Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 102
Nhìn xung quanh, Thẩm Chi Ưu chắc chắn đây lại là một căn nhà kho hoang, bên trong nhà kho lại chỉ duy nhất có một chiếc bóng đèn le lói, toàn bộ quanh căn nhà đều bị bóng tối nuốt chửng.
Thẩm Chi Ưu bị trói chặt vào chiếc ghế, cô không thể làm gì hơn ngoài ngồi chịu đựng những lần đánh đập của Thẩm Như Ngọc và Mục Tử Yên, hai ả ta điên cuồng ra tay với cô, sau đó thì còn không ngừng lăng mạ cô.
"Con điếm khốn khiếp!! Mày không nên có một cuộc sống sung sướng, tao rất ghét những người hơn tao đấy!!"
"Tiện nhân, khốn nạn!!"
"Dám cướp chiếc ghế phu nhân tập đoàn Âu Thị, mày phải chết!!"
Từng lời từng chữ đều giáng vào đầu Thẩm Chi Ưu, cô chỉ có thể cắn răng âm thầm chịu đựng, tuyệt đối sẽ không thể vì đau mà rơi nước mắt.
Tiêu Thiệu Phong đứng một bên, hắn ta nhìn cảnh tượng trước mặt thì không khỏi đắc ý.
Thẩm Thành Sơn à, có trách thì là trách ông ngu ngốc thôi!
"Ha, con khốn! Mày trông tả tơi thật đấy!!" Thẩm Như Ngọc cười thỏa mãn "Vì mày mà tao phải làm người hầu cho thằng chó chết kia, đã thế, suốt ngày anh ta còn đem tao ra làm nô lệ tình dục của hắn nhưng..."
Nói đến đây, ả ta cười khẩy, tay với lấy thùng xăng trên chiếc kệ cũ kĩ rồi lắc nhẹ "Mày chết đi thì xem như đền lại lỗi lầm đó cho tao là được!"
Sau đó cô ta tiến tới gần, khẽ nói "Kiếp trước tao có một bà chị nuôi vô cùng ngu xuẩn giống như mày, thật không ngờ...kiếp này của mày xem ra cũng chết thảm giống như ả ta thôi!"
"Ông trời đối đãi với Bạch Hi Hi tao thật tốt!"
Thẩm Như Ngọc sung sướng cười lớn, tiếng cười vang vọng một cách quỷ dị.
Thẩm Chi Ưu trợn mắt kinh ngạc, cả người đều bị cứng đờ, nhất thời không tin vào những điều mà ả nói.
Cô...cô ta...
Cô ta là Bạch Hi Hi??
Đây là thật??
Tại...tại sao cô ta lại có thể xuyên qua đây??
Trong lúc Chi Ưu thất thần, Mục Tử Yên nhanh chóng đổ hết thùng xăng ở bên góc phòng, chỉ trong chốc lát, xung quanh căn phòng đều có mùi xăng tỏa ra nồng nặc.
"Tao sẽ cho mày nếm thử mùi chết dần, chết mòn vì đám cháy kia. Xem ra tao rất nhân hậu nhỉ? Chỉ cần đổ xăng xung quanh nhà kho thôi là có thể thiêu cháy hết rồi, Thẩm Chi Ưu à...mày từ từ thưởng thức nhé~"
Nói rồi cây diêm trên tay Như Ngọc rơi xuống, ngay khoảng khắc đó, Thẩm Chi Ưu sợ hãi đến bất động, cô liên tục hét lên cầu cứu.
Thẩm Như Ngọc nhìn ngọn lửa dần dần lan ra, cô ta cười điên dại nhìn khuôn mặt đang vô cùng sợ hãi của cô, sau đó thì mới bình thản mở cửa bước ra ngoài.
Đột nhiên, cửa lại bị khóa, Thẩm Như Ngọc hoảng hốt đập cửa.
"Mau mở cửa!!" Thẩm Như Ngọc quát to, liên tiếp đập cửa.
