-
Chương 281-285
Chương 281 Phá hỏng chuyện tốt của Vương gia
Ngày hôm sau, mấy người Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi về phía trước.
Song điều khiến người ta kinh ngạc là hôm qua bọn họ mới đi được lúc đã gặp ba tên mã tặc, tần suất gặp vô cùng nhiều.
Ấy thế mà đến hôm nay đi mãi mà chẳng gặp tên nào, yên bình vô cùng.
“Đúng là kì lạ, sao chẳng thấy tên mã tặc nào vậy!”
Quách thiếu soái kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bị chúng ta giết nên sợ rồi chăng?”
Tiểu quận chúa gật gù đắc ý.
Hôm qua nàng xung phong đi đầu, một mình chiến đấu với mười mấy tên mã tặc, đánh đến nghiện luôn.
Hôm nay nàng càng hăng hơn, còn muốn đánh thêm vài tên nữa.
“Đây là một băng đảng mã tặc đông người và có tổ chức, bọn chúng sẽ không sợ đâu! Khả năng là bọn chúng đang toan tính để đối phó với chúng ta, giờ mới chỉ là đêm trước cơn mưa bão thôi!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Những người có kinh nghiệm trong giang hồ khác cũng gật đầu: “Công tử nói chí phải.”
“Ta có một dự cảm chẳng lành, mọi người phải cận thận vào, lấy binh khí ra và phòng bị mọi lúc!”
Mạc Như Sương nói.
“Tất cả lấy binh khí!”
Vương đại nhân cũng lớn tiếng gọi: “Thương Thương…”
Mọi người rút binh khí và vây quanh Lâm Bắc Phàm, ai cũng quan sát xung quanh bằng ánh mắt thận trọng.
Đúng lúc ấy bỗng có tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy có rất nhiều người ăn mặc giống bọn cướp ngựa, đâu đó khoảng ba đến bốn trăm người cưỡi ngựa xông tới tạo thành từng lớp bao vây, chớp mắt đã chặn đứng đường đi của mấy người Lâm Bắc Phàm.
Trong đám mã tặc này có một người thân hình cao lớn, thể trạng mập mạp, trông như một người khổng lồ vậy.
Trông hắn ta hơi ngốc nghếch vụng về, song lại là kẻ có sức mạnh vô cùng to lớn, thậm chí lên đến hàng thất phẩm. Hình như hắn ta chính là tên cầm đầu cái đám mã tặc này.
Bên cạnh hắn ta là một tên tiểu mã tặc đang nhỏ giọng nói: “Đại thủ lĩnh, chắc là bọn chúng đấy! Chúng ta đã đã lục soát tất cả người và ngựa của Phong Quận, chỉ có bọn chúng là khả nghi nhất thôi!”
Tên thủ lĩnh gật đầu, hắn ta thong thả cưỡi ngựa, đôi mắt như mắt hổ nhìn từ trên cao xuống: “Ông đây hỏi các ngươi, có phải các ngươi giết người của ông đây hay không?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào đám mã tặc vây xung quanh, mỉm cười: “Các ngươi đã thế này rồi, giờ hỏi còn có ý nghĩa gì không?”
“Có chứ, ông đây không muốn giết nhầm người! Nếu giết nhầm lại phải giết tiếp, bằng không sao còn mặt mũi ăn nói với các huynh đệ đã ra đi!”
Tên thủ lĩnh kia trịnh trọng nói.
“Các ngươi còn biết đạo lí giang hồ cơ à?”
Lâm Bắc Phàm bật cười.
“Chính là bọn ta giết đất, ngươi làm gì được bọn ta?”
Tiểu quận chúa đắc ý nói, nắm đấm của nàng đã đói khát đến mức không chịu nổi nữa rồi.
“Thừa nhận là tốt, các huynh đệ xông lên!”
Hai bên bèn không do dự mà thẳng thừng ra tay. Bọn mã tặc người đông thế mạnh, khí thế hừng hực.
Song bên Lâm Bắc Phàm cũng chẳng kém.
Mặc dù ít người nhưng phần lớn đều là các cao thủ, thậm chí còn có mấy người cao thủ hàng thất phẩm, dư sức để đối phó với các đám mã tặc này.
Chỉ một lát là đám mã tặc kia đã bị giết sạch.
Thậm chí cái tên thủ lĩnh mã tặc hùng hồn nhất kia cũng chết dưới tay của tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa giết xong mà vẫn chưa hết nghiện, nàng còn đạp thêm hai phát nữa.
“Hừ! Ghét nhất là cái bọn mã tặc này, có chân có tay có bản lĩnh, không làm người cho tử tế mà cứ phải đi làm cướp! Vân Oanh ta phải thay trời hành đạo!”
“Được rồi, mau cho mồi lửa thiêu rồi tiếp tục lên đường!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay.
Lúc này, Vương đại nhân – người phụ trách bảo vệ Lâm Bắc Phàm lo lắng nói: “Công tử, chúng ta đã bị bọn mã tặc để ý đến, sự tình trở nên nghiêm trọng rồi! Để bảo vệ an toàn cho công tử và cả nhà, thuộc hạ kiến nghị giờ nên rời khỏi Kí Bắc!”
“Không phải lo, chúng ta cứ đi tiếp, không sao đâu!”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói.
Một tông sư như ta còn chưa ra tay, ngươi vội vàng cái gì? Đợi bọn chúng ép ta phải ra tay rồi hẵng nói!
“Vâng, công tử!”
Vương đại nhân đành gật đầu.
Thế là mọi người lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ có điều ai cũng thận trọng hơn rất nhiều. Chuyện này đã nhanh chóng truyền đến trang phủ Kí Bắc.
Kí Bắc vương nổi giận: “Bọn ác độc này ở đâu ra không biết, dám giết cả người của bổn vương, phá hỏng chuyện tốt của bổn vương cơ đấy?”
Chủ nhân phía sau cái đám mã tặc kia chính là Kí Bắc vương, đó là thế lực mà hắn ta âm thầm bồi dưỡng.
Do bị Lâm Bắc Phàm cuỗm mất một đống tiền, trong tay Kí Bắc Vương thực sự không còn một đồng, mà hắn ta lại không có công việc gì có thể tạm thời kiếm ra tiền nên chỉ đành cho một đám người ăn mặc như mã tặc và đi cướp bóc để thu lợi về cho mình.
Có hắn ta bao che nên dù làm ra nhiều chuyện xấu song đám mã tặc kia vẫn luôn bình an vô sự.
Thế nhưng ai ngờ có một nhóm người xuất hiện và giết sạch bọn họ. Hay lắm, trong hai ngày đã giết được năm trăm người!
Thật là càn quấy hết mức!
Cứ để bọn họ giết tiếp như thế thì thế lực của hắn ta sẽ chết hết sạch,
Chương 282 Người đầu tiên chết bởi Tiểu Lý Phi Đao
“Vương gia, chúng ta phải xử lí thế nào đây?”
Gia Cát tiên sinh hỏi.
“Để tránh đêm dài lắm mộng, bảo Mộc lão đi giải quyết đi!”
Kí Bắc vương phất tay.
“Vâng thưa vương gia!”
Gia Cát tiên sinh chắp tay.
Thế là một người che mặt nhanh chóng đi về hướng Phong Quận.
Người đó đuổi đến chỗ mấy người Lâm Bắc Phàm, chẳng nói một lời đã lập tức động thủ.
“Đây là cường giả tiên thiên!”
“Bảo vệ tiểu thư!”
Các quan sai lập tức hét lớn, rút kiếm cùng nhau xông lên. Song sao bọn họ có thể là đối thủ của tiên thiên cơ chứ?
Chỉ một lát sau rất nhiều người đã bị thương!
Lúc này, cuối cùng vị cường giả tiên thiên che mặt kia cũng lên tiếng, giọng nói nghe có phần già nua: “Gây cản trở chuyện tốt của vương gia, các ngươi đều phải chết!”
Chân khí hừng hực và đáng sợ đang cuộn trào trong tim! Khí thế mạnh mẽ đang bùng lên khắp xung quanh!
Lúc này mọi người mới nhận ra, hóa ra vừa rồi chưa phải sức mạnh thực sự của vị cường giả kia!
“Mau rút lui!”
“Yểm hộ công tử và tiểu thư rời đi!”
Lúc bấy giờ, tay phải của Lâm Bắc Phàm khẽ cử động, hơi nước bỗng nhanh chóng ngưng tụ trên tay hắn, kết thành giọt, sau đó thành băng và biến thành một thanh đao nhỏ mỏng như giấy, thân đao tỏa ra hơi lạnh.
