-
Chương 286-290
Chương 286 Nữ Đế thật quá hiểu lòng hắn luôn
“Nghe ta an ủi, giờ ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi hỏi.
“Đa tạ công tử an ủi, trái tim ta càng nguội lạnh hơn rồi!”
Quách thiếu soái xoa lồng ngực buốt giá của mình rồi nói.
“Trời nóng, lạnh lại hóa tốt! Nhân lúc tim ngươi lạnh thì trở về nghỉ ngơi đi, chúc ngươi tối nay mơ thấy ác mộng nhé!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay.
Khóe miệng Quách thiếu soái co giật: “Cảm ơn công tử, ta về đây!”
Cuối cùng, dưới sự an ủi của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương và Quách thiếu soái đều đã nghĩ thông và quyết định cải tà quy chính, đứng về phía Lâm Bắc Phàm, đồng thời tiếp tục giữ liên lạc giữa hai bên.
Lâm Bắc Phàm vui lắm, mặc dù hai người này hơi ngốc nhưng lại rất hữu dụng! Lừa ai cũng dễ!
Nhất là một nữ tử ngốc nghếch như Mạc Như Sương, Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn chẳng cần phải giở mánh khóe với nàng!
Chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi cũng đủ kiến nàng làm mọi chuyện rồi!
“May mà gặp được ta, bằng không bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền. Chi bằng đếm tiền cho ta còn hơn! Ít nhất ta chỉ lợi dụng mỗi mình ngươi thôi, những cái khác ta bỏ hết!”
Một ngày cứ thế trôi qua, Lâm Bắc Phàm trở lại kinh thành.
Nắng hạn gặp mưa rào, buổi tối hắn và Lý Sư Sư an ủi nhau, một đêm phong lưu là chuyện dĩ nhiên.
Ngày hôm sau, hắn lại lên triều.
Vẻ mặt nữ đế hớn hở, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn bảo: “Lâm ái khanh, quả nhiên ngươi không làm trẫm thất vọng! Buổi tối tới Đường Châu, ngày hôm sau đã giải quyết được loạn phản binh mà chẳng tốn chút binh lực nào! Đại Võ có ngươi đúng là may mắn!”
“Tất cả đều nhờ công lao của bệ hạ, vi thần không dám tranh công!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
“Lâm ái khanh, bước lên nghe chỉ!”
Nữ đế lớn giọng nói.
“Thần có mặt!”
Nữ đế: “Trong trận chiến giữa các tông sư, Lâm ái khanh đã dẫn đầu binh lính, tới khuyên hai vị tông sư rời khỏi kinh thành, từ đó làm giảm tỉ lệ thương vong, bảo vệ thể diện của triều đình ta!”
“Khi luyện binh trên sông, Lâm ái khanh đã kịp thời phát hiện có cao thủ nhúng tay phá hoại buổi diễn tập quân sự và đánh cắp túi khí của chúng ta, sau đó Lâm ái khanh đã bẩm báo với triều đình và giảm thiếu tổn thất cho triều ta, một lần nữa bảo vệ được danh dự của triều đình!”
“Tới nay, Lâm ái khanh lại giải quyết được loạn phản binh ở Đường Châu, công lao vô cùng to lớn!”
“Thế nên trẫm quyết định thăng chức quan cho Lâm ái khanh lên thành quan viên hàng chính tứ phẩm, tiếp tục đảm nhiệm tế tửu tại Quốc Tử Giám!”
“Ban thưởng trăm mẫu ruộng, hai vạn lượng bạc, mười viên trân châu Ngọc Long…”
Sau đó lại là một màn ban thưởng hào phóng.
Lâm Bắc Phàm đã quen với việc được thưởng, mà bách quan cũng vậy!
Tuy nhiên dù đã quen, song bách quan vẫn đố kị vô cùng! Đã thế bọn họ còn vô cùng tức giận!
Cái tên khốn khiếp đó lại phát tài nữa rồi! Hơn nữa còn phát tài ngay dưới mí mắt của mình chứ!
Thế nhưng chẳng ngờ, bọn họ lại không có tư cách phản đối những công lao mà tên khốn khiếp ấy đã lập được trong thời gian gần đây!
Chỉ có thể nói tên hồ ly này các ngày càng khó đối phó!
Nữ đế ban thưởng xong, Lâm Bắc Phàm bèn lớn giọng nói: “Tạ bệ hạ!”
Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi chính là rường cột của nước nhà, trẫm rất coi trọng ngươi! Hi vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững sơ tâm, phấn đấu nỗ lực vì nước vì dân!”
“Vâng thưa bệ hạ! Giờ thần có chuyện muốn dâng tấu ạ!”
“Ái khanh có chuyện gì cứ việc nói!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, hắn lau nước mắt rồi nói: “Lần này thần được lệnh tới Đường Châu khuyên răn phản binh, ban đầu đã định sẵn sẽ phải phái binh đi trấn áp, song những chuyện mà phản binh làm lại khiến thần cảm động vô cùng!”
“Mặc dù bọn họ đã giết tổng binh và các thiên tướng, song trong lòng họ vẫn luôn có Đại Võ, luôn xem mình là quân nhân của Đại Võ và không muốn rời đi! Bởi lẽ bọn họ biết sau khi rời đi thì sẽ thực sự trở thành phản quân!”
“Cuối cùng bọn họ thà chịu mười quân trượng của bổn quan chứ không chịu rời khỏi quân doanh! Những chiến sĩ đó trung thành, yêu nước và dễ thương xiết bao!”
Nữ đế gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Thế nhưng lại có người vì lòng tư mà tham ô quân lương của những chiến sĩ đó, không xem họ là người, còn đánh mắng chửi rủa, quả thực vô cùng độc ác, không thể dung thứ!”
“Những người như vậy không biết có bao nhiêu?”
“Bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, hắn thành khẩn nói: “Phải biết rằng dân chúng là gốc rễ của một quốc gia, binh lính là nền tảng của một quốc gia! Nếu không bảo vệ lợi ích của các quan binh tướng sĩ thì về sau lòng quân sẽ không vững, sức chiến đấu thiếu hụt, lấy đâu ra năng lực mà bảo vệ Đại Võ, bảo vệ dân chúng? Vậy thì Đại Võ ta sẽ bị hủy hoại mất!”
“Ái khanh nói chí phải!”
Nữ đế gật đầu: “Thế ái khanh có đề xuất gì không?”
“Bắt buộc phải điều tra chặt chẽ tất cả các tướng sĩ! Một khi đã điều tra ra thì quyết không tha!”
Lâm Bắc Phàm hùng hồn nói: “Bên trên bất chính bên dưới ắt loạn! Vi thần cho rằng có thể bắt đầu điều tra từ binh bộ rồi triển khai ra toàn quân!”
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh nói có lí đấy! Nếu Lâm ái khanh đã đề xuất ra chuyện này thì giao cho Lâm ái khanh phụ trách đi, trẫm tin ngươi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ và không làm trẫm thất vọng!”
Lâm Bắc Phàm hơi bất ngờ, hắn còn chưa nói mà nữ đế đã giao nhiệm vụ này cho hắn rồi!
Thực sự…
Thực sự thì nữ đế quá hiểu lòng hắn luôn!
Lâm Bắc Phàm hớn hở nói: “Đa tạ bệ hạ, thần chắc chắn sẽ cung cúc tận tụy!”
Chương 287 Chính là ta này
Quan viên binh bộ thượng thư và binh bộ ai cũng hoảng loạn!
Nếu để cái tên khốn khiếp này phụ trách thì chắc chắn hắn sẽ nhân cơ hội lục soát nhà của bọn họ, đây chính là vết xe đổ mà!
Hai lần lục soát liên tiếp, trộm vào cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà đi ra!
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lên tiếng, trông hắn ta có hơi bối rối: “Bệ hạ, không thể được đâu ạ!”
“Sao lại không được? Chẳng lẽ không nên điều tra hay sao?”
Nữ đế nói.
“Nên điều tra, nhưng không nên giao cho Lâm tế tửu!”
“Trẫm thấy giao cho Lâm tế tửu được mà! Trước đây hắn cũng đã điều tra mấy lần và làm rất tốt, cực kì xuất sắc! Một việc không thể giao cho hai người làm chủ được, thế nên trẫm để Lâm ái khanh xử lí!”
Nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm hăm hở nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Lý Khai Quang luống cuống: “Bệ hạ, thực sự không được đâu ạ…”
“Lý Khai Quang, ngươi im miệng cho trẫm!”
Nữ đế quát: “Chuyện phản quân lần này trẫm còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Giờ ngươi cứ năm lần bảy lượt ngăn cản, có phải ngươi có vấn đề gì đó không?”
“Bệ hạ, bệ hạ hiểu lầm thần rồi, thần vẫn luôn trung thành…”
“Im miệng cho trẫm, giờ ngươi không có tư cách nói chuyện!”
Nữ đế lại quát Lý Khai Quang im miệng.