"Mày ở trong đó hưởng thụ với người chị yêu quí của mày đi, người như mày hết giá trị lời dụng rồi! Hahahaha!!!" Mục Tử Yên cười lớn, nói vọng vào trong. Khi nãy nhân lúc Thẩm Như Ngọc không để ý, cô ta và Tiêu Thiệu Phong đã lẻn ra ngoài, còn không quên cài chiếc chốt bị rỉ sét kia để nhốt hai người đó lại.
Thẩm Như Ngọc đơ người, ả ta tức giận đạp cửa, sau đó thì không nhịn được mà run rẩy vì sợ.
"Mở cửa!! Khốn khiếp!!...Lũ phản bội chó chết!! Khốn khiếp!!!!!"
"Mục Tử Yên! Hóa ra là mày lợi dụng tao!! Con khốn, quay lại đây!!!"
Thẩm Như Ngọc liên tục đập cửa nhưng cánh cửa sắt tuyệt nhiên không hề lung lay.
Mục Tử Yên đứng ở bên ngoài cười khẩy, Tiêu Thiệu Phong hút xong điếu thuốc liền ôm lấy eo của ả ta, bình thản rời khỏi.
Gió lên, từng ngọn lửa giống như một con quỷ hiện hình, giận dữ bùng cháy, lan tỏa ra xung quanh. Chỉ trong chốc lát, nguyên căn nhà đều bị bao phủ bởi lửa.
Thẩm Chi Ưu cố gắng lấy hết bình tĩnh, nhiệt độ ở trong căn nhà kho bắt đầu lên cao, cả người cô nhanh chóng đã toát ra mồ hôi, đôi bàn tay cũng ướt đẫm, cô nhân cơ hội liền cắn chặt răng, đau đớn rút đôi bàn tay của mình ra khỏi vòng dây trói.
Càng ngày, lửa càng lớn, chẳng bao lâu mà nó đã lan vào bên trong, các đồ vật cũ kĩ đều bị thiêu rụi hết.
Cô vội vàng tháo sợi dây thừng được buộc chặt ở chân ra, theo bản năng liền loay hoay tìm kiếm đồ dập lửa. Thẩm Chi Ưu lấy tay bịt mũi, nhưng lại vô tình hít trúng khói khiến cô không ngừng ho, đôi mắt cô bị lửa làm cho nhòe đi, tầm nhìn bất giác trở nên hạn hẹp.
"Cứu!! Mau cứu với!!" Thẩm Như Ngọc hét lên. Cô ta xoay đầu, bỗng nhiên thấy cô thoát ra khỏi dây trói thì ngạc nhiên bất động một chỗ "Mày...mày..."
"Rầm!" Một tiếng sụp đổ vang lên, đồng thời căn nhà kho bị thiêu rụi đến mức không thể kéo dài được thêm thời gian nữa, những thanh gỗ vụn lác đác vài ngọn lửa rơi xuống, Thẩm Chi Ưu nhanh chóng né tránh.
"Rầm Rầm!!"
Đột nhiên vang lên hai tiếng đổ, chiếc thanh ngang to trên trần nhà rơi xuống, theo sau đó những thứ khác cũng rơi theo.
Thẩm Chi Ưu vô cùng hoảng hốt, căn nhà sắp sập rồi, cô cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây!
"Tránh ra!" Thẩm Chi Ưu cầm lấy chiếc ghế bị thiêu một nửa ở chân ghế, ném mạnh về hướng cửa nhưng vô dụng, ngay cả làm nó nứt một chút cũng không thể.
Lửa càng ngày càng lớn, không khí ngày càng ít, xung quanh dày đặc mùi khói, tầm nhìn ngày càng trở nên khó khăn.
"Cẩn thận!!"
Thẩm Như Ngọc bị đẩy sang một bên, một thanh ngang to lại cùng lúc đó rơi xuống.