Tiếp đó, thanh đao băng trong tay hắn bỗng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Đồng thời, vị cường giả tiên thiên đang chuẩn bị đại sát tứ phương kia đột nhiên trông thấy một vệt ánh sáng lao về phía mình.
Đôi đồng tử của hắn ta co lại, hắn ta lẩm bẩm: “Nhanh thật!”
Cứ thế, hắn ta lao xuống từ không trung rồi lại bay lên, không ngừng chuyển động. Cảnh tượng ấy khiến mọi người chấn động!
Một cường giả tiên thiên đang chuẩn bị đại sát tứ phương, một người sở hữu thực lực hùng hậu như thế mà sao bỗng rớt từ trên trời xuống vậy?
Ai đó có thể nói cho ta biết, chuyện này là thế nào không?
Mọi người kinh ngạc hồi lâu, Vương đại nhân to gan nhất, hắn ta dần bước lại gần kiểm tra cơ thể của cường giả, cuối cùng thở phào một hơi, đứng dậy nói: “Hắn ta đã chết rồi!”
Mọi người lại càng kinh ngạc hơn nữa.
“Chết rồi sao? Sao lại chết?”
“Ai đã giết hắn ta vậy?”
“Có ai lại giết được một tiên thiên?”
…
“Không biết nữa!”
Vương đại nhân cười khổ, hắn ta tháo miếng che mặt của vị tiên thiên kia ra, phát hiện đó là một lão giả tóc bạc.
Hai mắt lão giả mở to và tràn ngập vẻ kinh hãi, hình như hắn ta chết không nhắm mắt.
Ở chỗ cổ họng của hắn ta có một vết máu nho nhỏ, máu đang chầm chậm rỉ ra ngoài.
“Chắc vết thương trí mạng nằm ở đây!”
Sắc mặt Vương đại nhân trở nên trầm ngâm: “Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng lại có thể cắt đứt cổ họng và mạch máu, một kích trí mạng!”
Mọi người hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Một kích trí mạng cơ à, rốt cuộc là ai mới có bản lĩnh như thế?”
“Ai có thể giết tiên thiên chỉ bằng một chiêu?”
“Có sức mạnh như vậy, e là người nọ lên hàng tông sư rồi!”
“Hơn nữa còn không phải dạng tông sư bình thường đâu!”
“Là vị tông sư nào đã ra tay nhỉ?”
…
“Có lẽ là một cường giả tông sư nào đó đi ngang qua đã ra tay!”
Vương đại nhân cười khổ: “Còn về đó là vị cường giả tông sư nào thì bổn quan cũng không biết nữa! Các tông sư đó giờ toàn “đi mây về gió”, có bản lĩnh gì thì người ngoài cũng không biết được!”
Mọi người gật đầu, chỉ có cách giải thích này là hợp lí nhất…
Đúng lúc ấy, sắc mặt Vương đại nhân bỗng nghiêm nghị, hắn ta nói với trời xanh: “Đa tạ tông sư đại nhân đã ra tay cứu giúp! Nếu tông sư có thể để lại quý danh thì tại hạ nhất định sẽ báo đáp!”
Những người khác cũng nói theo: “Đa tạ tông sư đại nhân đã ra tay cứu giúp! Mong tông sư để lại quý danh để tiện bề báo đáp!”
Tuy nhiên một hồi lâu sau, mọi người vẫn chẳng thấy hồi âm, hình như người nọ đã rời đi rồi.
Bọn họ bèn lắc đầu, chỉ có thể nói cao nhân hành sự khiến người ta kinh ngạc không thôi, khó lòng đoán trước được.
Lâm Bắc Phàm bước xuống xe ngựa: “Tình hình thế nào rồi, vị tiên thiên kia chết rồi sao?”
“Đúng vậy thưa công tử! Mới nãy lúc chúng ta sơ sẩy đã có một vị cường giả tông sư bí mật đi ngang qua và cứu giúp, giết vị tiên thiên kia chỉ bằng một chiêu, thực sự vô cùng tài giỏi!”
Vương đại nhân cực kì ngưỡng mộ nói.
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Tiểu quận chúa không nhịn được hỏi: “Đó là vị cường giả tông sư nào nhỉ?”
“Bẩm tiểu thư, người đó đã đi rồi! Người đó chỉ đi ngang qua, trông thấy chuyện bất bình bèn ra tay tương trợ, giết người xong bèn đi luôn!”
Vương đại nhân cung kính nói.
Những chuyện như vậy thường được xem là giai thoại trong thế giới này.
“Haiz, thật đáng tiếc!”
Tiểu quận chúa cúi đầu.
“Không có duyên gặp được tông sư, tiếc thật!”
Giọng nói của Lâm Bắc Phàm đầy vẻ tiếc nuối, sau đó hắn bước từng bước đến trước thi thể tông sư đã chết kia.
“Công tử cẩn thận, có thể người đó vẫn chưa chết hẳn, hắn ta sẽ bật dậy giết người đấy!”
Vương đại nhân lớn giọng nói.
“Không sao!”
Lâm Bắc Phàm phất tay một cách bình tĩnh. Tiểu lí phi đao bách phát bách trúng!
Không một ai có thể giữ mạng trước tiểu lí phi đao!
Chương 283 Không cần áy náy
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ gương mặt của vị lão giả tiên thiên này. Trong lòng hắn thầm nhủ, ngươi là người đầu tiên trên thế giới này chết dưới tiểu lí phi đao đấy, coi như chết cũng có ý nghĩa!
Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương và Quách thiếu soái cũng chạy tới. Trông thấy gương mặt của lão giả, bọn họ thất kinh: “Hắn ta là… Mộc lão!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi quen biết hả?”
Mặc Như Sương nhắm mắt, trông nàng có vẻ tuyệt vọng: “Biết!”
Quách thiếu soái thở dài một hơi đầy nặng nề, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, cơ thể gục xuống như thể sức sống trong người bị rút sạch, trông hắn ta như một lão ăn mày.
Hắn ta quay đầu nhìn sư tỷ ở bên cạnh, uể oải nói: “Sư tỷ, chuyện mà đó giờ chúng ta vẫn làm liệu có sai rồi chăng?”
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu!”
Hai mắt Mạc Như Sương mê mang.
“Các ngươi đang nói gì đấy? À đúng rồi, các ngươi quen biết vị tiên thiên này à, rốt cuộc thì hắn ta là ai?”
Tiểu quận chúa tò mò hỏi.
Mặc dù mọi người không nói nhưng ai cũng dỏng tai lên để nghe.
Thế nhưng Mạc Như Sương và Quách thiếu soái lại im lặng, trông bọn họ như mất đi sức sống.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đừng hỏi nữa, bọn họ có nỗi khổ của mình! Chuyện này để sau hẵng nói!”
“Công tử, tình hình hiện giờ vô cùng căng thẳng! Nếu đối phương đã phái tiên thiên tới thì e là về sau hãy còn cường giả nữa! Thực lực của chúng ta có hạn, mà cũng chẳng còn tông sư nào bảo vệ nữa nên chúng ta hãy mau chóng rời đi thôi!”
Vương đại nhân lại khuyên.
Lâm Bắc Phàm nhìn những người bị thương, trong lòng hắn cũng thấy áy náy nên gật đầu: “Chúng ta trở về thôi!”
Thế là mọi người lại quay về đường cũ, mãi đến lúc ra khỏi đất của Kí Bắc bọn họ mới thở phào một hơi.
Đêm lại tới, Lâm Bắc Phàm ngồi uống rượu một mình. Mặc Như Sương bước tới, nói: “Công tử…”
“Công tử, trong lòng ta đau buồn, có vài chuyện ta muốn nói với ngươi!”
Trông sắc mặt Mạc Như Sương vô cùng đau thương.
“Được! Mau ngồi xuống, chúng ta vừa uống rượu vừa nói!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Cảm ơn công tử!”
Mạc Như Sương chầm chậm ngồi xuống, nàng thủ thỉ: “Tiên thiên đuổi giết chúng ta tên họ cụ thể thì ta không biết, nhưng mọi người bao gồm cả vương gia đều gọi hắn ta là Mộc lão, đó là một tiên thiên lâu đời!”
“Ta chỉ từng gặp hắn ta một lần! Hôm ấy vương gia mở tiệc mời tất cả võ lâm đồng đạo thân thiết tới tham dự! Lúc đó ta may mắn được góp mặt và ngồi phía cuối trong yến hội, ta trông thấy hắn ta ngồi ngay dưới vương gia và được vương gia kính rượu rất nhiều lần! Từ đó có thể thấy, hắn ta được vương gia coi trọng vô cùng!”