Bách quan ai nấy cũng bất ngờ, còn nữ đế thì nở mày nở mặt!
Từ lúc Lâm Bắc Phàm vào triều làm quan, nàng càng lúc càng có khí phách!
Bởi lẽ năng lực của Lâm Bắc Phàm quá mạnh, gần như cái gì hắn cũng biết và đã giúp nàng giải quyết được rất nhiều vấn đề nan giải, khiến nàng không còn phải phụ thuộc vào đám quan lại tham ô này nữa!
Không phụ thuộc nên tất nhiên nàng sẽ có khí phách hơn!
“Vậy nên chuyện này sẽ giao cho Lâm ái khanh xử lí! Ai dám gây cản trở thì chính là không nể mặt trẫm, trẫm quyết không tha!”
Nữ đế nói một cách uy nghiêm.
“Vâng thưa bệ hạ!”
Bách quan chỉ đành đáp vậy.
Sau khi có được quyền lục soát nhà, Lâm Bắc Phàm bèn tới bộ binh.
Để bày tỏ tấm lòng của hắn dành cho binh bộ thượng thư, Lâm Bắc Phàm quyết định bắt đầu lục soát từ nhà của hắn ta và lôi ra được số vàng bạc châu báu trị giá ba trăm năm mươi vạn lượng.
“Lý đại nhân, biết làm thế nào rồi chứ? Chắc là ngươi không cần bổn quan phải nhắc nhở đâu nhỉ?”
Lâm Bắc Phàm đứng trước đống vàng bạc châu báu, cười híp mắt và nói.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi phải quá đáng như thế thật à?”
Lý Khai Quang giận giữ nói.
“Lý đại nhân, coi ngươi nói kìa… bổn quan đã nể mặt lắm rồi! Chỉ có lục soát nhà ngươi thôi chứ cái mũ quan vẫn ở trên đầu ngươi cơ mà, ngươi còn bảo ta quá đáng nữa?”
Lâm Bắc Phàm tủi thân nói.
“Ta có quá đáng nữa thì cũng không bằng ngươi!”
Lý Khai Quang càng điên tiết hơn: “Bổn quan chỉ tham ô ba trăm vạn lượng mà thôi, nhưng ngươi thì tham ô cả ngàn vạn lượng đấy, ngươi có tư cách gì mà dạy dỗ bổn quan?”
“Lý đại nhân, ta rất hiểu tâm trạng hiện giờ của ngươi! Thế nhưng nếu ngươi không phối hợp thì ta chỉ đành dâng tấu bẩm báo với bệ hạ để bệ hạ trị tội ngươi thôi!”
“Trị tội ta?”
Lý Khai Quang cười đầy lạnh lùng: “Ai dám làm gì bổn quan? Phải biết rằng những năm này nếu không có ta quản lí binh bộ thì binh bộ đã lục đục từ lâu rồi! Một khi có người thay thế thì ngươi có cũng được không có cũng chẳng sao!”
“Ai có thể thay thế được bổn quan chứ?”
Lý Khai Quang tự phụ nói. Lâm Bắc Phàm chỉ chính mình: “Ta này!”
Lý Khai Quang: “Ngươi?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Chính là ta!”
Lý Khai Quang: “Ngươi có tài có đức gì chứ?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn xòe bàn tay ra: “Lý đại nhân, câu nói này của ngươi non kém quá rồi! Ngươi nói coi, với năng lực của bổn quan và những cống hiến của bổn quan trong triều đình, tại sao bổn quan không thể ngồi lên vị trí ấy?”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang có hơi hoang mang, hắn ta bất giác nhớ đến những gì Lâm Bắc Phàm đã làm trong nửa năm nay.
Đề ra kế hoạch thôn mãng, chầm chậm thâu tóm nước Đa La!
Phát minh ra thần khí phi thiên khinh khí cầu, thuyền đệm hơi, tăng cường sức mạnh quân sự cho Đại Võ!
Đề ra kế hoạch thả thế tử, nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của Kí Bắc Vương!
Thuyết phục được hai tông sư, chuyển trận chiến giữa họ ra ngoài kinh thành, bảo vệ kinh thành, bảo vệ danh dự của triều đình!
Nhanh chóng báo tin giúp triều đình tiêu diệt được các cao thủ trong đợt diễn tập quân sự trên sông!
Giờ còn giải quyết vấn đề phản quân một cách nhẹ nhàng!
Đã thế hăn còn từng bước nâng cao địa vị của mình khi tranh đấu với bách quan trong triều chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tổng cộng hắn đã được tăng năm cấp và trở thành quan hàng chính tứ phẩm, đây chính là biểu hiện cho năng lực của hắn!
Lý Khai Quang bỗng nhận ra Lâm Bắc Phàm đúng là một người có năng lực, hắn cũng có đủ cống hiến để ngồi lên chức thượng thư.
Những cái khác thì không nói, nếu kế hoạch thôn mãng thành công giúp nữ đế thực hiện được sự nghiệp mở rộng lãnh thổ thì rất có thể hắn sẽ được phong hầu, tăng liên tiếp ba cấp là điều dĩ nhiên!
Hiện giờ hắn đã là quan hàng chính tứ phẩm rồi, nếu tăng thêm ba cấp nữa thì là quan hàng nhị phẩm!
Chẳng còn cách chức thượng thư bao xa nữa!
Lý Khai Quang nghĩ ngợi một hồi, trong lòng bỗng thấy hốt hoảng.
Chương 288 Đúng là độc mồm độc miệng
“Lý đại nhân, ngươi nghĩ kĩ chưa?”
“Trước kia chưa có ai thay thế ngươi nên bệ hạ mới nhẫn nhịn ngươi, mắt nhắm mắt mở cho ngươi làm ăn lung tung! Song hiện giờ bệ hạ không cần phải thế nữa, bởi lẽ bệ hạ đã có ta!”
“Ta có thể chia sẻ cùng bệ hạ, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, hơn nữa còn giải quyết nhanh và tốt hơn ngươi, ta hợp ý bệ hạ hơn ngươi nhiều!”
“Đã thế ta còn do nữ đế đề bạt, có thể nói ta còn hơn cả thân tín của bệ hạ ấy chứ!”
“Ngươi nói nếu phải chọn thì bệ hạ dùng ta hay dùng ngươi?”
Mặt Lý Khai Quang đổ đầy mồ hôi.
“Thế nên tình hình hiện giờ rất rõ ràng rồi…”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Dựa vào sự ưu ái mà bệ hạ dành cho ta cùng với năng lực của mình, chắc chắn ta sẽ được thăng chức! Thế nhưng cái chức thượng thư này có sáu vị trí và đều bị các ngươi chiếm cứ, kiểu gì thì cũng phải có một người nhường chỗ thôi, ngươi nói xem có phải hay không? Trước mắt thì đây là một cơ hội tuyệt hảo luôn còn gì?”
Lý Khai Quang kinh ngạc nói: “Ngươi đã để mắt đến vị trí binh bộ thượng thư rồi ư?”
“Hiện giờ bổn quan vẫn chưa có hứng thú, nhưng…”
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, nhỏ giọng bảo: “Nếu như Lý đại nhân không phối hợp thì bổn quan cũng không để bụng việc ngồi lên vị trí này sớm hơn đâu! Binh bộ không phục, quân đội không phục?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc: “Bổn quan có cách để khiến các ngươi… phải phục!”
Mồ hôi trên mặt Lý Khai Quang càng lúc càng nhiều, trông sắc mặt hắn ta trắng bệch.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Lý đại nhân, ngươi có tin hay không, bổn quan có thể lục soát và ăn chặn tất cả các quan văn võ trong triều mà vẫn bình an vô sự đấy!”
Lý Khai Quang sợ đến mức run lẩy bẩy, lưng áo hắn ta ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng mềm nhũn!
Nếu không đỡ bàn thì e là hắn ta đã ngã lăn ra đất rồi!
“Hiện giờ ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ, hả Lý đại nhân?”
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Lý Khai Quang: “Sau đêm nay mà ta chưa thấy đồ thì ngươi khỏi cần cái mũ quan trên đầu mình luôn đi, mạng cũng khỏi cần luôn, bổn quan giúp ngươi thu dọn!”
Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm lại hùng hổ đi lục soát phủ của một quan viên khác.
Còn Lý Khai Quang thì nhắm chặt mắt một cách đầy tuyệt vọng: “Người đâu, mang chỗ vàng bạc châu báu này đến… Lâm phủ!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm không ngại khổ đi lục soát từng nhà một. Quan viên binh độ chỉ giám giận chứ không giám nói!
Cứ nghĩ đến số tiền kiếm được trong nửa đời người tất cả đều chui vào túi của cái tên khốn khiếp kia là tim bọn họ lại rỉ máu!
Bọn họ thầm rủa tám đời tổ tông nhà Lâm Bắc Phàm! Những quan viên khác thì vừa đồng tình vừa lưỡng lự!
Lại có quan viên của một bộ khác bị lục soát nhà!
