tầng trên là nhà tắm, phòng thay đồ, phòng ngủ nối liền với một ban công nhỏ nhìn ra đường phố. Chỉ cần cuốn tấm rèm trúc lên là có thể nhìn thấy hoa anh đào hồng cả con phố như một khu rừng trãi dài ngàn dặm. Thậm chí nếu không tỉa cây, thì nhánh sẽ lan tràn đầy cả ban công không có chỗ để mà ngồi uống trà chiều.



Một đất nước mang phong cách Nhật Bản cổ kính, đẹp thơ mộng, đẹp đến không lời diễn tả, Nhiễm Nhan sẽ không hề chê trách việc phải nấu cơm bằng bếp củi, sưởi ấm bằng than, tắm trong bồn gỗ, chân đi guốc mộc, hay cả việc mặc áo kimono dù đẹp nhưng đầy bất tiện này. Hứa với lòng sẽ không than trách một lời mà có thể sống nơi đây vài chục năm. Nhưng ai có thể nói cho cô nơi này biến động tận thế là cái gì a???



Nhìn Giai Giai mặc áo kimono nhỏ nhỏ xinh xinh chạy chơi trên phố cùng lũ nhỏ tiểu đệ của cô bé mà Nhiễm Nhan nhíu mày khó hiểu. Hai người tới nơi này đã hơn một tháng, mọi việc rất an tĩnh thái hòa, thế giới yên bình, nhà nhà vui vẻ, không cần nói người dân an tường, hiền hòa. Không khí chan hòa khắp mọi nơi, cư dân nồng nhiệt, đường phố không một người ăn xin, hay vô gia cư. Đến cả chó hoang mèo hoang cũng không có lấy một mống. Đất nước tốt đẹp đến mức khó tin nhưng lại có thật, bởi vì không chỉ mỗi nơi Nhiễm Nhan đang sống, mà khi xem tin tức, mọi nơi khác đều như thế cả. Chẳng lẽ là ăn no rửng mỡ mà chết cũng là một loại tận thế. Haixzz...



Thiếu nữ mặc kimono đỏ thắm, ngồi uống trà, ăn bánh, đọc sách dưới mưa hoa đúng là bức tranh ảo diệu làm người ngắm mãi không chán. Nhưng mà thiếu nữ chán a. Lòng người nóng bức, không thể tập trung mà.



Đừng ai nhắc vật tư, không nói đến chuyện ba lô của hai chị em đã gần đầy, nơi đây còn có rất nhiều thức ăn, ẩm thực thành phố này phải nói không chỗ chê trách, một tuần hai chị em cô đi ăn ngoài hết năm ngày, hai ngày còn lại là gọi đồ mang tận nơi. Ẩm thực nơi đây quá ngon và phong phú, không chỗ nào có thể chê trách, bình phẩm.



' Chim trong lồng à chim trong lồng



Lúc nào cũng muốn bay ra



Vậy trước khi bình minh lên



Sếu cùng rùa hợp lại



Sau lưng bạn là ai?'



[Người dịch: Tiêu Dao Thư quán].



Bài đồng dao phía dưới đường phố vang vọng khắp nơi, đó là bọn trẻ con đang chơi trò vòng tròn. Đứa trẻ ma ngồi xổm dưới đất che mắt lại, những đứa khác sẽ nắm tay nhau xoay xung quanh hát đồng dao, bài hát kết thúc, đứa trẻ ma đoán xem ai đang đứng sau lưng nó, đoán đúng thì đứa kia sẽ thế chỗ nó. Hàm ý bài đồng dao này là:



' Thời khắc đối diện với quỷ, chim trong lồng đã tìm được kẻ chết thay'.



Xem ra Giai Giai lại bắt nạt lũ trẻ, mấy trò trẻ con này, ai chơi lại trí nhớ của người máy chứ, haizz, càng lớn càng thụt lùi mà.