Cô ta hốt hoảng nhìn người trước mặt, cả người đều nằm dưới chiếc thanh ngang, đè đến xung quanh người đều chảy ra máu, ả ta tái mặt, sau đó thì cả người đều run rẩy.
"Vì sao...vì sao lại cứu tao?"
"..."
Không có tiếng trả lời, cô ta bật khóc, hét lên.
"Vì sao lại cứu tao??!!!"
"...Bởi vì...tôi...tôi không thể...không thể trơ mắt ra nhìn cô...bị...bị đè được!"
"Tại sao chứ? Không phải là mày cứ để tao chết luôn đi thì tốt hơn sao? Đồ ngu, mày lại đi cứu tao có khác nào đang hại mày?"
"...Tôi...tôi không biết... tôi không thể kiềm chế hành động của mình..."
"Đồ ngu! Mày là đồ ngu, mày còn nghĩ rằng mày là đức mẹ sao? Tao không cần mày cứu!!"
"...Cần!"
"Đồ điên, không cần!"
"...Tôi nói cần!"
"Vì...vì sao chứ?"
"Bởi vì...cô...cô là em gái của tôi...tuy không cùng mẹ...nhưng...nhưng cùng cha, hai...hai chúng ta...cùng...cùng chung dòng máu!"
"Mày nói dối, tao rõ ràng là con của người khác chứ không phải là con của Thẩm Thành Sơn!"
"...Nhưng cô là nhị tiểu thư của Bạch Gia, là...là đứa con gái của Bạch Hải Sơn..."
Thẩm Như Ngọc cứng đơ người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, tựa hồ còn giống như đang nói rằng vì sao cô lại biết chuyện đó.
Thẩm Chi Ưu chỉ mỉm cười, một giọt máu từ trên trán rơi xuống trên khuôn mặt đầy thương tích:
"...Bạch Hi Hi...lâu rồi không gặp...tôi là...là Bạch Nguyệt Nhi đây...cũng là con gái cả của Bạch Hải Sơn..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Tiêu Tiêu Kòi ơi, mau ra nhận hàng a**~~
Nhìn xung quanh, Thẩm Chi Ưu chắc chắn đây lại là một căn nhà kho hoang, bên trong nhà kho lại chỉ duy nhất có một chiếc bóng đèn le lói, toàn bộ quanh căn nhà đều bị bóng tối nuốt chửng.
Thẩm Chi Ưu bị trói chặt vào chiếc ghế, cô không thể làm gì hơn ngoài ngồi chịu đựng những lần đánh đập của Thẩm Như Ngọc và Mục Tử Yên, hai ả ta điên cuồng ra tay với cô, sau đó thì còn không ngừng lăng mạ cô.
"Con điếm khốn khiếp!! Mày không nên có một cuộc sống sung sướng, tao rất ghét những người hơn tao đấy!!"
"Tiện nhân, khốn nạn!!"
"Dám cướp chiếc ghế phu nhân tập đoàn Âu Thị, mày phải chết!!"
Từng lời từng chữ đều giáng vào đầu Thẩm Chi Ưu, cô chỉ có thể cắn răng âm thầm chịu đựng, tuyệt đối sẽ không thể vì đau mà rơi nước mắt.
Tiêu Thiệu Phong đứng một bên, hắn ta nhìn cảnh tượng trước mặt thì không khỏi đắc ý.
Thẩm Thành Sơn à, có trách thì là trách ông ngu ngốc thôi!
"Ha, con khốn! Mày trông tả tơi thật đấy!!" Thẩm Như Ngọc cười thỏa mãn "Vì mày mà tao phải làm người hầu cho thằng chó chết kia, đã thế, suốt ngày anh ta còn đem tao ra làm nô lệ tình dục của hắn nhưng..."
Nói đến đây, ả ta cười khẩy, tay với lấy thùng xăng trên chiếc kệ cũ kĩ rồi lắc nhẹ "Mày chết đi thì xem như đền lại lỗi lầm đó cho tao là được!"
Sau đó cô ta tiến tới gần, khẽ nói "Kiếp trước tao có một bà chị nuôi vô cùng ngu xuẩn giống như mày, thật không ngờ...kiếp này của mày xem ra cũng chết thảm giống như ả ta thôi!"
"Ông trời đối đãi với Bạch Hi Hi tao thật tốt!"
Thẩm Như Ngọc sung sướng cười lớn, tiếng cười vang vọng một cách quỷ dị.
Thẩm Chi Ưu trợn mắt kinh ngạc, cả người đều bị cứng đờ, nhất thời không tin vào những điều mà ả nói.
Cô...cô ta...
Cô ta là Bạch Hi Hi??
Đây là thật??
Tại...tại sao cô ta lại có thể xuyên qua đây??
Trong lúc Chi Ưu thất thần, Mục Tử Yên nhanh chóng đổ hết thùng xăng ở bên góc phòng, chỉ trong chốc lát, xung quanh căn phòng đều có mùi xăng tỏa ra nồng nặc.
"Tao sẽ cho mày nếm thử mùi chết dần, chết mòn vì đám cháy kia. Xem ra tao rất nhân hậu nhỉ? Chỉ cần đổ xăng xung quanh nhà kho thôi là có thể thiêu cháy hết rồi, Thẩm Chi Ưu à...mày từ từ thưởng thức nhé~"
Nói rồi cây diêm trên tay Như Ngọc rơi xuống, ngay khoảng khắc đó, Thẩm Chi Ưu sợ hãi đến bất động, cô liên tục hét lên cầu cứu.
Thẩm Như Ngọc nhìn ngọn lửa dần dần lan ra, cô ta cười điên dại nhìn khuôn mặt đang vô cùng sợ hãi của cô, sau đó thì mới bình thản mở cửa bước ra ngoài.
Đột nhiên, cửa lại bị khóa, Thẩm Như Ngọc hoảng hốt đập cửa.
"Mau mở cửa!!" Thẩm Như Ngọc quát to, liên tiếp đập cửa.
"Mày ở trong đó hưởng thụ với người chị yêu quí của mày đi, người như mày hết giá trị lời dụng rồi! Hahahaha!!!" Mục Tử Yên cười lớn, nói vọng vào trong. Khi nãy nhân lúc Thẩm Như Ngọc không để ý, cô ta và Tiêu Thiệu Phong đã lẻn ra ngoài, còn không quên cài chiếc chốt bị rỉ sét kia để nhốt hai người đó lại.
Thẩm Như Ngọc đơ người, ả ta tức giận đạp cửa, sau đó thì không nhịn được mà run rẩy vì sợ.
"Mở cửa!! Khốn khiếp!!...Lũ phản bội chó chết!! Khốn khiếp!!!!!"
"Mục Tử Yên! Hóa ra là mày lợi dụng tao!! Con khốn, quay lại đây!!!"
Thẩm Như Ngọc liên tục đập cửa nhưng cánh cửa sắt tuyệt nhiên không hề lung lay.
Mục Tử Yên đứng ở bên ngoài cười khẩy, Tiêu Thiệu Phong hút xong điếu thuốc liền ôm lấy eo của ả ta, bình thản rời khỏi.
Gió lên, từng ngọn lửa giống như một con quỷ hiện hình, giận dữ bùng cháy, lan tỏa ra xung quanh. Chỉ trong chốc lát, nguyên căn nhà đều bị bao phủ bởi lửa.
Thẩm Chi Ưu cố gắng lấy hết bình tĩnh, nhiệt độ ở trong căn nhà kho bắt đầu lên cao, cả người cô nhanh chóng đã toát ra mồ hôi, đôi bàn tay cũng ướt đẫm, cô nhân cơ hội liền cắn chặt răng, đau đớn rút đôi bàn tay của mình ra khỏi vòng dây trói.
Càng ngày, lửa càng lớn, chẳng bao lâu mà nó đã lan vào bên trong, các đồ vật cũ kĩ đều bị thiêu rụi hết.
Cô vội vàng tháo sợi dây thừng được buộc chặt ở chân ra, theo bản năng liền loay hoay tìm kiếm đồ dập lửa. Thẩm Chi Ưu lấy tay bịt mũi, nhưng lại vô tình hít trúng khói khiến cô không ngừng ho, đôi mắt cô bị lửa làm cho nhòe đi, tầm nhìn bất giác trở nên hạn hẹp.
"Cứu!! Mau cứu với!!" Thẩm Như Ngọc hét lên. Cô ta xoay đầu, bỗng nhiên thấy cô thoát ra khỏi dây trói thì ngạc nhiên bất động một chỗ "Mày...mày..."
"Rầm!" Một tiếng sụp đổ vang lên, đồng thời căn nhà kho bị thiêu rụi đến mức không thể kéo dài được thêm thời gian nữa, những thanh gỗ vụn lác đác vài ngọn lửa rơi xuống, Thẩm Chi Ưu nhanh chóng né tránh.
"Rầm Rầm!!"
Đột nhiên vang lên hai tiếng đổ, chiếc thanh ngang to trên trần nhà rơi xuống, theo sau đó những thứ khác cũng rơi theo.
Thẩm Chi Ưu vô cùng hoảng hốt, căn nhà sắp sập rồi, cô cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây!
"Tránh ra!" Thẩm Chi Ưu cầm lấy chiếc ghế bị thiêu một nửa ở chân ghế, ném mạnh về hướng cửa nhưng vô dụng, ngay cả làm nó nứt một chút cũng không thể.
Lửa càng ngày càng lớn, không khí ngày càng ít, xung quanh dày đặc mùi khói, tầm nhìn ngày càng trở nên khó khăn.
"Cẩn thận!!"
Thẩm Như Ngọc bị đẩy sang một bên, một thanh ngang to lại cùng lúc đó rơi xuống.
Cô ta hốt hoảng nhìn người trước mặt, cả người đều nằm dưới chiếc thanh ngang, đè đến xung quanh người đều chảy ra máu, ả ta tái mặt, sau đó thì cả người đều run rẩy.
"Vì sao...vì sao lại cứu tao?"
"..."
Không có tiếng trả lời, cô ta bật khóc, hét lên.
"Vì sao lại cứu tao??!!!"
"...Bởi vì...tôi...tôi không thể...không thể trơ mắt ra nhìn cô...bị...bị đè được!"
"Tại sao chứ? Không phải là mày cứ để tao chết luôn đi thì tốt hơn sao? Đồ ngu, mày lại đi cứu tao có khác nào đang hại mày?"
"...Tôi...tôi không biết... tôi không thể kiềm chế hành động của mình..."
"Đồ ngu! Mày là đồ ngu, mày còn nghĩ rằng mày là đức mẹ sao? Tao không cần mày cứu!!"
"...Cần!"
"Đồ điên, không cần!"
"...Tôi nói cần!"
"Vì...vì sao chứ?"
"Bởi vì...cô...cô là em gái của tôi...tuy không cùng mẹ...nhưng...nhưng cùng cha, hai...hai chúng ta...cùng...cùng chung dòng máu!"
"Mày nói dối, tao rõ ràng là con của người khác chứ không phải là con của Thẩm Thành Sơn!"
"...Nhưng cô là nhị tiểu thư của Bạch Gia, là...là đứa con gái của Bạch Hải Sơn..."
Thẩm Như Ngọc cứng đơ người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, tựa hồ còn giống như đang nói rằng vì sao cô lại biết chuyện đó.
Thẩm Chi Ưu chỉ mỉm cười, một giọt máu từ trên trán rơi xuống trên khuôn mặt đầy thương tích:
"...Bạch Hi Hi...lâu rồi không gặp...tôi là...là Bạch Nguyệt Nhi đây...cũng là con gái cả của Bạch Hải Sơn..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Tiêu Tiêu Kòi ơi, mau ra nhận hàng a**~~
Bình luận facebook