-
Chương 296-300
Chương 296 Khá là thú vị
“Nếu những gì ghi trong sách là sự thật thì sẽ cứu được rất nhiều người đó!”
“Đúng vậy, không ngờ chứng bệnh làm chúng ta đau đầu trong một thời gian dài lại có thể chữa khỏi một cách đơn giản như vậy!”
“Có thật hay không, thấy hơi không đáng tin!”
“Có thể cứu người thì cứ thử xem! Nếu là thật thì đúng là chuyện tốt đối với những người bệnh rồi!”
“Những điều này là do đại phu Lý Ngọc Trân đưa ra sao? Ta biết hắn ta, mặc dù kinh nghiệm hành nghề y của hắn ta nhiều, có thể coi là một vị thần y, nhưng có lẽ hắn ta không có bản lĩnh ấy đâu!”
“Cuốn sách này còn tác giả khác mà, liệu có phải do tế tửu đại nhân đưa ra hay không?”
“Là tế tửu đại nhân đưa ra đấy, bên dưới có chú thích mà!”
Thế là đám đại phu lại nhanh chóng đi thử nghiệm với các bệnh nhân.
Nếu thành thật thì có thể mở rộng những cách chữa trị này và cứu được cả vạn người bệnh.
Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung.
Nữ đế vừa phê duyệt tấu chương xong, nàng vươn vai: “Dạo này kinh thành có chuyện gì mới không? Mau nói cho trẫm nghe!”
Lão thái giám mỉm cười: “Khởi bẩm bệ hạ, dạo này có một cuốn sách tên “Nghề y nhà họ Lý” được xuất bản trong kinh thành, được xem là bách khoa toàn thư của nghề y, cực kì nổi tiếng, ai ai cũng đọc! Bởi vì trong cuốn sách này nhắc tới rất nhiều những kiến thức thường ngày bị sai, còn đề ra nhiều cách chữa trị những căn bệnh khó, rất được mọi người yêu thích! À đúng rồi, tế tửu đại nhân cũng tham gia chỉnh sửa cuốn sách này ạ!”
Nữ đế ngạc nhiên: “Cái tên này rảnh quá à mà lại đi viết sách y? Hắn hiểu y thuật sao?”
Lão thái giảm cúi đầu cười: “Chắc là hiểu đó ạ! Tế tửu đại nhân học rộng biết nhiều mà, kiến thức uyên bác, đến thần khí phi thiên khinh khí cầu và thuyền đệm hơi mà đại nhân cũng chế tạo ra được thì hiểu biết về y học cũng là chuyện hợp lí!”
“Cũng phải!”
Nữ đế gật đầu.
Lâm Bắc Phàm mang đến một cảm giác thần bí cho nữ đế, hình như hắn có lượng kiến thức vượt qua cả thời đại này.
Hai thứ đồ cao cấp kia thì không cần phải nói nữa, ngày thường gặp chuyện gì khó khăn hắn cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, gọn gẽ, hình như chẳng có thứ gì có thể làm khó được hắn!
Hắn biết thêm chút kiến thức y học cũng không phải chuyện gì khó hiểu cho lắm.
Chỉ là hắn giỏi giấu quá, nhiều thứ hắn cứ giấu giếm, rõ ràng hắn là một người bất phàm, song lại giả bộ mình chỉ là một kẻ đọc sách tay trói gà chẳng chặt.
“Cuốn sách đó như thế nào?”
Nữ đế hỏi, nàng vô cùng quan tâm tất thảy những gì liên quan đến Lâm Bắc Phàm.
“Về tổng thể mà nói thì cuốn sách này rất hay! Trong sách trừ kiến thức y học phong phú ra thì còn chỉ ra rất nhiều những nhận thức sai lầm mà đó giờ chúng ta vẫn tin theo khiến lão nô được mở mang tầm mắt!”
“Ngoài ra, sách còn bổ sung thêm vài cách cứu chữa các loại bệnh phức tạp thường thấy! Nếu như những cách chữa trị này được áp dụng thì thực sự có thể tạo phúc cho dân chúng! Đến cả lão nô cũng phải mua một cuốn về để đọc!”
Nữ đế bắt đầu thấy hứng thú: “Vậy sao, lấy cuốn sách đó ra cho trẫm xem nào!”
“Vâng, bệ hạ!”
Một lát sau, cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” đã nằm trên tay nữ đế, nàng bắt đầu đọc.
Chủ yếu là đọc những phần mà Lâm Bắc Phàm chỉnh sửa.
Lúc bấy giờ nàng mới biết thử độc bằng trâm bạc là một cách vô cùng không đáng tin, có một vài loại độc mà không thể nhận biết bằng trâm bạc được, và cũng có một vài loại đồ ăn không có độc nhưng vẫn khiến trâm bạc đổi màu.
Nàng còn phát hiện hút nọc độc rắn bằng miệng hóa ra lại là một cách cứu chữa chẳng hề an toàn. Chỉ cần không chú ý một chút thôi là cả người bệnh và người cứu chữa đều bị trúng độc rắn và xong đời.
Ngoài ra, cách nhận biết người thân thông qua máu mà dân gian vẫn lưu truyền hóa ra chỉ là giả. Không cần biết đó là máu của ai, chỉ cần là máu thì sẽ hòa tan với nhau.
Nữ đế càng đọc càng say mê!
Cảm giác này như thể đang xem giải mã khoa học vậy, khiến người ta không khỏi trầm mê.
“Cuốn sách này khá là thú vị!”
Nữ đế mỉm cười.
“Bệ hạ nói chí phải!”
Lão thái giám đáp.
Nữ đế đọc tiếp, cuối cùng nàng đọc đến phần những cách cứu chữa mới.
“Chứng thoái hóa điểm vàng lại có cách chữa đơn giản vậy sao, thần kì thật đấy!”
Nữ đế cảm thán: “Trong quân doanh có rất nhiều binh sĩ mắc chứng này! Cứ đến tối là không nhìn rõ thứ gì hết, ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu! Thế nên lúc hành quân đánh trận, nếu không cần thiết thì sẽ không bao giờ chọn buổi tối! Nếu cách này thực sự có thể chữa khỏi chứng bệnh kia thì sức mạnh của quân đội ta sẽ được gia tăng rõ rệt!”
Nữ đế nghĩ ngợi một hồi, đoạn bảo: “Có thể thử cách này trong quân đội! Nếu có hiệu quả thì sẽ áp dụng cho toàn quân luôn, sức mạnh quân đội của Đại Võ chắc chắn sẽ tăng lên!”
Nữ đế lại đọc sách tiếp, nàng xem đến phần cách chữa bệnh thối chân.
“Trong quân doanh cũng có rất nhiều binh sĩ mắc bệnh này!”
Nữ đế cảm thán.
Nàng từng tới quân doanh và phát hiện rất nhiều binh sĩ mắc bệnh thối chân.
Cái mùi đó quả thực khó mà tưởng tượng được, đứng cách mười dặm mà vẫn có thể ngửi thấy được, thực sự khiến nàng không ăn nổi cơm trong vòng ba ngày.
Hơn nữa bệnh thối chân không chỉ có mùi thối không đâu, nó còn khiến con người ngứa, tê, rách da.
Như thế thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của các binh sĩ.
“Cách này có thể thử áp dụng trong quân đội!”
Chương 297 Trí lớn
Nữ đế đọc tiếp, nàng xem đến cách chữa bệnh bướu cổ.
“Ở những nơi điều kiện khắc nghiệt, bệnh bướu cổ vô cùng phổ biến, bị người ta đồn là căn bệnh vô phương cứu chữa! Giờ mới biết bệnh này là do cơ thể thiếu chất, thiếu dinh dưỡng nên mới mắc phải!”
“Có thể áp dụng cách chữa trị này để dân chúng không cần phải chịu khổ nữa!”
Nữ đế càng đọc càng vui mừng và ngạc nhiên, nàng nhận ra cuốn sách này đúng là một kho báu quốc gia vô cùng to lớn!
“Cuốn sách này toàn diện thật đấy, có rất nhiều cách chữa trị các căn bệnh và vết thương ngoài có thể áp dụng trong quân đội! Nếu quân đội có cuốn sách này thì chắc chắn có thể giảm thiểu thương vong, gia tăng binh lực!”
“Lâm ái khanh, ngươi lại lập đại công rồi!”
Nữ đế cười đầy vui vẻ: “Truyền lệnh xuống, lấy cuốn sách này làm sách y dùng trong quân đội! Ngoài ra thử nghiệm quy mô nhỏ với những cách chữa trị các bệnh như thoái hóa điểm vàng, bệnh thối chân, nếu được thì sẽ nhân rộng ra toàn quân!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Được nữ đế giúp đỡ, cuốn sách y lại càng nổi tiếng hơn! Ba người nhà họ Lý đều vô cùng kinh ngạc!
Ban đầu bọn họ cũng chỉ muốn xuất bản sách để y thuật nhà mình được lưu truyền cho thế hệ sau và cứu giúp được càng nhiều dân chúng hơn thôi. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến cuốn sách này lại bán được nhiều như thế, và cũng chưa bao giờ có ý định kiếm tiền làm giàu bằng cuốn sách này.
Thế nhưng hiện giờ, cuốn sách lại rất nổi tiếng, bán được rất nhiều, số lượng in một vạn cuốn kia đã bán hết sạch chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí cả triều đình cũng đặt mua sách của bọn họ!
Nhờ cuốn sách này mà bọn họ kiếm được một đống tiền!
Quả thực vô cùng bất ngờ!
“Tất cả những điều này đều nhờ tế tửu đại nhân! Nếu không có tế tửu đại nhân thì cuốn sách nào có cơ hội được xuất bản, càng không thể nổi tiếng khắp thành và được triều đình trọng dụng.”
Lý Ngọc Trân rơm rớm nước mắt, trong lòng hắn ta đang vô cùng kích động.
“Đúng đó! Không có tế tửu đại nhân thì sẽ không có cuốn sách này!”
Lý Ngọc Lang cũng kích động và vui mừng lắm.
“Mau đi bái kiến tế tửu đại nhân, nói cho đại nhân biết tin tốt này thôi!”
Thế là nhà họ Lý lại tìm tới Lâm phủ.
Lần trước chỉ có ba người đến, còn lần này thì là cả nhà, bọn họ mang theo quà cáp hậu hĩnh, trông vô cùng long trọng.
“Đa tạ tế tửu đại nhân! Nếu không nhờ sự giúp đỡ của đại nhân thì cuốn sách này không thể xuất bản, càng không thể nổi tiếng, tâm huyết của cả nhà coi như đổ sông đổ bể!”
Lão già cúi người hành lễ.
Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta dậy: “Ngươi là người bề trên, không cần phải hành đại lễ như vậy, với bổn quan mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi, đâu đáng để nhắc tới?”
“Với đại nhân chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng với chúng ta thì là ân đức vô cùng to lớn mà cả đời này khó có thể báo đáp!”
Lão già kích động nói.
“Các ngươi khách sáo quá rồi, ngồi xuống đi đã!”
Lâm Bắc Phàm mời cả nhà bọn họ vào trong, thời gian một ấm trà trôi qua.
Lão già cho người mang một hộp bạc lên, có khoảng hơn hai nghìn lượng, đoạn bảo: “Tế tửu đại nhân, đây là một phần phí thu được từ cuốn sách! Chúng ta giữ lại một nửa, còn một nửa là của đại nhân, mong đại nhân nhận cho!”
Lâm Bắc Phàm xua tay, hắn không để tâm cái này cho lắm: “Không cần đâu, các ngươi đem về đi, chút tiền này không là gì với ta cả! Các ngươi tiếp tục theo nghề y đã là sự báo đáp lớn nhất đối với ta rồi!”
“Vậy xin đa tạ tế tửu đại nhân!”
Lão già chắp tay, gật đầu.
Hắn ta cũng biết chút tiền này chẳng là gì với Lâm Bắc Phàm, song không cần biết hắn có cần hay không, bản thân hắn ta vẫn phải hành xử thích đáng.
“Cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” này thực sự rất hay! Song có sách thôi thì không được, bắt buộc phải có cả đại phu giỏi mới được!”
Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Các ngươi có định bồi dưỡng thêm nhiều đại phu giỏi để cứu giúp cho đời không?”
“Trước kia chúng ta có từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn chưa có điều kiện!”
Lão già cười khổ: “Thực ra thì chúng ta có mở một y quán ở quê, đã làm được cả trăm năm nay rồi! Thế nhưng hiện giờ tình hình rối ren, vì an nguy của cả nhà, chúng ta không thể không từ bỏ gia nghiệp mà tới kinh thành này!”
“Nhưng sau khi tới kinh thành, tiền và lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu! May mà cuốn sách này bán được nên mới có chút vốn mà sinh sống, ông trời cũng không bạc bẽo với lão phu mà.”
Gương mặt lão già đầy vẻ hớn hở: “Tiếp theo lão phu định mở một y quán ở kinh thành, vừa chữa bệnh cứu người vừa truyền lại những y thuật mà mình có được!”
“Được! Bổn quan sẽ ủng hộ hết mình!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
“Đa tạ tế tửu đại nhân!”
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.
“Tế tửu đại nhân, đại nhân làm sao vậy? Đại nhân thấy chỗ nào không khỏe chăng?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Dạo này công việc dồn dập nên chắc là hơi mệt thôi, tối nay nghỉ ngơi là không sao!”
Trông thấy vậy, Lý Ngọc Tâm lại thấy hơi đau lòng.
Nàng dũng cảm đứng lên, khẽ xắn tay áo và nói: “Tế tửu đại nhân, để dân nữ bấm huyệt giúp đại nhân ạ! Dân nữ đã từng học xoa bóp, có thể giúp đại nhân giảm thiểu mệt mỏi ạ!”
Lão già lập tức nói: “Đúng vậy đúng vậy! Tay nghề xoa bóp của Ngọc Nhi thần kì lắm, để nó giúp đại nhân đi, có thể giúp thư giãn gân cốt, an thần tịnh tâm!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Mong đại nhân đừng từ chối, đây là phần tâm ý duy nhất mà chúng ta có thể làm được!” Lão già nói.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thôi được rồi, ngươi tới thử xem!”
“Đa tạ đại nhân!”
Chương 298 Ta muốn một người cháu rể như vậy
Lý Ngọc Tâm vui vẻ đứng ra sau người Lâm Bắc Phàm, nàng vươn ngón tay mảnh khảnh và xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.
Lâm Bắc Phàm phát hiện ngón tay nàng vô cùng trắng và thon gọn, trông cứ như một tác phẩm nghệ thuật.
Hắn còn nhận ta tay nàng thoang thoảng hương thuốc, dễ ngửi vô cùng. Ngoài ra, kĩ thuật xoa bóp của nàng cũng rất dễ chịu.
“Đại nhân, lực như vậy có vừa chưa ạ?”
Lý Ngọc Tâm nói.
“Dễ chịu hơn nhiều rồi!”
Lâm Bắc Phàm đáp, hắn bất giác nhắm mắt lại và hưởng thụ.
Lúc bấy giờ, lão già đứng lên và nói: “Tế tửu đại nhân, chúng ta xin được về trước, không làm phiền đại nhân nghỉ ngơi nữa! Ngọc Tâm, ngươi cứ ở lại đây, xoa bóp xong thì về!”
“Vâng, ông nội!”
Lý Ngọc Tâm ngại ngùng đáp.
Lâm Bắc Phàm: “Ta tiễn các ngươi!”
Lão già vội vàng từ chối: “Không cần đâu đại nhân, chúng ta tự về là được rồi!”
Lâm Bắc Phàm: “Thế để ta bảo Đại Lực tiễn các ngươi vậy!”
Sau khi bọn họ rời khỏi Lâm phủ, Lý Ngọc Lang mới thấy khó hiểu, hắn ta hỏi: “Cha à, tại sao chúng ta phải rời đi vội vàng như vậy, đã thế còn để Ngọc Tâm lại đó, làm thế thất lễ biết bao!”
“Rốt cuộc là ngươi bị ngốc thật hay ngốc giả thế, có vậy mà cũng không nhìn ra được?”
Lão già bực bội nói: “Ngọc Tâm nó có ý với tế tửu đại nhân, lão phu đang tạo cơ hội tiếp xúc cho hai người đó!”
“Hả? Hóa ra là vậy!”
Lý Ngọc Lang ngớ người: “Nhưng mà cha à, hình như tế tửu đại nhân đã có thê thiếp rồi!”
“Đại nhân không cưới hỏi đàng hoàng, cũng chẳng nạp thiếp thì lấy đâu ra? Dù có thì cũng chỉ là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, trên danh nghĩa thì chẳng là gì cả! Hơn nữa những phong lưu tài tử tiền đồ vô lượng lại tài giỏi như đại nhân không có đến vài nữ nhân mới là lạ! Đến cả bản thân ngươi chẳng phải cũng cưới thêm thiếp đấy sao?”
Lý Ngọc Lang ấp úng: “Chuyện này…”
“Ngoài ra Ngọc Tâm nhà chúng ta đã đến tuổi lấy chồng từ lâu rồi, chỉ là nó không vừa mắt người ta thôi! Có điều bây giờ nó đã gặp được tế tửu đại nhân, một nam thanh một nữ tú, vừa đẹp luôn!”
Lão già mỉm cười đầy đắc ý.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà gì nữa, ngươi không muốn một đứa con rể như vậy nhưng lão phu lại muốn một đứa cháu rể như vậy! Chuyện của Ngọc Tâm để lão phu làm chủ, các ngươi không được nhúng tay vào!”
Lão già quát.
“Vâng thưa cha!”
Mọi người bèn đáp lời một cách bất lực.
Lúc bấy giờ, Lý Ngọc Tâm vẫn đang xoa bóp cho Lâm Bắc Phàm.
Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, Lý Ngọc Tâm có thể cảm nhận được hơi thở và sự ấm áp của hắn, trong lòng nàng bỗng thấy vui vẻ, tim đập nhanh hơn, gò má cũng phiếm hồng.
“Đại nhân, trông đại nhân rất mệt mỏi, ngày thường đại nhân cũng như vậy sao?”
Lý Ngọc Tâm nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, công việc của ta nhiều quá rồi!”
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại, hắn cảm thán: “Ta là tế tửu của Quốc Tử Giám, quản lí từ học trò đến người dạy, có đến cả vạn người làm việc nên trách nhiệm của ta không hề nhẹ! Ngoài ra, ta còn được bệ hạ ủy thác giám sát công tác chế tạo khinh khí cầu và thuyền đệm hơn nữa! Mỗi ngày đều phải lên triều đúng giờ, phụ trách những công việc khác! Đúng là chẳng khác gì một viên gạch của triều đình, chỗ nào cần thì chuyển tới chỗ ấy!”
“Ví dụ như ngày trước khi phụ trách vụ hai tông sự đại chiến với nhau, ta còn phải tới tận Đường Châu để khuyên răn phản quân. Đây không thuộc phạm vi công việc của ta, nhưng ta vẫn phải xử lí, cũng may mà ta hoàn thành nhiệm vụ và không phụ lòng bệ hạ!”
Lý Ngọc Tâm đau lòng nói: “Đại nhân, đại nhân vất vả rồi!”
“Đó đâu tính là vất vả, đó chỉ là chia sẻ cùng bệ hạ thôi, cống hiến vì muôn dân!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu ta không giám sát công tác sản xuất khinh khí cầu và thuyền đệm hơi thì chắc chắn sẽ có người ăn cây táo rào cây sung, bán rẻ lợi ích quốc gia, khiến Đại Võ lâm vào tình cảnh bất lợi!”
“Nếu ta không phụ trách chuyện hai tông sư đánh nhau thì hai vị tông sư đó sẽ lấy kinh thành làm chiến trường của họ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cả bên trong Tử Cấm Thành, kinh thành chắc chắn sẽ gặp tai ương, thương vong vô số!”
“Nếu ta không đi khuyên răn phản quân thì chiến tranh chắc chắn sẽ diễn ra, bách tính lưu lạc, dân chúng lầm than!”
“Đây là những chuyện ta không thể không làm!”
Ánh mắt Lý Ngọc Tâm tràn đầy vẻ bội phục: “Lúc tới kinh thành thảo dân cũng được nghe kể về những chuyện này! Nếu không có đại nhân đứng phía sau trợ giúp thì Đại Võ đã loạn lạc từ lâu rồi! Tế tửu đại nhân, đại nhân thật tài giỏi!”
“Ầy! Ngươi hiểu là được rồi!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Cơ mà điều vất vả nhất là phải đối phó với bách quan trong triều, bọn họ ai cũng chỉ muốn ta chết! Chỉ cần đi sai một bước thôi là xong đời này! Ngày nào ta cũng phải đấu trí đấu dũng với bọn họ, tốn chất xám vô cùng!”
Lý Ngọc Tâm lại càng đau lòng hơn: “Đại nhân, đại nhân vất vả quá rồi! Đại nhân vẫn còn trẻ như vậy mà đã phải phụ trách biết bao chuyện của quốc gia! Như này đi, về sau dân nữ sẽ thường xuyên tới xoa bóp cho đại nhân!”
Chương 299 Mã tặc hoành hành
“Hả? Sao thế được, không làm gì thì sao có thể hưởng thụ bổng lộc!”
“Đại nhân, mong đại nhân đừng từ chối, đây là điều duy nhất dân nữ có thể làm! Đại nhân giúp tâm huyết của ông nội được xuất bản, còn tham gia chỉnh sửa sách y, để lại cho chúng ta biết bao điều tốt đẹp, dân nữ không biết phải báo đáp thế nào, đây là điều duy nhất là dân nữ có thể cố gắng hết sức rồi!”
Lý Ngọc Tâm nói một cách thành khẩn.
Thành ý của nàng đã làm Lâm Bắc Phàm rung động: “Thôi được rồi, vất vả cho ngươi vậy!”
“Đại nhân khách khí rồi!”
Lý Ngọc Tâm khẽ mỉm cười, trong lòng nàng đang vô cùng vui vẻ!
Sau này nàng có thể thường xuyên tới gặp đại nhân rồi!
Nửa canh giờ sau, Lý Ngọc Tâm xoa bóp xong. Lâm Bắc Phàm phát hiện ngón tay của nàng có hơi run rẩy, chắc hẳn ban nãy nàng đã cố gắng rất nhiều.
Thế nên hắn bèn bảo nàng ở lại ăn cơm, sau đó bảo Mạc Như Sương đưa nàng về nhà.
Lúc này, tại Kí Bắc.
Quân sư Gia Cát tiên sinh đứng trước cửa lưỡng lự hồi lâu, hắn ta suy đi tính lại, cuối cùng cắn răng bước vào thư phòng của vương gia.
Gia Cát tiên sinh chắp tay bảo: “Khởi bẩm vương gia, không tìm được hung thủ giết chết Mộc lão, xin vương gia trách phạt!”
Kí Bắc vương lập tức nổi giận: “Đồ vô dụng! Bổn vương cho người thời gian lâu như thế mà đến một người thôi ngươi cũng không tìm được? Bổn vương nuôi các ngươi để làm gì hả?”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu nghe mắng, trong lòng hắn ta đắng cay vô cùng. Mấy tháng nay vương gia càng lúc càng nóng nảy!
Vương phủ trống rỗng, tiền tài chẳng còn là bao!
Khinh khí cầu và thuyền đệm hơi đã tiêu tốn một lượng người và vật lớn, thế những mãi vẫn chưa thể chế tạo được.
Cộng thêm việc chết mất rất nhiều cao thủ, thậm chí ba cao thủ tiên thiên cũng chết mất hai người, một người hấp hối! Đoàn binh giả làm mã tặc cũng bị người ta hủy hoại đến cả trăm người!
Có thể nói là cả năm bất lợi!
Thế nên vương gia mới vô cùng tức giận, không đánh thì cũng mắng!
Còn hắn ta thân là thân tín của vương gia, phụ trách rất nhiều việc nên mới là nơi mà vương gia trút giận nhiều nhất!
Có thể nói trong lòng còn đau khổ hơn cả cơ thể!
Mắng xong vương gia cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, hắn ta hỏi: “Vương phủ còn bao nhiêu tiền? Lấy cho bổn vương một ít, khoảng năm mươi vạn lượng để bổn vương đi tiếp đón khách quý!”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu đáp: “Vương gia, giờ vương phủ đã không còn nhiều tiền như vậy nữa rồi.”
Vương gia lại nổi giận: “Sao lại không có tiền? Trước kia đã cướp được rất nhiều tiền cơ mà, tiêu đi đâu hết rồi?”
Gia Cát tiên sinh run rẩy nói: “Vương gia, trước kia chúng ta đã giành được hơn ba trăm vạn lượng, nhưng đã tiêu một trăm vạn vào việc chế tạo túi khí! Một trăm vạn lượng khác thì chi cho quân đội và các cao thủ võ lâm trong phủ! Còn năm mươi vạn lượng khác thì tặng cho trạng nguyên ở mãi tận kinh thành! Thế nên giờ vương phủ còn không đến năm mươi vạn lượng đâu ạ!”
Vương gia nổi điên: “Nếu đã hết tiền thì sao còn không đi cướp đi?”
Gia Cát tiên sinh hoảng loạn: “Vương gia, không thể cướp được nữa đâu ạ!”
“Tại sao không thể?”
“Vương gia, cái gì cướp được thì chúng ta đã cướp hết rồi, dân chúng giờ chẳng còn tài sản gì nữa! Ngoài ra do mã tặc hoành hành, nhiều người dân đã rời khỏi Kí Bắc và không còn trồng trọt làm nông nữa! Các thương nhân cũng không tới làm ăn với chúng ta, kinh tế suy thoái, tiền thuế cũng chẳng thu được bao nhiêu! Thế nên hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng phục hồi kinh tế đi ạ!”
“Nhưng không có tiền thì sao làm được?”
Vương gia tức giận quát: “Không có tiền thì sao nuôi quân đội được? Không có tiền thì nuôi các cao thủ bằng cái gì? Đừng thấy đám cao thủ võ lâm đó nghe lời mà tưởng bở, bọn họ ai cũng là những kẻ gạo cội chốn giang hồ, nếu không có tiền thì bọn họ là những kẻ chạy nhanh nhất! Khó khăn lắm chúng ta mới lập được một cục diện có lợi, há lại để nó sụp đổ dễ dàng như thế?”
“Vương gia nói chí phải! Thế nhưng chúng ta thực sự không còn tiền…”
Gia Cát tiên sinh luống cuống lau mồ hôi.
“Nếu không có tiền thì ngươi làm cách nào đó để moi tiền ra cho bổn vương!”
Vương gia lớn giọng nói.
“Nhưng thuộc hạ không biết làm thế nào…”
Gia Cát tiên sinh cười khổ, trong hắn ta bất lực vô cùng.
Hắn ta là quân sư, có thể nghĩ mưu bày kế, nhưng nếu bảo hắn ta đi làm kinh tế kiếm tiền thì hắn ta chịu.
Vương gia cũng biết làm vậy là gây khó dễ cho người ta, hắn ta bèn bình tĩnh lại và bảo: “Nếu đã không thể cướp trên đất của bổn vương thì chúng ta có thể phái người đến những châu phủ khác, cướp từ chỗ của bọn họ!”
Gia Cát tiên sinh kinh ngạc: “Vương gia, làm vậy sẽ rất nguy hiểm! Nếu chúng ta không âm thầm bảo vệ thì tỉ lệ thương vong sẽ tăng lên rất nhiều!”
Vương gia lại quát: “Thế ngươi có cách gì khác không?”
Gia Cát tiên sinh rụt đầu lại.
“Cứ làm theo cách của bổn vương đi!”
Thế là đám mã tặc vốn đang làm mưa làm gió ở Kí Bắc đã chia nhau ra và phân tán đi khắp nơi.
Bọn họ trở về bẩm báo với tỉ lệ thương vong vô cùng lớn.
Quân đội ở những châu phủ xung quanh không hề dung túng cho bọn họ, chỉ cần phát hiện có mã tặc là lập tức hành động, xử lí.
Cuối cùng, chuyện này kinh động tới triều đình.
Chương 300 Độc kế
Nữ đế nổi giận bừng bừng: “Làm gì có cái lí ấy! Nạn mã tặc bành trướng mà giờ mới bẩm báo lên? Trước đó các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
“Bệ hạ, bọn mã tặc đó đến từ Kí Bắc, chắc sẽ liên quan đến Kí Bắc vương! Đây là một chuyện lớn nên các quan viên bên dưới không ai dám manh động, mong bệ hạ lượng thứ!”
Một vị lão thần nói.
“Được lắm Kí Bắc vương! Nếu chuyện này trẫm mà tra ra có liên quan đến ngươi thì trẫm nhất quyết sẽ không tha cho ngươi!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Các vị ái khanh có kế sách gì hay để giải quyết nạn mã tặc này không?”
“Bệ hạ, có thể cho châu phủ phái binh đi trấn áp sào huyệt của bọn chúng!”
“Nhưng mà bọn mã tặc hành động vô cùng nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, làm sao mà phái binh đi trấn áp được? Đến khi ấy nói không chừng bọn chúng đã chạy đi hết rồi!”
“Thế ngươi còn có cách gì không, hả Vương đại nhân?”
…
Mọi người bèn nói lên ý kiến của mình.
Nữ đế không hài lòng cho lắm, ánh mắt nàng dời đến Lâm Bắc Phàm đang đứng trộm lười biếng phía dưới, nàng mỉm cười: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì không?”
Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không có kế sách gì, mong bệ hạ minh giám!”
Trong lòng hắn thầm nhủ, vương gia à ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không phản bội ngươi đâu! Ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngươi, không khuất phục trước quyền uy, không mờ mắt trước giàu sang, ngươi mau bắn một trăm tim đi!
Nữ đế vẫn giữ nguyên nụ cười của mình: “Ái khanh à, nếu ngươi đưa ra được kế sách hay thì trẫm sẽ cho ngươi ba ngày nghỉ!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần vừa mới nghĩ ra được một kế, có lẽ sẽ giải quyết được nạn mã tặc này!”
Trong lòng hắn thầm rơi lệ, xin lỗi nhé vương gia!
Không phải là ta phản bội ngươi đâu mà lạ bệ hạ cho ta quá nhiều rồi!
Nữ đế thầm cười hai tiếng.
Ta biết ngay mà, nếu không cho chút lợi lộc thì làm sao bắt con cá lười như ngươi làm việc được!
“Ái khanh có kế gì thì mau nói đi!”
Nữ đế mong chờ hỏi.
“Bệ hạ, sở dĩ chúng ta khó tiêu diệt được bọn mã tặc là bởi chúng hành động nhanh chóng, thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa còn hoạt động riêng lẻ. Nếu dùng quân đội bao vây chúng thì chỉ tổn phí công sức, mà hiệu quả lại thấp, không phù hợp với tình hình thực tế! Đối phó với lũ mã tặc xảo quyệt này thì không thể dùng quân đội bình thường được, chúng ta có thể xem xét vấn đề dưới một góc độ khác, hãy thử đối phó với chúng bằng các cao thủ võ lâm xem sao?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các cao thủ võ lâm cũng hành động rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa còn là những người sở hữu sức mạnh võ công cao cường, rất thích hợp để đối phó với lũ mã tặc! Thế nên chúng ta có thể phát động một bảng treo thưởng, một cái đầu của bọn mã tặc sẽ được thưởng mười lượng bạc! Bọn họ thay chúng ta đi giết mã tặc, còn chúng ta ở phía sau bỏ tiền ra là được!”
“Cách này không tồi!”
Hai mắt nữ đế sáng lên.
“Thế nhưng một đầu người mà có mười lượng bạc thì ít quá, không thể thu hút các cao thủ có thực lực mạnh mẽ! Mà những người không đủ thực lực thì lại không thể đối đầu với lũ mã tặc! Có lẽ chúng ta nên nâng mức thưởng lên một chút?”
Một vị lão thần nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Không cần đâu! Trừ bảng treo thưởng ra chúng ta còn lập thêm một bảng anh hùng để biểu dương! Xếp hạng dựa theo số đầu người, ai giết được càng nhiều thì vị trí sẽ càng cao! Phần lớn những kẻ trong giang hồ đều rất hám danh, vì để xếp hạng của mình cao hơn, bọn họ chắc chắn sẽ tích cực đi đuổi giết mã tặc để cố gắng lọt vào bảng, trở thành anh hùng!”
“Bảng anh hùng này hay đấy!”
Hai mắt nữ đế càng sáng hơn nữa.
“Ngoài ra, chúng ta có thể hứa hẹn rằng triều đình sẽ thỏa mãn một điều kiện mà người đứng đầu bảng anh hùng đưa ra! Cứ thế chẳng phải sẽ thu hút được rất nhiều cao thủ hay sao?”
Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: “Đám mã tặc này nhiều nhất có khoảng bốn đến năm nghìn người, chúng ta chỉ bỏ ra có bốn, năm vạn lượng, cộng thêm điều kiện không được quá đáng là đã có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng. Bệ hạ, bệ hạ thấy cách này có được không ạ?
Nữ đế lắc đầu cười: “Lâm ái khanh, vẫn là ngươi mới có thể nghĩ ra kế sách hay như vậy! Trẫm thấy rất được, các ái khanh còn ý kiến gì hay muốn bổ sung gì không?”
Bách quan nhìn nhau, đoạn đồng thanh đáp: “Chúng thần không có ý kiến gì!”
“Được! Vậy cứ làm theo lời Lâm ái khanh đi!”
Chuyện này liên quan đến mọi người trong giang hồ nên tất nhiên sẽ do Lục Phiến Môn phụ trách. Cứ thế, bảng treo thưởng được đưa ra.
Để giải quyết nạn mã tặc ở Kí Bắc, triều đình sẽ trọng thưởng cho mỗi một đầu người của bọn mã tặc là mười lượng bạc.
Đồng thời, bảng anh hùng cũng được đưa ra. Mười người giết được số mã tặc nhiều nhất sẽ lọt vào bảng này và được xưng là anh hùng, lưu danh tứ phương để vạn dân được biết.
Người đứng thứ nhất sẽ là vinh danh là đại anh hùng và có thể đưa ra một điều kiện không được quá đáng với triều đình, triều đình sẽ xem xét và đồng ý.
Hai bảng này vừa xuất hiện đã khuấy động khắp mọi nơi, dấy lên biết bao tranh luận.
“Nếu những gì ghi trong sách là sự thật thì sẽ cứu được rất nhiều người đó!”
“Đúng vậy, không ngờ chứng bệnh làm chúng ta đau đầu trong một thời gian dài lại có thể chữa khỏi một cách đơn giản như vậy!”
“Có thật hay không, thấy hơi không đáng tin!”
“Có thể cứu người thì cứ thử xem! Nếu là thật thì đúng là chuyện tốt đối với những người bệnh rồi!”
“Những điều này là do đại phu Lý Ngọc Trân đưa ra sao? Ta biết hắn ta, mặc dù kinh nghiệm hành nghề y của hắn ta nhiều, có thể coi là một vị thần y, nhưng có lẽ hắn ta không có bản lĩnh ấy đâu!”
“Cuốn sách này còn tác giả khác mà, liệu có phải do tế tửu đại nhân đưa ra hay không?”
“Là tế tửu đại nhân đưa ra đấy, bên dưới có chú thích mà!”
Thế là đám đại phu lại nhanh chóng đi thử nghiệm với các bệnh nhân.
Nếu thành thật thì có thể mở rộng những cách chữa trị này và cứu được cả vạn người bệnh.
Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung.
Nữ đế vừa phê duyệt tấu chương xong, nàng vươn vai: “Dạo này kinh thành có chuyện gì mới không? Mau nói cho trẫm nghe!”
Lão thái giám mỉm cười: “Khởi bẩm bệ hạ, dạo này có một cuốn sách tên “Nghề y nhà họ Lý” được xuất bản trong kinh thành, được xem là bách khoa toàn thư của nghề y, cực kì nổi tiếng, ai ai cũng đọc! Bởi vì trong cuốn sách này nhắc tới rất nhiều những kiến thức thường ngày bị sai, còn đề ra nhiều cách chữa trị những căn bệnh khó, rất được mọi người yêu thích! À đúng rồi, tế tửu đại nhân cũng tham gia chỉnh sửa cuốn sách này ạ!”
Nữ đế ngạc nhiên: “Cái tên này rảnh quá à mà lại đi viết sách y? Hắn hiểu y thuật sao?”
Lão thái giảm cúi đầu cười: “Chắc là hiểu đó ạ! Tế tửu đại nhân học rộng biết nhiều mà, kiến thức uyên bác, đến thần khí phi thiên khinh khí cầu và thuyền đệm hơi mà đại nhân cũng chế tạo ra được thì hiểu biết về y học cũng là chuyện hợp lí!”
“Cũng phải!”
Nữ đế gật đầu.
Lâm Bắc Phàm mang đến một cảm giác thần bí cho nữ đế, hình như hắn có lượng kiến thức vượt qua cả thời đại này.
Hai thứ đồ cao cấp kia thì không cần phải nói nữa, ngày thường gặp chuyện gì khó khăn hắn cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, gọn gẽ, hình như chẳng có thứ gì có thể làm khó được hắn!
Hắn biết thêm chút kiến thức y học cũng không phải chuyện gì khó hiểu cho lắm.
Chỉ là hắn giỏi giấu quá, nhiều thứ hắn cứ giấu giếm, rõ ràng hắn là một người bất phàm, song lại giả bộ mình chỉ là một kẻ đọc sách tay trói gà chẳng chặt.
“Cuốn sách đó như thế nào?”
Nữ đế hỏi, nàng vô cùng quan tâm tất thảy những gì liên quan đến Lâm Bắc Phàm.
“Về tổng thể mà nói thì cuốn sách này rất hay! Trong sách trừ kiến thức y học phong phú ra thì còn chỉ ra rất nhiều những nhận thức sai lầm mà đó giờ chúng ta vẫn tin theo khiến lão nô được mở mang tầm mắt!”
“Ngoài ra, sách còn bổ sung thêm vài cách cứu chữa các loại bệnh phức tạp thường thấy! Nếu như những cách chữa trị này được áp dụng thì thực sự có thể tạo phúc cho dân chúng! Đến cả lão nô cũng phải mua một cuốn về để đọc!”
Nữ đế bắt đầu thấy hứng thú: “Vậy sao, lấy cuốn sách đó ra cho trẫm xem nào!”
“Vâng, bệ hạ!”
Một lát sau, cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” đã nằm trên tay nữ đế, nàng bắt đầu đọc.
Chủ yếu là đọc những phần mà Lâm Bắc Phàm chỉnh sửa.
Lúc bấy giờ nàng mới biết thử độc bằng trâm bạc là một cách vô cùng không đáng tin, có một vài loại độc mà không thể nhận biết bằng trâm bạc được, và cũng có một vài loại đồ ăn không có độc nhưng vẫn khiến trâm bạc đổi màu.
Nàng còn phát hiện hút nọc độc rắn bằng miệng hóa ra lại là một cách cứu chữa chẳng hề an toàn. Chỉ cần không chú ý một chút thôi là cả người bệnh và người cứu chữa đều bị trúng độc rắn và xong đời.
Ngoài ra, cách nhận biết người thân thông qua máu mà dân gian vẫn lưu truyền hóa ra chỉ là giả. Không cần biết đó là máu của ai, chỉ cần là máu thì sẽ hòa tan với nhau.
Nữ đế càng đọc càng say mê!
Cảm giác này như thể đang xem giải mã khoa học vậy, khiến người ta không khỏi trầm mê.
“Cuốn sách này khá là thú vị!”
Nữ đế mỉm cười.
“Bệ hạ nói chí phải!”
Lão thái giám đáp.
Nữ đế đọc tiếp, cuối cùng nàng đọc đến phần những cách cứu chữa mới.
“Chứng thoái hóa điểm vàng lại có cách chữa đơn giản vậy sao, thần kì thật đấy!”
Nữ đế cảm thán: “Trong quân doanh có rất nhiều binh sĩ mắc chứng này! Cứ đến tối là không nhìn rõ thứ gì hết, ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu! Thế nên lúc hành quân đánh trận, nếu không cần thiết thì sẽ không bao giờ chọn buổi tối! Nếu cách này thực sự có thể chữa khỏi chứng bệnh kia thì sức mạnh của quân đội ta sẽ được gia tăng rõ rệt!”
Nữ đế nghĩ ngợi một hồi, đoạn bảo: “Có thể thử cách này trong quân đội! Nếu có hiệu quả thì sẽ áp dụng cho toàn quân luôn, sức mạnh quân đội của Đại Võ chắc chắn sẽ tăng lên!”
Nữ đế lại đọc sách tiếp, nàng xem đến phần cách chữa bệnh thối chân.
“Trong quân doanh cũng có rất nhiều binh sĩ mắc bệnh này!”
Nữ đế cảm thán.
Nàng từng tới quân doanh và phát hiện rất nhiều binh sĩ mắc bệnh thối chân.
Cái mùi đó quả thực khó mà tưởng tượng được, đứng cách mười dặm mà vẫn có thể ngửi thấy được, thực sự khiến nàng không ăn nổi cơm trong vòng ba ngày.
Hơn nữa bệnh thối chân không chỉ có mùi thối không đâu, nó còn khiến con người ngứa, tê, rách da.
Như thế thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của các binh sĩ.
“Cách này có thể thử áp dụng trong quân đội!”
Chương 297 Trí lớn
Nữ đế đọc tiếp, nàng xem đến cách chữa bệnh bướu cổ.
“Ở những nơi điều kiện khắc nghiệt, bệnh bướu cổ vô cùng phổ biến, bị người ta đồn là căn bệnh vô phương cứu chữa! Giờ mới biết bệnh này là do cơ thể thiếu chất, thiếu dinh dưỡng nên mới mắc phải!”
“Có thể áp dụng cách chữa trị này để dân chúng không cần phải chịu khổ nữa!”
Nữ đế càng đọc càng vui mừng và ngạc nhiên, nàng nhận ra cuốn sách này đúng là một kho báu quốc gia vô cùng to lớn!
“Cuốn sách này toàn diện thật đấy, có rất nhiều cách chữa trị các căn bệnh và vết thương ngoài có thể áp dụng trong quân đội! Nếu quân đội có cuốn sách này thì chắc chắn có thể giảm thiểu thương vong, gia tăng binh lực!”
“Lâm ái khanh, ngươi lại lập đại công rồi!”
Nữ đế cười đầy vui vẻ: “Truyền lệnh xuống, lấy cuốn sách này làm sách y dùng trong quân đội! Ngoài ra thử nghiệm quy mô nhỏ với những cách chữa trị các bệnh như thoái hóa điểm vàng, bệnh thối chân, nếu được thì sẽ nhân rộng ra toàn quân!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Được nữ đế giúp đỡ, cuốn sách y lại càng nổi tiếng hơn! Ba người nhà họ Lý đều vô cùng kinh ngạc!
Ban đầu bọn họ cũng chỉ muốn xuất bản sách để y thuật nhà mình được lưu truyền cho thế hệ sau và cứu giúp được càng nhiều dân chúng hơn thôi. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến cuốn sách này lại bán được nhiều như thế, và cũng chưa bao giờ có ý định kiếm tiền làm giàu bằng cuốn sách này.
Thế nhưng hiện giờ, cuốn sách lại rất nổi tiếng, bán được rất nhiều, số lượng in một vạn cuốn kia đã bán hết sạch chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí cả triều đình cũng đặt mua sách của bọn họ!
Nhờ cuốn sách này mà bọn họ kiếm được một đống tiền!
Quả thực vô cùng bất ngờ!
“Tất cả những điều này đều nhờ tế tửu đại nhân! Nếu không có tế tửu đại nhân thì cuốn sách nào có cơ hội được xuất bản, càng không thể nổi tiếng khắp thành và được triều đình trọng dụng.”
Lý Ngọc Trân rơm rớm nước mắt, trong lòng hắn ta đang vô cùng kích động.
“Đúng đó! Không có tế tửu đại nhân thì sẽ không có cuốn sách này!”
Lý Ngọc Lang cũng kích động và vui mừng lắm.
“Mau đi bái kiến tế tửu đại nhân, nói cho đại nhân biết tin tốt này thôi!”
Thế là nhà họ Lý lại tìm tới Lâm phủ.
Lần trước chỉ có ba người đến, còn lần này thì là cả nhà, bọn họ mang theo quà cáp hậu hĩnh, trông vô cùng long trọng.
“Đa tạ tế tửu đại nhân! Nếu không nhờ sự giúp đỡ của đại nhân thì cuốn sách này không thể xuất bản, càng không thể nổi tiếng, tâm huyết của cả nhà coi như đổ sông đổ bể!”
Lão già cúi người hành lễ.
Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta dậy: “Ngươi là người bề trên, không cần phải hành đại lễ như vậy, với bổn quan mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi, đâu đáng để nhắc tới?”
“Với đại nhân chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng với chúng ta thì là ân đức vô cùng to lớn mà cả đời này khó có thể báo đáp!”
Lão già kích động nói.
“Các ngươi khách sáo quá rồi, ngồi xuống đi đã!”
Lâm Bắc Phàm mời cả nhà bọn họ vào trong, thời gian một ấm trà trôi qua.
Lão già cho người mang một hộp bạc lên, có khoảng hơn hai nghìn lượng, đoạn bảo: “Tế tửu đại nhân, đây là một phần phí thu được từ cuốn sách! Chúng ta giữ lại một nửa, còn một nửa là của đại nhân, mong đại nhân nhận cho!”
Lâm Bắc Phàm xua tay, hắn không để tâm cái này cho lắm: “Không cần đâu, các ngươi đem về đi, chút tiền này không là gì với ta cả! Các ngươi tiếp tục theo nghề y đã là sự báo đáp lớn nhất đối với ta rồi!”
“Vậy xin đa tạ tế tửu đại nhân!”
Lão già chắp tay, gật đầu.
Hắn ta cũng biết chút tiền này chẳng là gì với Lâm Bắc Phàm, song không cần biết hắn có cần hay không, bản thân hắn ta vẫn phải hành xử thích đáng.
“Cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” này thực sự rất hay! Song có sách thôi thì không được, bắt buộc phải có cả đại phu giỏi mới được!”
Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Các ngươi có định bồi dưỡng thêm nhiều đại phu giỏi để cứu giúp cho đời không?”
“Trước kia chúng ta có từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn chưa có điều kiện!”
Lão già cười khổ: “Thực ra thì chúng ta có mở một y quán ở quê, đã làm được cả trăm năm nay rồi! Thế nhưng hiện giờ tình hình rối ren, vì an nguy của cả nhà, chúng ta không thể không từ bỏ gia nghiệp mà tới kinh thành này!”
“Nhưng sau khi tới kinh thành, tiền và lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu! May mà cuốn sách này bán được nên mới có chút vốn mà sinh sống, ông trời cũng không bạc bẽo với lão phu mà.”
Gương mặt lão già đầy vẻ hớn hở: “Tiếp theo lão phu định mở một y quán ở kinh thành, vừa chữa bệnh cứu người vừa truyền lại những y thuật mà mình có được!”
“Được! Bổn quan sẽ ủng hộ hết mình!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
“Đa tạ tế tửu đại nhân!”
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.
“Tế tửu đại nhân, đại nhân làm sao vậy? Đại nhân thấy chỗ nào không khỏe chăng?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Dạo này công việc dồn dập nên chắc là hơi mệt thôi, tối nay nghỉ ngơi là không sao!”
Trông thấy vậy, Lý Ngọc Tâm lại thấy hơi đau lòng.
Nàng dũng cảm đứng lên, khẽ xắn tay áo và nói: “Tế tửu đại nhân, để dân nữ bấm huyệt giúp đại nhân ạ! Dân nữ đã từng học xoa bóp, có thể giúp đại nhân giảm thiểu mệt mỏi ạ!”
Lão già lập tức nói: “Đúng vậy đúng vậy! Tay nghề xoa bóp của Ngọc Nhi thần kì lắm, để nó giúp đại nhân đi, có thể giúp thư giãn gân cốt, an thần tịnh tâm!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Mong đại nhân đừng từ chối, đây là phần tâm ý duy nhất mà chúng ta có thể làm được!” Lão già nói.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thôi được rồi, ngươi tới thử xem!”
“Đa tạ đại nhân!”
Chương 298 Ta muốn một người cháu rể như vậy
Lý Ngọc Tâm vui vẻ đứng ra sau người Lâm Bắc Phàm, nàng vươn ngón tay mảnh khảnh và xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.
Lâm Bắc Phàm phát hiện ngón tay nàng vô cùng trắng và thon gọn, trông cứ như một tác phẩm nghệ thuật.
Hắn còn nhận ta tay nàng thoang thoảng hương thuốc, dễ ngửi vô cùng. Ngoài ra, kĩ thuật xoa bóp của nàng cũng rất dễ chịu.
“Đại nhân, lực như vậy có vừa chưa ạ?”
Lý Ngọc Tâm nói.
“Dễ chịu hơn nhiều rồi!”
Lâm Bắc Phàm đáp, hắn bất giác nhắm mắt lại và hưởng thụ.
Lúc bấy giờ, lão già đứng lên và nói: “Tế tửu đại nhân, chúng ta xin được về trước, không làm phiền đại nhân nghỉ ngơi nữa! Ngọc Tâm, ngươi cứ ở lại đây, xoa bóp xong thì về!”
“Vâng, ông nội!”
Lý Ngọc Tâm ngại ngùng đáp.
Lâm Bắc Phàm: “Ta tiễn các ngươi!”
Lão già vội vàng từ chối: “Không cần đâu đại nhân, chúng ta tự về là được rồi!”
Lâm Bắc Phàm: “Thế để ta bảo Đại Lực tiễn các ngươi vậy!”
Sau khi bọn họ rời khỏi Lâm phủ, Lý Ngọc Lang mới thấy khó hiểu, hắn ta hỏi: “Cha à, tại sao chúng ta phải rời đi vội vàng như vậy, đã thế còn để Ngọc Tâm lại đó, làm thế thất lễ biết bao!”
“Rốt cuộc là ngươi bị ngốc thật hay ngốc giả thế, có vậy mà cũng không nhìn ra được?”
Lão già bực bội nói: “Ngọc Tâm nó có ý với tế tửu đại nhân, lão phu đang tạo cơ hội tiếp xúc cho hai người đó!”
“Hả? Hóa ra là vậy!”
Lý Ngọc Lang ngớ người: “Nhưng mà cha à, hình như tế tửu đại nhân đã có thê thiếp rồi!”
“Đại nhân không cưới hỏi đàng hoàng, cũng chẳng nạp thiếp thì lấy đâu ra? Dù có thì cũng chỉ là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, trên danh nghĩa thì chẳng là gì cả! Hơn nữa những phong lưu tài tử tiền đồ vô lượng lại tài giỏi như đại nhân không có đến vài nữ nhân mới là lạ! Đến cả bản thân ngươi chẳng phải cũng cưới thêm thiếp đấy sao?”
Lý Ngọc Lang ấp úng: “Chuyện này…”
“Ngoài ra Ngọc Tâm nhà chúng ta đã đến tuổi lấy chồng từ lâu rồi, chỉ là nó không vừa mắt người ta thôi! Có điều bây giờ nó đã gặp được tế tửu đại nhân, một nam thanh một nữ tú, vừa đẹp luôn!”
Lão già mỉm cười đầy đắc ý.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà gì nữa, ngươi không muốn một đứa con rể như vậy nhưng lão phu lại muốn một đứa cháu rể như vậy! Chuyện của Ngọc Tâm để lão phu làm chủ, các ngươi không được nhúng tay vào!”
Lão già quát.
“Vâng thưa cha!”
Mọi người bèn đáp lời một cách bất lực.
Lúc bấy giờ, Lý Ngọc Tâm vẫn đang xoa bóp cho Lâm Bắc Phàm.
Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, Lý Ngọc Tâm có thể cảm nhận được hơi thở và sự ấm áp của hắn, trong lòng nàng bỗng thấy vui vẻ, tim đập nhanh hơn, gò má cũng phiếm hồng.
“Đại nhân, trông đại nhân rất mệt mỏi, ngày thường đại nhân cũng như vậy sao?”
Lý Ngọc Tâm nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, công việc của ta nhiều quá rồi!”
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại, hắn cảm thán: “Ta là tế tửu của Quốc Tử Giám, quản lí từ học trò đến người dạy, có đến cả vạn người làm việc nên trách nhiệm của ta không hề nhẹ! Ngoài ra, ta còn được bệ hạ ủy thác giám sát công tác chế tạo khinh khí cầu và thuyền đệm hơn nữa! Mỗi ngày đều phải lên triều đúng giờ, phụ trách những công việc khác! Đúng là chẳng khác gì một viên gạch của triều đình, chỗ nào cần thì chuyển tới chỗ ấy!”
“Ví dụ như ngày trước khi phụ trách vụ hai tông sự đại chiến với nhau, ta còn phải tới tận Đường Châu để khuyên răn phản quân. Đây không thuộc phạm vi công việc của ta, nhưng ta vẫn phải xử lí, cũng may mà ta hoàn thành nhiệm vụ và không phụ lòng bệ hạ!”
Lý Ngọc Tâm đau lòng nói: “Đại nhân, đại nhân vất vả rồi!”
“Đó đâu tính là vất vả, đó chỉ là chia sẻ cùng bệ hạ thôi, cống hiến vì muôn dân!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu ta không giám sát công tác sản xuất khinh khí cầu và thuyền đệm hơi thì chắc chắn sẽ có người ăn cây táo rào cây sung, bán rẻ lợi ích quốc gia, khiến Đại Võ lâm vào tình cảnh bất lợi!”
“Nếu ta không phụ trách chuyện hai tông sư đánh nhau thì hai vị tông sư đó sẽ lấy kinh thành làm chiến trường của họ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cả bên trong Tử Cấm Thành, kinh thành chắc chắn sẽ gặp tai ương, thương vong vô số!”
“Nếu ta không đi khuyên răn phản quân thì chiến tranh chắc chắn sẽ diễn ra, bách tính lưu lạc, dân chúng lầm than!”
“Đây là những chuyện ta không thể không làm!”
Ánh mắt Lý Ngọc Tâm tràn đầy vẻ bội phục: “Lúc tới kinh thành thảo dân cũng được nghe kể về những chuyện này! Nếu không có đại nhân đứng phía sau trợ giúp thì Đại Võ đã loạn lạc từ lâu rồi! Tế tửu đại nhân, đại nhân thật tài giỏi!”
“Ầy! Ngươi hiểu là được rồi!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Cơ mà điều vất vả nhất là phải đối phó với bách quan trong triều, bọn họ ai cũng chỉ muốn ta chết! Chỉ cần đi sai một bước thôi là xong đời này! Ngày nào ta cũng phải đấu trí đấu dũng với bọn họ, tốn chất xám vô cùng!”
Lý Ngọc Tâm lại càng đau lòng hơn: “Đại nhân, đại nhân vất vả quá rồi! Đại nhân vẫn còn trẻ như vậy mà đã phải phụ trách biết bao chuyện của quốc gia! Như này đi, về sau dân nữ sẽ thường xuyên tới xoa bóp cho đại nhân!”
Chương 299 Mã tặc hoành hành
“Hả? Sao thế được, không làm gì thì sao có thể hưởng thụ bổng lộc!”
“Đại nhân, mong đại nhân đừng từ chối, đây là điều duy nhất dân nữ có thể làm! Đại nhân giúp tâm huyết của ông nội được xuất bản, còn tham gia chỉnh sửa sách y, để lại cho chúng ta biết bao điều tốt đẹp, dân nữ không biết phải báo đáp thế nào, đây là điều duy nhất là dân nữ có thể cố gắng hết sức rồi!”
Lý Ngọc Tâm nói một cách thành khẩn.
Thành ý của nàng đã làm Lâm Bắc Phàm rung động: “Thôi được rồi, vất vả cho ngươi vậy!”
“Đại nhân khách khí rồi!”
Lý Ngọc Tâm khẽ mỉm cười, trong lòng nàng đang vô cùng vui vẻ!
Sau này nàng có thể thường xuyên tới gặp đại nhân rồi!
Nửa canh giờ sau, Lý Ngọc Tâm xoa bóp xong. Lâm Bắc Phàm phát hiện ngón tay của nàng có hơi run rẩy, chắc hẳn ban nãy nàng đã cố gắng rất nhiều.
Thế nên hắn bèn bảo nàng ở lại ăn cơm, sau đó bảo Mạc Như Sương đưa nàng về nhà.
Lúc này, tại Kí Bắc.
Quân sư Gia Cát tiên sinh đứng trước cửa lưỡng lự hồi lâu, hắn ta suy đi tính lại, cuối cùng cắn răng bước vào thư phòng của vương gia.
Gia Cát tiên sinh chắp tay bảo: “Khởi bẩm vương gia, không tìm được hung thủ giết chết Mộc lão, xin vương gia trách phạt!”
Kí Bắc vương lập tức nổi giận: “Đồ vô dụng! Bổn vương cho người thời gian lâu như thế mà đến một người thôi ngươi cũng không tìm được? Bổn vương nuôi các ngươi để làm gì hả?”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu nghe mắng, trong lòng hắn ta đắng cay vô cùng. Mấy tháng nay vương gia càng lúc càng nóng nảy!
Vương phủ trống rỗng, tiền tài chẳng còn là bao!
Khinh khí cầu và thuyền đệm hơi đã tiêu tốn một lượng người và vật lớn, thế những mãi vẫn chưa thể chế tạo được.
Cộng thêm việc chết mất rất nhiều cao thủ, thậm chí ba cao thủ tiên thiên cũng chết mất hai người, một người hấp hối! Đoàn binh giả làm mã tặc cũng bị người ta hủy hoại đến cả trăm người!
Có thể nói là cả năm bất lợi!
Thế nên vương gia mới vô cùng tức giận, không đánh thì cũng mắng!
Còn hắn ta thân là thân tín của vương gia, phụ trách rất nhiều việc nên mới là nơi mà vương gia trút giận nhiều nhất!
Có thể nói trong lòng còn đau khổ hơn cả cơ thể!
Mắng xong vương gia cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, hắn ta hỏi: “Vương phủ còn bao nhiêu tiền? Lấy cho bổn vương một ít, khoảng năm mươi vạn lượng để bổn vương đi tiếp đón khách quý!”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu đáp: “Vương gia, giờ vương phủ đã không còn nhiều tiền như vậy nữa rồi.”
Vương gia lại nổi giận: “Sao lại không có tiền? Trước kia đã cướp được rất nhiều tiền cơ mà, tiêu đi đâu hết rồi?”
Gia Cát tiên sinh run rẩy nói: “Vương gia, trước kia chúng ta đã giành được hơn ba trăm vạn lượng, nhưng đã tiêu một trăm vạn vào việc chế tạo túi khí! Một trăm vạn lượng khác thì chi cho quân đội và các cao thủ võ lâm trong phủ! Còn năm mươi vạn lượng khác thì tặng cho trạng nguyên ở mãi tận kinh thành! Thế nên giờ vương phủ còn không đến năm mươi vạn lượng đâu ạ!”
Vương gia nổi điên: “Nếu đã hết tiền thì sao còn không đi cướp đi?”
Gia Cát tiên sinh hoảng loạn: “Vương gia, không thể cướp được nữa đâu ạ!”
“Tại sao không thể?”
“Vương gia, cái gì cướp được thì chúng ta đã cướp hết rồi, dân chúng giờ chẳng còn tài sản gì nữa! Ngoài ra do mã tặc hoành hành, nhiều người dân đã rời khỏi Kí Bắc và không còn trồng trọt làm nông nữa! Các thương nhân cũng không tới làm ăn với chúng ta, kinh tế suy thoái, tiền thuế cũng chẳng thu được bao nhiêu! Thế nên hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng phục hồi kinh tế đi ạ!”
“Nhưng không có tiền thì sao làm được?”
Vương gia tức giận quát: “Không có tiền thì sao nuôi quân đội được? Không có tiền thì nuôi các cao thủ bằng cái gì? Đừng thấy đám cao thủ võ lâm đó nghe lời mà tưởng bở, bọn họ ai cũng là những kẻ gạo cội chốn giang hồ, nếu không có tiền thì bọn họ là những kẻ chạy nhanh nhất! Khó khăn lắm chúng ta mới lập được một cục diện có lợi, há lại để nó sụp đổ dễ dàng như thế?”
“Vương gia nói chí phải! Thế nhưng chúng ta thực sự không còn tiền…”
Gia Cát tiên sinh luống cuống lau mồ hôi.
“Nếu không có tiền thì ngươi làm cách nào đó để moi tiền ra cho bổn vương!”
Vương gia lớn giọng nói.
“Nhưng thuộc hạ không biết làm thế nào…”
Gia Cát tiên sinh cười khổ, trong hắn ta bất lực vô cùng.
Hắn ta là quân sư, có thể nghĩ mưu bày kế, nhưng nếu bảo hắn ta đi làm kinh tế kiếm tiền thì hắn ta chịu.
Vương gia cũng biết làm vậy là gây khó dễ cho người ta, hắn ta bèn bình tĩnh lại và bảo: “Nếu đã không thể cướp trên đất của bổn vương thì chúng ta có thể phái người đến những châu phủ khác, cướp từ chỗ của bọn họ!”
Gia Cát tiên sinh kinh ngạc: “Vương gia, làm vậy sẽ rất nguy hiểm! Nếu chúng ta không âm thầm bảo vệ thì tỉ lệ thương vong sẽ tăng lên rất nhiều!”
Vương gia lại quát: “Thế ngươi có cách gì khác không?”
Gia Cát tiên sinh rụt đầu lại.
“Cứ làm theo cách của bổn vương đi!”
Thế là đám mã tặc vốn đang làm mưa làm gió ở Kí Bắc đã chia nhau ra và phân tán đi khắp nơi.
Bọn họ trở về bẩm báo với tỉ lệ thương vong vô cùng lớn.
Quân đội ở những châu phủ xung quanh không hề dung túng cho bọn họ, chỉ cần phát hiện có mã tặc là lập tức hành động, xử lí.
Cuối cùng, chuyện này kinh động tới triều đình.
Chương 300 Độc kế
Nữ đế nổi giận bừng bừng: “Làm gì có cái lí ấy! Nạn mã tặc bành trướng mà giờ mới bẩm báo lên? Trước đó các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
“Bệ hạ, bọn mã tặc đó đến từ Kí Bắc, chắc sẽ liên quan đến Kí Bắc vương! Đây là một chuyện lớn nên các quan viên bên dưới không ai dám manh động, mong bệ hạ lượng thứ!”
Một vị lão thần nói.
“Được lắm Kí Bắc vương! Nếu chuyện này trẫm mà tra ra có liên quan đến ngươi thì trẫm nhất quyết sẽ không tha cho ngươi!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Các vị ái khanh có kế sách gì hay để giải quyết nạn mã tặc này không?”
“Bệ hạ, có thể cho châu phủ phái binh đi trấn áp sào huyệt của bọn chúng!”
“Nhưng mà bọn mã tặc hành động vô cùng nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, làm sao mà phái binh đi trấn áp được? Đến khi ấy nói không chừng bọn chúng đã chạy đi hết rồi!”
“Thế ngươi còn có cách gì không, hả Vương đại nhân?”
…
Mọi người bèn nói lên ý kiến của mình.
Nữ đế không hài lòng cho lắm, ánh mắt nàng dời đến Lâm Bắc Phàm đang đứng trộm lười biếng phía dưới, nàng mỉm cười: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì không?”
Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không có kế sách gì, mong bệ hạ minh giám!”
Trong lòng hắn thầm nhủ, vương gia à ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không phản bội ngươi đâu! Ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngươi, không khuất phục trước quyền uy, không mờ mắt trước giàu sang, ngươi mau bắn một trăm tim đi!
Nữ đế vẫn giữ nguyên nụ cười của mình: “Ái khanh à, nếu ngươi đưa ra được kế sách hay thì trẫm sẽ cho ngươi ba ngày nghỉ!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần vừa mới nghĩ ra được một kế, có lẽ sẽ giải quyết được nạn mã tặc này!”
Trong lòng hắn thầm rơi lệ, xin lỗi nhé vương gia!
Không phải là ta phản bội ngươi đâu mà lạ bệ hạ cho ta quá nhiều rồi!
Nữ đế thầm cười hai tiếng.
Ta biết ngay mà, nếu không cho chút lợi lộc thì làm sao bắt con cá lười như ngươi làm việc được!
“Ái khanh có kế gì thì mau nói đi!”
Nữ đế mong chờ hỏi.
“Bệ hạ, sở dĩ chúng ta khó tiêu diệt được bọn mã tặc là bởi chúng hành động nhanh chóng, thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa còn hoạt động riêng lẻ. Nếu dùng quân đội bao vây chúng thì chỉ tổn phí công sức, mà hiệu quả lại thấp, không phù hợp với tình hình thực tế! Đối phó với lũ mã tặc xảo quyệt này thì không thể dùng quân đội bình thường được, chúng ta có thể xem xét vấn đề dưới một góc độ khác, hãy thử đối phó với chúng bằng các cao thủ võ lâm xem sao?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các cao thủ võ lâm cũng hành động rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa còn là những người sở hữu sức mạnh võ công cao cường, rất thích hợp để đối phó với lũ mã tặc! Thế nên chúng ta có thể phát động một bảng treo thưởng, một cái đầu của bọn mã tặc sẽ được thưởng mười lượng bạc! Bọn họ thay chúng ta đi giết mã tặc, còn chúng ta ở phía sau bỏ tiền ra là được!”
“Cách này không tồi!”
Hai mắt nữ đế sáng lên.
“Thế nhưng một đầu người mà có mười lượng bạc thì ít quá, không thể thu hút các cao thủ có thực lực mạnh mẽ! Mà những người không đủ thực lực thì lại không thể đối đầu với lũ mã tặc! Có lẽ chúng ta nên nâng mức thưởng lên một chút?”
Một vị lão thần nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Không cần đâu! Trừ bảng treo thưởng ra chúng ta còn lập thêm một bảng anh hùng để biểu dương! Xếp hạng dựa theo số đầu người, ai giết được càng nhiều thì vị trí sẽ càng cao! Phần lớn những kẻ trong giang hồ đều rất hám danh, vì để xếp hạng của mình cao hơn, bọn họ chắc chắn sẽ tích cực đi đuổi giết mã tặc để cố gắng lọt vào bảng, trở thành anh hùng!”
“Bảng anh hùng này hay đấy!”
Hai mắt nữ đế càng sáng hơn nữa.
“Ngoài ra, chúng ta có thể hứa hẹn rằng triều đình sẽ thỏa mãn một điều kiện mà người đứng đầu bảng anh hùng đưa ra! Cứ thế chẳng phải sẽ thu hút được rất nhiều cao thủ hay sao?”
Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: “Đám mã tặc này nhiều nhất có khoảng bốn đến năm nghìn người, chúng ta chỉ bỏ ra có bốn, năm vạn lượng, cộng thêm điều kiện không được quá đáng là đã có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng. Bệ hạ, bệ hạ thấy cách này có được không ạ?
Nữ đế lắc đầu cười: “Lâm ái khanh, vẫn là ngươi mới có thể nghĩ ra kế sách hay như vậy! Trẫm thấy rất được, các ái khanh còn ý kiến gì hay muốn bổ sung gì không?”
Bách quan nhìn nhau, đoạn đồng thanh đáp: “Chúng thần không có ý kiến gì!”
“Được! Vậy cứ làm theo lời Lâm ái khanh đi!”
Chuyện này liên quan đến mọi người trong giang hồ nên tất nhiên sẽ do Lục Phiến Môn phụ trách. Cứ thế, bảng treo thưởng được đưa ra.
Để giải quyết nạn mã tặc ở Kí Bắc, triều đình sẽ trọng thưởng cho mỗi một đầu người của bọn mã tặc là mười lượng bạc.
Đồng thời, bảng anh hùng cũng được đưa ra. Mười người giết được số mã tặc nhiều nhất sẽ lọt vào bảng này và được xưng là anh hùng, lưu danh tứ phương để vạn dân được biết.
Người đứng thứ nhất sẽ là vinh danh là đại anh hùng và có thể đưa ra một điều kiện không được quá đáng với triều đình, triều đình sẽ xem xét và đồng ý.
Hai bảng này vừa xuất hiện đã khuấy động khắp mọi nơi, dấy lên biết bao tranh luận.