Thả lỏng tâm tình, Nhiễm Nhan tiếp tục đọc sách, cô đang xem lịch sử đất nước nơi đây, không xem không biết, đây là một đất nước có bề dày khá lâu năm, truyền thuyết nhiều vô số kể, chưa nói đến những cuốn dị bản còn nhiều hơn bản chính thống mấy chục lần.



Buổi chiều sau khi hai người ăn xong, bước ra quán tản bộ chậm chậm đi về nhà. Nói không có kì dị cũng không đúng, nơi đây có một điều rất quái gở, đó là ban đêm sau khi 6 giờ tối, sẽ không một ai ra khỏi nhà. Phải nói đúng hơn là từ 6 giờ tối đến 6 giờ sáng, đường phố đèn lồng sáng rọi không bao giờ tắt, sáng trưng cả con đường, không một góc tối. Nhưng sẽ không một ai ra khỏi nhà, cho dù có nhà có người bệnh giữa đêm, cũng sẽ sơ cứu tại nhà chờ trời sáng mới đưa đi bệnh viện.



Có một ngành nghề đặc biệt đó là người thắp đèn. Người này sẽ chuyên lo liệu thắp đèn mỗi tối, một khi đèn đã thắp lên thì không được dập tắt, phải để nó tự tắt đi. Nhiễm Nhan nhiều lần để ý, qua 6 giờ sáng, đèn trước khu nhà của cô tự động tắt, nhiều lúc cô còn nghi ngờ đó là đèn điện có công tắc chứ không phải đèn thắp bằng dầu. Và cho dù có cố thức lắm cũng sẽ không mở mắt nổi khi bước qua 12 giờ khuya.



Và người thắp đèn chỉ ở bên ngoài trễ nhất là 8 giờ tối phải về nhà, không được ở quá khuya, Nhiễm Nhan đã từng hỏi hàng xóm, mọi người đều rất nhiệt tình trả lời cô. 12 tiếng ban ngày thuộc về người sống, 12 tiếng ban đêm thuộc về quỷ hồn. Để cho ban ngày họ không quấy rầy chúng ta, thì ban đêm chúng ta cũng không nên phiền đến họ.



A ha ha câu trả lời mà Nhiễm Nhan không ngờ được, nhưng mà tất cả mọi người chấp hành rất tự nhiên, vì đó được truyền qua bao nhiêu thế hệ đến nay, họ xem đó là một việc hiển nhiên không có gì đáng nói.



Nhiễm Nhan dù có suy nghĩ đến rụng tóc gần hết cũng không nghĩ đến, một ngày đêm trăng tròn, khắp nơi một ánh sáng vàng dịu, hòa lẫn vào sắc hồng hoa anh đào, đèn lồng nhiều màu sắc lung linh. Đường phố rộn ràng tiếng cười nói, quầy hàng bán đủ mọi vật phẩm, sắc màu rực rỡ, người người nối đuôi nhau đông như trẩy hội. Mà không đúng, đây đúng thật là hội, một lễ hội rất náo nhiệt, nhưng không phải người, đúng hơn là người đủ mọi hình dáng, kích thước, có những hình hài không thể gọi là người, mà nó mờ ảo như sương khói, lại có những hình hài rất thật nhưng ngoại hình khác thường như yêu tinh, ba mắt, năm chân, nhiều tay... đây có thể gọi là rất bình thường. Xen kẽ với cả động vật, hoặc như nửa người nửa vật khắp nơi đều có đủ, phải nói chỉ có bạn không thể tưởng tượng ra, chứ không gì là không có.



Nhiễm Nhan và Giai Giai ôm nhau cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp ngủ say sưa, ánh sáng bên ngoài len lỏi qua tấm rèm nơi ban công, chiếu rọi lên gương mặt trắng hồng của cô, vẻ đẹp không tì vết như búp bê bằng sứ. Một bóng dáng mờ ảo lập lòe nơi cuối giường nhìn ngắm Nhiễm Nhan, bất giác nó đưa tay lên vuốt mặt mình, khuôn mặt nó mờ ảo trong sương khói... Nhiễm Nhan khẽ cựa mình, như bị làm ồn quấy rầy đến giấc ngủ. Bóng dáng đó biến mất. Phía dưới đường phố, một người ăn mặc màu đen từ trên xuống dưới, khuôn mặt cuối gằm dưới đất, bước đi lơ đãng vô định, xung quanh những đốm lửa xanh chập chờn như ma chơi. Người đó dừng lại vài giây nhìn lên hướng ban công nhà Nhiễm Nhan, rồi cúi mặt tiếp tục đi dạo, nhìn thấy gì thú vị cũng mua một ít, cứ thế dạo khắp lễ hội.