Trước kia là công bộ, giờ thì là binh bộ, cách ngày bọn họ bị lục soát còn xa chăng? Sao triều đình lại dẫn cái mớ tai hại này về không biết?
Còn dân chúng khi biết được chuyện này thì lắc đầu đầy thất vọng.
“Toàn là một giuộc tham quan!”
“Người sau còn tham hơn cả người trước!”
“Tham hết cái này lại tham sang cái khác, bao giờ thì mới kết thúc đây?”
“Khi nào thì dân chúng mới được sống một cuộc sống tốt đẹp đây?”
“Đại Võ hết đường cứu rồi, trời sắp sập rồi!”
Có lẽ người vui mừng duy nhất chỉ có Lâm Bắc Phàm!
Lần này hắn đã thu được tổng cộng một nghìn sáu trăm vạn lượng, hầu bao của hắn nhanh chóng đầy căng!
Phải biết rằng đây mới chỉ là binh bộ thôi, hắn còn chưa lục soát chỗ của quân đội và các tướng lĩnh đâu! Lâm Bắc Phàm nhẩm tính, ít nhất hắn cũng phải thu được một nghìn vạn lượng từ quân đội!
Có điều phần lớn quân đội và các tướng lĩnh đều nằm rải rác khắp cả nước để bảo vệ quốc thổ nên hắn chỉ có thể từ từ tìm cơ hội ra tay thôi. Song tướng lĩnh ở kinh thành thì hắn có thể xử lí trước!
Cứ thế, hắn lại thu thêm bốn trăm vạn nữa, tổng cộng là hơn hai nghìn vạn lượng!
Vào lúc Lâm Bắc Phàm đang hí hửng thì tiểu quận chúa đã tìm đến nữ đế và chia sẻ những gì mình nghe ngóng được cho nàng.
“Nữ đế tỷ tỷ, ngươi có biết Lâm Bắc Phàm thuyết phục phản quân kiểu gì không?”
Tiểu quận chúa ra vẻ thần bí.
“Thuyết phục kiểu gì?”
Nữ đế vừa xem tấu chương vừa nói: “Nghe hạ nhân bẩm báo thì hắn đã có một hiệp ước với thủ lĩnh phản quân. Lâm ái khanh thả đối phương, còn phản quân thì trở về với quân đội! Có điều còn nhiều chi tiết vẫn chưa rõ ràng, ngươi kể cho trẫm nghe được không?”
“Đương nhiên là được rồi, để ta kể cho nữ đế tỷ tỷ nghe!”
Tiểu quận chúa bèn nói liến thoắng, kể lại quá trình Lâm Bắc Phàm thuyết phục phản quân.
“Nếu các ngươi rời đi thì nam nhân mà các ngươi thù hận nhất sẽ có cơ hội ngủ với vợ của các ngươi, đánh con của các ngươi, bắt nạt mẹ các ngươi, chiếm trọn tài sản, nhà cửa và ruộng đất của các ngươi. Sau đó chúng sẽ chế nhạo các ngươi chẳng có thứ gì cả… Ờm… hắn đã dọa phản quân vậy đấy!”
Nữ đế nghe xong không khỏi bật cười: “Cái miệng của Lâm ái khanh độc ác thật đấy, làm gì có tên nam nhân nào chịu cho được!”
“Ừm! Lại chả, lúc ấy nhiều người gục ngã lắm!”
Hai nữ tử bèn cười phá lên.
Chương 289 Đế vương chi tâm
Song nói mãi, tiểu quận chúa bỗng thấy cụt hứng: “Cơ mà lúc trở lại, chúng ta lại gặp phải rất nhiều dân lưu lạc! Bọn họ đều đến từ Kí Bắc, do Kí Bắc vương có thêm một đám giặc cỏ chuyên đi cướp bóc, bọn chúng dai như đỉa ấy. Dân chúng không sống nổi nữa nữa chỉ đành tha hương cầu thực, tới nơi khác để mưu sinh, nhìn đáng thương lắm!”
Tiếp đó, hai mắt tiểu quận chúa sáng lên, hai tay nàng túm lấy nữ đế, đoạn nói một cách tràn trề hi vọng: “Nữ đế tỷ tỷ, ngươi là quân chủ của một nước, ngươi mau phái người đi bắt hết bọn chúng lại, như thế thì dân chúng ở Kí Bắc có thể sống yên ổn rồi!”
Nữ đế gật đầu, tâm trạng của nàng rất phức tạp: “Trẫm biết rồi!”
Thực ra nàng đã hay chuyện này từ lâu, thế nhưng chần chừ mãi chưa có hành động gì.
Bởi lẽ nàng còn đang nghi ngờ Kí Bắc vương chính là kẻ đứng đằng sau chuyện này, hắn ta thiếu tiền nên mới “tát ao bắt cá” như vậy.
Bằng không tại sao đến giờ mà hắn ta vẫn làm thinh, quan viên bên Kí Bắc cũng chẳng thấy bẩm báo về chuyện này?
Dân lưu lạc không có liên quan gì đến Kí Bắc vương, có đánh chết nàng cũng không tin chuyện này! Hơn nữa hiện giờ nàng muốn quản cũng không có cách để quản!
Mặc dù trên danh nghĩa Kí Bắc vẫn là của Đại Võ, song thực chất nó đã biến thành địa bàn của Kí Bắc vương và bị hắn ta cai trị như một nước thuộc một nước.
Quan viên triều chính bên đó đã bị đồng hóa hết thảy và chỉ nghe lời của vương gia, bên cạnh đó còn ăn chặn rất nhiều tiền thuế.
Dù nàng có hạ lệnh tiêu diệt thì hắn ta cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng, biến chuyện lớn thành chuyện bé, thành chuyện bé rồi thì coi như chẳng có gì cả.
Vẫn còn một điểm nữa là nàng cũng không muốn quản. Kí Bắc loạn lạc mới tốt!
Kí Bắc mà loạn lạc thì Kí Bắc vương sẽ mất lòng dân, như vậy mới có lợi cho sự cai trị của nàng!
“Tiểu Vân Oanh, ngươi về trước đi, chuyện này trẫm sẽ xử lí!”
Nữ đế dịu dàng nói.
“Ò, thế ta về đây, nữ đế tỷ tỷ bảo trọng nhé!”
Tiểu quận chúa rời đi, đôi mắt sáng thoáng vẻ thất vọng.
Sau khi tiểu quận chúa rời đi, nữ đế bèn trầm ngâm hồi lâu.
Nàng tự cười chế giễu: “Mặc dù trẫm ngồi trên ngai vàng nhưng suy cho cùng trẫm vẫn không thể vô tình như một vị quân vương được!”
“Người đâu, truyền lệnh của trẫm đến tri phủ Đường Châu, Lưu Châu, bảo bọn họ tiếp nhận dân lưu lạc và cứu giúp họ, sắp xếp ruộng đất cho họ!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Trên nóc nhà hoàng cung có một thân ảnh màu trắng mơ hồ đang mỉm cười và quan sát tất cả.
Lúc này, tiểu quận chúa đã về tới Lâm phủ.
Lâm Bắc Phàm mới lục soát nhà xong xuôi nên đang rất vui: “Tiểu quận chúa, nhìn quận chúa có vẻ buồn bực nhỉ! Quận chúa nói chuyện không vui của mình đi để cả nhà cùng vui nào?”
“Đừng trêu chọc nữa, giờ tâm trạng ta đang không được tốt!”
Tiểu quận chúa ngồi xuống bậc thềm đá, hai tay chống má, giọng nói đượm vẻ u sầu: “Ta cảm giác nữ đế tỷ tỷ thay đổi rồi!”
Lâm Bắc Phàm khựng người: “Thay đổi gì?”
“Trước kia trong lòng nàng có dân chúng! Ta nói cho nàng dân chúng ở đâu không sống tốt là nàng vô cùng tức giận, còn nghĩ cách để giải quyết nữa! Nhưng giờ ta kể chuyện dân lưu lạc ở Kí Bắc cho nàng mà nàng lại cứ dửng dưng như không để vào mắt chuyện đó ấy! Nàng thay đổi thật rồi, đó không còn là nữ đế tỷ tỷ nhân từ phúc hậu của ta nữa!”
Tiểu quận chúa cực kì buồn bã.
“Chuyện này bình thường mà, sau khi ngồi lên ngai vàng thì dù có là người đơn thuần cũng sẽ thay đổi thôi.”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bởi lẽ trong lòng nàng đã không còn chính nàng nữa mà là cả thiên hạ! Nếu có năng lực còn đỡ, không có năng lực thì quả thực là một mầm hại cho quốc gia! Thế nên nàng phải suy nghĩ thật kĩ lưỡng trước khi đưa ra mỗi một hành động hay mệnh lệnh! Bằng không một khi làm sai thì rất nhiều người sẽ phải chịu tội theo!”
“Hóa ra là vậy!”
Tiểu quận chúa gật đầu, trông nàng như đang suy nghĩ gì đó.
“Nói thật thì lưu dân ở Kí Bắc khó để xử lí lắm! Chuyện này còn liên quan đến rất nhiều vấn đề, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu! Chỉ một hành động nhỏ thôi nhưng có thể sẽ khiến toàn thiên hạ loạn lạc! Thế nên bệ hạ không hành động mù quáng là đúng đắn!”
Tiểu quận chúa thở phào, nàng nhảy cẫng lên, nhìn Lâm Bắc Phàm và thành khẩn nói: “Lâm Bắc Phàm, cảm ơn ngươi! Lần nào nghe ngươi nói xong tâm trạng ta cũng dễ chịu hơn hẳn!”
“Thế thì hay rồi!”
Lâm Bắc Phàm xoa đầu tiểu quận chúa, hắn cười: “Về sau có chuyện gì không vui thì cứ tìm ta, ta sẽ luôn luôn lắng nghe ngươi!”
Tiểu quận chúa cảm giác bàn tay ấy thật ấm áp xiết bao.
Nàng ngẩng đầu, hỏi một cách đầy mong chờ: “Lâm Bắc Phàm, liệu có một ngày… ngươi sẽ thay đổi không?”
“Không, chắc chắn không!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu ngay tắp lự.
“Sao có thể, đến nữ đế cũng thay đổi cơ mà!”
“Ta khác, bởi lẽ tham chính là hình tượng của ta!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc: “Không quan tâm đến quá khứ, hiện giờ và tương lai ta vẫn luôn là một thiếu niên tham tiền, sẽ không thay đổi một chút nào hết!”
Tiểu quận chúa: “…”
Chương 290 Có người tới cử
Tiểu quận chúa tức giận: “Cái tên khốn khiếp nhà ngươi, đến tham tiền mà ngươi cũng nói một cách hiên ngang như thế, đúng là không biết liêm sỉ! Sớm muộn cũng có một ngày ta phải báo cáo ngươi với nữ đế tỷ tỷ, bảo ngươi là một tên tham quan!”
Lâm Bắc Phàm đau lòng nói: “Nếu chuyện này của ta mà bị bại lộ thì ta chỉ đành rời khỏi Đại Võ thôi, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa!”
Tiểu quận chúa bỗng hoảng hốt, nàng túm lấy cánh tay Lâm Bắc Phàm: “Đừng đi, ta không nói đâu được chưa?”
“Được rồi, ta không đi nữa, cười một cái đi xem nào!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại trở về bình thường, hắn vươn ngón tay chọt má tiểu quận chúa, đàn hồi, trông thật đáng yêu!
Tiểu quận chúa tức lắm, nàng trừng mắt nhìn hắn.
Trông hắn như đang coi nàng là một con nhóc vậy.
Tiểu quận chúa đánh lên ngón tay tinh quái của Lâm Bắc Phàm, đoạn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Dám bắt nạt ta cơ à? Ta cho ngươi hay, ta từng uống máu người đấy, ngươi có sợ không?”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: “Ý ngươi là chảy máu chân răng chứ gì, ta cũng uống rồi!”
Tiểu quận chúa: “…”
Nàng tiếp tục uy hiếp: “Ta còn từng ăn thịt người cơ, sợ không?”
Lâm Bắc Phàm cười xùy: “Ý ngươi là bánh bà xã * chứ gì, cũng ngon phết, ta ăn rồi!”
*Bánh bà xã: một loại bánh truyền thống ở Quảng Đông
*Bánh bà xã: một loại bánh truyền thống ở Quảng Đông
Tiểu quận chúa hét lớn: “Sai!”
“Thế thì chắc là phổi phu thê * rồi! Nếu còn không phải thì chắc là thịt kho Đông Pha, ha ha!”
*Phổi phu thê: một món ăn phổ biến ở Tứ Xuyên
*Phổi phu thê: một món ăn phổ biến ở Tứ Xuyên
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đầy đắc ý.
Tiểu quận chúa bực mình: “Tại sao ngươi biết hết vậy?”
“Ngươi mở miệng ra là ta biết ngươi muốn ăn gì rồi!”
Tiểu quận chúa tức đến mức siết chặt nắm đấm: “Đáng ghét! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội xem thường ta đâu! Bổn quận chúa thề sớm muộn sẽ có một ngày bổn quận chúa trưởng thành và đánh bại ngươi bằng trí tuệ của mình!”
“Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ cần ngươi ăn cho đủ béo là không ai có thể xem thường ngươi!”
Tiểu quận chúa lại tức điên lên: “A!”
Lúc hai người đang tranh cãi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đại Lực, đi mở cửa!”
Lâm Bắc Phàm gọi.
Tiểu quận chúa chép miệng bảo: “Sư Sư tỷ tỷ vừa ra ngoài mua đồ rồi, Đại Lực, Như Sương tỷ tỷ với Quách thiếu soái cũng ra ngoài cùng! Hai ông hòa thượng thì tới chùa giờ vẫn chưa về, trong viện chỉ còn hai ta thôi!”
“Hóa ra là vậy, chẳng trách lại yên tĩnh đến thế! Ta tự đi mở cửa vậy!”
Lâm Bắc Phàm chỉnh đốn trang phục rồi thong thả bước ra cổng.
Thời gian một nén nhanh trước.
Có một lão giả đầu tóc bạc phơ đã tới Lâm phủ.
“Đây chắc là phủ đệ của tế tửu đại nhân rồi!”
Lão giả lấy mấy tập sách bìa xanh lam ra, động tác cẩn thận vô cùng: “Hi vọng chuyến này thuận lợi! Nếu được tế tửu đại nhân chú ý đến thì tâm huyết cả đời này của lão phu sẽ có hi vọng!”
“Nhưng ông ơi, mặc dù người ta là trạng nguyên đỗ cả tam nguyên, giờ còn lên làm tế tửu Quốc Tử Giám đức cao vọng trọng, trở thành tấm gương cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ, nhưng nghe người ta bảo hắn là một tên tham quan đấy! Trước kia khi chúng ta tới thăm những đại nho khác, không có đủ ngân lượng thì không được vào cửa! Lần này… liệu có được hay không?”
Đó là câu nói của một nữ tử khoảng tầm hai mươi tuổi.
Nàng chỉ mặc bộ trang phục màu trắng xen tím bình thường, trên mặt không trang điểm, mái tóc dài đen tuyền chỉ được buộc bằng một sợi dây trắng và thả đến tận eo. Song ngũ quan của nàng tinh tế và dịu dàng, trông đẹp và thoát tục.
“Cứ phải thử mới biết được!”
Lão giả nói: “Đại lang, ngươi đi gõ cửa, phải cung kính vào đấy!”
“Vâng thưa phụ thân!”
Đáp lời là một người khác, khoảng độ bốn mươi tuổi, trên mặt để râu, trông có vẻ thành thục ổn trọng.
Hắn ta đội mũ rồi tiến lên gõ cửa.
Gõ vài lần xong thì cửa mở, bọn họ trông thấy một thiếu niên tuấn mĩ: “Các ngươi có chuyện gì?”
Người trung niên lập tức chắp tay: “Xin chào tiểu ca! Tại hạ là Lý Ngọc Lang, đây là cha của ta Lý Nhã Trân, tiểu nữ Lý Ngọc Tâm! À đúng rồi, cả nhà chúng ta hành nghề y, có việc muốn tới cậy nhờ tế tửu đại nhân, làm phiền ngươi chuyển lời giúp!”
Lâm Bắc Phàm thấy hơi bất ngờ, các ngươi gõ cửa nhà ta mà lại không biết ta là ai hả? Xem ra không phải là người vùng này rồi!
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu nhìn hai người phía sau, trên mặt vị lão giả kia đầy nếp nhăn, chắc cũng khoảng sáu, bảy mươi tuổi rồi.
Trong lúc loạn lạc mà vẫn sống được đến tuổi này thì quả thực chẳng hề dễ dàng.
Còn nữ tử kia mặc dù trang phục bình thường nhưng trông xinh đẹp thoát tục như đóa phù dung. Lại là một nữ tử tuyệt sắc khiến Lâm Bắc Phàm phải nhìn thêm một lúc.
Lúc này, hai người họ đang chắp tay và mỉm cười với hắn, nom khách sáo vô cùng.
Lâm Bắc Phàm nhướn mày, hình như hắn phát hiện ra một trò chơi thú vị, bèn cười: “Các ngươi tìm tế tửu có việc gì?”
“Là thế này!”
Lý Ngọc Lang nghiêm túc nói: “Cha ta hành nghề y đã được hơn sáu mươi năm, từng thấy không ít những chứng bệnh phức tạp hiếm gặp và cũng từng cứu rất nhiều người. Ông ấy đã viết hết những gì cả đời này mình học được trong cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” với mong muốn có thể lưu truyền y đạo, tiếp tục cứu thế cứu người! Thế nhưng do danh tiếng nên quyển sách này mãi vẫn không thể xuất bản! Vậy nên ông muốn nhờ tế tửu đại nhân xem giúp, giúp đỡ quyển sách này của chúng ta! Nếu được thì xuất bản!”
“Nghe ta an ủi, giờ ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi hỏi.
“Đa tạ công tử an ủi, trái tim ta càng nguội lạnh hơn rồi!”
Quách thiếu soái xoa lồng ngực buốt giá của mình rồi nói.
“Trời nóng, lạnh lại hóa tốt! Nhân lúc tim ngươi lạnh thì trở về nghỉ ngơi đi, chúc ngươi tối nay mơ thấy ác mộng nhé!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay.
Khóe miệng Quách thiếu soái co giật: “Cảm ơn công tử, ta về đây!”
Cuối cùng, dưới sự an ủi của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương và Quách thiếu soái đều đã nghĩ thông và quyết định cải tà quy chính, đứng về phía Lâm Bắc Phàm, đồng thời tiếp tục giữ liên lạc giữa hai bên.
Lâm Bắc Phàm vui lắm, mặc dù hai người này hơi ngốc nhưng lại rất hữu dụng! Lừa ai cũng dễ!
Nhất là một nữ tử ngốc nghếch như Mạc Như Sương, Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn chẳng cần phải giở mánh khóe với nàng!
Chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi cũng đủ kiến nàng làm mọi chuyện rồi!
“May mà gặp được ta, bằng không bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền. Chi bằng đếm tiền cho ta còn hơn! Ít nhất ta chỉ lợi dụng mỗi mình ngươi thôi, những cái khác ta bỏ hết!”
Một ngày cứ thế trôi qua, Lâm Bắc Phàm trở lại kinh thành.
Nắng hạn gặp mưa rào, buổi tối hắn và Lý Sư Sư an ủi nhau, một đêm phong lưu là chuyện dĩ nhiên.
Ngày hôm sau, hắn lại lên triều.
Vẻ mặt nữ đế hớn hở, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn bảo: “Lâm ái khanh, quả nhiên ngươi không làm trẫm thất vọng! Buổi tối tới Đường Châu, ngày hôm sau đã giải quyết được loạn phản binh mà chẳng tốn chút binh lực nào! Đại Võ có ngươi đúng là may mắn!”
“Tất cả đều nhờ công lao của bệ hạ, vi thần không dám tranh công!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
“Lâm ái khanh, bước lên nghe chỉ!”
Nữ đế lớn giọng nói.
“Thần có mặt!”
Nữ đế: “Trong trận chiến giữa các tông sư, Lâm ái khanh đã dẫn đầu binh lính, tới khuyên hai vị tông sư rời khỏi kinh thành, từ đó làm giảm tỉ lệ thương vong, bảo vệ thể diện của triều đình ta!”
“Khi luyện binh trên sông, Lâm ái khanh đã kịp thời phát hiện có cao thủ nhúng tay phá hoại buổi diễn tập quân sự và đánh cắp túi khí của chúng ta, sau đó Lâm ái khanh đã bẩm báo với triều đình và giảm thiếu tổn thất cho triều ta, một lần nữa bảo vệ được danh dự của triều đình!”
“Tới nay, Lâm ái khanh lại giải quyết được loạn phản binh ở Đường Châu, công lao vô cùng to lớn!”
“Thế nên trẫm quyết định thăng chức quan cho Lâm ái khanh lên thành quan viên hàng chính tứ phẩm, tiếp tục đảm nhiệm tế tửu tại Quốc Tử Giám!”
“Ban thưởng trăm mẫu ruộng, hai vạn lượng bạc, mười viên trân châu Ngọc Long…”
Sau đó lại là một màn ban thưởng hào phóng.
Lâm Bắc Phàm đã quen với việc được thưởng, mà bách quan cũng vậy!
Tuy nhiên dù đã quen, song bách quan vẫn đố kị vô cùng! Đã thế bọn họ còn vô cùng tức giận!
Cái tên khốn khiếp đó lại phát tài nữa rồi! Hơn nữa còn phát tài ngay dưới mí mắt của mình chứ!
Thế nhưng chẳng ngờ, bọn họ lại không có tư cách phản đối những công lao mà tên khốn khiếp ấy đã lập được trong thời gian gần đây!
Chỉ có thể nói tên hồ ly này các ngày càng khó đối phó!
Nữ đế ban thưởng xong, Lâm Bắc Phàm bèn lớn giọng nói: “Tạ bệ hạ!”
Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi chính là rường cột của nước nhà, trẫm rất coi trọng ngươi! Hi vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững sơ tâm, phấn đấu nỗ lực vì nước vì dân!”
“Vâng thưa bệ hạ! Giờ thần có chuyện muốn dâng tấu ạ!”
“Ái khanh có chuyện gì cứ việc nói!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, hắn lau nước mắt rồi nói: “Lần này thần được lệnh tới Đường Châu khuyên răn phản binh, ban đầu đã định sẵn sẽ phải phái binh đi trấn áp, song những chuyện mà phản binh làm lại khiến thần cảm động vô cùng!”
“Mặc dù bọn họ đã giết tổng binh và các thiên tướng, song trong lòng họ vẫn luôn có Đại Võ, luôn xem mình là quân nhân của Đại Võ và không muốn rời đi! Bởi lẽ bọn họ biết sau khi rời đi thì sẽ thực sự trở thành phản quân!”
“Cuối cùng bọn họ thà chịu mười quân trượng của bổn quan chứ không chịu rời khỏi quân doanh! Những chiến sĩ đó trung thành, yêu nước và dễ thương xiết bao!”
Nữ đế gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Thế nhưng lại có người vì lòng tư mà tham ô quân lương của những chiến sĩ đó, không xem họ là người, còn đánh mắng chửi rủa, quả thực vô cùng độc ác, không thể dung thứ!”
“Những người như vậy không biết có bao nhiêu?”
“Bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, hắn thành khẩn nói: “Phải biết rằng dân chúng là gốc rễ của một quốc gia, binh lính là nền tảng của một quốc gia! Nếu không bảo vệ lợi ích của các quan binh tướng sĩ thì về sau lòng quân sẽ không vững, sức chiến đấu thiếu hụt, lấy đâu ra năng lực mà bảo vệ Đại Võ, bảo vệ dân chúng? Vậy thì Đại Võ ta sẽ bị hủy hoại mất!”
“Ái khanh nói chí phải!”
Nữ đế gật đầu: “Thế ái khanh có đề xuất gì không?”
“Bắt buộc phải điều tra chặt chẽ tất cả các tướng sĩ! Một khi đã điều tra ra thì quyết không tha!”
Lâm Bắc Phàm hùng hồn nói: “Bên trên bất chính bên dưới ắt loạn! Vi thần cho rằng có thể bắt đầu điều tra từ binh bộ rồi triển khai ra toàn quân!”
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh nói có lí đấy! Nếu Lâm ái khanh đã đề xuất ra chuyện này thì giao cho Lâm ái khanh phụ trách đi, trẫm tin ngươi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ và không làm trẫm thất vọng!”
Lâm Bắc Phàm hơi bất ngờ, hắn còn chưa nói mà nữ đế đã giao nhiệm vụ này cho hắn rồi!
Thực sự…
Thực sự thì nữ đế quá hiểu lòng hắn luôn!
Lâm Bắc Phàm hớn hở nói: “Đa tạ bệ hạ, thần chắc chắn sẽ cung cúc tận tụy!”
Chương 287 Chính là ta này
Quan viên binh bộ thượng thư và binh bộ ai cũng hoảng loạn!
Nếu để cái tên khốn khiếp này phụ trách thì chắc chắn hắn sẽ nhân cơ hội lục soát nhà của bọn họ, đây chính là vết xe đổ mà!
Hai lần lục soát liên tiếp, trộm vào cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà đi ra!
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lên tiếng, trông hắn ta có hơi bối rối: “Bệ hạ, không thể được đâu ạ!”
“Sao lại không được? Chẳng lẽ không nên điều tra hay sao?”
Nữ đế nói.
“Nên điều tra, nhưng không nên giao cho Lâm tế tửu!”
“Trẫm thấy giao cho Lâm tế tửu được mà! Trước đây hắn cũng đã điều tra mấy lần và làm rất tốt, cực kì xuất sắc! Một việc không thể giao cho hai người làm chủ được, thế nên trẫm để Lâm ái khanh xử lí!”
Nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm hăm hở nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Lý Khai Quang luống cuống: “Bệ hạ, thực sự không được đâu ạ…”
“Lý Khai Quang, ngươi im miệng cho trẫm!”
Nữ đế quát: “Chuyện phản quân lần này trẫm còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Giờ ngươi cứ năm lần bảy lượt ngăn cản, có phải ngươi có vấn đề gì đó không?”
“Bệ hạ, bệ hạ hiểu lầm thần rồi, thần vẫn luôn trung thành…”
“Im miệng cho trẫm, giờ ngươi không có tư cách nói chuyện!”
Nữ đế lại quát Lý Khai Quang im miệng.
Bách quan ai nấy cũng bất ngờ, còn nữ đế thì nở mày nở mặt!
Từ lúc Lâm Bắc Phàm vào triều làm quan, nàng càng lúc càng có khí phách!
Bởi lẽ năng lực của Lâm Bắc Phàm quá mạnh, gần như cái gì hắn cũng biết và đã giúp nàng giải quyết được rất nhiều vấn đề nan giải, khiến nàng không còn phải phụ thuộc vào đám quan lại tham ô này nữa!
Không phụ thuộc nên tất nhiên nàng sẽ có khí phách hơn!
“Vậy nên chuyện này sẽ giao cho Lâm ái khanh xử lí! Ai dám gây cản trở thì chính là không nể mặt trẫm, trẫm quyết không tha!”
Nữ đế nói một cách uy nghiêm.
“Vâng thưa bệ hạ!”
Bách quan chỉ đành đáp vậy.
Sau khi có được quyền lục soát nhà, Lâm Bắc Phàm bèn tới bộ binh.
Để bày tỏ tấm lòng của hắn dành cho binh bộ thượng thư, Lâm Bắc Phàm quyết định bắt đầu lục soát từ nhà của hắn ta và lôi ra được số vàng bạc châu báu trị giá ba trăm năm mươi vạn lượng.
“Lý đại nhân, biết làm thế nào rồi chứ? Chắc là ngươi không cần bổn quan phải nhắc nhở đâu nhỉ?”
Lâm Bắc Phàm đứng trước đống vàng bạc châu báu, cười híp mắt và nói.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi phải quá đáng như thế thật à?”
Lý Khai Quang giận giữ nói.
“Lý đại nhân, coi ngươi nói kìa… bổn quan đã nể mặt lắm rồi! Chỉ có lục soát nhà ngươi thôi chứ cái mũ quan vẫn ở trên đầu ngươi cơ mà, ngươi còn bảo ta quá đáng nữa?”
Lâm Bắc Phàm tủi thân nói.
“Ta có quá đáng nữa thì cũng không bằng ngươi!”
Lý Khai Quang càng điên tiết hơn: “Bổn quan chỉ tham ô ba trăm vạn lượng mà thôi, nhưng ngươi thì tham ô cả ngàn vạn lượng đấy, ngươi có tư cách gì mà dạy dỗ bổn quan?”
“Lý đại nhân, ta rất hiểu tâm trạng hiện giờ của ngươi! Thế nhưng nếu ngươi không phối hợp thì ta chỉ đành dâng tấu bẩm báo với bệ hạ để bệ hạ trị tội ngươi thôi!”
“Trị tội ta?”
Lý Khai Quang cười đầy lạnh lùng: “Ai dám làm gì bổn quan? Phải biết rằng những năm này nếu không có ta quản lí binh bộ thì binh bộ đã lục đục từ lâu rồi! Một khi có người thay thế thì ngươi có cũng được không có cũng chẳng sao!”
“Ai có thể thay thế được bổn quan chứ?”
Lý Khai Quang tự phụ nói. Lâm Bắc Phàm chỉ chính mình: “Ta này!”
Lý Khai Quang: “Ngươi?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Chính là ta!”
Lý Khai Quang: “Ngươi có tài có đức gì chứ?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn xòe bàn tay ra: “Lý đại nhân, câu nói này của ngươi non kém quá rồi! Ngươi nói coi, với năng lực của bổn quan và những cống hiến của bổn quan trong triều đình, tại sao bổn quan không thể ngồi lên vị trí ấy?”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang có hơi hoang mang, hắn ta bất giác nhớ đến những gì Lâm Bắc Phàm đã làm trong nửa năm nay.
Đề ra kế hoạch thôn mãng, chầm chậm thâu tóm nước Đa La!
Phát minh ra thần khí phi thiên khinh khí cầu, thuyền đệm hơi, tăng cường sức mạnh quân sự cho Đại Võ!
Đề ra kế hoạch thả thế tử, nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của Kí Bắc Vương!
Thuyết phục được hai tông sư, chuyển trận chiến giữa họ ra ngoài kinh thành, bảo vệ kinh thành, bảo vệ danh dự của triều đình!
Nhanh chóng báo tin giúp triều đình tiêu diệt được các cao thủ trong đợt diễn tập quân sự trên sông!
Giờ còn giải quyết vấn đề phản quân một cách nhẹ nhàng!
Đã thế hăn còn từng bước nâng cao địa vị của mình khi tranh đấu với bách quan trong triều chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tổng cộng hắn đã được tăng năm cấp và trở thành quan hàng chính tứ phẩm, đây chính là biểu hiện cho năng lực của hắn!
Lý Khai Quang bỗng nhận ra Lâm Bắc Phàm đúng là một người có năng lực, hắn cũng có đủ cống hiến để ngồi lên chức thượng thư.
Những cái khác thì không nói, nếu kế hoạch thôn mãng thành công giúp nữ đế thực hiện được sự nghiệp mở rộng lãnh thổ thì rất có thể hắn sẽ được phong hầu, tăng liên tiếp ba cấp là điều dĩ nhiên!
Hiện giờ hắn đã là quan hàng chính tứ phẩm rồi, nếu tăng thêm ba cấp nữa thì là quan hàng nhị phẩm!
Chẳng còn cách chức thượng thư bao xa nữa!
Lý Khai Quang nghĩ ngợi một hồi, trong lòng bỗng thấy hốt hoảng.
Chương 288 Đúng là độc mồm độc miệng
“Lý đại nhân, ngươi nghĩ kĩ chưa?”
“Trước kia chưa có ai thay thế ngươi nên bệ hạ mới nhẫn nhịn ngươi, mắt nhắm mắt mở cho ngươi làm ăn lung tung! Song hiện giờ bệ hạ không cần phải thế nữa, bởi lẽ bệ hạ đã có ta!”
“Ta có thể chia sẻ cùng bệ hạ, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, hơn nữa còn giải quyết nhanh và tốt hơn ngươi, ta hợp ý bệ hạ hơn ngươi nhiều!”
“Đã thế ta còn do nữ đế đề bạt, có thể nói ta còn hơn cả thân tín của bệ hạ ấy chứ!”
“Ngươi nói nếu phải chọn thì bệ hạ dùng ta hay dùng ngươi?”
Mặt Lý Khai Quang đổ đầy mồ hôi.
“Thế nên tình hình hiện giờ rất rõ ràng rồi…”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Dựa vào sự ưu ái mà bệ hạ dành cho ta cùng với năng lực của mình, chắc chắn ta sẽ được thăng chức! Thế nhưng cái chức thượng thư này có sáu vị trí và đều bị các ngươi chiếm cứ, kiểu gì thì cũng phải có một người nhường chỗ thôi, ngươi nói xem có phải hay không? Trước mắt thì đây là một cơ hội tuyệt hảo luôn còn gì?”
Lý Khai Quang kinh ngạc nói: “Ngươi đã để mắt đến vị trí binh bộ thượng thư rồi ư?”
“Hiện giờ bổn quan vẫn chưa có hứng thú, nhưng…”
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, nhỏ giọng bảo: “Nếu như Lý đại nhân không phối hợp thì bổn quan cũng không để bụng việc ngồi lên vị trí này sớm hơn đâu! Binh bộ không phục, quân đội không phục?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc: “Bổn quan có cách để khiến các ngươi… phải phục!”
Mồ hôi trên mặt Lý Khai Quang càng lúc càng nhiều, trông sắc mặt hắn ta trắng bệch.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Lý đại nhân, ngươi có tin hay không, bổn quan có thể lục soát và ăn chặn tất cả các quan văn võ trong triều mà vẫn bình an vô sự đấy!”
Lý Khai Quang sợ đến mức run lẩy bẩy, lưng áo hắn ta ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng mềm nhũn!
Nếu không đỡ bàn thì e là hắn ta đã ngã lăn ra đất rồi!
“Hiện giờ ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ, hả Lý đại nhân?”
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Lý Khai Quang: “Sau đêm nay mà ta chưa thấy đồ thì ngươi khỏi cần cái mũ quan trên đầu mình luôn đi, mạng cũng khỏi cần luôn, bổn quan giúp ngươi thu dọn!”
Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm lại hùng hổ đi lục soát phủ của một quan viên khác.
Còn Lý Khai Quang thì nhắm chặt mắt một cách đầy tuyệt vọng: “Người đâu, mang chỗ vàng bạc châu báu này đến… Lâm phủ!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm không ngại khổ đi lục soát từng nhà một. Quan viên binh độ chỉ giám giận chứ không giám nói!
Cứ nghĩ đến số tiền kiếm được trong nửa đời người tất cả đều chui vào túi của cái tên khốn khiếp kia là tim bọn họ lại rỉ máu!
Bọn họ thầm rủa tám đời tổ tông nhà Lâm Bắc Phàm! Những quan viên khác thì vừa đồng tình vừa lưỡng lự!
Lại có quan viên của một bộ khác bị lục soát nhà!
Trước kia là công bộ, giờ thì là binh bộ, cách ngày bọn họ bị lục soát còn xa chăng? Sao triều đình lại dẫn cái mớ tai hại này về không biết?
Còn dân chúng khi biết được chuyện này thì lắc đầu đầy thất vọng.
“Toàn là một giuộc tham quan!”
“Người sau còn tham hơn cả người trước!”
“Tham hết cái này lại tham sang cái khác, bao giờ thì mới kết thúc đây?”
“Khi nào thì dân chúng mới được sống một cuộc sống tốt đẹp đây?”
“Đại Võ hết đường cứu rồi, trời sắp sập rồi!”
Có lẽ người vui mừng duy nhất chỉ có Lâm Bắc Phàm!
Lần này hắn đã thu được tổng cộng một nghìn sáu trăm vạn lượng, hầu bao của hắn nhanh chóng đầy căng!
Phải biết rằng đây mới chỉ là binh bộ thôi, hắn còn chưa lục soát chỗ của quân đội và các tướng lĩnh đâu! Lâm Bắc Phàm nhẩm tính, ít nhất hắn cũng phải thu được một nghìn vạn lượng từ quân đội!
Có điều phần lớn quân đội và các tướng lĩnh đều nằm rải rác khắp cả nước để bảo vệ quốc thổ nên hắn chỉ có thể từ từ tìm cơ hội ra tay thôi. Song tướng lĩnh ở kinh thành thì hắn có thể xử lí trước!
Cứ thế, hắn lại thu thêm bốn trăm vạn nữa, tổng cộng là hơn hai nghìn vạn lượng!
Vào lúc Lâm Bắc Phàm đang hí hửng thì tiểu quận chúa đã tìm đến nữ đế và chia sẻ những gì mình nghe ngóng được cho nàng.
“Nữ đế tỷ tỷ, ngươi có biết Lâm Bắc Phàm thuyết phục phản quân kiểu gì không?”
Tiểu quận chúa ra vẻ thần bí.
“Thuyết phục kiểu gì?”
Nữ đế vừa xem tấu chương vừa nói: “Nghe hạ nhân bẩm báo thì hắn đã có một hiệp ước với thủ lĩnh phản quân. Lâm ái khanh thả đối phương, còn phản quân thì trở về với quân đội! Có điều còn nhiều chi tiết vẫn chưa rõ ràng, ngươi kể cho trẫm nghe được không?”
“Đương nhiên là được rồi, để ta kể cho nữ đế tỷ tỷ nghe!”
Tiểu quận chúa bèn nói liến thoắng, kể lại quá trình Lâm Bắc Phàm thuyết phục phản quân.
“Nếu các ngươi rời đi thì nam nhân mà các ngươi thù hận nhất sẽ có cơ hội ngủ với vợ của các ngươi, đánh con của các ngươi, bắt nạt mẹ các ngươi, chiếm trọn tài sản, nhà cửa và ruộng đất của các ngươi. Sau đó chúng sẽ chế nhạo các ngươi chẳng có thứ gì cả… Ờm… hắn đã dọa phản quân vậy đấy!”
Nữ đế nghe xong không khỏi bật cười: “Cái miệng của Lâm ái khanh độc ác thật đấy, làm gì có tên nam nhân nào chịu cho được!”
“Ừm! Lại chả, lúc ấy nhiều người gục ngã lắm!”
Hai nữ tử bèn cười phá lên.
Chương 289 Đế vương chi tâm
Song nói mãi, tiểu quận chúa bỗng thấy cụt hứng: “Cơ mà lúc trở lại, chúng ta lại gặp phải rất nhiều dân lưu lạc! Bọn họ đều đến từ Kí Bắc, do Kí Bắc vương có thêm một đám giặc cỏ chuyên đi cướp bóc, bọn chúng dai như đỉa ấy. Dân chúng không sống nổi nữa nữa chỉ đành tha hương cầu thực, tới nơi khác để mưu sinh, nhìn đáng thương lắm!”
Tiếp đó, hai mắt tiểu quận chúa sáng lên, hai tay nàng túm lấy nữ đế, đoạn nói một cách tràn trề hi vọng: “Nữ đế tỷ tỷ, ngươi là quân chủ của một nước, ngươi mau phái người đi bắt hết bọn chúng lại, như thế thì dân chúng ở Kí Bắc có thể sống yên ổn rồi!”
Nữ đế gật đầu, tâm trạng của nàng rất phức tạp: “Trẫm biết rồi!”
Thực ra nàng đã hay chuyện này từ lâu, thế nhưng chần chừ mãi chưa có hành động gì.
Bởi lẽ nàng còn đang nghi ngờ Kí Bắc vương chính là kẻ đứng đằng sau chuyện này, hắn ta thiếu tiền nên mới “tát ao bắt cá” như vậy.
Bằng không tại sao đến giờ mà hắn ta vẫn làm thinh, quan viên bên Kí Bắc cũng chẳng thấy bẩm báo về chuyện này?
Dân lưu lạc không có liên quan gì đến Kí Bắc vương, có đánh chết nàng cũng không tin chuyện này! Hơn nữa hiện giờ nàng muốn quản cũng không có cách để quản!
Mặc dù trên danh nghĩa Kí Bắc vẫn là của Đại Võ, song thực chất nó đã biến thành địa bàn của Kí Bắc vương và bị hắn ta cai trị như một nước thuộc một nước.
Quan viên triều chính bên đó đã bị đồng hóa hết thảy và chỉ nghe lời của vương gia, bên cạnh đó còn ăn chặn rất nhiều tiền thuế.
Dù nàng có hạ lệnh tiêu diệt thì hắn ta cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng, biến chuyện lớn thành chuyện bé, thành chuyện bé rồi thì coi như chẳng có gì cả.
Vẫn còn một điểm nữa là nàng cũng không muốn quản. Kí Bắc loạn lạc mới tốt!
Kí Bắc mà loạn lạc thì Kí Bắc vương sẽ mất lòng dân, như vậy mới có lợi cho sự cai trị của nàng!
“Tiểu Vân Oanh, ngươi về trước đi, chuyện này trẫm sẽ xử lí!”
Nữ đế dịu dàng nói.
“Ò, thế ta về đây, nữ đế tỷ tỷ bảo trọng nhé!”
Tiểu quận chúa rời đi, đôi mắt sáng thoáng vẻ thất vọng.
Sau khi tiểu quận chúa rời đi, nữ đế bèn trầm ngâm hồi lâu.
Nàng tự cười chế giễu: “Mặc dù trẫm ngồi trên ngai vàng nhưng suy cho cùng trẫm vẫn không thể vô tình như một vị quân vương được!”
“Người đâu, truyền lệnh của trẫm đến tri phủ Đường Châu, Lưu Châu, bảo bọn họ tiếp nhận dân lưu lạc và cứu giúp họ, sắp xếp ruộng đất cho họ!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Trên nóc nhà hoàng cung có một thân ảnh màu trắng mơ hồ đang mỉm cười và quan sát tất cả.
Lúc này, tiểu quận chúa đã về tới Lâm phủ.
Lâm Bắc Phàm mới lục soát nhà xong xuôi nên đang rất vui: “Tiểu quận chúa, nhìn quận chúa có vẻ buồn bực nhỉ! Quận chúa nói chuyện không vui của mình đi để cả nhà cùng vui nào?”
“Đừng trêu chọc nữa, giờ tâm trạng ta đang không được tốt!”
Tiểu quận chúa ngồi xuống bậc thềm đá, hai tay chống má, giọng nói đượm vẻ u sầu: “Ta cảm giác nữ đế tỷ tỷ thay đổi rồi!”
Lâm Bắc Phàm khựng người: “Thay đổi gì?”
“Trước kia trong lòng nàng có dân chúng! Ta nói cho nàng dân chúng ở đâu không sống tốt là nàng vô cùng tức giận, còn nghĩ cách để giải quyết nữa! Nhưng giờ ta kể chuyện dân lưu lạc ở Kí Bắc cho nàng mà nàng lại cứ dửng dưng như không để vào mắt chuyện đó ấy! Nàng thay đổi thật rồi, đó không còn là nữ đế tỷ tỷ nhân từ phúc hậu của ta nữa!”
Tiểu quận chúa cực kì buồn bã.
“Chuyện này bình thường mà, sau khi ngồi lên ngai vàng thì dù có là người đơn thuần cũng sẽ thay đổi thôi.”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bởi lẽ trong lòng nàng đã không còn chính nàng nữa mà là cả thiên hạ! Nếu có năng lực còn đỡ, không có năng lực thì quả thực là một mầm hại cho quốc gia! Thế nên nàng phải suy nghĩ thật kĩ lưỡng trước khi đưa ra mỗi một hành động hay mệnh lệnh! Bằng không một khi làm sai thì rất nhiều người sẽ phải chịu tội theo!”
“Hóa ra là vậy!”
Tiểu quận chúa gật đầu, trông nàng như đang suy nghĩ gì đó.
“Nói thật thì lưu dân ở Kí Bắc khó để xử lí lắm! Chuyện này còn liên quan đến rất nhiều vấn đề, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu! Chỉ một hành động nhỏ thôi nhưng có thể sẽ khiến toàn thiên hạ loạn lạc! Thế nên bệ hạ không hành động mù quáng là đúng đắn!”
Tiểu quận chúa thở phào, nàng nhảy cẫng lên, nhìn Lâm Bắc Phàm và thành khẩn nói: “Lâm Bắc Phàm, cảm ơn ngươi! Lần nào nghe ngươi nói xong tâm trạng ta cũng dễ chịu hơn hẳn!”
“Thế thì hay rồi!”
Lâm Bắc Phàm xoa đầu tiểu quận chúa, hắn cười: “Về sau có chuyện gì không vui thì cứ tìm ta, ta sẽ luôn luôn lắng nghe ngươi!”
Tiểu quận chúa cảm giác bàn tay ấy thật ấm áp xiết bao.
Nàng ngẩng đầu, hỏi một cách đầy mong chờ: “Lâm Bắc Phàm, liệu có một ngày… ngươi sẽ thay đổi không?”
“Không, chắc chắn không!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu ngay tắp lự.
“Sao có thể, đến nữ đế cũng thay đổi cơ mà!”
“Ta khác, bởi lẽ tham chính là hình tượng của ta!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc: “Không quan tâm đến quá khứ, hiện giờ và tương lai ta vẫn luôn là một thiếu niên tham tiền, sẽ không thay đổi một chút nào hết!”
Tiểu quận chúa: “…”
Chương 290 Có người tới cử
Tiểu quận chúa tức giận: “Cái tên khốn khiếp nhà ngươi, đến tham tiền mà ngươi cũng nói một cách hiên ngang như thế, đúng là không biết liêm sỉ! Sớm muộn cũng có một ngày ta phải báo cáo ngươi với nữ đế tỷ tỷ, bảo ngươi là một tên tham quan!”
Lâm Bắc Phàm đau lòng nói: “Nếu chuyện này của ta mà bị bại lộ thì ta chỉ đành rời khỏi Đại Võ thôi, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa!”
Tiểu quận chúa bỗng hoảng hốt, nàng túm lấy cánh tay Lâm Bắc Phàm: “Đừng đi, ta không nói đâu được chưa?”
“Được rồi, ta không đi nữa, cười một cái đi xem nào!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại trở về bình thường, hắn vươn ngón tay chọt má tiểu quận chúa, đàn hồi, trông thật đáng yêu!
Tiểu quận chúa tức lắm, nàng trừng mắt nhìn hắn.
Trông hắn như đang coi nàng là một con nhóc vậy.
Tiểu quận chúa đánh lên ngón tay tinh quái của Lâm Bắc Phàm, đoạn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Dám bắt nạt ta cơ à? Ta cho ngươi hay, ta từng uống máu người đấy, ngươi có sợ không?”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: “Ý ngươi là chảy máu chân răng chứ gì, ta cũng uống rồi!”
Tiểu quận chúa: “…”
Nàng tiếp tục uy hiếp: “Ta còn từng ăn thịt người cơ, sợ không?”
Lâm Bắc Phàm cười xùy: “Ý ngươi là bánh bà xã * chứ gì, cũng ngon phết, ta ăn rồi!”
*Bánh bà xã: một loại bánh truyền thống ở Quảng Đông
*Bánh bà xã: một loại bánh truyền thống ở Quảng Đông
Tiểu quận chúa hét lớn: “Sai!”
“Thế thì chắc là phổi phu thê * rồi! Nếu còn không phải thì chắc là thịt kho Đông Pha, ha ha!”
*Phổi phu thê: một món ăn phổ biến ở Tứ Xuyên
*Phổi phu thê: một món ăn phổ biến ở Tứ Xuyên
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đầy đắc ý.
Tiểu quận chúa bực mình: “Tại sao ngươi biết hết vậy?”
“Ngươi mở miệng ra là ta biết ngươi muốn ăn gì rồi!”
Tiểu quận chúa tức đến mức siết chặt nắm đấm: “Đáng ghét! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội xem thường ta đâu! Bổn quận chúa thề sớm muộn sẽ có một ngày bổn quận chúa trưởng thành và đánh bại ngươi bằng trí tuệ của mình!”
“Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ cần ngươi ăn cho đủ béo là không ai có thể xem thường ngươi!”
Tiểu quận chúa lại tức điên lên: “A!”
Lúc hai người đang tranh cãi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đại Lực, đi mở cửa!”
Lâm Bắc Phàm gọi.
Tiểu quận chúa chép miệng bảo: “Sư Sư tỷ tỷ vừa ra ngoài mua đồ rồi, Đại Lực, Như Sương tỷ tỷ với Quách thiếu soái cũng ra ngoài cùng! Hai ông hòa thượng thì tới chùa giờ vẫn chưa về, trong viện chỉ còn hai ta thôi!”
“Hóa ra là vậy, chẳng trách lại yên tĩnh đến thế! Ta tự đi mở cửa vậy!”
Lâm Bắc Phàm chỉnh đốn trang phục rồi thong thả bước ra cổng.
Thời gian một nén nhanh trước.
Có một lão giả đầu tóc bạc phơ đã tới Lâm phủ.
“Đây chắc là phủ đệ của tế tửu đại nhân rồi!”
Lão giả lấy mấy tập sách bìa xanh lam ra, động tác cẩn thận vô cùng: “Hi vọng chuyến này thuận lợi! Nếu được tế tửu đại nhân chú ý đến thì tâm huyết cả đời này của lão phu sẽ có hi vọng!”
“Nhưng ông ơi, mặc dù người ta là trạng nguyên đỗ cả tam nguyên, giờ còn lên làm tế tửu Quốc Tử Giám đức cao vọng trọng, trở thành tấm gương cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ, nhưng nghe người ta bảo hắn là một tên tham quan đấy! Trước kia khi chúng ta tới thăm những đại nho khác, không có đủ ngân lượng thì không được vào cửa! Lần này… liệu có được hay không?”
Đó là câu nói của một nữ tử khoảng tầm hai mươi tuổi.
Nàng chỉ mặc bộ trang phục màu trắng xen tím bình thường, trên mặt không trang điểm, mái tóc dài đen tuyền chỉ được buộc bằng một sợi dây trắng và thả đến tận eo. Song ngũ quan của nàng tinh tế và dịu dàng, trông đẹp và thoát tục.
“Cứ phải thử mới biết được!”
Lão giả nói: “Đại lang, ngươi đi gõ cửa, phải cung kính vào đấy!”
“Vâng thưa phụ thân!”
Đáp lời là một người khác, khoảng độ bốn mươi tuổi, trên mặt để râu, trông có vẻ thành thục ổn trọng.
Hắn ta đội mũ rồi tiến lên gõ cửa.
Gõ vài lần xong thì cửa mở, bọn họ trông thấy một thiếu niên tuấn mĩ: “Các ngươi có chuyện gì?”
Người trung niên lập tức chắp tay: “Xin chào tiểu ca! Tại hạ là Lý Ngọc Lang, đây là cha của ta Lý Nhã Trân, tiểu nữ Lý Ngọc Tâm! À đúng rồi, cả nhà chúng ta hành nghề y, có việc muốn tới cậy nhờ tế tửu đại nhân, làm phiền ngươi chuyển lời giúp!”
Lâm Bắc Phàm thấy hơi bất ngờ, các ngươi gõ cửa nhà ta mà lại không biết ta là ai hả? Xem ra không phải là người vùng này rồi!
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu nhìn hai người phía sau, trên mặt vị lão giả kia đầy nếp nhăn, chắc cũng khoảng sáu, bảy mươi tuổi rồi.
Trong lúc loạn lạc mà vẫn sống được đến tuổi này thì quả thực chẳng hề dễ dàng.
Còn nữ tử kia mặc dù trang phục bình thường nhưng trông xinh đẹp thoát tục như đóa phù dung. Lại là một nữ tử tuyệt sắc khiến Lâm Bắc Phàm phải nhìn thêm một lúc.
Lúc này, hai người họ đang chắp tay và mỉm cười với hắn, nom khách sáo vô cùng.
Lâm Bắc Phàm nhướn mày, hình như hắn phát hiện ra một trò chơi thú vị, bèn cười: “Các ngươi tìm tế tửu có việc gì?”
“Là thế này!”
Lý Ngọc Lang nghiêm túc nói: “Cha ta hành nghề y đã được hơn sáu mươi năm, từng thấy không ít những chứng bệnh phức tạp hiếm gặp và cũng từng cứu rất nhiều người. Ông ấy đã viết hết những gì cả đời này mình học được trong cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” với mong muốn có thể lưu truyền y đạo, tiếp tục cứu thế cứu người! Thế nhưng do danh tiếng nên quyển sách này mãi vẫn không thể xuất bản! Vậy nên ông muốn nhờ tế tửu đại nhân xem giúp, giúp đỡ quyển sách này của chúng ta! Nếu được thì xuất bản!”