“Trên đời này người có thể sai bảo hắn ta chắc cũng chỉ có một mình vương gia mà thôi!”
Mạc Như Sương đau khổ nói: “Ta thật sự không ngờ, tại sao người đó lại là vương gia?”
“Tại sao không thể là hắn ta?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bởi lẽ Thiết Kiếm Môn – môn phái của chúng ta vẫn luôn biết ơn vương gia!”
“Từ nhỏ sư phụ đã nói với ta rằng chỉ có vương gia mới là minh chủ cứu thế, vương gia anh minh uy phong, rất được lòng dân, lại thích làm việc thiện, hạ mình cầu hiền. Chỉ có đi theo vương gia thì Đại Võ và bá tánh mới có hi vọng!”
“Người mà ta quen biết, những võ lâm đồng đạo xung quanh ta đều tán dương vương gia như vậy, ai cũng khâm phục trước sự anh minh của vương gia!”
“Mà ta cũng luôn cho rằng đi theo vương gia thì bá tánh mới có hi vọng!”
“Vậy nên khi ta học thành tài thì tới nương nhờ vương gia, hi vọng có thể giết địch bằng thanh kiếm của mình, trải đường cho vương gia, góp sức vì bá tánh!”
“Thế nhưng xem ra hiện giờ những gì mà ta kiên trì, niềm tin mà ta luôn giữ vững từ trước đến nay đều sai lầm cả! Thật chẳng ngờ anh minh uy phong chỉ là lớp vỏ của hắn ta, phía sau đó hắn ta lại là người…”
Mạc Như Sương đau khổ vô cùng: “Ta đúng thật là có mắt không tròng mà!”
Lâm Bắc Phàm vội an ủi: “Như Sương, không phải ngươi có mắt không tròng, ngươi chỉ bị hắn ta làm mờ con mắt mà thôi! Ngươi cứ nghĩ mà xem, trong giang hồ có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt mà đều bị hắn ta lừa đó thôi!”
“Bọn họ đã là những lão làng trong giang hồ, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, quãng đường bọn họ đã đi dài hơn ngươi rất nhiều, cuối cùng bọn họ đều trúng phải kế của vương gia, cam tâm bị hắn ta sai khiến! Một tiểu cô nương mới ra giang hồ như ngươi sao có thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta?”
“Đạ tạ công tử đã an ủi! Thế nhưng ta đã làm nhiều việc cho vương gia, như vậy liệu có được xem là giúp người xấu làm việc ác hay không?”
Mạc Như Sương vươn đôi bàn tay run rẩy ra, nói: “Cứ nghĩ tới việc ta hồ đồ làm bao nhiêu chuyện vì vương gia là ta lại cảm thấy tay mình đầy máu, thật bẩn! Đó đều là… máu của dân chúng!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nắm chặt lấy tay nàng: “Như Sương, ngươi nghĩ nhiều rồi! Không phải ngươi tiếp tay cho giặc, ngươi chỉ có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc mà thôi, xuất phát điểm của ngươi tốt mà! Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian vẫn chưa muộn! Chỉ cần ngươi suy nghĩ cho kĩ, những năm này ngươi chưa từng giết nhầm một người tốt nào…”
“Chưa từng, chắc chắn chưa từng!”
Mạc Như Sương kích động nói: “Trước khi giết người ta đều phải điều tra kĩ lưỡng, bọn chúng đáng bị giết thì ta mới ra tay! Bắng không ta sẽ thẹn với lương tâm của chính mình!”
“Thế thì không sao, nếu ngươi đã không hổ thẹn với lòng mình thì ngươi còn áy náy gì nữa?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Chương 284 Vẫn là những lời trước kia
Trong lòng Mạc Như Sương đã dễ chịu hơn rất nhiều.
“Nhưng công tử này, sau này ta phải làm thế nào đây?”
Đôi mắt Mạc Như Sương trở nên hoang mang: “Hiện giờ ta đã biết được bộ mặt thật của vương gia, nếu như còn tiếp tục làm việc cho hắn ta thì chẳng khác gì vẽ đường cho hươu chạy, không thể chấp nhận được! Thế nhưng nếu không làm việc cho vương gia nữa thì ta cũng chẳng biết phải làm gì… Đến hắn ta cũng là mọt kẻ lừa lọc thì ta thực sự không biết có thể tin tưởng ai trên thế gian này nữa? Đại Võ còn cứu được hay chăng? Dân chúng còn đường cứu hay chăng?”
“Ngươi có dự định gì không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ta muốn…”
Ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên kiên định: “Ta muốn vạch trần bộ mặt thật của vương gia để người trong thiên hạ đều biết hắn ta là một kẻ giả nhân giả nghĩa, để mọi người không bị lừa gạt nữa!”
“Tuyệt đối không được!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Tại sao lại không được?”
Mạc Như Sương hỏi ngược lại.
“Bởi vì nếu ngươi vạch trần bộ mặt thật của hắn ta thì thiên hạ sẽ đại loạn!”
“Thiên hạ đại loạn?”
Mạc Như Sương kinh ngạc.
Lâm Bắc Phàm đáp: “Chính vì đắc đạo thì được ủng hộ, thất đạo thì bị lên án! Nếu hắn ta đánh mất đạo nghĩa cơ bản nhất thì dân chúng sẽ không chung thành với hắn ta, thậm chí những anh hùng võ lâm đã từng rất thân thiết kia cũng sẽ bỏ hắn ta mà đi! Cứ thế, ngôi vị hoàng đế sẽ dần cách xa hắn ta nên chắc chắn hắn ta sẽ trở nên điên cuồng, được ăn cả ngã về không, chiến tranh sẽ nổi lên!”
“Một khi đã chiến tranh thì những phiên vương khác chắc chắn sẽ không làm thinh đâu, mấy nước xung quanh Đại Võ chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên! Cứ thế Đại Võ ắt sẽ loạn lạc, thiên hạ ắt sẽ đại loạn!”
“Một khi thiên hạ loạn lạc thì dân chúng sao tránh khỏi cảnh lầm than!”
Mạc Như Sương chấn kinh.
“Hơn nữa môn phái của các ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
“Do ngươi tiết lộ con người thật của Kí Bắc vương nên chắc chắn hắn ta sẽ thẹn quá hóa giận và xử lí môn phái của ngươi và những bằng hữu thân thiết của ngươi đầu tiên! Thế nên ngươi tuyệt đối không được bồng bột!”
Trông mặt Mạc Như Sương trắng bệch!
Cứ nghĩ đến cảnh tượng bi thảm ấy là Mạc Như Sương lại cảm giác nàng như biến thành một tội nhân! Nàng thấy hổ thẹn trước ơn dưỡng dục của sư môn!
Mạc Như Sương kéo lấy tay Lâm Bắc Phàm như vớt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, đoạn bảo: “Giờ ta phải làm thế nào đây, mong công tử chỉ bảo cho ta!”
“Đương nhiên là tiếp tục giả bộ như không biết gì cả!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Nhưng mà lương tâm của ta khó mà yên được!”
Mạc Như Sương đau khổ nói.
“Ngươi thử nghĩ theo cách khác mà xem, ngươi cứ coi mình như một gián điệp bên cạnh vương gia!”
“Gián điệp?” Mạc Như Sương sững sờ.
“Làm một gián điệp đại diện cho người trong thiên hạ, làm việc vì dân chúng! Chỉ cần mai phục bên cạnh vương gia thì ngươi mới biết hắn ta làm gì! Cứ thế chúng ta mới có đối sách tiêu diệt dã tâm của hắn ta!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt nói: “Ngươi nghĩ như thế có phải dễ chịu hơn nhiều không?”
“Đúng thật là dễ chịu hơn nhiều rồi! Nhưng mà… ta thực sự sẽ làm được sao?”
Mạc Như Sưỡng thấp thỏm: “Ta đã bị vương gia lừa biết bao nhiêu năm rồi, ta hoàn toàn không thể đấu lại hắn ta!”
“Có chuyện gì không hiểu thì ngươi có thể hỏi ta, ta sẽ giúp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nắm chặt lấy tay Mạc Như Sương.
Được đôi bàn tay ấm áp kia nắm lấy, lòng Mạc Như Sưỡng bỗng thấy an toàn hơn rất nhiều.
Đúng vậy, không hiểu thì có thể hỏi công tử mà!
Công tử thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lại túc trí đa mưu, chắc chắn sẽ đối phó được vương gia!
“Hơn nữa ngươi làm thế còn có lợi ích lớn cơ!”
“Lợi ích gì?”
“Ngươi tiếp tục mai phục thì có thể tiếp tục giúp ta lấy được tiền của Kí Bắc vương! Hết tiền thì thế lực của hắn ta sẽ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu đi, biết đâu còn không cần người khác ra tay hắn ta đã toi đời rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đắc ý.
Mạc Như Sương bật cười: “Công tử, ngươi xấu xa thật đấy!”
“Nam nhân không xấu xa thì nữ nhân không yêu mà!”
Mặt Mạc Như Sương thoắt cái ửng đỏ. Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói, giọng nói có phần oán trách: “Công tử, có phải ngươi đã nhìn thấy con người thật của Kí Bắc vương từ lâu rồi không, thế nên ngươi mới luôn lừa tiền của hắn ta? Tại sao ngươi không nhắc ta sớm hơn, có phải ngươi vẫn luôn xem ta diễn trò hề không vậy? Ngươi cười ta ngốc nghếch bị người khác lợi dụng sao?”
“Ta đã từng nhắc nhở ngươi rồi, chỉ là các ngươi không xem là thật mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu và cười.
“Khi nào vậy?”
Mạc Như Sương thấy hơi hoang mang.
“Quên những lời trước kia ta nói với ngươi rồi hả?”
Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Muốn xác định xem một người có anh minh uy phong, có phải một minh chủ hay không thì đừng để ý ngày thường hắn ta làm gì mà hãy để ý dưới sự cai trị của hắn ta thì dân chúng họ sống như thế nào! Tình hình hiện giờ thì ngươi thấy rồi đấy, dân chúng sống chẳng hề tốt, đâu đâu cũng thấy dân lưu lạc! Có vài chuyện nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mới coi là thật!”
Chương 285 Phân Biệt Đối Xử
Mạc Như Sương gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Nếu lần này nàng không đến Đường Châu, không ghé qua đất của Kí Bắc thì có lẽ nàng sẽ bị lừa cả đời này và trở thành một công cụ cho Kí Bắc vương lợi dụng.
Mạc Như Sương nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng rục rịch, nói: “Công tử, ta có thể mượn bờ vai ngươi một lát không, chỉ một lát thôi.”
“Đương nhiên là được, ta luôn luôn mở lòng với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vươn tay ôm Mạc Như Sương vào lòng.
Hai ngươi tựa sát vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương, nghe được tiếng tim đập của nhau.
Điều ấy khiến Mạc Như Sương cảm giác như đã tìm được bến đỗ.
“Công tử, có ngươi thật tốt biết bao!”
Đúng lúc ấy, phía xa xuất hiện một bóng người.
Mạc Như Sương giật mình, nàng xấu hổ dịch ra: “Công tử, ta về nghỉ ngơi trước đây!”
Hành động của nàng khiến Lâm Bắc Phàm bỗng thấy buồn vô cớ. Nữ tử thời xưa thường hay xấu hổ, mới nhìn thấy bóng người thôi đã “chuồn mất” rồi.
Con gái hiện đại đến hôn trước mặt mọi người thôi cũng chẳng ngại ngùng. Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, hắn muốn xem xem ai phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Hắn phát hiện đó là cái tên ngốc nghếch Quách thiếu soái, hắn ta đang đi tới với một gương mặt trầm ngâm.
“Công tử, ta thấy lòng buồn bực, có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm ngứa mắt vô cùng, hắn nói: “Tối đêm rồi, hai người chúng ta đều là nam nhân, có gì đâu mà nói, bàn chuyện yêu đương hả? Về nhà của ngươi đi!”
Quách thiếu soái: “…”
Ánh mắt hắn ta đầy vẻ mong chờ: “Công tử, nếu ngươi không nói chuyện với ta thì ta sẽ bám theo ngươi cả ngày, dù ngươi có đá ta thì ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Đậu má! Ngươi ghê gớm thật đấy! Thôi được rồi, có gì thì ngươi nói thẳng luôn đi, ta xin được rửa tai lắng nghe!”
“Đa tạ công tử đã hiểu cho!”
Quách thiếu soái ngồi xuống rồi nói: “Ta quen biết cái tên tiên thiên truy sát chúng ta, hắn ta tên là…”
Lâm Bắc Phàm lập tức ngắt lời hắn ta: “Khoan đã, những chuyện này sư tỷ của ngươi đã nói cho ta biết rồi, hắn ta tên Mộc lão, là người của Kí Bắc vương, chắc chắn Kí Bắc vương phái hắn ta tới giết chúng ta! Ngươi bỏ qua phần này đi, nói chuyện chính!”
Quách thiếu soái há miệng mà chẳng thốt thành lời, hắn ta đành chịu: “Thế nhưng nếu không nói mấy thứ này thì tâm trạng của ta khó chịu lắm!”
“Nhưng mà tâm trạng của ta cũng đang khó chịu đây, mau nói chuyện chính, đừng có lề mà lề mề như nữ nhân nữa!”
Lâm Bắc Phàm bực dọc nói.
“Thôi được, ta nói chuyện chính!”
Quách thiếu soái đau khổ nói: “Công tử, ta chẳng ngờ vương gia mà ta vẫn luôn đi theo lại là một kẻ lừa đảo! Ta chẳng ngờ những gì ta vẫn luôn kiên trì và tin tưởng đều là sai lầm! Công tử, ngươi nói xem có phải ta có mắt không tròng hay không?”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay đáp: “Nói quá chuẩn luôn! Ngươi hồ đồ làm việc cho hắn ta biết bao nhiêu năm, đến giờ mới phát hiện ra hắn ta là một kẻ xấu xa, ấy chẳng phải có mắt không tròng thì là gì?”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Câu nói này như kiểu sát muối vào tim!
Quách thiếu soái cảm giác trái tim nguội lạnh của hắn ta càng lạnh lẽo hơn rồi!
“Đúng là ta có mắt không tròng! Cứ nghĩ đến ta hồ đồ làm biết bao chuyện cho vương gia, rồi có thể đã có người phải chết vì ta là ta lại thấy đôi tay mình dính đầy máu tươi, thật dơ bẩn!”
Quách thiếu soái thở dài: “Ta còn chưa đầy hai mươi tuổi, tại sao ta lại phải chịu đựng những điều này?”
“Thiếu soái, ngươi đừng nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều cũng chỉ tổ rước thêm phiền phức cho mình thôi!”
Lâm Bắc Phàm dịu dàng nhắc nhở.
“Công tử, ngươi đang an ủi ta đấy à?”
Quách thiếu soái thấy cảm động. Song Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Đừng có hiểu lầm, ta hoàn toàn không có ý đó!”
Quách thiếu soái: “…”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay về phía xa: “Ngươi có nhìn thấy con sông kia không?”
“Thấy, sao vậy?”
Quách thiếu soái thấy làm lạ.
“Đó là sống Kim Giang, nước sông chảy xiết, độ sâu ít nhất cũng phải ba trượng!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu ngươi thực sự nghĩ không thông thì cứ nhảy xuống đó, như thế thì mọi u sầu của ngươi sẽ bay biến, đã thế ngươi còn có thể chuộc tội!”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Mẹ nó…
Ta đến tìm ngươi để được nghe an ủi vậy mà ngươi lại bảo ta đi nhảy sông! Ngươi có còn tính người nữa không?
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Quách thiếu soái: “Ngươi yên tâm, cứ mạnh dạn mà nhảy, ta tuyệt đối sẽ không ngăn ngươi lại đâu, cũng đừng để người khác có cơ hội cứu được ngươi, ngươi yên tâm mà chết nhé!”
Quách thiếu soái: “Hự!”
“Ta thấy làm người thì nên sống cho tốt!”
Quách thiếu soái tràn trề hi vọng sống, hắn ta nói: “Nhưng mà giờ ta biết phải làm gì đây? Lâm công tử, ngươi học nhiều biết nhiều, dũng trí song toàn, ngươi chỉ bảo ta đi có được không?”
“Mới nãy ta đã chỉ cho ngươi rồi cơ mà?”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt nói.
“Chỉ rồi ư, có sao?”
“Chỉ rồi, ta chỉ cho ngươi hai cách rồi đấy!”
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên một cách đầy kiên định: “Cách thứ nhất, ngươi có thể thắt cổ tự tử! Cách thứ hai, ngươi có thể nhảy sông tự sát! Hai cách này là hai cách không đau đớn nhất! Nếu ngươi vẫn không thích thì có thể lấy kiếm của ngươi rồi chém cổ mình, vừa đơn giản vừa nhanh gọn! Tự ngươi chọn đi!”
Quách thiếu soái: “Đậu má!”
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là bảo ta đi chết!
Rốt cuộc hai ta có thù hận gì mà ngươi lại đối xử với ta như vậy? Quách thiếu soái thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn ta cảm giác mình đã tìm sai người rồi!
Ngày hôm sau, mấy người Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi về phía trước.
Song điều khiến người ta kinh ngạc là hôm qua bọn họ mới đi được lúc đã gặp ba tên mã tặc, tần suất gặp vô cùng nhiều.
Ấy thế mà đến hôm nay đi mãi mà chẳng gặp tên nào, yên bình vô cùng.
“Đúng là kì lạ, sao chẳng thấy tên mã tặc nào vậy!”
Quách thiếu soái kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bị chúng ta giết nên sợ rồi chăng?”
Tiểu quận chúa gật gù đắc ý.
Hôm qua nàng xung phong đi đầu, một mình chiến đấu với mười mấy tên mã tặc, đánh đến nghiện luôn.
Hôm nay nàng càng hăng hơn, còn muốn đánh thêm vài tên nữa.
“Đây là một băng đảng mã tặc đông người và có tổ chức, bọn chúng sẽ không sợ đâu! Khả năng là bọn chúng đang toan tính để đối phó với chúng ta, giờ mới chỉ là đêm trước cơn mưa bão thôi!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Những người có kinh nghiệm trong giang hồ khác cũng gật đầu: “Công tử nói chí phải.”
“Ta có một dự cảm chẳng lành, mọi người phải cận thận vào, lấy binh khí ra và phòng bị mọi lúc!”
Mạc Như Sương nói.
“Tất cả lấy binh khí!”
Vương đại nhân cũng lớn tiếng gọi: “Thương Thương…”
Mọi người rút binh khí và vây quanh Lâm Bắc Phàm, ai cũng quan sát xung quanh bằng ánh mắt thận trọng.
Đúng lúc ấy bỗng có tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy có rất nhiều người ăn mặc giống bọn cướp ngựa, đâu đó khoảng ba đến bốn trăm người cưỡi ngựa xông tới tạo thành từng lớp bao vây, chớp mắt đã chặn đứng đường đi của mấy người Lâm Bắc Phàm.
Trong đám mã tặc này có một người thân hình cao lớn, thể trạng mập mạp, trông như một người khổng lồ vậy.
Trông hắn ta hơi ngốc nghếch vụng về, song lại là kẻ có sức mạnh vô cùng to lớn, thậm chí lên đến hàng thất phẩm. Hình như hắn ta chính là tên cầm đầu cái đám mã tặc này.
Bên cạnh hắn ta là một tên tiểu mã tặc đang nhỏ giọng nói: “Đại thủ lĩnh, chắc là bọn chúng đấy! Chúng ta đã đã lục soát tất cả người và ngựa của Phong Quận, chỉ có bọn chúng là khả nghi nhất thôi!”
Tên thủ lĩnh gật đầu, hắn ta thong thả cưỡi ngựa, đôi mắt như mắt hổ nhìn từ trên cao xuống: “Ông đây hỏi các ngươi, có phải các ngươi giết người của ông đây hay không?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào đám mã tặc vây xung quanh, mỉm cười: “Các ngươi đã thế này rồi, giờ hỏi còn có ý nghĩa gì không?”
“Có chứ, ông đây không muốn giết nhầm người! Nếu giết nhầm lại phải giết tiếp, bằng không sao còn mặt mũi ăn nói với các huynh đệ đã ra đi!”
Tên thủ lĩnh kia trịnh trọng nói.
“Các ngươi còn biết đạo lí giang hồ cơ à?”
Lâm Bắc Phàm bật cười.
“Chính là bọn ta giết đất, ngươi làm gì được bọn ta?”
Tiểu quận chúa đắc ý nói, nắm đấm của nàng đã đói khát đến mức không chịu nổi nữa rồi.
“Thừa nhận là tốt, các huynh đệ xông lên!”
Hai bên bèn không do dự mà thẳng thừng ra tay. Bọn mã tặc người đông thế mạnh, khí thế hừng hực.
Song bên Lâm Bắc Phàm cũng chẳng kém.
Mặc dù ít người nhưng phần lớn đều là các cao thủ, thậm chí còn có mấy người cao thủ hàng thất phẩm, dư sức để đối phó với các đám mã tặc này.
Chỉ một lát là đám mã tặc kia đã bị giết sạch.
Thậm chí cái tên thủ lĩnh mã tặc hùng hồn nhất kia cũng chết dưới tay của tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa giết xong mà vẫn chưa hết nghiện, nàng còn đạp thêm hai phát nữa.
“Hừ! Ghét nhất là cái bọn mã tặc này, có chân có tay có bản lĩnh, không làm người cho tử tế mà cứ phải đi làm cướp! Vân Oanh ta phải thay trời hành đạo!”
“Được rồi, mau cho mồi lửa thiêu rồi tiếp tục lên đường!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay.
Lúc này, Vương đại nhân – người phụ trách bảo vệ Lâm Bắc Phàm lo lắng nói: “Công tử, chúng ta đã bị bọn mã tặc để ý đến, sự tình trở nên nghiêm trọng rồi! Để bảo vệ an toàn cho công tử và cả nhà, thuộc hạ kiến nghị giờ nên rời khỏi Kí Bắc!”
“Không phải lo, chúng ta cứ đi tiếp, không sao đâu!”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói.
Một tông sư như ta còn chưa ra tay, ngươi vội vàng cái gì? Đợi bọn chúng ép ta phải ra tay rồi hẵng nói!
“Vâng, công tử!”
Vương đại nhân đành gật đầu.
Thế là mọi người lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ có điều ai cũng thận trọng hơn rất nhiều. Chuyện này đã nhanh chóng truyền đến trang phủ Kí Bắc.
Kí Bắc vương nổi giận: “Bọn ác độc này ở đâu ra không biết, dám giết cả người của bổn vương, phá hỏng chuyện tốt của bổn vương cơ đấy?”
Chủ nhân phía sau cái đám mã tặc kia chính là Kí Bắc vương, đó là thế lực mà hắn ta âm thầm bồi dưỡng.
Do bị Lâm Bắc Phàm cuỗm mất một đống tiền, trong tay Kí Bắc Vương thực sự không còn một đồng, mà hắn ta lại không có công việc gì có thể tạm thời kiếm ra tiền nên chỉ đành cho một đám người ăn mặc như mã tặc và đi cướp bóc để thu lợi về cho mình.
Có hắn ta bao che nên dù làm ra nhiều chuyện xấu song đám mã tặc kia vẫn luôn bình an vô sự.
Thế nhưng ai ngờ có một nhóm người xuất hiện và giết sạch bọn họ. Hay lắm, trong hai ngày đã giết được năm trăm người!
Thật là càn quấy hết mức!
Cứ để bọn họ giết tiếp như thế thì thế lực của hắn ta sẽ chết hết sạch,
Chương 282 Người đầu tiên chết bởi Tiểu Lý Phi Đao
“Vương gia, chúng ta phải xử lí thế nào đây?”
Gia Cát tiên sinh hỏi.
“Để tránh đêm dài lắm mộng, bảo Mộc lão đi giải quyết đi!”
Kí Bắc vương phất tay.
“Vâng thưa vương gia!”
Gia Cát tiên sinh chắp tay.
Thế là một người che mặt nhanh chóng đi về hướng Phong Quận.
Người đó đuổi đến chỗ mấy người Lâm Bắc Phàm, chẳng nói một lời đã lập tức động thủ.
“Đây là cường giả tiên thiên!”
“Bảo vệ tiểu thư!”
Các quan sai lập tức hét lớn, rút kiếm cùng nhau xông lên. Song sao bọn họ có thể là đối thủ của tiên thiên cơ chứ?
Chỉ một lát sau rất nhiều người đã bị thương!
Lúc này, cuối cùng vị cường giả tiên thiên che mặt kia cũng lên tiếng, giọng nói nghe có phần già nua: “Gây cản trở chuyện tốt của vương gia, các ngươi đều phải chết!”
Chân khí hừng hực và đáng sợ đang cuộn trào trong tim! Khí thế mạnh mẽ đang bùng lên khắp xung quanh!
Lúc này mọi người mới nhận ra, hóa ra vừa rồi chưa phải sức mạnh thực sự của vị cường giả kia!
“Mau rút lui!”
“Yểm hộ công tử và tiểu thư rời đi!”
Lúc bấy giờ, tay phải của Lâm Bắc Phàm khẽ cử động, hơi nước bỗng nhanh chóng ngưng tụ trên tay hắn, kết thành giọt, sau đó thành băng và biến thành một thanh đao nhỏ mỏng như giấy, thân đao tỏa ra hơi lạnh.
Tiếp đó, thanh đao băng trong tay hắn bỗng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Đồng thời, vị cường giả tiên thiên đang chuẩn bị đại sát tứ phương kia đột nhiên trông thấy một vệt ánh sáng lao về phía mình.
Đôi đồng tử của hắn ta co lại, hắn ta lẩm bẩm: “Nhanh thật!”
Cứ thế, hắn ta lao xuống từ không trung rồi lại bay lên, không ngừng chuyển động. Cảnh tượng ấy khiến mọi người chấn động!
Một cường giả tiên thiên đang chuẩn bị đại sát tứ phương, một người sở hữu thực lực hùng hậu như thế mà sao bỗng rớt từ trên trời xuống vậy?
Ai đó có thể nói cho ta biết, chuyện này là thế nào không?
Mọi người kinh ngạc hồi lâu, Vương đại nhân to gan nhất, hắn ta dần bước lại gần kiểm tra cơ thể của cường giả, cuối cùng thở phào một hơi, đứng dậy nói: “Hắn ta đã chết rồi!”
Mọi người lại càng kinh ngạc hơn nữa.
“Chết rồi sao? Sao lại chết?”
“Ai đã giết hắn ta vậy?”
“Có ai lại giết được một tiên thiên?”
…
“Không biết nữa!”
Vương đại nhân cười khổ, hắn ta tháo miếng che mặt của vị tiên thiên kia ra, phát hiện đó là một lão giả tóc bạc.
Hai mắt lão giả mở to và tràn ngập vẻ kinh hãi, hình như hắn ta chết không nhắm mắt.
Ở chỗ cổ họng của hắn ta có một vết máu nho nhỏ, máu đang chầm chậm rỉ ra ngoài.
“Chắc vết thương trí mạng nằm ở đây!”
Sắc mặt Vương đại nhân trở nên trầm ngâm: “Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng lại có thể cắt đứt cổ họng và mạch máu, một kích trí mạng!”
Mọi người hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Một kích trí mạng cơ à, rốt cuộc là ai mới có bản lĩnh như thế?”
“Ai có thể giết tiên thiên chỉ bằng một chiêu?”
“Có sức mạnh như vậy, e là người nọ lên hàng tông sư rồi!”
“Hơn nữa còn không phải dạng tông sư bình thường đâu!”
“Là vị tông sư nào đã ra tay nhỉ?”
…
“Có lẽ là một cường giả tông sư nào đó đi ngang qua đã ra tay!”
Vương đại nhân cười khổ: “Còn về đó là vị cường giả tông sư nào thì bổn quan cũng không biết nữa! Các tông sư đó giờ toàn “đi mây về gió”, có bản lĩnh gì thì người ngoài cũng không biết được!”
Mọi người gật đầu, chỉ có cách giải thích này là hợp lí nhất…
Đúng lúc ấy, sắc mặt Vương đại nhân bỗng nghiêm nghị, hắn ta nói với trời xanh: “Đa tạ tông sư đại nhân đã ra tay cứu giúp! Nếu tông sư có thể để lại quý danh thì tại hạ nhất định sẽ báo đáp!”
Những người khác cũng nói theo: “Đa tạ tông sư đại nhân đã ra tay cứu giúp! Mong tông sư để lại quý danh để tiện bề báo đáp!”
Tuy nhiên một hồi lâu sau, mọi người vẫn chẳng thấy hồi âm, hình như người nọ đã rời đi rồi.
Bọn họ bèn lắc đầu, chỉ có thể nói cao nhân hành sự khiến người ta kinh ngạc không thôi, khó lòng đoán trước được.
Lâm Bắc Phàm bước xuống xe ngựa: “Tình hình thế nào rồi, vị tiên thiên kia chết rồi sao?”
“Đúng vậy thưa công tử! Mới nãy lúc chúng ta sơ sẩy đã có một vị cường giả tông sư bí mật đi ngang qua và cứu giúp, giết vị tiên thiên kia chỉ bằng một chiêu, thực sự vô cùng tài giỏi!”
Vương đại nhân cực kì ngưỡng mộ nói.
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Tiểu quận chúa không nhịn được hỏi: “Đó là vị cường giả tông sư nào nhỉ?”
“Bẩm tiểu thư, người đó đã đi rồi! Người đó chỉ đi ngang qua, trông thấy chuyện bất bình bèn ra tay tương trợ, giết người xong bèn đi luôn!”
Vương đại nhân cung kính nói.
Những chuyện như vậy thường được xem là giai thoại trong thế giới này.
“Haiz, thật đáng tiếc!”
Tiểu quận chúa cúi đầu.
“Không có duyên gặp được tông sư, tiếc thật!”
Giọng nói của Lâm Bắc Phàm đầy vẻ tiếc nuối, sau đó hắn bước từng bước đến trước thi thể tông sư đã chết kia.
“Công tử cẩn thận, có thể người đó vẫn chưa chết hẳn, hắn ta sẽ bật dậy giết người đấy!”
Vương đại nhân lớn giọng nói.
“Không sao!”
Lâm Bắc Phàm phất tay một cách bình tĩnh. Tiểu lí phi đao bách phát bách trúng!
Không một ai có thể giữ mạng trước tiểu lí phi đao!
Chương 283 Không cần áy náy
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ gương mặt của vị lão giả tiên thiên này. Trong lòng hắn thầm nhủ, ngươi là người đầu tiên trên thế giới này chết dưới tiểu lí phi đao đấy, coi như chết cũng có ý nghĩa!
Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương và Quách thiếu soái cũng chạy tới. Trông thấy gương mặt của lão giả, bọn họ thất kinh: “Hắn ta là… Mộc lão!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi quen biết hả?”
Mặc Như Sương nhắm mắt, trông nàng có vẻ tuyệt vọng: “Biết!”
Quách thiếu soái thở dài một hơi đầy nặng nề, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, cơ thể gục xuống như thể sức sống trong người bị rút sạch, trông hắn ta như một lão ăn mày.
Hắn ta quay đầu nhìn sư tỷ ở bên cạnh, uể oải nói: “Sư tỷ, chuyện mà đó giờ chúng ta vẫn làm liệu có sai rồi chăng?”
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu!”
Hai mắt Mạc Như Sương mê mang.
“Các ngươi đang nói gì đấy? À đúng rồi, các ngươi quen biết vị tiên thiên này à, rốt cuộc thì hắn ta là ai?”
Tiểu quận chúa tò mò hỏi.
Mặc dù mọi người không nói nhưng ai cũng dỏng tai lên để nghe.
Thế nhưng Mạc Như Sương và Quách thiếu soái lại im lặng, trông bọn họ như mất đi sức sống.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đừng hỏi nữa, bọn họ có nỗi khổ của mình! Chuyện này để sau hẵng nói!”
“Công tử, tình hình hiện giờ vô cùng căng thẳng! Nếu đối phương đã phái tiên thiên tới thì e là về sau hãy còn cường giả nữa! Thực lực của chúng ta có hạn, mà cũng chẳng còn tông sư nào bảo vệ nữa nên chúng ta hãy mau chóng rời đi thôi!”
Vương đại nhân lại khuyên.
Lâm Bắc Phàm nhìn những người bị thương, trong lòng hắn cũng thấy áy náy nên gật đầu: “Chúng ta trở về thôi!”
Thế là mọi người lại quay về đường cũ, mãi đến lúc ra khỏi đất của Kí Bắc bọn họ mới thở phào một hơi.
Đêm lại tới, Lâm Bắc Phàm ngồi uống rượu một mình. Mặc Như Sương bước tới, nói: “Công tử…”
“Công tử, trong lòng ta đau buồn, có vài chuyện ta muốn nói với ngươi!”
Trông sắc mặt Mạc Như Sương vô cùng đau thương.
“Được! Mau ngồi xuống, chúng ta vừa uống rượu vừa nói!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Cảm ơn công tử!”
Mạc Như Sương chầm chậm ngồi xuống, nàng thủ thỉ: “Tiên thiên đuổi giết chúng ta tên họ cụ thể thì ta không biết, nhưng mọi người bao gồm cả vương gia đều gọi hắn ta là Mộc lão, đó là một tiên thiên lâu đời!”
“Ta chỉ từng gặp hắn ta một lần! Hôm ấy vương gia mở tiệc mời tất cả võ lâm đồng đạo thân thiết tới tham dự! Lúc đó ta may mắn được góp mặt và ngồi phía cuối trong yến hội, ta trông thấy hắn ta ngồi ngay dưới vương gia và được vương gia kính rượu rất nhiều lần! Từ đó có thể thấy, hắn ta được vương gia coi trọng vô cùng!”
“Trên đời này người có thể sai bảo hắn ta chắc cũng chỉ có một mình vương gia mà thôi!”
Mạc Như Sương đau khổ nói: “Ta thật sự không ngờ, tại sao người đó lại là vương gia?”
“Tại sao không thể là hắn ta?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bởi lẽ Thiết Kiếm Môn – môn phái của chúng ta vẫn luôn biết ơn vương gia!”
“Từ nhỏ sư phụ đã nói với ta rằng chỉ có vương gia mới là minh chủ cứu thế, vương gia anh minh uy phong, rất được lòng dân, lại thích làm việc thiện, hạ mình cầu hiền. Chỉ có đi theo vương gia thì Đại Võ và bá tánh mới có hi vọng!”
“Người mà ta quen biết, những võ lâm đồng đạo xung quanh ta đều tán dương vương gia như vậy, ai cũng khâm phục trước sự anh minh của vương gia!”
“Mà ta cũng luôn cho rằng đi theo vương gia thì bá tánh mới có hi vọng!”
“Vậy nên khi ta học thành tài thì tới nương nhờ vương gia, hi vọng có thể giết địch bằng thanh kiếm của mình, trải đường cho vương gia, góp sức vì bá tánh!”
“Thế nhưng xem ra hiện giờ những gì mà ta kiên trì, niềm tin mà ta luôn giữ vững từ trước đến nay đều sai lầm cả! Thật chẳng ngờ anh minh uy phong chỉ là lớp vỏ của hắn ta, phía sau đó hắn ta lại là người…”
Mạc Như Sương đau khổ vô cùng: “Ta đúng thật là có mắt không tròng mà!”
Lâm Bắc Phàm vội an ủi: “Như Sương, không phải ngươi có mắt không tròng, ngươi chỉ bị hắn ta làm mờ con mắt mà thôi! Ngươi cứ nghĩ mà xem, trong giang hồ có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt mà đều bị hắn ta lừa đó thôi!”
“Bọn họ đã là những lão làng trong giang hồ, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, quãng đường bọn họ đã đi dài hơn ngươi rất nhiều, cuối cùng bọn họ đều trúng phải kế của vương gia, cam tâm bị hắn ta sai khiến! Một tiểu cô nương mới ra giang hồ như ngươi sao có thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta?”
“Đạ tạ công tử đã an ủi! Thế nhưng ta đã làm nhiều việc cho vương gia, như vậy liệu có được xem là giúp người xấu làm việc ác hay không?”
Mạc Như Sương vươn đôi bàn tay run rẩy ra, nói: “Cứ nghĩ tới việc ta hồ đồ làm bao nhiêu chuyện vì vương gia là ta lại cảm thấy tay mình đầy máu, thật bẩn! Đó đều là… máu của dân chúng!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nắm chặt lấy tay nàng: “Như Sương, ngươi nghĩ nhiều rồi! Không phải ngươi tiếp tay cho giặc, ngươi chỉ có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc mà thôi, xuất phát điểm của ngươi tốt mà! Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian vẫn chưa muộn! Chỉ cần ngươi suy nghĩ cho kĩ, những năm này ngươi chưa từng giết nhầm một người tốt nào…”
“Chưa từng, chắc chắn chưa từng!”
Mạc Như Sương kích động nói: “Trước khi giết người ta đều phải điều tra kĩ lưỡng, bọn chúng đáng bị giết thì ta mới ra tay! Bắng không ta sẽ thẹn với lương tâm của chính mình!”
“Thế thì không sao, nếu ngươi đã không hổ thẹn với lòng mình thì ngươi còn áy náy gì nữa?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Chương 284 Vẫn là những lời trước kia
Trong lòng Mạc Như Sương đã dễ chịu hơn rất nhiều.
“Nhưng công tử này, sau này ta phải làm thế nào đây?”
Đôi mắt Mạc Như Sương trở nên hoang mang: “Hiện giờ ta đã biết được bộ mặt thật của vương gia, nếu như còn tiếp tục làm việc cho hắn ta thì chẳng khác gì vẽ đường cho hươu chạy, không thể chấp nhận được! Thế nhưng nếu không làm việc cho vương gia nữa thì ta cũng chẳng biết phải làm gì… Đến hắn ta cũng là mọt kẻ lừa lọc thì ta thực sự không biết có thể tin tưởng ai trên thế gian này nữa? Đại Võ còn cứu được hay chăng? Dân chúng còn đường cứu hay chăng?”
“Ngươi có dự định gì không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ta muốn…”
Ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên kiên định: “Ta muốn vạch trần bộ mặt thật của vương gia để người trong thiên hạ đều biết hắn ta là một kẻ giả nhân giả nghĩa, để mọi người không bị lừa gạt nữa!”
“Tuyệt đối không được!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Tại sao lại không được?”
Mạc Như Sương hỏi ngược lại.
“Bởi vì nếu ngươi vạch trần bộ mặt thật của hắn ta thì thiên hạ sẽ đại loạn!”
“Thiên hạ đại loạn?”
Mạc Như Sương kinh ngạc.
Lâm Bắc Phàm đáp: “Chính vì đắc đạo thì được ủng hộ, thất đạo thì bị lên án! Nếu hắn ta đánh mất đạo nghĩa cơ bản nhất thì dân chúng sẽ không chung thành với hắn ta, thậm chí những anh hùng võ lâm đã từng rất thân thiết kia cũng sẽ bỏ hắn ta mà đi! Cứ thế, ngôi vị hoàng đế sẽ dần cách xa hắn ta nên chắc chắn hắn ta sẽ trở nên điên cuồng, được ăn cả ngã về không, chiến tranh sẽ nổi lên!”
“Một khi đã chiến tranh thì những phiên vương khác chắc chắn sẽ không làm thinh đâu, mấy nước xung quanh Đại Võ chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên! Cứ thế Đại Võ ắt sẽ loạn lạc, thiên hạ ắt sẽ đại loạn!”
“Một khi thiên hạ loạn lạc thì dân chúng sao tránh khỏi cảnh lầm than!”
Mạc Như Sương chấn kinh.
“Hơn nữa môn phái của các ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
“Do ngươi tiết lộ con người thật của Kí Bắc vương nên chắc chắn hắn ta sẽ thẹn quá hóa giận và xử lí môn phái của ngươi và những bằng hữu thân thiết của ngươi đầu tiên! Thế nên ngươi tuyệt đối không được bồng bột!”
Trông mặt Mạc Như Sương trắng bệch!
Cứ nghĩ đến cảnh tượng bi thảm ấy là Mạc Như Sương lại cảm giác nàng như biến thành một tội nhân! Nàng thấy hổ thẹn trước ơn dưỡng dục của sư môn!
Mạc Như Sương kéo lấy tay Lâm Bắc Phàm như vớt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, đoạn bảo: “Giờ ta phải làm thế nào đây, mong công tử chỉ bảo cho ta!”
“Đương nhiên là tiếp tục giả bộ như không biết gì cả!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Nhưng mà lương tâm của ta khó mà yên được!”
Mạc Như Sương đau khổ nói.
“Ngươi thử nghĩ theo cách khác mà xem, ngươi cứ coi mình như một gián điệp bên cạnh vương gia!”
“Gián điệp?” Mạc Như Sương sững sờ.
“Làm một gián điệp đại diện cho người trong thiên hạ, làm việc vì dân chúng! Chỉ cần mai phục bên cạnh vương gia thì ngươi mới biết hắn ta làm gì! Cứ thế chúng ta mới có đối sách tiêu diệt dã tâm của hắn ta!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt nói: “Ngươi nghĩ như thế có phải dễ chịu hơn nhiều không?”
“Đúng thật là dễ chịu hơn nhiều rồi! Nhưng mà… ta thực sự sẽ làm được sao?”
Mạc Như Sưỡng thấp thỏm: “Ta đã bị vương gia lừa biết bao nhiêu năm rồi, ta hoàn toàn không thể đấu lại hắn ta!”
“Có chuyện gì không hiểu thì ngươi có thể hỏi ta, ta sẽ giúp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nắm chặt lấy tay Mạc Như Sương.
Được đôi bàn tay ấm áp kia nắm lấy, lòng Mạc Như Sưỡng bỗng thấy an toàn hơn rất nhiều.
Đúng vậy, không hiểu thì có thể hỏi công tử mà!
Công tử thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lại túc trí đa mưu, chắc chắn sẽ đối phó được vương gia!
“Hơn nữa ngươi làm thế còn có lợi ích lớn cơ!”
“Lợi ích gì?”
“Ngươi tiếp tục mai phục thì có thể tiếp tục giúp ta lấy được tiền của Kí Bắc vương! Hết tiền thì thế lực của hắn ta sẽ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu đi, biết đâu còn không cần người khác ra tay hắn ta đã toi đời rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đắc ý.
Mạc Như Sương bật cười: “Công tử, ngươi xấu xa thật đấy!”
“Nam nhân không xấu xa thì nữ nhân không yêu mà!”
Mặt Mạc Như Sương thoắt cái ửng đỏ. Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói, giọng nói có phần oán trách: “Công tử, có phải ngươi đã nhìn thấy con người thật của Kí Bắc vương từ lâu rồi không, thế nên ngươi mới luôn lừa tiền của hắn ta? Tại sao ngươi không nhắc ta sớm hơn, có phải ngươi vẫn luôn xem ta diễn trò hề không vậy? Ngươi cười ta ngốc nghếch bị người khác lợi dụng sao?”
“Ta đã từng nhắc nhở ngươi rồi, chỉ là các ngươi không xem là thật mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu và cười.
“Khi nào vậy?”
Mạc Như Sương thấy hơi hoang mang.
“Quên những lời trước kia ta nói với ngươi rồi hả?”
Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Muốn xác định xem một người có anh minh uy phong, có phải một minh chủ hay không thì đừng để ý ngày thường hắn ta làm gì mà hãy để ý dưới sự cai trị của hắn ta thì dân chúng họ sống như thế nào! Tình hình hiện giờ thì ngươi thấy rồi đấy, dân chúng sống chẳng hề tốt, đâu đâu cũng thấy dân lưu lạc! Có vài chuyện nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mới coi là thật!”
Chương 285 Phân Biệt Đối Xử
Mạc Như Sương gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Nếu lần này nàng không đến Đường Châu, không ghé qua đất của Kí Bắc thì có lẽ nàng sẽ bị lừa cả đời này và trở thành một công cụ cho Kí Bắc vương lợi dụng.
Mạc Như Sương nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng rục rịch, nói: “Công tử, ta có thể mượn bờ vai ngươi một lát không, chỉ một lát thôi.”
“Đương nhiên là được, ta luôn luôn mở lòng với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vươn tay ôm Mạc Như Sương vào lòng.
Hai ngươi tựa sát vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương, nghe được tiếng tim đập của nhau.
Điều ấy khiến Mạc Như Sương cảm giác như đã tìm được bến đỗ.
“Công tử, có ngươi thật tốt biết bao!”
Đúng lúc ấy, phía xa xuất hiện một bóng người.
Mạc Như Sương giật mình, nàng xấu hổ dịch ra: “Công tử, ta về nghỉ ngơi trước đây!”
Hành động của nàng khiến Lâm Bắc Phàm bỗng thấy buồn vô cớ. Nữ tử thời xưa thường hay xấu hổ, mới nhìn thấy bóng người thôi đã “chuồn mất” rồi.
Con gái hiện đại đến hôn trước mặt mọi người thôi cũng chẳng ngại ngùng. Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, hắn muốn xem xem ai phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Hắn phát hiện đó là cái tên ngốc nghếch Quách thiếu soái, hắn ta đang đi tới với một gương mặt trầm ngâm.
“Công tử, ta thấy lòng buồn bực, có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm ngứa mắt vô cùng, hắn nói: “Tối đêm rồi, hai người chúng ta đều là nam nhân, có gì đâu mà nói, bàn chuyện yêu đương hả? Về nhà của ngươi đi!”
Quách thiếu soái: “…”
Ánh mắt hắn ta đầy vẻ mong chờ: “Công tử, nếu ngươi không nói chuyện với ta thì ta sẽ bám theo ngươi cả ngày, dù ngươi có đá ta thì ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Đậu má! Ngươi ghê gớm thật đấy! Thôi được rồi, có gì thì ngươi nói thẳng luôn đi, ta xin được rửa tai lắng nghe!”
“Đa tạ công tử đã hiểu cho!”
Quách thiếu soái ngồi xuống rồi nói: “Ta quen biết cái tên tiên thiên truy sát chúng ta, hắn ta tên là…”
Lâm Bắc Phàm lập tức ngắt lời hắn ta: “Khoan đã, những chuyện này sư tỷ của ngươi đã nói cho ta biết rồi, hắn ta tên Mộc lão, là người của Kí Bắc vương, chắc chắn Kí Bắc vương phái hắn ta tới giết chúng ta! Ngươi bỏ qua phần này đi, nói chuyện chính!”
Quách thiếu soái há miệng mà chẳng thốt thành lời, hắn ta đành chịu: “Thế nhưng nếu không nói mấy thứ này thì tâm trạng của ta khó chịu lắm!”
“Nhưng mà tâm trạng của ta cũng đang khó chịu đây, mau nói chuyện chính, đừng có lề mà lề mề như nữ nhân nữa!”
Lâm Bắc Phàm bực dọc nói.
“Thôi được, ta nói chuyện chính!”
Quách thiếu soái đau khổ nói: “Công tử, ta chẳng ngờ vương gia mà ta vẫn luôn đi theo lại là một kẻ lừa đảo! Ta chẳng ngờ những gì ta vẫn luôn kiên trì và tin tưởng đều là sai lầm! Công tử, ngươi nói xem có phải ta có mắt không tròng hay không?”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay đáp: “Nói quá chuẩn luôn! Ngươi hồ đồ làm việc cho hắn ta biết bao nhiêu năm, đến giờ mới phát hiện ra hắn ta là một kẻ xấu xa, ấy chẳng phải có mắt không tròng thì là gì?”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Câu nói này như kiểu sát muối vào tim!
Quách thiếu soái cảm giác trái tim nguội lạnh của hắn ta càng lạnh lẽo hơn rồi!
“Đúng là ta có mắt không tròng! Cứ nghĩ đến ta hồ đồ làm biết bao chuyện cho vương gia, rồi có thể đã có người phải chết vì ta là ta lại thấy đôi tay mình dính đầy máu tươi, thật dơ bẩn!”
Quách thiếu soái thở dài: “Ta còn chưa đầy hai mươi tuổi, tại sao ta lại phải chịu đựng những điều này?”
“Thiếu soái, ngươi đừng nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều cũng chỉ tổ rước thêm phiền phức cho mình thôi!”
Lâm Bắc Phàm dịu dàng nhắc nhở.
“Công tử, ngươi đang an ủi ta đấy à?”
Quách thiếu soái thấy cảm động. Song Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Đừng có hiểu lầm, ta hoàn toàn không có ý đó!”
Quách thiếu soái: “…”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay về phía xa: “Ngươi có nhìn thấy con sông kia không?”
“Thấy, sao vậy?”
Quách thiếu soái thấy làm lạ.
“Đó là sống Kim Giang, nước sông chảy xiết, độ sâu ít nhất cũng phải ba trượng!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu ngươi thực sự nghĩ không thông thì cứ nhảy xuống đó, như thế thì mọi u sầu của ngươi sẽ bay biến, đã thế ngươi còn có thể chuộc tội!”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Mẹ nó…
Ta đến tìm ngươi để được nghe an ủi vậy mà ngươi lại bảo ta đi nhảy sông! Ngươi có còn tính người nữa không?
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Quách thiếu soái: “Ngươi yên tâm, cứ mạnh dạn mà nhảy, ta tuyệt đối sẽ không ngăn ngươi lại đâu, cũng đừng để người khác có cơ hội cứu được ngươi, ngươi yên tâm mà chết nhé!”
Quách thiếu soái: “Hự!”
“Ta thấy làm người thì nên sống cho tốt!”
Quách thiếu soái tràn trề hi vọng sống, hắn ta nói: “Nhưng mà giờ ta biết phải làm gì đây? Lâm công tử, ngươi học nhiều biết nhiều, dũng trí song toàn, ngươi chỉ bảo ta đi có được không?”
“Mới nãy ta đã chỉ cho ngươi rồi cơ mà?”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt nói.
“Chỉ rồi ư, có sao?”
“Chỉ rồi, ta chỉ cho ngươi hai cách rồi đấy!”
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên một cách đầy kiên định: “Cách thứ nhất, ngươi có thể thắt cổ tự tử! Cách thứ hai, ngươi có thể nhảy sông tự sát! Hai cách này là hai cách không đau đớn nhất! Nếu ngươi vẫn không thích thì có thể lấy kiếm của ngươi rồi chém cổ mình, vừa đơn giản vừa nhanh gọn! Tự ngươi chọn đi!”
Quách thiếu soái: “Đậu má!”
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là bảo ta đi chết!
Rốt cuộc hai ta có thù hận gì mà ngươi lại đối xử với ta như vậy? Quách thiếu soái thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn ta cảm giác mình đã tìm sai người rồi!