Nhiễm Nhan lại vùi mặt vào chăn, đến khi ngoài trời vang lên tiếng nói của mọi người bắt đầu ngày mới. Tiếng chim kêu rả rích, những cánh hoa mang theo mùi hương lan tràn khắp phòng, Nhiễm Nhan mới mở mắt ra nhìn. Suy nghĩ lơ mơ, như đang tự hỏi mình đang ở đâu...



Cô cảm giác rất mệt, không muốn dậy chút nào cả, chỉ muốn vùi mình vào chăn, rất khó chịu, nhưng cơn đói không cho phép cô nằm thêm một chút nào cả. Cả ngày hôm đó Nhiễm Nhan kêu đồ ăn bên ngoài về nhà, cô ngồi trên ban công nhìn ra đường phố. Vẫn khung cảnh đó, vẫn con đường hoa thơm ngát, vẫn tiếng vui chơi bọn trẻ con. Nhưng hôm nay Giai Giai không đi ra ngoài, mà ngồi bên cạnh cô, có lẽ Giai Giai cũng bắt đầu chán những trò trẻ con đó.



- " Tiểu Nhiễm, còn mệt lắm không, hay ta đi bệnh viện nhé".



Giai Giai đưa tay nhỏ bé sờ trán cô, thật ra tiểu Giai ta lo lắng cô, không phải chán đi chơi a. Không biết cảm động gì cả.



- " Mệt thì vẫn mệt, nhưng lại có cảm giác không nên đi bệnh viện..."



Nhiễm Nhan sà người vào lan can, nhìn ra đường phố qua tán cây rậm rạp:



- " Cứ cảm giác như cơ thể không phải bị bệnh, nhưng đúng là có biểu hiện của bệnh..., hay là hoa anh đào có độc, chúng ta trúng độc???"



- " Nếu vậy sao chỉ có chúng ta bị độc, mọi người rất có tinh thần a, còn tinh thần hơn cả lúc chúng ta mới về đây nữa cơ".



Giai Giai không cảm thấy đúng.



- " Đúng nhỉ... Vậy vấn đề nằm ở đâu... Cứ có cảm giác chúng ta bỏ sót gì đó, nhưng nghĩ lại thì không nghĩ ra được gì cả... haizz".



Nhiễm Nhan đưa tay đón lấy cánh hoa đang rơi, hình như đã giữa tháng 5, nếu như đúng thì sắp hết mùa hoa rồi nhỉ, sắp tới màu hồng này sẽ thay bằng màu xanh của lá cây đi. Tự nhiên muốn ăn anh đào.



Giữa một màu hồng phấn đó, chợt thấy một bóng dáng màu đen nơi góc đường. Nhiễm Nhan chăm chú nhìn vào, thì nhận ra đó là một người thanh niên, không nhìn rõ mặt, vì anh ta trùm kín đầu. Nhưng có thể nhận ra anh ta đang nhìn vào đám trẻ con đang chơi. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, người thôi mà, người thì đâu đâu chả có, nhìn anh ta, chỉ vì giữa khung cảnh màu hồng mà có một điểm đen, cái gì khác lạ nó hay thu hút ánh nhìn của người khác mà thôi. Bỗng nhiên anh ta ngước mắt lên nhìn về hướng của cô, Nhiễm Nhan chớp chớp mắt, ngại ghê, nhìn người khác lại bị bắt quả tang. Cô chưa kịp cười cười gật đầu chào thì hắn ta quay lưng đi, mất hút. A cũng hơi quê đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom